TNS - Chương 34
Bốn người nhanh chóng di chuyển trong rừng.
Chu Thuận đi đầu, Phương Nhược Dao và Cố Vân Hành sóng vai đi phía sau Chu Thuận. Dung Khi đi theo sau cùng, không nói một lời nào kể từ khi xuất phát.
Cố Vân Hành liên tục quay đầu lại, mỗi lần ánh mắt chạm nhau, vừa định mở miệng nói chuyện, Phương Nhược Dao lại hỏi hắn về những chuyện xảy ra sau khi rơi xuống biển. Từ ngày đầu tiên lên đảo, nàng ta đã cùng Phương Liễm ẩn náu trong rừng, sau đó lại vì tên sát nhân mà phải trốn tránh khắp nơi, vì vậy hoàn toàn không biết đối diện đảo Tây còn có một đảo Đông.
"Đúng rồi, Cố ca ca, sao huynh lại xuất hiện cùng tên đại ma đầu đó vậy?"
Cố Vân Hành rũ mắt, dường như nghĩ đến điều gì đó, nét mặt dịu dàng hơn: "Tình cờ gặp nhau, liền cùng nhau đi đến đây."
Phương Nhược Dao hạ giọng, nói với vẻ nghiêm trọng: "Người của Ma Cung rất đáng ghét, huynh ấy chính là bị hắn bắt cóc, vừa rồi hắn còn muốn giết muội!"
Cố Vân Hành: "Hắn sẽ không giết muội."
Phương Nhược Dao sững người, rồi đắc ý nói: "Cũng đúng, có Cố ca ca ở đây, hắn đương nhiên không dám rồi."
Cố Vân Hành: "..."
Hắn đang định giải thích vài câu, thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười khẩy, liếc mắt nhìn sang.
Dung Khi liền nhếch môi cười với hắn, nụ cười mang theo chút trêu chọc.
Cố Vân Hành thu hồi tầm mắt.
Phương Nhược Dao không hề nhận ra sự căng thẳng ngầm giữa hai người, vẫn đang líu lo kể về những ngày tháng lo lắng sợ hãi vừa qua.
Cố Vân Hành ngắt lời nàng ta: "Trên đảo có sát nhân ma, vẫn nên cẩn thận kín tiếng thì hơn."
Phương Nhược Dao vội vàng nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Cố ca ca nói đúng."
Cố Vân Hành: "Ta ra phía sau cảnh giới. Chu Thuận võ công bình thường, muội ở gần hắn, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Phương Nhược Dao không chút nghi ngờ, che miệng nói nhỏ: "Vậy huynh hãy cẩn thận tên ma đầu đó."
Cố Vân Hành nhất thời không biết nói gì, đành bất lực gật đầu.
Dung Khi nhìn hai người "thì thầm" hồi lâu, thấy Cố Vân Hành quay lại phía mình, không khỏi nhướng mày.
"Sao không ở cạnh Phương cô nương của ngươi đi, lại đến đây làm cái gì?"
Cố Vân Hành nhíu mày: "Dung hữu sứ nói năng cẩn thận."
Dung Khi: "Trước đây còn thấy tiếc cho ngươi, bây giờ xem ra, Cố môn chủ đúng là diễm phúc không cạn."
Cố Vân Hành: "Ta và Phương cô nương không có tư tình, hữu sứ sao cứ phải bôi nhọ một tiểu cô nương chứ?"
Dung Khi lạnh lùng nói: "Bôi nhọ nàng ta? Ta không rảnh rỗi như vậy!"
Cũng nên tự xem lại bản thân, vừa gặp mặt đã quấn quýt lấy nhau, thật sự tưởng y không nghe thấy hai người nói chuyện sao?
Cố Vân Hành nhận ra sự bất mãn của y, dịu giọng nói: "Dọc đường, hữu sứ dường như im lặng hơn nhiều."
"Người của Ma Cung nói năng tùy tiện, chỉ một câu nói cũng có thể khiến Phương cô nương không vui." Dung Khi nhếch môi, cố tình bắt chước giọng điệu của Phương Nhược Dao, "Có Cố ca ca ở đây, ta đương nhiên không dám nói bậy."
Giọng điệu của y cố tình kéo dài ba chữ "Cố ca ca", trong mắt ánh lên vẻ khó hiểu.
"..."
Cố Vân Hành nghe ba chữ đó từ miệng người nọ nói ra, trong lòng bỗng dưng thấy hơi nhột.
Thấy hắn cứng họng, Dung Khi tâm trạng tốt lên, nói: "Yên tâm, ta sẽ không ra tay trên đảo. Nhưng nếu Phương gia huynh muội kia dám chọc giận ta trước... vậy thì đừng trách ta."
Người của Ma Cung có thù tất báo chưa bao giờ bị giới hạn bởi hoàn cảnh hiện tại.
Cố Vân Hành lúc này mới dần hồi phục tinh thần, trầm giọng nói: "Ta hiểu."
Hang động mà mọi người trên đảo Tây ẩn náu nằm giữa những ngọn núi sâu trong rừng. Địa hình núi non phức tạp, quanh co khúc khuỷu, giữa đường còn phải đi qua vài vách núi cheo leo, đi hồi lâu mới đến một cửa hang bị dây leo che khuất.
Phương Nhược Dao dẫn đầu chui vào trong.
Dung Khi đi cuối cùng, phát hiện phía sau hang động còn có một lối đi quanh co, thậm chí còn có vài ngã rẽ. Càng đi vào trong, hang động càng tối. Y dụi mắt, thấy mình lại không nhìn rõ nữa, đành cau mày đi theo tiếng bước chân.
Trong bóng tối, có người nắm lấy tay y.
Dung Khi sững người, rồi khẽ cong ngón tay, im lặng đồng ý.
Cố Vân Hành dẫn y, chậm rãi đi qua lối đi hẹp dài, cho đến khi phía trước xuất hiện ánh sáng, mơ hồ nghe thấy tiếng Phương Nhược Dao vui mừng gọi huynh trưởng, Dung Khi mới như bừng tỉnh, hất tay hắn ra.
Cố Vân Hành cúi đầu nhìn bàn tay mình, một lúc sau mới nắm chặt lại.
"Du Chi."
Phương Liễm vẫn như lúc rơi xuống biển hôm đó, hắn mặc trường sam màu xanh nhạt, dáng người cao ráo, giữa khung cảnh bí ẩn của hang động, trông như một bức tranh thủy mặc.
Thấy hắn bình an vô sự, Cố Vân Hành mỉm cười, hắn bước đến trước mặt Phương Liễm, nói: "Lâu rồi không gặp."
Phương Liễm thở dài: "Không ngờ sau khi chia tay ở Lâm Thương, lần gặp lại này lại làm phiền ngươi lặn lội đường xa, cuối cùng còn bị mắc kẹt trên hoang đảo."
Hai người nói chuyện rất thân thiết.
Dung Khi nhìn Phương Liễm, rồi lại nhìn Cố Vân Hành, trong lòng bỗng dưng thấy khó chịu, liền ngắt lời hai người: "Cố Vân Hành, ngươi không định sẽ không định tốn nửa ngày để hàn huyên tâm sự đấy chứ?"
Phương Liễm nhìn y, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: "Hữu sữ Ma Cung Dung Khi, sao ngươi lại ở đây?"
—— Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
Hôm đó trên thuyền, để dò hỏi tin tức của Phương Nguyên Khánh, Dung Khi đã không ít lần tìm cách sỉ nhục Phương Liễm, Phương Liễm tuy trông có vẻ hiền lành, nhưng thực chất là người cứng cỏi.
Dung Khi nhìn hắn với vẻ khiêu khích: "Phương minh chủ giọng nói hùng hồn như vậy, xem ra cơ thể đã hồi phục rất tốt."
Phương Liễm: "Ngươi!"
Dung Khi lập tức đặt tay lên chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lẽo.
Đó là trường kiếm của Phương Nhược Dao, Phương Liễm vừa nhìn đã nhận ra, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Đúng lúc hai người đang giương cung bạt kiếm, Cố Vân Hành kịp thời lên tiếng ngăn cản. Hắn bước đến trước mặt Dung Khi, ấn tay y xuống khỏi chuôi kiếm, nhìn Dung Khi, nhưng lại nói với cả hai người: "Chúng ta bàn bạc cách rời khỏi đảo trước đã."
