MN - Chương 78

Đêm ba mươi Tết, đèn đuốc sáng rực suốt đêm. Sáng mùng một Tết lại yên tĩnh lạ thường, mãi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, rồi bắt đầu nghiêng về phía Tây, phòng khách ở tầng một mới lác đác bóng người.

Trẻ con vốn ham chơi, Dịch Ân Ngũ và Đào Huân là hai người dậy sớm nhất trong nhà. Cả hai lượn lờ khắp trong ngoài sân suốt buổi chiều, cuối cùng cũng đợi được lệnh của bậc trưởng bối như Dịch Vĩ Công: "Đi gọi tất cả bọn chúng dậy, đến giờ ăn trưa rồi."

Đào Huân ra phố tìm hai cái loa nhỏ, mỗi người một cái, đeo lên cổ, từ tầng một lên tầng bốn, chạy nhảy khắp nơi. Chưa được mấy vòng, đã khiến mọi người nổi giận. Những người bị đánh thức, mắt nhắm mắt mở đi xuống lầu, ai nấy đều muốn xoa đầu hai đứa nhóc nghịch ngợm.

Trước cửa phòng tầng ba, Triệu Hoan Dữ đầu tóc rối bù, mặt chưa rửa, túm lấy Dịch Ân Ngũ: "Hai đứa nhóc này, trong loa ghi âm cái gì thế?!"

Đào Huân đứng bên cạnh giải cứu cậu bạn: "Ông Dịch bảo bọn con gọi mọi người dậy ạ!"

"Nói nhảm, thế chị có thể đi giật cổ áo ông Dịch không?!"

Đúng là không thể.

Đào Huân lại nói tiếp: "Không sao đâu chị Hoan Dữ, vẫn còn người chưa dậy đâu!"

Triệu Hoan Dữ bị thuyết phục, ba người đồng tâm hiệp lực lên tầng hai quấy rầy Dịch Thanh Nguy.

Trong phòng ăn tầng một, Lý Nãi Vực đang chuẩn bị bữa tối, Tống Dã Chi tìm một cái thớt khác bên cạnh thái lát chanh.

Lý Nãi Vực biết cậu muốn pha nước chanh, liền nói: "Tiểu Dã, ở đây không có mật ong."

Tống Dã Chi: "À đúng rồi, nhưng hôm qua em thấy trong tủ có đường phèn và đường đỏ, hai loại này đều được. Pha cho mọi người uống, thức cả đêm chắc khó chịu lắm."

Lý Nãi Vực cúi đầu cười: "Được."

Tống Dã Chi cho từng lát chanh vào cốc, hỏi: "Chị Nãi Vực, phần của chị và cô nhỏ thì cho đường nhiều hay ít?"

"Phần cô nhỏ em cho ít thôi, chị thì như mọi người là được."

Đang nói chuyện thì Dịch Thanh Nguy từ tầng hai đi xuống. Dịch Ân Ngũ và Đào Huân bỗng dưng im lặng hồi lâu, giờ bị anh mỗi tay xách một đứa, mang xuống lầu.

Đào Huân treo trên cánh tay trái của Dịch Thanh Nguy giả vờ khóc lóc xin tha, Dịch Ân Ngũ ở tay phải, ngoan cố vặn cổ nhìn ra sau, miệng lớn tiếng tố cáo: "Chị kia là đồ phản bội--!"

Triệu Hoan Dữ đã sớm bỏ chạy sang một bên cười nghiêng ngả, vịn vào lan can cầu thang, nói với Tống Dã Chi đang nín cười xem náo nhiệt bên dưới: "Gan của hai đứa này -- tôi thật bái phục. Nhớ lát nữa tặng bằng khen cho hai đứa nhé."

Dịch Thanh Nguy định đưa hai con khỉ này ra sân sau dạy dỗ, đi ngang qua Tống Dã Chi, liền nói: "Vậy em cũng xứng đáng được một cái."

Dịch Ân Ngũ nghe thấy, biết mình bị coi như chiến lợi phẩm để khoe khoang. Cậu bé vươn tay, bịt miệng Đào Huân lại, bảo nhóc im lặng, phải giảm bớt sự hiện diện.

Bữa tối dọn sớm, khoảng năm giờ hơn đã bắt đầu. Tống Tuấn cũng đến đúng lúc, mọi người vừa ngồi vào chỗ, y liền gõ cửa.

Địa chỉ là Dịch Diễm hôm qua nói cho Tống Tuấn qua điện thoại, nhưng giờ Dịch Diễm thấy người cũng ngẩn ra - hắn không biết cậu bé mà anh Tống Tuấn đang dắt theo là từ đâu đến.

Bữa cơm hôm nay, Dịch Thanh Nguy không được ngồi cạnh Tống Dã Chi. Tống Dã Chi bị hai đứa nhỏ bám riết không rời, Dịch Ân Ngũ và Đào Huân thích cậu, xin làm tả hữu hộ pháp của cậu.

Dịch Thanh Nguy lập tức đứng dậy đi về phía Tống Dã Chi.

Tống Dã Chi không yếu đuối, là Dịch Thanh Nguy yếu đuối. Lúc này anh phải đứng bên cạnh cậu mới yên tâm.

Mấy hôm trước, lúc Tống Anh Quân nghe điện thoại trên bàn ăn, Tống Dã Chi đứng không gần, không nghe thấy nội dung trong điện thoại. Nhưng đầu óc không kiểm soát được, đã tự động ghép nối đoạn đối thoại.

Cậu vừa nghe đã hiểu rõ, là Tống Tuấn gọi đến.

-- Năm nay chúng con qua ăn Tết cùng mọi người nhé.

-- Dẫn theo cả con và Tôn Tú.

-- Đứa bé cũng phải gặp ông nội nó chứ.

Cả bàn im lặng, chỉ có Tống Dã Chi cử động. Cậu chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại cúi đầu, gắp miếng giò heo vừa trượt khỏi đũa cho vào bát Đào Huân.

Cậu nhớ dai, nhiều chuyện muốn quên cũng không quên được.

Chỉ gặp Tôn Tú một lần, đã nhớ đôi mắt của đứa bé ở cửa giống hệt bà ta. Cũng nhớ, sau sáu tuổi, cậu không còn được Tống Tuấn dỗ dành hay nắm tay như vậy nữa.

Thời tiết ở Hải Nam nóng như vậy, Tống Tuấn cũng không thấy nóng sao.

Cậu cúi gằm mặt, cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, cho đến khi Dịch Thanh Nguy đặt tay lên mu bàn tay bị bỏng của cậu, những suy nghĩ hỗn độn mới bị cắt ngang, đột ngột dừng lại.

Tống Dã Chi cũng nhớ lại hôm đó Dịch Thanh Nguy dắt cậu vào nhà vệ sinh, lo lắng không yên, cứ lải nhải mãi. Cậu nhìn nước canh giò heo vẫn còn dính trên tay mình, bị Dịch Thanh Nguy lau đi từng chút một, rồi cả hai bàn tay cùng dính dầu mỡ.

Tống Dã Chi mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu."

Dịch Ân Ngũ và Đào Huân ngẩng mặt nhìn Tống Dã Chi và Dịch Thanh Nguy, rồi nhìn thẳng vào Tống Tuấn và cậu bé bên cạnh y. Hai đứa chẳng hiểu gì, nhưng biết Tống Dã Chi là vì hai người ở cửa mới có vẻ khác lạ, ánh mắt dần thay đổi, như hai vị thần giữ cửa, đứng chắn hai bên, Dịch Cẩn bảo nhường chỗ cho chú Tống Tuấn cũng không nhúc nhích.

Tống Tuấn dẫn con trai ngồi cạnh Tống Anh Quân.

Năm mới khí tượng mới, mọi người chỉ im lặng một chút, rồi lại ồn ào náo nhiệt, không khí từ chết chóc chuyển sang sôi động trở lại.

