MN - Chương 2

Năm 1996, đầu tháng Giêng, giữa mùa đông lạnh giá.

Gió phương Bắc mạnh hơn phương Nam, khô và hung dữ, thổi đến choáng váng đầu óc.

Tuyết phương Bắc dày đến mức người ta phải che ô, có thể nặn người tuyết, có thể chơi ném tuyết.

Tống Dã Chi xoay xoay cổ, lại thấy mái nhà phương Bắc không cao và nhọn như phương Nam, tuyết phủ trên mái nhà bằng phẳng một lớp dày, lưu lại dấu vết của cả một mùa đông.

Trí thông minh của loài chim cũng có sự khác biệt giữa Nam và Bắc. Chim phương Nam không ngốc nghếch như phương Bắc.

Tống Dã Chi đứng dưới mái hiên, bất động, nhìn chú chim ngốc nghếch trước mặt nghĩ ngợi.

Áo len, áo khoác bông, áo phao, khăn quàng cổ, mũ, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, khiến cổ và vai cậu ê ẩm.

Cọt kẹt một tiếng, cánh cổng sân bị ai đó đẩy ra, một luồng gió lạnh thổi vào. Nó như con chó dữ được tháo xích, chạy toán loạn trong sân nhỏ, vồ lấy bất cứ ai.

Chỉ riêng Tống Dã Chi là bị vồ cắn thảm hại nhất.

Tống Dã Chi nghe thấy tiếng bước chân từ cổng đến gần, nhưng không để ý đến người tới. Cậu chịu đựng cơn đau nhức trong xương cốt, cúi thấp cằm, giấu nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ, vẫn nhìn chằm chằm con chim đang hoảng sợ vỗ cánh.

Vào trong sân, Dịch Thanh Nguy cúi đầu cụp ô, ngẩng lên thì thấy một cậu bé đang đứng yên lặng trước cửa, trước mặt đặt một chiếc lồng chim. Cậu bé nhìn chim, chim cũng nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu.

Một người một chim cứ thế giằng co kỳ lạ.

Trong mắt Dịch Thanh Nguy, cảnh tượng này thật mới mẻ.

Anh tiến lên hai bước, đứng ngay trước mặt cậu, dáng người cao lớn phủ bóng cậu bé trong bóng râm của mình.

Anh nghiêng đầu hỏi: "Trời lạnh thế này, làm gì vậy?"

Cậu bé chớp mắt, không nói gì.

Dịch Thanh Nguy nhìn cậu chằm chằm, vài giây sau, đưa tay vén khăn quàng cổ của cậu, để lộ sống mũi và đôi môi.

"Tống Dã Chi, phải không?" Giọng nói không hề có chút cảm xúc.

Tống Dã Chi nghĩ, người này thật thú vị. Một câu hỏi được đưa ra, không giống như đang dò hỏi, mà là khẳng định. Cậu ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc, gió đưa một bông tuyết đến, nhẹ nhàng rơi trên hàng mi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Thanh Nguy, cậu thấy không rõ ràng.

Cậu chớp mắt lần nữa, bông tuyết rơi xuống, rồi tan ra trong khóe mắt, lan ra một cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo.

Lần này thì rõ rồi.

Tống Dã Chi chỉ nhìn anh, một lúc lâu không nói gì.

Dịch Thanh Nguy không để ý, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt lại rơi vào người cậu, nói: "Đến thăm ông cậu, tiện thể đưa cậu đến nhà tôi ăn cơm."

Ngoài trời gió quá lớn, người ta đến tận cửa, Tống Anh Quân mới nghe thấy động tĩnh, vội vàng gọi người giúp việc đang dọn dẹp phòng ngủ ra mở cửa, đón khách vào nhà.

Dịch Thanh Nguy đi cuối cùng, chân trước đã bước qua ngưỡng cửa, dừng lại, nghiêng người sang một bên, nhướng mày, như cười như không.

Anh hỏi: "Không vào à?"

Tống Dã Chi thu hồi ánh mắt đang nhìn Dịch Thanh Nguy, lại vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, ồm ồm nói: "Không vào."

Hai nhà họ Tống và họ Dịch đã có giao tình mấy đời.

Từ đời cha của Tống Anh Quân và Dịch Vĩ Công đã là hàng xóm, Tống Anh Quân từ khi sinh ra đã gọi Dịch Vĩ Công là anh. Sau này, hai người cùng tham gia quân đội, cùng nhau vào sinh ra tử, là tình nghĩa sống chết có nhau. Đến đời con cháu, Tống Tuấn kết hôn, vợ mang thai Tống Dã Chi thì hai vợ chồng vào Nam kinh doanh. Vài năm sau, công việc làm ăn phát triển, họ đón bố mẹ vào Nam phụng dưỡng.

Bà của Tống Dã Chi mất năm ngoái, sức khỏe của Tống Anh Quân ngày càng yếu, ông cụ dự định quay về phương Bắc an hưởng tuổi già. Tống Dã Chi không thân thiết với bố mẹ, ông nội về, cậu cũng theo về.

Dịch Vĩ Công có ba người con, hai trai một gái, Dịch Thanh Nguy nhỏ hơn anh cả mười mấy tuổi. Anh cả làm chính trị, đã lập gia đình. Chị gái kinh doanh, chưa chồng chưa con. Hai người thường bận rộn đến mức mấy tháng không gặp mặt, gia đình Tống Anh Quân tối qua mới xuống máy bay, Dịch Thanh Nguy là người rảnh rỗi nhất nên sáng sớm hôm sau đã được cử đến mời mọi người đến nhà dùng bữa.

Trong nhà rất náo nhiệt, Tống Dã Chi lẻ loi đứng ngoài cửa, không còn nhìn chim nữa, mà nhìn sợi chỉ tua rua của khăn quàng cổ, ngẩn ngơ.

Cọt kẹt một tiếng, cửa lại mở.

Người giúp việc thò đầu ra, nhẹ giọng nói: "Tiểu Dã, ông cho cháu vào rồi đấy."

"Ồ."

Tống Dã Chi vừa đi vừa cởi áo khoác và khăn quàng cổ, vào nhà không đến phòng khách, mà vội vàng mở cửa phòng ngủ, muốn thay một bộ quần áo thoải mái.

Người giúp việc xách lồng chim vào nhà đặt cẩn thận, đi theo sau cậu, bước nhanh tới nắm lấy tay cậu, lải nhải: "Đừng cởi nữa, lát nữa còn phải ra ngoài, cởi ra mặc vào dễ bị cảm lạnh, lại phải uống thuốc."

"Vẫn... vẫn thật sự phải đi ăn cơm à."

Tống Dã Chi không muốn đi, trời quá lạnh, nhưng lại không muốn mặc quá dày.

Mùa đông phương Bắc thật là khó chịu.

"Tiểu Dã, lại đây chào chú nhỏ đi. Vừa bị phạt đứng, quên hết lễ phép rồi à?" Tống Anh Quân đợi mãi không thấy người đâu, lên tiếng.

Tống Dã Chi đáp: "Chờ một chút..."

Còn muốn nói gì nữa, nhưng lại thôi.

Cậu chậm rãi kéo khóa áo khoác, miễn cưỡng lê bước chân đi.

Dịch Thanh Nguy ngồi đối diện ông Tống, tay cầm tách trà nóng để sưởi ấm.

Thời tiết âm độ không hề khoan nhượng, người đi ngoài trời một lúc, tay bị gió thổi đến trắng bệch. Thế nhưng Tống Dã Chi vừa vào cửa đã vội vàng liếc nhìn, chỉ thấy đôi tay ấy trắng nõn, được chiếc cốc gỗ màu nâu làm nổi bật, trắng như ngọc lưu ly.

Dịch Thanh Nguy đã muốn hỏi từ lâu: "Vừa nãy ở ngoài cửa là bị phạt đứng à?"

"Tối qua lúc về gặp một con chim lông đẹp, giọng hót cũng hay, tôi bỏ chút tiền mua về, ai ngờ sáng sớm dậy đã thấy lồng chim trống không. Không cần nghĩ cũng biết là do thằng nhóc này làm, từ nhỏ đã thích mở lồng chim của tôi, không chịu để tôi nuôi chim." Tống Anh Quân khẽ hừ một tiếng, "Phạt nó đứng úp mặt vào tường nửa tiếng."

"Bay rồi à? Nãy vào thì thấy một con mà."

Tống Anh Quân cười nói: "Kỳ lạ là muốn thả nó đi, nó lại bay vào trong nhà, trốn trong góc tường không kêu tiếng nào."

Tống Dã Chi vào phòng khách liền thấy Dịch Thanh Nguy mỉm cười, không biết đang cười cái gì.

Cậu cụp mắt xuống, hơi cúi người, nói: "Chào buổi sáng, chú."

"Chào cậu."

Vị chú này trông còn khá trẻ.

Tống Anh Quân gõ gõ bàn, gọi cậu lại gần uống nước nóng cho ấm. Tống Dã Chi không thích uống nước nóng, đi đến gần nhưng không động vào, chỉ nói: "Nóng lắm."

"Không nóng thì cho cháu uống làm gì?" Tống Anh Quân véo má cậu, "Mặt cháu như đồ sứ để trong hầm băng vậy, mau uống đi. Sau này còn mở lồng chim của ông, ông vẫn sẽ phạt cháu."

Có người ngoài đứng xem, Tống Dã Chi không muốn nói nhiều, cụp mắt đáp: "Vâng."

"Đói chưa? Uống thêm vài ngụm nữa thì đến nhà chú Dịch ăn cơm."

Năm đó, vợ của Dịch Vĩ Công đã ngoài ba mươi, bất ngờ có Dịch Thanh Nguy, không nỡ cũng không đành lòng bỏ, nên quyết định sinh ra. Vì vậy, Dịch Thanh Nguy tuy tuổi nhỏ nhưng địa vị lớn, từ nhỏ đến lớn đã chịu nhiều phiền phức về cách xưng hô.

Trên mặt nước có lá trà trôi nổi, Dịch Thanh Nguy nhẹ nhàng thổi bay, nhấp một ngụm nhỏ, làm ướt môi, tranh thủ liếc nhìn cậu, thờ ơ hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"16... 17." Cậu đáp.

Chú Dịch cố gắng níu kéo: "Cũng chả chênh nhau mấy tuổi, sau này gọi anh là được."

Tống Anh Quân lắc đầu: "Không được, bối phận không thể loạn."

Tống Dã Chi không cùng suy nghĩ với họ, chỉ nghĩ: Vậy... là chênh nhau mấy tuổi?

"Giờ người trẻ chúng ta không câu nệ mấy chuyện này." Dịch Thanh Nguy đặt cốc xuống, hất hàm về phía Tống Dã Chi, "Hửm?"

Không hiểu sao, người đứng đối diện lại không nói gì, chỉ nhìn anh, giống như lúc ở ngoài cửa.

Dịch Thanh Nguy không né tránh, đón nhận ánh mắt của Tống Dã Chi.

Bỗng nhiên người kia lên tiếng, giọng nói trong trẻo, chỉ là mang theo âm điệu mềm mại đặc trưng của người phương Nam, không sửa được.

"Anh tên gì? Người trẻ tuổi bọn em thường gọi nhau bằng tên."

Chưa kịp đợi phản ứng của Dịch Thanh Nguy, Tống Dã Chi đã bị ông nội gõ vào sau gáy, giả vờ mắng mỏ vài câu, rồi bị đẩy lên xe.

Nhà họ Dịch không ở trong sân nữa, mà ở nhà riêng.

Xuống xe, lập tức có một dì ra đỡ ông Tống vào nhà. Tống Dã Chi đi theo Dịch Thanh Nguy ra phía sau cốp xe, xách quà xuống.

Hai người đi một trước một sau, Dịch Thanh Nguy đi chậm lại chờ cậu.

"Cái bên tay phải đưa cho tôi."

Tống Dã Chi liếc nhìn hai tay đầy ắp đồ của Dịch Thanh Nguy, nói: "Em xách được."

"Biết cậu xách được, sợ cậu xách đồ, đi hai bước lại ngã." Giọng Dịch Thanh Nguy lười biếng, cố ý trêu chọc cậu, "Đã đi trên tuyết phương Bắc bao giờ chưa?"

Tống Dã Chi dậm chân hai cái: "Anh đã đi giày chống trơn trượt của phương Nam bao giờ chưa?"

Cậu biết người trước mặt mình có ý tốt, liền bổ sung thêm: "Cầm đồ bằng hai tay, giữ thăng bằng."

"Vậy à?" Dịch Thanh Nguy liếc xéo cậu một cái, cúi người lại gần, nhận lấy quai xách từ tay cậu, nói, "Vậy thì đưa cả hai tay cho tôi."

Đột nhiên lại gần rồi lại rời đi ngay lập tức, hai tay cậu trống không, có chút bối rối. Tống Dã Chi ngẩn người vài giây, cứng đờ nắm chặt tay, giữ lại chút hơi ấm.

Tuyết dần tạnh.

Không biết là ảo giác, hay phương Bắc vẫn luôn như vậy. Bầu trời âm u, mặt đất sáng lóa, ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng lại có ranh giới rõ ràng.

Tống Dã Chi lẽo đẽo theo sau, chăm chú nhìn bóng lưng người phía trước. Hôm nay Dịch Thanh Nguy mặc một chiếc áo khoác dài màu xám quá gối, cúc áo không cài hết, gió thổi từ phía trước, làm vạt áo bay phấp phới.

Tống Dã Chi lại nắm chặt tay.

Người phương Bắc cũng khác với người phương Nam.

Chân dài hơn, sống mũi cao hơn, đường nét rõ ràng hơn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến