TNS - Chương 56
Dung Khi lặng lẽ ngồi xuống. Y từ trong giọng nói bình thản kia lại nghe ra được vài phần cảm xúc, chột dạ dời mắt.
"Ngươi tìm ta làm gì?"
Cố Vân Hành suýt bật cười vì tức giận: "Dung hữu sứ thật oai phong, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã tập hợp lại được thuộc hạ cũ, ngấm ngầm khuấy đảo phong vân ở Thăng Châu này. Nếu Cố mỗ đến muộn vài ngày, e là phải đổi cách xưng hô rồi."
Dung Khi nhíu mày. Y quá quen thuộc với kiểu nói vòng vo tam quốc của Cố Vân Hành – hắn đến để tính sổ với y đây mà.
Dung Khi: "Cố Vân Hành."
Cố Vân Hành không để ý đến y, rót rượu rồi tự uống một chén.
Dung Khi: "Trên biển không từ mà biệt… là ta có lỗi với ngươi. Sự đã đến nước này, ngươi cũng nên biết dự tính của ta rồi."
Cố Vân Hành im lặng.
Một lát sau, Dung Khi hết kiên nhẫn, đá hắn một cái.
Cố Vân Hành nhìn y, thốt ra ba chữ: "Ta không biết."
Dung Khi tức giận: "Ở đây không phải là hoang đảo không người, chẳng lẽ Cố môn chủ thật sự muốn cùng một tên ma đầu ta, dây dưa mãi sao?"
Cố Vân Hành: "Đừng gọi ta là Cố môn chủ."
Dung Khi ngẩn người: "Nhưng ngươi rõ ràng là môn chủ Thiên Cực Môn, ta đâu có gọi sai."
Cố Vân Hành: "Ta thích ngươi gọi tên ta."
Dung Khi bất mãn: "Ngươi gọi ta được mấy lần?"
Cố Vân Hành nghẹn lời, bởi vì người suốt ngày "hữu sứ" treo bên miệng quả thật là hắn.
Cố Vân Hành: "Dung Khi."
Dung Khi: "Ngươi có gì cứ nói thẳng, trời sắp tối rồi, ngươi biết đấy, ta ghét trời tối."
Cố Vân Hành nắm cằm y, xoay mặt y về phía mình: "Ngươi chắc chắn như vậy, ta sẽ để ngươi quay về?"
Dung Khi nghiêng mặt né tránh, ra vẻ không muốn bị chạm vào: "Ta đã chọn rời đi bằng thuyền, ngươi nên hiểu rõ, có vài chuyện, nên để lại quá khứ thì hơn."
Cố Vân Hành buông tay, cầm bầu rượu, lại rót cho mình chén thứ ba.
"Cố mỗ không rõ lắm."
"Được, được." Dung Khi quyết tâm, giật lấy chén rượu thứ ba, uống cạn một hơi. Y ném chén rượu, nhìn thẳng vào Cố Vân Hành: "Xem ra ngươi nhất định phải giả ngu. Vậy bổn tọa nói rõ cho ngươi biết, giữa chúng ta, đến đây là chấm dứt!"
Sắc mặt Cố Vân Hành trầm xuống, hắn đưa tay giữ gáy Dung Khi, kéo người lại gần.
"Ngươi phát điên gì vậy?" Dung Khi suýt ngã, vội dùng khuỷu tay chống lên chân Cố Vân Hành.
Cố Vân Hành: "Nói như vậy, Dung hữu sứ xem Cố mỗ như món đồ chơi tiêu khiển nhất thời? Gọi đến thì đến, xua đi thì đi, đến lúc thì tùy ý vứt bỏ ư?"
Dung Khi hơi giãy giụa, không muốn tiếp tục vòng vo với hắn: "Vậy ngươi muốn thế nào? Chuyện 'Phương Nguyên Khánh' ta không tin ngươi không biết, một kẻ giả mạo có thể khiến Võ Lâm Minh và Ly Hỏa Cung căng thẳng, huống hồ…"
"Đủ rồi." Cố Vân Hành nhẹ giọng ngắt lời y, "Nói đi nói lại, vẫn là chuyện của người khác. Ta tưởng khi ngươi đáp ứng ta, đã nghĩ đến những điều này rồi."
Dung Khi nhìn hắn, bỗng cười giễu: "Cố Vân Hành, ngươi cho ta là ai? Ngươi xem ta như những chính phái danh môn, quân tử đại hiệp sao? Ma cung tùy tâm sở dục, nào có nhiều suy nghĩ sâu xa như vậy! Cho dù ta và ngươi có một đoạn tình duyên trên hoang đảo, ta liền phải ở bên ngươi cả đời hay gì?"
Cố Vân Hành im lặng hồi lâu. Hắn rõ ràng đang nắm giữ huyệt mệnh sau gáy người trước mặt, nhưng lại giống như chính mình mới là người bị bóp nghẹt cổ họng.
Hai người rất gần nhau, hơi thở đan xen, đều có thể thấy rõ cảm xúc trong mắt đối phương.
Cố Vân Hành dịu giọng trước: "Ngươi luôn như vậy, nói những lời lạnh lùng vô tình. Dung Khi, tự hỏi lòng mình, khi gặp ta, trong lòng ngươi chỉ còn lại sự chán ghét không thể dứt ra sao?"
Dung Khi né tránh ánh mắt hắn: "... Ngươi thật sự rất phiền phức."
Cố Vân Hành không so đo với y, đưa tay kia ra, dùng đầu ngón tay vuốt ve môi y: "Trước đây vẫn luôn nghĩ, cái miệng này làm sao có thể thốt ra những lời tổn thương người khác." Có lẽ vì đã uống rượu, đôi môi còn vương lại chút rượu, mang theo chút ẩm ướt, dưới ngón tay hắn trở nên mềm mại hơn.
Dung Khi muốn nghiêng mặt tránh đi, nhưng gáy lại bị một bàn tay lớn nắm chặt, không thể động đậy.
"Ngươi đủ rồi." Y bực bội nói xong câu đó, liền mím chặt môi, không muốn tiếp tục bị trêu chọc.
Cố Vân Hành cũng dừng động tác, kéo người lại gần hơn: "Ta biết ngươi muốn làm chi chủ Ly Hỏa Cung. Nếu thành công, ngươi còn dự tính gì nữa?"
Dung Khi nhíu mày: "Đương nhiên là…"
Cố Vân Hành nói thay y: "Thống nhất giang hồ, chế bá võ lâm?"
Dung Khi im lặng.
Cố Vân Hành: "Những năm này Trâu Ngọc Xuyên vì muốn ngồi lên vị trí Võ Lâm Tôn, thu nạp các môn phái lớn nhỏ, gần như đã khống chế hơn nửa giang hồ. Còn ngươi thì sao? Khi chúng ta ở hoang đảo, ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến những điều này."
Dung Khi theo bản năng cãi lại: "Ta đương nhiên cũng giống vậy."
"Đó chỉ là suy nghĩ của Trâu Ngọc Xuyên." Cố Vân Hành kéo y lại gần hơn vài phần, nhìn vào đôi mắt tựa như hàn tinh kia, dường như muốn nhìn thấu người này.
"Dung Khi, ngươi luôn miệng nói muốn lấy Thiên Nguyên Sách, nhưng tại sao chỉ trải qua một lần địa động, ngươi lại không tiếp tục tìm nữa?"
Dung Khi: "Tẩy Tâm Ngục đã sập, huống hồ bên trong chưa chắc đã có Thiên Nguyên Sách, tìm làm sao?"
Cố Vân Hành lại nói: "Sau địa động, đào sâu ba thước, tìm từng tấc một, nói không chừng sẽ có manh mối mới? Phương Nguyên Khánh bế quan ngộ ra Thiên Nguyên Sách mới, ngươi thật sự tin chắc hắn không để lại gì? Hay nói cách khác, kỳ thực ngươi cũng không để tâm đến bộ công pháp đó lắm!"
Dung Khi nhìn hắn, cười giễu cợt: "Trong lòng ta có để tâm hay không, chẳng lẽ ngươi còn rõ hơn ta?"
Cố Vân Hành nghe ra sự chế nhạo trong lời y, nhìn Dung Khi chằm chằm, tay hơi dùng lực, hắn áp trán lên trán y.
Dung Khi không lùi lại, mặt không cảm xúc chờ hắn nói tiếp.
Cố Vân Hành thở dài, giọng nói đầy vẻ lưu luyến——
"Ngày đất trời rung chuyển đó, ta đã từng thấy dáng vẻ ngươi để tâm."
Nếu theo lời Dung Khi, sơn động sập, trong tình huống hắn sống chết không rõ, y cần gì phải mò mẫm vào tìm hắn?
Dung Khi ngẩn người chớp mắt: "... Trước đây sao không phát hiện, ngươi mặt dày như vậy nhỉ?"
Cố Vân Hành cười khổ: "Nếu không như vậy, e là đã bị ngươi vứt bỏ từ lâu rồi."
Dù là lúc hai người ở trên hoang đảo, hay là bây giờ hắn đuổi theo đến Thăng Châu, giữa hai người bọn họ, từ trước đến nay đều là hắn đang cưỡng cầu. Tên ma đầu vô tâm vô phế này, ngoài chút tình cảm và rung động trong lòng, chưa từng thật sự suy nghĩ đến cách cùng hắn đi tiếp.
Cố Vân Hành: "Ta biết ngươi có việc muốn làm, ta không nỡ ngăn cản ngươi, nhưng cũng không muốn ngươi hối hận…"
Dung Khi mở miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ im lặng.
"Ta càng không muốn, giữa ngươi và ta không còn đường lui." Giọng Cố Vân Hành rất kiên nhẫn, hơi thở ấm áp lướt qua cổ và tai Dung Khi… cuối cùng dừng lại ở cằm y, "Ngươi nói cho ta biết, ngày mai ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Phương Nguyên Khánh trong Ly Hỏa Cung là giả." Dung Khi bị ép ngẩng cổ, y nhắm mắt lại: "Ta muốn xem, Trâu Ngọc Xuyên sẽ chuẩn bị cho ta một kết cục như thế nào."
Cố Vân Hành ngừng thở, biết Dung Khi đã quyết tâm. Hắn buông y ra một chút, để có thể nhìn rõ sắc mặt y hơn.
"Nửa đời ta theo đuổi đều là vị trí Cung chủ. Ta đã nghĩ mình có thể chết trong tranh đấu, nhưng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ chuyện này." Dung Khi nhìn hắn, vẻ mặt hoang mang, "Cố Vân Hành, nếu ta dừng lại, vậy những chuyện trước kia coi như cái gì?"
Trong mắt Cố Vân Hành thoáng hiện vẻ đau lòng, hắn nhẹ nhàng ôm y vào lòng, thở dài nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự sợ mình nhịn không được đánh ngất ngươi rồi mang đi mất."
Dung Khi nhíu mày.
Cố Vân Hành đặt cằm lên vai y: "Nhưng cũng biết ngươi nhất định sẽ trở mặt."
Dung Khi: "..."
Cố Vân Hành: "Ta chỉ hy vọng ngươi nhớ kỹ, nếu muốn đổi một con đường khác, ta sẽ cùng ngươi đi."
Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Dung Khi để mặc Cố Vân Hành ôm mình, hồi lâu sau, y nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Cố Vân Hành, những lời ngươi nói với ta, ta sẽ suy nghĩ kỹ..."
Cố Vân Hành ngẩn người.
"Là thật." Dung Khi đưa tay đặt lên cánh tay Cố Vân Hành, lại men theo cánh tay mò đến eo hắn, ánh mắt vẫn luôn dừng trên khuôn mặt tuấn tú của đối phương, nói, "Nhưng chuyện ngày mai ở Ly Hỏa Cung, ta muốn tự mình giải quyết... Ngươi đừng nhúng tay vào, được không?"
Cố Vân Hành không trả lời ngay.
Dung Khi liền hơi lùi lại một chút, đưa tay có chút do dự chạm vào lông mày và mắt Cố Vân Hành, thấy hắn rũ mắt nhìn qua, y ngẩng đầu cọ vào, chạm vào chóp mũi cao thẳng của hắn, lại hỏi lần nữa: "Được không?"
Đôi mắt tựa hàn tinh chăm chú nhìn hắn, như đang lặng lẽ chờ đợi câu trả lời.
Cố Vân Hành thở dài, ôm chặt lấy y, cúi đầu hôn nhẹ. Hắn cố ý cắn nhẹ lên đôi môi mỏng kia, như là trả thù y vô tâm vô phế như vậy, còn dùng ánh mắt này hướng về phía mình đưa ra yêu cầu.
Dung Khi rụt lại, liền nhắm mắt, một tay tìm tay Cố Vân Hành, lặng lẽ nắm lấy. Rất nhanh, tay Cố Vân Hành dùng lực lớn hơn nắm lại, mười ngón tay đan vào nhau.
—— Đây là đồng ý rồi.
Dung Khi khẽ mở miệng, như ngầm cho phép Cố Vân Hành có thể tiến thêm một bước.
Cố Vân Hành vui vẻ nhận lời, trong lúc hôn dường như còn mỉm cười.
Chẳng ai hay, điều gì đã khiến không khí từ căng thẳng tột độ bỗng hóa thành ái muội triền miên. Chỉ biết, bao cách trở dường như tan biến trong từng hơi thở, chỉ còn lại hơi ấm và nhịp đập rộn ràng của hai trái tim.
Dung Khi được đằng chân lân đằng đầu: "Ngày mai Võ Lâm Minh có thể sẽ có hành động, ngươi thay ta ngăn bọn họ lại."
Cố Vân Hành: "Được."
Dung Khi không ngờ hắn đáp ứng nhanh như vậy, lập tức quay sang nhìn hắn: "Không sợ ta có âm mưu à?"
Cố Vân Hành mỉm cười: "Ngươi có thể tùy ý lợi dụng ta. Nhưng nếu ngươi cố chấp học theo sư phụ ngươi làm hại võ lâm, tùy ý giết chóc, ta không ngại bắt cóc ngươi từ Ly Hỏa Cung, giam lại. Dù sao, ngươi có đánh lại ta đâu."
Dung Khi vốn nghe đến đó tâm tư cuồn cuộn, tâm tình phức tạp, đến câu cuối cùng, sắc mặt y tối sầm, cười lạnh bất mãn.
"Còn nói mình không phải người chính đạo."
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ánh tà dương tắt hẳn, màn đêm phủ xuống. Dung Khi tựa vào Cố Vân Hành, không vội đốt đèn, mặc cho bóng tối nuốt chửng mọi thứ, đến khi chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét