MN - Chương 53

Hôm ấy, quả thật không một ai tiễn cậu.

Ăn cơm tối xong, không ai nói gì.

Tống Dã Chi bắt đầu dọn dẹp bát đũa, mang vào bồn rửa. Đứng ngây người một lúc, cậu mở vòi nước, xắn tay áo lên, từng cái bát, từng đôi đũa, cẩn thận rửa sạch sẽ.

Tay kéo vali vẫn còn nhỏ nước, tí tách rơi xuống, nhuộm chiếc vali màu xám sắt thành đen sẫm.

Tống Anh Quân định bước ra thì bị Tống Dã Chi giữ lại ở ngưỡng cửa.

"Ông nội, chú Đào, tiễn đến đây thôi ạ. Hai người ở nhà giữ gìn sức khỏe, cháu đi đây."

Cậu vẫy tay, sải bước về phía trước, biến mất trong màn đêm sâu thẳm, cuối con hẻm dài.

Giờ cao điểm buổi tối, xe cộ tấp nập.

"Đây là cơn mưa đầu tiên kể từ khi vào xuân đấy." Bác tài xế taxi đột nhiên nói.

Nghe vậy, Tống Dã Chi vẫn luôn cúi đầu ngẩng lên. Mưa bụi rơi trên cửa kính, bác tài bật cần gạt nước, lấy khăn khô lau gương chiếu hậu bên ngoài.

Cửa kính xe hạ xuống, khung cảnh mưa thật hùng vĩ.

Dòng xe dừng lại không nhúc nhích, ánh đèn xe lộn xộn, chiếu theo nhiều góc độ khác nhau, xé toạc màn đêm. Những hạt mưa nhảy vào vùng ánh sáng, khiến thế giới nơi đây càng thêm hỗn loạn.

Trong ánh sáng đỏ trắng, hình dáng thực sự của mưa đã biến đổi.

"Giống như tuyết vậy." Tống Dã Chi nói.

Bác tài cũng nhìn, không thấy gì đặc biệt, nhưng vẫn tiếp lời.

"Đúng rồi đấy, mùa đông vừa rồi vậy mà không có tuyết rơi."

"Không có tuyết rơi là chuyện hiếm sao?" Cậu hỏi.

"Hiếm chứ, Bắc Kinh gần như năm nào cũng có tuyết."

"Ồ." Tống Dã Chi lại cúi đầu xuống.

"Cháu không phải người Bắc Kinh à?" Bác tài cười hề hề, "Bác nghe cháu nói giọng Bắc Kinh mà."

"Chỉ ở đây một năm thôi."

Từ mùa đông, đến một mùa đông khác, rồi rời đi vào mùa xuân.

"Vậy cháu là người ở đâu?"

Tống Dã Chi nghĩ ngợi một hồi, cười nói: "Cháu cũng không biết nữa."

Bác tài chỉ vào hành lý phía sau, hỏi: "Vậy cháu định đi đâu?"

"London ạ"

"À! Thảo nào... mới đầu năm học chưa được bao lâu." Dòng xe bắt đầu di chuyển, "Du học tốt đấy, học xong về xây dựng tổ quốc."

Tống Dã Chi không nói gì nữa, chỉ gật đầu.

Đến sân bay, bác tài xuống xe giúp cậu khuân hành lý. Hai chiếc vali, một cái nằm trong cốp xe, một cái nằm ở ghế sau, bác tài vất vả nhấc xuống, không quên khen: "Bọn trẻ bây giờ thật sự càng ngày càng tự lập."

Tống Dã Chi cảm ơn bác.

Bác tài cười sảng khoái: "Chúc cháu thượng lộ bình an, học hành thành đạt."

Tống Dã Chi từ chối việc tiễn đưa, chính là vì không muốn nghe những lời chúc tụng như thế này. Vậy mà bác tài suốt dọc đường cứ tô đậm không khí chia ly, xuống xe rồi lại lên đến đỉnh điểm.

Cậu chỉ đành cảm ơn lần nữa.

Tống Dã Chi không vào khu vực kiểm tra an ninh ngay, có lẽ vì hàng người quá dài, có lẽ vì còn quá sớm so với giờ cất cánh, dù sao cậu cũng không vào, mà tìm một góc khuất trong sảnh lớn ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, đầu gối liền có cảm giác đau nhói.

Cậu nhìn xung quanh, quan sát một vòng. Hầu hết mọi người đều đi cùng nhau, đang trò chuyện; số ít đi một mình, đang đọc sách, ngủ gật, ăn mì gói.

Tống Dã Chi không có sách, không có mì gói, cũng không buồn ngủ. Cậu không biết mình nên làm gì, chỉ đành nhìn chằm chằm xuống đất, ngồi yên như phỗng.

Tối nay di chuyển quá nhiều, đứng lên ngồi xuống liên tục, bây giờ yên tĩnh lại, cảm thấy vết thương ở đầu gối càng lúc càng nứt toác, ngứa ngáy đau rát. Ẩm ướt, không biết có phải chảy máu không.

Tống Dã Chi không ngồi nữa, lấy hai miếng gạc từ trong ba lô, đi vào nhà vệ sinh.

Đầu gối không chảy máu, là cậu tưởng tượng, nhưng đúng là vết thương đã nứt ra. Để đề phòng, Tống Dã Chi vẫn dán gạc vào cả hai đầu gối.

Đèn trong sảnh rất nhiều, sáng trưng. Tống Dã Chi từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn về chỗ ngồi ban nãy của mình, có người đang đứng đó, nghiêng người, đứng thẳng tắp, hai tay đút túi áo khoác, hơi cúi đầu, nhìn hành lý của cậu.

Tống Dã Chi bị chói mắt, có một khoảnh khắc cảm thấy như đang mơ.

Cậu chợt hiểu ra lý do mình ngốc nghếch chờ đợi ở sảnh lớn.

Cũng chợt hiểu ra, thì ra thần linh đôi khi cũng hiển linh.

Dịch Thanh Nguy dường như hoàn toàn không biết sự chấn động trong lòng cậu, nhận thấy Tống Dã Chi đến gần, anh chỉ nghiêng người, rồi chỉ vào vali nói nhỏ: "Em làm vậy, hành lý sẽ bị mất đấy."

Tống Dã Chi hỏi: "Chú đến khi nào vậy?"

Mưa đã tạnh từ lâu, mà người trước mặt lại không hề bị ướt.

Tống Dã Chi tiếp tục hỏi: "Lúc nãy chú ở đâu?"

Dịch Thanh Nguy cũng hỏi cậu: "Chỗ ở bên đó đã lo xong chưa?"

Tống Dã Chi cụp mắt xuống, không trả lời.

"Có bạn cùng phòng không?"

"Lúc nãy chú đứng ở đâu? Sao em không tìm thấy."

"Nếu ở một mình, trước khi đi ngủ nhất định phải khóa cửa sổ cẩn thận, thường xuyên chuẩn bị sẵn hộp thuốc, buổi tối cố gắng đừng ra ngoài, an toàn là trên hết." Dịch Thanh Nguy dặn dò.

Tống Dã Chi nản lòng, trước khi trật tự trong lòng bị phá vỡ, cậu phải tránh xa Dịch Thanh Nguy một chút.

Dịch Thanh Nguy nắm lấy tay cậu đang kéo vali: "Lúc nãy chú ở cửa sảnh lớn."

"Đã đến rồi, sao không ra gặp em."

"Em không muốn ai tiễn mà."

Tống Dã Chi không nói nên lời, im lặng.

"Những điều chú vừa nói, em phải nhớ cho kỹ. Bình thường chú ý nghỉ ngơi và ăn uống, đặc biệt giữ gìn sức khỏe, một mình ở nước ngoài, bị bệnh sẽ rất tội nghiệp. Mô hình học tập ở nước ngoài không giống trong nước, nhưng chú tin vào năng lực của em, chỉ là đừng quá căng thẳng, đừng tự tạo áp lực cho mình, chú hy vọng em sống thoải mái vui vẻ." Dịch Thanh Nguy lải nhải, như biến thành một người khác.

Cậu cúi đầu, không biết có đang nghe hay không. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chia ly sắp đến.

"Em cũng hy vọng vậy." Tống Dã Chi nói.

"Chú nói với em nhiều như vậy. Chú nhỏ, chú có nhớ em không?"

Trong mắt Tống Dã Chi có ánh sáng lấp lánh, trong veo sáng ngời. Dịch Thanh Nguy nhìn vào, cảm thấy như những chiếc móc câu, như những tiểu ác ma xảo quyệt xinh đẹp dụ dỗ người ta hướng tới sự hủy diệt.

"Có."

"Vậy còn em, em có thể nhớ chú không."

Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, mưa cũng khó dập tắt, Dịch Thanh Nguy đoán lý trí của cả hai đều chẳng còn lại bao nhiêu.

"Được."

Tống Dã Chi mỉm cười, ngẩng cổ hít một hơi.

Đủ rồi, đến đây là đủ rồi.

Còn tham lam gì nữa, không cần quá tham lam.

Nhưng Tống Dã Chi vẫn không nhịn được, xin thêm một cái ôm.

Hơn một năm, cậu cao lên không ít, ít nhất là lúc ôm, cằm đã chạm đến vai Dịch Thanh Nguy.

Giá mà cơ thể có thể trở thành phương tiện truyền tải cảm xúc thì tốt biết mấy, em ôm chú, áp sát vào chú, chú sẽ hiểu em yêu chú nhiều như thế nào, sẽ không nói với em những lời vô căn cứ như "để em nhận thức rõ bản thân" nữa.

"Chú nhỏ, có phải, nếu em hứa sẽ không thích chú nữa, thì em sẽ không phải đi."

Cậu khẽ hỏi, như đang mê hoặc ai đó.

"Phải." Giọng điệu của Dịch Thanh Nguy trở nên cứng nhắc.

"Nhưng vô ích thôi." Tay cậu thoát khỏi lòng bàn tay Dịch Thanh Nguy, nắm chặt tay kéo vali, làm ra vẻ sắp quay đầu bỏ đi, "Mọi người tiễn em đi cũng vô ích, xa đến đâu, lâu đến đâu, em vẫn sẽ nói, sẽ thừa nhận, em thích chú."

Còn lời nào hay hơn thế nữa không.

Không còn nữa.

Những năm sau đó, Dịch Thanh Nguy không còn được nghe nữa.

Bóng lưng Tống Dã Chi cô độc, hai tay bị vali chiếm giữ, mặc cho nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến nhiều người phải ngoái nhìn.

Dịch Thanh Nguy bước nhanh đuổi theo, nhận lấy vali, đứng cùng cậu trong hàng dài làm thủ tục. Anh rút khăn giấy định lau nước mắt cho cậu, Tống Dã Chi né tránh, lấy tay áo lau qua loa, quay mặt đi chỗ khác.

Hành động của Tống Dã Chi khiến anh mím môi cười thầm, nhìn gáy cậu, nửa bất đắc dĩ.

Bàn tay to lớn nâng mặt Tống Dã Chi lên, nhìn chóp mũi người kia ửng đỏ, nước mắt lưng tròng.

Dịch Thanh Nguy định nói lại thôi.

Anh muốn dặn dò, Tống Dã Chi, đừng quên chú.

Nhưng như vậy lại quá ích kỷ, quá vô lý. Anh bây giờ, không có tư cách.

Lời nói rẽ sang hướng khác, cuối cùng anh nói: "Tống Dã Chi, đừng khóc vì chú nữa."

Mưa đã tạnh hẳn.

Ngày mai lại là một ngày đẹp trời, mặt trời vẫn mọc, vạn vật không thay đổi.

"Vâng."

Tống Dã Chi đáp xong liền bước đi, nói thêm một chữ nữa, chính là không biết xấu hổ.

