[NVCCMYD] - Chương 74
[TG5-Cổ đại huyền huyễn] Công dũng sĩ diệt rồng x Thụ rồng nhỏ kiều diễm
Đêm đen kịt, không một ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Gió nhẹ thoảng qua, bóng cây trong rừng lay động, lá cây xào xạc. Những bụi cây đứng sừng sững như biến thành những bóng ma quái dị, hoang đường và đáng sợ.Giữa một khoảng đất trống, một nhóm người khoảng mười mấy người đang nhóm lửa. Họ mặc trang phục cưỡi ngựa, đi đi lại lại trong khoảng đất trống. Ngựa được buộc vào những cái cây gần đó, thở phì phò. Vài người cầm cỏ khô cho ngựa ăn.
Trong đêm tĩnh lặng, ánh lửa màu đỏ cam trông thật kỳ dị. Vài người vây quanh đống lửa, ăn lương khô.
“Hắn ngồi đó làm gì vậy?” Một người vừa nhai miếng bánh cứng, vừa liếc về phía gốc cây bên kia.
Dưới bóng cây âm u, một người đàn ông mặc áo choàng dài màu đen đang ngồi xoay xoay một cây sáo trong tay, trông rất tầm thường, dễ bị người khác bỏ qua nếu không để ý.
“Nghe nói là một hiệp khách giang hồ, tự nguyện đến đăng ký tham gia cứu viện lần này. Ai biết được hắn có bao nhiêu bản lĩnh thật sự… Cũng chưa từng nghe đến tên tuổi của hắn ta.”
“Hình như trước kia rất nghèo, toàn đi bán nghệ ở đầu đường xó chợ. Chậc, chắc cũng chỉ vì số tiền thưởng mà đến thôi.”
“Các ngươi nói thật sự có rồng sao? Đã tìm mấy ngày rồi.”
“Giáng Long Thế Gia đã xuất động, chắc là không giả đâu.”
“Giáng Long Thế Gia? Đó chẳng phải chỉ là lời đồn thôi sao?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm. Người dẫn đầu, công tử họ Trình kia, chính là người của Giáng Long Thế Gia. Cây đao cong trên tay hắn ta, chính là Đồ Long Đao…”
“Chuyện ở tế đàn hôm đó, các ngươi có tận mắt chứng kiến không?”
“Chứng kiến cái gì?”
“Hôm đó ở tế đàn, Quốc sư đang làm phép, đột nhiên một trận gió quái dị nổi lên, rồi…” Người đó cố tình hạ thấp giọng.
“Rồi sao nữa? Nói nhanh lên đi.”
“Nhiều người như vậy, kết quả đều bị bụi đất do trận gió yêu quái kia thổi lên làm mờ mắt! Chẳng nhìn thấy gì cả! Đến khi mở mắt ra, hự, chuyện lớn rồi, công chúa trên đài biến mất!”
…
Tạ Tụng Chu dựa vào thân cây, lớp áo mỏng manh không thể ngăn được cảm giác thô ráp của vỏ cây. Quần áo hắn cũ nát, trâm cài tóc cũng chỉ là loại trâm gỗ rẻ tiền nhất, trông chẳng khác gì một que củi được mài nhẵn.
Hắn mang theo một cái bọc nhỏ, nặng trĩu trên ngực, lúc này đang nói chuyện với hệ thống trong đầu.
Theo những gì đã biết, đây là một thế giới tiểu thuyết huyền huyễn. Trong tiểu thuyết, có thể phân chia đại khái thành bốn loại: người, yêu, ma, quỷ. Con người, lại có thể phân thành người thường và tu tiên giả.
Nhân vật chính của tiểu thuyết là một con rồng ác.
Nó vô cùng hung ác, tàn bạo, thuộc loại nhân vật phản diện. Một nhân vật như vậy, cuối cùng lẽ ra phải bị người chính phái tiêu diệt. Nhưng câu chuyện này, còn có phần tiền truyện -
Rồng ác sinh ra vốn là một quả trứng. Vào ngày nó nở, khi còn yếu ớt, đã bị một đạo sĩ dùng trận pháp cưỡng ép lập khế ước, vĩnh viễn bị giam cầm ở một nơi, bảo vệ con cháu của hắn ta, rút lấy sinh cơ của nó để đổi lấy bình an cho con cháu hắn ta.
Ngày qua ngày, rồng ác ngày càng căm ghét loài người, chán ghét sự tham lam vô độ của họ. Rồng ác sẽ rơi vào trạng thái ngủ say không thường xuyên. Theo sự trưởng thành của nó, sự ràng buộc của trận pháp đối với nó dần dần yếu đi, mới dẫn đến những hành vi tàn ác sau này.
Tạ Tụng Chu không thuộc về thế giới này. Hắn là hệ thống số 1111, sau khi thức tỉnh ý thức tự chủ, đã lén lút đến đây. Kết quả vừa mới đầu thai thành trẻ sơ sinh chưa được hai tháng, đã bị hệ thống giám sát 067 ràng buộc.
Muốn sống sót trong thế giới này với thân phận “Tạ Tụng Chu”, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ của hắn là ngăn chặn rồng ác hắc hóa, tránh cho rồng ác san bằng đại lục Phù Sinh, gây ra cảnh tượng sinh linh đồ thán.
Hắn vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra cảnh tượng cuối cùng trong cốt truyện -
Không khí tràn ngập khí độc nồng nặc, một vùng sương mù đen kịt, không phân biệt được ngày đêm, dơ tay lên không thấy được năm ngón. Con rồng ác màu đen khổng lồ cuộn tròn thân mình, nằm trong đầm lầy. Xung quanh đã bị san phẳng, biến thành một đống đổ nát.
Rồng ác à...
Giết chết con người cũng giống như giết chết một con kiến.
Ở nước Nguyệt trên đại lục Phù Sinh gần đây đã xảy ra vài vụ mất tích bí ẩn. Mãi cho đến khi công chúa của nước này bị bắt cóc, mọi người mới bắt đầu coi trọng, tìm kiếm các nhân sĩ dị năng khắp nơi để cứu công chúa.
Có lời đồn nói là do rồng ác gây ra.
Yêu thú cũng có tốt có xấu. Những con gây họa, đều được gọi chung là “ác”.
Giáng Long Thế Gia đã ẩn cư từ lâu, lần này cũng có động tĩnh, phái người xuất sơn. Trong dân gian truyền miệng, Giáng Long Thế Gia có thể chiến đấu với rồng, có địa vị không thể lay chuyển trong giới tu tiên. Nghe nói trong gia tộc của họ, còn có một con rồng đã lập khế ước với họ, năng lực phi phàm. Đây cũng là nguồn gốc của cái tên “Giáng Long” của họ.
Tu sĩ cũng có thể ký kết khế ước với yêu quái. Trường hợp này, thường là yêu quái bại dưới tay tu sĩ, trở thành yêu nô. Còn rồng, loại tồn tại gần giống thần thú này, người từng thấy rất ít, huống chi là lập khế ước.
Tạ Tụng Chu sờ sờ bình rượu nhỏ treo bên hông, lấy ra mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm. Bên trong là rượu ngọt thanh.
Hắn đến đây đã hơn hai mươi năm rồi, là một tán tu. Khi hết tiền thì đi khắp nơi, bán nghệ đầu đường xó chợ, trừ yêu diệt ma, lừa đảo bịp bợm cái gì cũng biết, tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề. Tuy nhiên, đánh nhau với rồng, hắn tự tin là mình đánh không lại.
Lần này đến đây, cũng muốn mượn sức người khác.
“Tạ huynh.” Một người bước tới.
Tạ Tụng Chu mở mắt, nhìn thấy một thanh niên mặc áo tím.
Hai ngày nay hắn đã dò hỏi được một số tin tức. Thanh niên mặc áo tím này là hậu duệ của Giáng Long Thế Gia, tên là Trình Triệt Viễn. Trên đường đi, hắn ta đối xử với Tạ Tụng Chu khá là chiêu dụ, nhạy bén và mang theo sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.
“Trình công tử.”
Sau lưng Trình Triệt Viễn có một thanh đao được bọc vải. Hắn ta ngồi xuống bên cạnh Tạ Tụng Chu, nói: “Chỗ này sương mù dày đặc, ban đêm lạnh lẽo, Tạ huynh không bằng qua đó ngồi cùng cho ấm?”
Hắn ta cẩn thận không đè lên thanh đao.
“Không cần đâu.” Tạ Tụng Chu nhìn vào thanh đao của hắn ta.
"Tạ huynh cũng muốn xem sao?" Trình Triệt Viễn chú ý tới ánh mắt của hắn. Người này, hắn ta nhìn không thấu, nhưng lại rất hứng thú, bởi vì Tạ Tụng Chu dường như cái gì cũng biết. Người thường cho rằng hắn là hiệp khách giang hồ, nhưng Trình Triệt Viễn có thể cảm nhận được hắn là tu sĩ, giống như một kiếm tu, vậy mà lại biết thổi sáo, hơn nữa lại thổi khúc Thanh Tâm Khúc của Âm Tu.
"Chỉ là tò mò thôi." Tạ Tụng Chu mỉm cười hỏi, gương mặt tuấn mỹ trông vô hại. "Thanh đao này, thật sự có thể đồ long?"
Trình Triệt Viễn còn chưa kịp nói, đột nhiên một trận gió nổi lên. Trận gió này không bình thường, sắc mặt hắn ta đang thả lỏng bỗng chốc căng thẳng, đứng bật dậy. Tạ Tụng Chu nhét cây sáo vào bọc hành lý, nắm chặt thanh kiếm bên hông.
"Cảnh giác!"
Gió càng lúc càng mạnh, hung dữ ập đến, như thể chủ nhân nơi này đã phát hiện ra sự xâm nhập của người ngoài. Nơi này đã gần đến rìa cấm địa, rất nguy hiểm, nên bọn họ mới dừng chân vào ban đêm.
Gió thổi tắt đống lửa, khói dày cuồn cuộn, bốn phía chìm vào bóng tối. Tạ Tụng Chu bám vào thân cây to, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của những người khác - không được, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
Vài tiếng trầm đục vang lên, dường như là âm thanh của cơ thể va chạm vào cây, cùng với tiếng cây đổ, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Trận gió này tới quá mạnh mẽ, nơi nào nó đi qua, đều trở nên tan hoang.
Tạ Tụng Chu chỉ cảm thấy có thứ gì đó to lớn đập hắn vào thân cây. Hắn sờ thấy một bề mặt lạnh lẽo, trơn nhẵn - dường như là vảy.
Hắn cố gắng mở mắt, trong bóng đêm, một đôi mắt đen như lưu ly trong suốt. Giữa bụi mù, hắn chạm phải một đôi đồng tử dọc màu vàng kim. Gió ngừng lại một thoáng, Tạ Tụng Chu bị đôi đồng tử đó mê hoặc, thoáng chốc mất hồn.
Hắn nghe thấy một giọng nói mơ hồ bên tai: "Đôi mắt, đẹp, muốn..."
Sau đó hắn ngất đi.
Khi tỉnh lại, hắn đang ở trong một hang động tối tăm. Ánh sáng le lói xuyên qua từ cửa hang, trên vợp hang có nến đang cháy. Tạ Tụng Chu nằm trên mặt đất, có thể cảm nhận rõ ràng cát mịn và đá vụn bên dưới.
Hắn lặng lẽ mở mắt, quan sát xung quanh. Trên người hơi đau, nhưng tứ chi dường như vẫn lành lặn, mắt cũng vẫn còn. Giọng nói nghe thấy trước khi ngất đi... là ảo giác sao?
Tạ Tụng Chu đối mặt với vách đá gồ ghề, thích nghi một lúc, rồi quay đầu lại, nhìn thấy một núi vàng rực rỡ phía sau.
Tạ Tụng Chu: "..."
Hắn ngẩn người một lúc.
Trên núi vàng này, chất đống đủ loại châu báu vàng bạc, món nào cũng là vật phẩm quý hiếm.
【Hệ thống.】Tạ Tụng Chu thử gọi.
Hệ thống:【Tôi đây.】
Không phải mơ.
【Chuyện gì đã xảy ra?】Tạ Tụng Chu hỏi.
Hệ thống nói:【Mọi người bị bắt rồi, cậu đã ngủ một đêm.】
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Tạ Tụng Chu vịn tường đứng dậy, nhắm mắt sờ sờ mắt mình. Khi ngủ, dường như luôn có cảm giác mơ mơ hồ hồ có người chọc vào mắt hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên núi vàng, lúc này mới thấy, hình như có một người nằm trên đó, mái tóc đen như mực xõa xuống, trải rộng giữa đống châu báu, rất nổi bật.
