MN - Chương 16

Hoàng Cúc dẫn Tống Dã Chi đến trường thi, tiếng giày cao gót đen bóng giẫm trên sàn nhà nhẵn mịn, vang lên đều đặn và có phần lạc lõng. Đám học sinh sau khung cửa sổ rộng lớn và sạch sẽ, tựa như những ngọn đèn cảm ứng âm thanh, từng người từng người một ngẩng đầu khi nghe tiếng động, rồi lại cúi xuống khi tiếng giày xa dần.

"Đã bắt đầu thi được nửa tiếng rồi, có ổn không?" Hoàng Cúc chậm bước, sóng vai cùng cậu.

Tống Dã Chi đáp: "Không sao ạ."

Buổi sáng ngày đầu tiên thi hai môn, Ngữ văn và tiếng Anh, giữa giờ có bốn mươi phút nghỉ ngơi. Nhưng chỉ trong mười phút ngắn ngủi, đám "đèn cảm ứng âm thanh" kia đã bàn tán về cậu học sinh chuyển trường mới đến không sót một ai. Triệu Hoan Dữ lần lượt hỏi từng lớp một, cuối cùng tìm thấy Tống Dã Chi ở lớp 11A9.

Tống Dã Chi một mình ngồi trên ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào điện thoại.

Triệu Hoan Dữ bước tới, đặt chai nước khoáng xuống chân cậu, hỏi: "Sao thế?"

Tống Dã Chi ấn nút trở về, cất điện thoại vào cặp, nói: "Chú nhỏ bảo tan học ra cổng trường tìm xe của chú ấy."

"Hả? Đến đón cậu à? Cũng phải thôi, ngày đầu đi học mà." Triệu Hoan Dữ liếc nhìn đồng hồ, "Hôm qua chú ấy trực đêm, hơn mười giờ, giờ cũng phải tan ca rồi."

Động tác kéo khóa cặp của Tống Dã Chi khựng lại.

Kỳ thi này không chỉ có học sinh chuyển trường, mà học sinh chuyển trường còn nộp bài trước thời hạn, khi mọi người còn chưa bắt đầu viết luận văn. Tống Dã Chi bước chân nhẹ nhàng, không một tiếng động, nhưng vẫn phải chấp nhận những ánh mắt đổ dồn như khi cậu đến.

Thì ra thuộc tính rất đa dạng, không chỉ có "cảm ứng âm thanh", Tống Dã Chi thầm nghĩ.

Tống Dã Chi ra khỏi cổng trường, ngước mắt nhìn xung quanh, vừa tìm xe, vừa tìm quán cà phê mà Dịch Thanh Nguy nhắc đến trong tin nhắn.

"Một ly latte mang đi, cảm ơn."

Cậu vừa mới nhập học, chưa có đồng phục, áo trắng quần đen, vừa chỉnh tề lại thanh thoát, đứng trước quán cà phê thu hút ánh mắt của người qua đường.

"Của quý khách đây ạ."

"Cảm ơn."

Tống Dã Chi bước về phía chiếc xe màu đen cách đó không xa, đưa tay mở cửa ghế phụ, không ngờ lại không khóa. Bên trong xe, ghế lái được ngả ra, Dịch Thanh Nguy đeo kính râm, khoác một tấm chăn màu xanh sẫm, đang tranh thủ chợp mắt.

Tống Dã Chi dừng lại, đứng bên ngoài xe, gọi anh: "Chú nhỏ."

Thấy không ai trả lời, Tống Dã Chi lên xe, đóng cửa lại, lấy ly cà phê nóng ra khỏi túi giấy, cắm ống hút. Ngẩng đầu lên, Dịch Thanh Nguy vẫn ngủ say như trước.

Tống Dã Chi nhìn anh vài giây, rồi đặt ly cà phê xuống.

Cậu ghé sát lại, ngón trỏ hơi cong, định thử xem Dịch Thanh Nguy còn thở không: "Chú nhỏ, chú đừng có mà đột tử đấy nhé? Nghe nói làm bác sĩ mệt lắm mà."

Còn chưa kịp chạm vào, cổ tay đã bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy.

Dịch Thanh Nguy hỏi: "Cháu không thể mong chú điều tốt đẹp hơn à?"

Tay phải của Tống Dã Chi bị nắm lấy, liền dùng tay trái giúp người kia tháo kính râm, thấy người kia vẻ mặt mệt mỏi, cậu nói: "Chú nhỏ, lát nữa phải ngủ bù, uống cà phê sẽ không ngủ được."

Bị nắm lấy cổ tay, giống như bị nắm lấy mạch sống, giọng nói cũng trở nên vừa nhẹ vừa mềm mại.

Dịch Thanh Nguy buông tay cậu ra, dựng thẳng ghế lên, cầm lấy ly cà phê. Ống hút coi như bỏ đi, anh mở nắp cà phê, hai ngụm đã cạn hơn nửa ly. Ngồi thẳng dậy mới phát hiện, cổng trường vẫn còn rất vắng vẻ.

Dịch Thanh Nguy hỏi: "Cháu quen với việc nộp bài trước giờ à?"

Tống Dã Chi không có thói quen nộp bài trước giờ, nhưng cũng chưa từng có ai chờ đợi cậu bên ngoài trường thi sớm như vậy, nên cũng không dưỡng thành thói quen để người khác chờ lâu.

Nhưng cậu không thể nói ra, chỉ đáp: "Đề tiếng Anh lần này đơn giản, cháu kiểm tra lại hai lần rồi."

Cà phê uống được một nửa, cũng đã nói chuyện qua lại vài câu, cơn buồn ngủ của Dịch Thanh Nguy đã vơi đi không ít.

"Có gặp giáo viên chủ nhiệm không?"

Tống Dã Chi gật đầu: "Anh Nhạc Giai dẫn cháu đi gặp rồi ạ."

"Anh Nhạc Giai của cháu còn đáng tin đấy."

"Không đợi Triệu Hoan Dữ à?"

Dịch Thanh Nguy khởi động xe, nói: "Anh trai con bé sẽ đến đón thôi."

Tống Dã Chi gật đầu, nhìn ly cà phê còn một nửa ở giữa: "Không uống nữa sao?"

Dịch Thanh Nguy lắc đầu: "Không thích uống, nếu không phải là sợ lái xe khi mệt mỏi... dây an toàn đâu."

Tống Dã Chi đưa tay ra phía sau tìm kiếm, loay hoay mãi không thấy, chuẩn bị xoay người lại nhìn. Dịch Thanh Nguy đã nhanh hơn một bước, nghiêng người về phía cậu.

"Để chú."

Các giác quan của Tống Dã Chi vốn nhạy bén, lúc này lại càng thêm rõ rệt. Cậu ngửi thấy mùi hương trên cổ anh, dù cách một khoảng không cũng cảm nhận được hơi ấm trên má anh, nhìn thấy những mạch máu xanh mảnh mai đan xen trên vành tai anh. Tất cả đều nhạt nhòa, mờ ảo, phải đến rất gần mới có thể phát hiện.

Rõ ràng, không thể tránh khỏi.

Tống Dã Chi từ từ hít một hơi.

Dịch Thanh Nguy giúp cậu cài dây an toàn, hỏi cậu sao vậy.

Tống Dã Chi nhíu mày: "Chú nhỏ, chú xịt nước hoa à?"

"Mũi chó hử?" Dịch Thanh Nguy nói: "Hôm qua xịt, giờ nhạt lắm rồi."

"Nhạt vừa đủ ạ."

Tống Dã Chi quay đầu lại, nhìn anh.

Quả nhiên, khoảng cách đã xa hơn. Hương thơm không còn, hơi ấm không còn, những mạch máu xanh cũng không còn, may ra còn nhìn thấy lúm đồng tiền nhỏ nhắn trên má phải.

"Về nhà cháu không ạ? Chú Đào chắc chắn đã chuẩn bị xong bữa tối rồi."

"Được thôi."

Khi chờ đèn đỏ, Dịch Thanh Nguy ngáp một cái, quay sang nói chuyện với Tống Dã Chi, đôi mắt ướt át long lanh.

"Cảm thấy thế nào?"

Tống Dã Chi nhún vai, nói: "Cũng được ạ."

Dịch Thanh Nguy "hít" một tiếng, đưa tay véo tai cậu, hỏi: "Không có chút hứng khởi nào thế?"

"Đâu có..."

Đến khi xuống xe về nhà, tai trái của Tống Dã Chi vẫn còn đỏ ửng, Dịch Thanh Nguy nhìn theo phía sau, không nhịn được cười.

"Chú có dùng sức đâu, đau thế sao?"

Tống Dã Chi xoa xoa tai: "Không có tiền đồ gì cả."

