MN - Chương 83
Trong phòng bệnh nặng không cho phép người không phận sự vào chăm sóc, có người nhà trải mấy tờ báo hoặc bìa carton xuống sàn ngoài phòng bệnh, nằm xuống, co ro trùm áo, cứ thế qua cả một đêm. Tống Dã Chi ngồi trên ghế, rũ mắt nhìn, đêm khuya gió rét, họ thỉnh thoảng run lên bần bật, bị lạnh đánh thức, rồi vươn ngón tay kéo áo khoác, thở dài gãi đầu, tiếp tục nhắm mắt ngủ bù.
Trước đây ở bệnh viện cũng từng gặp cảnh tượng này, cậu thường là người qua đường vội vã. Giờ đây đã trở thành một phần của nó, cậu ngồi, họ nằm, cùng nhau canh giữ một đêm.
Rạng sáng, đầu đau không giảm, trời sắp sáng rồi, Tống Dã Chi uống thuốc với nước đá.
Tống Tuấn mang theo Tôn Tú xuất hiện, Tống Linh Ngữ theo sau kéo vạt áo Tôn Tú. Họ đứng ở đầu cầu thang, Tống Dã Chi vừa đặt chai nước xuống đã thấy. Viên thuốc mắc nghẹn ở cổ họng, cậu lại vặn nắp, dùng sức tu mấy ngụm nước, nuốt trôi cảm giác tắc nghẽn.
"Chú Đào gọi điện thoại cho bố à?" Tống Dã Chi nói, răng va vào nhau, miệng tê dại, bị nước làm lạnh, nói ra cũng toàn là hơi lạnh.
Tống Tuấn đáp: "Ừ, chạy đến ngay trong đêm. Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Tống Dã Chi giơ tay xem đồng hồ, đứng dậy: "Bố có thể đợi bác sĩ đến rồi hỏi bác sĩ. Bố đến rồi thì bố trông nom đi, con xuống lầu ăn sáng đã." Cậu lướt qua vai Tống Tuấn, "Được không?"
Hỏi thì hỏi, Tống Dã Chi không hề có ý định muốn y gật đầu, nhanh chóng lướt qua người. Tống Tuấn gật đầu, một chữ "được" chỉ kịp rơi xuống sau gót chân Tống Dã Chi.
Đa số mọi người chưa tỉnh, trên đường đi thế giới tĩnh lặng. Quán ăn sáng bên ngoài bệnh viện bốc hơi nghi ngút, người ồn ào náo nhiệt.
Tống Dã Chi càng đi gần, cảm giác chia lìa càng rõ rệt.
Trời cũng chưa tỉnh, là màu xám xanh của sương mù, người dưới bầu trời này ăn cơm đi đường, toàn bộ đều dựa vào đèn xe, đèn đường, còn có ánh đèn vàng vọt trong quán nhỏ hẹp cung cấp chút ánh sáng.
Tống Dã Chi dừng trước một quán bánh bao, muốn ăn xíu mại và tào phớ. Người đông, hàng xếp ngang, vây quanh cửa quán thành nửa vòng tròn, nước chảy không lọt. Cậu đứng ở ngoài cùng, mặt ông chủ quán bánh bao giấu sau chồng lồng hấp, luôn qua loa gật đầu, Tống Dã Chi không biết đơn của mình rốt cuộc đã được gọi chưa.
Tống Dã Chi không muốn lặp lại lời nói, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Hơi nước bốc lên làm cay mắt, cậu nghiêng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa kính bẩn thỉu lộn xộn phía trước mặt thả hồn.
Từ từ thôi, người rồi cũng sẽ tản hết.
Cổng bệnh viện quanh năm có taxi dừng chờ, từng cụm đèn hậu màu đỏ từ sau lưng chiếu lên cánh cửa trước mặt, theo bóng người đi bộ trên vỉa hè mà sáng tối. Tần suất nhấp nháy quá cao, giống như một biển quảng cáo bị hỏng.
"Tào phớ ngọt hay mặn?"
Đợi nửa ngày không có hồi âm, ông chủ chỉ vào cậu, người bên cạnh sốt ruột chờ, khuỷu tay thúc cậu, Tống Dã Chi hoàn hồn.
Tống Dã Chi định nói, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, tách người đang đứng sát cậu ra. Rất gần, mình gần như được ôm hờ trong lòng người đó.
Cậu nâng mắt nhìn người đến, lời nói biến mất.
Dịch Thanh Nguy hỏi: "Em ăn hay chú Đào ăn?"
Tống Dã Chi đáp trước: "Em ăn."
"Mặn." Dịch Thanh Nguy nói với ông chủ, "Sau đó cho thêm một phần giống em ấy, cảm ơn."
Trong dòng người chen chúc, ánh mắt Dịch Thanh Nguy dịu dàng tĩnh lặng.
"Chú Đào ăn rồi à?"
Tống Dã Chi lắc đầu: "Chú Đào bị em khuyên về nhà rồi, không thể hai người cứ hao tổn như vậy."
"Bây giờ trên kia không có ai sao?"
"Bố em đến rồi, vừa mới đến."
Dịch Thanh Nguy mượn áo khoác che chắn, kín đáo xoa tay Tống Dã Chi, cuối cùng nắm lấy, ngón tay đan vào nhau. Tay kia sờ lên mặt cậu, ngón tay cái vuốt ve dưới mắt cậu, hỏi: "Mấy ngày không ngủ rồi?"
"Sau khi ông ngã xuống thì không ngủ được."
"Chú vừa về đến nhà, bố đã nói với chú rồi."
Tống Dã Chi nói: "Ông Dịch tối qua đến, còn có cô nhỏ và chú Dịch Diễm, nói tối nay đến thay em." Cậu nghiêng đầu, "Mệt không?"
Dịch Thanh Nguy hỏi ngược lại: "Em mệt không?"
Tống Dã Chi không có động tác gì, mặt tựa vào lòng bàn tay anh, mở to mắt, chớp mắt nhìn anh.
"Ăn sáng xong, chú đưa em về nhà ngủ."
Tống Dã Chi rất bất lực: "Em ngủ không được."
Dịch Thanh Nguy nuốt khan cổ họng khô khốc, tim thắt lại đau đớn. May mà trời còn chưa sáng tỏ, anh không thể lo lắng nhiều, rút tay về, ôm chặt người vào lòng, ghé sát tai nói: "Sẽ được."
Không đến ngõ nhà họ Tống, không đến biệt thự nhà họ Dịch, Dịch Thanh Nguy lái xe về tổ ấm nhỏ của hai người. Tống Dã Chi không tập trung, đỗ xe rồi mới giật mình hỏi, "Chỗ này?"
Dịch Thanh Nguy mở cửa xe cho cậu: "Chỗ này."
Xíu mại và tào phớ nguội rồi, Dịch Thanh Nguy bỏ chúng vào lò vi sóng. Quay đầu tìm người, Tống Dã Chi nằm trên sô pha, áo khoác vứt trên sàn.
"Đi lên giường."
Tống Dã Chi lắc đầu: "Hôm nay em bẩn lắm." Cậu ra sức nhích vào trong, chừa ra một chỗ, nói với Dịch Thanh Nguy, "Nếu chú không chê."
Dịch Thanh Nguy từ phòng ngủ ôm ra một cái chăn, cùng Tống Dã Chi chen chúc vào nhau.
Tống Dã Chi: "Chúng ta ngủ dậy rồi ăn, được không."
"Được."
Tống Dã Chi nhắm mắt lại, mí mắt không ngừng run nhẹ. Từ trước đến nay, Dịch Thanh Nguy đều dùng cách này để nhận biết cậu có đang giả vờ ngủ hay không. Dịch Thanh Nguy nhìn hồi lâu, hôn lên, hôn lên đôi mắt nhắm chặt của cậu.
Tống Dã Chi hít một hơi, giống như quỷ con gặp bùa, đứng hình.
Tay chân cậu dùng sức quấn lấy Dịch Thanh Nguy, cậu thành thật: "Bây giờ em không ổn lắm."
"Chỉ cái gì."
"Bây giờ, một chút hơi thở của người sống cũng không dính vào được."
Dịch Thanh Nguy bao trùm lấy cậu, cậu an tâm rơi vào bóng tối.
Tống Dã Chi nói: "Chú nhỏ à, lần này ông nội không qua khỏi rồi."
"Em có nghĩ về chuyện chết chóc không?" Dịch Thanh Nguy hỏi.
"Sau khi bà nội qua đời một thời gian rất dài, em gần như lúc nào cũng nghĩ."
"Nghĩ thông suốt chưa?"
"Thế nào mới tính là nghĩ thông suốt?"
"Mẹ chú qua đời, lúc đó chú còn nhỏ hơn tuổi mười lăm mười sáu của em, chú bắt đầu hiểu chuyện chết chóc là thế nào. Sau khi làm bác sĩ, càng không thể trốn tránh. Có một số bệnh nhân sẽ ở bên chú rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đi."
"Ai rồi cũng sẽ chết." Tống Dã Chi nói.
"Ừ." Dịch Thanh Nguy nói, "Sự sống công bằng ở chỗ này, ai rồi cũng sẽ kết thúc, sẽ biến mất."
Tống Dã Chi hiểu rõ: "Em không sợ chết, em sợ ly biệt."
Ly biệt còn nhẹ, cái chết là vĩnh biệt.
Người sống đáng thương.
Mà Dịch Thanh Nguy không nói ra, tồn tại trong xã hội loài người hai thứ này, phân biệt chúng, dường như không có ý nghĩa gì.
Lông mi quét qua môi, Tống Dã Chi mở mắt nhìn hai xương quai xanh của anh.
Bầu không khí bị kéo thành nỗi đau nhẹ bẫng.
"Vậy thì chú lại muốn nói, ai rồi cũng sẽ ly biệt. Em nghĩ cũng phải, sinh ly tử biệt, dù sao cũng không thể mãi mãi ở bên nhau, đúng không?"
Dịch Thanh Nguy vẫn không nói gì.
Có một luồng xấu hổ nhè nhẹ nổi lên, là màu đỏ của việc tự mình bị đâm thủng, nhuộm thấu vành tai và cổ Dịch Thanh Nguy. Anh tự cho rằng mình trải qua nhiều hơn người thường, thản nhiên đối diện với đại bi đại hỉ, đến cuối cùng lâm thời mổ xẻ một phen, cũng vẫn là một tục vật trên đời.
"Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau." Dịch Thanh Nguy khẽ nói, chắc chắn không có căn cứ.
"Ngủ một giấc thật ngon, lấy lại tinh thần, cùng ông nội vượt qua chặng đường này. Nếu kết quả thật sự không tốt, đừng khóc, nhẹ nhàng tiễn ông ấy đi, được không?" Dịch Thanh Nguy lại nói.
Cậu nghe thấy.
Đều nghe thấy, dù nhỏ đến đâu cũng nghe thấy.
Tống Dã Chi thè đầu lưỡi, liếm yết hầu và cằm anh. Ngẩng cao lên, kéo gần lại, liếm môi anh.
Nụ hôn không mang tình dục, linh hồn an ủi linh hồn.
"Chúng ta sống đến bảy mươi bảy tuổi, nhờ người lo liệu hậu sự, phải hỏa táng trên biển."
"Bảy mươi bảy? Chú công cao đức dày, vạn nhất sống lâu trăm tuổi."
Tỉnh lại, thời gian dường như ngừng trệ. Nhắm mắt là trời mực, mở mắt cũng là trời mực.
Dịch Thanh Nguy ở dưới chăn trói cậu, trên người lạnh toát, anh vừa từ phòng bếp trở về.
Anh giải đáp thắc mắc cho cậu: "Sáu giờ chiều."
Tống Dã Chi mơ mơ màng màng: "Ông nội tỉnh rồi à? Nhưng chắc là em mơ thôi."
Dịch Thanh Nguy liếc nhìn điện thoại, nói: "Là mơ, không có tin tức."
"Bây giờ em dậy đến bệnh viện, có lẽ vừa kịp giấc mơ thành hiện thực." Tống Dã Chi giơ tay lên cổ vũ, vô tình đâm trúng cánh tay Dịch Thanh Nguy, ngay giữa bụng.
Khí xì ra, thành tiếng cười, Dịch Thanh Nguy nói: "Mấy cái xíu mại chú ăn không hết phải để em chịu trách nhiệm."
Họ chỉnh trang đi bệnh viện, trước phòng bệnh chỉ còn Tống Tuấn một mình. Tống Linh Ngữ còn nhỏ, không chịu nổi, Tôn Tú buổi chiều đã đưa cậu bé đến khách sạn gần đó thuê phòng nghỉ ngơi rồi.
Tống Dã Chi và Dịch Thanh Nguy sóng vai đi về phía y, đây vẫn là lần đầu tiên Tống Tuấn thực sự nhận ra sự thật hai đứa trẻ này là một đôi.
Dịch Thanh Nguy nói trước: "Anh Tống Tuấn, gặp bác sĩ Lý chưa ạ?"
"Gặp rồi, nhưng vẫn không cho người nhà vào thăm." Tống Tuấn dừng lại, "Em quen bác sĩ chủ trị à?"
"Em...làm việc ở đây."
"Ôi chao..." Tống Tuấn vỗ tay, "Anh hồ đồ rồi."
Tống Dã Chi liếc nhìn bức tường trắng, cậu cảm thấy khó chịu với giọng điệu này.
Cậu nói: "Bố về đi, lát nữa chú Đào cũng đến, đủ người rồi."
Tống Tuấn hỏi: "Chú Đào mang cơm đến à?"
Tống Dã Chi đã cao hơn y, mí mắt rũ xuống, lạnh lùng: "Mang cho bố sao?"
Tống Tuấn bị cậu nhìn đến không tự nhiên, nói: "Trước đây không có ai ở đây trông nom, bố cũng không dám đi ăn cơm."
"Tôn Tú đâu?"
"Khách sạn..."
"Vậy thì về khách sạn ăn, so với việc chú Đào làm rồi mang đến, nhanh hơn nhiều."
Dịch Thanh Nguy bóp bóp cổ tay Tống Dã Chi, đi ra chỗ khác tiễn Tống Tuấn.
Ra khỏi bệnh viện, Tống Tuấn chia cho anh một điếu thuốc. Dịch Thanh Nguy không nhận, Tống Tuấn kinh ngạc: "Vẫn chưa học à?"
"Không phải, bỏ rồi."
Tống Tuấn miễn cưỡng cười: "Người trẻ tuổi tính tự giác cao, mẹ của đứa bé cũng bảo anh bỏ, không được, không bỏ được."
Dịch Thanh Nguy nói: "Bây giờ rồi, chị Kim Mân còn quản chuyện này của anh à?"
Đứa bé là Tống Linh Ngữ, không phải Tống Dã Chi. Mẹ của đứa bé là Tôn Tú, không phải Kim Mân.
Lời nói, là cố ý lỡ lời. Cho nên hỏi Tống Tuấn đến ngơ ngác, Dịch Thanh Nguy cũng cố ý không biết có gì không ổn, không thu hồi.
Mười mấy phút đi bộ, Tống Tuấn thấy lạnh, muốn bắt taxi.
Dịch Thanh Nguy: "Vậy em lái xe đưa anh đi."
"Phiền phức quá."
"Không phiền phức, anh ở đây đợi mấy phút, em lái xe ra liền"
Đương nhiên là phải cùng nhau, hai người lại quay trở lại, đi bãi đỗ xe của bệnh viện.
"Em và Tiểu Dã ở bên nhau khi nào vậy?"
"Sau dịch SARS, em ấy trở về tìm em, em vừa hay còn sống, liền nắm chặt không buông."
Tống Tuấn gật đầu, mấy giây, lại hỏi: "Thật sự ở bên nhau à?"
Dịch Thanh Nguy bật cười: "Thật sự ở bên nhau."
"Nhà em bên kia chấp nhận nó sao?"
"Em bị bố em đánh cho một trận nên thân, mà người ông vẫn lo sợ là nhà anh không dung chứa chúng em."
Tống Tuấn nói "nó", Dịch Thanh Nguy nói "chúng em".
Lập trường khác nhau, suy nghĩ tự nhiên khác nhau.
Có xe đi qua, Dịch Thanh Nguy đứng ra ngoài đường, che chắn Tống Tuấn ở bên trong. Anh liếc mắt nhìn thấy một nhúm tóc bạc mọc bên thái dương Tống Tuấn. Tống Tuấn già rồi, bố cũng đang tiến tới tuổi xưa nay hiếm.
Dịch Thanh Nguy có chút mềm lòng, nói: "Đến lúc đó em và Tống Dã Chi chuyển nhà, mời anh nể mặt đến chơi."
Tống Tuấn tự giễu nói: "Vậy thì phải làm Tiểu Dã khó chịu lắm."
Dịch Thanh Nguy nói: "Không đến mức đó đâu, anh có thời gian thì cứ đến."
Sắp đến đích, Tống Tuấn cân nhắc nói: "Tiểu Nguy à, bác sĩ Lý quen em, vậy thì phải nhờ em nói với ông ấy, phiền ông ấy quan tâm nhiều hơn..."
Đến đây, giọng điệu của Dịch Thanh Nguy nhạt đi một chút: "Anh Tống Tuấn à, dù quen hay không quen, đều sẽ dốc hết sức lực chữa bệnh cứu người."
Tống Tuấn mới biết không nên nói những lời này với bác sĩ, vội nói: "Em biết đấy, anh không có ý này."
Dịch Thanh Nguy cười cười: "Em biết, nhưng em đúng là có ý này. Anh đến rồi."
Tối đến Đào Quốc Sinh quả thật mang theo canh và cơm, ba người ít nhiều gì cũng ăn được chút ít, cùng nhau đợi đến mười giờ tối, hết lời khuyên nhủ, Tống Dã Chi lại đuổi Đào Quốc Sinh về.
Qua mười hai giờ, Tống Dã Chi ngược lại bị Dịch Thanh Nguy đuổi đi.
Quầng thâm mắt một đêm là có thể làm ra, về sau mười ngày nửa tháng cũng không xóa được. Dịch Thanh Nguy ấn má cậu, dùng lời cậu khuyên chú Đào nói lại với cậu: "Không cần thiết hai người cứ hao tổn."
Tống Dã Chi ngồi thẳng lưng, có thể vừa vặn nhìn thấy tình hình bên trong qua ô kính hẹp trên cửa. Tống Anh Quân không chút sinh khí nằm trên giường bệnh, mặt nạ dưỡng khí che hơn nửa khuôn mặt, chằng chịt dây từ dưới chăn vươn ra, kết nối với những dụng cụ phức tạp.
Hôm qua cậu một mình ở đây, không chợp mắt, chính là nhìn dữ liệu trên dụng cụ mà qua đêm dài.
"Em có thể ở lại đây, nhất định phải ở lại đây. Bất kể chuyện gì, biết đầu tiên, mới được an tâm."
"Không quản ngày đêm bầu bạn quân tử."
Tống Dã Chi hiếm khi cười, vuốt vuốt tóc trước trán anh.
Hôn mê ba bốn ngày, sáng sớm hôm sau bảy giờ, Tống Anh Quân tỉnh lại trong thời gian ngắn.
Máy móc trong phòng chăm sóc đặc biệt vang lên the thé, Tống Dã Chi từ trên ghế bật dậy, bị Dịch Thanh Nguy ấn xuống. Những người nằm ngang trên sàn đều xào xạc tỉnh giấc, đứng dậy dùng đôi mắt mơ màng nhìn về phía trước có chuyện gì.
Bác sĩ y tá tràn vào phòng bệnh, Dịch Thanh Nguy nói: "Không sao."
Tống Dã Chi nhìn anh.
Anh lặp lại: "Không sao."
Đợi rất lâu, bác sĩ Lý đi ra. Tống Dã Chi và Dịch Thanh Nguy sớm đã đứng ở cửa chờ người, bác sĩ gật đầu với Dịch Thanh Nguy, nói với Tống Dã Chi: "Có thể vào nói chuyện với ông nội rồi, nhưng phải chú ý thời gian, cụ già tinh thần rất kém."
Khí tích tụ trong ngực thở ra, suýt chút nữa mang theo nước mắt.
"Cảm ơn." Tống Dã Chi cúi người, "Cảm ơn ạ."
Toàn thân Tống Anh Quân phù thũng, mu bàn tay bầm tím. Tống Dã Chi muốn nắm tay ông, sợ ông đau, chạm vào hờ hững, trộm nhiệt độ cơ thể ông. Mí mắt Tống Anh Quân khép hờ, yếu ớt rũ xuống, còn lại một đôi con ngươi, theo Tống Dã Chi xoay chuyển.
Cậu đứng bên giường, Tống Anh Quân mở miệng nói.
Âm thanh nhỏ vô cùng, Tống Dã Chi ghé lại nghe, Tống Anh Quân chậm rãi dồn sức lực, nói ba bốn lần.
Lần thứ năm Tống Dã Chi nghe rõ, Tống Anh Quân hỏi: "Có, ăn cơm ngủ nghỉ đàng hoàng không."
Ông nhìn Tống Dã Chi, lại nói: "Đừng khóc, không lau được."
Bất kể là gì, Tống Dã Chi cố gắng nuốt xuống, hung hăng hít hai hơi, nghiến răng nhịn nước mắt. Dịch Thanh Nguy ở ngoài cửa, thấy cậu quay lưng về phía mình đối diện với giường bệnh, ngây ngốc đứng đó, nhún vai hai cái, liền biết người này không kìm được, khóc rồi.
Anh quay người đi mượn giấy.
Tống Dã Chi nói: "Cháu có ngủ đàng hoàng, mơ rất nhiều giấc mơ, mơ thấy trước đây ông dẫn cháu đi chơi. Chuyện bình thường không nhớ ra, đều biến thành giấc mơ gọi cháu nhớ lại."
"Bác sĩ nói tình hình của ông tốt, tâm lý tốt, cấp cứu kịp thời, ý thức cầu sinh mạnh mẽ, hồi phục tốt lại sống thêm mấy chục năm nữa."
Tống Anh Quân mơ hồ "ừ" một tiếng, đáp lời cậu.
Ở chưa đến mười phút, Tống Dã Chi đi ra. Tống Tuấn xách đầy hai túi lớn, toàn là đồ ăn sáng. Tống Linh Ngữ rụt người bên cạnh y, bàn tay nhỏ bé khoác tay Tống Tuấn, họ và Dịch Thanh Nguy đứng đó, tha thiết chờ đợi.
Tống Tuấn sốt ruột hỏi: "Ông nội nói gì với con đấy?"
Tống Dã Chi nói: "Chú nhỏ, bảo mọi người vào đi."
Tống Tuấn: "Có bố à?"
"Ừm."
Tống Tuấn muốn mang Tống Linh Ngữ cùng vào, bị y tá chặn lại, đã vượt quá số người thăm bệnh.
"Nó ngoan lắm, không ồn không ào không nói chuyện." Tống Tuấn biện giải.
Y tá mặt sắt.
Dịch Thanh Nguy nói: "Anh mang đứa nhỏ vào đi, em cùng Tống Dã Chi đợi lát nữa."
Tống Tuấn: "Ôi..."
Y tá khó xử, cuối cùng dặn dò vài câu, để ba người vào.
Họ vào, cửa vừa khép lại, Tống Dã Chi siết chặt hai tay, đốt ngón tay nắm đến trắng bệch, ngồi trên ghế, vùi đầu. Sau đó dần dần mất sức, từ từ ngồi xổm xuống đất. Hành lang trống trải, ngoài tiếng hít thở thỉnh thoảng vang lên, không còn động tĩnh gì khác.
Tống Anh Quân đối với Tống Tuấn, vốn dĩ có lời muốn nói. Nhìn thấy Tống Linh Ngữ, lời nói thay đổi.
Ông nhìn Tống Linh Ngữ, Tống Linh Ngữ cũng ngây thơ nhìn ông.
"Cái Tống của nó, là Tống của Tống Tuấn..."
"Không liên quan Tống Dã Chi..."
"Cũng không liên quan đến chú..."
"Nếu chú thật sự bỏ Tiểu Dã mà đi, Tiểu Nguy, thay chú chăm sóc nó."
Đến giai đoạn cuối, Tống Anh Quân bắt đầu nói năng khó khăn, y tá xem bệnh án, gọi dừng. Sau khi đuổi hết người ra, Tống Anh Quân lại rơi vào hôn mê.
Sau đó, không còn tỉnh lại nữa.
Ngày thứ năm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Tống Anh Quân ngừng thở hai lần, có biến chứng, suy đa tạng, thông báo tình trạng nguy kịch cho người nhà.
Ngày thứ sáu, nguy kịch lần thứ hai.
Ngày thứ bảy, một ngày ban ngày, nguy kịch hai lần.
Chiều ngày thứ tám, ánh tà dương sắp tắt, Tống Anh Quân cấp cứu không hiệu quả, tuyên bố tử vong.
Máu đổ như mưa đỏ rực trời.
Bên kia màn đen sắp buông xuống, bên này vải trắng đã che.
Năm Bính Tuất, tháng Canh Dần, ngày Bính Tuất, giờ Dậu, thời khắc tận.
Tang lễ của Tống Anh Quân, Tống Tuấn một tay lo liệu.
Giấy trắng đèn lồng trắng, dừng thi bảy ngày. Hỏa táng, sau thất đầu nhập táng. Người đến viếng, người đưa tang, đông đúc, chật kín ngõ Vân Thạch, qua lại không ngớt.
Tống Dã Chi nghe rất nhiều lần, xin nén bi thương.
Cho đến tháng sáu, đông đi hè đến, còn có người già lặn lội đường xa đến Bắc Kinh, được con cháu dìu đỡ, quỳ trước mộ bia, nói mấy lời tâm sự. Tống Dã Chi chắp tay sau lưng đứng dưới gốc cây nghĩa trang lặng lẽ chờ đợi, trốn cái nắng gay gắt không tha người này.
Không giống thời tiết ngày hạ táng, mưa to tầm tã.
Chuyến đi đó, văng đầy người bùn vàng. Ngâm rồi giặt, giặt rồi ngâm, cả một ngày, không giặt sạch. Treo trong sân phơi mấy ngày, màu vàng nhòe trên bộ vest đen, khô thì giống một bức tranh trừu tượng, đẹp mắt. Tống Dã Chi từng cái gấp gọn, ép xuống đáy rương.
Dịch Thanh Nguy tan làm sớm, Tống Dã Chi thu xếp cho anh xong, một mình về nhà, thấy anh đang vo gạo trong bếp.
"Thế nào?"
Tống Dã Chi cởi giày thay quần áo, nói: "Là một người tốt."
Dịch Thanh Nguy mắng cậu ngốc, hỏi: "Chú nói là, có đặt nhà hàng mời người ăn cơm không, có đưa đến khách sạn sắp xếp chỗ ở không."
Tống Dã Chi nghĩ nghĩ, nói: "Thật sự là một người tốt, em liền đưa họ đến ở ngõ Vân Thạch rồi. Ông cụ và chú Đào quen biết nhau, hai người vui mừng khôn xiết, một hồi ôn lại chuyện cũ."
Dịch Thanh Nguy nấu cơm lên, nói: "Dọn dẹp phòng khách cũng tốn không ít sức."
"Chú Đào... nói chú ấy buồn chán, phòng bên nào cũng quét tước sạch sẽ."
"Vậy tốt, cũng không còn mấy ngày nữa là đến Tiểu Đào Huân rồi."
"Thằng bé gọi điện thoại nói muốn đến nhà chúng ta ở."
"Thôi, từ chối đi." Dịch Thanh Nguy hoàn thành nhiệm vụ, toàn thân nhẹ nhõm, vẫy vẫy tay đến ôm Tống Dã Chi, "Canh giao cho em."
"Đói không?"
"Không đói."
Ngả lưng lên sô pha, Tống Dã Chi thở dài: "Vậy để em nghỉ ngơi một lát. Mà tại sao lại từ chối?"
"Đào Huân đến ở, Dịch Ân Ngũ cũng nhất định đến. Đến rồi thì không yên ổn được, nuôi hai đứa trẻ mà."
"Bọn nó đều ngoan lắm."
"Chị dâu chú ấy à, Dịch Ân Ngũ đi đâu là lại dán mắt vào đấy. Con trai chị ấy mà thả vào nhà mình, chúng ta thành đối tượng giám sát của chị ấy ngay, một ngày tám cuộc điện thoại, giám sát chúng ta giám sát Dịch Ân Ngũ làm bài tập về nhà. Đến lúc đó việc gì cũng đừng làm, làm tổng đài viên cho xong."
"Nói quá rồi."
"Vậy thì lần này em thử xem."
"A..." Tống Dã Chi trầm ngâm một lát rồi nói, "Vậy thì chú từ chối đi."
Dịch Thanh Ngụy vỗ nhẹ lên mặt cậu: "Chuyện xấu chú làm à?"
"Năng khiếu bẩm sinh đấy."
"Thưởng cho chú chút gì đi."
Tống Dã Chi cắn nhẹ vào hổ khẩu của anh.
"Mặt dày."
Canh không để Tống Dã Chi làm, Dịch Thanh Nguy ra trận, nghe Tống Dã Chi chỉ huy.
Canh cà chua trứng gà, đơn giản, nhanh chóng, dinh dưỡng.
Cho mỡ lợn, đánh ba quả trứng, khuấy đều, đợi mỡ nóng. Lửa nhỏ, rán trứng. Trứng nhiều, phải rán từng mẻ từng mẻ, đến khi vàng ruộm, chậm rãi thêm nước. Nước cũng phải thêm từng chút một, dọc theo thành nồi nhỏ giọt, đợt nước đầu tiên nấu thành màu trắng sữa, lại thêm bát nước sạch thứ hai.
"Sao dừng rồi?"
Tống Dã Chi dụi dụi mắt: "Em quên rửa rau."
"Để chú đi rửa."
"Còn em thì sao."
"Em ở đây, tiếp tục thêm nước đi. Chút canh này đủ uống không?"
Tống Dã Chi ngây ngốc, xắn tay áo lên, nghe lời gật đầu.
Canh rất thành công, tươi, không tanh. Tống Dã Chi không đói, sớm đã bỏ bát, Dịch Thanh Nguy húp sạch đáy nồi, không còn một giọt.
Tống Dã Chi trốn vào thư phòng đọc sách, Dịch Thanh Nguy rửa bát xong đi tìm cậu.
"Có nước."
Tống Dã Chi dựa vào lưng ghế ngồi, Dịch Thanh Nguy đứng sau lưng nâng mặt cậu. Nghe thấy câu này, Dịch Thanh Nguy ngoan ngoãn rút ngón tay về, dùng mu bàn tay khô ráp lau đi vệt ướt đẫm trên mặt Tống Dã Chi.
"Em xem gì đấy?"
Tống Dã Chi uể oải, hai ngón tay gập lại, lộ ra bìa sách, liếc mắt, đáp: "Thế Thuyết Tân Ngữ."
"Ai bảo em xem cái này."
"Mấy hôm trước đi ngang qua một sạp sách cũ, mua một đống, không để ý xem."
"Hóa ra em không để ý xem à? Chú bảo sao lại bưng ba thùng về nhà, là một đống à? Bưng sạch người ta rồi chứ gì?"
"Hôm đó trời nắng to, là một bà cụ trông sạp, em liền mua hết." Tống Dã Chi nói.
"Không bảo chú đến giúp em bưng."
Tống Dã Chi ngẩng mắt nhìn anh, nói: "Trả tiền vận chuyển thuê người rồi."
Được, lại chăm sóc thêm một lao động, kéo theo kinh tế quốc gia phát triển có phần công lao không thể thiếu của Tống Dã Chi.
Anh nói: "Chú có thể chọn một quyển qua xem cùng em không?"
Tống Dã Chi bật cười: "Đến đi."
Tống Dã Chi ngồi trước bàn, Dịch Thanh Nguy ngồi cạnh bàn. Học cậu vắt chéo chân, mũi chân chạm mũi chân. Hai đèn cây đặt vị trí khéo léo, bóng đen là hai con cá, miệng đối miệng, hôn nhau một cái.
Dịch Thanh Nguy chỉ đến bồi người, lật vài trang Tam Quốc Diễn Nghĩa, hứng thú thiếu hụt. Vớt lấy tài liệu y học nghiêm chỉnh trên bàn sách, say sưa. Nhìn lại Tống Dã Chi, Thế Thuyết Tân Ngữ chưa đọc được mấy câu, nhìn chằm chằm bóng trên sàn gỗ, cũng say sưa.
Sách của Tống Dã Chi rơi xuống đất, nặng nề vang lên một tiếng.
Dọa Dịch Thanh Nguy giật mình.
Tống Dã Chi đứng dậy, ngồi hẳn lên đùi Dịch Thanh Nguy.
Lại dọa Dịch Thanh Nguy giật mình.
Tài liệu vương vãi đầy bàn, tay ôm eo, chân nhón lên, tay ôm, bụng dán vào bụng.
Dịch Thanh Nguy nắm eo cậu, hỏi: "Tối nay sao thế?"
"Ông cụ đến hôm nay, là bạn học của ông nội. Ông ấy cúi đầu chào ông nội, em đều đếm, đỡ người đứng lên, em đều đáp lễ. Trên đường, ông ấy nói với em rất nhiều chuyện về ông nội."
"Đều là những chuyện gì?"
Quá nhiều.
"Chuyện tốt việc tốt."
"Chỉ vì cái này?"
"Canh trứng gà là ông nội dạy. Nhưng em quên mất, có nên cho hành không. Muốn đến phòng khách bấm số điện thoại hỏi, chỉ một phần nghìn giây, em mới nhớ ra ông nội không còn nữa rồi, em biết bấm đi đâu, em nên hỏi ai đây." Tống Dã Chi ôm cổ Dịch Thanh Nguy, cằm đặt trên vai anh, lí nhí nói, thất thần, "Em vậy mà quên mất... chuyện này cũng có thể quên... sau này phải làm sao đây."
Dịch Thanh Nguy vuốt lưng cậu: "Hôm nay canh ngon lắm, là không cho hành."
Anh tiếp tục nói: "Ngày mai làm lại một lần cho hành, chú giúp em nếm, cái nào ngon hơn, chú thay em nhớ, hôm nào đi thăm ông nội, rồi chúng ta nói cho ông nghe."
Tống Dã Chi khẽ mổ môi anh, nhắm mắt lại, dùng ngón trỏ, dọc theo đường xương quai xanh của người kia, muốn móc ra dây chuyền bạc. Dịch Thanh Nguy hôn đến hung hăng, hai tay giữ eo hông cậu, lắc lư trước sau, cọ xát trên dưới. Khiến cậu mấy lần nhỡ tay, móng tay tròn trịa ở chỗ đó thất thường, cạo ra mấy vệt đỏ.
Ghế cao, Tống Dã Chi căng chặt đầu ngón chân mới chạm được đất, quyền kiểm soát chuyển giao, Dịch Thanh Nguy buông tha cậu, động tác trở nên dịu dàng.
"Cảm ơn chú đã cứu em." Tống Dã Chi mềm nhũn ngã vào cổ anh, im lặng rất lâu, nói.
"Chuyện khi nào? Vừa nãy à? Vừa nãy thì, không cần cảm ơn đâu."
"Phải cảm ơn, cảm ơn ạ."
Không lâu sau khi Tống Anh Quân thổ táng, Thúy Phượng Hoàng bắt đầu không ăn không uống, không qua nổi mấy ngày, chết trong lồng. Tư thế rất chật vật, hai cánh gãy gập, vứt sang hai bên. Cái đầu nhỏ bé giấu trong lông, không nhìn thấy mí mắt màu xám trắng có phủ lên hay không.
Là Dịch Thanh Nguy cầm xẻng sắt, mang theo Tống Dã Chi, tìm chỗ để chôn. Bằng phẳng chỉnh tề đắp lên lớp đất mỏng, Dịch Thanh Nguy quay lại tìm cửa hàng mua tiền giấy. Trong túi không có bật lửa, lại chạy thêm một chuyến.
"Không biết vạn vật có thông không, con chim chết có nhận được tiền giấy không?" Dịch Thanh Nguy hỏi.
Tống Dã Chi biết anh muốn chọc mình nói chuyện, liền nói.
"Đợi lát nữa, vậy em gấp tiền giấy thành giun và sâu róm, nó thích ăn."
Những tờ giấy không giống ai xếp thành một hàng, vây quanh một cái mộ nhỏ đơn sơ. Hai người mặt mày xám xịt cười phá lên.
Trên đời này, một người luôn phải gửi gắm chút gì đó lên người khác, Tống Dã Chi đoán.
Rơi vào biển người mênh mông, không tìm được phao cứu sinh thì làm sao sống được.
Có ai cả đời chỉ dựa vào mình mà bơi đến cuối không?
Tống Dã Chi không tin.
Dù chỉ gửi gắm trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng coi là sự cứu rỗi tuyệt vời.
Huống hồ, em chọn chú làm khúc gỗ duy nhất trên đường đời còn lại của em.
Cứu một lần, là vô số lần.
Dịch Thanh Nguy hôn bên tai nóng bừng của cậu, trân trọng mà trịnh trọng: "Được, phải nhận lấy."
Kể cả phần của chú Tống cũng nhận lấy.
Hôm đó trong phòng bệnh, những chữ cuối cùng của Tống Anh Quân, là nói với Dịch Thanh Nguy.
Cảm ơn cháu, đối xử tốt với nó.
Tống Anh Quân bắt đầu thở dốc, chữ "tốt" mãi không nói rõ được, khó phát âm chuẩn. Dịch Thanh Nguy hiểu rồi, liên tục gật đầu, lại vội lắc đầu.
Sao có thể là chú cảm ơn cháu chứ, cháu cam tâm tình nguyện, phải là cháu cảm ơn chú.
Không kịp nói, y tá đuổi người.
Nói rồi, Tống Anh Quân cũng khó nghe thấy.
Đây là hối tiếc của Dịch Thanh Nguy.
Nhận xét