Tống Anh Quân không nói gì, nụ cười vẫn luôn nở trên môi, nhanh chóng đưa cốc nước cam của mình cho đứa bé trước khi Tống Tuấn lên tiếng, nói: "Bạn nhỏ, uống nước cam không?"

Tống Tuấn cười gượng gạo: "Bố, thằng bé tên là Tống Linh Ngữ."

Chiếc cốc của Tống Anh Quân cứ thế lơ lửng giữa không trung, không chạm vào mặt bàn.

Năm đó khi Tống Dã Chi chào đời, Tống Tuấn đã đặt tên con là Tống Linh Ngữ, nhưng Tống Anh Quân không đồng ý, chê quá nữ tính.

Tống Anh Quân cầm cốc nước, cười phá lên, không thể khách sáo hơn: "Bao nhiêu năm rồi, vẫn còn nhớ à?"

Tống Tuấn cũng chỉ cười trừ.

Dịch Vĩ Công đưa tay nhận lấy cốc nước, đặt bên cạnh bát của Tống Linh Ngữ, nói chuyện với đứa bé: "Trông trắng trẻo thật đấy, mấy tuổi rồi?"

Tống Linh Ngữ có vẻ rụt rè, nhưng giọng nói lại vang dội: "Tám tuổi ạ."

Mọi người không ai chú ý đến Tống Tuấn nữa, từng nhóm nhỏ vừa ăn vừa trò chuyện.

Triệu Hoan Dữ không gắp thức ăn, cầm đôi đũa trống nhìn chằm chằm về phía hai bố con nhà họ Tống, Thẩm Lạc Giai cũng nhìn cô: "Ăn cơm trước đi."

Triệu Hoan Dữ không động đậy. Mấy hôm nay lần đầu tiên không nghe lời hắn.

Dù Thẩm Lạc Giai không biết chuyện gì, nhưng nhìn tình hình hiện tại, cũng đoán được phần nào. Hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tiểu Dã cũng không sao cả. Cứ ăn cơm cho tử tế, đừng để ý là tốt nhất, đừng làm Tiểu Dã khó xử."

Tống Dã Chi vẫn ngồi đối diện như thường lệ, miệng nhai cơm từ tốn, nghiêng đầu nghe Đào Huân và Dịch Ân Ngũ kể chuyện cười. Bát cơm không đặt trên bàn như mọi khi, mà cầm trên tay, khép nép vai lại, vì bên cạnh có thêm ghế của Dịch Thanh Nguy, không gian trở nên chật hẹp.

Triệu Hoan Dữ chớp mắt liên tục, xua tan màn nước trong mắt, cúi đầu nói: "... Em không muốn ăn nhiều thịt kho tàu!"

"..."

Thẩm Lạc Giai vừa mới gắp cho cô, lại cẩn thận gắp ra.

Màn đêm buông xuống, bữa ăn gần kết thúc.

Những người ăn xong liền rời bàn đi chơi riêng.

Tống Tuấn đặt đũa xuống, hai tay đan vào nhau dưới khăn trải bàn, bàn bạc với Tống Anh Quân: "Bố, con đang nghĩ, Linh Ngữ có thể ở lại Bắc Kinh với bố trong kỳ nghỉ đông này không? Con và mẹ nó đều không có thời gian chăm sóc."

Tống Anh Quân: "Thuê người giúp việc đi, phải chăm sóc thằng bé cho tốt, bố sẽ trả tiền cho."

Tống Tuấn xua tay: "Thuê gì chứ, con không yên tâm với người giúp việc, để thằng
bé ở với bố con đỡ lo hơn."

Tống Anh Quân: "Bố thì phải đến mùa xuân, tầm tháng ba, tháng tư mới về Bắc Kinh."

Tống Tuấn vươn cổ: "Không sao đâu bố, vậy thì cứ để thằng bé ở Tam Á với bố, khi nào bố đi Bắc Kinh thì dẫn theo nó."

Tống Anh Quân: "Bố thì sao cũng được, con sắp xếp đi, đã hỏi thằng bé có muốn không chưa?"

Tống Tuấn quay sang nhìn Tống Linh Ngữ, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu. Đã dạy dỗ kỹ ở nhà rồi mới đến, Tống Linh Ngữ liền gật đầu đáp: "Con muốn ạ."

Tống Anh Quân mỉm cười, cuối cùng gật đầu, nói: "Được, vậy cứ để nó ở đây, bố trông giúp con một thời gian."

Tống Tuấn cười tít mắt, đẩy Tống Linh Ngữ: "Linh Ngữ, phải nói gì nào?"

Tống Linh Ngữ ngồi im, hơi cúi người, đầu suýt nữa thì đập vào bát: "Cảm ơn ông nội ạ."

Tống Anh Quân giơ tay lên, đỡ lấy cái cúi chào, không cho cậu bé cúi xuống nữa, sửa lại: "Cháu, đừng gọi là ông nội, phải gọi là ông Tống."

Một câu nói, khiến nụ cười trên mặt Tống Tuấn tắt ngúm.

Chuyện của con, Tống Tuấn năm nào cũng nói, Tống Anh Quân năm nào cũng không đồng ý. Hôm nay y đến đây, là đã tính toán trước Tống Anh Quân trước mặt mọi người, sẽ không làm ầm ĩ với mình.

Quả nhiên cả buổi tối hòa thuận vui vẻ, chuyện để con trai ở lại với ông nội bồi dưỡng tình cảm cũng thuận lợi được quyết định.

Nhưng bàn tính của Tống Tuấn cuối cùng vẫn bị Tống Anh Quân phá hỏng.

Trên bàn chỉ còn Dịch Thanh Nguy, Thẩm Lạc Giai, Triệu Hoan Dữ mặt dày ngồi lại, ba người nhất quyết phải nghe xem Tống Tuấn muốn làm gì. Kết quả đợi được câu nói của Tống Anh Quân, ba người nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Tống Tuấn, đều cúi đầu che mặt, cố gắng nín cười.

Sau đó, Tống Tuấn vội vàng rời đi, thật sự mặt dày mày dạn bỏ lại Tống Linh Ngữ.

Dịch Thanh Nguy đứng dậy đi ra sân sau tìm Tống Dã Chi, cậu đang nói chuyện với Thúy Phượng Hoàng, Dịch Ân Ngũ và Đào Huân đang cúi người bắt chước dáng đi của Thúy Phượng Hoàng.

Dịch Thanh Nguy đuổi hai đứa vào phòng khách chơi, Dịch Ân Ngũ không chịu.

"Cháu muốn nói chuyện với anh Tiểu Dã."

"Sao hai đứa có lắm chuyện để nói với anh Tiểu Dã thế?"

"Còn ai nói chuyện nữa?"

Đào Huân nói: "Ông chú Tống Tuấn đó."

Nhóc gọi không nghiêm túc, còn thêm một câu - "ông chú đó".

Khiến Dịch Thanh Nguy bật cười: "Ngoan nào, hai đứa vào chơi với bạn nhỏ trong phòng khách đi."

Dịch Ân Ngũ từ khi sinh ra chưa từng gặp Tống Tuấn, cậu bé học theo Đào Huân: "Bạn nhỏ đi cùng ông chú Tống Tuấn đó ạ?"

Dịch Thanh Nguy: "Ừ."

Dịch Ân Ngũ bĩu môi, không nói thẳng là không thích: "Bạn ấy có thể tự chơi mà."

Đào Huân: "Đúng vậy."

Dịch Thanh Nguy cũng không dài dòng nữa, mỗi tay xách một đứa ném ra ngoài.

Tống Dã Chi không can thiệp, ngồi xổm bên cạnh lồng chim, chống cằm cười. Đợi Dịch Thanh Nguy đóng cửa sau quay lại, liền ngồi xuống cạnh cậu. Bóng râm khổng lồ phủ xuống, Thúy Phượng Hoàng giật mình, vội vàng đứng thẳng dậy, vuốt lông, bình tĩnh lại, rồi cất tiếng hót.

Tống Dã Chi chọc vào đầu nó, đặt nó vào lòng bàn tay đưa vào lồng: "Chú nhỏ, chú có thấy con Thúy Phượng Hoàng này, cứ thấy chú là hót không."

Dịch Thanh Nguy nói thật: "Không phải, nó thấy ai cũng hót, chỉ có thấy em là không hót."

"Có một lần nó hót rồi."

"Lần nào, nhớ rõ thế."

Dịch Thanh Nguy nói cậu nhớ rõ, cậu liền giả vờ ngập ngừng, nói: "Năm ngoái nó bay về, em đến núi Tiểu Thang gặp chú đó. Sáu năm rồi mới gặp lại."

Ồ - lần đó à - vậy Thúy Phượng Hoàng cũng đáng thương như cậu.

Dịch Thanh Nguy duỗi thẳng chân, ngồi xuống đất, nói: "Ngồi xuống đi, lát nữa đứng dậy lại ngất vào lòng chú cho mà xem."

Dịch Thanh Nguy luôn lo lắng cậu ngồi xổm lâu đứng dậy sẽ bị chóng mặt.

Tống Dã Chi: "Em thật sự không bị ngất đâu - nhưng mà ngất vào lòng chú cũng là em lời."

"Bé ngoan."

"Hửm?"

"Anh Tống Tuấn nói gì với em thế?"

Tống Dã Chi ngả người ra sau, ngồi xuống.

"Nói xin lỗi."

"Thế em nói gì?"

"Em nói em tháng tám năm nay là hai mươi lăm tuổi rồi, không cần xin lỗi em nữa. Ông ấy trong khoảnh khắc đó, nhẹ nhõm hơn rất nhiều." Tống Dã Chi co hai gối lên, vòng tay ôm chặt, gục đầu lên, nghiêng mặt nhìn Dịch Thanh Nguy, "Có nhẹ nhõm, có phải là trước đó có áy náy không."

"Em không chấp nhận lời xin lỗi đó à."

"Không, ông ấy xin lỗi thì cứ xin lỗi."

"Ừ, anh ấy xin lỗi thì cứ xin lỗi."

"Chú nói xem, ông ấy không dẫn Tôn Tú đến, là không thích hay là quá thích?"

"Em nghĩ sao?"

"Em không biết."

Dịch Thanh Nguy giả vờ lấy điện thoại từ trong túi quần, nói: "Vậy cgú hỏi xem."

Tống Dã Chi cười, nhào tới ngăn anh lại: "Này --"

Dịch Thanh Nguy đã muốn ôm cậu từ lâu rồi.

-- Cánh tay đang lấy điện thoại đổi hướng, chuyển sang ôm eo Tống Dã Chi, đặt cậu lên đùi, vòng vào lòng. Làn da thấm đẫm gió đêm bỗng chốc nóng lên, Tống Dã Chi không dừng lại, dựa lưng vào đùi anh, ngón tay theo đó móc vào sợi dây chuyền bạc trên cổ Dịch Thanh Nguy kéo xuống, để anh hôn mình.

Tống Dã Chi chịu bao nhiêu bắt nạt, gánh bao nhiêu oan trái, cũng chẳng một lời oán than. Tất cả những gì cậu có là tấm chân tình Dịch Thanh Nguy trao trọn, là sự yêu thương, chiều chuộng đến tận tâm can, là thấu hiểu ấm lạnh nhân gian, là nâng niu trân trọng tựa ngọc ngà trong tay

Trời quang mây tạnh, ngày dài tháng rộng.

Nhờ có anh mà trời quang mây tạnh, ngày dài tháng rộng.

Tống Dã Chi tối nay quá ngoan ngoãn, Dịch Thanh Nguy xúc động, tình cảm mãnh liệt. Khiến người trong lòng tim đập loạn nhịp, tay chân eo bụng mềm nhũn.

"Cục cưng, mấy hôm nữa, về Bắc Kinh, chúng ta đi xem nhà. Em sợ độ cao, chúng ta vẫn chọn nhà hai tầng - cho chú một mái ấm nhé, được không. Được không?"

Nụ hôn kết thúc.

Dịch Thanh Nguy áp sát môi cậu, nói như vậy.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến