TNS - Chương 58
Thẩm Khí cũng giống y, lúc trước cũng lần theo manh mối truy tung đến Đông Hải. Hắn ta suy đoán tuyến đường mà Phương Nguyên Khánh có thể đi, cuối cùng khi kiểm tra một vài bến tàu cũ thì phát hiện ra manh mối mới.
Phương Nguyên Khánh vì xây dựng Tẩy Tâm Ngục, đã nhiều lần dẫn đội tàu ra biển, một số lão thuyền viên ở địa phương vẫn còn ấn tượng về việc này. Hơn mười năm trước, lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy đội tàu rời đi, từ đó về sau, không còn ngày trở lại.
"Phương Nguyên Khánh và thê tử rất tình cảm, có con trai con gái, nếu còn sống, sao có thể hơn mười năm không trở về?"
Chỉ thấy đi, mà không thấy về; biển rộng mênh mông, biết tìm nơi đâu?
Dung Khi đương nhiên biết suy luận này không sai. Thế nhưng Thẩm Khí chỉ thành thật báo cáo, lại bị móc mắt hủy dung.
Hắn ta vậy mà có một khoảnh khắc còn cảm thấy ngoài ý muốn vì "Thẩm Khí còn sống", hóa ra trên đời này có rất nhiều cách tra tấn người khác hơn.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nữ đệ tử bẩm báo.
"Tả sứ, Cung chủ có lệnh, lập tức dẫn Phương Nguyên Khánh vào điện."
Thẩm Khí: "Đã rõ."
Hắn ta xoay người đi mở xích sắt trên người "Phương Nguyên Khánh", vừa nói với Dung Khi: "Nếu bây giờ ngươi đi, ta sẽ coi như chưa từng gặp ngươi."
Dung Khi ngăn hắn ta lại: "Không, ta đi cùng ngươi."
Thẩm Khí: "..."
Tuy Thẩm Khí bị thu hồi gần hết quyền hành của Tả sứ, nhưng vẫn còn một số thuộc hạ đi theo. Dung Khi liền trà trộn vào đội ngũ với thân phận của Trương Tùng.
Đợi đến khi bọn họ đến chính điện Ly Hỏa Cung, đại điển đã được một nửa.
Nhìn từ xa, Trâu Ngọc Xuyên đang ngồi ngay ngắn ở vị trí cao. Lão đã gần bốn mươi tuổi, tóc đã bạc, nhưng khuôn mặt không hề lộ vẻ tang thương, chỉ có đôi mắt sâu thẳm như vực, hiện rõ dấu vết lắng đọng của năm tháng.
Hứa Yếm quỳ ngồi phía dưới Trâu Ngọc Xuyên, tư thế khiêm tốn cung kính.
Thẩm Khí nắm một đầu dây xích, đầu kia trói "Phương Nguyên Khánh" máu me đầm đìa. Trước khi đến, hắn ta còn cố ý cho người ta sửa soạn lại, chải gọn mái tóc rối bù của người nọ ra sau đầu, để lộ rõ ngũ quan.
Trong điện, không ít người đã từng gặp Phương Nguyên Khánh, lúc này nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Trâu Ngọc Xuyên: "Mấy ngày nay, có người ngoài đến thăm sân này không?"
Thẩm Khí: "Không có."
Trâu Ngọc Xuyên: "Xem ra Phương gia và Võ Lâm Minh định bỏ mặc hắn rồi."
Lão đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đi tới trước mặt, đưa tay nâng cằm "Phương Nguyên Khánh" lên, ép hắn quay mặt về phía mình.
Ánh mắt Trâu Ngọc Xuyên lướt qua từng tấc lông mày, mắt và ngũ quan của đối phương, dường như đã quan sát rất kỹ, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt hoàn toàn khác lạ kia, bỗng nhiên nói với vẻ chán ghét: "Vậy thì giết đi."
Vừa dứt lời, hàn quang lóe lên từ lưỡi kiếm.
Hứa Yếm không chút do dự cứa vào cổ họng người nọ.
Trong điện im lặng một lát, "Phương Nguyên Khánh" mở to mắt ngã xuống đất, máu tươi từ từ chảy ra từ dưới thân hắn, nhuộm đỏ một mảng lớn.
Hứa Yếm thản nhiên nói: "Sư phụ, Phương Nguyên Khánh đã chết."
Dung Khi thu hồi ánh mắt, y không ngờ Trâu Ngọc Xuyên lại ra lệnh giết kẻ giả mạo này gọn gàng như vậy.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người hoàn hồn lại không khỏi rùng mình, không ai dám nhìn nữa.
Trâu Ngọc Xuyên xoay người bước lên bậc thang, ngồi trở lại vị trí cao. Lão nhìn những người phía dưới im thin thít, thản nhiên nói: "Phương Nguyên Khánh lúc sinh thời đã làm không ít việc cho Võ Lâm Minh, kết quả khi gặp nạn, vợ con lại không một ai xuất hiện. Một đại hiệp, cứ thế dễ dàng chết trong tay Ly Hỏa Cung ta, thật là đáng thương đáng tiếc."
Lão nói năng thong thả, giọng điệu ôn hòa, như thật lòng tiếc nuối cho Phương Nguyên Khánh.
"Chính đạo Võ Lâm chỉ là một lũ nhát gan sợ phiền phức, ngay cả dũng khí lên núi cứu người cũng không có." Trâu Ngọc Xuyên bỗng nhiên cười, nói, "Nếu đã như vậy, chúng ta còn cố kỵ gì nữa?"
Lão phẩy tay, liền có người dâng lên một ống thư.
Trâu Ngọc Xuyên tùy ý mở thư ra: "Một tháng trước, thám tử ở Tễ Châu báo lại, Tôn Tri Ích đã tập hợp vài cao thủ của Võ Lâm Minh, tiêu diệt hơn mười cứ điểm của chúng ta ở Tễ Châu và vùng lân cận. Bây giờ Tôn Tri Ích lại dẫn theo một đám người chạy đến địa phận Thăng Châu của chúng ta."
Ánh mắt Trâu Ngọc Xuyên nhìn lướt qua mọi người trong điện, "Hôm nay nhân cơ hội này, muốn nghe ý kiến của các vị."
Mọi người phía dưới ban đầu không dám lên tiếng.
Một lát sau, người đầu tiên trong hàng ngũ lên tiếng: "Võ Lâm Minh thật đáng ghét, mối thù này nhất định phải báo!"
"Cung chủ, ta nguyện làm tiên phong, đi bắt lão già họ Tôn kia!"
"Tuy võ công của Tôn Tri Ích không cao, nhưng lão ta không bao giờ đi một mình, muốn bắt lão ta e rằng không phải chuyện dễ."
"Thăng Châu là địa bàn của Ly Hỏa Cung, cho dù lão ta có cao thủ bảo vệ bên cạnh, chẳng lẽ còn địch lại được nhiều người như chúng ta sao?"
"Theo ta thấy, chi bằng nhân lúc bọn họ không ở Tễ Châu, vòng qua đó đánh úp sào huyệt của Võ Lâm Minh, sau đó bắt luôn gia quyến của bọn họ ở Tễ Châu mang đến giết sạch."
...
Trong nháy mắt, mọi người trong điện đều phẫn nộ, nhao nhao hiến kế.
Trâu Ngọc Xuyên chỉ hơi giơ tay lên, lập tức không ai dám nói nữa.
Trâu Ngọc Xuyên chậm rãi nói: "Nghe nói trong số những người đi theo có Phương Liễm, tuy hắn còn trẻ, nhưng thiên phú hơn người, ta rất muốn gặp hắn. Ai trong số các ngươi có thể chắc chắn mang hắn đến đây?"
Mọi người phía dưới lập tức lộ vẻ do dự, Phương Liễm từ nhiều năm trước đã được xếp vào hàng cao thủ đương thời, người thường không phải đối thủ của hắn.
Thấy không ai đứng ra, Trâu Ngọc Xuyên thở dài: "Mỗi lần đến lúc như thế này, ta lại càng nhớ Dung Khi, nếu nó còn sống, ta đã không cần phải lo lắng những chuyện này."
Dung Khi: "..."
Trâu Ngọc Xuyên nhìn Hứa Yếm: "Hứa Yếm, ngươi có ai đề cử không?"
Hứa Yếm mở miệng nói: "Thẩm sư đệ võ công cao cường, cũng không có việc vặt quấn thân, đi chuyến này rất thích hợp."
Thẩm Khí cười khẩy một tiếng, sau đó chắp tay nói với Trâu Ngọc Xuyên: "Khí nguyện phân ưu cho sư phụ."
Trâu Ngọc Xuyên phẩy tay, việc này coi như đã được quyết định.
Chuyện Võ Lâm Minh tạm thời gác lại, nhưng đại điển thụ ấn vẫn chưa thật sự kết thúc.
Trâu Ngọc Xuyên lấy ra một con dấu từ trong ngực, nói: "Ta đã từng nói, trong ba đồ đệ của ta, ai có được Thiên Nguyên Sách, người đó chính là Thiếu cung chủ của Ly Hỏa Cung. Hôm nay, ta sẽ giao con dấu này cho đại đồ đệ của ta là Hứa Yếm."
Mọi người của Ly Hỏa Cung đương nhiên đều biết chuyện này, cũng biết cuộc tranh giành này cuối cùng đã có kết quả vào hôm nay. Hữu sứ biệt tích, sống chết chưa rõ; Tả sứ bị móc mắt hủy dung, chịu hình phạt nặng, trong ba người, ai là người chiến thắng đã rất rõ ràng.
Trâu Ngọc Xuyên cầm con dấu: "Các vị, có ý kiến gì không?"
Mọi người phía dưới đồng loạt quỳ xuống đất: "Thuộc hạ nguyện đi theo Cung chủ và Thiếu cung chủ!"
Tiếng hô vang như sóng triều, vang lên không dứt.
Chỉ có Dung Khi đứng yên tại chỗ, cách đám đông nhìn Trâu Ngọc Xuyên từ xa.
Trâu Ngọc Xuyên phát hiện ra y, trong mắt lóe lên vẻ thích thú. Lão đưa tay chỉ vào Dung Khi, nói: "Ngươi, có ý kiến gì?"
Tiếng hô vang lập tức im bặt, mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một khuôn mặt bình thường.
Có người nhận ra khuôn mặt này: "Trương Tùng?"
Dung Khi mặt không cảm xúc bước qua đám đông, đi thẳng đến trước mặt Trâu Ngọc Xuyên, quỳ xuống hành lễ.
"Sư phụ."
Hứa Yếm kinh ngạc nhìn y.
Trâu Ngọc Xuyên nhướn mày, dường như cũng cảm thấy ngoài ý muốn: "Ngươi vậy mà chưa chết?"
Dung Khi gỡ mặt nạ da người xuống, lộ ra dung mạo thật.
"Đệ tử bị kẹt trên biển mấy tháng, trước đó không lâu mới may mắn trở về đất liền. Nghe nói Hứa phó Cung chủ đã có được Thiên Nguyên Sách, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhất thời không biết nên hỏi từ đâu."
Trâu Ngọc Xuyên nảy sinh hứng thú: "Nghe ý của ngươi, chẳng lẽ là đã điều tra ra được gì rồi?"
Dung Khi: "Sư phụ, đệ tử bất tài, vẫn chưa tìm được Thiên Nguyên Sách."
Ánh mắt Trâu Ngọc Xuyên tối lại: "Nếu chưa tìm được, thì còn gì để nói." Lão liếc nhìn Thẩm Khí, u ám nói, "Ly Hỏa Cung không chứa chấp kẻ vô dụng, cho dù ngươi có thể thoát chết trên biển, cũng không có nghĩa là có thể miễn tội."
Dung Khi: "Sư phụ có biết, Phương Nguyên Khánh xuất hiện ở Ly Hỏa Cung, tại sao Phương gia lại không đến cứu không?"
Trâu Ngọc Xuyên: "Ngươi biết?"
Dung Khi: "Nửa năm trước, ta cùng Phương Liễm ra biển, giữa đường gặp bão, dạt vào một hoang đảo. Trên đảo này, ta đã gặp một người."
Trâu Ngọc Xuyên nhíu mày: "Là ai?"
Dung Khi nhìn Hứa Yếm, chậm rãi nói ra một cái tên: "Phương Nguyên Khánh."
Trong điện xôn xao, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía thi thể "Phương Nguyên Khánh" nằm trên mặt đất.
Dung Khi cười khẩy một tiếng: "Đương nhiên không phải là người đang nằm trên đất kia."
Trâu Ngọc Xuyên nhìn chằm chằm y với ánh mắt âm trầm: "Nói tiếp đi."
Dung Khi không định vòng vo, nói thẳng: "Phương Liễm đương nhiên cũng gặp hắn ta, hai người coi như là cha con đoàn tụ. Đáng tiếc, Phương Nguyên Khánh cuối cùng vẫn ở lại trên đảo. Nếu Phương Liễm đã biết tung tích của cha mình, vậy hắn đương nhiên sẽ không vì một lời đồn đại trên giang hồ mà đến Ly Hỏa Cung cứu một... người khả nghi."
Y câu nào cũng nói thật, nhưng lại nghe như thật như giả, khiến người ta suy nghĩ miên man.
Hứa Yếm: "Dung hữu sứ, ngươi nói nhiều như vậy, cũng chỉ là lời nói một phía của ngươi. Ngươi có bằng chứng không?"
Dung Khi: "Bằng chứng?" Y nhìn với vẻ chế giễu, ánh mắt lướt qua thi thể trên mặt đất, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Mặt nạ trên mặt "Phương Nguyên Khánh" dù có tinh xảo đến đâu, cũng có thể lột ra được. Y không tin Trâu Ngọc Xuyên thật sự không phát hiện ra, nếu không, y cần gì phải tốn nước bọt biện bạch?
"Không biết mọi người còn nhớ, Phương Nguyên Khánh năm đó đã từng nhắc đến Tẩy Tâm Ngục không?"
Tiết Ngọc: "Tẩy Tâm Ngục? Chính là nhà tù trên biển trong truyền thuyết giam giữ rất nhiều ma... khụ, các tiền bối võ lâm?"
Trâu Ngọc Xuyên trầm giọng nói: "Đó không phải là truyền thuyết, mà là có thật."
Dung Khi lặng lẽ liếc nhìn lão, Trâu Ngọc Xuyên vậy mà biết?
Bên cạnh, Thẩm Khí hỏi: "Chẳng lẽ Tẩy Tâm Ngục nằm trên hoang đảo đó? Những người đó còn sống không?"
Dung Khi: "Đa số đều đã chết." Chỉ còn sống một đệ tử Ảnh Môn.
Trâu Ngọc Xuyên trầm giọng hỏi: "Ngươi thật sự đã gặp Phương Nguyên Khánh?"
Dung Khi lấy Tội Danh Lục từ trong ngực ra, đưa qua: "Đệ tử bất tài, chỉ lấy được quyển sổ ghi chép tên những người bị giam giữ này."
Trâu Ngọc Xuyên nhận lấy, tùy ý lật mở một trang. Ánh mắt lão hơi thay đổi, liên tục lật thêm vài trang nữa, cho đến khi nhìn thấy ba chữ "Phương Nguyên Khánh" trên trang cuối cùng, trên mặt mới lộ ra vẻ mặt phức tạp khó hiểu.
"Là chữ của hắn." Trâu Ngọc Xuyên cất quyển sổ vào trong ngực, ánh mắt nhìn Dung Khi lại có thêm vài phần kỳ lạ, "Quả nhiên là đồ nhi tốt của ta, vậy mà lại tìm được hắn giữa biển rộng mênh mông... Nói, hoang đảo đó ở đâu?"
Dung Khi im lặng không nói.
Nhận xét
Đăng nhận xét