MN - Chương 15

Vẫn còn nhớ ngày mùng một Tết Nguyên Đán, sau bữa ngọ, các bậc trưởng bối ngồi thành hàng, mỗi người tay nắm chặt hai phong bao lì xì đỏ thắm. Chỉ riêng Triệu Hoan Dữ và Tống Dã Chi đứng đó, rồi hai người lần lượt đi từ đầu hàng, bắt đầu từ Dịch Thanh Nguy, Thẩm Lạc Giai, cho đến cuối hàng là Tống Anh Quân và Dịch Vĩ Công.

Từng người nhận lấy tiền mừng tuổi, từng người tạ ơn, chúc "Cung hỉ phát tài, vạn sự như ý, khỏe mạnh bình an".

Tống Dã Chi chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, chỉ cảm thấy long trọng và thú vị, giờ đã mùng mười Tết rồi mà vẫn còn nhớ như in.

Triệu Hoan Dữ tiêu tiền vốn quen tay, huống chi nay bỗng chốc biến thành "phú bà", thế là xách theo đủ thứ lỉnh kỉnh đến gõ cửa nhà Tống Dã Chi, tiện thể rủ luôn cả Chu Dã Thiện.

Tống Dã Chi lục lọi trong đống đồ lộn xộn một cái hộp trông như thuốc, hỏi: "Cái này là gì?"

Triệu Hoan Dữ đang chọn đồ ăn vặt, bận rộn ngẩng đầu lên nhìn: "À, canxi. Chú nhỏ bảo tôi mang cho cậu, kia còn có sữa nữa. Nhỏ hơn tôi có một tuổi thôi, mà cao gần bằng tôi rồi, chú nói chú có hơi lo."

Chu Dã Thiện đứng bên cạnh cười, kéo người lại gần, hai người khẽ chạm vào nhau, dùng bàn tay làm thước đo, so ra thì đỉnh đầu Tống Dã Chi chỉ vừa tới môi cậu ta.

Cậu ta nói giọng bông đùa: "Dầu gội mùi gì thế? Thơm quá."

Tống Dã Chi đẩy cậu ta ra, nói: "Mùi gừng." Rồi quay sang Triệu Hoan Dữ, "Cậu cao bao nhiêu?"

Triệu Hoan Dữ: "Một mét sáu tám."

Tống Dã Chi: "Năm centimet cũng là cao chứ bộ, sao lại gần bằng cậu được."

"Con trai ở tuổi này còn chưa cao hẳn mà." Triệu Hoan Dữ nhướng mày, vén vạt áo lên để lộ vòng eo, "Hay là chân tôi dài nên trông cao hơn? So thử xem."

Chu Dã Thiện nói một câu nghe lọt tai: "Do cơ địa mỗi người thôi, cậu có lẽ còn chưa đến tuổi dậy thì, đừng lo." Cậu ta ghé sát lại gần hơn, chăm chú nhìn cằm Tống Dã Chi, "Xem kìa, râu ria cũng chưa mọc, giọng cũng chưa vỡ, còn sớm chán."

"Tôi vỡ giọng rồi."

Chu Dã Thiện giật mình, khoa trương nói: "Vậy giọng cậu... trước khi vỡ là kiểu ái nam ái nữ hả?"

Tống Dã Chi không thèm để ý đến cậu ta, sờ cằm rồi định đi làm bài tập.

Chu Dã Thiện giữ cậu lại: "Làm gì đấy, hôm nay đi xem phim đi."

Triệu Hoan Dữ bước lên một bước, vừa ăn xong đồ ăn vặt, tay còn dầu mỡ kéo tay Chu Dã Thiện ra: "Làm gì thế, mai khai giảng rồi, ông cũng làm đi, khai giảng có bài kiểm tra trình độ đấy."

Chu Dã Thiện đi rửa tay xong mới biết, Triệu Hoan Dữ không xem phim là vì bài tập về nhà nghỉ đông của cô còn chưa làm xong.

Tống Dã Chi bị phân công giúp cô chép lại khái niệm, không cần động não, rất thoải mái, cậu hỏi: "Tiếng Anh của cậu làm xong chưa?"

Triệu Hoan Dữ: "Tôi không định làm nha."

Tống Dã Chi: "..."

Triệu Hoan Dữ: "Sáng mai tôi đến tìm cậu, cùng ăn sáng rồi cùng nhau đi học."

Tống Dã Chi: "Được."

Triệu Hoan Dữ vỗ trán một cái: "Tối nay tôi ngủ ở đây, mai khỏi chạy đi chạy lại lằng nhằng."

Tống Dã Chi: "Được."

Tống Dã Chi cúi đầu viết rất chăm chú, im lặng một lúc, giả vờ vô tình hỏi: "Chú nhỏ... tìm trường cho tôi từ khi nào thế?"

"Hôm nọ trượt băng, cậu nói không muốn về, tôi chuyển lời, không biết..."

"Á!" Chu Dã Thiện tuyệt vọng hét lên một tiếng, giật lấy tờ văn ngôn mà Triệu Hoan Dữ đang chép, "Tôi! Tôi giúp bà chép! Được chưa!"

Triệu Hoan Dữ nhún vai, cười hì hì, xoay bút thư giãn cổ tay: "Tôi cũng không biết chú gọi điện cho cậu tôi từ khi nào, nhưng chắc là sau khi tôi nói không được mấy ngày."

Cậu của cô, chính là Thẩm Cẩm Vân.

Chu Dã Thiện làm động tác tạm dừng.

Triệu Hoan Dữ làm động tác mời tiếp tục.

Chu Dã Thiện: "Bố của anh họ bà, là cậu bà."

"Đúng." Triệu Hoan Dữ nghiêng người, liếc mắt nhìn cậu ta, "Có vấn đề gì?"

Chu Dã Thiện: "Vậy chú nhỏ của anh họ bà, sao vẫn là chú nhỏ cua bà? Không phải là cậu nhỏ à?"

Triệu Hoan Dữ: "Anh tôi gọi gì tôi gọi thế thôi, có sửa cũng không được."

Chu Dã Thiện gật đầu, làm động tác tiếp tục.

Triệu Hoan Dữ hút soàn soạt ống hút, vừa nhìn đề toán trước mặt vừa nói: "Nhưng mà cậu tôi lúc đó cũng ngạc nhiên lắm, chú nhỏ tôi trước giờ không thích quản chuyện nhà, lần này lại ôm vào, còn ôm cả cái việc mà chú ấy ghét nhất nữa chứ."

Lần này Tống Dã Chi đoán ra, việc mà Dịch Thanh Nguy ghét nhất, e rằng là cái kiểu quan hệ thân quen này.

"Hồi thi cấp ba, mục tiêu của chú nhỏ là vào trường Trung học phổ thông số 4, nhưng mà hồi tiểu học với cấp hai chú ấy cứ tàng tàng kiểu bất cần đời ấy, đến năm lớp 9 mới có chút áp lực, bắt đầu lập chí lớn, nhưng mà nước đến chân rồi mới nhảy, cũng chỉ vào được trường Thực Nghiệm thôi. Thật ra lúc đó chỉ cần cậu tôi nói một câu là chú ấy vào được Trung học phổ thông số 4 rồi, nhưng chú ấy nhất quyết không gật đầu."

Triệu Hoan Dữ còn kể thêm một chuyện bát quái: "Người yêu hồi cấp ba của chú ấy học ở Trường trung học phổ thông số 4."

Tống Dã Chi trợn mắt há mồm: "Ông Dịch... cho phép yêu sớm à?"

Triệu Hoan Dữ: "Đương nhiên là giấu rồi. Nhưng mà tôi cái gì cũng biết, anh tôi với chú nhỏ nói chuyện gì cũng nói trước mặt tôi."

Tống Dã Chi: "Sau đó thì sao?"

Chu Dã Thiện tranh đáp: "Trước khi tốt nghiệp thì chia tay."

Đáp đúng rồi.

Triệu Hoan Dữ: "Người theo đuổi chú tôi chưa bao giờ hết, bạn gái của chú tôi cũng chưa bao giờ thiếu - à, dạo này chắc là không có ai đâu."

Triệu Hoan Dữ thấy sắc mặt Tống Dã Chi không tốt, cô hồi tưởng lại những lời mình vừa nói, hoảng hốt nói: "Trường hợp của cậu với chú nhỏ tôi không giống nhau đâu nha, cậu là chuyển trường, không phải là học nhờ. Mai thi tốt vào, vẫn có thể là học sinh trung bình khá của trường chúng ta đấy."

Chu Dã Thiện hỏi: "Chú nhỏ... à không, cậu nhỏ của bà sắp xếp ổn thỏa chưa... Tống Dã Chi có phải học lớp 6 không?"

Triệu Hoan Dữ lẩm bẩm mấy tiếng, hết cả hộp sữa chua: "Đương nhiên rồi, cùng trường khác lớp có ý nghĩa gì đâu." Cô chống cằm, "Rẻ cho Hoàng Cúc rồi, Tiểu Dã nhà chúng ta mà đến, thì cái vị trí nhất khối Anh văn của bà ta sẽ có người soán ngôi ngay."

Chu Dã Thiện hùa theo: "Tuyệt vời, tôi đang ngứa mắt cái con lớp trưởng Anh văn kia, Tiểu Dã đến, cho nó cuốn gói luôn."

Triệu Hoan Dữ kinh ngạc: "Đại ca ơi, cả lớp biết nó thích cậu đấy!"

Châu Dã Thiện: "Thì cả lớp có biết nó quản bài tập của tôi nghiêm thế nào không!"

Triệu Hoan Dữ hả hê: "Đặc quyền của tình yêu mừ."

Chu Dã Thiện: "Yêu ai thì yêu, ông đây đếch thèm."

Triệu Hoan Dữ: "Tiểu Dã lên nắm quyền, cho ông đặc quyền của tình bạn, có một không hai."

"Thuyền Đông bến Tây lặng tờ, trăng thu lồng lộng giữa dòng sông trôi."

Chu Dã Thiện viết đến chữ "lồng", tay run lên, nét sổ móc thành một đường thẳng tắp, không thể nào kìm lại được, vượt ra ngoài khung.

Cậu ta cau mày nói: "Lý Hưng Thành bị làm sao thế, Tỳ Bà Hành không thi mà còn bắt chúng ta chép."

Triệu Hoan Dữ tiếp lời: "Lão Hạ cũng chẳng kém cạnh gì, thế mà lại ra hẳn một quyển chuyên đề tổng hợp."

Trong ba người, chỉ có Tống Dã Chi là coi trọng bài tập, chép đến chỗ quan trọng còn không quên dùng bút đỏ gạch chân đánh dấu.

Đêm khuya đến trong lặng lẽ, sau khi mọi người đều đã ngủ say, Tống Dã Chi đặt bút vẽ xuống thì đã hơn một giờ sáng. Cậu dùng khăn ướt lau tay, đứng trước giá vẽ, ngắm nghía bức tranh thành phẩm, cố gắng khách quan để đánh giá ưu nhược điểm.

Đang tập trung tinh thần cao độ, thì có tiếng gõ cửa vang lên, khiến Tống Dã Chi giật bắn mình. Cậu đi ra mở cửa, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã ngừng vẽ.

Triệu Hoan Dữ ôm gối đứng ở cửa, hỏi: "Tiểu Dã, tôi có thể ngủ cùng cậu không?"

Tống Dã Chi: "..."

Tống Dã Chi: "Cậu nói xem."

Cũng không thể trách Triệu Hoan Dữ, phòng bên chỉ có một mình cô ngủ. Nửa đêm có con mèo hoang động dục kêu gào, tiếng kêu cứ như tiếng trẻ con khóc, nghe mà rợn cả người. Tiếng gió quá lớn, như muốn xông vào nhà, cô phải tự trấn an mình nửa tiếng đồng hồ mới dám xuống giường.

"Tôi hơi sợ."

Triệu Hoan Dữ khoác áo ngoài ngồi xổm trước bàn gọi điện thoại bàn, Tống Dã Chi ở bên cạnh bầu bạn với cô, kết quả chưa nói được mấy câu thì bên kia đã cúp máy.

Tống Dã Chi: "Anh Lạc Giai nói gì?"

Triệu Hoan Dữ cũng đặt điện thoại xuống: "Anh tôi bảo tôi cứ đợi, anh ấy đến đón."

Thẩm Lạc Giai đến rất nhanh, xuống xe nhìn, áo ngủ khoác bên ngoài một chiếc áo khoác, những vệt máu đỏ trong hốc mắt cũng có thể thấy rõ là vừa giây trước còn đang ở trong chăn, giây sau đã bị lôi ra ngoài.

Triệu Hoan Dữ gọi anh trai rất ngọt ngào, Thẩm Lạc Giai không đáp, bảo cô mau lên xe, trước khi đi còn dặn dò: "Tiểu Dã ngủ sớm đi, sáng mai..."

Triệu Hoan Dữ kịp thời tiếp lời: "Bảy giờ."

Thẩm Lạc Giai: "Bảy giờ bọn anh đến đây, đón em đi cùng."

Tống Dã Chi: "Được, cảm ơn anh Lạc Giai."

Triệu Hoan Dữ ngồi trong xe vẫy tay: "Mai để bụng nha, hôm nay không có duyên cùng giường, mai chúng ta cùng ăn!"

Xe đã nổ máy, Thẩm Lạc Giai liếc xéo cô một cái.

Đèn trong sân sáng rồi lại tắt, trở về với tĩnh lặng.

Tống Dã Chi trở về phòng, không ngủ, đi đến trước giá vẽ, cầm bút lông do dự không quyết. So với vẽ tranh, cậu không giỏi viết chữ. Cuối cùng vẫn không hạ bút, để hôm nào mời ông nội đến thêm vào, ông nội viết đẹp hơn cậu.

Tác lễ tống nhân, kỳ đồ trăn chí hoàn mỹ. (cố gắng chu toàn để đạt đến sự hoàn mỹ).

Ngày hôm sau, trên đường đến văn phòng, lòng Tống Dã Chi trống rỗng.

Vài hàng cây, vài ngọn cỏ, vài bức tượng đá, vài tòa nhà, vài bộ âu phục, vài bộ đồng phục, một cột cờ, chính là một ngôi trường nghìn người như một.

Học sinh của một khối lớp đều đang ở trong phòng học chuẩn bị cho kỳ thi, chỉ có Tống Dã Chi ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, nghe Thẩm Lạc Giai và Hoàng Cúc trò chuyện.

Bên ngoài cửa sổ đối diện ghế sofa, đã có cành cây vươn vào, Tống Dã Chi nhìn chằm chằm vào cái mầm non đang nhú mà ngẩn người, nghĩ, Hoàng Cúc cũng không quá cứng nhắc, rồi lại nghĩ, quên mang bút máy rồi.

Thẩm Lạc Giai đứng dậy trước, bắt tay Hoàng Cúc một cái: "Cô Hoàng, nhờ cô quan tâm đến hai đứa nhỏ nhiều hơn."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến