TNS - Chương 53

Một lúc sau, Dung Khi đẩy Cố Vân Hành ra, nói: "Quay về thôi."

Cố Vân Hành không động đậy, ánh mắt dừng lại trên người y, như đang chờ đợi câu trả lời.

Dung Khi bực bội nói: "Biết rồi."

Cố Vân Hành mới hài lòng mỉm cười, ghé sát tai y nói nhỏ vài câu.

Dung Khi cau mày: "Không được, ta muốn nghỉ ngơi cho khỏe, ngươi đừng đến nữa."

Cố Vân Hành không nói gì nữa.

Dung Khi nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không nghe thấy tiếng động bên ngoài sao, tri kỷ bằng hữu của ngươi hình như cũng có rất nhiều lời muốn nói với ngươi. Ngươi không quay về, ta thật sự sợ hắn sẽ xông vào đây!"

Phương Liễm quả thực đang gõ cửa phòng hắn, Cố Vân Hành bất lực thở dài, trước khi đi, hắn để lại một câu: "Vậy đợi ngươi nghỉ ngơi xong thì đến tìm ta."

Khi màn đêm buông xuống, trên thuyền thắp nến.

Ở hành lang trước cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử: "Phương minh chủ, phu nhân mời Phương tiểu thư lên lầu trò chuyện."

Một lúc sau, từ hành lang đối diện truyền đến tiếng mở cửa, giọng nói trầm thấp của Phương Liễm vang lên, đại khái là đang từ chối.

Nữ tử kia dường như cười: "Nếu Phương minh chủ lo lắng, có thể đi cùng Phương tiểu thư."

Phương Liễm liền đồng ý.

Chẳng mấy chốc, trên hành lang vang lên tiếng bước chân của mấy người rời đi.

Dung Khi thính lực rất tốt, nghe thấy cuộc trò chuyện này, trong lòng cũng chùng xuống. Ban đầu chủ nhân con thuyền này cố tình tỏ ra bí ẩn, y còn tưởng là do không quen biết bọn họ. Bây giờ xem ra, rất có thể là người quen của huynh muội Phương gia.

Nếu vậy, tình hình sẽ rất bất lợi cho y.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng huynh muội Phương gia quay về, sau đó hành lang hoàn toàn yên tĩnh.

Nửa đêm, bên tai chỉ còn tiếng sóng biển, Dung Khi trở mình, quay lưng về phía cửa, lặng lẽ chờ đợi. Trong lúc đó, Cố Vân Hành đã đến gõ cửa, thấy y không trả lời, liền quay về.

Sáng sớm hôm sau, Dung Khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, y theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Cố Vân Hành, chợt nhớ ra hai người đã rời khỏi hoang đảo.

Mở cửa, thấy vẫn là thuyền viên hôm qua đưa cơm.

Dung Khi rũ mắt, trông có vẻ hiền lành, y hỏi: "Vị đại ca này, ngươi có biết còn bao nhiêu ngày nữa chúng ta mới đến bờ không?"

Thuyền viên: "Yên tâm, hai ngày nữa là đến rồi."

Nhanh vậy sao? Dung Khi tò mò hỏi: "Bến tàu nào?"

Thuyền viên liền nói cho y biết, là một cái tên xa lạ, không thuộc bất kỳ cứ điểm nào của Ly Hỏa Cung.

Thuyền viên: "Các ngươi cũng may mắn đấy, tuyến đường này ít tàu thuyền qua lại, nếu bỏ lỡ con thuyền của chúng ta, các ngươi phải đợi thêm mười ngày nửa tháng nữa."

Dung Khi nhận lấy hộp cơm, mỉm cười: "Đúng là may mắn."

Đợi người kia đi xa, Dung Khi không quay về phòng, mà cầm hộp cơm đến gõ cửa phòng Cố Vân Hành.

Lúc hai người đang ăn cơm cùng nhau, Phương Liễm cũng không mời mà đến. Ba người ngồi cùng bàn, ánh mắt Phương Liễm vô cùng phức tạp.

Dung Khi thấy phiền, liền đặt đũa xuống, nói: "Trên mặt bổn tọa có gì sao, mà Phương minh chủ nhìn chằm chằm lâu vậy?"

Phương Liễm nhấp một ngụm trà: "Kỳ lạ, không nhịn được muốn nhìn thêm."

"Đúng là kỳ lạ." Dung Khi cười lạnh, khoanh tay nhìn hắn, "Bổn tọa nào có phúc phận gì, mà được ngồi cùng bàn với minh chủ Võ Lâm Minh chứ? Không cần ăn cũng đã no rồi."

Phương Liễm mỉm cười: "Hữu sứ sao phải như vậy? Chúng ta cũng coi như quen biết nhau qua trận chiến mà."

Dung Khi không muốn nói nhảm với hắn: "Nói đi, ngươi đến đây làm gì?"

Phương Liễm im lặng nhìn quanh căn phòng —— xác nhận mình không đi nhầm, hắn nhìn Dung Khi, rồi lại nhìn Cố Vân Hành, bỗng nhiên có cảm giác ba người ở đây, chỉ có mình hắn là khách.

Đúng lúc này, Cố Vân Hành mỉm cười, rót cho bạn mình một chén trà mới.

Phương Liễm: "..."

Dung Khi coi như hắn im lặng là không muốn nói, liền nhướng mày mỉa mai: "Xem ra là chuyện ta không được nghe."

Phương Liễm ho khan một tiếng: "Cũng không phải."

Lần này hắn đến đây, chỉ là vì chuyện chủ nhân con thuyền mời bọn họ tối qua, muốn nói chuyện với Cố Vân Hành, không ngờ lại gặp Dung Khi. Nhưng mà, với sự cảnh giác của người này, e rằng đã sớm nhận ra chuyện tối qua, đoán được gần hết rồi.

Phương Liễm nói: "Cũng trùng hợp, chủ nhân con thuyền này có chút duyên phận với muội muội ta, coi như là một vị trưởng bối ít khi qua lại."

Dung Khi cười lạnh, nói như vậy khác gì không nói?

Cố Vân Hành hỏi: "Chủ nhân con thuyền họ gì?"

Phương Liễm ngạc nhiên nhìn hắn, nhận ra bạn mình không muốn tránh mặt tên ma đầu này, liền thở dài, nói: "Phu nhân họ Từ, yên tâm đi, bà ấy đã quy ẩn giang hồ từ lâu, không hỏi đến chuyện giang hồ nữa."

Dung Khi nhớ lại những nữ nhân họ "Từ", hình như không có ai nổi tiếng lắm.

Cố Vân Hành lại mỉm cười: "Vậy xem ra ở đây, chỉ có Phương cô nương mới được bà ấy hỏi han vài câu."

Dung Khi nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy hai người này đang nói chuyện bí mật trước mặt mình, nhất thời không muốn ở lại nghe nữa. Y cầm chén trà trên bàn lên uống cạn, vừa định đi, thì bị Cố Vân Hành kéo lại: "Vội gì chứ, lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết."

Phương Liễm: "... Ta vẫn còn ở đây mà."

Dung Khi cũng kinh ngạc trước thái độ thẳng thắn của Cố Vân Hành, nhất thời quên mất việc giãy ra, lại ngồi xuống.

Cố Vân Hành vẫn thản nhiên như không, lại rót trà cho hai người.

Phương Liễm: "..." Cảm giác kỳ lạ đó càng thêm mãnh liệt.

Một lúc sau, Phương Liễm ho khan một tiếng, chủ động cáo từ, rời khỏi phòng.

Dung Khi im lặng nhìn theo hướng hắn rời đi.

Cố Vân Hành: "Đi xa rồi."

Dung Khi thu hồi tầm mắt, vẻ mặt có chút phức tạp.

"Hắn chịu nói trước mặt ngươi, tức là không ngại cho ngươi biết." Cố Vân Hành mỉm cười.

Dung Khi cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là ai?"

Cố Vân Hành: "Linh Châu Thôi gia, phu nhân của Thôi Tâm Nguyên, Từ Lan Chi."

Dung Khi sững người: "Ý ngươi là, bà ấy là người của Thúy Vi sơn trang?"

Linh Châu không có môn phái lớn nào, chỉ có một Thúy Vi sơn trang nổi tiếng giang hồ về việc rèn vũ khí. Hàng năm có vô số cao thủ từ các môn phái đến sơn trang cầu thần binh, nhưng người thực sự cầu được lại rất ít.

Cố Vân Hành: "Thiên Cực Môn có kho vũ khí riêng, nên ta chưa từng đến Thúy Vi sơn trang, cũng không quen ai ở đó. Thúc Hoài thì đã từng đến, theo lời hắn kể, hắn đã thử thách hơn nửa tháng, chỉ nhìn thấy Thôi trang chủ và phu nhân của ông lúc cuối cùng lấy được vũ khí. Thôi trang chủ bảo hắn thi triển một bộ kiếm pháp quen thuộc, ba tháng sau, bảo kiếm được rèn xong, chính là Tứ Phương Kiếm mà ai cũng biết bây giờ."

Dung Khi: "Tứ Phương Kiếm?"

Cố Vân Hành: "Ngươi chưa từng thấy sao?"

Dung Khi: "Lúc bắt cóc hắn, ta đã tịch thu luôn rồi."

Cố Vân Hành: "..."

Dung Khi bị hắn nhìn chằm chằm đến mức thấy phiền: "Nể mặt ngươi, sau này ta sẽ trả lại cho hắn." Y dừng lại một chút, rồi hỏi: "Ta nhớ ra rồi, Phương Nhược Dao đã nói, nàng ta có quen biết với tiểu thư của Thúy Vi sơn trang."

Cố Vân Hành gật đầu: "Lúc Thúc Hoài cầu thần binh, Phương cô nương đi dạo trong thành, tình cờ gặp Thôi tiểu thư, từ đó trở thành bạn thân."

Dung Khi: "Hóa ra là vậy." Hèn gì Thôi phu nhân chỉ mời Phương Nhược Dao lên lầu trò chuyện, thì ra là vì con gái.

"Vậy tại sao bà ấy lại đến tận Đông Hải này?"

Cố Vân Hành cầm đũa lên, lại đưa cho y: "Chuyện này thì ta không biết."

Ngày hôm sau, trên biển và trên thuyền đều yên bình.

Trong lúc đó, Dung Khi đã từng đề nghị với người của Thuyền Bang muốn ra boong tàu hóng gió, nhưng bị đã bị khéo léo từ chối.

Khi màn đêm buông xuống, Dung Khi lại gõ cửa phòng Cố Vân Hành, không đợi bên trong trả lời, y liền đẩy cửa vào, giơ bình rượu treo trên ngón tay lên, nói: "Vốn định ra boong tàu hóng gió, đáng tiếc bị Tào Giang dùng bình rượu này chặn lại." Y hất hàm: "Cố Vân Hành, đi cùng ta ra boong tàu hóng gió."

Cố Vân Hành bật cười: "Xem ra rượu cũng không thể khiến hữu sứ từ bỏ ý định."

Dung Khi: "Bổn tọa không thích uống rượu trong phòng. Ngươi cũng đi đi, ngươi đi, hắn nể mặt ngươi, sẽ không nói gì đâu."

Cố Vân Hành bất lực nhìn y.

Một lúc sau, hai người cầm bình rượu, lặng lẽ ra boong tàu. Vừa ra khỏi khoang thuyền, tiếng sóng biển bỗng nhiên ập đến, sóng vỗ vào mạn thuyền, tạo nên âm thanh ào ào.

Cố Vân Hành và Dung Khi đến đuôi thuyền, tìm một thanh ngang ngồi xuống.

Gió biển ẩm ướt và mặn mòi thổi qua, mang theo chút hơi lạnh. Dung Khi nhìn bầu trời đen kịt trên đầu, nói: "Tính ra, hôm nay là ngày rằm phải không?" Y đưa tay ra, thở dài: "Đáng tiếc, không được nhìn thấy trăng sao rơi xuống biển."

Cố Vân Hành nghiêng đầu nhìn y, dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt Dung Khi như được phủ một lớp ánh bạc.

"Hôm nay tâm trạng hữu sứ hình như rất tốt?"

Dung Khi đưa tay gõ gõ bình rượu: "Đương nhiên! Xa cách nửa năm cuối cùng cũng được trở về đất liền, Cố Vân Hành, chẳng lẽ ngươi không vui sao?"

Y lấy ra hai chiếc bát đã chuẩn bị sẵn, ra hiệu cho Cố Vân Hành rót rượu.

Cố Vân Hành liền nhận lấy bình rượu.

Dung Khi nói: "Nghe Tào Giang nói, quy củ của Thuyền Bang, đêm trước khi cập bến đều phải uống một chén rượu bình an... Ngửi cũng thơm đấy! Thử xem?"

Rượu rót vào chén, hương rượu nồng nàn lan tỏa xung quanh hai người.

Dung Khi mò mẫm đến miệng chén, giơ chén rượu về phía Cố Vân Hành.

Cố Vân Hành hiểu ý, cầm chén rượu của mình cụng nhẹ vào chén của y.

Chén chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng, Dung Khi mỉm cười: "Chén này ta kính ngươi."

Cố Vân Hành: "Được." Nói xong, hắn uống cạn một hơi.

Dung Khi liền uống một ngụm lớn.

"Khụ khụ khụ!" Vị rượu cay nồng xộc vào mũi miệng, khiến y không nhịn được ho sặc sụa.

Cố Vân Hành vội vàng vỗ lưng cho y, bất lực nói: "Rượu trên thuyền sẽ nặng hơn một chút."

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, Dung Khi như gặp ma mà ném chén rượu đi, nếm lại mùi vị trong miệng: "Khó uống quá!"

Một lúc sau, y lại cảm thấy mất mặt, không cam lòng nói: "Vừa rồi ta không đề phòng nên mới bị sặc, ngươi rót thêm một chén cho ta thử lại xem?"

Cố Vân Hành liền rót cho y thêm một chút.

Dung Khi bưng chén lên, cẩn thận nhấp một ngụm, lập tức cảm thấy đầu lưỡi nóng rát, mắt cũng đỏ hoe.

Cố Vân Hành: "Không quen thì đừng uống nữa."

Dung Khi không nói gì, đặt chén rượu xuống với vẻ mặt chán nản.

Cố Vân Hành: "Trong thành Lâm Thương có một quán rượu, rượu rất ngọt và thơm, hôm nào ta dẫn ngươi đi uống."

Dung Khi: "Thành Lâm Thương... Từ Ly Hỏa Cung đến đó, cưỡi ngựa nhanh cũng phải mất bảy ngày bảy đêm."

Cố Vân Hành: "Cũng không xa lắm."

Dung Khi nghe thấy tiếng Cố Vân Hành rót rượu cho mình, tò mò hỏi: "Sao ngươi lại uống quen được?"

Cố Vân Hành: "Lúc du ngoạn giang hồ, ta đã từng uống rượu còn cay hơn thế này. Hơn nữa, rượu của Thuyền Bang này, uống kỹ sẽ thấy hậu vị ngọt ngào, coi như là rượu ngon."

Dung Khi: "Ngọt sao?" Y nhớ lại ngụm rượu vừa rồi, không cảm thấy chút vị ngọt nào.

Cố Vân Hành liền dạy y: "Uống loại rượu này, không thể nuốt ngay. Phải ngậm trong miệng một lúc, từ từ nuốt xuống. Như vậy mới có thể cảm nhận được hương vị của rượu."

Dung Khi hơi động lòng: "Vậy sao? Vậy... ta thử lại xem."

Y đưa tay ra lấy chén rượu dưới chân, Cố Vân Hành nắm lấy tay y.

Rượu ấm nóng lên trong khoang miệng, tỏa ra hương thơm nồng nàn. Rượu sóng sánh trong chén, phản chiếu ánh trăng và ánh sao trên trời.

Một lúc sau, Cố Vân Hành hỏi: "Biết uống chưa?"

Mặt Dung Khi hơi ửng đỏ, y cúi đầu, dựa vào vai Cố Vân Hành: "Buồn ngủ rồi, đưa ta về phòng đi."

Cố Vân Hành nhìn mảng da hơi đỏ lộ ra sau gáy y, mỉm cười, cũng không đứng dậy quay về, chỉ lặng lẽ ôm Dung Khi, nhìn vầng trăng trên biển xa xăm.

Rượu bình an nổi tiếng của Thuyền Bang này, quả thực danh bất hư truyền, là rượu ngon hiếm có, trong bình vẫn còn thừa, Cố Vân Hành không muốn lãng phí, liền tùy ý uống tiếp...

Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy hơi thở của người trong lòng dần đều đặn, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện tên ma đầu ban ngày còn ngang ngược kiêu ngạo lúc này đang ngủ say.

Cố Vân Hành mỉm cười, đặt bình rượu xuống, nhẹ nhàng bế y về phòng.

—— Tên ma đầu đang ngủ say vô cùng ngoan ngoãn phối hợp.

Cố Vân Hành đắp chăn kín người y, rồi lén hôn lên trán y: "Gặp lại sáng mai, Dung Khi."

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, rồi tiếng đóng cửa vang lên, người vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng rõ.

Khoảng ba canh giờ sau, gần đến lúc bình minh, Dung Khi lặng lẽ đứng dậy, dựa vào trí nhớ ban ngày, mở cửa phòng, đi ra hành lang. Ở góc hành lang có một ngọn đèn nhỏ, nhìn từ xa không rõ lắm, chỉ thấy một quầng sáng nhỏ. Đi đến gần thì nhìn rõ hơn, y liền tiện tay lấy cây nến đi.

Quẹo qua góc hành lang, vẫn là hành lang.

Những căn phòng hai bên hành lang là chỗ ở của các thuyền viên, từ bên trong truyền đến tiếng ngáy liên hồi. 

Y nín thở, nghiêng tai lắng nghe, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở rất gần, đi theo tiếng động, y phát hiện ra thuyền viên đang canh gác đang ngồi ngủ gật trên mặt đất.

Dung Khi không đánh thức hắn, lặng lẽ đi qua hành lang.

Tiếng sóng biển bên tai bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều, bên ngoài chính là boong tàu. Nếu y nhớ không nhầm, rẽ trái là một cầu thang dài, dẫn lên mấy tầng lầu phía trên.

—— Nếu có đủ thời gian, y thực sự muốn gặp vị chủ nhân con thuyền không chịu lộ diện này.

Dung Khi không do dự nữa, đi về phía boong tàu. Cấu trúc thuyền ở vùng Đông Hải đều gần giống nhau, tuy y chưa từng đi hết con thuyền của Tào Giang, nhưng lại rất quen thuộc với con thuyền của Chu Viễn, nếu y đoán không nhầm, đài chỉ huy nằm gần boong tàu phía trên.

Y vận khinh công, thân hình như ma quỷ, trong nháy mắt đã tìm được mục tiêu.

Trong đài chỉ huy, mấy thuyền viên đang ngáp ngắn ngáp dài, nhìn chằm chằm vào mặt biển với vẻ mặt ngái ngủ. Có lẽ là để giúp bọn họ tỉnh táo, trong đài chỉ huy đèn đuốc sáng trưng, Dung Khi không chút do dự xuất hiện, chỉ vài chiêu đã dễ dàng khống chế bọn họ.

"Bản đồ hàng hải đâu?"

Một lúc sau, y đã cất bản đồ hàng hải và la bàn cướp được vào trong ngực, rồi theo hướng mà các thuyền viên khai ra, quay trở lại boong tàu.

Lúc này, trên trời đã xuất hiện một vệt sáng đỏ mờ nhạt, mặt trời sắp mọc, sau bình minh là ban ngày.

Dung Khi dừng bước.

Phía trước, ở mũi thuyền, có một người đang lặng lẽ đứng đó.​

Nhận xét

Bài đăng phổ biến