TNS - Chương 36

Dung Khi lại hỏi về tình hình cụ thể của việc đóng thuyền, thuyền trưởng liền lộ vẻ mặt đau khổ, thở dài than ngắn. Ông vốn không giỏi đóng thuyền, có thể ghép nối con thuyền đến mức này đã là không dễ dàng rồi. Một số điểm mấu chốt, ông thực sự không hiểu được.

Dung Khi đi đến chỗ lỗ hổng, dùng ngón tay miết theo vết nứt, rồi lại đi đến mũi thuyền, kiểm tra phần đã ghép nối, càng nhìn càng thấy quen thuộc.

"Nhìn ra gì rồi?" Giọng Cố Vân Hành vang lên từ phía sau.

Dung Khi quay đầu lại, thấy chỉ có một mình hắn, liền ra hiệu cho Cố Vân Hành lại gần.

Cố Vân Hành nhìn theo hướng nhìn của y, ánh mắt rơi vào ngón tay đang di chuyển trên thân thuyền.

Dung Khi: "Không thấy quen mắt sao?"

Cố Vân Hành: "Kỹ thuật mối nối mộng."

Lúc trước khi bọn họ trú ẩn trong khoang thuyền vỡ, Cố Vân Hành đã để ý đến kỹ thuật ghép nối ván gỗ trong khoang thuyền, sau đó còn áp dụng vào việc lợp mái nhà.

Dung Khi cúi xuống nhặt hai khúc gỗ còn sót lại trên mặt đất: "Vậy thì giao cho ngươi."

Chỉ vài lời ngắn gọn, hai người đã trao đổi xong thông tin. Cố Vân Hành cũng không từ chối, ngồi xuống bên cạnh thuyền, lấy Thứ Lân từ trong túi áo ra, bắt đầu đẽo gọt theo trí nhớ. Không lâu sau, hai đầu của hai khúc gỗ được đẽo thành hình dạng mối nối mộng. Sau đó, ghép hai mộng lại với nhau, hai khúc gỗ liền khớp vào nhau một cách hoàn hảo.

Cố Vân Hành mỉm cười: "Thế nào?"

Dung Khi nhận lấy hai khúc gỗ, hài lòng gật đầu: "Không tệ, trước đây ta đã xem thường ngươi rồi."

Không biết điêu khắc thì đã sao, từ nay về sau, trong mắt Dung Khi, Cố Vân Hành chính là chuyên gia về chạm khắc gỗ.

Y vừa định nói thêm vài câu, thì liếc thấy Phương Nhược Dao đang đi tới. Lời nói đến bên miệng liền nuốt trở lại, y xoay người, không muốn nghe thấy những lời ồn ào phía sau.

Cố Vân Hành nhìn bóng lưng y, lúc này cuối cùng cũng chắc chắn, tên ma đầu này dường như thực sự chán ghét người của chính phái.

Bên kia, cặp mối nối mộng mà Cố Vân Hành làm ra đã cho thuyền trưởng Chu Viễn một gợi ý lớn. Ông cầm hai khúc gỗ lên xem đi xem lại, miệng lẩm bẩm, hoàn toàn say mê.

Dung Khi không làm phiền ông, sai Nghiêm Phàm và Chu Thuận vào rừng đốn củi tìm vật liệu, còn mình thì đi dò xét xung quanh.

Trước khi đi, y quay đầu lại, tìm kiếm một vòng, thấy Cố Vân Hành đang nói chuyện gì đó với Phương Liễm.

Y thu hồi tầm mắt, không báo cho ai biết, chỉ định nhanh chóng đi rồi về, cố gắng quay lại trước khi trời tối.

Từ khi lên đảo, y chỉ hoạt động trong rừng, vì vậy đảo Tây đối với y vẫn còn rất xa lạ. Sự tồn tại của tên quái nhân luôn khiến y cảm thấy có điều gì đó mờ ám trên đảo.

Y không tin, tên quái nhân đó chỉ dựa vào việc ngày ngày lăn lộn trong rừng mà luyện được võ công cái thế. Hai hoang đảo bình thường, không thể nào nuôi dưỡng ra một con quái vật đáng sợ như vậy.

Sâu trong rừng có núi, trong núi lại có gì?

Dung Khi vận khinh công, chạy nhanh về phía ngọn núi gần nhất. Đến chân núi, mới phát hiện mười trượng trên mặt đất đều là vách đá dựng đứng.

Những tảng đá đen dựng đứng trước mặt, như một vị thần khổng lồ chắn đường, khiến người ta cảm thấy bất an.

Y xoay người bay lên, thân hình nhẹ nhàng như chim én, sau một hồi leo lên cao, y nhìn thấy một góc cảnh vật từ giữa vách đá: trước mắt vẫn là những ngọn núi trùng điệp, liên miên bất tận.

Núi non trùng điệp, lớp lớp xếp chồng lên nhau. Xa hơn nữa, tầm nhìn bị che khuất nên không nhìn rõ.

Dung Khi thu hồi tầm mắt, không tiếp tục leo lên nữa, nhân lúc trời sắp tối, y quay trở lại hang động.

Khi y đến nơi, tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng sắp biến mất, bước vào lối đi, y mơ hồ ngửi thấy mùi thịt nướng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ.

Khi Dung Khi xuất hiện ở cửa hang, bên trong bỗng chốc im lặng.

Cố Vân Hành không ngồi cùng huynh muội Phương gia, hắn ngồi một mình ở góc hang, nhắm mắt điều tức. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức mở mắt ra.

Dung Khi rất tự nhiên lấy miếng thịt nướng trên giá xuống, rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cắn một miếng, sắc mặt liền tối sầm lại —— thịt cứng và dai, hoàn toàn không hợp khẩu vị như Cố Vân Hành làm.

Y cố gắng nhai, chỉ cảm thấy khó nuốt.

Cố Vân Hành mở lời phá vỡ sự im lặng: "Đi đâu vậy?"

Dung Khi khó khăn nuốt miếng thịt khô xuống: "Lên núi xem thử."

Cố Vân Hành: "Thấy gì?"

Dung Khi suy nghĩ một chút: "Hình như cũng không có gì đặc biệt."

Núi non trùng điệp, không có dấu vết của con người, cũng không biết tên quái nhân đó sống ở đâu. Có lẽ lần sau y nên rủ Cố Vân Hành đi cùng.

"Không có gì đặc biệt..." Cố Vân Hành lặp lại lời y với giọng lạnh lùng, "Bây giờ tên quái nhân kia vẫn chưa rõ tung tích, hữu sứ lại đi một mình, chẳng may gặp hắn ta thì nghĩ muốn thoát thân như nào?"

Dung Khi nheo mắt, nghe ra điều gì đó không ổn, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cố Vân Hành đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm như có chút khó chịu.

Y sững người, Cố Vân Hành... làm sao vậy?

Dung Khi lại nhìn những người khác, thấy mọi người đều cúi đầu tập trung ăn, im lặng không nói gì.

Trong lòng y nghi hoặc, nhưng cũng không muốn chịu đựng sự khó chịu vô cớ này, nói: "Ý của Cố môn chủ là, nếu tên quái nhân kia không xuất hiện, chúng ta cứ mãi co rúm ở đây, nơm nớp lo sợ sao?"

Cố Vân Hành không nói gì, chỉ nhìn y với vẻ mặt vô cảm.

Dung Khi hiếm khi thấy hắn có biểu cảm này, trong lòng cũng dâng lên một ngọn lửa giận: "Có gì thì nói thẳng ra!"

Cố Vân Hành: "Tình hình đảo Tây chưa rõ, hữu sứ lại tự ý rời đi, chẳng lẽ không khiến người ta nghi ngờ sao?"

Dung Khi: "..."

Trên cái đảo chết tiệt này có thể làm chuyện gì mờ ám chứ? Chẳng lẽ chạy đến chỗ tên quái nhân kia gầm gừ bàn chuyện hợp tác sao?

Dung Khi bất mãn nói: "Hôm đó ta đi dò xét đảo Đông, cũng không thấy ngươi nói gì. Bây giờ đột nhiên nhắc đến chuyện này, là muốn tra hỏi ta sao?"

Cố Vân Hành: "Cố mỗ đương nhiên không có tư cách hỏi chuyện của hữu sứ."

"Ngươi biết là tốt!" Giọng Dung Khi lạnh dần, "Bổn tọa ghét nhất là ngồi chờ chết. Nếu theo lời ngươi nói, nếu tên quái nhân đó tìm đến đây, chúng ta cũng không thoát được."

Y không tin với tính cách của Cố Vân Hành mà lại không có ý kiến gì với đảo Tây này. Nói cho cùng, Cố Vân Hành không phải là người thích trốn tránh!

Cố Vân Hành: "Không từ mà biệt, chính là cách chủ động xuất kích của hữu sứ sao?"

Dung Khi ném mạnh miếng thịt trong tay vào đống lửa, lạnh lùng nói: "Cố Vân Hành, ngươi muốn gây sự thì nói thẳng ra!"

Trong hang động im lặng như tờ.

Phương Nhược Dao nắm chặt cánh tay Phương Liễm, không dám thở mạnh. Chu Viễn và những người khác càng muốn chui xuống đất để tránh bị vạ lây.

Phương Liễm khẽ ho một tiếng, với tư cách là minh chủ Võ Lâm Minh, hắn là người duy nhất có đủ tư cách để hòa giải giữa môn chủ Thiên Cực Môn và hữu sứ Ly Hỏa Cung, bèn chủ động lên tiếng: "Hai vị bớt giận... Hôm nay việc đóng thuyền đã có bước đột phá, những chuyện khác chúng ta tạm thời gác lại, hay là..."

"Tại sao lại gác lại?" Dung Khi không chút nể nang: "Phương minh chủ, ngươi nói xem, Ly Hỏa Cung làm việc, có cần phải báo cáo với Cố Vân Hành hắn sao?"

Phương Liễm: "..."

"Đúng là không cần." Trong sự im lặng, Cố Vân Hành thản nhiên nói, sau đó lại nhắm mắt điều tức, như không muốn nói thêm gì nữa.

Dung Khi cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Cuộc tranh cãi này bắt đầu đột ngột, kết thúc cũng đột ngột.

Sau khi xác nhận hai vị đại thần này không nói gì nữa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Chu Viễn và Chu Thuận liên tục lau mồ hôi, mừng vì hai người không đánh nhau. Phải biết rằng, lần trước bọn họ chứng kiến hai người đánh nhau, cả con thuyền đã bị lật úp.

Một lúc lâu sau, trong hang động không ai nói gì nữa, ngay cả Phương Nhược Dao vốn nói nhiều cũng im lặng.

Nửa đêm, mọi người lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Dung Khi thỉnh thoảng lại thêm củi vào đống lửa, ánh lửa chiếu sáng nửa khuôn mặt y, sáng tối lẫn lộn.

Cách đó không xa, Cố Vân Hành vẫn duy trì tư thế điều tức, bất động.

Dung Khi đợi một lúc, nhưng không thấy gì cả. Cuối cùng, y bĩu môi, tự giễu cười, rồi cũng nhắm mắt lại.

Rõ ràng lúc sáng rời đi Cố Vân Hành vẫn còn cười nói vui vẻ, vậy mà chỉ vài canh giờ đã trở mặt không quen biết.

—— Cái gì mà "cùng nhau chống lại kẻ thù, cùng nhau tiến lui", mới qua bao lâu, Cố Vân Hành đã lộ rõ bộ mặt thật, muốn đoạn tuyệt quan hệ với y.

Chính phái võ lâm, quả nhiên đều là cùng một giuộc.

