TNS - Chương 50

Phương Liễm nhìn những chỗ ố vàng và rách nát với vẻ mặt nghi ngờ: "Để ta xem lại."

Dung Khi mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc có dùng được không? Xem bao lâu rồi!" Y đã xuống nước hai lần vì tấm bạt này, vậy mà Phương Liễm vẫn còn vẻ mặt kén chọn, thật đáng ghét!

Phương Nhược Dao sốt ruột: "Tên ma đầu ngươi, không được hung dữ với huynh ấy!"

Phương Liễm kéo nàng ta lại, nói với giọng điệu khá bình tĩnh: "Nói ra thì thật xấu hổ, Phương mỗ cũng không am hiểu về khoản này. Nhưng trước đây ta đã từng chú ý đến buồm, hình như không bị rách."

Cố Vân Hành lên tiếng ngắt lời hai người: "Có lẽ, có thể sửa chữa lại."

Dung Khi cười lạnh: "Sửa chữa? Dùng gì để sửa, kim chỉ sao?" Vừa dứt lời, sắc mặt y liền thay đổi, nhìn sang Cố Vân Hành... rồi im lặng.

Phương Liễm vẫn đang nói: "Lỗ rách không lớn, vá lại vẫn dùng được. Chỉ là, làm thế nào để sửa chữa quả thực là một..." Hắn đột nhiên im bặt.

Trong lúc nói chuyện, Cố Vân Hành đã lấy "cây kim thêu" giấu trong thắt lưng ra.

Phương Liễm lập tức nhận ra đó là cây Âm Hoàn Thứ Cốt Châm đã bị biến dạng, sắc mặt hắn thay đổi liên tục, cuối cùng nhìn bạn mình với ánh mắt phức tạp khó tả.

Cố Vân Hành cười ngượng nghịu: "Vậy thì thử xem sao."

Phương Liễm: "..." Hắn không phải không hiểu tại sao Âm Hoàn Thứ Cốt Châm lại biến dạng, nhưng hắn không hiểu, tại sao cây kim này lại được lấy ra từ người Cố Vân Hành?

Cố Vân Hành thành thạo rút một sợi chỉ từ vạt áo rách của mình, xỏ kim rồi đưa cho Phương Liễm.

Phương Liễm im lặng nhìn cây kim, trong lòng bỗng dưng có cảm giác tự vả vào mặt mình.

Cố Vân Hành thản nhiên nói: "Thúc Hoài, chuyện này làm phiền ngươi vậy."

Phương Liễm mặt không cảm xúc: "Ta, cố gắng vậy."

"Phương minh chủ tuổi còn trẻ đã là người đứng đầu chính phái, sao phải khiêm tốn như vậy?" Dung Khi thấy náo nhiệt liền hùa theo, "Bổn tọa tin rằng, chuyện này không làm khó được ngươi. Vậy thì, chúng ta sẽ chờ tin tốt của ngươi."

Y vô cùng chán ghét việc khâu vá, nghĩ đến việc có thể giao chuyện này cho Phương Liễm, tâm trạng lại tốt lên, liền đi đến một chỗ cách đó không xa, ung dung nhìn hắn làm việc.

Phương Liễm chỉ cảm thấy tên ma đầu này dù có thân thiết với Cố Vân Hành đến đâu, cũng khó mà thay đổi được bản tính xấu xa, đang định nói thêm vài câu với Cố Vân Hành, thì thấy hắn cũng đi theo.

Phương Liễm: "..."

Hắn thở dài, cam chịu xé một mảnh vải từ áo ngoài của mình ra, so sánh với lỗ rách, rồi cẩn thận khâu vá.

Cố Vân Hành và Dung Khi bơi qua biển quay về, quần áo vẫn còn ướt, liền ở lại đó sưởi ấm. Dung Khi và Cố Vân Hành giữ một khoảng cách không xa không gần, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Phương Liễm.

Dung Khi lặng lẽ nhìn một lúc, đột nhiên nói: "Không ngờ hắn lại biết làm thật."

Y cảm thấy hơi chán nản, vốn tưởng có thể thấy Phương Liễm bẽ mặt, không ngờ hắn lại khâu vá rất thành thạo.

