MN - Chương 55
Người kịp đón ánh tà dương lụi tắt chốn thủ đô.
Ánh hoàng hôn vàng vọt, băng tay đỏ, khẩu trang trắng, thùng khử trùng màu xanh lam, dây phong tỏa đỏ trắng. Mùi giấm nồng nặc, mùi nước khử trùng 84 xộc thẳng vào mũi. Tàu điện ngầm không một bóng người, đường Trường An vắng tanh, hàng dài trước cửa hiệu thuốc, người đi đường cúi đầu che miệng bước nhanh trên phố.
Xa cách sáu năm, chỉ còn lại cảnh tiêu điều ảm đạm.
Tống Dã Chi bước xuống xe, tháo khẩu trang, rẽ vào con hẻm nhỏ.
Trong hẻm tĩnh lặng, nhà nhà cửa đóng then cài.
Ở đằng xa, ổ mèo vẫn còn đó, có vẻ được làm bằng gỗ mới, chắc mới thay gần đây. Vài chú mèo lượn lờ quanh quẩn. Tống Dã Chi nhìn chúng, bất chợt cảm thấy hụt hẫng. Tất cả đều đã đổi thay, chẳng còn chú mèo nào cậu nhận ra.
Cổng sân không khóa, Thúy Phượng Hoàng treo lủng lẳng dưới mái hiên, bộ lông không còn rực rỡ như xưa. Nhưng khi thấy Tống Dã Chi đứng ngoài cửa, nó vẫn ngốc nghếch, nghiêng đầu ngó nghiêng người khách lạ. Khoảng nửa phút sau, nó bỗng cất tiếng gáy vang, thanh âm lanh lảnh.
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, Tống Dã Chi chột dạ, giật mình lùi lại một bước, nín thở nép sát vào tường.
Tống Anh Quân bước ra, ngẩng đầu nhìn chim, hỏi: "Sao tự nhiên lại gáy lên thế này?"
Thời tiết London không tốt, chân Tống Anh Quân lại yếu, hai điều này khắc nhau. Cộng thêm việc di chuyển bằng máy bay quốc tế hao tổn sức khỏe, mỗi lần đi, ông đều chịu không ít khổ sở.
Lần gặp nhau trước của họ là một năm về trước.
Tống Dã Chi lấy điện thoại, nhấn giữ nút nguồn, mấy cuộc gọi nhỡ hiện lên, cậu lần lượt mở ra xem.
Cuộc thứ nhất, Hoan Dữ.
Cuộc thứ hai, Hoan Dữ.
Cuộc thứ ba, ông nội.
Cuộc thứ tư, ông nội.
Cuộc thứ năm, ông nội.
Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục lướt xuống, màn hình liên tục hiển thị "Đã tải xong", ngoài ra không còn gì khác.
"Hoan Dữ, tôi về rồi."
Soạn tin nhắn, nhấn gửi.
Do dự vài giây, cậu gọi cho Tống Anh Quân, chưa đổ chuông mấy tiếng đã có người bắt máy.
"A lô?" Giọng Tống Anh Quân nghe có vẻ vui tươi.
"A lô, ông nội."
Từ đầu dây bên kia, dù là phòng khách hay phòng ngủ cũng vang lên tiếng giấy sột soạt, hẳn là ông đang xem tờ giấy ghi chênh lệch múi giờ giữa London và Bắc Kinh mà cậu làm.
Tống Anh Quân: "Dậy rồi à?"
Tống Dã Chi: "Ông nội, dịch SARS nghiêm trọng thế này, sao hôm qua gọi điện ông không nói với cháu?"
"Ông sợ cháu lo lắng không cần thiết, chúng ta đều khỏe mạnh cả."
"Ông và chú Đào có chú ý không?"
"Cháu yên tâm. Ngoài việc đi chợ, chúng ta không ra ngoài đâu. Cháu ăn sáng chưa?"
"Ông nội -"
"Hửm?"
"Ông có tin tức gì của chú ấy không? Cháu liên lạc với chú ấy không được." Đầu ngón tay cậu siết chặt vỏ điện thoại đến trắng bệch.
Dịch Thanh Nguy là một cái tên kiêng kị. Hai ông cháu ngầm hiểu, bấy lâu nay chưa từng nhắc đến anh một cách thẳng thắn.
Nhưng vừa nghe Tống Dã Chi nói, Tống Anh Quân đã hiểu, lại cố tình hỏi lại: "Ai cơ?"
Cậu không trả lời, chỉ nói nhỏ: "Ông nội, cho cháu gặp chú ấy một lần được không?"
Tống Anh Quân nhanh chóng nhận ra điều gì đó, nghiêm giọng hỏi: "Bây giờ cháu đang ở đâu?"
"Hẻm Vân Thạch, số nhà 14, ngoài cửa."
Tống Anh Quân lập tức đẩy cửa sổ ra, nhìn ra ngoài: "Tiểu Dã -"
Tống Dã Chi cầm điện thoại bước sang trái một bước, đứng giữa cổng, không ngẩng đầu.
"Ông nội, chỉ một chút thôi. Cho cháu nhìn chú ấy một cái, xem chú ấy sống chết ra sao."
Hoàng hôn le lói, gió xuân lạnh lẽo, thổi tung mái tóc ngắn của cậu.
Đồ vật yêu quý bị mất, cậu sẽ không đòi hỏi người lớn, chỉ mong người lớn buông tay, để cậu đi tìm.
Ánh sáng lờ mờ, không rõ ràng.
Từ trong nhà nhìn ra, Tống Anh Quân thấy cậu mặc chiếc áo hoodie màu xám, quần jean bạc màu, hai tay trống trơn. Giống như chàng thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi vừa tan học về nhà.
Ông có chút sợ hãi.
Mấy năm nay, Tống Dã Chi nỗ lực và cầu tiến hơn bất kỳ giai đoạn nào trước đây. Tốt nghiệp đại học, cậu nhận được suất học thẳng lên tiến sĩ, chủ động kết bạn mới, không còn bài xích việc mở rộng quan hệ, thử xây dựng các mối quan hệ thân thiết. Bận rộn, cần mẫn, lột xác hoàn toàn, ngày nào cũng như ngày nào.
Tống Anh Quân từng nghĩ rằng, Tống Dã Chi đã khá hơn rồi. Người cháu trai luôn khiến ông tự hào này, bỗng chốc vết thương lành lại, thành thục hiểu chuyện, xử lý việc chia ly một cách nhẹ nhàng.
Nhưng bây giờ... Nếu không có dịch SARS, Tống Anh Quân không thể tưởng tượng nổi Tống Dã Chi còn phải che giấu và chịu đựng bao lâu nữa.
Tình cảm mãnh liệt của tuổi trẻ vốn rất phổ biến, nhưng kéo dài đến mức này, sâu đậm đến mức này, dường như đã ăn sâu vào từng thớ thịt, muốn tách rời chẳng khác nào lột da rút xương, ông chưa từng gặp, và cũng khó tin.
Là người chứng kiến gần gũi nhất, Tống Anh Quân vô cùng sợ hãi.
Xuân qua thu tới đã sáu lần, những thứ không bền vững lẽ ra đã sớm tan biến, hòa vào hư vô. Vậy mà vẫn có thứ kiên cường, bất khuất, giữa dòng chảy thời gian cuồn cuộn và tẻ nhạt, vẫn bình thản tồn tại.
---
Núi Tiểu Thang, bệnh viện dã chiến được dựng lên tạm thời để điều trị SARS, bên trong khu cách ly.
Mỗi bác sĩ và y tá đều được bọc trong bộ đồ bảo hộ kín mít và lớp khẩu trang dày cộm, đồng phục, mất đi tính cá nhân. Ở đây, họ trở thành những cỗ máy cứu người hoạt động không ngừng nghỉ, không thể thiếu.
"Giường 38, giảm Methylprednisolone từ 500ml xuống còn 250ml."
Giọng nam trầm ấm vang lên qua lớp khẩu trang, càng thêm trầm ổn, dễ dàng xoa dịu lòng người.
"Vâng, bác sĩ Dịch."
Mùi cao su của khẩu trang nồng nặc, xộc thẳng vào mũi. Dịch Thanh Nguy cảm thấy toàn thân đang đổ mồ hôi, không biết là do mệt hay do nóng.
"Tâm trạng bệnh nhân thế nào?" Anh hỏi.
"Rất bất ổn, có xu hướng tự tử."
"Nói với anh ta, đã nhìn thấy tia hy vọng rồi. Tất cả chúng ta đều đang chiến đấu cùng anh ta, chỉ cần kiên trì là sẽ sống."
Một loạt thi thể được đưa đi hỏa táng, lại có bệnh nhân mới được đẩy vào.
Dịch Thanh Nguy định tiến lên đón thì bị y tá chặn lại.
"Bác sĩ Dịch, anh nên đi nghỉ ngơi, không thể tiếp tục làm việc nữa. Thức trắng hai đêm liền, người sắt cũng sẽ gục ngã."
Vừa nghe y tá khuyên, Dịch Thanh Nguy vừa sải bước theo xe đẩy, đáp: "Ừm, khám xong đợt cuối này đã."
Cô y tá được lệnh đến đây, nhất định phải khuyên được anh quay về: "Nhân lực thật sự rất eo hẹp, nhưng nếu ngã xuống một người, chẳng khác nào mất mười..."
Sắp rẽ trái, sắp khuất bóng ở cuối hành lang dài, do quán tính quá lớn, xe đẩy va vào góc tường. Tim Dịch Thanh Nguy nhói đau, anh dừng bước.
Như có linh cảm, cảm giác ngày càng mãnh liệt.
Dịch Thanh Nguy quay người, nhìn về phía cửa kính khu cách ly.
Người đó đang đứng ở đó, dường như bất động, không biết đã quan sát anh bao lâu rồi.
Gương mặt cậu vẫn nhỏ nhắn, một chiếc khẩu trang gần như che kín toàn bộ. Chỉ còn đôi mắt lộ ra, ánh mắt khóa chặt vào Dịch Thanh Nguy, như thể đã bén rễ trên người anh.
Dịch Thanh Nguy sững người, suy nghĩ, cơ thể, thời gian, tất cả đều dừng lại. Rồi lại cảm thấy nước đang chảy, hoa đang nở, cây đang lớn, vạn vật reo hò.
Quá xa.
Quá lâu.
Đứng xa vời vợi, như giấc mộng anh đêm đêm mơ tưởng.
Tống Dã Chi đã đợi rất lâu, không ngờ cuối cùng lại đợi được anh quay đầu. Cậu mỉm cười, khóe miệng từ từ giãn ra. Đeo khẩu trang, không thấy rõ toàn bộ khuôn mặt, chỉ thấy đôi lông mày cong cong, ý cười rạng rỡ.
Không.
Còn tuyệt vời hơn cả giấc mơ.
Dịch Thanh Nguy bước tới.
Một bước.
Hai bước.
Chạy tới, chạy về phía cậu.
Bọc trong ba lớp áo cách ly, hai lớp khẩu trang, Dịch Thanh Nguy áp tay lên tấm kính trong suốt. Bên kia, cách lớp cửa cách ly dày mười phân, Tống Dã Chi khẽ khàng, chậm rãi cúi đầu, áp trán lên đó.
Một chú thú nhỏ ngoan ngoãn, hiền lành, vòng vo tam quốc, cuối cùng cũng trở về bến cũ.
Chợt lạnh, chợt nóng.
Ai đang an ủi ai, ai đang liếm láp vết thương cho ai.
Gần hơn nữa, ánh mắt quấn quýt, như keo, không chịu nhường bước, hòa quyện thành vũng nước.
"Em đến bệnh viện Bắc Đại, bệnh viện như một tòa nhà bỏ hoang đổ nát, người ta nói với em ở đây không có người nào tên Dịch Thanh Nguy. Em chạy đến nhà chú, tìm ông nội Dịch và cô nhỏ."
"Trước đây chú đã dạy em rằng, nếu cần thì cứ tìm chú, không tìm được thì đến nhà chú. Cô nhỏ không có nhà, ông nội Dịch nói chú đã chuyển đến bệnh viện 301 từ lâu rồi. Em lại vội vàng đến 301, họ nói bác sĩ Dịch đúng là làm việc ở bệnh viện bọn họ, nhưng mấy hôm trước anh ấy đã tự nguyện đăng ký, qua vòng tuyển chọn, đến núi Tiểu Thang rồi."
"Em hỏi họ, núi Tiểu Thang là nơi nào, khi nào thì chú ấy quay lại. Họ trả lời, đó là nơi tập trung bệnh nhân SARS, có thể sau khi dịch bệnh được kiểm soát thì người sẽ trở về, có thể sẽ không bao giờ quay lại. Bác sĩ, y tá vào đó đều phải chuẩn bị trước hậu sự, phòng trường hợp hy sinh trong im lặng, không kịp để lại lời nào."
"Chú nhỏ, em tìm chú, tìm vất vả quá."
"Em đã hứa với ông nội, chỉ nhìn một chút thôi. Nhưng nhìn thấy chú rồi, em lại muốn chú nhìn thấy em. Lâu như vậy, chẳng nhớ gì cả, vẫn tham lam. Nhưng chú đừng trách em nhé, được không, không phải lỗi của em."
Tống Dã Chi đang nói, Dịch Thanh Nguy cũng đang nói.
"Tống Dã Chi... năm 2000, chú nghĩ, năm nay Tống Dã Chi sẽ trở về. Năm 2001, chú mong từ đầu năm đến cuối năm, mỗi ngày tan làm đều đi đường vòng đến hẻm Vân Thạch nhìn một lần. Chú Tống bảo chú đừng mong đợi nữa, nói em chắc chắn đã hết hy vọng rồi. Chú không tin."
"Nhưng chú lấy gì mà tin đây, một chữ, một tiếng, một bóng hình của em chú cũng không thấy."
"Năm 2002, chú bắt đầu bị mất ngủ. Bác sĩ tâm lý bảo chú thử tìm nguyên nhân, chú cũng ngại nói. Nhưng chú cũng là người khó chiều, không thích uống thuốc, không thích uống rượu, thà thức trắng đêm. Làm bác sĩ mệt lắm, không có ai mang cơm đến, dạ dày cũng bị hỏng. Bị cô nhỏ Dịch Cẩn và chú Dịch Diễm mắng té tát, còn đánh nhau với Thẩm Lạc Giai."
"Năm 2003 rồi, chú vẫn đang đợi. Vừa tha thứ cho em, dù muộn đến đâu, chú, Dịch Thanh Nguy cũng đợi được. Vừa hận em, nếu trong lòng em thật sự không còn chú, thì việc chú đợi còn có ý nghĩa gì nữa."
"Với thái độ buông xuôi, mặc kệ như vậy, chú dường như đã từ bỏ chính mình, nhưng vẫn kiên trì với em."
"Tống Dã Chi, chú cứ tưởng em sẽ không đến nữa. Sao giờ em mới đến."
Nói không ngừng nghỉ, không biết mệt mỏi, nhìn nhau, run rẩy, như hai kẻ điên.
Bao nhiêu lớp khẩu trang và mặt nạ, ngoài bản thân, ai nghe thấy được chứ? Cũng chính vì không nghe thấy, nên họ mới trút hết ruột gan ra, trút cho mình, trút cho trời đất. Đối phương không biết, cũng chẳng quan trọng.
Tống Dã Chi, phải làm sao đây, lần đầu gặp lại, chú lại khiến em rơi lệ.
Nhìn cậu ở ngay trước mắt, hàng mi ướt đẫm chà xát lên lớp kính, cào lên lòng bàn tay anh, vào tận xương tủy, vào sâu thẳm thần kinh anh.
Anh thật sự, rất muốn ôm cậu.
Rất muốn nghe giọng cậu gọi chú nhỏ.
Rất muốn ăn cơm cùng cậu.
Rất muốn nhìn thấy hai chiếc răng nanh nhỏ của cậu.
Rất muốn vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu.
Dịch Thanh Nguy nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, mỉm cười.
Trong mùa xuân hoang mang, hỗn loạn, ai ai cũng lo sợ này, vượt ngàn dặm xa xôi, cậu đã đến vì anh.
Tống Dã Chi, bông tuyết năm 1996, vẫn còn vương vấn trong mắt đôi mắt em.
Nhận xét
Đăng nhận xét