MN - Chương 77
Máy bay thoát khỏi màn sương mù dày đặc, vượt lên trên tầng mây nặng trĩu. Mây bên ngoài khoang máy bay không hề mềm mại, mà có góc cạnh, nhìn xa xăm là những dãy băng trắng xóa nhấp nhô.
Trên mây là một ngày nắng đẹp, không âm u như mặt đất, ánh nắng chiếu trên mặt có chút hơi ấm, phả vào da thịt.
Tống Dã Chi ngả người ra sau, kéo kéo người bên cạnh, gọi anh cùng nhìn về phía chân trời, hỏi: "Chú nhỏ, trứng ốp la của chú đâu rồi?"
Dịch Thanh Nguy cũng nhớ lại buổi chiều hôm ấy trong căn bếp ở căn hộ London, hai người chẳng hiểu sao lại cười ngặt nghẽo. Khóe miệng anh đã không kìm nén được, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt: "Chú thấy em giống quả trứng ốp la hơn."
Đám mây phản bội mặt trời, xung quanh nó không có một chút màu trắng nào, chỉ lẻ loi một khối cầu tròn.
Tống Dã Chi: "Vậy chú thấy nó bây giờ giống cái gì?"
Từ Bắc Kinh đến Tam Á, bốn năm tiếng đồng hồ bay, Tống Dã Chi vừa chợp mắt một lát, bây giờ tỉnh dậy thấy chán. Dịch Thanh Nguy đặt tài liệu xuống, tập trung trò chuyện với cậu.
"Giống cái bóng đèn màu vàng."
Tống Dã Chi gật đầu, nói thêm một con số: "80 oát."
Mặt trời chiếu thẳng vào vị trí cạnh cửa sổ, Dịch Thanh Nguy dùng lòng bàn tay che trước mặt cậu, hỏi: "Nóng không?"
"Không nóng, ấm áp."
"Hôm nay Tam Á bao nhiêu độ?"
"Cũng hơn 20 độ." Tống Dã Chi sờ sờ áo khoác của Dịch Thanh Nguy, "Dù sao xuống máy bay cũng phải cởi ra." Rồi lại mân mê chiếc quần của mình, "Em đã nói rồi mà, chỉ cần mặc một cái áo phao dài đến bắp chân là được, nhất định bắt em mặc hai lớp quần, lát nữa lại phải đi thay đồ."
"Chú sợ em lạnh, không sợ phiền phức."
Tống Dã Chi từ trước đến nay không thích bị trói buộc bởi những bộ quần áo dày cộp, ngoại trừ mấy năm mùa đông ở London được chút tự do, những lúc khác đều bị Tống Anh Quân và Dịch Thanh Nguy quản thúc.
Tống Dã Chi: "Vậy sao chú chỉ mặc một lớp?"
Dịch Thanh Nguy nắm lấy tay cậu hỏi sang chuyện khác: "Triệu Hoan Dữ có nói với em nó đến Tam Á khi nào không?"
Tống Dã Chi quả nhiên ngoan ngoãn: "Lúc bọn mình lên máy bay, cậu ấy đang xếp hàng kiểm tra an ninh, từ Bangkok đến Tam Á chỉ mất hai ba tiếng, đến sớm hơn chúng ta."
"Có dẫn Hoắc Đạt theo không?"
"Cậu ấy không nói, em cũng không hỏi. Nhưng nghe có vẻ là đi một mình."
Năm nay ăn Tết, nhà họ Thẩm cũng bay đến Tam Á.
Dịch Cẩn mấy năm trước nhân lúc chính sách quốc gia nghiêng về đảo Hải Nam, đã mua một mảnh đất ở Tam Á. Phát triển mấy năm không thấy hiệu quả, chị ấy mất hứng thú đầu tư, bèn xây một căn nhà để tránh rét vào mùa đông.
Nhà Dịch Diễm đã đến từ đầu tháng Một, vợ con chú Đào ở Quảng Đông, gần Hải Nam, cũng đến Tam Á cùng đón Tết. Bây giờ, mọi người chỉ còn đợi Triệu Hoan Dữ và hai người bọn họ.
Đội hình đông đủ, người còn đông hơn năm 1996, chỉ là ông Thẩm đã mất.
Tống Dã Chi hỏi: "Anh Lạc Giai và Hoắc Đạt gặp nhau có đánh nhau không nhỉ?"
Dịch Thanh Nguy tiếp lời suy nghĩ ngớ ngẩn này của cậu: "Đánh nhau thì em bênh ai?"
"Em bênh Hoắc Đạt, chú bênh anh Lạc Giai."
Dịch Thanh Nguy bật cười: "Sao hai người họ lại đánh nhau được?"
Tống Dã Chi nói: "Hôm đó em thấy anh Lạc Giai gặp Hoắc Đạt thì tâm trạng không tốt lắm."
Nào chỉ là không tốt lắm, mà là mặt mày sa sầm suốt buổi, hiếm khi thấy như vậy.
"Thẩm Lạc Giai sẽ không đâu. Khả năng Hoắc Đạt và Triệu Hoan Dữ đánh nhau còn cao hơn ấy."
Mấy năm gần đây, địa vị của Thẩm Lạc Giai ngày càng cao, suy nghĩ cũng ngày càng sâu sắc, nhìn thấy hắn cười thật lòng đã khó, huống chi là nổi giận đến mức mất mặt.
Năm 2002, Thẩm Lạc Giai thấy Dịch Thanh Nguy suy sụp tinh thần, liền đánh anh một trận. Hắn đánh cho Dịch Thanh Nguy tỉnh ngộ, coi như kéo anh một phen. Nhưng bây giờ ngược lại, Dịch Thanh Nguy lại không giúp được hắn.
Giúp gì chứ - Thẩm Lạc Giai không hề ở đáy vực, hắn đang leo lên đỉnh cao của cuộc đời. Nhưng tại sao trên người hắn vẫn không tìm thấy chút hơi thở nào của sự sống động vậy -
Tống Dã Chi hỏi: "Đúng rồi, chú Thẩm vẫn luôn giục Hoan Dữ tìm bạn trai, đã dẫn người về rồi mà sao anh Lạc Giai vẫn không vui?" Cậu cúi đầu nghịch cúc áo, "Em thấy Hoắc Đạt cũng tốt mà."
Dịch Thanh Nguy liếc nhìn cậu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười: "Chuyện này phải hỏi cậu ta mới biết được."
Mây phía dưới biến hóa khôn lường, từ băng sơn biến thành tuyết nguyên, vẫn vô tận. Một lúc sau, mây tan đi một chút, bay qua biển cả mênh mông, hòn đảo cũng không còn xa nữa.
Nửa chặng đường sau, Dịch Thanh Nguy lấy giấy bút ra, chơi cờ caro với Tống Dã Chi để giết thời gian, cho đến khi hạ cánh.
Từ khi bước sang tháng Một, Tống Anh Quân và Dịch Vĩ Công đã ở Hải Nam gọi điện giục từng nhà một, nhà nào nhà nấy cũng lần lượt hưởng ứng lời kêu gọi, đến ở trước, làm nóng cho năm mới. Chỉ là mấy đứa nhỏ tuổi nhất vẫn bận rộn, không có nghỉ, lần lữa mãi, cuối cùng cũng đến vào ngày 28 tháng Chạp.
Dép mới, chăn mới, còn có cả đồ ăn vặt mà người trẻ thích, mấy hôm trước mua từ trung tâm thương mại, phủ bụi gần nửa tháng, hôm nay cuối cùng cũng được dùng đến.
Ngôi nhà được xây dựng nguy nga tráng lệ, từ xa đã có thể nhìn thấy bốn tầng lầu. Càng đến gần càng thấy không khí Tết, sân trước treo đèn lồng, cửa ra vào và cửa sổ đều dán đầy câu đối đỏ và chữ Phúc đỏ.
Dịch Thanh Nguy mở cổng, thấy Dịch Ân Ngũ và một cậu bé cùng tuổi đang ngồi xổm trong sân, cúi đầu nghiên cứu thứ gì đó trước hàng chậu hoa.
Dịch Thanh Nguy gọi cậu bé: "Dịch Ân Ngũ, lớn thế này rồi mà còn chơi bùn đất à?"
Hai người nghe thấy tiếng quay đầu lại, cậu bé kia đứng dậy trước, mắt sáng lên, gọi người phía sau Dịch Thanh Nguy: "Chú Tiểu Dã!"
"Tiểu Huân?"
Tống Dã Chi đã bốn năm năm không gặp Đào Huân, lần trước là lúc mới đến London không lâu, Đào Quốc Sinh và Tống Anh Quân dẫn cậu bé đến Anh thăm cậu. Năm đó cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, thoáng chốc đã thành thiếu niên nhỏ.
"Còn cả Ngũ nhi nữa, lớn phổng phao cả rồi mấy đứa nhóc."
Dịch Cẩn nghe thấy tiếng động trong sân, từ tầng hai thò người ra: "Ồ, hai người cuối cùng cũng đến rồi. Mau vào đi, mọi người đang ngồi ở tầng một cả đấy." Chị vẫy tay, "Ngũ nhi và Huân nhi giúp chú xách đồ nào."
Dịch Ân Ngũ và Đào Huân bằng tuổi nhau, nhưng tính cách Dịch Ân Ngũ có phần chín chắn hơn, giấu bàn tay lấm lem ra sau lưng: "Chú nhỏ, anh Tiểu Dã."
Dịch Thanh Nguy không thật sự để hai đứa xách đồ, trùng hợp là hai đứa cũng không có ý định xách, nhảy chân sáo chạy lên trước thông báo.
Dịch Thanh Nguy kéo Tống Dã Chi ở phía sau hỏi: "Cháu trai chú Đào gọi em là chú, vậy phải gọi chú là gì?"
Tống Dã Chi nhanh tay bịt miệng Dịch Thanh Nguy lại, mới dám mở miệng, cười vô tội: "Thím đi."
Mọi người trong nhà đang quây quần bên bàn chia nhau ăn chè trôi nước, hai đứa nhỏ đột nhiên chạy vào, hai cái miệng đồng thanh gọi gì đó, nghe không rõ. Tiếp theo Tống Dã Chi cười tươi bước vào tay không, Dịch Thanh Nguy đi phía sau.
Sao hai người lại đi trước đi sau thế này.
Chào hỏi một lượt mọi người, nói xong mấy câu khách sáo, còn chưa kịp lấy hơi, Dịch Thanh Nguy và Tống Dã Chi đã bị ấn xuống ghế, trên tay là bát chè.
Dịch Vĩ Công phẩy tay, nói: "Từ tầng hai trở lên đều là phòng nhỏ, mỗi tầng đều có phòng cho hai đứa, xem nào, chọn tầng mấy đây?"
Tống Dã Chi nhìn Dịch Thanh Nguy.
Dịch Thanh Nguy: "Hai bọn con ở chung một phòng ạ?"
Thẩm Lạc Giai ngồi đối diện đang gắp chè trừng mắt nhìn anh.
Tống Anh Quân ra sân sau cho Thúy Phượng Hoàng uống nước và ăn, vừa mở cửa sau đã nghe thấy câu này, ông vừa dùng khăn lau tay, vừa bước đến nói: "Thế thì sao, vậy Tiểu Dã ở với ông."
Tống Dã Chi quay đầu lại, thẳng lưng: "Ông! Cháu đến rồi!"
"Coi như là mong hai đứa đến, được nghỉ bao lâu đấy?"
Tống Dã Chi: "Nếu không có gì thay đổi thì mùng 7, chú nhỏ thì hơi đặc biệt."
Dịch Vĩ Công đứng dậy nhường chỗ cho Tống Anh Quân, miệng vẫn không ngừng nói: "Kệ Tiểu Nguy, ông nghi ngờ năm nay nó ngoan ngoãn về nhà ăn Tết là vì con, những năm trước ngay cả bữa cơm tất niên nó cũng ăn ở bệnh viện. Kệ nó, dù nó có đi làm sớm thì Tiểu Dã cũng ở lại chơi với chúng ta thêm mấy ngày, rồi chúng ta cùng về nhà."
Tống Dã Chi liên tục gật đầu, còn chưa kịp trả lời thì Triệu Hoan Dữ từ tầng hai đi xuống.
Dịch Thanh Nguy hỏi: "Cả chè trôi nước yêu thích cũng không ăn, bận gì trên lầu vậy?"
Ba bậc thang cuối cùng Triệu Hoan Dữ vịn tay vịn nhảy xuống, nhìn mà mí mắt Thẩm Lạc Giai cũng giật theo.
Cô chạy đến xoa bóp vai Tống Dã Chi và Dịch Thanh Nguy: "Bị cô nhỏ sai bảo đi dọn phòng cho hai người đấy."
Tống Dã Chi: "Vậy cô nhỏ đâu? Vừa nãy tôi thấy cô ấy ở tầng hai mà."
Triệu Hoan Dữ tiện thể ngồi xuống bên cạnh cậu, Thẩm Lạc Giai đối diện đưa cho cô một bát chè còn nửa, cô cũng nhận lấy, vừa gắp chè vừa nói: "Hình như đang tìm vỏ gối với chị Nãi Vực thì phải, tôi nghe thấy tiếng hai người nên làm xong nhiệm vụ được giao liền chuồn xuống đây."
Chị Nãi Vực.
Dịch Thanh Nguy và Tống Dã Chi cùng lúc bắt được từ khóa này, nhìn nhau, đồng thời cúi đầu, giả vờ lựa những viên nếp trong bát, che giấu nụ cười khác lạ nơi khóe miệng.
Lý Nãi Vực và Dịch Cẩn xuống lầu khi mọi người đã ăn xong một lượt.
Phù Khác đứng dậy định nấu thêm một nồi nữa, Dịch Cẩn ngăn lại: "Không sao, lát nữa ăn tối cũng được."
Phù Khác nói: "Món này không phải để no, mà là để ăn cho ngon miệng. Em hỏi Nãi Vực xem có thèm không, nếu muốn ăn thì chị đi nấu, nhanh lắm. Chắc chắn còn người muốn ăn nữa, không riêng gì nấu cho hai em đâu."
Triệu Hoan Dữ lập tức giơ tay: "Mợ, con!"
Dịch Ân Ngũ và Đào Huân nghịch hoa ở ngoài sân xong, đứng ở cửa cũng học theo: "Chúng con chúng con!"
Dịch Vĩ Công thấy Dịch Thanh Nguy và Tống Dã Chi không nói chuyện với Lý Nãi Vực, bèn giới thiệu với hai người mới đến, đây là bạn thân thời đại học của Tiểu Cẩn.
Ai ngờ Dịch Thanh Nguy và Tống Dã Chi đều gật đầu, nói, đã từng đi cắm trại cùng nhau mấy năm trước rồi.
Dịch Vĩ Công hỏi: "Ừm? Năm nào vậy?"
Lý Nãi Vực cười nói: "Năm 96, khoảng tháng Tư."
Dịch Vĩ Công ngẩn người, sau đó cũng cười: "Hèn chi không nói gì, đã nhận ra nhau bằng ánh mắt rồi. Được, quen biết từ sớm là tốt."
Vẻ non nớt năm nào của Lý Nãi Vực đã phai nhạt, trở nên trưởng thành, khí chất dịu dàng theo năm tháng càng thêm đậm đà. Cô ấy ngồi xuống cạnh Dịch Thanh Nguy, mỉm cười nhướng mày với hai người, lại thêm vài phần xinh đẹp.
Đêm giao thừa đã đến sớm trong căn nhà đông đủ cả đại gia đình này.
Trong bếp đã chuẩn bị sẵn các loại thịt và rau, gia vị đã được cắt sẵn, xếp ngay ngắn trong đĩa. Những người ngày thường không có thời gian và cơ hội nấu nướng, hôm nay đều ra tay trổ tài. Mỗi người một món, bày biện kín cả bàn tròn lớn ở giữa phòng khách tầng một.
Tống Dã Chi nhân lúc mọi người đang bận rộn, lấy một chồng cốc giấy đi quanh bàn rót nước. Đến lượt Dịch Vĩ Công và Tống Anh Quân, cậu dỗ dành lấy rượu trắng đi, thay bằng nước cam.
Nhận thấy sự miễn cưỡng của hai ông, Tống Dã Chi ân cần đưa ra lựa chọn: "Hay là muốn uống coca hoặc sữa đi?"
Ánh mắt Dịch Vĩ Công và Tống Anh Quân dõi theo chai rượu, tay nắm chặt cốc giấy đựng nước cam.
Sắp bắt đầu bữa tiệc, Tống Anh Quân nhận một cuộc điện thoại, giọng điệu không mấy vui vẻ.
"Con muốn đến thì đến."
"Đến một mình."
"Được, vậy thì đừng đến nữa."
Tổng cộng chỉ ba câu, sau đó ông mặt không chút cảm xúc cúp máy.
Tống Dã Chi đứng bên bàn lau vết nước vô tình bị đổ, nghe rõ mồn một.
Đúng lúc Dịch Thanh Nguy bưng bát canh đầy từ trong bếp ra, đặt bên cạnh Tống Dã Chi. Anh nhẹ nhàng nói: "Xong rồi, không thể sạch hơn nữa đâu, đi rửa tay với chú rồi ăn cơm."
Khi nhờ người trang trí tầng một, Dịch Cẩn và Lý Nãi Vực đều bận rộn không thể giám sát tại chỗ, nên nhà bếp đã xảy ra sơ sót - bếp quá thấp, máy hút mùi là hàng nhái.
Mỗi người đeo tạp dề đi ra, đều ôm trán hoặc chống eo. Đợi mọi thứ đã xong xuôi, ai nấy ngồi vào chỗ của mình, trên người đều phảng phất mùi dầu mỡ.
May mà, ai cũng có mùi thì coi như không có mùi.
Lâm Hân tìm Dịch Ân Ngũ và Đào Huân khắp sân trước sân sau, sau đó thấy hai đứa chậm rãi đi từ trên lầu xuống.
"Dịch Ân Ngũ, vừa nãy không phải đã bảo hai đứa ăn cơm rồi sao, hai đứa đi đâu vậy?"
Đào Huân xòe tay: "Đi rửa tay mà."
Đào Quốc Sinh: "Phải rửa lâu vậy sao?"
Dịch Ân Ngũ giơ ngón tay lên: "Chúng con lên tầng bốn rửa."
Hai đứa vừa nói vừa đứng im, phải tranh luận cho rõ ràng mới chịu đi.
Dịch Diễm vẫy tay: "Thôi thôi thôi, mau lại đây ngồi ăn cơm."
Triệu Hoan Dữ cắn đũa: "Hai đứa ngốc quá, leo lên tận trên đó chỉ để rửa tay."
Dịch Ân Ngũ đặt chân định bước ra lại dừng lại, đứng im, tiếp tục nói: "Vì chúng con xuống tầng một, xếp hàng quá -- dài, anh Lạc Giai bảo chúng con lên tầng hai. Chúng con lên tầng hai, tầng hai cũng đang xếp hàng, khó -- chen vào được. Chúng con lên tầng ba, chú nhỏ đang nói chuyện với anh Tiểu Dã, chú bảo chúng con lên tầng bốn -- cuối cùng chúng con lên tầng bốn."
Đào Huân gật đầu: "Đúng!"
Lúc đó Tống Dã Chi và Dịch Thanh Nguy đúng là chỉ đang nói chuyện, nhưng trong tiếng cười của mọi người, Tống Dã Chi vẫn đỏ mặt.
Chọn chỗ ngồi, Dịch Cẩn cố tình ngồi cạnh Dịch Thanh Nguy, múc cho anh nửa bát canh.
"Mày phải uống canh trước, rồi mới ăn cơm."
Dịch Thanh Nguy định từ chối, Dịch Cẩn liếc nhìn Tống Dã Chi, rồi lại liếc nhìn dạ dày Dịch Thanh Nguy.
Dịch Thanh Nguy: "Vâng."
Thời tiết Tam Á chỉ có thể mặc áo cộc tay, Dịch Cẩn chỉ vào mặt dây chuyền trước ngực Dịch Thanh Nguy: "Mày tuổi Dần, đeo mặt dây chuyền hình đầu dê làm cái gì?"
Tống Dã Chi bên cạnh đỏ mặt hơn nữa.
Dịch Thanh Nguy giấu mặt dây chuyền vô tình lộ ra vào trong áo, sát vào da, sau đó vỗ vỗ: "Nhặt được đồ người ta vứt đi thì đeo thôi."
Dịch Cẩn hỏi xong mới nhớ ra tuổi của Tống Dã Chi, chị "ồ" lên mấy tiếng, nói: "Có đồ để nhặt là tốt rồi."
Đối diện, Dịch Ân Ngũ ăn rất nhanh, không cần Lâm Hân năn nỉ mới chịu ăn rau, cậu bé ăn vội vàng nửa bát cơm, rồi bưng bát không đến báo cáo đã ăn xong.
Dịch Diễm hỏi: "Hôm nay ăn ngoan thế?"
Vì Đào Huân bảo cậu bé ăn nhanh lên, nhóc có chuyện muốn bàn bạc với cậu bé.
"Vâng!"
"Được, tự đi chơi đi."
Dịch Ân Ngũ chạy ra sân sau với Đào Huân, vẫn chưa đủ an toàn, chui vào căn nhà nhỏ ở góc tường, khóa cửa.
Dịch Ân Ngũ che ánh sáng đèn pin, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đào Huân nói: "Vừa nãy trong nhà vệ sinh, cậu có thấy chú Thanh Nguy nắm tay chú Tiểu Dã không?"
Dịch Ân Ngũ: "À? Thấy rồi."
Đào Huân thấy Dịch Ân Ngũ không nên bình tĩnh như vậy, nhóc nhấn mạnh: "Họ - nắm tay như thế này này!" Nhóc đan mười ngón tay trái phải của mình vào nhau, làm mẫu, tái hiện lại cảnh tượng, "Bố mẹ tớ còn chưa từng nắm tay như vậy đâu!"
Dịch Ân Ngũ hồi tưởng: "Bố mẹ tớ nắm tay như vậy rồi đó."
"..." Đào Huân hơi mệt mỏi.
Nhóc hít sâu một hơi, từ từ dẫn dắt: "Đây -- không phải trọng điểm." Tuy nhiên, nhóc lại đột nhiên giật mình, "Không đúng, đây chính là trọng điểm, chỉ có bố mẹ mới nắm tay như -- vậy!" Hai tay trái phải của nhóc lại dính chặt vào nhau.
Dịch Ân Ngũ dường như đã hiểu Đào Huân đang bận tâm điều gì: "Chú nhỏ và anh Tiểu Dã thích nhau mà, giống như bố mẹ thích nhau vậy, nên họ có thể nắm tay như -- vậy."
"Hả?"
Đào Huân câm nín.
"Cậu muốn nói chính là chuyện này sao?"
"Phải..."
Dịch Ân Ngũ muốn quay lại, cậu bé còn chưa kịp gặm chân giò.
Nghĩ một lát, Dịch Ân Ngũ lại quay người phổ cập kiến thức mới cho người bạn tốt: "Không chỉ con trai có thể thích con trai, con gái cũng có thể thích con gái, sau này cậu đừng ngạc nhiên như vậy nữa."
"Hả?"
"Cô nhỏ và chị Nãi Vực cũng thích nhau, họ đã bên nhau rất lâu rồi -- còn lâu hơn cả thời gian chúng ta sống trên đời này nữa."
Dịch Ân Ngũ nói xong, hỏi: "Vừa nãy cậu có ăn chân giò mẹ tớ làm không?"
Đào Huân nuốt nước miếng: "Không... Tớ chỉ lo ăn cơm."
"Tớ cũng vậy, đi thôi." Dịch Ân Ngũ dặn dò, "Chuyện của cô nhỏ và chị Nãi Vực cậu tuyệt đối không được nói ra, vì khi ông nội nói chuyện với bố tớ đã không cho bố tớ nói với ai, nhưng tớ nghe lén được."
"Được, tớ nhất định không nói."
Nhận xét