TNS - Chương 8

Sau bốn ngày ba đêm chung đụng, Dung Khi và Cố Vân Hành cuối cùng cũng dần ổn định cuộc sống.

Dung Khi mỗi ngày đều đi dò xét tình hình trên đảo, lúc hoàng hôn thì mang theo nước, lương thực và củi về khoang thuyền. Còn Cố Vân Hành thì tranh thủ lúc ban ngày ấm áp để ngủ bù, nghỉ ngơi dưỡng sức, mong sớm bình phục.

Ngày tháng trên hoang đảo thật buồn tẻ và đơn điệu.

Trên đảo vẫn không có dấu vết của người thứ ba, trên biển cũng không có một con thuyền nào đi qua. Họ như bị thế giới lãng quên, lặng lẽ sống lay lắt nơi hoang vu này.

Tuy nhiên, những ngày tháng yên bình bỗng nhiên bị phá vỡ vào một buổi chiều, phá vỡ nó là một trận mưa lớn sau nửa tháng.

Lúc chiều tối, Dung Khi đang trên đường trở về. Y xách theo một con gà rừng, định đến bìa rừng sẽ nhặt thêm củi.

Không biết tại sao, hôm nay trời tối rất nhanh, những đám mây đen dày đặc bao phủ toàn bộ hòn đảo, tia chớp lóe lên trong mây, kèm theo tiếng sấm ì ùng, khiến người ta bất an.

Dung Khi bước nhanh hơn. Bỗng nhiên, có thứ gì đó lạnh lẽo rơi vào mặt y, y đưa tay lên sờ—— là mưa.

"Ầm!"

Một tiếng sấm vang dội, nổ ngay trên đầu, tiếp theo là tiếng mưa rơi lộp độp, chỉ trong chớp mắt, mây đen giăng kín, trời đất tối sầm, y không nhìn thấy gì nữa.

—— Quá tối.

Dung Khi cố gắng mở to mắt, cố gắng nhìn rõ đường đi, nhưng trời mưa sấm sét, ánh sáng rất yếu, căn bản không thể nhìn thấy gì. Giờ thì đừng nói là nhặt củi, ngay cả mò mẫm tìm chỗ trú mưa cũng khó khăn.

Y nhớ lại vị trí của mình. Đi thêm một đoạn nữa sẽ ra khỏi rừng, sau đó băng qua bãi biển là có thể về đến khoang thuyền.

Nghĩ vậy, Dung Khi cúi đầu chạy về phía trước.

Mưa nhanh chóng làm ướt quần áo.

Dung Khi nhíu mày: Với cơn mưa này, y e rằng cái khoang thuyền thủng lỗ chỗ kia cũng chẳng che chắn được bao nhiêu—— nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị ướt sũng thế này. Y tự an ủi mình, nhưng toàn thân ướt đẫm, lại không nhìn thấy đường, con đường vốn bằng phẳng dễ đi, giờ đây trở nên lầy lội gập ghềnh. Y mơ hồ mất phương hướng.

Một mình bị mắc kẹt trong rừng—— không còn gì tệ hơn thế này nữa. Ngay cả trước khi được Trâu Ngọc Xuyên nhận nuôi, y cũng chưa bao giờ khốn khổ như vậy.

Đi thêm một đoạn nữa, Dung Khi cảm thấy hơi lạnh.

Mưa quá to, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống người, nặng trĩu.

Cuối cùng, y mệt mỏi quá, mò mẫm tìm một gốc cây lớn, dựa vào đó ngồi xuống.

Tiếng sấm vẫn vang vọng trên bầu trời, Dung Khi đã từng chứng kiến cơn bão như thế này cách đây không lâu.

—— Lần này ít nhất không phải ở trên biển.

Y chỉ có thể tiếp tục tự an ủi mình.

"Dung hữu sứ, trời lạnh gió to, dầm mưa sẽ bị cảm đấy."

Dung Khi mở mắt, vẫn không nhìn thấy gì, bèn quay mặt về phía phát ra tiếng nói: "Cố Vân Hành?"

"Là ta."

Lần này giọng nói rất gần, Dung Khi nghe rất rõ.

Dung Khi: "Sao ngươi lại ra đây?"

"Đợi hữu sứ mãi không thấy về, đói bụng. Hửm? Hôm nay là gà rừng sao? Tiếc là mưa quá to, cành lá ẩm ướt, chắc là không nhóm lửa được rồi." Giọng Cố Vân Hành có chút tiếc nuối, đưa tay về phía Dung Khi.

Dung Khi không động đậy.

Cố Vân Hành lúc này mới nhớ ra đối phương không nhìn thấy gì trong bóng tối, bèn cúi người xuống, chủ động nắm lấy tay Dung Khi.

"Đi thôi, ta đưa ngươi về."

Dung Khi cúi đầu, đáy mắt thoáng vẻ do dự, cuối cùng không từ chối sự dìu dắt của Cố Vân Hành.

Nửa tháng nay, vết thương của Cố Vân Hành đã đỡ nhiều, nhưng vẫn hơi khập khiễng khi đi, tốc độ cũng chậm.

Dung Khi hắt hơi một cái, lúc này không còn thấy lạnh nữa, mà lại thấy hơi nóng. Y nghi ngờ mình sắp bị cảm rồi, đây không phải là dấu hiệu tốt.

"Ta cõng ngươi, đi nhanh hơn." Dung Khi nói rất nhanh, dường như cảm thấy khó chịu vì sự nhượng bộ này.

Cố Vân Hành: "Không cần, ngươi nắm lấy tay bị thương của ta đi, ta dùng gậy sẽ nhanh hơn."

"Cũng được."

Dung Khi không do dự. Lúc này đầu óc y hơi choáng váng, thật sự không còn sức để cõng một nam nhân  rưởng thành... nhất là nam nhân này còn cao to hơn y.

Cố Vân Hành dẫn Dung Khi nắm lấy tay trái bị thương của mình, rồi nhặt một cành cây trên mặt đất, dùng sức của tay để giảm áp lực cho chân bị thương.

Tốc độ di chuyển của hai người lập tức nhanh hơn nhiều.

Nửa canh giờ sau, họ mới về đến khoang thuyền.

Tình trạng của khoang thuyền đúng như Dung Khi dự đoán, không khá hơn chút nào. Nước mưa từ những khe hở lớn nhỏ tràn vào trong khoang, toàn bộ khoang thuyền đều ẩm ướt—— từ bên ngoài vào trong khoang, chỉ là từ mưa to chuyển thành mưa phùn.

Cố Vân Hành: "Lạnh không?"

Đương nhiên là lạnh. Dung Khi tìm một chỗ ngồi xuống, vắt nước ở tay áo, vắt ra một lượng nước lớn. Nước rơi xuống sàn, tạo ra tiếng ào ào.

"Cái nơi quỷ quái này, căn bản không thể sống nổi." Giọng Dung Khi đã khàn đặc.

Ở trên hoang đảo nửa tháng, trong nửa tháng này y không dám nghĩ đến việc mình còn phải ở đây bao lâu nữa. Giờ đây, một trận mưa lớn, nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng cuối cùng cũng trỗi dậy, y hỏi Cố Vân Hành: "Chúng ta sẽ chết sao?"

Cố Vân Hành: "Sẽ không."

Câu trả lời chắc nịch của Cố Vân Hành không khiến Dung Khi cảm thấy an tâm hơn, cơn mưa gió bất chợt này lại một lần nữa khiến y nhận ra tình cảnh hiện tại, có một khoảnh khắc, y cảm thấy suy sụp: "Nhưng ta không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa."

"Hiện tại cũng không còn cách nào khác." Cố Vân Hành dường như thở dài. "Chỉ có thể chờ người đến cứu thôi."

Dung Khi thẳng người dậy, giọng điệu trở nên gay gắt: "Căn bản sẽ không có ai đến cứu! Họ không tìm thấy chúng ta đâu, chúng ta cũng không thể ra ngoài, ở đây chẳng có gì cả! Ta vừa lạnh vừa đói, cả người khó chịu, lại còn không nhìn thấy gì, người duy nhất ở bên cạnh ta lại là kẻ phá hỏng chuyện tốt của ta!"

Cố Vân Hành nhíu mày, đưa tay sờ trán Dung Khi, nhưng lập tức bị hất ra.

"Đừng chạm vào ta!" Dung Khi gằn giọng. "Cố Vân Hành, chẳng phải ngươi cũng cảm thấy không sống nổi, nên mới lôi kéo ta làm đồng minh sao? Nếu không với tính cách của ta, ngươi chắc đã sớm muốn giết ta rồi đúng không?"

Cố Vân Hành: "Ngươi sốt rồi." Mu bàn tay hắn vẫn còn lưu lại hơi nóng vừa chạm vào, gần như bỏng rát, nhưng mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Dung Khi cười khẩy: "Ngươi sợ ta chết rồi, chỉ còn lại một mình ngươi trên đảo, chỉ cần nghĩ đến cảm giác đó thôi cũng đã không chịu nổi rồi đúng không?"

Giọng Cố Vân Hành hơi trầm xuống: "Bây giờ không phải lúc cãi nhau, cởi quần áo ướt ra trước đã."

Dung Khi không để ý đến lời hắn.

Cố Vân Hành biết tính y, cũng không mong y sẽ ngoan ngoãn hợp tác, bèn điểm huyệt y, mặc kệ ánh mắt tức giận của đối phương, nhanh chóng lột sạch quần áo của y.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đến nỗi đầu óc đang choáng váng vì sốt cao của Dung Khi không kịp phản ứng, mãi đến khi Cố Vân Hành cũng cởi sạch quần áo của mình, y mới tức giận mắng: "Ngươi làm gì vậy!"

Cố Vân Hành không làm chuyện gì tày trời, chỉ là cởi quần áo của cả hai, ôm nhau sưởi ấm mà thôi.

Trận mưa này, ai cũng khổ sở như nhau. Hắn đã hiểu ra, tên Ma Cung hữu sứ này trông thì có vẻ lanh lợi, nhưng thực chất lại rất cứng đầu, không biết biến báo. Nếu là đám lão già trong Võ Lâm Minh, e rằng đã sớm bỏ qua hiềm khích trước kia mà ôm nhau rồi.

"Cố Vân Hành, ngươi nghĩ làm vậy là có thể sống sót sao?" Dung Khi cáu kỉnh nói: "Ban đêm còn lạnh hơn, ta... ta đang sốt..." Y dừng lại một chút, giọng hơi run: "Có lẽ thật sự không qua khỏi mất."

Có lẽ vì sốt, cơ thể Dung Khi nóng hơn người thường. Làn da bị dầm mưa lâu giờ vẫn còn ẩm ướt, nhưng nhanh chóng bị hơi ấm làm khô.

Nhưng chỉ vậy thôi thì cũng chỉ duy trì được thân nhiệt.

Quần áo ướt không thể mặc lại, trong khoang thuyền vẫn còn mưa phùn. Cố Vân Hành vận công, ngăn không cho cả hai bị mất nhiệt trong gió rét mưa lạnh.

"Dung Khi, ngươi là một đại ma đầu khét tiếng, sẽ không dễ dàng chết vì bệnh đâu."

Tay hắn lại đặt lên trán Dung Khi, khẽ thở dài, có một điều Dung Khi nói đúng, hắn thật sự không muốn y chết. Cố môn chủ Thiên Cực Môn chưa bao giờ là người hành động theo cảm tính, trên hoang đảo, hai người vẫn dễ sống hơn một mình.

Thời gian trôi qua từng chút một, mưa cuối cùng cũng ngớt dần.

Giữa tiếng mưa gió, Dung Khi đã hoàn toàn mất ý thức. Thể chất của người luyện võ tuy tốt, nhưng cũng không chịu nổi việc ngâm mình trong mưa mấy canh giờ liền, ban đầu y còn cố gắng giữ tỉnh táo, đến nửa đêm về sáng thì hoàn toàn mê man.

"Cố Vân Hành... Cố Vân Hành, ngươi nhóm lửa đi."

Cố Vân Hành: "... Được." Trong khoang thuyền không thể nhóm lửa, dưới trời mưa, cây cỏ đều ướt, nhưng Cố Vân Hành không ngại an ủi bệnh nhân đang mê sảng.

Dung Khi khó chịu nói: "Ngươi giải huyệt cho ta đi, ta... ta lạnh quá."

Cố Vân Hành suy nghĩ một chút, cảm thấy Dung Khi đang bệnh nặng chắc cũng không gây ra sóng gió gì, nên giải huyệt cho y.

Dung Khi cựa quậy, lẩm bẩm gì đó, cả người rúc vào chỗ ấm, đầu gác lên cổ Cố Vân Hành, hai tay cũng vòng qua eo hắn, các ngón tay co rút, cào ra những vết đỏ.

"..." Cố Vân Hành giữ lấy đầu y, điều chỉnh tư thế, cố gắng ôm trọn y vào lòng.

Đêm đó thật sự nguy hiểm.

Sáng hôm sau, mưa tạnh gió ngừng, không còn u ám như mấy ngày trước, ánh nắng chiếu vào khoang thuyền mang theo chút ấm áp hiếm hoi. Cố Vân Hành gần như thức trắng đêm, lúc này hơi đau đầu, cúi đầu xuống thì thấy Dung Khi mặt đỏ bừng, vẫn còn sốt.

Cố Vân Hành thở dài: "Không biết có nên cứu con rắn độc này hay không nữa."​

Nhận xét

Bài đăng phổ biến