MN - Chương 1
Năm nay thật trùng hợp, Thất Tịch lại rơi đúng vào ngày Lập Thu.
Còn vài ngày nữa mới đến Lập Thu, chẳng biết quang cảnh toàn thành ra sao, cậu bị vây hãm trong không gian nhỏ bé này, lại ngửi thấy chút hơi thu len lỏi ra từ mùa hè sôi động.
Sau Lập Thu, thành phố này sẽ bắt đầu nhiều mưa.
Nhưng dường như mưa cũng giống như người, chẳng đợi được, hôm nay và rạng sáng ba giờ hôm qua đã rả rích rơi một trận thỏa thuê, sáu giờ chưa tạnh, bảy giờ mưa nhỏ dần, đến tám giờ, mặt trời mọc.
Tống Dã Chi tựa bên cửa sổ phòng ngủ trên lầu hai hút thuốc, hương hoa thỉnh thoảng len vào từ khung cửa, lượn lờ vài vòng, bị mùi khói thuốc át đi, như chán nản, lại lững lờ bay đi nơi khác.
Cậu đếm những bông hoa nở trong vườn dưới lầu, mãi mê đến độ tàn thuốc rơi xuống một đoạn dài, không chịu nổi gió, gãy vụn, rơi xuống bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Cúi đầu nhìn, cậu đưa tay phủi phủi, nhưng vô ích. Rời khỏi bậu cửa, cậu ngậm thuốc xuống phòng khách tầng một lấy gạt tàn.
Quay lại phòng ngủ, điếu thuốc đã cháy hết. Bộ đồ ngủ trắng dính đầy tàn thuốc, lem luốc vô cùng.
Cậu muốn cười, nhưng gương mặt lại vừa đắng chát vừa cứng đờ, chẳng còn chút sức lực nào để nhếch mép, chỉ có thể khẽ cười một tiếng trong lòng – nếu là trước đây, bộ dạng này chắc chắn sẽ bị mắng.
Nụ cười gượng gạo vừa lóe lên đã vụt tắt, giống như ném một viên sỏi nhỏ xuống mặt nước tĩnh lặng, chẳng thể khuấy động gợn sóng, chớp mắt đã tan biến không dấu vết.
Tống Dã Chi cầm gạt tàn, không biết tiếp theo nên làm gì. Đang đứng yên, đầu bỗng nặng trĩu, một cơn choáng váng ập đến, thế giới trong mắt cậu méo mó đến lạ, thoắt cái lại nhìn mặt trời thành đen trắng.
Cậu thản nhiên chịu đựng, ngây người một lúc trong căn phòng trống rỗng, rồi bước đến ngồi xuống trước bàn học. Chiếc gạt tàn thủy tinh tinh xảo đặt bên tay trái, bên trong nằm gọn một mẩu thuốc lá.
Cậu buông thõng vai, hai mu bàn tay chồng lên nhau, úp mặt xuống bàn, nhìn mẩu thuốc một lúc, đưa ngón trỏ ra, khẽ gạt vài cái, nhỏ giọng nói: "Trông mày thật đáng thương."
Giọng nói yếu ớt, khàn đặc, bị khói thuốc ám khói, cũng vì đã quá lâu không cất lời.
Tống Dã Chi vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp trên bàn, hai ngón tay kẹp hộp diêm, khẽ bật một cái, một que diêm rơi ra. Cậu quẹt diêm, chuẩn bị châm thêm một điếu thuốc nữa.
"Tống Dã Chi, lại đây."
Cậu dừng động tác.
Dịch Thanh Nguy luôn thích gọi cậu bằng cả họ lẫn tên.
– Nếu Tống Dã Chi phạm lỗi khiến anh tức giận, khi gọi tên cậu, Dịch Thanh Nguy sẽ cố ý kéo dài âm cuối, giọng điệu trầm thấp. Nhưng đa phần khi tâm trạng tốt, anh sẽ nhẹ nhàng dừng lại ở chữ "Chi", nghe rất thân mật, tất cả yêu thương đều ẩn chứa trong âm điệu nhẹ nhàng ấy.
Vừa rồi, Tống Dã Chi nghe thấy anh lại gọi mình như vậy, từ phía sau.
"Không để ý đến người ta nữa à?"
Lại một lần nữa.
Những dây thần kinh đang đau nhói trong đầu bỗng nhiên đình công, âm ỉ tê dại, như thể đang chuẩn bị bùng nổ. Dòng máu chết lặng bỗng sôi lên sùng sục, gân xanh nổi lên trên cánh tay, hộp diêm mỏng manh trong tay dần dần lõm xuống, hiện ra một vết lõm tròn trịa.
Tống Dã Chi như một người đứng ngoài cuộc, cảm nhận rõ ràng cơ thể mình sống dậy, nóng lên, kèm theo nhịp tim đập dữ dội, cơn đau đầu khủng khiếp.
Nhưng cậu vẫn không nhúc nhích.
Từng nỗi lo lắng ập đến, đau đớn đến mức cậu không dám quay đầu lại.
Một mình giằng co với không khí hồi lâu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cậu cứng nhắc đứng dậy, quay đầu, động tác chậm chạp.
Một con người bằng xương bằng thịt, lại trở thành con rối gỗ phủ bụi bị người chủ bắt đầu đùa nghịch lại.
Đáng tiếc, đập vào mắt vẫn chỉ là căn phòng với bàn ghế. Trong khoảng trắng mênh mông trống rỗng, ánh sáng lan tràn, rồi lại lụi tàn.
"Lại là thế này." Cuối cùng, Tống Dã Chi rơi lệ trước khoảng không, đau xót, im lặng. Cậu đưa tay lên, dùng tay áo che mắt, giọng nghẹn ngào, tự nói với chính mình, "Xin lỗi, em nhớ chú quá."
Đúng dịp nghỉ hè, Đào Huân theo lệ thường đến ở nhà ông nội. Đào Quốc Sinh bảo Đào Huân bê ghế dài ra sân đặt dưới bóng cây, khi nhóc nằm xuống rồi, lại giục nhóc vào nhà lấy quạt mo, tiện thể thay nước cho cá vàng.
"Tiểu Huân."
Lại nữa rồi.
Vừa trở lại trước màn hình tivi, Đào Huân nghe thấy ông nội gọi mình liền rùng mình, nhóc thở dài, than vãn: "Ông ơi! Đang xem trận chung kết của Quách Tinh Tinh mà!"
"Đi, ôm mấy quả dưa hấu mang sang nhà cho chú Tiểu Dã nhà mình đi."
Đào Huân đang ủ rũ bỗng chốc bật dậy khỏi ghế sofa, như một cơn gió lướt ra cửa.
"Dưa ở đâu ạ? Hay là cháu mang thêm mấy cái sủi cảo nhân thịt lợn nữa nhé?"
Thấy nhóc như vậy, Đào Quốc Sinh nghiêm giọng hỏi: "Mến chú Tiểu Dã nhà mình đến thế cơ à?"
Đào Huân đắc ý vô cùng, lắc lư đầu đáp: "Ông không hiểu đâu."
Ông lười để ý đến vẻ mặt đó của nhóc, nhắm mắt dưỡng thần, không thèm nhìn nữa.
Cây cối trong sân không chịu nổi mấy trận mưa thu, chỉ sau một đêm đã trở thành cành khô, nhìn tới đâu cũng thấy tiêu điều xơ xác.
Chiếc quạt mo trong tay Đào Quốc Sinh dần dần ngừng lại.
Tối qua ngủ sớm, tuổi già không thiếu ngủ, lại hay nằm mơ. Đào Quốc Sinh mơ thấy Dịch Thanh Nguy – cũng lạ, đã ba tháng rồi, vậy mà hôm qua mới là lần đầu tiên ông mơ thấy anh.
Trong mơ, thời gian và không gian đều hỗn loạn.
Dịch Thanh Nguy mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ lúc 27 tuổi, một tay dắt Tống Dã Chi đang mặc đồng phục trung học, vừa xoa đầu cậu thiếu niên, vừa mỉm cười dặn dò Đào Quốc Sinh sau này hãy chăm sóc Tống Dã Chi thật tốt.
Dịch Thanh Nguy rõ ràng nói muốn đi, nhưng lại nắm chặt tay Tống Dã Chi không rời.
Đào Quốc Sinh trong mơ vừa muốn khóc vừa muốn cười, đáp: "Cứ yên tâm mà đi, ta coi cả hai đứa như con ruột."
Cánh cổng ngoài sân đột nhiên bị đạp tung, chiếc quạt mo trong tay Đào Quốc Sinh rơi xuống đất.
Ở phía xa, những đám mây cuối cùng cũng che khuất mặt trời.
Những bước chân gấp gáp của Đào Huân dừng lại trước ghế, tay chống lên đầu gối, nhóc khom lưng thở hổn hển, nói: "Ông ơi, nhà chú Tiểu Dã không có ai, cháu chỉ thấy một bức thư trên bàn phòng khách, bảo ông tự tay mở ra." Giọng Đào Huân càng nói càng run rẩy, "Cửa chống trộm... cửa chống trộm cũng không khóa... cố tình để mở... không biết đã để vậy mấy ngày rồi..."
"Thư đâu?"
Đào Quốc Sinh lại bình tĩnh đến lạ thường.
Bức thư bị nắm chặt trong tay suốt dọc đường, đã nhàu nát. Đào Quốc Sinh nhận lấy, chậm rãi vuốt phẳng, kiên nhẫn vuốt đi vuốt lại.
Giấy dù sao cũng vẫn nhăn.
Ông đứng dậy khỏi ghế, bước vào thư phòng, bóng lưng còng xuống.
"Không có việc gì của cháu nữa, vào nhà đi, hình như Quách Tinh Tinh giành huy chương vàng rồi đấy."
Đào Huân vừa rồi chạy rất nhanh, thật sự rất nhanh. Đầu óc nhóc rối bời, thở hổn hển hồi lâu vẫn chưa đều, chân bủn rủn, bịch một tiếng, nhóc ngồi phịch xuống đất.
"Kính gửi ngài Đào Quốc Sinh."
Trên tờ giấy vàng, nét chữ của Tống Dã Chi thanh tú bay bổng, mạnh mẽ xuyên thấu qua trang giấy.
"Dạo gần đây cháu rất ít khi mơ thấy chú nhỏ, thật ra là do cháu càng ngày càng khó ngủ – không biết ngài có biết tối qua mưa ba đợt, đêm kia hai đợt, đêm kìa thì không mưa không? Mưa nhiều thì hoa quế sẽ nở đẹp chứ nhỉ? Năm nay ngài có thể ủ rượu hoa quế rồi."
"Thời gian vô hình vô cảm, trôi qua rồi cũng trôi qua. Nhưng sau ngày 13 tháng 5, thời gian trôi qua với cháu lại có hình dạng. Là lưỡi dao, từng khắc từng dao, cứa vào dây thần kinh của cháu, bào mòn ý chí sống tiếp của cháu. Cháu thường đứng bên cửa sổ nhìn những người qua đường dưới lầu, họ thảnh thơi tận hưởng hương hoa – còn cháu là kẻ dị biệt giữa dòng người."
"Ngài có biết không, sáng nay cháu nghe thấy chú ấy nói chuyện với cháu – ngay lúc cháu châm thuốc trong phòng ngủ của chúng cháu. Cháu đã suy sụp đến mức bị ảo giác – cháu có thể cảm nhận rõ ràng sự sụp đổ trong lòng, nhưng rồi lại trong nháy mắt xây dựng nên một thế giới khác vững chắc hơn. Ngài hiểu không, sau khi cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà xuất hiện, lạc đà sẽ không còn mệt mỏi nữa."
"Cháu vẫn còn nhớ rất rõ nhiều năm trước ngài hỏi về xu hướng tính dục của cháu, cháu đã thật sự nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vẫn không có kết luận. Cháu chỉ từng thích chú ấy, còn việc cháu có thể yêu con gái hay yêu con trai khác hay không, cháu cũng không rõ ràng lắm."
"Cảm ơn ngài vì sự cẩn thận lúc đó, đã giữ gìn lòng tự trọng của cháu. Thật ra cũng không cần, cháu không hề xấu hổ vì yêu chú ấy, cháu chỉ lo lắng tình cảm của mình sẽ khiến chú ấy phiền lòng, nên đã kìm nén nhiệt huyết tuổi trẻ, chỉ do dự không tiến tới. Tính sơ sơ, có lẽ cháu đã yêu chú ấy nửa đời người. Cháu nói những điều này, liệu ngài có thể hiểu được đôi chút về quyết định hôm nay của cháu không?"
"Cháu vẫn không ngừng nhớ lại, lúc chú ấy sắp đi Tứ Xuyên, đã đặc biệt dặn dò cháu, dù thế nào cũng phải cố gắng chăm sóc bản thân. Cháu nhìn thẳng vào mắt chú ấy. Ánh mắt chú ấy quá nghiêm túc, đến mức cháu không thể níu kéo chú ấy, cũng không thể xin đi theo chú ấy, rồi cháu gật đầu đồng ý. Thậm chí, giây phút đầu tiên nghe tin chú ấy mất, trong đầu óc trống rỗng của cháu cũng chỉ còn lại câu nói cố gắng chăm sóc bản thân của chú ấy."
"Ngày sau, thi hài chú ấy được đưa về, chú ấy được hỏa táng, tro cốt của chú ấy sẽ tan vào gió, chú ấy sẽ hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian – xin ngài hãy tin cháu, những ngày đó... những ngày chú ấy từng chút từng chút bị hủy hoại, cháu thật sự đã cố gắng."
"Đáng tiếc là cháu đã thất bại."
"Cháu sẽ đến bờ biển, biển nào thì cháu vẫn chưa quyết định, nhưng chắc chắn phải là một nơi đẹp đẽ và yên tĩnh. Cái chết rất đáng sợ, một khối thịt thối rữa, một linh hồn vỡ vụn. Cháu sợ sẽ làm người khác sợ hãi. Đặc biệt là phải tránh xa trẻ nhỏ. Nhưng dù đáng sợ đến đâu, đó cũng là con đường lui duy nhất của cháu trên thế gian này, con đường duy nhất có thể cho cháu thêm 86 ngày dũng khí để sống. Cháu sẽ ra đi một cách sạch sẽ, ngài không cần phải bận tâm đến cháu, mọi thứ cháu đều đã sắp xếp ổn thỏa – thật ra cũng chẳng có gì cần sắp xếp, một thân một mình, không vướng bận gì."
"Cháu nghĩ rằng mình sẽ gặp lại chú ấy, điều đó nhất định sẽ xảy ra. Chú ấy như một làn gió nhẹ lướt trên biển, và rồi sẽ ôm trọn lấy cháu trong một bọt sóng đang vỡ ra giữa đại dương."
"Còn một việc nữa muốn nhờ ngài, chuyện của cháu ngài không cần chủ động nói với bất kỳ ai, nếu người khác không hỏi thì thôi, nếu hỏi rồi... thì ngài cứ tùy ý trả lời, được không? Đặc biệt là Tiểu Huân, cháu mong nó mãi là một đứa trẻ hoạt bát, vô tư vô lo."
"Nghĩ lại, có lẽ cháu và Hoan Dữ, kiếp này thật sự không còn gặp lại nhau nữa."
"- Ngài đừng buồn, hãy coi như cháu đang đi tìm hạnh phúc."
"Chúc những người còn sống mọi điều như ý nguyện."
Bức thư rất ngắn, đọc rất nhanh.
Bức thư rất bình thản, kể những câu chuyện không chút gợn sóng, nhưng lại làm những việc kinh thiên động địa.
Đào Quốc Sinh gấp tờ giấy lại theo nếp gấp cũ, bỏ vào phong bì y như ban đầu.
"Kính gửi ngài Đào Quốc Sinh."
Đào Quốc Sinh nhìn phong bì, đầu ngón tay miết trên dòng chữ này.
"Tiểu Dã."
Vừa cất tiếng, nước mắt đã rơi xuống phong bì, ông vội vàng dùng ngón tay cái ấn xuống. Nhưng tầm nhìn mờ đi, ông ấn lệch, nước mắt làm ướt chữ "Kính".
"Chú còn tưởng con đã nghĩ thông... Chú còn tưởng... Chú tưởng con chịu đựng được... Con đã vượt qua tất cả mọi chuyện rồi mà..."
Đào Quốc Sinh nghẹn ngào vài lần, run rẩy tay mở lại bức thư, đọc lại từ đầu. Đọc đến câu "Năm nay ngài có thể ủ rượu hoa quế rồi", ông lão cuối cùng đã khóc không thành tiếng.
"Là ta già rồi, ta sai rồi, hồ đồ rồi..."
Đúng vậy, ông đã rất già rồi, già đến mức vợ yêu đã nằm xuống đất, bạn thân đã thành xương trắng. Ông đã trải qua bể dâu, thấu hiểu sinh tử. Thế mà bây giờ, vẫn dưới ánh chiều tà, dùng bàn tay gầy guộc biến dạng, da thịt nhăn nheo để che đi nước mắt trên mặt.
Thiên hạ nhộn nhịp, thế gian xô bồ, dòng người ồn ào, muôn hình vạn trạng.
Tình yêu có thể khiến con người ta ra sao?
Có thể khiến chúng sinh bình đẳng, đều trở thành người thường.
Nhận xét
Đăng nhận xét