"Phương phu nhân quanh năm lễ Phật ở chùa, tuy Phương gia cũng có nha hoàn, nhưng trong việc chăm sóc muội muội, Thúc Hoài đôi khi cũng tự mình làm." Sau này khi tiểu cô nương dần lớn lên, Phương Liễm mới không làm nữa.

Dung Khi sững người, nghĩ đến tính cách bám người của Phương Nhược Dao, hóa ra lại là do huynh trưởng chăm sóc mà lớn lên.

"Đúng là huynh trưởng như cha, tình cảm huynh muội thật sâu đậm." Dung Khi nói với giọng điệu nửa chế giễu, "Người của chính phái từ nhỏ đã khác với ma đầu chúng ta."

Cố Vân Hành lập tức nghĩ đến quan hệ sư môn bất hòa của Ly Hỏa Cung, đang định an ủi y vài câu, thì lại thấy trong mắt Dung Khi không hề có chút đau buồn nào.

Cố Vân Hành liền không nói thêm gì nữa, lặng lẽ lấy tấm chăn lông thỏ mang về từ đảo Đông ra.

"Ngươi lấy nó ra làm gì?" Dung Khi biến sắc.

"Bị ướt lúc qua biển."

Dung Khi bực bội nói: "Mau cất đi!"

Y liếc nhìn miếng vá được khâu tỉ mỉ trên tay Phương Liễm, rồi lại nhìn tấm chăn rách nát, chỉ muốn hủy thi diệt tích ngay lập tức.

Cố Vân Hành nghe vậy liền nhìn y với vẻ mặt khó hiểu.

Dung Khi không chịu nổi liền trừng mắt nhìn hắn, còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, đã nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Phương Liễm xuyên qua lỗ hổng lớn trên tấm da thỏ.

Lại nhìn sang, cả Phương Nhược Dao và Nghiêm Phàm cũng đang tò mò nhìn về phía này.

Dung Khi nghiêm mặt, cao giọng nói với vẻ chán ghét: "Cố Vân Hành, mau cất cái thứ xấu xí ngươi khâu đi, chắn đường bổn tọa rồi!"

Cố Vân Hành: "Nhưng đây rõ ràng..." Là do hai người bọn họ làm. Nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Dung Khi, hắn liền đổi giọng: "Vẫn còn dùng được, Cố mỗ không nỡ vứt."

Dung Khi không nói gì nữa, chỉ nghiêng người tránh xa tấm chăn rách nát đó.

Phương Liễm ánh mắt khẽ động, nhìn sang Cố Vân Hành, trong mắt có chút hiểu rõ —— hèn gì... Hắn thở dài, trước mặt Cố Vân Hành, hắn khéo léo xỏ kim.

Cố Vân Hành: "..."

Phương Liễm vá từ lúc hoàng hôn cho đến khi trời tối.

Trước khi đi, Dung Khi nhìn một cái, đoán nếu không có gì bất ngờ, ngày mai chắc chắn sẽ vá xong.

Y vừa đứng dậy, Cố Vân Hành cũng đứng dậy theo, đưa tay chặn y lại.

Những người khác đồng loạt nhìn sang.

Dung Khi sững người, bất mãn nói: "Cố Vân Hành, ngươi có ý gì?"

Cố Vân Hành mỉm cười: "Hôm nay thuyền đã hoàn thành, thức ăn nước uống đều ở trên thuyền. Dung hữu sứ thần thông quảng đại, làm sao Cố mỗ có thể yên tâm để ngươi rời đi một mình?"

Lời này rất hợp lý, lúc này, dù ai trong số họ rời đi cũng đều đáng ngờ.

Dung Khi nheo mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn: "Vậy thì sao?"

—— Cố Vân Hành, vậy mà đã học được nhanh như vậy.

Quả nhiên câu tiếp theo, y nghe thấy Cố Vân Hành nói: "Xem ra tối nay Cố mỗ phải đi cùng hữu sứ rồi."

Dung Khi như thể bị chọc cười, hất tay áo bỏ đi.