Bước qua cánh cửa đó, đứng trên bục kiểm tra an ninh, Tống Dã Chi mặt không cảm xúc, nhìn Dịch Thanh Nguy dần bị dòng người nuốt chửng.

Cậu đã trả anh lại cho thế giới.

Sau đó, thời gian mất đi thước đo, trôi qua vùn vụt.

Tống Dã Chi theo mọi người, đi qua cầu nối, lên máy bay, xin một cốc nước nóng. Cậu uống rất vội, ngụm nước ngậm trong miệng, trôi xuống cổ họng, nóng rát.

Tống Dã Chi tự cho mình là vô dụng, vừa mới hứa với anh, chớp mắt đã thất hứa.

Tiếp viên hàng không đưa cho cậu một gói giấy, Tống Dã Chi lấy tay che mặt nhận lấy, cảm ơn rồi giải thích thêm một câu: "Là do bị bỏng."

Tiếp viên hàng không cười rất thông cảm: "Không sao đâu."

Máy bay cất cánh, cơ thể mất trọng lượng.

Tuổi trẻ của Tống Dã Chi, trong tiếng ầm ầm to lớn, khó chịu, không thể tránh khỏi này, chính thức kết thúc.

Sở hữu ngắn ngủi, mất mát dài lâu, không hẹn ngày gặp lại.

---

Trong sảnh vắng tanh, Dịch Thanh Nguy suýt nữa thì không tìm thấy lối ra.

Anh vừa đi vừa mò hộp quẹt trong túi, lấy ra lắc lắc, vô tình liếc mắt, nhìn thấy hai người quen.

Tống Anh Quân và Đào Quốc Sinh đứng ở cửa sảnh chính, vẻ mặt buồn bã.

Họ cũng đến tiễn cậu lặng lẽ.

Dịch Thanh Nguy lấy điếu thuốc chưa châm lửa ra khỏi miệng, cất vào túi. Từ xa, Tống Anh Quân vẫn nhìn anh.

Đến gần, Tống Anh Quân nói: "Bớt hút thuốc đi."

"Dạo này mới hút nhiều hơn thôi, sau này sẽ đỡ hơn."

Tống Anh Quân gõ gõ cây gậy, xoay người bước đi trước: "Tiểu Nguy, làm phiền cháu đưa chúng ta về."

Tống Anh Quân và Đào Quốc Sinh đã chứng kiến toàn bộ quá trình chia tay của họ. Trong đó, nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ của Dịch Thanh Nguy, Tống Anh Quân bắt đầu nghi ngờ.

Bất đắc dĩ, là không còn cách nào khác, đành buông xuôi.

Không có yêu, lấy đâu ra bất đắc dĩ.

Ông vẫn luôn nghĩ, chỉ có mình Tống Dã Chi đơn phương, nào ngờ, hóa ra, là lưỡng tình tương duyệt.

Trên xe, Tống Anh Quân hỏi: "Tiểu Nguy, cháu nói xem, chuyện này, chú làm đúng không?"

Dịch Thanh Nguy không suy nghĩ quá lâu, thành thật trả lời: "Để em ấy ra ngoài trải nghiệm nhiều hơn, là tốt."

"Cháu trách chú Tống không?"

Dịch Thanh Nguy cười: "Không có chuyện đó."

Đưa đến tận cửa nhà, Tống Anh Quân và Đào Quốc Sinh định mở cửa xe xuống.

Dịch Thanh Nguy lên tiếng, nói thẳng: "Chú Tống, hôm nay cháu để em ấy đi, là đã quyết tâm chờ em ấy. Đến lúc đó, chú cũng đừng trách cháu quá."

Anh không phải là kẻ đào ngũ, mà là tù binh ngoan cường chống cự.

Bắc Kinh mưa rào một đêm.

Là cơn mưa đầu tiên, cũng là cơn mưa cuối cùng.

Tan vỡ, chia ly, ở London dai dẳng suốt sáu năm.

 Chương trước     |     Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến