[NVCCMYD] - Chương 100

Văn phòng trợ lý tổng giám đốc và văn phòng tổng giám đốc chỉ cách nhau một bức tường, bức tường đó còn là kính trong suốt, chỉ khi kéo rèm che xuống từ bên trong văn phòng tổng giám đốc mới có thể ngăn cách tầm nhìn.

Kỷ Văn Thần cả buổi sáng không có việc gì làm, thỉnh thoảng chống cằm nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Thích Vân Kiêu đang xử lý tài liệu.

Hắn công khai cúi đầu nghịch điện thoại, giơ điện thoại lên, "tách" một tiếng chụp một bức ảnh - trong văn phòng, Thích Vân Kiêu ngẩng đầu lên từ phía sau bàn làm việc, ngũ quan sắc bén lạnh lùng của anh sâu thẳm, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, nhìn thẳng về phía Kỷ Văn Thần, chạm phải đôi mắt đào hoa xinh đẹp đa tình của hắn.

Cả buổi sáng rồi.

Cậu trợ lý nhỏ của anh ngồi bên ngoài nhìn anh, Thích Vân Kiêu không phải không nhận ra, chỉ là lười để ý, đồng ý cho Kỷ Văn Thần vào công ty là vì ông nội nhà hắn, còn về việc Kỷ Văn Thần vào công ty sau đó, chỉ cần hắn không làm quá phận, Thích Vân Kiêu đều định coi hắn như người tàng hình.

Giống như trước đây là tốt rồi.

Mỗi lần nhìn thấy anh, giống như chuột thấy mèo, vẻ mặt khó coi, nhưng lại không nói được gì - bây giờ thì khác, không biết trong đầu đang tính toán gì, bụng dạ đầy mưu mô.

Kỷ Văn Thần ngồi bên ngoài, một tay chống cằm, một tay cầm điện thoại, lắc lư như đang thị uy, cười như con sói đội lốt cừu non, dù có giả vờ thế nào, loại khí thế xâm lược mạnh mẽ đó cũng không thể nào tách rời khỏi hắn.

Thích Vân Kiêu cầm điều khiển từ xa trên bàn, kéo rèm che xuống.

Bức tường duy nhất có thể nhìn thấy bên trong, đã bị ngăn cách.

Kỷ Văn Thần khẽ thở dài.

Cảnh đẹp duy nhất đã biến mất.

Hắn cúi đầu lướt điện thoại, nhìn bức ảnh trên đó, lúc hắn ấn nút chụp, Thích Vân Kiêu vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, biểu cảm thư thái, nhưng sự thư thái này, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không rõ ràng lắm.

"Trợ lý Ngô." Kỷ Văn Thần gọi trợ lý Ngô đang đi ngang qua trước mặt hắn.

Trợ lý Ngô dừng bước, "Có chuyện gì vậy?"

"Có gì tôi có thể giúp anh không?" Giọng nói của Kỷ Văn Thần ôn hòa, như rượu ngon, càng nghe càng say lòng người.

"Tạm thời không có." Trợ lý Ngô nói.

Kỷ Văn Thần: "Tài liệu là phải đưa vào trong sao?"

Trợ lý Ngô: "Chuyện này không cần cậu phải nhọc lòng."

Trợ lý Ngô nói xong, như sợ hắn lại hỏi gì nữa, ôm tài liệu vội vàng đi qua trước mặt hắn, Kỷ Văn Thần ngồi trở lại vị trí làm việc của mình, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười nheo lại.

Hắn hiểu, ý của trợ lý Ngô, đại khái chính là ý của Thích Vân Kiêu.

Xem ra là bị Thích Vân Kiêu dặn dò không cho hắn vào văn phòng rồi.

"Trốn tránh thì chán lắm..." hắn lẩm bẩm.

Kỷ Văn Thần ở công ty nói là trợ lý của Thích Vân Kiêu, chi bằng nói giống một vật trang trí hơn, ở đó chẳng có tác dụng gì, còn chiếm một chỗ làm việc.

Bản tính "nổi loạn" của Kỷ Văn Thần vẫn luôn tồn tại, vì vậy tiếp theo đó, mỗi lần trợ lý Ngô vào văn phòng, đều nhận được lời hỏi thăm ân cần của Kỷ Văn Thần.

"Trợ lý Ngô, cần tôi giúp gì không?"

"Không, không cần."

"Trợ lý Ngô, để tôi đưa giúp anh nha."

"Không cần."

"Trợ lý Ngô..."

"Cậu có thể đi ăn cơm rồi." Trợ lý Ngô nói, "Đến giờ nghỉ trưa rồi."

Kỷ Văn Thần do dự giữa việc ăn cơm và Thích Vân Kiêu, rồi cười nói: "Trợ lý Ngô cũng nhớ ăn trưa nhé."

Nụ cười trên mặt hắn hòa nhã và dịu dàng, giọng nói trầm thấp lại quyến rũ, truyền vào tai khiến người ta tê dại.

Trợ lý Ngô: "..."

Bị, bị một người đàn ông nhắm trúng rồi.

Trước đó anh ta đã điều tra sơ qua về Kỷ Văn Thần, biết đây là một cậu ấm nhà giàu, đến trải nghiệm cuộc sống cơ cực của dân thường, mấy hôm trước chẳng thấy tăm hơi, tin tức lá cải thì nhiều, chơi bời phóng túng, lý lịch không được đẹp mắt cho lắm.

Nhưng lần này xuất hiện, lại cảm thấy có chút khác so với trước đây.

Anh ta không nhận ra Kỷ Văn Thần rời đi có chút vội vàng.

Nếu đến căn tin công ty muộn, một số món ăn nổi tiếng được ưa chuộng rất có thể sẽ hết sạch.

"Đã thông báo hết về cuộc họp lúc hai giờ chiều chưa?" Giọng nói trong trẻo của Thích Vân Kiêu vang lên sau lưng trợ lý Ngô, mang theo vẻ thanh tâm quả dục, như thể chú ngữ tịnh tâm, trong nháy mắt kéo trợ lý Ngô đang trong trạng thái tâm hồn xao động trở lại.

Anh ta quay người lại: "Đã chuẩn bị xong hết rồi."

"Chiều nay giao cho trợ lý Kỷ chút việc." Thích Vân Kiêu nói.

Trợ lý Ngô ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt của anh, "Ý của sếp Thích là..."

Thích Vân Kiêu nhìn chỗ ngồi của Kỷ Văn Thần, nói: "Đừng để cậu ta quá rảnh rỗi."

Người ta rảnh rỗi, mới có tâm trí nghĩ linh tinh.

Kỷ Văn Thần hoàn toàn không hay biết bản thân kẻ rảnh rỗi này đã khiến người ta phiền lòng, nhưng dù có biết, hắn cũng chẳng để tâm, sau bữa trưa, hắn ngồi vào bàn làm việc, cúi đầu nghịch điện thoại.

Sáng nay hắn đã thành công xin được vào nhóm chat công việc từ trợ lý Ngô, lại từ nhóm chat công việc, lần theo manh mối, thành công trà trộn vào nhóm chat nhỏ của công ty, nhóm chat nhỏ của công ty đều đặt tên theo phòng ban + tên, hắn tìm thấy tài khoản của tiểu bạch hoa trong đó, click vào mới phát hiện, nguyên chủ thích người ta theo đuổi người ta, ngay cả tài khoản của cậu ta cũng không có được.

【Anh đang làm gì thế?】 Hệ thống nhìn thấy hành động gửi lời mời kết bạn của hắn.

【Tôi không phải thích cậu ta sao?】 Kỷ Văn Thần nói, 【Đương nhiên là theo đuổi cậu ta rồi.】

Hệ thống: 【Anh có thể không cần 'thích' cậu ta.】

【Cậu ta khá thú vị.】 Kỷ Văn Thần không biết nghĩ đến điều gì, cong môi, 【Nhỏ, bé, đáng, yêu.】

Lời mời kết bạn: 【Nhỏ bé đáng yêu】

Hệ thống: 【...】

Với lý do kết bạn này, nó cho rằng đối phương 90% sẽ không đồng ý, Kỷ Văn Thần cũng không giống như thật lòng muốn kết bạn với đối phương.

Tên này rõ ràng là đang quậy phá.

Hệ thống bắt đầu lo lắng cho nhân vật chính của nhiệm vụ lần này.

Thích Vân Kiêu bảo trợ lý Ngô giao cho Kỷ Văn Thần chút việc, trợ lý Ngô liền bảo hắn đi photo tài liệu cần thiết cho cuộc họp buổi chiều, mặc dù đã giao việc cho hắn, nhưng trợ lý Ngô vẫn không yên tâm lắm.

Kỷ Văn Thần photo xong tài liệu, anh ta đều cẩn thận kiểm tra lại một lượt, không phát hiện sai sót, mới yên tâm cầm đi.

"Trợ lý Ngô." Kỷ Văn Thần gọi anh ta lại, "Cuộc họp lúc hai giờ chiều, tôi có thể tham gia không?"

Trợ lý Ngô khựng lại, "Chuyện này cần phải hỏi ý kiến của sếp Thích."

"Vậy phiền anh hỏi giúp tôi nhé." Kỷ Văn Thần không làm khó anh ta, nói rằng hắn đến công ty của tổng giám đốc Thích, không thể đến không công, phải học hỏi cho tốt mới được.

Người đàn ông khiêm tốn và ôn hòa, trông có vẻ là người tốt.

Trợ lý Ngô gật đầu, không lâu sau, anh ta vào văn phòng, nói với Thích Vân Kiêu về chuyện này, trợ lý hỗ trợ sếp làm việc, là chuyện hết sức bình thường, nhưng thân phận của Kỷ Văn Thần lại khá đặc biệt.

Thích Vân Kiêu nghe anh ta nói xong, vẻ mặt có chút kỳ lạ, hơi nheo mắt, nhướng mày, như đang nghi ngờ lời nói của trợ lý Ngô, biểu cảm này chợt lóe rồi biến mất.

"Cậu nói, cậu ta muốn vào cuộc họp để học hỏi chút gì đó?"

"Vâng."

Khóe môi của tổng giám đốc Thích, người luôn mang khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hơi nhếch lên, nụ cười không có chút cảm xúc nào, "Vậy thì để cậu ta đi."

Chủ đề cuộc họp lần này, cũng có liên quan đến hợp tác với nhà họ Kỷ của hắn.

Trợ lý Ngô trả lời Kỷ Văn Thần, nói với hắn rằng tổng giám đốc Thích đã đồng ý.

"Vậy sao?" Kỷ Văn Thần cười nói, "Vậy thì tốt quá."

Hai giờ chiều, phòng họp, hai hàng ghế dài ngồi đầy người, Thích Vân Kiêu không bao giờ đến muộn, đã ngồi ở cuối bàn dài, cuộc họp hôm nay bàn về lĩnh vực game livestream trên mạng.

Lý Diệp Lâm ngồi ở một góc khuất, tay cầm sổ ghi chép, cuộc họp bắt đầu, đã có người lên trình bày phương án trước.

Slide ppt được chiếu lên màn hình, người đó đứng phía trên, điều khiển máy tính, trình bày trôi chảy về phương án và ý tưởng, lúc này, cấp trên của Lý Diệp Lâm bảo cậu ta đi phát tài liệu phương án.

Khi Lý Diệp Lâm đang phát tài liệu, cảm giác có một ánh mắt nhìn mình, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, liền chạm phải ánh mắt của người đàn ông bên cạnh sếp Thích - Kỷ Văn Thần.

Trong khi mọi người đang tập trung vào slide ppt, Kỷ Văn Thần lại đang nhìn cậu ta, ánh mắt lơ đãng, như đang mất tập trung, nhưng sau khi ánh mắt chạm nhau, đôi mắt đó liền sáng lên như bừng tỉnh, như có ánh sáng trong đáy mắt, đôi đồng tử màu nhạt đặc biệt xinh đẹp.

Lý Diệp Lâm bị nhìn chằm chằm đến mức lúng túng, hễ có ai đó chú ý đến cậu ta quá mức, cậu ta sẽ vô thức căng thẳng và dễ mắc lỗi -

"Cạch" cốc nước trên bàn bị đánh đổ, làm ướt tay áo của Thích Vân Kiêu đang đặt trên bàn, chỗ đó ngay lập tức sẫm màu hơn, mọi người bị tiếng động ở đây thu hút, quay đầu lại.

Người đang nói phía trên bị gián đoạn.

"Xin, xin lỗi..." Lý Diệp Lâm vội vàng xin lỗi, muốn tìm khăn giấy, làn da trắng nõn ửng đỏ một mảng lớn, lan đến tận mang tai.

Ngay cả Kỷ Văn Thần cũng có thể cảm nhận được sự xấu hổ của cậu ta.

"Thật là bất cẩn quá." Giọng Kỷ Văn Thần trầm thấp mang theo lời trách móc, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy xấu hổ khi bị trách, giống như giọng điệu ân cần của anh trai nhà hàng xóm.

Hắn đã chuẩn bị sẵn một gói khăn giấy trong túi, đứng dậy nắm lấy cổ tay Lý Diệp Lâm đang định dùng tay áo lau nước trên bàn.

Thích Vân Kiêu vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ, nhưng có thể cảm nhận được sự khó chịu trong khí chất xung quanh anh, anh đặt cốc nước sang một bên, nước bên trong đã hết, phần lớn bị tay áo anh thấm hết.

Quần áo ướt nhẹp dính vào người rất khó chịu, nhưng Thích Vân Kiêu không có thói quen bỏ dở cuộc họp giữa chừng, để người khác chờ đợi hoặc phải chiều theo mình, vừa mất thời gian vừa làm gián đoạn nhịp điệu, vì vậy sắc mặt anh có chút khó coi.

Ánh mắt liếc thấy Kỷ Văn Thần nắm lấy cổ tay Lý Diệp Lâm, anh khẽ nâng mí mắt, thấy Kỷ Văn Thần cúi đầu, buông tay Lý Diệp Lâm ra, xé gói khăn giấy trong tay, chậm rãi lau nước trên bàn.

"Sếp Thích, tay áo anh bị ướt, cần khăn giấy không?" Hắn nhận ra ánh mắt của Thích Vân Kiêu, đưa gói khăn giấy về phía trước.

Tiểu bạch hoa thường vụng về, trong những cảnh có mặt hắn và Thích Vân Kiêu, cậu ta luôn mắc phải vài lỗi nhỏ, Kỷ Văn Thần không quá bất ngờ về điều này.

"Không cần." Thích Vân Kiêu dời mắt, ra hiệu cho nhân viên đang bị ngắt lời phía trên, "Tiếp tục đi."

Trợ lý Ngô bên cạnh vốn định giúp đỡ, thấy vậy liền tiếp tục ghi chép lại những điểm quan trọng.

Kỷ Văn Thần lau sạch vết nước trên bàn, kẹp khăn giấy giữa các ngón tay, đưa đến trước mặt Thích Vân Kiêu, Thích Vân Kiêu không nhận, Kỷ Văn Thần cúi người từ phía sau anh, hạ giọng nói bên tai anh: "Sếp Thích, lau đi, nước sắp nhỏ từ tay áo anh xuống quần rồi."

Thích Vân Kiêu cúi đầu nhìn, đúng như hắn nói, hơn nữa vị trí nhỏ giọt nước lại có phần khó xử.

Thích Vân Kiêu: "..."

Anh rút lấy khăn giấy Kỷ Văn Thần đưa, liếc hắn một cái, lại nghe hắn an ủi Lý Diệp Lâm: "Chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ thôi, không cần để ý quá."

Thật sự là thủ đoạn chu đáo mọi mặt, thông minh hơn trước không ít.

Cuộc họp kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc lần lượt đi ra khỏi phòng họp, khi Kỷ Văn Thần đi theo Thích Vân Kiêu ra ngoài, gặp Lý Diệp Lâm đang đợi ở cửa phòng họp, cậu ta cúi đầu nói "Xin lỗi", xin lỗi vì lỗi lầm vừa rồi trong phòng họp.

Kỷ Văn Thần đứng sau Thích Vân Kiêu, không nhìn rõ biểu cảm của anh, giọng nói anh không có chút phập phồng nào, "Không sao, lần sau chú ý hơn."

Thích Vân Kiêu vừa về văn phòng, liền đi thay quần áo.

Trong văn phòng tổng giám đốc có một phòng nghỉ, thỉnh thoảng Thích Vân Kiêu làm việc muộn, sẽ nghỉ ngơi trực tiếp trong đó, trợ lý Ngô mỗi ngày cũng chuẩn bị thêm vài bộ quần áo cho anh để ứng phó với tình huống bất ngờ.

Kỷ Văn Thần ngồi ở vị trí làm việc bên ngoài, công khai lười biếng trong giờ làm việc, một lát sau, trợ lý Ngô đi tới, xách theo một túi vest, nói: "Cậu mang bộ quần áo này đến tiệm giặt khô nhé."

Kỷ Văn Thần nhìn thoáng qua, là bộ quần áo Thích Vân Kiêu vừa thay ra, hắn ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Trợ lý Ngô gửi địa chỉ cho hắn, hắn xách túi, chậm rãi đi về phía thang máy.

Cửa thang máy mở ra, Kỷ Văn Thần bước vào, ấn tầng, hắn cúi đầu nhìn túi trong tay.

Thấy hắn quá rảnh rỗi, lấy cái này để đuổi hắn đi à?

Mười lăm phút sau, Kỷ Văn Thần quay lại, tay xách một túi đồ ăn vặt buổi chiều chia cho mọi người, trợ lý Ngô thấy hắn quay lại nhanh như vậy, hỏi hắn đã mang quần áo đi chưa.

"Ừm." Kỷ Văn Thần ngậm ống hút trà sữa, "Tôi gọi shipper, tiện thể nhờ cậu ấy mua đồ ăn vặt buổi chiều luôn, anh Ngô, anh xem, thích ăn gì thì cứ lấy."

Trợ lý Ngô: "..."

Đừng gọi anh ta là anh, anh ta không dám nhận.

"Đó là quần áo của sếp Thích." Anh ta nói.

Kỷ Văn Thần: "Ừm, tôi biết, anh muốn Americano không?"

Trợ lý Ngô: "..."

"Chẳng lẽ..." Kỷ Văn Thần dừng lại một chút, nói, "Lại muốn tôi cung kính mang đi giặt khô chứ?"

Trợ lý Ngô cạn lời.

Buổi chiều khối lượng công việc của Kỷ Văn Thần nhiều hơn, không ít tài liệu đều do hắn mang đến các phòng ban, hắn không khỏi nghi ngờ Thích Vân Kiêu đang trả thù cá nhân.

Thích Vân Kiêu người này, bề ngoài trông có vẻ bình lặng như nước, không lộ rõ vui buồn giận hờn, khó mà nhìn thấu, trông thì chỉnh tề, nhưng bên trong thực sự khó đoán.

Tối hôm trước, Kỷ Văn Thần ở cùng phòng với anh, trêu chọc anh một chút, sáng hôm sau liền nhận được điện thoại của "bố hắn", hắn không tin chuyện này không có bàn tay của Thích Vân Kiêu nhúng vào.

Đến giờ tan làm, lượng vận động của Kỷ Văn Thần nhiều hơn hôm qua không ít, chạy lên chạy xuống, mái tóc được chải chuốt gọn gàng vào buổi sáng đã rơi xuống vài sợi, từ một nhân viên văn phòng nghiêm túc trở nên tùy ý.

Sau khi tan làm, Kỷ Văn Thần không bị hành hạ nữa.

Ngày hôm sau, hắn lại đi làm đúng giờ, buổi sáng vừa đến chỗ ngồi, đã được trợ lý Ngô thông báo đi photo tài liệu, tiếp theo là sắp xếp tài liệu công việc, những việc vụn vặt đều rơi vào đầu hắn, và đều là những việc vụn vặt không cần vào văn phòng.

Buổi trưa vì đói, Kỷ Văn Thần ăn nhiều hơn hai ngày trước.

Thích Vân Kiêu đang hành hạ Kỷ Văn Thần.

Anh muốn xem, hắn có thể giả vờ đến khi nào.

Kỷ Văn Thần phát hiện ra, mỗi lần trợ lý Ngô bảo hắn đi làm việc ở các phòng ban khác, chưa bao giờ có phòng kỹ thuật, làm con quay nhỏ mấy ngày, hắn cũng không thấy chán, mỗi lần đến phòng ban khác, hắn luôn nghe được vài tin tức thú vị.

Chỉ là chạy việc vặt thôi mà.

Buổi sáng bốn ngày sau.

Thích Vân Kiêu ngồi sau bàn làm việc, chuyện ở khách sạn lần trước, anh đã cho người đi điều tra, tra ra được chút manh mối, hai thẻ phòng giống nhau, lúc đầu quản lý khách sạn còn nói là nhầm lẫn, sau đó lại đổi lời nói có thể là vị khách nào đó đã dùng cách nào đó lấy được.

Nhưng giả vẫn là giả, cuối cùng cũng có lúc bị vạch trần.

Anh đã điều tra ra được vài chuyện thú vị.

Trong bức ảnh mờ ảo, hai người bị chụp ảnh tại một quán cà phê đối diện khách sạn, một người mặc quần áo lòe loẹt, chính là Kỷ Văn Thần, còn người kia tuy che chắn kín mít, nhưng Thích Vân Kiêu vẫn nhận ra người này.

Tiếng gõ cửa làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh, anh không ngẩng đầu lên nói "Vào".

Người đến bước chân nhẹ nhàng, tiếng giày da "lộp cộp" vang lên khe khẽ.

Thích Vân Kiêu khựng lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.

Kỷ Văn Thần trải qua năm ngày rèn luyện, không hề có chút bất mãn nào, nụ cười trên mặt như được phủ một lớp mật ong, ánh mắt và lông mày đều tràn đầy tình ý, hắn đặt cốc nước xuống bên cạnh Thích Vân Kiêu.

"Sếp Thích, cà phê của anh nè."

Sếp Thích: "..."

Anh cúi đầu nhìn ly cà phê màu đen sẫm, lại nhìn khí chất ấm áp tỏa ra ánh sáng rực rỡ của Kỷ Văn Thần, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.

Đầu ngón tay anh khẽ vuốt ve bức ảnh trong tay.

Bỏ độc?

Cảnh tượng này, giống như Phan Kim Liên gọi "Đại Lang, uống thuốc thôi", không biết trong này có ẩn ý gì.

"Tiểu Ngô đâu?" Anh dời mắt.

"Sếp Thích, tôi cũng là trợ lý của anh mà, sao anh chỉ dùng trợ lý Ngô vậy, tôi không tốt à?" Kỷ Văn Thần thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi.

Ánh mắt hắn rất chân thành, như đang thật lòng thắc mắc.

"Tôi đã nói, cậu không cần mang cà phê đến." Thích Vân Kiêu nói.

Kỷ Văn Thần: "Nhưng tôi không đồng ý."

Thích Vân Kiêu: "..."

Sếp nào lại phải được trợ lý đồng ý khi giao việc cho trợ lý chứ?

Thích Vân Kiêu suýt nữa thì bật cười.

"Sếp Thích, công ty không nuôi nhân viên ăn không ngồi rồi." Kỷ Văn Thần nói, "Đây là anh nói."

Thích Vân Kiêu: "Câu này cậu nhớ kỹ thật đấy."

Kỷ Văn Thần: "Đương nhiên rồi, mỗi câu nói của sếp Thích, tôi đều ghi nhớ trong lòng."

Thích Vân Kiêu hơi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào đôi tay của Kỷ Văn Thần, thon dài gầy guộc, khi co lại lộ rõ xương, đẹp mà không che giấu sự sắc bén.

"Nhớ dai như vậy, sao lại không nhớ những gì nên nhớ?" Thích Vân Kiêu nói.

Kỷ Văn Thần: "Sếp Thích nói sai rồi, tôi luôn chỉ nhớ những gì tôi nên nhớ."

"Cậu đúng là khéo ăn nói."

"Sếp Thích." Kỷ Văn Thần lại giữ nguyên nụ cười đó, cúi người chống tay lên bàn, đẩy ly cà phê về phía anh, "Tôi pha theo đúng cách của trợ lý Ngô, anh nếm thử xem?"

"Gọi Tiểu Ngô vào đây." Thích Vân Kiêu không nhìn hắn nữa.

Kỷ Văn Thần: "Trợ lý Ngô không có ở đây."

"Không có ở đây?"

"Ừm hửm, sếp Thích bảo anh ấy đến phòng kỹ thuật rồi, anh quên rồi sao?"

Thích Vân Kiêu: "..."

"Vừa hay, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu." Thích Vân Kiêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Kỷ Văn Thần: "Sếp Thích cứ nói."

Thích Vân Kiêu: "Thẻ phòng tối hôm đó, rốt cuộc cậu lấy được bằng cách nào?"

Kỷ Văn Thần "ừm" một tiếng, vẻ mặt tuấn tú lộ vẻ khó hiểu và rối rắm, Thích Vân Kiêu kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của con mồi.

"Thú nhận thành khẩn, chống đối nghiêm trị sao?" Kỷ Văn Thần hỏi.

Thích Vân Kiêu khẽ cười, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười, "Cậu nói đi."

"Sếp Thích, mấy ngày nay tôi bê tài liệu mệt lắm, không được nghỉ ngơi đầy đủ." Kỷ Văn Thần nói, "Hơn nữa hôm đó tôi say rồi, anh bảo tôi trả lời ngay lập tức, tôi cũng không thể nào nhớ lại rõ ràng được."

"Ồ?" Thích Vân Kiêu hiểu ý hắn, "Cậu có yêu cầu gì, cứ nói."

"Sếp Thích, để tôi làm trợ lý riêng của anh đi, được không?" Kỷ Văn Thần vẻ mặt vô tội như một nạn nhân, nhưng điều kiện hắn đưa ra lại không đơn giản như vậy.

Lời hắn nói rất thẳng thắn, không vòng vo với Thích Vân Kiêu.

Nhưng điều này càng khiến Thích Vân Kiêu không hiểu mục đích của hắn.

Tại sao?

Câu cá cần phải kiên nhẫn, cá đã bắt đầu cắn câu, vậy cũng có thể thả thêm chút mồi xuống.

"Trợ lý riêng... hừ." Ánh mắt Thích Vân Kiêu lạnh lùng, đầu ngón tay vuốt ve cây bút máy trong tay, "Nói một lý do xem."

Kỷ Văn Thần băn khoăn hỏi: "Có thể không nói không?"

Im lặng một lúc, cây bút máy trong tay Thích Vân Kiêu mở nắp rồi đóng lại, lại mở ra lần nữa, cứ lặp đi lặp lại vài lần.

Anh hơi nhếch cằm, đường quai hàm căng cứng, "Nói tiếp đi."

Anh không lấy bức ảnh ra, muốn nghe Kỷ Văn Thần nói trước.

"Đồng ý rồi?" Kỷ Văn Thần cần một câu trả lời chắc chắn từ anh.

"Ừ." Thích Vân Kiêu không phải loại người hay nuốt lời.

Kỷ Văn Thần: "Nói từ đâu đây..."

"Cậu chỉ có năm phút." Thích Vân Kiêu nói, "Năm phút sau, cậu cần cân nhắc xem tôi còn muốn nghe nữa hay không."

"Vậy thì nói ngắn gọn thôi." Kỷ Văn Thần tùy ý ngồi xuống mép bàn làm việc của Thích Vân Kiêu.

Ánh mắt Thích Vân Kiêu liếc xuống.

Kỷ Văn Thần: "Sếp Thích, anh đang nhìn gì thế?"

Thích Vân Kiêu ngẩng đầu lên, Kỷ Văn Thần cười đầy ẩn ý, một tay chống lên mặt bàn, "Sếp Thích thấy hứng thú sao?"

Kết hợp với hình ảnh vừa rồi, Thích Vân Kiêu cũng không phải là một thiếu niên ngây thơ, ngay lập tức nhận được thông tin của người trưởng thành, hiểu hắn đang hỏi gì, anh thản nhiên nói: "Không cần nói những lời vô nghĩa."

Kỷ Văn Thần như cảm thấy không thú vị, trên mặt hiện rõ vẻ "thật nhạt nhẽo", "Tối hôm đó tôi và bạn bè hẹn nhau uống rượu, nói chuyện phiếm..."

Hắn dừng lại một chút, hỏi: "Cần tôi kể chi tiết cho anh nghe không?"

Thích Vân Kiêu: "Không cần."

Nghĩ đến đám người bọn họ cũng chẳng nói chuyện gì đứng đắn.

"Chúng tôi, đang nói chuyện phiếm, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến điện thoại của tôi, bảo tôi ra ngoài gặp mặt, tôi đi, anh ta đưa cho tôi một thẻ phòng, tôi liền cất vào túi—"

Lời hắn bị ngắt ngang.

"Anh ta là ai?"

"Ai mà biết được." Kỷ Văn Thần nhún vai, "Che kín mít."

"Cậu cứ thế mà tin?" Giọng Thích Vân Kiêu bình thản, không thể nói là nghi ngờ, nhưng quả thực đang chất vấn, tạo cho người ta một áp lực vô hình.

"Nhiều người muốn lấy lòng tôi như vậy, chẳng lẽ tôi phải tính toán từng người một sao?" Kỷ Văn Thần như một tên công tử bột được nuông chiều hư hỏng, phóng túng, hoàn toàn không để ý đến sự nghi ngờ của Thích Vân Kiêu đối với mình.

Thích Vân Kiêu không biết có tin hay không, "Sau khi gọi cậu ra ngoài, anh ta đã nói gì với cậu?"

Nụ cười trên môi Kỷ Văn Thần bỗng trở nên mờ ám, giọng nói cũng khàn đi vài phần, khẽ cười nói: "Anh ta nói, đã chuẩn bị một món quà lớn cho tôi ở khách sạn."

Lời hắn nói nửa thật nửa giả, "quà lớn" là thật, nhưng hắn không biết "quà lớn" là gì thì là giả, nhưng thật giả trong tình huống hiện tại, thì có gì quan trọng đâu.

"Tôi say rồi, bạn bè đưa tôi đến đó, vào khách sạn, tôi ngủ một lúc rồi tỉnh dậy, đầu đau quá, trên người toàn mùi rượu, tôi liền đi tắm, lúc quay lại không nhìn rõ người, liền nằm sấp trên giường ngủ—" nói đến đây, hắn đột nhiên đổi giọng, "Nhưng mà, nếu sớm biết người trên giường là sếp Thích, dù thế nào tôi cũng phải dậy chứ."

Thích Vân Kiêu tưởng hắn nói là sợ anh hoặc là chê anh.

"Dù sao, được trải qua một đêm xuân với sếp Thích, đó chính là... giấc mơ của vô số người mà." Kỷ Văn Thần tiện tay bưng ly cà phê trên bàn lên uống một ngụm.

Thích Vân Kiêu: "..."

"Sếp Thích không uống thì tôi uống cũng không sao chứ?" Kỷ Văn Thần nghiêng đầu cười hỏi.

Thích Vân Kiêu nhìn Kỷ Văn Thần hồi lâu không nói gì, như đang phán đoán thật giả trong lời hắn, ánh mắt không dò xét, nhưng dường như muốn nhìn thấu người ta, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng trong veo, áp lực rất mạnh.

Trong văn phòng rất yên tĩnh, tiếng hít thở cũng nghe rõ mồn một.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào theo cửa sổ sát đất, tạo thành những mảng sáng nhỏ.

Kỷ Văn Thần dường như biết anh đang nghi ngờ, bèn nói thẳng: "Sếp Thích, anh đã nói, đừng để tôi lừa anh, hậu quả sẽ rất thảm."

Tuy hôm đó ở khách sạn anh không nói thẳng ra như vậy, nhưng trong lời nói quả thực có ý này.

"Sao tôi dám chứ." Hắn cười tươi.

...

Kỷ Văn Thần ra khỏi văn phòng, tay cầm ly cà phê vừa mang vào, đưa lên môi nhấp một ngụm, lượng đường vừa phải, không quá đắng, uống một hơi, vị cà phê đậm đà lưu lại trên đầu lưỡi.

"Không tệ..."

Thích Vân Kiêu đang điều tra hắn, hắn không chỉ biết, mà còn thêm dầu vào lửa, những bức ảnh đó, chính là do hắn tự tay gửi đến cho Thích Vân Kiêu.

Muốn giải quyết vấn đề, thì phải phơi bày vấn đề ra trước đã.

Còn về mục đích của hắn, cứ để Thích Vân Kiêu tự đoán đi, nói thẳng ra, chán chết.

Còn về lời nói dối, chỉ cần chưa bị phát hiện, thì nó chính là sự thật.

Nhận xét

Vợ của Min Yoongi 🍊 đã nói…
Đúng như tên wp, toyeucauvl, cảm ơn chủ nhà đã edit nha ạ

Bài đăng phổ biến