Cố Vân Hành cũng bước theo.

Trong nháy mắt, hai người đã biến mất, chỉ còn lại ba người nhìn nhau.

Phương Liễm: "..."

Hai người này, đúng là, đã nghĩ ra cách mới để tránh mặt nhau.

Sáng hôm sau, mọi người tập trung bên bờ sông, nhìn Phương Liễm leo lên cột buồm, treo tấm buồm lên. Một cơn gió thổi qua, tấm buồm căng phồng, phát ra tiếng kêu phần phật trong gió.

Phương Liễm trầm giọng nói: "Xong rồi."

Bọn họ cùng nhau đẩy thuyền xuống sông, cũng giống như lần trước, thân thuyền lắc lư một lúc, rồi nhanh chóng ổn định lại. Dưới thân thuyền, dòng sông chảy xiết, đưa con thuyền trôi về phía trước.

Phương Nhược Dao vui mừng: "Động rồi, động rồi, thuyền chuyển động rồi!"

Tin tức này khiến mọi người phấn chấn, Phương Nhược Dao càng thêm vui mừng, nhảy nhót quanh huynh trưởng, ngay cả Nghiêm Phàm cũng nở nụ cười chân thành.

Cố Vân Hành đứng phía sau mọi người, nhìn con thuyền chậm rãi trôi đi, mỉm cười nói: "Lần này, chúng ta thực sự sắp rời đi rồi."

Hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng, đưa tay nắm nhẹ tay Dung Khi trong tay áo.

Dung Khi hơi cứng người, phát hiện ba người phía trước đều đang vui mừng vì chuyện con thuyền, không ai chú ý đến chỗ này, liền thở phào nhẹ nhõm.

Y nhanh chóng trừng mắt nhìn Cố Vân Hành, nhân lúc mọi người không để ý, lặng lẽ giấu tay ra sau lưng —— không cho hắn nắm nữa.

Mấy người lên thuyền, nhìn bờ biển và rừng cây dần dần xa khuất, nhất thời đều có chút xúc động. Đến cuối dòng sông, bọn họ lại hợp sức đẩy thuyền ra biển. Tiếng sóng biển bỗng nhiên lớn hơn. Thi thể của hai thầy trò Chu Thuận không ai xử lý, vẫn nằm ở chỗ cũ, dây leo trên cổ bọn họ đã đứt, con thuyền nhỏ bị hư hại đã bị cuốn vào biển sâu trong một đợt thủy triều nào đó.

Sự phấn khích ban đầu tan biến, cảm giác nặng nề trước tương lai chưa biết đè nặng lên lòng mọi người.

Phương Nhược Dao quay đầu nhìn hòn đảo, bỗng nhiên có cảm giác như đang mơ: "Sau khi rời khỏi đây, chúng ta còn tìm được nơi này nữa không?"

Phương Liễm: "Có lẽ."

Phương Nhược Dao: "Ca, muội hơi sợ."

Phương Liễm liền xoa đầu nàng ta: "Tương lai khó đoán, dù thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ muội."

Phương Nhược Dao tâm trạng thay đổi rất nhanh, nàng ta nhanh chóng mỉm cười: "Đúng vậy, hai người đáng tin cậy nhất trên đời này đều đang ở bên cạnh muội, muội có gì phải sợ chứ!"

Dung Khi cười khẩy.

Phương Nhược Dao hừ lạnh một tiếng, không thèm so đo với tên ma đầu.

"Cứ lề mề mãi, trời sắp tối rồi." Dung Khi hất hàm, thúc giục, "Xuất phát thôi."

Mấy người cùng nhau đẩy thuyền ra biển, qua bãi cạn, nước càng lúc càng sâu, một lúc sau, con thuyền liền nổi lên.

Dung Khi điểm mũi chân, xoay người nhảy lên thuyền. Chẳng mấy chốc, những người khác cũng lần lượt lên thuyền.

Con thuyền không lớn lắm, ở giữa được ghép từ vài tấm ván gỗ thành một cái mui, bên trong chất đầy thức ăn, nước ngọt và một số vật dụng linh tinh. Phía trên mũi và đuôi thuyền không có gì che chắn, hai đầu đều đặt một khúc gỗ lớn.

Dung Khi không vội vào trong, đứng ở đuôi thuyền, nhìn về phía hòn đảo.

"Hôm nay đúng lúc thủy triều rút, gió và nước đều thuận lợi, lại thêm trời quang mây tạnh, đúng là ngày tốt để ra khơi." Cố Vân Hành không biết từ lúc nào đã đi tới, đứng bên cạnh y.

Con thuyền ra khơi, được sóng gió đẩy đi nhanh chóng. Cảnh vật phía xa cũng thay đổi theo hướng đi.

Cố Vân Hành đột nhiên chỉ tay về một hướng, nói: "Ngươi nhìn kìa."

Dung Khi nhìn theo hướng hắn chỉ, mơ hồ thấy một bãi cạn ở phía xa.

"Là... đảo Đông?"

Cố Vân Hành: "Thủy triều lên xuống cứ nửa tháng lại thay đổi một lần, hôm đó tàu đắm đúng lúc thủy triều dâng, nước chảy về phía đảo Tây, nên đa số mọi người đều theo sóng đến đảo Tây."

Dung Khi sững người: "Nhưng đứng ở đây nhìn, đảo Đông lại ở phía sau đảo Tây."

Vậy làm sao bọn họ có thể vượt qua đảo Tây, mà đến được đảo Đông ở phía sau?

Có lẽ chỉ có thiên tai như bão biển mới có thể tạo ra kết quả khó tin như vậy. Không ai biết tuyến đường trôi dạt của bọn họ hôm đó, nhưng chỉ có hai người bọn họ bị sóng cuốn đến đảo Đông.

Cố Vân Hành mỉm cười: "Mỗi lần nghĩ lại, ta đều cảm thấy... số phận thật kỳ diệu, tự có an bài."

Vì có người khác ở đó, Cố Vân Hành nói rất mơ hồ, nhưng Dung Khi hiểu ý hắn.

Nếu hôm đó bọn họ cùng mọi người lưu lạc đến đảo Tây, với tính cách của y, nhất định sẽ tập hợp đệ tử Ly Hỏa Cung, cùng Cố Vân Hành tranh đấu không ngừng; hoặc nếu bọn họ không lưu lạc đến Đông Hải, ngày sau gặp lại, rất có thể cũng là hai phe võ lâm đối đầu... Dù thế nào, y và Cố Vân Hành cũng không cùng đường.

Mà hòn đảo vô danh giữa Đông Hải này, ngược lại đã trở thành một cơ hội hiếm có cho bọn họ.

Đảo Tây phía xa dần dần khuất bóng, một lúc sau, nó cũng biến thành một chấm đen, biến mất giữa biển cả mênh mông.

Dung Khi thu hồi tầm mắt, bước vào trong mui thuyền. Cố Vân Hành cũng đi theo y. Mui thuyền không rộng lắm, hắn cũng không tránh né nữa, ngồi sát bên cạnh Dung Khi.

Mọi người không còn nhìn thấy đảo nữa, chỉ thấy xung quanh toàn là nước biển, không thấy bóng dáng của đất liền. Nhìn cảnh tượng này lâu, lại có cảm giác hoang mang không biết mình đang ở đâu, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ, cho dù có quay đầu lại, bọn họ cũng không tìm được đường về nữa.

Thời gian lênh đênh trên biển thật buồn tẻ và dài đằng đẵng, ban đầu mọi người còn nói chuyện vài câu, sau đó đều im lặng.

Bọn họ không có dụng cụ để xác định phương hướng, chỉ có thể đi theo sóng biển.

Thuyền trưởng đã từng nói, đi thuyền khoảng một ngày có thể quay trở lại tuyến đường cũ, đến lúc đó tàu thuyền qua lại sẽ nhiều hơn, bọn họ cũng có thể tìm thuyền cầu cứu.

Nhưng bây giờ đã qua bao lâu rồi?

Bọn họ lên thuyền vào buổi sáng, bây giờ... dường như đã qua rất lâu rồi.​

Nhận xét

Bài đăng phổ biến