TNS - Chương 71
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng.
Dung Khi xách kiếm ra khỏi phòng, còn chưa xuống cầu thang đã thấy Thôi Tâm Nguyên ăn mặc chỉnh tề, đã ngồi sẵn trong đại sảnh. Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, mấy tên tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật dựa vào góc tường.
Thôi Tâm Nguyên: “Dung tiểu huynh đệ cũng có thói quen dậy sớm à? ”
Dung Khi: “...”
Cố tình muốn lặng lẽ rời đi để tránh mặt, vậy mà lại đụng mặt. Dung Khi chỉ thoáng lúng túng, rồi bước tới, đặt kiếm xuống, tự nhiên cầm lấy một cái bánh bao ăn.
Bánh bao trông rất bình thường, cắn một miếng, lại có vị ngọt ngào. Y bẻ ra xem, bên trong lại là nhân đậu đỏ mềm dẻo.
Dung Khi hơi ngạc nhiên, không ngờ quán trọ đen này món ăn không ra sao, làm bánh điểm tâm lại rất ngon.
Y ăn xong một cái, lại lấy thêm một cái khác, cắn một miếng, lại là nhân măng xào thịt.
Thôi Tâm Nguyên: “Thế nào?”
Dung Khi: “Ngon.”
Thôi Tâm Nguyên: “Phu nhân ta thích nhất nhân đậu đỏ, con gái lại thích ăn mặn.”
Dung Khi cảm thấy kỳ lạ: “Ông làm à?”
Thôi Tâm Nguyên khựng lại: “Đương nhiên không phải.”
Dung Khi lại yên tâm ăn tiếp.
Khóe mắt Thôi Tâm Nguyên hiện lên ý cười.
Dung Khi ăn sáng xong rất nhanh, bèn cáo từ Thôi Tâm Nguyên. Ban đầu y lo lắng việc gặp Thôi Tâm Nguyên sẽ làm lộ hành tung, dù sao ra khỏi quán trọ chỉ có một con đường, Bình Hưng thành không phải ở hướng Tây Nam. Không ngờ, ông ta dường như thật sự tin, cũng không có ý định cố tình vạch trần.
Dung Khi yên tâm, phi ngựa nhanh chóng rời đi.
Thôi Tâm Nguyên vẫn ngồi trong đại sảnh, dường như ông không vội đi đường, ngồi yên lặng rất lâu quay lưng về phía cửa, nghe tiếng bước chân phía sau dần xa, lại nghe thấy tiếng ngựa hí, cuối cùng cả tiếng vó ngựa cũng dần biến mất…
Thôi Tâm Nguyên bưng chén trà lên, kẽ móng tay còn dính một lớp bột đường mờ nhạt.
Cuối cùng, ông mỉm cười: “Lấy giấy bút đến đây.”
Tiểu nhị lập tức mặt mày ủ rũ. Quán trọ vốn đã hẻo lánh, bọn họ làm ăn kiểu quán trọ đen lại càng không có ai biết chữ, bảo hắn đi đâu tìm giấy bút bây giờ.
Thôi Tâm Nguyên: “Cứ từ từ tìm, một canh giờ đủ chứ?”
Tiểu nhị cười khổ hơn khóc: “Vâng, vâng! Đủ rồi!”
Thôi Tâm Nguyên bèn về phòng nghỉ ngơi.
Mở cửa sổ nhìn ra, vừa hay có thể thấy con đường núi hẹp dài uốn lượn, phía sau dãy núi là một vùng bình nguyên rộng lớn. Với tốc độ của ngựa, đứa trẻ đó e rằng một ngày là có thể đến Bình Hưng thành.
Ông không khỏi nhớ đến phu nhân đang ở xa Linh Châu, nếu nàng ấy có mặt ở đây lúc này, e rằng sẽ không còn buồn bã nữa.
Bất chợt, Thôi Tâm Nguyên lại nhớ đến cảnh tượng Từ Lan Chi vội vã trở về nhà hôm đó.
“Tâm Nguyên… Mấy hôm trước ta gặp một người. Hắn… Trông rất giống ta và An An, là nam tử, trông còn rất trẻ.”
Ông chỉ coi như phu nhân lại lên cơn cuồng loạn, thuận theo lời bà nói: “Được, ta đi xem, ta sẽ lập tức điều tra.”
Mấy năm nay, bọn họ tìm kiếm khắp nơi, nhưng chỉ tìm được những kẻ mạo danh. Thôi Tâm Nguyên không nỡ để phu nhân thất vọng, càng không nỡ tước đoạt hy vọng mong manh này.
Bà ấy nói giống, ông liền đi tìm, năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác.
“Là thật!” Từ Lan Chi đột nhiên kích động, bà nắm chặt tay áo chồng, “Chỉ cần chàng gặp hắn… Nhìn một cái, chỉ một cái thôi! Chàng sẽ hiểu, hắn chính là con trai của chúng ta!”
Thôi Tâm Nguyên: “Được, ta không phải không tin.”
Từ Lan Chi lại che mặt khóc: “Ta đến Đông Hải, chính là để đến hòn đảo tiên thứ mười bốn tìm thiên thạch Thần Tinh trong truyền thuyết. Chàng nói xem, ngay cả sao băng ngoài vũ trụ ta cũng tìm được, vậy thì Thần nhi của ta có phải cũng có thể trở về không?”
Thôi Tâm Nguyên im lặng, ông ôm phu nhân vào lòng, thở dài: “Nói ta nghe xem, nàng gặp hắn như thế nào?”
Từ Lan Chi liền kể lại mọi chuyện ở Đông Hải cho ông nghe, kể đến khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng bà nói: “Ta đã hỏi Phương Liễm và Cố Vân Hành, hắn là Dung Khi, Hữu sứ Ly Hỏa Cung.”
Họ Dung…
Muốn điều tra quá khứ của một người không phải chuyện dễ, nhưng đối phương là đồ đệ của Trâu Ngọc Xuyên. Trâu Ngọc Xuyên chưa bao giờ che giấu lai lịch của đồ đệ, bọn họ bị người đời ghét bỏ, ruồng rẫy, bắt nạt, chỉ vì có căn cốt tốt nên được lão ta nhặt về.
Thôi Tâm Nguyên chỉ mất vài ngày đã tra ra lai lịch của Dung Khi —— Thôn Dung gia, một ngôi làng nhỏ ở vùng hẻo lánh của Thăng Châu.
Từ Lan Chi muốn đích thân đến thôn Dung gia điều tra, nhưng vì quá đau buồn mà đột nhiên đổ bệnh, Thôi Tâm Nguyên tự nhiên không yên tâm để bà vất vả thêm nữa, hứa sẽ liên lạc bằng thư mỗi ngày, mới thuyết phục được phu nhân đồng ý.
Ông không nỡ rời sơn trang khi phu nhân bệnh nặng, nhưng lại bị Từ Lan Chi ép phải lập tức lên đường.
May mắn là trên đường đi, hai người liên tục gửi thư cho nhau, ông biết Từ Lan Chi đã dần hồi phục, bèn yên tâm.
Quán trọ nằm ở nơi hẻo lánh, mãi đến khi tiểu nhị vất vả lắm mới tìm được giấy bút, Thôi Tâm Nguyên lập tức cầm bút viết rất nhiều.
“...Không thích rượu mạnh… Kén ăn nhưng lại không kén mặn ngọt…”
Cuối cùng, ông nhìn trang giấy chi chít chữ, lại đổi sang một tờ mới.
Cây bút lông cũ kỹ chấm mực trên giấy vài nét, trong nháy mắt đã phác họa ra hình dạng một thanh trường kiếm, nhưng khi viết tiếp, ông lại do dự. Nói cho cùng, ông chưa từng thực sự nhìn thấy Dung Khi dùng kiếm.
Vì vậy, Thôi Tâm Nguyên đặt bút xuống, gấp giấy bút lại cất vào trong ngực, ném lại một thỏi bạc, dắt ngựa rời khỏi quán trọ.
Một bên khác, Dung Khi đã đến ngoại thành Bình Hưng.
Y không xông thẳng vào thành, mà dừng lại ở một khu rừng nhỏ cách thành mười dặm.
—— Có người theo dõi.
Lúc đầu y nghi ngờ là Thôi Tâm Nguyên, nhưng sau đó y phát hiện ra là một nhóm người khác.
Những kẻ bám đuôi xuất hiện sau khi y rời khỏi quán trọ một khoảng cách khá xa, số lượng khoảng bảy tám người, bọn chúng bám theo Dung Khi từ xa, không áp sát, nhưng cũng khó mà cắt đuôi được.
Bất kể đối phương là ai, Dung Khi đều không thích cảm giác bị theo dõi.
Y bèn dừng lại.
Không lâu sau, đám người ngựa bám đuôi phía sau xuất hiện.
Dung Khi nấp trên cây, nhìn kỹ, lại là người của một môn phái nào đó, đều mặc đồng phục đệ tử giống nhau. Thấy mất dấu người, kẻ cầm đầu có vẻ rất bất mãn.
“Ngựa ở gần đây, tên Ma đầu này không thể chạy xa được, chia nhau ra tìm!”
“Nhưng đại sư huynh, hắn võ công cao cường, nếu chúng ta…”
“Im miệng! Người của Ma cung, ai ai cũng có thể tru diệt, đệ tử bổn phái sao có thể sợ chết?”
…
Lại là một đám chính phái muốn tru ma.
Dung Khi chế giễu nghĩ, đám người này sẽ không nghĩ rằng chỉ cần đông người là có thể khống chế được y chứ?
Y cũng không trốn nữa, giữa tiếng la hét kinh hãi của mọi người, y phi thân nhảy xuống. Một lát sau, y ung dung nhìn đám người chính phái ngã lăn lóc, nói: “Chỉ chút bản lĩnh này mà cũng muốn bắt ta?”
Kẻ cầm đầu tức giận nói: “Ma đầu đừng hung hăng, sư phụ ta ở gần đây, nếu ông ấy gặp ngươi, nhất định sẽ áp giải ngươi đến Vấn Tâm Đài!”
Dung Khi: “Đệ tử đã kém cỏi như vậy, sư phụ chắc cũng chẳng khá hơn là bao.”
“Ngươi dám nói năng hỗn xược với sư phụ ta! Ta… ưm ưm ưm!”
Dung Khi bịt miệng hắn lại, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
“Ta không có thời gian nghe các ngươi nói nhảm nữa. Nếu sư phụ ngươi lợi hại như vậy, thì hãy xem ông ta có thể tìm thấy các ngươi hay không.”
Nói xong, Dung Khi dùng dây thừng của bọn chúng trói tất cả lại, rồi chọn mấy cây đại thụ, treo bọn chúng lên.
“Ưm ưm ưm!”
“Ưm ưm! Ưm!”
Nghe tiếng “ưm” vang lên trên cây, lại nhìn thấy bộ dạng giãy giụa xấu xí của mấy người, Dung Khi phẩy tay áo, để lại một bóng lưng lạnh lùng, quyết tuyệt.
Giải quyết xong đám bám đuôi, y tiếp tục lên đường, không ngờ khi đến nơi thì cổng thành Bình Hưng đã đóng. Y nhìn bức tường thành cao lớn, hùng vĩ, suy nghĩ khả năng dùng khinh công nhảy lên.
Dung Khi đi khắp Nam Bắc, từng nghe nói về quy định của Bình Hưng thành, cổng thành đóng lúc hoàng hôn, mở lúc bình minh, trong thành còn có lệnh giới nghiêm, cứ đến đêm là giống như một tòa thành chết.
Y nhìn sắc trời, ráng chiều đã chuyển sang màu sẫm.
—— Cuối cùng vẫn bị đám người đó làm lỡ mất thời gian vào thành.
Nghĩ đến Cố Vân Hành vẫn còn trong thành, y quyết định hành động kín đáo, đêm nay tìm một nơi khác để nghỉ chân.
Tranh thủ lúc trời còn sáng, Dung Khi cưỡi ngựa dạo quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà tranh xiêu vẹo trước khi trời tối hẳn. Trong nhà treo một số dụng cụ săn bắn, có lẽ từng là nơi nghỉ chân của thợ săn, lúc này y cũng không chê mặt đất bẩn nữa, lấy từ trong ngực ra một cây nến, dùng đá lửa châm lên, trong nhà lập tức tràn ngập ánh sáng vàng mờ ảo.
Y đặt ngọn nến bên cạnh, ngồi xếp bằng điều tức.
Không biết qua bao lâu, một cơn gió lùa qua khe cửa sổ, thổi tắt ngọn nến.
Dung Khi mở mắt, quát: “Ai?”
“Còn tưởng chia tay sáng nay phải rất lâu mới gặp lại, không ngờ chỉ một ngày đã gặp lại.”
Dung Khi nhận ra giọng nói, trong lòng cảnh giác đến cực điểm: “Thôi trang chủ, ông quả nhiên đang theo dõi ta!”
Thôi Tâm Nguyên im lặng một lát: “Ta đã nói từ sớm là sẽ đến Bình Hưng thành. Dung tiểu huynh đệ, chẳng phải ngươi nói muốn đi về phía Tây Nam sao?”
Dung Khi không tin nửa lời, thậm chí còn nghi ngờ Thôi Tâm Nguyên đã biết từ trước y sẽ đến Bình Hưng thành, cố tình nói ra trước y một bước, để y tưởng đó là sự trùng hợp.
Nhưng y lại không tin vào sự trùng hợp.
Dung Khi lạnh lùng nói: “Thôi trang chủ, sư phụ rẻ tiền của ta tuy tâm tàn nhẫn, nhưng cũng đã dạy ta rất nhiều đạo lý. Cái gọi là sự việc bất thường ắt có yêu quái. Ông trước tiên là tặng thuốc giúp đỡ, lại còn đồng ý rèn kiếm cho ta, rốt cuộc là có mục đích gì?”
Thôi Tâm Nguyên tiến lên một bước, động tĩnh nhỏ này lập tức khiến Dung Khi cảnh giác, lập tức rút kiếm đối đầi.
Thôi Tâm Nguyên: “Dung Khi.”
Dung Khi giọng điệu mang theo uy hiếp: “Thôi trang chủ, ta từng là người của Ma cung, ra tay không có nặng nhẹ đâu.”
Thôi Tâm Nguyên: “... Mắt ngươi làm sao vậy?”
Dung Khi mặt không đổi sắc: “Chuyện này không liên quan đến ông.”
Thôi Tâm Nguyên rất lâu không nói gì, một lúc lâu sau mới thở dài: “Ta không có ác ý với ngươi.”
Dung Khi cười khẩy một tiếng: “Thôi trang chủ vừa vào đã thổi tắt nến của ta, vậy mà nói không có ác ý với ta? Chẳng lẽ là sợ ánh nến quá chói mắt sao?”
Thôi Tâm Nguyên: “Trước khi rèn kiếm, ta phải quan sát dáng người, bước chân, thói quen dùng kiếm của người dùng kiếm, vì vậy hàng năm đều tổ chức thử thách Thí Kiếm, đây vừa là thử thách, cũng là cách để ta nhanh chóng hiểu rõ người dùng kiếm.”
Dung Khi ngẩn người.
Thôi Tâm Nguyên: “Ta vốn định thử kiếm pháp của ngươi.”
Đột nhiên rơi vào bóng tối, trong lúc nguy cấp, kiếm pháp sử dụng gần như là bản năng, cũng là cách dễ dàng nhất để ông nhìn rõ thói quen của người dùng kiếm.
Trước đó, hầu hết những người tham gia thử thách đều có thể nhanh chóng thích nghi với bóng tối. Hiếm có người nào giống như Dung Khi, từ khi nến bị tắt, hai mắt liền trở nên vô hồn, mất tập trung.
Nhận xét
Đăng nhận xét