TNS - Chương 73

Sau cuộc nói chuyện, hai người im lặng suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hừng đông, Dung Khi đã thức dậy, định đi đến Bình Hưng thành.

Tối hôm qua, khi gặp phải đám người danh môn chính phái, Thôi Tâm Nguyên đã đưa y bỏ chạy, bỏ lại ngựa, bây giờ y chỉ có thể đi bộ.

Thôi Tâm Nguyên thấy y dậy, cũng đi theo.

Lúc này, Dung Khi nhìn lại khuôn mặt uy nghiêm, sắc bén kia, trong lòng không còn cảnh giác như trước, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Y không muốn nghĩ nhiều, im lặng bước ra ngoài.

Cổng thành Bình Hưng nguy nga, con đường lớn trước cổng thành nối liền với những con đường nhỏ dẫn đến khắp nơi. Càng đến gần cổng thành, người đi đường càng đông. Trong số họ, có thương nhân, cũng có người giang hồ, phần lớn đều đi theo nhóm ba người hoặc năm người.

Dung Khi đang định bước nhanh hơn thì bỗng nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.

"Này! Đại ma đầu!"

Trong chốc lát, người đi đường dừng lại, Dung Khi cũng quay đầu nhìn lại—— cách đó không xa, một nữ tử quen thuộc đang hào hứng vẫy tay về phía y. 

Dung Khi: "..."

Thấy y không phản ứng, nữ tử đó lao thẳng về phía y: "Thật tốt quá khi gặp được ngươi hu hu hu!"

Dung Khi nhịn không được nhíu mày lùi lại nửa bước.

Nữ tử đó chính là Phương Nhược Dao đã biến mất từ lâu. Nàng ta lem luốc, chỉ có đôi mắt sáng lên: "Đại ma đầu, là ta đây nè!"

Nàng ta đưa tay lau mặt.

Dung Khi ghét bỏ nói: "Phương Nhược Dao, chúng ta hình như... vẫn chưa thân thiết đến mức tha hương ngộ cố tri."

Phương Nhược Dao không hề bị ảnh hưởng: "Ngươi ở đây, vậy Cố ca ca đâu? Còn ca ca ta nữa, có phải cũng ở gần đây không?"

—— Đúng vậy, Cố Vân Hành vẫn đang giúp Phương Liễm tìm người.

Dung Khi kéo nàng ta lại.

Phương Nhược Dao giật mình: "Sao, sao vậy?"

Dung Khi: "Đưa ngươi đi gặp bọn họ."

Mắt Phương Nhược Dao sáng lên, vội vàng gật đầu, một lúc sau lại nghi ngờ hỏi: "Vậy ngươi lấy dây thừng làm gì?"

Dung Khi lạnh lùng trói tay Phương Nhược Dao: "Sợ ngươi chạy mất giữa đường."

Phương Nhược Dao: "..."

Thôi Tâm Nguyên không nhịn được hắng giọng.

Phương Nhược Dao: "Thôi thúc thúc, thúc cũng ở đây à!"

Vài người giang hồ đang xem nghe thấy cách xưng hô này, lập tức nhận ra bọn họ quen biết nhau, ý định ra tay nghĩa hiệp cũng tiêu tan.

Ba người trong cuộc đều không nhận ra vấn đề, Thôi Tâm Nguyên còn cố gắng khuyên Dung Khi: "Hay là... cởi trói đi?"

Dung Khi chả thèm để ý, y đã tận mắt chứng kiến khả năng chạy loạn của Phương Nhược Dao, tự nhận không có lòng dạ rộng lớn như Phương Liễm. Vì vậy, y cầm dây, ra hiệu cho Phương Nhược Dao ngoan ngoãn đi theo.

Phương Nhược Dao nào có chịu, nàng ta nhíu mày, bắt đầu mắng xối xả ma đầu.

Dung Khi không để ý đến những lời mắng mỏ không đau không ngứa này, tâm trạng ngược lại tốt hơn không ít.

—— Cố Vân Hành và Phương Liễm bận rộn ở Bình Hưng thành nhiều ngày, còn không bằng y đi dạo một vòng.

Y phải nhanh chóng đưa kẻ phiền phức này trả lại cho Phương Liễm, kẻo nàng ta lại biến mất, liên lụy đến Cố Vân Hành.

"Ma đầu, sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi thả ta ra!" Phương Nhược Dao giật dây, tức giận nói.

Dung Khi: "Tùy ngươi nói thế nào."

Phương Nhược Dao thấy y cứng rắn, liền đổi giọng: "Ta không chạy, ta tuyệt đối không chạy! Bây giờ dù ngươi đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đi!"

Thấy Dung Khi vẫn không phản ứng, nàng ta quay sang cầu cứu Thôi Tâm Nguyên: "Thôi thúc thúc, mau giúp ta với!"

Sắc mặt Thôi Tâm Nguyên vô cùng phức tạp: "Dù sao người ta cũng là cô nương, ngươi đối xử với người ta như vậy... có chút không ổn."

Dung Khi liếc nhìn ông: "Huynh trưởng của nàng ta thấy vậy, cũng chỉ biết ơn ta thôi."

Thôi Tâm Nguyên: "..."

Dung Khi giật dây: "Sao ngươi lại xuất hiện ở ngoài thành?"

Phương Nhược Dao: "Ngoài thành nào?"

Dung Khi: "Bình Hưng."

Phương Nhược Dao kinh ngạc trợn to mắt: "Ta lại chạy đến Bình Hưng rồi sao?"

Lần này Dung Khi thật sự là bội phục.

Dung Khi: "Ngươi không biết?"

Phương Nhược Dao lắc đầu.

Dung Khi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa dứt lời, Phương Nhược Dao liền nhăn mặt, lộ vẻ buồn rầu, thậm chí còn thở dài: "Nói ra thì dài lắm."

Dung Khi thản nhiên nói: "Dù sao còn một đoạn đường nữa, vừa đi vừa nói."

Phương Nhược Dao liền kể lại những chuyện đã xảy ra gần đây.

Hôm đó, nàng ta nghe nói Võ Lâm Minh vây đánh Ly Hỏa Cung, lo lắng cho an nguy của huynh trưởng, bèn từ Linh Châu đến Thăng Châu. Nàng ta biết Thôi Tâm Nguyên có việc quan trọng phải làm, vừa đến trấn Thanh Sơn liền để lại thư từ biệt, quyết định tự mình đi gặp huynh trưởng.

Ai ngờ giang hồ hiểm ác, nàng ta hỏi đường giữa chừng lại gặp phải kẻ lừa đảo, không những đi đường vòng, mà còn bị lừa mất ngựa và tiền bạc.

May mà đã đến trấn Thanh Sơn, dựa vào hai chân cũng có thể đến khách điếm mà Võ Lâm Minh trọ. Nàng ta bèn quyết định tiếp tục hỏi đường, kết quả không biết làm sao lại đến một chân núi hẻo lánh, còn gặp một người kỳ lạ đang hôn mê bất tỉnh ở chân núi.

"Ta nghĩ cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp, nên cõng hắn ta đi cùng. Vất vả lắm mới đến được một thị trấn, lại phát hiện không phải trấn Thanh Sơn. Nhưng điều này không quan trọng, ta đã mời đại phu bốc thuốc cho hắn ta, vất vả lắm mới kéo hắn ta từ quỷ môn quan trở về, ai ngờ hắn ta tỉnh lại, lại giam ta, bắt ta ngày nào cũng sắc thuốc cho hắn ta!"

Dung Khi hỏi: "Không phải ngươi bị lừa hết tiền rồi sao, lấy đâu ra tiền mời đại phu bốc thuốc?"

Phương Nhược Dao kinh ngạc nhìn y: "Ngươi chỉ tò mò về điều này sao?"

Dung Khi gật đầu.

Phương Nhược Dao hít sâu một hơi: "Ta thấy trên người hắn ta có không ít thứ đáng giá, liền tùy tiện lấy một thứ đi cầm đồ!"

—— Thì ra là vậy.

Dung Khi lại hỏi: "Ngươi ngay cả một người bị thương nặng cũng không đánh lại được?"

Phương Nhược Dao siết chặt nắm đấm.

Dung Khi cúi đầu suy nghĩ một lát, quyết định bỏ qua chủ đề này, nói: "Sau đó thì sao? Ngươi sắc thuốc cho hắn ta cả tháng trời?"

"Đương nhiên không phải!"

Nàng ta nóng lòng muốn đến Thăng Châu gặp huynh trưởng, làm sao có thể ngày nào cũng sắc thuốc cho một tên sói mắt trắng chứ? Không được vài ngày, nàng ta đã nghĩ cách chuồn ra ngoài. Kết quả chưa đi được mấy dặm, ngay lập tức đụng phải một đám người khả nghi tay cầm móc sắt, không đề phòng liền bị bắt đi.

Dung Khi: "..."

Thôi Tâm Nguyên: "..."

Phương Nhược Dao coi như không thấy vẻ mặt khó nói nên lời của hai người, tức giận tiếp tục nói.

Lúc tỉnh lại, nàng ta đang ở trên một chiếc xe ngựa, vì bị chuốc thuốc mê, nàng ta chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn, nhận thấy xe ngựa bên dưới đang rung nhẹ, đoán là đang trên đường. Ngoài nàng ta, trên xe còn có bốn người khác cũng bị bắt cóc giống nàng ta, có nam có nữ, có già có trẻ.

Nàng ta biết mình đã gặp phải kẻ xấu, muốn chạy trốn, nhưng lại không có sức.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài xe ngựa bỗng vang lên tiếng đánh nhau, rất nhanh, rèm xe được vén lên, tên quái nhân mà nàng ta đã cứu vậy mà lại đuổi theo.

Dung Khi: "Xem ra hắn ta cũng không đến nỗi vong ân phụ nghĩa, ít nhất cũng đã cứu nguơi."

Phương Nhược Dao trợn trắng mắt: "Mới không phải, đó là một tên xấu xa! Hắn ta cứu ta chỉ là muốn sai khiến ta, còn ép ta đi cùng hắn ta, hỏi đi đâu cũng không nói. Trên đường này lội suối trèo non, giày của ta đều mòn hết rồi."

Trong thời gian đó, nàng ta đã vài lần muốn bỏ trốn, nhưng đều bị bắt lại. Cuối cùng vào hôm qua, nàng ta rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, chạy một mạch mấy canh giờ, mới trốn thoát được. 

"Cho nên, ta nhất định sẽ không chạy loạn." Phương Nhược Dao vẫn còn vẻ sợ hãi, trải qua chuyện này, ngay cả Dung Khi trong mắt nàng ta cũng trở nên chính trực đáng tin cậy, "Ngươi thả ta ra đi, ta đảm bảo sẽ ngoan ngoãn đi theo sau ngươi."

Dung Khi: "Không được."

Phương Nhược Dao giơ hai tay bị trói lên: "Nhưng như vậy quá mất mặt!"

Dung Khi coi như không thấy, một lúc sau ngẩng cằm lên: "Tên quái nhân mà ngươi nói, chẳng lẽ là hắn à?"

Phương Nhược Dao: "Cái gì?"

Nàng ta nhìn theo ánh mắt của Dung Khi, đột nhiên trợn to mắt, như gặp ma mà trốn ra sau lưng Dung Khi.

"Hắn hắn hắn... sao hắn ta lại đuổi kịp rồi?!"

Dung Khi cúi đầu nhìn tay áo bị Phương Nhược Dao nắm chặt, im lặng dùng sức... vậy mà không giật ra được.

Phương Nhược Dao nhỏ giọng nói: "Ma đầu, Cố ca ca nói ngươi không phải người xấu, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được!"

Dung Khi: "..."

Tốt lắm, khó trách Phương Nhược Dao không sợ y nữa.

Dung Khi đưa một đầu dây thừng cho Thôi Tâm Nguyên: "Thôi tiền bối, giúp ta trông chừng nàng ta một lát."

Thôi Tâm Nguyên lộ vẻ khó xử, chưa kịp từ chối, Phương Nhược Dao đã chuyển sang núp sau lưng ông, vô cùng ngoan ngoãn.

Thôi Tâm Nguyên nhất thời có chút đau đầu.

Dung Khi nhanh chóng đi đến trước mặt người vừa tới, hai người hàn huyên vài câu.

Một lát sau, Dung Khi quay lại, phía sau còn đi theo một người.

Phương Nhược Dao: "Ngươi, các ngươi..."

Dung Khi: "Ngươi đúng là cứu nhầm một tên tai họa."

"Tai họa" phe phẩy cây quạt giấy, cười rất hòa nhã - chính là Thẩm Khí, người trước đó không lâu sau khi quyết đấu với Phương Liễm đã rơi xuống vực, sống chết không rõ.

Cũng không biết Phương Liễm khi biết muội muội ruột của mình đích thân cứu người này lên sẽ là vẻ mặt gì?

Dung Khi liếc mắt nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Vào thành trước đã."

Phương Nhược Dao vẻ mặt như bị phản bội.

Một nhóm bốn người, nam nữ già trẻ, mỗi người đều có tâm sự riêng.

Vào Bình Hưng thành, Dung Khi tinh mắt thoáng thấy trên bảng thông báo bên tường thành dán tờ giấy truy tìm Phương Nhược Dao, liền đi tới gỡ xuống cất vào trong ngực, sau đó tùy tiện tìm một quán trà ngồi xuống. Thôi Tâm Nguyên không biết chuyện của mấy người, liền gọi một ấm trà ở bên cạnh từ từ thưởng thức.

Gặp lại Thẩm Khí, tâm trạng Dung Khi khá phức tạp: "Mạng ngươi lớn đấy."

Thẩm Khí: "Hôm đó may mắn được Phương cô nương tận tâm chăm sóc, Khí mới may mắn giữ lại được mạng sống."

Dung Khi: "Kẻ trói nàng ta là ai?"

Thẩm Khí cười cười: "Đương nhiên là một đám tiểu nhân rồi."

Dung Khi nhìn chằm chằm hắn ta, đợi hắn ta nói tiếp.

Thẩm Khí: "Là người của Ảnh Môn, bọn họ hình như vẫn luôn làm chuyện bắt cóc người. Ngoài Phương cô nương, ba xe ngựa còn lại của bọn họ cũng chứa toàn người."

Phương Nhược Dao sửng sốt: "Vậy ngươi có cứu những người khác không?"

Thẩm Khí nghi hoặc: "Vì sao phải cứu?"

Phương Nhược Dao: "Chẳng phải là việc tiện tay hay sao?"

Thẩm Khí bật cười: "Khí và bọn họ không quen biết, mỗi người đều có số mệnh riêng, cưỡng cầu không được."

Phương Nhược Dao: "Sớm biết ngươi như vậy, ta cũng không cứu ngươi, mỗi người đều có số mệnh riêng!"

Thẩm Khí: "..."

Phương Nhược Dao đột nhiên ý thức được điều gì, đứng dậy nói: "Chờ đã, hai người... quen biết?"

Thẩm Khí cười nói: "Khí từng là tả sứ của Ly Hỏa Cung, ngươi nói chúng ta có quen biết không?"

Phương Nhược Dao nhìn Dung Khi: "Ngươi là hữu sứ, hắn ta là tả sứ..."

Dung Khi gật đầu.

Phương Nhược Dao lập tức cảm thấy trời đất sụp đổ: Nàng ta còn tưởng rằng gặp được Dung Khi là chuyện tốt, hóa ra hai người bọn họ là một phe!

Dung Khi không hề cảm nhận được sự chấn động trong lòng nàng ta, vẫn hỏi Thẩm Khí: "Vậy hôm đó ngươi thật sự thua Phương Liễm?"

Nụ cười trên khóe miệng Thẩm Khí cứng lại: "Thắng bại là chuyện thường, có gì đáng nói?"

Dung Khi mỉa mai: "Nói cũng đúng, Phương Liễm cũng từng là tù nhân của ta, ai ngờ trong chớp mắt hắn đã có thể đánh bại ngươi."

Thẩm Khí mỉm cười uống một ngụm trà: "Ta nghe nói, Cố môn chủ của Thiên Cực Môn đã cứu ngươi khỏi tay Trâu Ngọc Xuyên trong ngày bị vây công?"

Dung Khi nhướn mày: "Quả thật có chuyện này."

Thẩm Khí cảm thán: "Không ngờ, mới nửa năm không gặp, ngươi đã có thể có giao tình như vậy với Cố Vân Hành. Chỉ là giang hồ người đông miệng lưỡi, lời đồn nổi lên bốn phía, ta nghe mà thấy bất bình thay cho ngươi."

Dung Khi liếc hắn ta một cái kỳ quái.

"Cứ nói cái hoang đường nhất đi." Thẩm Khí phe phẩy quạt giấy, "Mấy hôm trước ở chợ có người kể chuyện nói năng bừa bãi, nói ngươi là yêu nữ giả nam, mê hoặc Cố đại môn chủ, dụ dỗ hắn ta bất chấp cả thiên hạ mà đưa ngươi rời khỏi bể khổ."

Mặt Dung Khi lập tức đen lại.

Thẩm Khí biết tính Dung Khi, nhất định là nhịn không nổi những lời đồn đại vớ vẩn này, cố ý trêu chọc: "Theo ta hiểu biết về ngươi, ngươi nhất định là nắm được điểm yếu nào đó của Cố Vân Hành đúng không? Chúng ta đồng môn nhiều năm, không ngại nói cho ta biết chứ?"

Dung Khi cười lạnh, điểm yếu? Đương nhiên là không có.

Y đột nhiên giật mạnh dây thừng bằng tay phải.

"A!"

Phương Nhược Dao đang định nhân lúc hai người nói chuyện lặng lẽ chuồn đi thì bị giật lại, cánh tay đập mạnh vào góc bàn, nước mắt nàng ta lập tức trào ra.

"Đại ma đầu, ta nhất định sẽ nói với Cố ca ca, ngươi bắt nạt người ta quá đáng!"

Dung Khi cười lạnh: "Thấy chưa, dây thừng vẫn rất cần thiết."

Thôi Tâm Nguyên đặt chén trà xuống: "Đủ rồi."

Nói chi Phương Nhược Dao là bạn thân của con gái, cho dù là một cô nương không quen biết, hành động của Dung Khi cũng có phần quá đáng. Ông quay người, cởi dây thừng cho Phương Nhược Dao.

Thôi Tâm Nguyên: "Ta giúp ngươi trông chừng người."

Dung Khi cau mày, cuối cùng cũng thôi. Y nhìn thoáng qua con phố bên ngoài quán trà, trong lòng không khỏi dâng lên một chút bực bội.​

Nhận xét

Bài đăng phổ biến