Dung Khi càng nghĩ càng tức, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động trong hang. Có người dường như đã dậy, tiếng bước chân vang lên, cuối cùng dừng lại trước mặt Dung Khi.

Dung Khi mở mắt ra, không hề buồn ngủ, y bực bội nói: "Làm gì?"

Cố Vân Hành: "Đi theo ta."

Dung Khi cười khẩy một tiếng, không để ý đến hắn.

Cố Vân Hành nhìn y một lúc, giọng nói vẫn còn trầm: "Ta đã tìm ngươi cả buổi chiều."

Dung Khi sững người, tìm y? Có ý gì?

Chưa kịp phản ứng, Cố Vân Hành đã cúi xuống nhặt một cành cây chưa cháy hết từ đống lửa, đi về phía lối đi dài hun hút bên ngoài hang động.

Dung Khi: "..." Y do dự một lúc, rồi đứng dậy đi theo.

Lối đi hẹp và quanh co, tối om, gió cũng lớn hơn nhiều so với bên trong. Ngọn lửa trên cành cây bị gió thổi bập bùng, nhưng không tắt.

Cố Vân Hành dừng lại ở một ngã ba, cắm cành cây xuống đất, ngồi xuống tại chỗ, rồi lấy vài cây cỏ từ trong túi áo ra. Hắn không nhìn Dung Khi, tự mình loay hoay.

Dung Khi: "Đây là gì?"

Cố Vân Hành: "Cỏ cầm máu."

Dung Khi nghi ngờ nhìn, y chỉ biết một số loại thảo dược hạn chế, nhưng cũng nhớ cỏ cầm máu không giống như vậy.

Cố Vân Hành dường như biết y đang nghĩ gì: "Nam cam Bắc quýt, có sự khác biệt cũng là bình thường."

Hắn tiện tay nhặt một viên đá phẳng, đặt cỏ cầm máu lên trên. Sau đó lấy Thứ Lân ra, lật ngược dao găm, dùng đầu cán dao chậm rãi nghiền nát.

Một lúc sau, dịch màu đỏ máu chảy ra từ thân cây, nhỏ xuống đất, để lại một vệt sẫm màu. Dịch đỏ tươi thấm vào đá, cũng nhuộm đỏ tay Cố Vân Hành.

Dung Khi không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói về một cây cỏ: "Ngươi hái cỏ cầm máu làm gì?"

Cố Vân Hành: "Hôm nay Cố mỗ tìm ngươi, đã đi khắp xung quanh, tình cờ nhìn thấy, liền tiện tay hái về."

Dung Khi: "Ngươi... tìm ta có việc?"

"Trong mắt hữu sứ, chẳng lẽ phải có việc mới được tìm ngươi sao?" Cố Vân Hành dừng động tác, "Lúc bọn họ mới đến đảo Tây, cứ cách vài ngày lại có người mất tích, khi tìm thấy thì đã chết... Dung Khi, ngươi có biết, vào lúc này, đột nhiên biến mất có nghĩa là gì không?"

Dung Khi há miệng, trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ lạ: "Ngươi tưởng ta cũng giống bọn họ, bị tập kích?"

Cố Vân Hành không nói gì, đáy mắt như có sóng ngầm cuộn trào.

Chạm phải ánh mắt đó, Dung Khi bỗng thấy hoảng hốt: "Ta không phải đám vô dụng đó, cho dù có xui xẻo gặp phải tên quái nhân kia, cũng không thể nào bị bắt đi mà không một tiếng động, hơn nữa..."

Cố Vân Hành ngắt lời y: "Nhưng ta lo lắng cho ngươi."

Dung Khi sững người. Y há miệng, nhất thời không biết nói gì, chỉ lắp bắp nói ra vài chữ: "Ta... ta không phải Phương Liễm."

Cố Vân Hành nhìn y: "Dung Khi, giữa chúng ta, không thể nói hai chữ này sao?"​

Nhận xét

Bài đăng phổ biến