[NVCCMYD] - chương 73
Lộ Văn Phi không lay chuyển được Giản Tuy, bị hắn kéo ra khỏi nhà ga.
Gió lạnh thổi qua, tạt vào mặt như những lưỡi dao nhỏ. Lộ Văn Phi kéo kéo khăn quàng cổ, Giản Tuy liếc nhìn, nói: "Đừng động, cứ quàng cho cẩn thận."
Lộ Văn Phi: "Còn cậu?"
Giản Tuy: "Tôi không lạnh."
Lộ Văn Phi chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình lạnh ngắt, "Cậu kéo áo khoác lên đi."
"Kéo rồi." Giản Tuy nói.
Lộ Văn Phi kéo hắn lại, dừng bước, đưa tay kéo khóa áo khoác của hắn lên tận cổ. Giản Tuy đảo mắt, "Chậc" một tiếng nói phiền phức, nhưng khóe môi lại cong lên.
Bên ngoài nhà ga không có nhiều người, tài xế taxi nằm ngủ trong xe, đèn đường chiếu sáng tuyết phủ trên mặt đất. Giản Tuy và Lộ Văn Phi ra khỏi nhà ga, không gọi xe.
Giản Tuy hỏi cậu: "Cậu ăn tối chưa?"
"Ăn qua loa rồi." Lộ Văn Phi nói.
Giản Tuy: "Có đói không?"
"Cũng tạm."
"Giờ này còn sớm." Giản Tuy nói, "Đi ăn chút gì đó đi."
Giản Tuy dừng lại trước một chiếc xe màu đen, mở cửa ghế phụ, "Lên xe đi."
Lộ Văn Phi nhìn thấy chìa khóa trên tay hắn, mới chậm chạp hỏi: "Cậu lái à?"
"Ừ, đưa cậu đi dạo." Giản Tuy nói, "Yên tâm, tôi có bằng lái."
Lộ Văn Phi ngồi vào ghế phụ, Giản Tuy đóng cửa xe. Trong xe bật điều hòa, ấm hơn bên ngoài rất nhiều. Giản Tuy đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
Giản Tuy cắm chìa khóa, đột nhiên dừng lại, như quên mất bước tiếp theo phải làm gì, "Cậu đợi chút, tôi nghiên cứu một chút."
Lộ Văn Phi: "..."
Cậu lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay vịn phía trên.
"Đùa cậu thôi." Giản Tuy khởi động xe, bật cần gạt nước gạt sạch những hạt mưa lất phất trên kính chắn gió, "Không tin tôi đến vậy sao."
Lộ Văn Phi vẫn nắm chặt tay vịn: "Tin."
Xe khởi động êm ái, Giản Tuy lái xe rất chắc tay. Ban đêm đường phố không có nhiều xe cộ, hắn lái xe về phía nhà. Lộ Văn Phi thấy hơi nóng, đưa tay kéo khăn quàng cổ.
Thời gian hơi muộn, Giản Tuy đưa Lộ Văn Phi đến quán mì gọi một bát mì. Giản Tuy không đói, chỉ ngồi đối diện nhìn Lộ Văn Phi ăn, thỉnh thoảng lại cúi đầu xem điện thoại trả lời tin nhắn.
Ăn xong, Giản Tuy trực tiếp đưa Lộ Văn Phi về nhà. Lộ Văn Phi ban đầu không nói gì, nhưng đến đoạn đường cuối, cậu đề nghị đến khách sạn hai lần, nói đã muộn rồi, không tiện làm phiền.
"Này, cậu căng thẳng à?" Giản Tuy hỏi.
Lộ Văn Phi mím môi cười: "Rõ ràng vậy sao?"
"Rõ ràng." Giản Tuy nói, "Miệng cậu nói suốt."
"Tôi thấy, không ổn lắm." Lộ Văn Phi nói, "Cứ thế này đến gặp bố mẹ cậu, tôi chẳng mang gì theo cả."
Giản Tuy: "Không phải cậu vừa mua hoa quả để ở ghế sau sao?"
Tốc độ xe dần chậm lại, Giản Tuy thở dài, nói: "Nếu cậu thật sự không muốn đi, vậy tôi đặt khách sạn cho cậu nhé - Phía trước là vào khu chung cư rồi, sắp đến nhà tôi rồi."
Lộ Văn Phi ngập ngừng: "Thôi."
Cậu không phải không muốn đi, chỉ là thấy không thích hợp.
Vào khu chung cư, Giản Tuy không cho cậu cơ hội đổi ý nữa, hắn lái xe vào gara, cầm chìa khóa dẫn Lộ Văn Phi lên lầu. Vào nhà, mẹ Giản nghe thấy tiếng mở cửa liền ra đón.
Giản Tuy đặt chìa khóa lên tủ giày, giới thiệu Lộ Văn Phi với mẹ Giản: "Đây là bạn con, người lần trước mẹ khen đó."
"Chào bác, làm phiền bác rồi." Lộ Văn Phi đưa giỏ trái cây cho bà.
Mẹ Giản nhận lấy, mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở chiếc khăn quàng cổ trên cổ cậu, khựng lại một chút, "Mời... vào nhà, uống cốc nước nóng."
Lộ Văn Phi quen quan sát sắc mặt người khác, lập tức nghĩ đến chuyện chiếc khăn, lúc trước cứ lo nghĩ làm sao chào hỏi bố mẹ Giản Tuy, bây giờ mới nhận ra.
Hỏng rồi.
Mẹ Giản định đi dọn dẹp phòng khách, Giản Tuy ngăn lại, nói Lộ Văn Phi ngủ cùng hắn là được. Mẹ Giản dặn họ nghỉ ngơi sớm rồi về phòng, Giản Tuy cũng dẫn Lộ Văn Phi vào phòng mình.
Lộ Văn Phi quan sát xung quanh, căn phòng này cũng giống như lúc cậu thấy trong cuộc gọi video với Giản Tuy, nhưng xem trên điện thoại và tận mắt nhìn thấy vẫn có chút khác biệt.
"Cậu đến đây thế này, em trai cậu thì sao?" Giản Tuy vừa cởi áo khoác phao vừa hỏi.
Lộ Văn Phi thu hồi tầm mắt, "Tối nay nó ngủ ở nhà dì hai."
Cậu dừng lại hai giây, nói: "Chiều mai hai giờ tôi về."
"Nhanh vậy?"
"Ừ, đã hẹn với nó rồi."
Nhờ số tiền cứu trợ của Giản Tuy, Lộ Văn Phi có thể ở nhà thêm một thời gian.
"Vậy à." Giản Tuy nói.
Lộ Văn Phi: "Cậu hình như..."
Hình như không hề ngạc nhiên về chuyện gia đình cậu, cậu chưa từng nói với Giản Tuy rằng bố mẹ cậu đã mất, nhưng Giản Tuy dường như mặc định trong nhà chỉ có cậu và em trai.
"Sao?" Giản Tuy nghiêng đầu nhìn sang.
"Không có gì." Lộ Văn Phi nói, "Chuyện tiền nong, có lẽ tôi phải trả cậu muộn một chút."
"Không sao, tôi cũng không vội dùng." Giản Tuy không để tâm, "Đi tắm trước đi - Cậu mang theo quần áo chứ?"
"Không." Hành lý của Lộ Văn Phi chỉ có một chiếc ba lô, trong ba lô không có nhiều đồ, không mang theo quần áo, lúc đến cũng chỉ định ở tạm một đêm ở khách sạn.
"Ồ." Giản Tuy chậm rãi nói với vẻ ranh mãnh, "Vậy cậu, cứ trần truồng mà ra nhé."
Lộ Văn Phi: "..."
Giản Tuy cười, đứng dậy đi lấy quần áo cho cậu.
Lộ Văn Phi vào phòng tắm của Giản Tuy, sữa tắm bên trong là loại hắn thường dùng, mùi hương rất dễ chịu. Tắm xong, Lộ Văn Phi chỉ cảm thấy toàn thân mình đều là mùi của Giản Tuy.
Cậu tắm xong, Giản Tuy đưa máy sấy tóc cho cậu rồi mới đi tắm.
Tắm xong ra ngoài, hắn nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm, rõ ràng hình như chưa làm gì cả, mà thời gian trôi qua nhanh quá.
Tắt đèn, hai người nằm trên giường, chăn mềm mại màu sáng phủ lên người họ. Giản Tuy trở mình, nằm nghiêng nhìn Lộ Văn Phi.
"Hay là, cậu ở lại thêm một ngày nữa đi." Hắn nói, "Ngày kia hãy về, được không?"
Lộ Văn Phi: "Ngày mai cậu không có việc gì sao?"
"Không." Giản Tuy nói, "Tôi đã nói rồi, tôi lúc nào cũng rảnh."
"Ngày mai... tính sau." Lộ Văn Phi nói.
"Vậy ngủ ngon."
"Ừ, ngủ ngon."
"..."
"..."
Sau hai phút im lặng.
"Tôi hơi khó ngủ." Giản Tuy nói.
Lộ Văn Phi đến tìm hắn, hoàn toàn là một niềm vui bất ngờ, khiến trong lòng Giản Tuy vẫn luôn tràn ngập niềm vui đó, không thể xua tan.
Người muốn gặp, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mắt.
Lộ Văn Phi khẽ hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Giản Tuy đưa tay ôm eo cậu.
"Mẹ cậu ở nhà." Lộ Văn Phi nói.
"Cách âm tốt, không nghe thấy đâu." Giản Tuy nói, "Nếu cậu lo lắng, thì nhỏ tiếng một chút là được."
"Này..."
Trong nháy mắt, Giản Tuy đã từ bên cạnh Lộ Văn Phi, đến nằm trên người cậu. Chăn đắp phía sau lưng Giản Tuy, khoảng cách giữa ngực hai người chỉ cách nhau hai ngón tay, cổ áo Giản Tuy hơi trễ xuống.
Giản Tuy mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt như có ánh sao lấp lánh: "Tôi rất vui."
Bàn tay Lộ Văn Phi chống trên ngực hắn buông lỏng, giọng nói nhỏ nhẹ, "Tôi... nhớ cậu."
"Ừ, tôi cũng vậy."
...
Cuối cùng hai người vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Giản Tuy bật đèn ngủ, ném cục giấy vào thùng rác. Có lẽ vì lần đầu tiên đến nhà hắn, Lộ Văn Phi quá căng thẳng, sau khi ăn thịt cá, món khai vị nhỏ này chỉ có thể coi là món ăn phụ.
Ngày hôm sau, có lẽ vì luôn căng thẳng, Lộ Văn Phi dậy sớm hơn Giản Tuy. Khi Giản Tuy tỉnh dậy, Lộ Văn Phi đã không còn trên giường. Hắn dậy đánh răng rửa mặt, ra khỏi phòng ngủ.
Vừa bước ra khỏi cửa, hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng khách, mẹ hắn đang nói chuyện với Lộ Văn Phi, Lộ Văn Phi ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, giúp mẹ hắn nhặt rau.
"Ở nhà chỉ có mình con chăm sóc em trai sao? Vất vả lắm phải không?" Mẹ Giản nhẹ nhàng hỏi han.
Lộ Văn Phi nói: "Cũng bình thường, không vất vả ạ."
Mẹ Giản: "Giản Tuy nhà bác ở trường được con chăm sóc nhiều rồi."
"Con không chăm sóc gì nhiều đâu." Lộ Văn Phi nói.
"Bên cạnh nó lần đầu tiên xuất hiện một người bạn như con, nên bác hỏi nhiều hơn một chút, con đừng căng thẳng..."
Khi Giản Tuy xuất hiện trong tầm mắt Lộ Văn Phi, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Giản Tuy lướt qua cậu, vào bếp rót một cốc nước, quay lại ngồi bên cạnh cậu.
"Cậu ấy ở trường chăm sóc con rất nhiều." Giản Tuy nằm dài trên ghế sofa, mái tóc đen rối bù vì chưa tỉnh ngủ, "Thường xuyên giúp con mang bữa sáng."
Giản Tuy cảm thấy Lộ Văn Phi huých tay hắn, hắn cúi đầu, cố nhịn cười. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lộ Văn Phi ngồi nghiêm chỉnh như vậy, thật thú vị.
"Làm phiền con rồi, Tiểu Lộ." Mẹ Giản nói, rau cũng đã nhặt xong, Lộ Văn Phi muốn vào bếp giúp đỡ, bà không cho, bưng thau rau vào bếp.
Giản Tuy cười đến run cả vai.
"Đừng nói bậy trước mặt mẹ cậu." Lộ Văn Phi nhỏ giọng nói.
Giản Tuy nhướng mày, "Tôi nói không phải sự thật sao?"
"Mẹ cậu..." Lộ Văn Phi ghé sát tai hắn, "Hình như đã nhận ra quan hệ của chúng ta rồi."
Giản Tuy nhìn về phía nhà bếp, "Vậy sao? Sao cậu biết được?"
Lộ Văn Phi: "Tối qua lúc vào nhà cậu không tháo khăn quàng cổ tôi đưa cho."
Hai người nhìn nhau vài giây, Giản Tuy nói "Không sao", Lộ Văn Phi cũng không nói thêm gì nữa. Họ cùng nhau ăn sáng xong, Giản Tuy liền ra ngoài với Lộ Văn Phi. Hai người đi dạo trên phố một vòng, Lộ Văn Phi nói muốn đến những nơi Giản Tuy thường đến, Giản Tuy liền đưa cậu vào một sân bóng chuyền.
Giản Tuy vừa bước vào, đã có người chào hỏi hắn.
Qua lời của họ, Lộ Văn Phi biết được Giản Tuy là khách quen ở đây, còn có thẻ thành viên. Giản Tuy quẹt thẻ, kéo cậu vào trong.
Thành phố B, thành phố Giản Tuy từng sống, mỗi nơi đều lưu lại dấu vết của hắn. Hai người từ trường H đến đây, Lộ Văn Phi mới có thể nhìn thấy những điều chưa từng biết trước đây, về cuộc sống thường ngày của hắn.
"Chơi thử xem." Giản Tuy nói.
Lộ Văn Phi: "Tôi không biết chơi."
"Tôi dạy cậu." Giản Tuy nói, "Hôm nay làm huấn luyện viên miễn phí cho cậu một ngày."
Hắn quen đường đi vào sân, bên trong rất rộng rãi, tiếng "bịch bịch bịch" vang lên. Lộ Văn Phi nhìn thấy những người khác chơi bóng chuyền, động tác giống Giản Tuy, nhưng không được đẹp mắt như hắn, tứ chi không linh hoạt bằng.
Họ cởi áo khoác để sang một bên, Giản Tuy dạy cậu cách đỡ bóng, đập bóng, đúng là dạy kèm tận tình, từ phía sau ôm eo cậu, chỉnh tư thế, đầu ngón tay lướt qua vị trí đặt lực chính xác trên tay cậu, bên tai hỏi "Biết chưa".
Trong mắt người khác, đây là một buổi học nghiêm túc, nhưng với Lộ Văn Phi thì hoàn toàn không phải vậy.
"Biết rồi." Cậu nói, "Tay cậu hơi lạnh."
Giản Tuy lùi lại: "Lát nữa sẽ nóng lên thôi."
Một người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao đi tới, chào Giản Tuy: "Ồ, chúc mừng năm mới, lâu lắm không gặp, cứ tưởng cậu không đến nữa chứ."
Người đàn ông trung niên có râu quai nón, cười lên trông hơi lưu manh, không giống người tốt, "Đây là bạn cậu à?"
"Ừ." Giản Tuy giới thiệu, "Bạn em, Lộ Văn Phi, đây là huấn luyện viên ở đây, anh Trương."
Anh Trương vuốt râu, "Chơi cùng tụi cậu nhé? Hôm nay anh rảnh."
"Không cần đâu." Giản Tuy nói, "Em dạy cậu ấy chơi."
Anh Trương nói trước đây chưa từng thấy hắn chịu dạy ai, liền quay sang Lộ Văn Phi kể xấu Giản Tuy lười biếng, mỗi lần đến chơi một tiếng, thêm một phút cũng không chịu, "Nếu không phải vậy, anh cũng muốn giữ thằng nhóc này lại, nó khá có năng khiếu, người bình thường học một tháng cũng không đạt đến trình độ của nó."
"Thôi đi." Giản Tuy nói, "Đừng phá hỏng hình tượng của em."
Lộ Văn Phi cầm quả bóng chuyền trên tay tung lên vài cái, những gì nghe được về Giản Tuy từ người khác, dường như cũng không khác mấy so với những gì cậu biết.
Họ ở sân bóng chuyền này khoảng ba tiếng, Giản Tuy nhặt bóng vài lần, chơi với người khác hắn không chịu nhặt bóng, chơi với Lộ Văn Phi thì có thể.
Đặc biệt, dĩ nhiên là khác với người khác.
Khi hai người kết thúc, cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Lộ Văn Phi thở hổn hển, chống chân thở dốc, Giản Tuy trông có vẻ không tốn sức như cậu.
Trong sân có khu vực bán đồ uống tự động, họ lấy hai chai nước, ngồi nghỉ trên ghế dài, mũi giày chạm vào nhau. Lộ Văn Phi cúi đầu, hơi mất tập trung.
Giản Tuy búng tay bên tai cậu, "Lát nữa đi ăn gì đó nhé, cậu muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, cậu quyết định đi."
"Mệt rồi à?"
"Không... hơi mệt một chút."
"Vậy thì đi thôi."
"Ừ."
Hai người chơi ở ngoài cả ngày, vé tàu của Lộ Văn Phi đặt vào chiều mai, tối vẫn ngủ ở phòng Giản Tuy. Từ lúc đến đây một ngày trước, đến bây giờ, tâm trạng Lộ Văn Phi có chút thay đổi.
Đôi khi, cậu cảm thấy, cậu và Giản Tuy rất khác nhau, trước đây chưa từng nghĩ sâu về điều này, cho đến khi đến đây, nhìn thấy mẹ Giản Tuy, một người phụ nữ vô cùng dịu dàng, và môi trường trưởng thành hoàn toàn khác với mình, Lộ Văn Phi cảm thấy có chút... khoảng cách.
Những điều vốn tưởng rằng không còn để tâm, cũng vì một người khác mà lại để tâm.
Tám giờ rưỡi tối, Giản Tuy và Lộ Văn Phi tắt đèn trong phòng, nằm cuộn tròn trên ghế sofa, dựa vào nhau xem phim. Đầu Giản Tuy cứ gật gù trên vai Lộ Văn Phi, Lộ Văn Phi liếc nhìn hắn, nghiêng vai qua một chút.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Lộ Văn Phi lập tức lùi ra, Giản Tuy vẫn dựa vào cậu, ngã xuống đùi cậu.
Lộ Văn Phi: "..."
Giản Tuy: "..."
"Tuy Tuy?" Giọng mẹ Giản vang lên bên ngoài.
Giản Tuy ngáp dài, đứng dậy đi mở cửa. Lộ Văn Phi vặn nhỏ âm lượng phim, nghe thấy mẹ Giản và Giản Tuy nói chuyện ở cửa, nhưng không nghe rõ. Một lát sau, cửa phòng đóng lại, Giản Tuy không quay lại.
Khoảng bảy tám phút sau, Giản Tuy mới từ ngoài vào, hắn đóng cửa, ngồi xuống bên cạnh Lộ Văn Phi, trông không khác gì lúc đi ra.
Giản Tuy dựa vai phải vào vai trái của Lộ Văn Phi, "Cậu buồn ngủ chưa?"
"Cũng tạm." Lộ Văn Phi dừng lại một chút, hỏi, "Bác gái tìm cậu có việc gì vậy?"
"Có chút chuyện, bố tôi không ở nhà, mẹ tôi phải qua đó một chuyến." Giản Tuy mò mẫm trong túi, tay kia nắm lấy tay Lộ Văn Phi, để cậu xòe tay ra, đặt một bao lì xì vào lòng bàn tay cậu, "Cái này, mẹ tôi đưa cho cậu."
Lộ Văn Phi: "...Bao lì xì?"
Giản Tuy: "Bà ấy nói mai đưa cho cậu, tôi sợ quên."
Lộ Văn Phi: "Tôi... không tiện nhận lắm."
"Đưa thì cậu cứ cầm lấy, đang là Tết mà, lì xì cũng bình thường, đừng khách sáo với tôi."
Giản Tuy gục đầu lên vai Lộ Văn Phi, "Tôi buồn ngủ rồi."
Lộ Văn Phi không từ chối nữa, im lặng một lúc rồi bỏ bao lì xì vào túi, "Ngủ à?"
"Ừm... hôm nay cậu có vẻ hơi khác?" Giản Tuy ngẩng đầu lên, mái tóc đen lướt qua má Lộ Văn Phi, khiến cậu hơi ngứa, Lộ Văn Phi nghiêng đầu sang một bên.
"Không có gì." Cậu nói, "Chỉ là thấy, không khí gia đình cậu rất tốt."
"Nếu cậu muốn, sau này cũng có thể trở thành gia đình của cậu." Giản Tuy nói.
Lộ Văn Phi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, hồi lâu không nói gì, một lúc sau, cậu đưa tay nắm lấy tay Giản Tuy đang đặt trên ghế sofa, Giản Tuy cũng không động đậy.
Nhìn thấy Giản Tuy, Lộ Văn Phi cảm thấy, hình như những khoảng cách đó, cũng không còn là khoảng cách nữa, vì vậy cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng, cậu và Giản Tuy sẽ trở thành khách qua đường trong cuộc đời ngắn ngủi mà lại dài đằng đẵng của nhau.
Lộ Văn Phi mỉm cười, "Được thôi."
"Một bao lì xì mà đã bán mình cho tôi rồi à?"
"Không liên quan đến bao lì xì."
"Vậy liên quan đến cái gì?"
"Cậu."
"Tôi ư..."
Giây tiếp theo, môi Giản Tuy bị chặn lại, hắn ngả người ra sau ghế sofa, đầu gối Lộ Văn Phi chống lên sofa bên cạnh đùi hắn, ghế sofa lún xuống một mảng lớn. Giản Tuy ngẩng cằm, ôm eo Lộ Văn Phi.
Hình như mỗi lần Lộ Văn Phi kích động chủ động hôn, đều rất gấp gáp và mạnh bạo - nhưng hắn rất thích.
Ngày mai Lộ Văn Phi sẽ đi rồi, tối nay mà không làm gì thì chuyến này coi như lỗ vốn. Ở trường học đã chẳng làm được gì, về đến nhà, địa bàn của mình, đương nhiên muốn làm gì thì làm.
Giản Tuy nảy ra ý xấu, lúc Lộ Văn Phi đang say sưa, hắn che miệng cậu, cúi xuống bên tai cậu, giọng khàn khàn nói: "Nhỏ tiếng thôi, mười giờ mẹ tôi mới đi."
Lộ Văn Phi: "..."
Khóe mắt cậu ửng hồng, gương mặt tuấn tú thêm vài phần quyến rũ, cắn nhẹ ngón tay Giản Tuy như nghiến răng, nhưng lại không nỡ dùng sức.
...
Trưa hôm sau, hai người vừa ăn cơm xong, Giản Tuy liền về phòng, cửa phòng không đóng kín, chỉ hé mở một khe hở. Lộ Văn Phi đẩy cửa vào, thấy hắn đang thu dọn quần áo.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Không phải lát nữa cậu đi rồi sao?" Giản Tuy lấy hai chiếc áo khoác đen giống nhau từ trong tủ quần áo, "Cái này của cậu, cái này của tôi."
Sau đó, hắn gấp lại gọn gàng, bỏ vào vali đang mở trên sàn nhà, vẻ mặt hài lòng.
Lộ Văn Phi: "Cậu thu dọn hành lý là...?"
"Đi cùng cậu." Giản Tuy nói.
Lộ Văn Phi: "...?"
"Tôi mua vé rồi." Giản Tuy nói, "Lên tàu cao tốc rồi xem có ai muốn đổi chỗ không, cái này cũng phải mang theo..."
Lộ Văn Phi nghe một lúc, "Cậu muốn về nhà cùng tôi?"
"Ừm hừ." Giản Tuy nói, "Tối qua tôi đã nói với mẹ tôi rồi."
Lộ Văn Phi: "..."
Trọng điểm hình như không phải cái này.
"Sao cậu không nói với tôi một tiếng?"
"Đã nói rồi." Giản Tuy nói.
Lộ Văn Phi: "Lúc nào?"
Giản Tuy đặt quần áo xuống, nghĩ một lúc rồi nói: "Lúc gọi video trước đó, tôi đã hỏi cậu, tôi đến nhà cậu thì ở đâu."
Lộ Văn Phi: "..."
"Cậu còn nợ tôi tiền đấy." Giản Tuy nói, "Tôi đến nhà cậu ở vài ngày, không quá đáng chứ?"
"...Không quá đáng, cậu muốn ở bao lâu cũng được."
Giản Tuy thu dọn xong đồ đạc, thấy sắp muộn, vội vàng kéo cậu ra khỏi cửa, đưa cậu đến nhà ga, lên tàu cao tốc, còn đổi chỗ với một cô gái ngồi cạnh cậu.
Hôm nay trời nắng, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ. Lộ Văn Phi nghiêng đầu nhìn Giản Tuy bên cạnh, không nhịn được bật cười.
"Lần trước tôi đến nhà cậu, đã bắt cóc cậu đi rồi." Lộ Văn Phi nói, "Không lỗ."
"Không lỗ." Giản Tuy nắm tay cậu.
Tàu cao tốc chạy nhanh, đến ga trời đã gần tối. Hai người ra khỏi ga, lên xe, đi thẳng về nhà Lộ Văn Phi.
Lộ Tiểu Bảo nhận được tin nhắn, đang đứng đợi anh trai dưới lầu, bóng dáng nhỏ bé đứng dưới ánh đèn đường, không biết đã đợi bao lâu. Xung quanh ánh sáng lờ mờ, khi Lộ Tiểu Bảo nhìn thấy bóng người đang đi tới từ xa, cậu bé liền chạy nhanh đến, khi sắp đến gần hai người thì dừng lại, nhìn trái nhìn phải, có chút do dự.
Cả hai người đều mặc áo khoác phao dài màu đen, đeo khẩu trang, một người tay không, một người đeo ba lô kéo vali.
Giản Tuy kéo khẩu trang xuống, còn chưa kịp kéo hẳn ra, Lộ Tiểu Bảo đã nhào tới ôm chặt chân hắn, ngẩng đầu lên gọi giòn tan một tiếng "Anh!".
Lộ Văn Phi: "..."
Giản Tuy: "Phụt."
Hắn bật cười, Lộ Tiểu Bảo cũng nhận ra mình ôm nhầm người, chậm rãi buông tay, lùi lại hai bước. Giản Tuy đưa tay xoa đầu cậu bé, giọng nói lười biếng, rất khác biệt so với lúc nói chuyện với Lộ Văn Phi.
"Tiểu Bảo, chào em. "
Đèn trong phòng khách sáng lên, Lộ Tiểu Bảo ngồi một góc sofa, ánh mắt liếc nhìn Giản Tuy. Giản Tuy uống nước, không nhịn được trêu chọc cậu bé, đôi mắt của Lộ Tiểu Bảo trông càng giống Lộ Văn Phi hơn so với trong ảnh.
Nhưng đôi mắt giống nhau như vậy, lại mang thần thái hoàn toàn khác biệt, khiến Giản Tuy cảm thấy rất thú vị.
Lộ Tiểu Bảo là một đứa trẻ hoạt bát, Giản Tuy trêu chọc cậu bé một chút, cậu bé liền thân thiết với hắn, còn gọi hắn là "Anh Giản" rất ra dáng giang hồ, buổi tối còn mời Giản Tuy ngủ cùng, bị Lộ Văn Phi nhét vào phòng.
"Em trai cậu... tính cách khác với tôi tưởng tượng." Giản Tuy ngồi trước bàn học trong phòng ngủ của Lộ Văn Phi, đưa tay chạm vào chiếc đèn trên bàn.
Lộ Văn Phi: "Hình như cậu không hề ngạc nhiên khi nhà tôi chỉ có tôi và em trai tôi."
Giản Tuy nghịch công tắc đèn, "Cậu đã nói rồi."
"Nói rồi... sao?"
"Ừ, em trai cậu ở nhà dì hai, vậy thì nhà cậu rất có thể là—" Giản Tuy quan sát biểu cảm của Lộ Văn Phi, nói, "Tôi đoán thôi."
Lộ Văn Phi nhận ra ánh mắt của hắn, khóe môi cong lên, lấy từ trong ngăn kéo ra một bức ảnh đặt trước mặt hắn. Đó là một bức ảnh gia đình bốn người, Lộ Tiểu Bảo trong ảnh vẫn còn là đứa trẻ sơ sinh được bế trên tay, Lộ Văn Phi cũng còn nhỏ, nhưng vẫn có thể nhận ra cậu qua đường nét khuôn mặt và nốt ruồi lệ ở khóe mắt, ngũ quan chưa phát triển hết, trông rất đáng yêu.
"Bố mẹ tôi đều không còn nữa." Lộ Văn Phi nói, "Khoản nợ trước đây là do bố tôi làm người bảo lãnh mà ra."
Giản Tuy nhướng mắt.
Lộ Văn Phi: "Đã nhiều năm rồi."
Giản Tuy nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc, "Vậy bây giờ cậu còn đau lòng không?"
Lộ Văn Phi sững người một chút rồi cười nói: "Cũng ổn, không đến nỗi khó chịu lắm."
Giản Tuy nắm nhẹ tay cậu: "Ngày mai cậu dẫn tôi đến thăm trường cấp ba của cậu nhé."
Lộ Văn Phi: "Ừ, được."
Giản Tuy: "Hồi cấp ba cậu như thế nào?"
Lộ Văn Phi đáp: "Ngày nào cũng học và làm bài."
Ngoài ra thì đi làm thêm kiếm tiền.
"Có ảnh không?"
"Chỉ có ảnh tốt nghiệp thôi."
Đó là lời nói dối, bởi ngày hôm sau, Giản Tuy đã thấy ảnh cậu trên bảng vinh danh của trường.
Sáng hôm sau, mặt trời bị đám mây dày che khuất, thỉnh thoảng mới lọt được một vài tia sáng, nắng đông không đủ ấm, gió lạnh luồn qua kẽ hở quần áo, đường phố vắng vẻ.
Trước cổng trường trung học số Một, Giản Tuy hai tay đút túi, đi theo sau Lộ Văn Phi, ung dung bước vào trường.
Họ đi dạo quanh sân trường, trường trung học số Một rất rộng, khu giảng dạy chia thành dãy nhà cũ và mới, trước đây Lộ Văn Phi học ở dãy nhà cũ.
Khi họ đến xem, phát hiện cửa sổ không khóa, hai người nhìn nhau rồi leo cửa sổ vào trong.
Lộ Văn Phi đứng bên cửa sổ cuối lớp: "Đây là chỗ ngồi tôi ngồi nhiều nhất."
Giản Tuy: "Tôi tưởng học sinh giỏi đều ngồi trước chứ."
Lộ Văn Phi: "Lúc đó tôi... có lẽ không phải học sinh giỏi."
"Sao vậy?" Giản Tuy tò mò hỏi.
Hôm qua hắn đã thấy tấm ảnh tốt nghiệp đó, Lộ Văn Phi trong ảnh, tóc dài hơn bây giờ, không gọn gàng như hiện tại, ánh mắt cũng u ám, nhưng với vẻ ngoài đẹp đẽ, đủ toát lên khí chất của một thiếu niên, như nam chính u buồn trong phim truyền hình.
"Từng đánh nhau, hút thuốc, chỉ là không ai biết." Lộ Văn Phi nói.
Giản Tuy bất chợt áp sát, đưa tay véo nhẹ vành tai cậu, "Còn xỏ khuyên tai nữa à?"
Trên vành tai Lộ Văn Phi có một vết nhỏ đã lành, không nhìn kỹ sẽ không thấy, nhưng Giản Tuy đã từng nhìn gần, cắn, và hôn nó.
"Ừ." Lộ Văn Phi rũ mắt, lông mi khẽ rung.
Đây là lần đầu tiên cậu bộc lộ quá khứ rõ ràng như vậy trước một người khác, không giữ lại điều gì.
"À..." Giản Tuy thở dài, "Ước gì được thấy."
