MN - Chương 84
Mùa xuân không rõ ràng, mùa hạ và mùa đông bạo liệt.
Mùa đông năm 2007 không lạnh, khiến mùa hè trở nên dài bất thường.
Cuối tháng Bảy, Dịch Thanh Nguy đi công tác Trùng Khánh, Tống Dã Chi được nghỉ phép ngắn ngày, cùng anh đến đó xem như đi du lịch. Chuyến đi này, hai người vô tình gặp phải những ngày mưa dầm dề, vừa ra khỏi ga tàu, đã lọt vào màn sương mù mịt bao phủ khắp không gian.
Dịch Thanh Nguy cúi đầu nghiên cứu bản đồ, tìm đường đi, Tống Dã Chi đi phía trước dẫn đường. Cậu khẽ giơ tay lên, hờ hững vung vẩy trong không khí, tự nói với mình, không khí Trùng Khánh ẩm ướt, các phân tử dày đặc, ngột ngạt và nặng nề, ẩm ướt như biển cả, nếu chạy nhanh hơn một chút, có lẽ có thể nổi lên, bay ra ngoài.
Dịch Thanh Nguy hít một hơi thật sâu, mấy lượt như vậy, mới lên tiếng đáp lời: "Trên đầu còn đội một lớp màng nhựa đấy."
Tống Dã Chi quay lại nhìn anh, còn cẩn thận ngắm nghía đầu anh.
Nhận ra mình bị trêu chọc, cậu bật cười. Quay mặt về phía Dịch Thanh Nguy, lùi lại phía sau, giơ một bàn tay, xòe ra rồi nắm lại thành nắm đấm, ra vẻ thần bí, giọng Tống Dã Chi lớn hơn một chút, nói: "Em vặn một cái, có thể ào ào chảy nước ra đấy, tin không?"
Khi còn chưa ra khỏi ga, người vẫn còn đông nghịt ken đặc một chỗ. Người đi đường đứng gần quay đầu nhìn cậu, cho rằng Tống Dã Chi là sinh viên đại học, bắt chuyện: "Cậu làm chi rứa, nghỉ hè đến đây du lịch hả?"
Giọng điệu của anh ta có nhiều biến âm, lên xuống không nhỏ.
Tống Dã Chi phát hiện ra hệ thống ngôn ngữ của tiếng Trùng Khánh và tiếng phổ thông không khác nhau nhiều, không khó để nghe hiểu. Điều khác biệt là, một câu nói đơn giản, người Trùng Khánh có thể tuôn ra đầy cảm xúc, vô cùng sinh động.
Tống Dã Chi thích nghe.
Cậu tươi cười rạng rỡ: "Đến làm việc."
Người đàn ông đó không cao, một tay kéo vali hành lý, một tay xách túi vải thô, trên lưng còn cõng một chiếc túi du lịch, oằn cả lưng, nhô lên thành một ngọn núi nhỏ.
Tống Dã Chi nói: "Để em giúp bác xách một món."
Người đàn ông đó lắc đầu: "Đâu cần chớ, không có chi, cảm ơn cậu ha."
"Cậu từ đâu đến rứa? Nghe giọng giống người Bắc Kinh." Người đàn ông đó hỏi.
"Là người Bắc Kinh, mấy câu mà nghe ra ngay ạ?"
"Rõ rành rành, tiếng Bắc Kinh như bỏng rát cả miệng, nói nhanh, âm cuối lúc nào cũng ờ ờ ờ. Tròn vo, giống hệt viên bi."
Trước khi đến đây không nghĩ đến việc tìm hiểu thông tin du lịch, Tống Dã Chi nói chuyện rất hợp với anh ta, chỉ một đoạn đường ngắn, lịch trình của cậu đã được người đàn ông này sắp xếp rõ ràng rành mạch.
Nếu có thời gian thì có thể đến Giải Phóng Bái dạo chơi, cảnh thì... quen rồi, không có cảnh gì đặc sắc, chẳng qua chỉ là núi non sông nước, tầm thường lắm. Nhưng Trùng Khánh có nhiều món ăn ngon, lẩu, xiên que, óc heo nướng, mì sợi nhỏ - những quán lâu đời ở con phố nào con đường nào, đều được người đàn ông đó chỉ ra giới thiệu một hồi.
Dịch Thanh Nguy gấp tờ giấy lại mấy lần, nhét vào túi áo trong, đi đến bên cạnh Tống Dã Chi.
Còn thân mật hơn cả bạn bè.
Người kia hỏi: "Hai anh em cùng nhau đến hả?"
Tống Dã Chi xoay người, nghiêng đầu nhìn Dịch Thanh Nguy, mũi chân xoay nửa vòng tròn, một chân chịu lực, nửa thân người nghiêng ngả, quần áo dính sát vào quần áo, tóm lại là phải dính lấy nhau. Khóe miệng cậu không hề hạ xuống, cao ngang với đuôi mắt.
Họ đã quen với điều này, nhưng lại khiến người ngoài cuộc cảnh giác.
Giữa thanh thiên bạch nhật, tình ý cậu không giấu được, những chi tiết nhỏ nhặt, chỗ nào cũng là bằng chứng.
Chỉ là nhìn cái liếc mắt đối diện này, người đàn ông đó kinh ngạc, hoảng sợ, con ngươi đảo lên đảo xuống, ánh mắt không nơi nào đáp xuống. Răng nghiến chặt, lời nói nuốt xuống cổ họng. Miệng không nói nữa, bánh xe của vali hành lý dưới tay chạy trốn nhanh như bay, trốn khỏi đoạn gặp gỡ ngắn ngủi mà kỳ lạ này, lẫn vào dòng người đông đúc.
Rời đi vội vàng - nhưng không đột ngột. Ba người trong tình cảnh này đều biết rõ nguyên nhân.
"Rõ ràng lắm hả?" Tống Dã Chi hỏi.
Dịch Thanh Nguy lại cúi đầu nhìn cậu, không có cảm xúc dư thừa, anh cười: "Vậy thì có cách nào."
Không hề bất lực, ngược lại dường như rất đắc ý.
Tống Dã Chi không cao bằng Dịch Thanh Nguy, nhưng ngẩng cao cổ lên cũng có thể liếc nhìn anh, Dịch Thanh Nguy thản nhiên, mặc cho cậu nhìn chằm chằm. Không mấy giây, Tống Dã Chi tự mình bật cười thành tiếng.
"Xí."
Ở dưới móc móc ngón tay anh, Dịch Thanh Nguy nắm chặt lại.
Ánh mắt Tống Dã Chi vẫn dịu dàng như thuở ban đầu, cậu khẽ nói: "Còn bảo sẽ mời em ăn óc heo nướng cơ mà."
"Óc heo gì cơ?"
"Óc heo nướng ấy, ngon lắm đó."
Dịch Thanh Nguy: "Em ăn qua rồi à?"
Tống Dã Chi lắc đầu: "Anh kia vừa nói với em, đảm bảo luôn."
Người Trùng Khánh nói chuyện thật sự rất thú vị, bụng dạ cũng ấm áp. Sau khi người đàn ông đó đi xa có lẽ còn sẽ mượn kẽ hở trong dòng người để quay đầu lại nhìn họ, biển người đan xen, Tống Dã Chi không tìm thấy bóng lưng của anh ta, cuối cùng vẫy vẫy tay, lẩm bẩm tạm biệt.
- Tùy tiện hướng về ai.
Sương tan, mặt trời đang thịnh.
Một mảnh quảng trường nhỏ bên ngoài ga là nơi tập trung của các quán ăn vặt, những người bán hàng rong cầu kỳ hơn thì sẽ dựng lều đỏ và ghế nhựa, giản dị hơn thì là xe đẩy gắn loa lớn di chuyển khắp nơi. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, trở thành sản phẩm thay thế kém chất lượng cho sương mù. Mọi người dưới đất náo nhiệt tưng bừng, tranh nhau tỏa sáng với mặt trời trên trời.
Một gian hàng dựng tấm biển nền trắng chữ đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo hai chữ to "Lạc Oa". Ánh mắt Tống Dã Chi dừng lại ở đó lâu hơn một chút, cậu chưa từng thấy cách ăn này.
"Đói rồi hử?"
"Không đói - cái này cũng chưa ăn bao giờ."
"Đi khách sạn cất hành lý trước đã, ra ngoài dẫn em đi tìm."
Ra khỏi vòng vây của các quán ăn vặt, đi ra phía ngoài nữa, là nơi tập trung của taxi.
Tài xế taxi ở khắp mọi miền đất nước đều giống nhau, có thể từ đầu đến cuối nói không ngừng. Đặc biệt là khi gặp người ngoại tỉnh, lại càng có nhiều chuyện để nói, tài xế kể về lịch sử của Du Thành, từ thế kỷ 20 trở đi.
Tống Dã Chi quay đầu quan sát những vật thể lướt qua ngoài cửa sổ. Đây là một thành phố xám xịt, không bẩn, mà là cũ kỹ, có cảm giác nặng nề. Dịch Thanh Nguy ngồi bên cạnh cậu, từng câu từng chữ đáp lời tài xế phía trước, không quá mấy phút, tuổi tác bao nhiêu, đã kết hôn chưa, lương bao nhiêu, có nhà chưa, đều khai báo rõ ràng.
Tống Dã Chi lặng lẽ mím môi cười, cậu đoán tâm trạng của chú nhỏ rất tốt, cho nên nguyện ý trả lời rất nhiều.
Xe chạy đến khúc cua, đi ngang qua một trường trung học, tài xế nói đây là trường trung học tốt nhất toàn thành phố, bên trong toàn là trụ cột của Trùng Khánh, đội dự bị của Thanh Hoa, Bắc Đại, Phục Đán, Giao Thông.
Học sinh vẫn chưa được nghỉ, đúng vào giờ tan học, lũ lượt kéo nhau ra.
Đồng phục chỉ có hai màu đơn điệu, từng chiếc từng chiếc lẫn vào nhau, ngay dưới ánh mặt trời lại lộ ra vẻ sặc sỡ.
Tống Dã Chi khẽ nheo mắt, ký ức chợt ùa về cái hè năm ấy, cách đây đã mười một năm. Khi ấy, cậu mang cơm cho Dịch Thanh Nguy, ngang qua trường cấp Trung học phổ thông số 4, nơi đặt điểm thi đại học. Ký ức bỗng nhiên xao động. Những người đàn ông trung niên ngóng trông mỏi mòn, những người phụ nữ trẻ tuổi bồn chồn không yên, giọt mồ hôi lớn lăn dài trên trán, cánh mũi phập phồng, lỗ chân lông ướt đẫm, tán lá rộng lớn xanh um, ánh mặt trời chói chang nóng rực. Chính vào khoảnh khắc ấy, cậu đã từng nghĩ, đã từng tin rằng, tháng Bảy năm sau, chú nhỏ nhất định cũng sẽ mang dáng vẻ này, đứng chờ đợi trước cổng trường Trung học phổ thông số 4 vì cậu - có lẽ cũng không tránh khỏi tục lệ, học theo họ, mang hoa đến.
Chỉ là cuối cùng Tống Dã Chi đã không thể tham gia kỳ thi đại học, Dịch Thanh Nguy cũng không thể đứng trước địa điểm thi ôm hoa chờ cậu.
Tốc độ xe không chậm, Tống Dã Chi cằm đặt lên mép cửa sổ, con ngươi không nỡ chuyển, đuổi theo họ rất xa.
Xuống xe, khách sạn ở đối diện, hai người họ đi trước đi sau trên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Kỳ lạ thật.
Dịch Thanh Nguy chậm bước chân chờ cậu, sự chú ý của Tống Dã Chi đặt ở xe cộ, không hề quay đầu lại. Nhưng các xe đều ngoan ngoãn dừng lại trước đèn đỏ, có gì đáng xem chứ? Dịch Thanh Nguy đợi một lát, cúi người nhặt tay cậu lên, nắm trong lòng bàn tay. Đầu ngón tay miết vào móng tay cậu, tỉ mỉ mài.
"Lại gần chú hơn một chút."
Tống Dã Chi không giãy giụa, ngước mắt nhìn anh: "Gần lắm rồi mà."
Dịch Thanh Nguy hỏi: "Vậy vừa nãy tại sao lại tụt lại phía sau chú hửm."
Tống Dã Chi dẫn anh cúi đầu nhìn mặt đất, mũi chân nhón lên, rồi lại ngẩng mặt cười: "Vừa nãy đi giẫm bóng của chú đấy."
Một con đường xi măng rộng rãi uốn lượn khúc khuỷu, luồn vào khu dân cư chật chội, hai bên đường, mọi người đua nhau dọn nhà tầng một ra làm cửa hàng, tạo thành một khu chợ nhỏ.
Từ đầu phố đi vào, đi đến cuối đường, có một quán mì sợi nhỏ Vương Ký.
Lạc Oa và óc heo nướng bị đẩy lại phía sau, trên đường đến đây, bác tài xế hết lời giới thiệu quán mì sợi Vương Ký gần khách sạn, nói nó là một thương hiệu vang dội trong giới người Trùng Khánh lâu năm.
Tống Dã Chi và Dịch Thanh Nguy sau khi cất hành lý xong, tìm đến đây, vừa vặn gặp xe tải chở hàng, họ chỉ có thể dừng lại ở đầu phố nhường đường cho xe.
Bên cạnh có một sạp trái cây, một cặp bố con xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên xe máy điện, ôm trong lòng một quả dưa hấu xanh chờ mẹ chọn lựu trước sạp.
Đứa trẻ còn nhỏ tuổi, chờ đợi phát chán, khóc nháo lên.
Người đàn ông một tay giữ dưa hấu, một tay treo con trai lơ lửng trên không trung, dỗ dành: "Cất cánh bay lên đâyyy..."
Đứa trẻ lập tức cười giòn tan, múa tay múa chân lung tung: "Cất cánh..."
Quả dưa hấu "bộp" một tiếng rơi xuống, vỡ tan tành, hai bố con cứng mặt im bặt.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng động quay đầu lại, ngẩn người một lúc, trợn tròn mắt, hằn học quát lên: "Tôi cho ông bay cái con chim mày!"
Tống Dã Chi một tay che mặt, không kìm được, giấu đầu ra sau vai Dịch Thanh Nguy, ai ngờ bả vai người này cũng run lên không ngừng.
Hai người cố nhịn cười đến khổ sở.
Đã qua giờ cơm, trong quán mì sợi vẫn còn lác đác vài người ngồi.
"Mấy vị ạ?"
"Hai vị."
Quán không lớn, tổng cộng có tám chiếc bàn gỗ, cách trang trí của quán không mới không sáng sủa, thật sự phù hợp với phong cách "lâu đời". Dịch Thanh Nguy và Tống Dã Chi tìm một vị trí góc ngồi xuống, một cậu con trai đến gọi món, dáng vẻ học sinh trung học, chắc là con trai của ông chủ.
"Ăn cái chi?"
Liếc qua thực đơn ố vàng cong mép một lượt, Dịch Thanh Nguy nói: "Có thể nhờ em giới thiệu không, món mì sợi đặc trưng là gì?"
Cậu con trai nhướn mày, rất ngông cuồng: "Không có đặc trưng, món nào cũng là đặc trưng, tùy theo khẩu vị của anh thôi."
Tống Dã Chi buồn cười, chỉ vào: "Mì sợi nhỏ đậu Hà Lan trộn thịt băm đi?"
"Lớn hay nhỏ?"
"Lớn."
Ném tờ giấy một cái, cậu nhóc hướng về phía cửa sổ lớn tiếng gọi: "Mẹ, hai bát đậu Hà Lan trộn thịt băm, lớn."
"Okeee."
Gọi món xong, cậu nhóc tự mình bưng một bát khoai tây chiên, ngồi ăn ở bàn phía trước họ.
Trong lúc chờ mì sợi thì không có gì để làm.
"Em không đi học à?" Dịch Thanh Nguy hỏi.
Cậu con trai đến mí mắt cũng lười nhấc: "Nghỉ hè lâu rồi."
Tống Dã Chi nói: "Lúc bọn anh đến đây, vẫn còn thấy có học sinh."
"Ồ - anh nói cái đó hả, cả thành phố chỉ có mỗi một trường đó đi học thôi." Cậu nhóc khinh bỉ nói, "Hiệu trưởng không ra gì, chỉ tạo nghiệp."
Người phụ nữ đang nấu mì sợi bên trong cửa sổ nghe thấy lời này, giơ muôi lên thò đầu ra mắng: "Còn khoai tây của bà đây nữa, tao thấy khổ sở làm đồ cho mày ăn mới là tạo nghiệp đấy."
Cậu con trai cau mày, định cãi lại, trong quán có một người lắc lư đi vào, dáng người cao ráo che khuất ánh sáng ngoài cửa, mang theo một mảng bóng tối lớn. Cậu nhóc lập tức không còn vẻ mất kiên nhẫn nữa, mắt sáng lên, giòn giã gọi: "Anh Du, đến rồi!"
Người được gọi là anh Du không có cảm xúc gì, chân dài móc một cái, chiếc ghế nhựa bị kéo đến bên chân, ngồi xuống bên cạnh cậu con trai, cướp lấy bát khoai tây vàng óng ánh kia, chống đũa lên chọc loạn bên trong. Cậu nhóc nọ hỏi: "Tiền Tiến, ở chỗ cậu tôi không có tên hả? Gọi anh nữa, đánh cậu đấy."
"Cừu Du Cừu Du."
"Tiểu Du, hôm nay ăn gì?" Người phụ nữ bưng hai bát mì đi qua, đặt trước mặt Dịch Thanh Nguy và Tống Dã Chi, lại cười ân cần, nói, "Ăn chậm thôi nha."
Nghe thấy tiếng, Cừu Du liếc nhìn hai người đang ngồi đối diện nhau, ánh mắt dời đi, nói: "Dì, hôm nay con không ăn, đến tìm Tiền Tiến nói chuyện thôi."
"Được thôi, hai đứa nói chuyện đi, nói xong Tiền Tiến lăn đi rửa bát."
Tiền Tiến không vui, lớn tiếng: "Viên Nhi mời con đến nhà cậu ấy trông cửa hàng! Sắp bốn giờ rồi! Khẩn cấp lắm! Vô cùng khẩn cấp luôn á mẹ!"
Chưa từng thấy hai người đàn ông thân mật như vậy.
Dùng khăn ướt lau sạch một chiếc thìa, đưa đến tay kia.
Một đôi đũa vươn vào bát kia, gắp ớt ra.
Khuỷu tay chạm khuỷu tay, ăn vài miếng, khẽ nói nhỏ trao đổi cảm nhận.
"Vị thế nào?"
"Cay tê tê, ngon."
"Nhớ kỹ quán này."
"Vâng." Cậu ngẩng cằm lên, trong miệng còn ngậm mì, gật đầu.
Trên chân có đôi giày cùng kiểu, người đàn ông trẻ tuổi hơn ở dưới ung dung lắc mũi chân, thỉnh thoảng sẽ đụng vào người kia.
Cừu Du suốt quá trình trắng trợn đánh giá, quan sát, cho đến khi Tống Dã Chi ngước mắt nhìn mình, tiếp đó, Dịch Thanh Nguy cũng nhìn sang. Không dịu dàng như người trước, anh sắc bén hơn, mang theo cảnh cáo.
Im lặng giằng co vài giây, Cừu Du không hoảng không vội nhếch khóe miệng, lười biếng thu hồi tầm mắt. Đã qua rất lâu rồi, cậu nhóc tiếp lời Tiền Tiến: "Viên Mộc chẳng lẽ cũng không có tên hả?"
Tiền Tiến: "...Có."
Cừu Du vỗ vỗ mặt Tiền Tiến, đứng dậy: "Vậy thì đừng gọi hai chữ Viên Nhi nữa. Đi thôi."
Tiền Tiến: "Tìm em có chuyện gì, còn chưa nói mà?"
"Bây giờ không có nữa."
Rời đi rất nhanh.
Lần nữa nhìn thấy cậu bé Cừu Du này, là ở cửa hàng trái cây đầu phố. Lúc đến Tống Dã Chi chú ý thấy táo bày bán rất đẹp mắt, nhớ đến việc ăn mì xong quay lại mua, đến sạp rồi, thấy Cừu Du khoanh tay ngồi dạng chân trên chiếc ghế ông chủ trong cửa hàng, như một ông tướng.
Có khách muốn mua dưa hấu, đang mặc cả với cậu nhóc.
"Ít đi chút đi mà."
"Bán cho ngàn người vạn người đều giá này."
Cừu Du không ngờ có thể gặp lại hai người này, thu chân lại đứng dậy, xé chiếc túi nhựa trên tường đi về phía họ: "Mua gì?"
"Táo, bán thế nào?" Tống Dã Chi hỏi.
Chiếc túi nhựa màu đỏ hứng đầy gió trong tay, Cừu Du đưa cho Tống Dã Chi, nói: "Anh chọn trước đi."
Tống Dã Chi trưng cầu ý kiến của Dịch Thanh Nguy: "Mua bao nhiêu đây?"
Dịch Thanh Nguy nghĩ nghĩ: "Ba cân."
Tống Dã Chi: "...Không nói số cân, nói số quả."
"Ồ-" Dịch Thanh Nguy cười, "Sáu quả, sáu quả."
Cừu Du ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng: "Hai người là một đôi à?"
Hôm nay là người thứ hai.
Dịch Thanh Nguy sinh ra chán ghét, chỉ lạnh mặt xuống, không lộ ra ngoài, nghiêng nghiêng đầu: "Có việc gì không?"
Vậy thì đúng là một đôi rồi.
Nhận được đáp án, Cừu Du không nhìn họ nữa, ẩn ẩn có sự bực bội, không nhằm vào ai, không phát tác ra ngoài. Vị khách kia cuối cùng cũng mua, cậu nhóc xoay người rút dao, đi giúp bà ấy cắt dưa.
Trước khi đi bỏ lại một câu: "Chọn xong rồi thì đi đi, em mời hai người."
Tống Dã Chi khom lưng chọn táo, nhỏ giọng nói: "Chú đừng tức giận mà."
"Không tức giận, chỉ là hết người này đến người khác như vậy, phiền chết."
"Oa, quả táo này đẹp quá." Tống Dã Chi nói, "Chuyện này không có gì đâu mà, họ đều không có ác ý công kích, đúng không."
Dịch Thanh Nguy đứng bên cạnh Tống Dã Chi, vươn tay bóp bóp đoạn gáy trắng nõn của cậu, nói: "Đúng."
Họ không khách khí, thậm chí còn lấy tám quả.
"Cảm ơn." Dịch Thanh Nguy hướng về phía cửa hàng lớn tiếng nói.
"Cảm ơn nhé!" Tống Dã Chi lặp lại.
Cừu Du không hề quay đầu lại.
Dịch Thanh Nguy và Tống Dã Chi đi đến ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ, nửa đường nghe thấy Tiền Tiến ở trong cửa hàng cách đó không xa đang om sòm.
"Anh Du, sao anh lại chạy đến nhà Viên Nhi rồi!"
Không ai trả lời.
Một tiếng kêu thảm thiết.
Nhận xét