Lên đến bàn ăn vẫn chưa ai hỏi han gì về tình hình thi cử của Tống Dã Chi, cậu cũng không nhắc gì đến, ngược lại còn nói cảnh quan ở trường số 4 đẹp, hành lang treo đầy thư pháp và tranh vẽ, tượng điêu khắc trên bãi cỏ rất sống động, nói chung là rất có không khí văn hóa.

Tống Anh Quân bị dáng vẻ này của cậu chọc cười: "Sao thế, cháu là lãnh đạo đi thị sát à?" Ông chợt nhớ ra, "Thanh Nguy có phải học trường số 4 đâu nhỉ?"

Dịch Thanh Nguy thức trắng đêm, vừa rồi lại uống cà phê, không được ngon miệng lắm, đang gắp thức ăn một cách uể oải.

Nhắc đến chuyện này, Tống Dã Chi liền nhớ đến chuyện Triệu Hoan Dữ nói anh chưa bao giờ thiếu bạn gái. Cậu múc cho Dịch Thanh Nguy một bát canh nóng, hỏi: "Chú nhỏ, bây giờ chú có bạn gái không?"

Chủ đề thay đổi quá nhanh, Tống Anh Quân còn chưa kịp theo kịp. Nhưng Dịch Thanh Nguy gần như trong tích tắc đã hiểu ra sự thật là Triệu Hoan Dữ lại buôn chuyện vô tội vạ rồi.

"Cái gì mà bây giờ có hay không, bốn năm đại học cũng không có."

Tống Dã Chi gật đầu, tiếp tục cầm đũa ăn cơm: "Vậy là trước đây có ạ."

"Cấp hai một người, cấp ba một người, chia đều." Dịch Thanh Nguy lười biếng cười, "Chú, đừng có mách bố cháu đấy nhé."

Tống Anh Quân: "Cái đó thì chú không dám đảm bảo."

Uống xong bát canh nóng, miếng thịt vừa gắp vào miệng cũng không nuốt trôi, Dịch Thanh Nguy gắp cho Tống Dã Chi, nói: "Chuyện này đừng học theo chú nhỏ, khi nào có cô nào theo đuổi cháu, không thích thì phải biết từ chối."

Hóa ra là đổ hết tội "yêu sớm" cho việc "không biết từ chối".

Tống Dã Chi gắp miếng thịt trở lại: "Chú nhỏ, chú ăn nhiều vào ạ."

Ngay lập tức đã học được tinh túy của việc từ chối.

Buổi chiều ba giờ thi môn toán, ăn cơm xong cũng chưa đến một giờ. Dịch Thanh Nguy vào phòng, cởi quần áo, chui vào chăn của Tống Dã Chi, còn vén một góc chăn lên, nói: "Vào đây ngủ cùng chú, lát nữa dậy đưa cháu đi."

Tống Dã Chi đang thu dọn tài liệu trên bàn, liếc nhìn anh một cái, nói: "Chú ngủ đi, cháu không có thói quen ngủ trưa."

Sau đó cầm cuốn "Hồng Lâu Mộng" định ra thư phòng, bị Dịch Thanh Nguy gọi lại: "Vậy cháu nhớ gọi chú dậy đấy."

"Dạ."

Đóng cửa phòng ngủ lại, vẫn còn nghe thấy Dịch Thanh Nguy nói: "Mấy chuyện yêu đương vớ vẩn đó cháu hiểu không? Đọc nhiều "Tam Quốc Diễn Nghĩa" và "Thủy Hử Truyện" vào."

...

Cuối cùng Tống Dã Chi không làm "đồng hồ báo thức sống", đến giờ thì thu dọn đồ đạc rồi tự đi, đến đầu ngõ bắt taxi, hai mươi phút là đến cổng trường. Lúc về cũng nộp bài trước thời hạn, tính chất thì khác với môn tiếng Anh, bài toán không biết làm thì dù có ở lại bao lâu cũng không làm được.

Đi đi về về ba lượt, Tống Dã Chi đã thuộc đường, ra khỏi trường thi thấy trời đã sáng trưng, liền đi bộ về nhà. Đúng lúc là giờ cao điểm tan tầm, chân người cũng chẳng chậm hơn bánh xe là bao.

Thong thả đến nhà, chú Đào đang nấu cơm, vào đến phòng khách, ông nội đang ngồi một mình trên ghế sô pha xem Kinh kịch. Cậu đặt cặp xuống rồi bước tới, hỏi: "Chú nhỏ còn chưa dậy ạ?"

Tống Anh Quân gật đầu: "Đúng rồi, đi gọi nó dậy ăn cơm, có khi còn phải đi trực đêm nữa đấy."

Tống Dã Chi ghét nhất là nhận những việc sai vặt làm phiền giấc ngủ ngon của người khác, bản thân cũng có tính khí khó chịu khi mới ngủ dậy, chính là có thể cảm thông sâu sắc

"Tính khí buổi sáng của chú nhỏ còn nghiêm trọng hơn cả cháu, ông đi thì chú ấy không dám đâu."

Tống Anh Quân ngạc nhiên: "Nghiêm trọng hơn cả cháu á? Vậy càng phải cháu đi."

Dịch Thanh Nguy vẫn tư thế quen thuộc, nghiêng người cuộn tròn, kéo chăn kín mít, lần này đến cả mắt cũng không nhìn thấy. Tống Dã Chi quan sát một lúc ở cửa rồi mới tiến lại gần, ngồi xổm trước giường, khẽ gọi: "Chú nhỏ."

Cậu kéo chăn xuống, dùng ngón trỏ lạnh lẽo gạt lọn tóc mái, chấm lên vầng trán trơn láng, lại gọi: "Chú nhỏ ơi."

Ngón tay di chuyển xuống, chạm vào xương lông mày, rồi đến sống mũi, tiếp tục: "Chú nhỏ à."

Dịch Thanh Nguy có lẽ đã tỉnh, chỉ là không muốn để ý đến cậu.

Xuống dưới nữa, là đôi môi, ấm áp mềm mại.

Ngón trỏ của Tống Dã Chi đột nhiên rụt lại, cậu nói: "Chú nhỏ, cháu sắp muộn rồi."

Hàng mi của Dịch Thanh Nguy khẽ run rẩy vài cái, sau đó mở mắt, ánh mắt trong veo, không hề có vẻ buồn ngủ, chỉ là giọng nói vẫn khàn khàn và trầm thấp: "Cũng may là chú tỉnh, kiểu gọi của cháu ai mà tỉnh được chứ? Còn muộn, giờ đã sáu giờ rưỡi rồi, cháu sắp không xem được thời sự rồi đấy à."

Tống Dã Chi nắm chặt ngón trỏ, suýt chút nữa đã làm lòng bàn tay nóng lên: "Cũng coi như vậy ạ."

Dịch Thanh Nguy dù ở đâu, vào lúc nào, cũng luôn muốn ngủ nướng một chút, vẫn quấn chăn nói chuyện với Tống Dã Chi: "Buổi trưa sao không gọi chú?"

Tống Dã Chi nói: "Cháu bắt taxi đi còn nhanh hơn mà."

"Toán khó không?"

Tống Dã Chi rất thành thật: "Phần hình học rất đơn giản, còn lại nhiều bài cháu không làm được."

Dịch Thanh Nguy lo lắng cho cậu: "Học lệch thế này thì làm sao mà thi được top 3 của lớp hả?"

Tống Dã Chi rất thờ ơ: "Hai người đứng trước cháu trong lớp cũng học lệch."

Dịch Thanh Nguy: "..."

"Hôm nay chú vẫn trực đêm sao?"

"Ừ."

Đồ ăn do Đào Quốc Sinh nấu đã bày biện xong, Tống Anh Quân gọi: "Ra bàn ăn nói chuyện có được không!"

Vì ngủ nướng, thời gian trở nên rất gấp gáp, Dịch Thanh Nguy ăn xong đặt bát xuống rồi ra cửa mặc quần áo, chuẩn bị đi, Tống Anh Quân ở bên cạnh nói: "Xem kìa, ngủ nướng đi, vội vàng hấp tấp."

Tống Dã Chi vùi mặt vào bát cơm, lặng lẽ ngước mắt nhìn anh, nhìn một lúc, hỏi: "Chú nhỏ, ngày mai chú còn đến đón cháu nữa không?"

Dịch Thanh Nguy chỉnh cà vạt trước tấm kính cửa sổ, nói: "Sao lại không đến?"

"Cháu đi đây ạ, mọi người cứ ăn từ từ."

Tống Anh Quân: "Trên đường lái xe cẩn thận, chú ý an toàn."

Ai ngờ anh lại quay trở lại, gọi lão Đào: "Chú Đào ơi, cháu quên nói, món trứng phù dung hôm nay hơi mặn đấy."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến