TNS - Chương 88

"Năm đó, nhà họ Phương dốc toàn lực giúp hắn trốn thoát, nhưng người của Ma Môn vẫn truy đuổi ráo riết, thề phải diệt cỏ tận gốc. Không còn cách nào khác, Phương huynh đành phải vượt biển lánh nạn."

Dung Khi: "Ý ông là hắn đã đến hòn đảo này?"

"Đúng vậy." Trâu Ngọc Xuyên nhắc đến chuyện này, trong mắt có chút tự đắc, "Chuyện này hắn chỉ nói với một mình ta thôi. Nhà họ Phương khi đó vẫn là dòng dõi thư hương, hắn từ nhỏ đã đọc nhiều sách, thích văn chương thơ phú, võ công lại bình thường, do đó cuộc chạy trốn này vô cùng chật vật. Đến khi lưu lạc đến đảo, trong người hắn chỉ còn lại vài quyển sách rách nát. Trên đảo không một bóng người, chỉ có một mình hắn, hắn bèn ngày ngày bầu bạn với sách vở, sống qua ngày. Trong đó, quyển hắn đọc nhiều nhất chính là cuốn sách cổ Thiên Nguyên Sách."

Lão ta dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc câu chữ, một lúc sau mới nói: "Cho đến một đêm nọ, nhìn trời sao, hắn đã ngộ ra được công pháp huyền diệu nhất thiên hạ."

Dung Khi hơi kinh ngạc, y chỉ biết Phương Nguyên Khánh sau khi thành danh đã xây dựng Tẩy Tâm Ngục, sau đó lại lánh đến Đông Hải an giấc ngàn thu tại đây, nhưng hóa ra khởi đầu thực sự lại từ rất lâu trước đó.

Trâu Ngọc Xuyên vuốt ve tên của người bạn trên bia mộ.

"Ánh sao quấn quanh ngón tay, nơi sáng tối giao thoa. Tại nơi hắn búng tay ngộ đạo, hắn đã khắc lại tâm pháp Thiên Nguyên Sách."

Dung Khi đột nhiên nhìn lão ta.

Trâu Ngọc Xuyên: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Tìm kiếm Thiên Nguyên Sách không phải là chuyện viển vông, chỉ cần các ngươi tìm được Phương huynh, thì chỉ còn cách tâm pháp một bước chân nữa thôi."

"Nhưng tại sao ông lại muốn tâm pháp này đến vậy?" Dung Khi không hiểu tại sao Trâu Ngọc Xuyên lại có chấp nhất với thứ này như vậy, "Rõ ràng kiếm pháp đã đại thành, tại sao còn phải nhớ thương tâm pháp của người khác?"

Hơn nữa, Thiên Nguyên Sách mà Phương Nguyên Khánh tu luyện ban đầu là có khuyết điểm.

Trâu Ngọc Xuyên: "Hắn khắc lại tâm pháp chính là để lại cho người hữu duyên, tại sao ta không thể là người đó?"

Dung Khi: "..."

Trâu Ngọc Xuyên: "Khi ta kết giao với hắn, thường xuyên cùng hắn luận võ, thảo luận về cách vận khí trong kinh mạch. Cảnh giới ngộ đạo mà hắn nói vô cùng huyền diệu, ta rất ngưỡng mộ, hắn bèn hứa hẹn sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ dẫn ta đi xem. Đáng tiếc... hắn đã không thể thực hiện lời hứa."

Dung Khi: "Ngươi nói những điều này với ta, hẳn không phải chỉ để ôn lại chuyện xưa chứ?"

Trâu Ngọc Xuyên giật giật khóe miệng, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: "Dung Khi, bên cạnh ta bây giờ không còn ai có thể dùng được, nếu để đám Lư Hạo đi tìm, e rằng chỉ sẽ quấy rầy sự yên nghỉ của Phương huynh. Ngươi từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, lại khá quen thuộc với mọi chuyện trên đảo, giao chuyện này cho ngươi là thích hợp nhất."

Tâm trạng Dung Khi phức tạp, nếu là trước đây thì thôi, bây giờ với mối quan hệ của hai người, Trâu Ngọc Xuyên là quá tự đại, hay là quá ngây thơ, mà lại cho rằng y vẫn sẽ nghe lời lão ta hành sự?

"Tình thầy trò một hồi, vi sư dùng Ly Hỏa kiếm pháp để trao đổi với ngươi, thế nào?"

Dung Khi im lặng hồi lâu không đáp.

Trâu Ngọc Xuyên: "Nhớ trước đây ngươi muốn học nhất chính là bộ kiếm pháp này, sao, thay đổi chủ ý rồi à?"

Dung Khi: "Trước kia ta luyện võ là để có chỗ đứng trong Ly Hỏa Cung. Ta tuy chấp nhất với võ công, nhưng kỳ thực cũng không sâu đậm đến vậy." Y nhìn sắc mặt cứng đờ của Trâu Ngọc Xuyên, nói, "Kỳ thực ông cũng không quan tâm đến Thiên Nguyên Sách, phải không?"

Trâu Ngọc Xuyên cười: "Ta tốn bao nhiêu tâm cơ, ngươi lại nói ta không quan tâm?"

Dung Khi: "Phương Nguyên Khánh đã chết rồi."

Nụ cười của Trâu Ngọc Xuyên đông cứng lại trên mặt.

Dung Khi nói: "Từ khi hạ lệnh cho chúng ta đi tìm kiếm, đến việc ép ta ra biển dẫn đường, cho đến bây giờ, ông rõ ràng đã tìm được hài cốt nhưng lại muốn tìm cái gì mà nơi ngộ đạo..." Y dừng lại một chút, "Trâu Ngọc Xuyên, ông chưa từng có một khắc dừng lại, là sợ bản thân một khi dừng lại, sẽ khó mà tiếp tục chịu đựng được nữa, phải không?"

Trâu Ngọc Xuyên nói: "Đồ nhi ngoan, ngươi hiểu sư phụ như vậy, chi bằng ta giết Cố Vân Hành, để ngươi thật sự cảm nhận được nỗi đau này nhé."

Ánh mắt Dung Khi lóe lên sát ý: "Trâu Ngọc Xuyên!"

"Chẳng lẽ ngươi không tò mò sao?" Trâu Ngọc Xuyên đột nhiên ghé sát vào y, giọng điệu ôn hòa khác thường, "Một hoang đảo như thế này, thật sự có nơi huyền diệu khiến người ta ngộ đạo sao? Những năm nay, ta vẫn thường nghĩ, nơi mà có thể khiến người nghiêm nghị như Phương huynh nhắc đến liền lộ vẻ hướng tới, nhất định là kỳ cảnh hiếm có trên đời."

Thấy lão fa hoàn toàn chìm đắm trong đó, Dung Khi biết mình nói gì cũng vô ích, y không muốn nghe nữa, trực tiếp nói: "Được, ta giúp ông tìm."

Trâu Ngọc Xuyên nở nụ cười: "Thật sao?"

Dung Khi: "Ta dám nói dối sao?"

Y nhìn xuống, cổ tay phải của mình, chính là bàn tay Trâu Ngọc Xuyên đang nắm chặt lấy, lúc này đang ấn chặt vào huyệt mệnh môn trên cổ tay y.

Đang nói chuyện, bỗng có tiếng động trầm đục truyền đến từ vách núi rừng sâu.

Dung Khi lập tức cảnh giác, tiếng động đó dường như đến từ xa, lại giống như phát ra từ sâu trong lòng đất dưới chân, chẳng lẽ... Y không thể tin được chửi thầm một tiếng: "Không ổn, động đất rồi!"

Trâu Ngọc Xuyên chưa từng trải qua: "Chuyện gì vậy?"

Trong nháy mắt, đá trên vách núi bắt đầu rung chuyển, vô số bụi đất bay lên.

Dung Khi lập tức nhìn về phía hang động, nghĩ đến Cố Vân Hành vẫn còn ở thung lũng lối vào Tẩy Tâm Ngục, vội vàng muốn quay trở lại —— nhưng lại bị Trâu Ngọc Xuyên mạnh mẽ kéo lại.

"Ông buông ra! Nếu lối vào sập xuống, chúng ta sẽ không vào được nữa!"

Trâu Ngọc Xuyên bình tĩnh đến đáng sợ: "Nếu bây giờ đi vào, chúng ta cũng sẽ bị mắc kẹt ở trong đó."

Dung Khi: "Tất cả thuộc hạ của ông đều ở bên trong, chẳng lẽ ông không quan tâm sao?"

Trâu Ngọc Xuyên: "Ta đã đưa Phương huynh ra ngoài, vậy là đủ rồi. Tính mạng của những người khác, từ khi nào vi sư lại quan tâm?"

Dung Khi nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng ta quan tâm, Cố Vân Hành vẫn còn ở trong đó!"

Y hóa tay trái thành chưởng, nhanh chóng đánh về phía Trâu Ngọc Xuyên.

Trâu Ngọc Xuyên đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích, thậm chí không có tư thế né tránh, chỉ mỉm cười với y một cách ung dung.

"A!" Dung Khi đột nhiên xụi lơ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Y chỉ cảm thấy một luồng nội lực âm hàn vô cùng xuyên qua cổ tay phải vào trong cơ thể, khiến y đau đớn không chịu nổi.

Trâu Ngọc Xuyên hài lòng nhìn kẻ vừa ra tay đánh người lại trở nên ngoan ngoãn, khó có được lúc tốt bụng an ủi một câu: "Yên tâm, nội công của họ Cố thâm hậu, sẽ không bị nhốt lâu đâu."

Dung Khi nghiến chặt răng chịu đựng cơn đau, hai mắt căm hận nhìn Trâu Ngọc Xuyên.

Trâu Ngọc Xuyên tâm trạng rất tốt, kéo y đi về phía trước: "Ngươi thay vì lo lắng cho hắn, chi bằng lo cho chính mình. Chọc giận sư phụ, thật sự sẽ mất mạng đấy."

Đất rung núi chuyển, Trâu Ngọc Xuyên lại thong dong như đi dạo trong vườn, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cười lên một cách điên cuồng.

Đảo Tây khắp nơi là núi rừng, ẩn giấu rất nhiều hang động. Theo lời Trâu Ngọc Xuyên miêu tả, nơi khắc tâm pháp Thiên Nguyên Sách hẳn là một hang động nào đó.

Dung Khi lòng đầy tâm sự, dẫn Trâu Ngọc Xuyên đến mấy hang động gần đó.

Khi kiểm tra đến hang động thứ ba, phía sau truyền đến tiếng bước chân của người thứ ba.

Dung Khi quay người lại, vừa vặn thấy Cố Vân Hành đang chạy đến, y đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mắt sáng lên.

Cố Vân Hành toàn thân nguyên vẹn, không hề hấn gì, ngay cả quần áo cũng không dính một chút bụi nào.

Trâu Ngọc Xuyên: "Đến cũng nhanh thật đấy."

Dung Khi vừa định bước lên đón, lực đạo ở cổ tay lại một lần nữa nhắc nhở y hiện đang bị khống chế. Y tinh mắt nhận ra sau lưng Cố Vân Hành có thêm một cái bọc, biết hắn đã thu thập xong hài cốt của Phương Nguyên Khánh.

"Cố môn chủ tốt nhất đừng lại gần nữa." Trâu Ngọc Xuyên tốt bụng nhắc nhở, "Nếu không ta trong lúc nóng giận khó tránh khỏi sẽ làm gì đó với đồ đệ ngoan ngoãn này của ta."

Cố Vân Hành dừng bước.

"Đừng đuổi hắn đi." Dung Khi nhíu mày, nói với Trâu Ngọc Xuyên: "Hòn đảo nhỏ như vậy, nhiều thêm một người thì khả năng tìm thấy cũng cao hơn. Ta đã ở trong tay ông rồi, Cố Vân Hành tự nhiên cũng sẽ nghe theo ông sai khiến."

Trâu Ngọc Xuyên nhướng mày, nhìn Cố Vân Hành với ánh mắt có chút thâm ý.

"Vậy sao, Cố môn chủ?"

Cố Vân Hành tháo Trục Không kiếm xuống, thở dài: "Trâu cung chủ muốn Cố mỗ làm gì, cứ việc phân phó."

Trâu Ngọc Xuyên có chút bất ngờ: "Nghe giọng điệu của đồ đệ ta, là muốn ngươi chịu sự sai khiến của ta. Cố môn chủ đường đường là nhất phái chi tôn, cứ thế để người ta chà đạp sao?"

Cố Vân Hành: "Ai bảo Trâu cung chủ hiện đang nắm giữ điểm yếu của Cố mỗ chứ?"

Trâu Ngọc Xuyên im lặng.

Dung Khi cười lạnh một tiếng: "Trâu Ngọc Xuyên, ta đã đi cùng ông tìm nửa ngày rồi, hang động ông nói đến vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu. Ông không bằng nhớ lại kỹ xem, có bỏ sót chi tiết nào không?"

Trâu Ngọc Xuyên: "Mười mấy năm nay, ta ngày nào cũng nhớ lại, sao có thể sai được? Những gì nên nói với ngươi đều đã nói hết rồi."

Dung Khi: "Vậy ông nói lại với Cố Vân Hành một lần nữa xem?"

Trâu Ngọc Xuyên nheo mắt: "Kéo dài thời gian đối với ngươi và ta đều không có lợi."

Dung Khi: "Nếu ông sốt ruột, thì nên dọn dẹp con đường, để thuộc hạ của ông cùng đi tìm đi!"

Trâu Ngọc Xuyên rất thẳng thắn: "Phương huynh không thích người của Ma Cung."

Dung Khi thầm trợn mắt: Vậy lão già ông còn để người của Ma Cung đào mộ của Phương Nguyên Khánh hả?

"Cứ tìm kiểu này, e là ba năm năm năm cũng chẳng ra kết quả gì. Cố Vân Hành dù sao đầu óc cũng tốt hơn ngươi, mấy thứ như tinh quang quấn quanh ngón tay, nơi sáng tối luân phiên... nghe có vẻ huyền bí, ônv để hắn cùng nghĩ xem, biết đâu lại có manh mối khác?"

Vừa nói, Dung Khi và Cố Vân Hành nhìn nhau một lúc.

"Hơn nữa... đã là nơi sáng tối luân phiên, tự nhiên sẽ có lúc tối tăm, mắt ta không nhìn thấy, làm sao có thể giúp ông được?"

"Bệnh về mắt của ngươi quả thật là một phiền toái." Câu nói này hiển nhiên đã thuyết phục được Trâu Ngọc Xuyên, lão ts hỏi, "Cố môn chủ cho rằng, trên đảo này, nơi nào sẽ là tinh quang quấn quanh ngón tay, nơi sáng tối luân phiên?"

Cố Vân Hành trầm ngâm một lát: "Có lẽ là trên đỉnh núi."

Trâu Ngọc Xuyên: "Sao lại nói vậy?"

Cố Vân Hành: "Trên đỉnh cao, giơ tay lên như thể với tới được các vì sao. Còn về việc sáng tối luân phiên, hẳn là chỉ cảnh tượng ánh sao lấp lánh đan xen vào nhau."

Trâu Ngọc Xuyên: "Vậy ngươi nghĩ, sẽ là ngọn núi nào?"

Đảo Tây núi non trùng điệp, đỉnh núi rất nhiều, thật sự muốn tìm cũng không dễ dàng.

Cố Vân Hành đưa tay chỉ về một ngọn núi phía trước: "Mặt sau của ngọn núi này, có một hang động. Ta và Dung Khi chưa từng lên đó, có lẽ có thể thử xem."

Dung Khi nhìn theo hướng hắn chỉ, chợt hiểu ra: "Sao ta lại không nghĩ ra chứ?"

Trâu Ngọc Xuyên nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ: "Lời này là thật?"

Dung Khi cười lạnh: "Mạng của ta đang nằm trong tay ông, Cố Vân Hành đương nhiên sẽ không nói bừa. Nhưng nơi đó bọn ta đều chưa từng đến, cũng không thể nói chắc chắn là ở đó."

Trâu Ngọc Xuyên chỉ trầm ngâm một lát, liền nói: "Nếu vậy, xin mời Cố môn chủ dẫn đường phía trước."

Cố Vân Hành lại không nhúc nhích: "Trời đã về chiều, chi bằng Trâu cung chủ nghỉ ngơi một chút, để ta đi tìm chút thức ăn?"

Trâu Ngọc Xuyên: "Người luyện võ nào lại yếu đuối như vậy? Chúng ta còn phải tiếp tục tìm."

Rõ ràng là nếu không tìm thấy hang động thì sẽ kéo Dung Khi cùng hao tổn thời gian.

Cố Vân Hành nhíu mày, nhưng nhìn cổ tay bị kiềm chế của Dung Khi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.​

Nhận xét

Bài đăng phổ biến