Hắn lặng lẽ đi một vòng trong hang động, ngoài bóng người trên núi vàng, không thấy ai khác. Hang động này giống như một kho báu chứa đầy châu báu, bất kỳ món nào lấy ra cũng đều vô giá.
Hắn leo lên vài bước, tiếng leng keng có lẽ đã làm phiền người phía trên. Người nọ khẽ động đậy, mở mắt ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống Tạ Tụng Chu, mái tóc đen xõa xuống bên mặt.
Gương mặt người đó tuyệt mỹ, không phải vẻ ẻo lả của nữ nhân, mà là tuấn mỹ, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng nõn, khiến đôi môi như thoa son đỏ tươi, giống như tiên nhân trên trời, toát ra vẻ đẹp thoát tục mà lạnh lùng, ánh mắt kiêu ngạo, ngạo nghễ.
Nghe nói công chúa nước Nguyệt xinh đẹp như hoa, nhưng Tạ Tụng Chu chưa từng gặp. Tuy nói là đi cứu công chúa, nhưng quốc vương nước Nguyệt lại không cho bọn họ xem chân dung, chỉ cho xem một số đặc điểm trang sức mà công chúa hay đeo.
Tạ Tụng Chu không chắc chắn.
"...Công chúa?"
Hắn quên mất phong hiệu của công chúa.
Người phía trên nhìn sang.
Tạ Tụng Chu tựa hồ thả lỏng nhưng thực chất vẫn cảnh giác đứng sát tường. Một lúc sau, người nọ đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi xuống từ trên núi vàng. Quần áo trên người y xộc xệch, chân trần, bàn chân trắng như ngọc ẩn hiện dưới tà áo khi di chuyển.
Y dừng lại cách Tạ Tụng Chu hai bước, không phủ nhận cũng không thừa nhận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Tụng Chu, khiến hắn sinh nghi, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, chỉ mỉm cười nhìn y.
Chỉ riêng gương mặt này thôi cũng đủ khiến tâm trạng người ta tốt lên không ít.
Tạ Tụng Chu thích người đẹp.
Y tiến lại gần, Tạ Tụng Chu nhìn thấy yết hầu trên cổ y, liền biết y là nam nhân chính hiệu. "Xin lỗi, vừa rồi là tại hạ mạo phạm, không biết các hạ là người phương nào?"
Một lúc sau, mỹ nhân đối diện mở miệng: "Ngươi ồn ào quá."
Nụ cười của Tạ Tụng Chu khựng lại, mỹ nhân này tính tình không tốt lắm.
"Ngươi muốn đồ long?" Y hỏi.
Tạ Tụng Chu nghĩ y nghe được từ người khác, liền hỏi: "Ngươi đã gặp người khác rồi sao?"
"Ừ." Y đáp. "Bị mang đi rồi."
"Mang đi đâu?" Tạ Tụng Chu hỏi.
"Ngươi hỏi nhiều quá." Y nhíu mày.
Tạ Tụng Chu nhận ra, có lẽ vị mỹ nhân này cũng không biết, dù sao y cũng là tù nhân.
Nghe nói rồng thích những thứ lấp lánh, sẽ mang chúng về hang của mình. Sau khi quan sát, Tạ Tụng Chu phán đoán sơ bộ đây là hang ổ của rồng ác.
Y nói với hắn vài câu, nhìn chằm chằm hắn một lúc, rồi quay về nằm gọn trong núi châu báu vàng rực rỡ. Tạ Tụng Chu đang dò xét tình hình trong hang, thấy vậy liền hỏi: "Không thấy cộm sao?"
Y không trả lời, nhắm mắt nằm đó, mái tóc đen xõa tung, mặc kệ Tạ Tụng Chu đi tới đi lui trong hang.
Đây là nơi sâu nhất trong hang động, Tạ Tụng Chu đi ra ngoài, còn rẽ một khúc quanh. Hang động rộng rãi và sâu hun hút, dần dần, hắn nhìn thấy ánh sáng, bước chân hắn nhanh hơn một chút, cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hắn dần dần tiến đến cửa hang, nhìn thấy bầu trời xanh mây trắng bên ngoài... và cả khu rừng ở xa xa.
Chim chóc bay ngang qua trước mặt hắn ở cùng độ cao, ngay cả Tạ Tụng Chu cũng không khỏi ngạc nhiên một thoáng. Hắn vịn vào vách tường, đứng ở mép cửa hang, nhìn khu rừng thu nhỏ bên dưới, một cơn gió thổi qua, hắn giơ tay che chắn.
Quá cao, vách đá dựng đứng không thể xuống được, nhảy xuống từ đây, chỉ có chết mà thôi.
Ngự kiếm thì có thể xuống được, đây là kỹ năng cơ bản cần thiết của mỗi kiếm tu, nhưng đây không phải mục đích của Tạ Tụng Chu, hơn nữa bên trong còn có một... mỹ nhân lai lịch bất minh, Tạ Tụng Chu quyết định quan sát thêm rồi mới quyết định.
Không khí buổi sáng rất trong lành, bầu trời trong vắt không một gợn mây, đứng cao nhìn xa, Tạ Tụng Chu đứng ở cửa hang một lúc, rồi quay người đi vào trong.
Cũng không biết rồng ác sau khi đặt bọn họ ở đây thì đi đâu.
Hắn trở lại hang động.
Bên ngoài gió lớn như vậy, trong hang vẫn nghe thấy tiếng gió thoang thoảng. Tạ Tụng Chu đi loanh quanh chỗ những ngọn nến, phát hiện nến trên tường không bị tắt.
Tạ Tụng Chu lục lọi núi châu báu, mỹ nhân bên cạnh ngồi dậy. "Đừng động vào."
"Tại sao?" Tạ Tụng Chu dừng tay, nghiêng đầu nhìn y.
"Không được động vào." Y nói.
Tạ Tụng Chu: "Rồng không có ở đây, tại sao không được động vào?"
"Sẽ có mùi của ngươi." Y nói. "Rồng sẽ biết."
Tạ Tụng Chu: "Vậy ngươi nằm trên đó, chẳng phải chỗ này toàn là mùi của ngươi sao?"
Y khẽ nâng mí mắt, không nói gì.
Sau một thời gian ở cùng nhau, Tạ Tụng Chu cũng hiểu được y. Về cơ bản, hắn hỏi gì, mỹ nhân này đều chọn câu trả lời mà y muốn trả lời, không muốn trả lời thì im lặng, khá cá tính.
Một đêm cộng thêm gần một ngày không ăn uống gì, Tạ Tụng Chu hơi đói. Người vẫn còn ê ẩm, hắn ngồi xuống một góc, mở bọc hành lý ra. Vì luôn mang bọc theo người, nên khi tỉnh dậy bọc vẫn ở trên người hắn, đồ vật bên trong không thiếu thứ gì - trừ cây sáo.
Cây sáo biến mất rồi.
Hắn lấy ra một chiếc bánh cứng, đưa lên miệng, nhìn mỹ nhân một cái, bẻ làm đôi. "Ăn không?"
Mỹ nhân liếc hắn một cái, quay mặt đi, cúi đầu sờ sờ một chiếc đèn lưu ly bên cạnh.
Tạ Tụng Chu nhướng mày, nếu vừa rồi không nhìn nhầm thì đó là...
Vẻ mặt chê bai?
Hắn sờ sờ bên hông, phát hiện bình rượu không còn nữa. Hắn đứng dậy tìm kiếm, thấy bình rượu bị vứt chỏng chơ ở một góc như rác, rượu trong bình đã hết sạch, nhưng mặt đất ở đó khô ráo, không giống như bị đổ ra.
Phía sau, mỹ nhân liếc hắn một cái, rồi lại nhìn, cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần. Tạ Tụng Chu cũng cảm nhận được, hắn giơ bình rượu lên, vừa định mở miệng, thì thấy mỹ nhân quay mặt đi, tránh nhìn hắn, từ chối giao tiếp.
Hiểu rồi, xem ra chuyện này có liên quan đến mỹ nhân.
"Ngon không?" Tạ Tụng Chu đột nhiên hỏi.
"Cũng..." Mỹ nhân mở miệng, rồi lại ngậm lại.
Trong tình huống này, Tạ Tụng Chu vẫn không nhịn được cười thành tiếng.
Mỹ nhân nhận ra mình bị hắn gài bẫy, ý định không giao tiếp với tên phàm nhân xảo quyệt này càng thêm mạnh mẽ. Dù Tạ Tụng Chu nói gì tiếp theo, y cũng không đáp lại.
"Ngươi đến đây bao lâu rồi?"
"Ngươi biết làm thế nào để xuống dưới không?"
"Gặp nhau chính là duyên phận, sao không cùng nhau làm bạn? Ít ra cũng có người nói chuyện, tại hạ là Tạ Tụng Chu, ngươi tên gì?"
"Các hạ lạnh nhạt như vậy, thật khiến tại hạ đau lòng..."
Mỹ nhân không để ý tới hắn, Tạ Tụng Chu một mình cũng có thể nói rất lâu.
...
Cho đến khi Tạ Tụng Chu hỏi: "Ngươi đã gặp rồng chưa? Có phải màu đen không?"
"Không phải." Mỹ nhân liếc hắn một cái. "Màu vàng - rất đẹp."
Y nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Tạ Tụng Chu không nhận ra, gáy hắn tựa vào tường. "Màu vàng..."
Cũng không loại trừ khả năng bùn lầy đã nhuộm đen con rồng vàng, ở đây chắc chắn không có con rồng thứ hai.
Tạ Tụng Chu không xoắn xuýt quá lâu.
Trong hang yên tĩnh lại, thời gian một mình liền trở nên khó khăn. Tạ Tụng Chu vẫn còn đau, hắn vén áo lên, thấy một mảng bầm tím lan từ ngực xuống eo. Hắn không mang theo thuốc, thở dài một tiếng.
Tạ Tụng Chu chia đồ trong bọc thành hai loại, một loại đồ ăn, một loại đồ dùng. Đồ ăn chỉ còn lại hai cái bánh, nghĩa là, nếu tiếp tục như vậy, nhiều nhất hai ngày nữa, nếu không tìm được đồ ăn, không bị rồng ác giết chết, thì hắn cũng không sống được bao lâu.
Từ sáng đến trưa, rồng ác vẫn chưa quay lại, nhưng Tạ Tụng Chu phát hiện linh khí trong hang này nồng đậm hơn bất kỳ nơi nào hắn từng đến, thậm chí còn sánh ngang với một số bí cảnh.
Tạ Tụng Chu cầm chiếc kính viễn vọng trong bọc đi ra ngoài, ngồi khoanh chân ở cửa hang, nhìn ra xa một hồi, thấy một khu rừng nhỏ bị đổ, chắc lúc đó bọn họ ở đó... Hèn chi lại bị tập kích bất ngờ.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Một giọng nói vang lên sau lưng hắn.
Tạ Tụng Chu giật mình, hắn thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân.
Hắn quay đầu lại, thấy mỹ nhân đang đứng sau lưng, nhìn chiếc kính viễn vọng trên tay hắn. Hắn quan sát biểu cảm của y, cười nói: "Không có gì."
"Cho ta xem." Mỹ nhân đưa tay ra.
Tạ Tụng Chu nhìn xuống tay y, đầu ngón tay trơn nhẵn mịn màng, trắng nõn thon dài, dáng vẻ này, giống như một công tử bột được nuông chiều từ bé. Hắn đặt kính viễn vọng vào tay y.
Mỹ nhân học theo dáng vẻ vừa rồi của hắn, nhìn ra xa, sau đó, y tò mò bỏ kính viễn vọng xuống, nhìn ra xa, chớp chớp mắt, lại dùng kính viễn vọng nhìn, như đang chơi đùa, trên người lại toát ra vẻ ngây thơ.
"Ta muốn cái này." Y nói.
Tạ Tụng Chu: "Không được."
Mỹ nhân nhíu mày, thật sự giống như một tiểu thiếu gia chưa từng bị ai từ chối.
Tạ Tụng Chu xòe tay ra, mỹ nhân miễn cưỡng đặt kính viễn vọng vào tay hắn, một lúc lâu không buông tay, như một đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi. Y ngẩng mắt lên, đôi mắt trong veo. "Tại sao không được?"
"Ra ngoài rồi sẽ cho ngươi." Tạ Tụng Chu nói. "Bây giờ không được."
Mỹ nhân bĩu môi, không nói gì nữa, buông tay ra.
Bên ngoài trời dần tối, rồng ác vẫn chưa quay lại. Lần thứ sáu Tạ Tụng Chu đi ra ngoài, mỹ nhân đang ngồi hờn dỗi bên cạnh lên tiếng: "Đừng ra ngoài."
"Tại sao?" Tạ Tụng Chu hỏi.
Mỹ nhân nói: "Sẽ có chim mổ ngươi."
Tạ Tụng Chu vẫn đang đi ra ngoài, mỹ nhân đi tới, kéo tay áo hắn. Tạ Tụng Chu quay đầu lại, thấy mỹ nhân dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn chăm chú. "Sẽ mổ ngươi."
Tạ Tụng Chu: "Chim gì?"
"Chim nhỏ." Mỹ nhân nói.
Tạ Tụng Chu nhướng mày, gần như nghi ngờ mỹ nhân đang đùa giỡn với mình. "...Chim nhỏ?"
Mỹ nhân gật đầu.
Trong mắt Tạ Tụng Chu, mỹ nhân này cũng đầy điểm khả nghi. Hắn thản nhiên hỏi: "Chúng nó có đuổi vào đây không?"
Mỹ nhân gần như không cần suy nghĩ liền lắc đầu. "Chúng nó không dám."
Không phải không thể, mà là không dám.
Mắt Tạ Tụng Chu lóe sáng, khóe môi vẫn giữ nụ cười, đưa tay định kéo tay người kia ra khỏi ống áo mình. Hắn đặt tay lên mu bàn tay thon thả, cong môi cười, ánh mắt đa tình như ẩn chứa ý tứ sâu xa: "Nếu có chim nhỏ, ta sẽ vào trong."
Mỹ nhân cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm tay mình của Tạ Tụng Chu. Tạ Tụng Chu cứ tưởng y đã bị thuyết phục, liền buông tay, bước ra ngoài.
Phía sau, mỹ nhân dùng tay trái che lại mu bàn tay phải.
Tên phàm nhân này, tại sao lại sờ y?
Bên ngoài hang động đã tối đen, mây đen bao phủ, không thấy sao trời, một vầng trăng khuyết như lưỡi liềm. Trong rừng vang lên tiếng chim hót, tiếng hót cao vút trong trẻo xen lẫn tiếng kêu trầm đục liên tiếp vang lên, nghe mà rợn người.
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên, Tạ Tụng Chu đi đến cửa hang, tay nắm chuôi kiếm. Càng đến gần cửa hang, hơi thở hắn càng nhẹ, cuối cùng gần như nín thở, tim đập nhanh, những âm thanh nghe được bên tai đều được hắn loại bỏ trong đầu, chú ý đến những động tĩnh khả nghi.
Gió hơi lớn.
Khi đến gần cửa hang, tiếng bước chân của Tạ Tụng Chu đột nhiên dừng lại.
Hắn phát hiện ra âm thanh giống tiếng chim hót, phát ra với tần suất thấp từ nãy đến giờ, nhưng lại có chút khác biệt so với tiếng chim hót. Tiếng chim này mang theo âm rung, hơn nữa rất gần.
Không lâu sau, một tảng đá bên ngoài rơi xuống từ cửa hang, một chiếc mỏ chim dài chọc vào trong, há miệng như đang chờ con mồi bước vào. Dường như nó nhận ra Tạ Tụng Chu đã phát hiện ra nó, thế tấn công trở nên mãnh liệt.
Tạ Tụng Chu không chút do dự, quay đầu bỏ chạy.
Chim nhỏ - cái miệng há ra to bằng cả người hắn, đúng là nhỏ thật! Đây nào phải mổ người, rõ ràng là muốn ăn thịt người.
Động tĩnh phía sau càng lúc càng lớn, "chim nhỏ" nhận ra con mồi đã bỏ chạy, bắt đầu muốn bay vào trong, nhưng dường như lại do dự, lượn lờ ở cửa hang, va đập vào cửa hang, đá vụn rơi xuống vực.
Tạ Tụng Chu chạy về hang động, thở hổn hển, ánh nến đỏ rọi lên mặt hắn.
Bên kia, mỹ nhân ngồi trên núi vàng, nhìn dáng vẻ hắn chạy vào, không hề bất ngờ. "Ta đã nói rồi, có chim nhỏ, sẽ mổ ngươi."
Tạ Tụng Chu: "..."
Tạ Tụng Chu điều chỉnh lại trạng thái, hỏi: "Chúng nó sẽ ở lại bao lâu, ngươi có biết không?"
Ban ngày hắn chưa từng thấy loại chim này.
Mỹ nhân đáp: "Cả đêm, trời sáng sẽ đi."
Ánh mắt Tạ Tụng Chu lướt xuống, dừng lại trên tay y. Mỹ nhân đang cầm một chiếc bát vàng, bên trong đựng hai chiếc bánh lương khô còn lại của Tạ Tụng Chu. Hắn hỏi: "Ngươi đói rồi sao?"
"Không đói." Mỹ nhân nói.
Tạ Tụng Chu chỉ vào bánh trong tay y. "Ngươi làm gì vậy?"
Mỹ nhân đảo mắt, nói: "Bát, cho ngươi, cái kia—"
Y chỉ vào bọc của Tạ Tụng Chu. "Cho ta."
Tạ Tụng Chu biết y đang nói đến kính viễn vọng. Hắn không đồng ý, mỹ nhân liền tưởng là mình cho chưa đủ nhiều, lại thêm một chiếc chậu vàng, thấy Tạ Tụng Chu không nói gì, lại ném thêm một quả cầu pha lê màu xanh đen vào chậu vàng.
Tạ Tụng Chu đi tới, lấy hai chiếc bánh từ bát vàng trong tay mỹ nhân. "Có thể cho ngươi chơi, nhưng ngươi không được làm hỏng làm mất."
"Thật sao?" Mắt mỹ nhân sáng lên.
Tạ Tụng Chu khựng lại, cảm thấy người này, lúc thì đầy nghi vấn, lúc thì lại... khá đơn thuần.
"Ngươi có biết ác..." Tạ Tụng Chu dừng lại giữa chừng, đổi giọng. "Rồng ở đâu không?"
"Tại sao phải hỏi cái này?" Mỹ nhân lấy được thứ mình muốn, đưa lên ngắm nghía, lơ đãng nói chuyện với Tạ Tụng Chu.
Tạ Tụng Chu: "Nó cả ngày không quay lại."
"Ngươi rất muốn gặp nó sao?" Mỹ nhân hỏi.
Tạ Tụng Chu: "...Cũng không hẳn là muốn lắm."
Hai người nói chuyện một lúc, mỹ nhân chơi kính viễn vọng, Tạ Tụng Chu ngồi xếp bằng trên đất nghỉ ngơi, vết thương trên người đau nhức lúc này càng trở nên rõ ràng hơn, trong hang cũng không lạnh lắm.
Một đêm, Tạ Tụng Chu ra ngoài ba lần, cả ba lần đều có chim canh gác. Hắn cũng thấy rõ "chim nhỏ" trong miệng mỹ nhân to lớn đến mức nào, cả con chim to bằng cả một căn nhà tranh.
Trong số những cuốn sách tranh ảnh hắn từng xem qua, dường như chưa từng thấy loại chim này, trong yêu thú cũng không có.
Để giữ sức, Tạ Tụng Chu không mạo hiểm xung đột với con chim.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Tạ Tụng Chu liền mở mắt.
Trên núi vàng lấp lánh bên cạnh, mỹ nhân ôm kính viễn vọng của hắn, ngủ say sưa, hàng mi đen dài cong vút khép lại, hai lọn tóc đen xõa xuống bên mặt. Tạ Tụng Chu đi tới, đưa tay muốn lấy kính viễn vọng ra khỏi tay mỹ nhân, y lập tức mở mắt.
"Ngươi làm gì!?" Trong đôi mắt đen láy của y dường như có một tia sáng vàng lóe lên, Tạ Tụng Chu nhìn kỹ lại, chỉ thấy bình thường, khoảnh khắc vừa rồi, dường như chỉ là ảo giác của hắn.
Trông xinh đẹp như vậy, lúc gầm lên cũng khá dọa người.
Chưa kịp hoàn hồn sau tiếng quát của mỹ nhân, y ôm kính viễn vọng, đổ tội trước: "Ngươi muốn trộm đồ của ta?"
Tạ Tụng Chu: "..."
Nhận xét