Lộ Văn Phi: "..." Hoàn toàn không ngờ hắn lại phản ứng thế.
Nhưng phần lớn, điều đó khiến cậu nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lộ Văn Phi tựa vào cửa sổ, nói: "Từ đây, thường thấy được các cặp đôi hẹn hò ở sân vận động."
Giản Tuy nắm lấy cơ hội áp sát người cậu, nhìn qua vai cậu ra ngoài, "Sao cậu phát hiện ra?"
"Học tự học buổi tối chán quá, ra chơi thấy được." Lộ Văn Phi đáp.
Theo lời cậu, Giản Tuy vẽ ra trong đầu một bóng hình của cậu thời cấp ba, cô độc, không hòa đồng, lạnh lùng và kiêu ngạo, học giỏi, nhưng không phải kiểu học sinh ngoan truyền thống.
Chắc sẽ có nữ sinh trao thư tình, nhưng cậu chẳng vì ai mà dừng bước.
Sau khi rời lớp học, Giản Tuy thấy ảnh Lộ Văn Phi trên bảng vinh danh, thấy ánh mắt chăm chú của Giản Tuy, Lộ Văn Phi thậm chí còn nghi ngờ, nếu không có lớp kính ngăn cách, hắn sẽ trực tiếp gỡ bức ảnh xuống.
Lộ Văn Phi lúc đó rất non nớt, khi đối diện ống kính, đôi mắt đen cũng u ám, lạnh nhạt.
"Cái này." Giản Tuy cúi người chỉ vào, nghiêng đầu nhìn cậu, mắt lấp lánh ánh khao khát, "Còn nữa không?"
Lộ Văn Phi: "...Không biết còn ở nhà không."
"Tôi muốn một tấm." Giản Tuy nói.
Lộ Văn Phi: "Được."
Ánh nắng xuyên qua mây, rơi từng chút lên mặt Giản Tuy, những sợi lông tơ trên da hắn dường như có thể nhìn rõ.
"Những chuyện này tôi chưa từng nói với ai." Lộ Văn Phi bỗng nói.
Giản Tuy: "Tất cả sao?"
Lộ Văn Phi: "Ừ, tất cả."
Tất cả đều chưa từng nói với bất kỳ ai.
Giản Tuy sững người.
Lộ Văn Phi còn nói, trước đây, con đường cậu đi, luôn cảm thấy tối tăm, nhưng sau khi Giản Tuy xuất hiện, dường như có gì đó khác đi, con đường đó có ánh sáng rồi, trong lòng cậu cũng có chỗ dựa.
Giản Tuy là khu an toàn của cậu.
Lúc này, Giản Tuy nghe thấy thông báo hệ thống về việc chỉ số hắc hóa của nhân vật chính giảm xuống, nhưng hắn không để ý nghe kỹ, bởi trong đầu hắn chỉ có giọng nói của Lộ Văn Phi.
Không, hắn cảm thấy chính Lộ Văn Phi đã làm ngọn đèn cho mình.
Chỉ có chính mình, mới có thể cứu rỗi bản thân.
Sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc, Giản Tuy và Lộ Văn Phi cùng nhau trở lại trường, Trương Hướng Hiếu mang theo nhiều đặc sản chia cho ba người bạn cùng phòng, thể hiện đầy đủ nỗi nhớ nhung sau một tháng không gặp.
Sau khi trở lại trường lần này, bầu không khí xung quanh Giản Tuy và Lộ Văn Phi có sự thay đổi tăng vọt, hai người hòa hợp đến mức không ai chen vào được, Trương Hướng Hiếu mỗi lần thấy, đều phải thầm nghĩ trong lòng rằng cậu ta không ghen tị.
Sau khi vào xuân, thời tiết dần ấm áp, Giản Tuy và Lộ Văn Phi luôn dính lấy nhau khi có thời gian, thỉnh thoảng nghỉ không về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng khác cũng chẳng bao giờ hỏi.
Giản Tuy còn phát hiện núi sau trường thực sự là thánh địa hẹn hò nhỏ, có một hồ Uyên Ương, hồ Uyên Ương là tên học sinh đặt riêng, thực ra chỉ là một hồ sen, được đặt tên như vậy vì thường có người đến đó hẹn hò.
Đôi khi hai người hẹn hò, còn gặp phải người khác, không cố ý nghe lén nhìn trộm, nhưng bị buộc phải xem hết quá trình âu yếm, nam sinh dựa vào nữ sinh đấm nhẹ làm nũng, thực sự là, rất khác biệt.
Cuối cùng hai người đành nhìn nhau bất lực, sau khi đụng mặt vài lần, họ ít đến đó hơn.
Mối quan hệ của họ tiến triển thuận lợi, tuy nhiên ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng vẫn có người quấy rối WeChat của Giản Tuy.
Tối thứ Sáu, trong ký túc xá ba người ai làm việc nấy, Giản Tuy vào phòng tắm tắm rửa, Lộ Văn Phi ngồi trước bàn học, đầu ngón tay gõ trên sổ tay, điện thoại bên cạnh sáng lên, cậu tiện tay cầm lên mở khóa xem, vừa vào đã thấy một lời mời kết bạn.
【Thích cậu lâu rồi, cho mình một cơ hội được không?】
Lộ Văn Phi nhìn kỹ mới phát hiện đây là điện thoại của Giản Tuy.
Điện thoại của Lộ Văn Phi bị hỏng một tháng trước, khi đổi điện thoại, Giản Tuy đã mua cùng loại với cậu, hai người còn dùng ốp lưng điện thoại đôi, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phân biệt được.
Trước khi đi tắm, Giản Tuy vẫn ngồi bên cạnh cậu, nên tiện tay để điện thoại trên bàn hắn.
"Đang xem gì thế?" Giản Tuy phía sau cúi xuống, hơi nóng phả vào người Lộ Văn Phi.
Cậu nghiêng đầu, đưa điện thoại cho Giản Tuy, "Cầm nhầm."
Giản Tuy nhìn thấy tin nhắn, ngẩng đầu nhìn Lộ Văn Phi, "Từ chối lời mời kết bạn thì trả lời thế nào?"
Đường nét khuôn mặt Lộ Văn Phi cứng lại, không biểu cảm gì, "Tùy cậu."
"Tùy tôi à." Giản Tuy gõ nhẹ lên màn hình, cúi người đặt điện thoại bên tay cậu, nói nhỏ, "Đừng tùy tôi chứ, bạn trai, giúp tôi một chút đi, được không?"
Lộ Văn Phi liếc nhìn hắn, "Tôi trả lời?"
"Ừ." Giản Tuy bổ sung, "Cậu muốn trả lời thế nào cũng được."
Lộ Văn Phi nhếch mép, cũng không ngại Giản Tuy đứng sau lưng nhìn.
【Có người yêu rồi】
Gửi xong, cậu đưa điện thoại cho Giản Tuy.
Giản Tuy gõ gõ trên màn hình, lúc lên giường, hắn nhắc nhở Lộ Văn Phi bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: "Nhớ xem vòng bạn bè của tôi nhé."
Nói xong, hắn leo lên giường.
Vòng bạn bè...
Lộ Văn Phi ngập ngừng trên bàn phím một lúc lâu.
Một lát sau, Lộ Văn Phi với tay lấy điện thoại của mình, mở vòng bạn bè của Giản Tuy, không có bài đăng mới, nhìn kỹ lại thì ngẩn người, chỉ thấy dòng chữ dưới ảnh đại diện của Giản Tuy - 【Đã có chủ, đừng làm phiền】
【Lộ Văn Phi: Cái này là sao?】
【Giản Tuy: Tuyên bố chủ quyền】
Hai giây sau—
【Giản Tuy: Thay cậu】
Giản Tuy không cho Lộ Văn Phi cơ hội để ghen.
Một lúc lâu sau.
【Lộ Văn Phi: Ừ, của tôi】
Một ngày nào đó sau này, Trương Hướng Hiểu vô tình click vào vòng bạn bè của Giản Tuy.
Trương Hướng Hiểu: "..."
Rồi nhớ ra điều gì đó, lại click vào vòng bạn bè của Lộ Văn Phi.
【Ừ, của tôi.】
Âm thầm khoe tình cảm, không sỉ nhục lắm, nhưng sát thương cực mạnh.
Năm hai đại học, Giản Tuy và Lộ Văn Phi không chuyển ra khỏi ký túc xá, vì ở trường đối với Lộ Văn Phi sẽ tiện hơn. Giản Tuy nhường nhịn, không để Lộ Văn Phi phải vất vả hơn để chiều theo mình, dù sao hai người ngày nào cũng ở bên nhau, cũng chẳng kém nhau chút thời gian đó.
Cả năm, số lần hai người đi nhà nghỉ cũng không ít, từ ban đầu còn hơi ngại ngùng trước ánh mắt của nhân viên lễ tân, đến sau này thản nhiên bước vào khách sạn tình yêu, quá trình chuyển đổi rất thuận lợi.
Trương Hướng Hiểu tìm được bạn gái vào năm hai, vẫn làm bạn với bóng rổ, thỉnh thoảng giúp Giản Tuy và Lộ Văn Phi che giấu trước mặt Lưu Dạng Nhiên.
Nhưng có một lần, cậu ta và Lưu Dạng Nhiên đi mua trà sữa ngoài trường, vô tình gặp Giản Tuy và Lộ Văn Phi đang mua trà sữa đi vào trường, hai người cầm trà sữa, không hề kiêng dè đổi cho nhau uống một ngụm, rồi lại đổi lại.
Trương Hướng Hiểu quay đầu lại, thấy Lưu Dạng Nhiên lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Trương Hướng Hiểu nhanh trí: "Dạng Nhiên, cho tôi nếm thử của cậu với."
Lưu Dạng Nhiên liếc nhìn cậu ta, cầm ly trà sữa lùi sang một bên, "Cậu đừng diễn nữa, hy sinh bản thân không cần thiết đâu."
"Cậu đang nói gì vậy?" Trương Hướng Hiểu giật mình, còn căng thẳng hơn cả hai người kia.
Lưu Dạng Nhiên nhíu mày, "Tôi biết quan hệ của hai người họ."
Mỗi lần thấy Trương Hướng Hiểu vất vả che giấu như vậy, cậu ta đều thấy mệt thay.
Trương Hướng Hiểu: "...Từ khi nào?"
"Trước khi cậu biết - Hơn nữa chắc cũng không ít người nhìn ra rồi." Lưu Dạng Nhiên cầm ly trà sữa lặng lẽ bỏ đi, để lại Trương Hướng Hiểu đứng ngơ ngác giữa gió.
…
Giản Tuy không hay biết chuyện này, cùng Lộ Văn Phi về ký túc xá. Đợi Trương Hướng Hiểu và Lưu Dạng Nhiên về, cậu chào hỏi rồi mới nhận ra Trương Hướng Hiểu cứ nhìn mình bằng ánh mắt oán trách. Giản Tuy thầm tự vấn, không biết gần đây mình có lỡ "hố" cậu ta chuyện gì nữa không.
Cuối cùng, hắn không chịu nổi ánh mắt đó nữa, dừng lại bên cạnh cậu ta, "Leo rank không?"
"Haiz..." Trương Hướng Hiểu thở dài.
Giản Tuy: "Cậu sao vậy?"
Lưu Dạng Nhiên đi ngang qua: "Chắc là cô gái cậu ta thích lại thích cậu đấy."
Giản Tuy lùi lại vài bước, đụng phải Lộ Văn Phi, vội vàng thanh minh, quay đầu nói: "Tôi trong sạch."
Trương Hướng Hiểu: "..."
Lộ Văn Phi: "..."
Cậu mím môi, cố nhịn cười, "Ừ, tôi biết."
Trương Hướng Hiểu ủ rũ mấy ngày, thứ bảy Giản Tuy mời cả ký túc xá đi ăn thịt nướng, cậu ta ăn một bữa no nê mới lấy lại tinh thần.
Cuộc sống ký túc xá hòa thuận vẫn tiếp diễn. Từ sau kỳ nghỉ đông năm nhất, Lộ Văn Phi mỗi dịp Tết đều đến nhà Giản Tuy chúc Tết, đôi khi nghỉ hè cũng đến chơi vài ngày, rồi lôi Giản Tuy ra khỏi nhà. Mà Giản Tuy cũng rất dễ bị dụ dỗ, còn chưa cần Lộ Văn Phi mở lời, đã tự mình sắp xếp hành lý đến tận cửa.
Kỳ nghỉ hè năm ba, Lộ Văn Phi tìm được một công việc dạy kèm ở gần nhà. Giản Tuy ở nhà nửa tháng thì chạy đến tìm Lộ Văn Phi.
Mẹ Giản nhìn mà lắc đầu, tiễn hắn ra cửa liền than thở với bố Giản rằng đứa nhỏ này không thích ở nhà, giống hệt ông, thế là chiến tranh lại chuyển sang bố Giản.
Giản Tuy ra khỏi nhà không hay biết gì, hắn đến dưới lầu nhà Lộ Văn Phi, vừa định gọi điện cho cậu thì vừa mở danh bạ đã nghe thấy giọng nói của hệ thống đã lâu không gặp.
【Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi phải đi rồi.】 Hệ thống nói.
Giản Tuy ngạc nhiên: 【Cậu vẫn còn ở đây à?】
Hệ thống: 【...】
Hệ thống hơi tủi thân: 【Tôi thừa thãi lắm phải không?】
Giản Tuy: 【Sao lại thế được, có phải cậu hiểu lầm tôi rồi không, tôi không cố ý đâu.】
Một lúc sau, Giản Tuy mới nghiêm túc hỏi: 【Cậu định đi đâu?】
Hệ thống: 【Trở về trụ sở, liên kết với hệ thống tiếp theo.】
Bây giờ nó đã được trao tặng danh hiệu "Ông tơ bà nguyệt" rồi.
Giản Tuy: 【Đi thong thả, không tiễn.】
Sau khi tạm biệt, Giản Tuy cảm thấy một cơn đau nhói trong đầu, khi tỉnh lại, hắn có cảm giác như có thứ gì đó thật sự đã rời đi.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng chói chang, một lát sau, cúi đầu gọi cho Lộ Văn Phi, bên kia đổ chuông một lúc lâu mới nghe máy.
"Sao thế?"
"Em ang ở đâu?"
"Nhà học sinh, còn một lúc nữa mới xong."
"Vậy bây giờ em lén ra ngoài nghe điện thoại của anh à?" Giản Tuy hỏi.
Đầu dây bên kia cười nói: "Đúng vậy."
"Anh nhớ em." Giản Tuy nói.
"Hai ngày nữa em được nghỉ, em đến tìm anh nhé?"
"Không cần đâu." Giản Tuy nói, "Anh nghĩ đến em là được rồi, em không cần lo lắng cho anh, nghe thấy giọng em, anh thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Vừa đáng thương vừa hiểu chuyện.
Lộ Văn Phi khựng lại một chút.
"Em bận thì cứ làm đi, cúp máy trước nhé, xong việc thì gọi cho anh." Giản Tuy nói.
Lộ Văn Phi: "Được."
Cúp máy xong, Giản Tuy quen đường lên lầu, gõ cửa. Bên trong, Lộ Tiểu Bảo đang đợi sẵn, "lạch bạch" chạy ra mở cửa. Thằng bé đã cao lên rất nhiều trong hai năm nay, dáng người cũng phổng phao hơn, đã là một thiếu niên thanh tú.
"Anh Giản!"
"Chúc mừng sinh nhật." Giản Tuy đưa một hộp quà cho cậu bé.
"Cảm ơn anh!" Lộ Tiểu Bảo vui vẻ ôm hộp quà đi vào.
Giản Tuy kéo vali vào phòng ngủ của Lộ Văn Phi, đặt vali ở góc phòng, sau đó bắt đầu hồi hộp chờ đợi Lộ Văn Phi đến.
Xong việc, Lộ Văn Phi gọi điện cho Giản Tuy như đã hẹn. Giản Tuy không hề nhắc đến việc mình đã ở nhà cậu, nhờ cậu gửi lời chúc mừng sinh nhật đến Lộ Tiểu Bảo, Lộ Văn Phi đồng ý.
Cậu về đến nhà, đưa quà cho Lộ Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nhận lấy, nói: "Anh, trong phòng anh vừa có một con mèo hoang chạy vào."
Lộ Văn Phi nhíu mày, "Mèo hoang ở đâu ra?"
"Chạy từ ngoài vào, em không đóng cửa kỹ." Lộ Tiểu Bảo chớp mắt.
Vừa nãy từ trên lầu xuống, cậu bé đã thấy Giản Tuy rồi. Giản Tuy nói muốn làm cậu bất ngờ, Lộ Tiểu Bảo cũng muốn xem cậu bị dọa sợ.
Gần đây đúng là có khá nhiều mèo hoang, Lộ Tiểu Bảo thường cho chúng ăn, có vài con sẽ lẽo đẽo theo cậu bé về nhà. Lộ Văn Phi không nghi ngờ gì, đi về phía phòng ngủ của mình. Cửa vừa mở, một chân bước vào, một cánh tay bất ngờ vươn ra, nắm lấy tay cậu đang đặt trên nắm cửa, kéo cậu vào trong.
"Rầm" một tiếng, cửa đóng lại.
Lộ Tiểu Bảo thò đầu nhìn vào, đã hẹn với bạn bè hôm nay đi chơi, sợ lát nữa Lộ Văn Phi ra ngoài đánh cậu, liền đứng dậy chuồn mất.
Lưng Lộ Văn Phi dựa vào cửa, phía trước là hơi thở quen thuộc, đôi môi hé mở bị một đầu lưỡi xa lạ xâm nhập, mềm mại và ướt át, cậu không nói nên lời.
Khi tách ra, Lộ Văn Phi thở hổn hển, cơ thể trượt xuống.
"Surprise." Giản Tuy đỡ lấy eo cậu, hơi thở phả vào tai cậu, khiến vành tai cậu đỏ ửng.
Lộ Văn Phi: "Lừa em."
Giản Tuy không chối cãi: "Đúng là lừa em."
Lộ Văn Phi ôm lấy hắn, thở hổn hển, "Mèo hoang?"
Giản Tuy không nói gì, đan tay vào tay cậu.
Lộ Văn Phi khẽ cử động ngón tay, siết chặt mu bàn tay hắn.
"Quên nói với anh rồi, em cũng rất nhớ anh."
Giản Tuy khựng lại, cúi đầu tựa vào vai cậu, "Em nói lại lần nữa xem."
Lộ Văn Phi đưa tay kia lên, nâng mặt hắn, dùng hành động chứng minh, ngẩng cằm hôn lên môi hắn, "Đủ chưa?"
"Chưa đủ."
Lộ Văn Phi lại hôn thêm một cái, Giản Tuy vẫn nói chưa đủ. Lần cuối cùng, Lộ Văn Phi hôn lên, không thể rời ra nữa, bàn tay thon dài ôm lấy cổ hắn, đầu ngón tay như có thể bao trọn lấy cổ hắn.
Lộ Văn Phi cảm thấy Giản Tuy hôm nay rất hào hứng.
Mà cậu lại càng ngày càng không thể từ chối hắn.
Làm những việc khiến tình cảm thêm nồng nàn.
Lộ Văn Phi nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu vào, in bóng xuống sàn nhà.
Giống như hai người bọn họ, không thể tách rời.
Rèm cửa bay phấp phới, như cuốn theo hơi thở của mùa hè.
Nhận xét