Dung Khi quay mặt đi, không đáp, nhưng cũng không phản đối.
Phương Liễm nghi hoặc nhìn hai người.
Cảm giác căng thẳng vừa rồi tan biến. Cố Vân Hành quay sang nói ngắn gọn với Phương Liễm về việc bọn họ bị tên quái nhân truy sát trên đảo Đông.
Sự tồn tại của tên quái nhân là mối đe dọa đối với mọi người trên đảo, không ai biết khi nào hắn sẽ quay trở lại đảo Tây, hoặc có lẽ hắn đã ẩn náu trong bóng tối, chờ đợi thời cơ ra tay.
Phương Liễm hiểu ý Cố Vân Hành, cau mày nói: "Du Chi, người này nham hiểm xảo quyệt, hành sự tàn bạo, không thể hợp tác được."
Tuy không rõ ân oán cụ thể giữa hai người, nhưng dựa vào những hành động trước đây của Dung Khi, Cố Vân Hành cũng có thể đoán được người bạn tốt tính của mình chắc hẳn đã phải chịu không ít khổ sở. Hắn không tiện nói nhiều, chỉ hứa: "Nếu hắn có gì bất thường, ta nhất định sẽ khống chế hắn."
"Ngươi đã nói vậy, ta đương nhiên không có ý kiến." Phương Liễm mới dịu giọng, ánh mắt chuyển sang Dung Khi: "Nhưng mà, nếu muốn hợp tác, hữu sứ nên thể hiện chút thành ý đi."
Hắn nhìn thẳng vào Dung Khi, nói từng chữ một: "Trước tiên hãy giải Thứ Cốt Châm."
Võ Lâm Minh là minh chủ chính đạo, người có thể làm minh chủ tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Phương Liễm võ công không yếu, Dung Khi phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được hắn. Sau đó, để có thể thuận lợi áp giải hắn từ Tế Châu đến Đông Hải, y đã dùng một số thủ đoạn, đâm Thứ Cốt Châm vào người Phương Liễm —— để tránh Phương Liễm không chịu nổi mà chết giữa đường, y còn chu đáo loại bỏ độc tố.
Những cây kim châm nhỏ xíu di chuyển trong kinh mạch, khiến công lực của Phương Liễm giảm xuống còn ba phần, mỗi ba ngày lại chuyển vị một lần, đau đớn vô cùng. Bất cứ ai từng bị hành hạ bằng kim châm đều hận Dung Khi đến tận xương tủy, nhưng Phương Liễm vẫn có thể giữ được phong độ, tính tình tốt đến lạ thường.
Nhưng Dung Khi không muốn giải.
Dung Khi nói thẳng: "Ta làm việc không thích bị người khác khống chế. Trên hoang đảo này, các ngươi người đông thế mạnh, nếu ta giải châm, chẳng phải là tự biến mình thành miếng mồi ngon sao?"
Phương Nhược Dao: "Chúng ta sẽ không thừa nước đục thả câu đâu!"
Dung Khi nhướng mày: "Chỉ nói miệng, ai mà tin?"
Người trong chính phái hiếm khi nói chuyện thẳng thắn như vậy, Phương Nhược Dao nhất thời cảm thấy khó chịu vì không thể nói lý lẽ với y, đành nhìn huynh trưởng: "Ca, hắn không chịu thì phải làm sao?"
Phương Liễm không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Dung Khi.
Dung Khi không hề nao núng, bầu không khí nhất thời lại rơi vào thế giằng co như lúc ban đầu.
Lúc này, Cố Vân Hành mở lòng bàn tay ra, để lộ vật gì đó trong lòng bàn tay, nói: "Nếu Dung hữu sứ lo lắng, chi bằng đâm cây kim này vào người Cố mỗ đi."
—— Ánh bạc lóe lên trong lòng bàn tay hắn, chính là cây "kim thêu" mà Dung Khi đã đưa cho hắn.
Dung Khi nhìn hắn không thể tin được.
"Ngươi muốn cứu Phương Liễm đến vậy sao?"
Thà tự mình trúng châm, cũng không muốn Phương Liễm chịu khổ?
Cố Vân Hành nghiêm túc nói: "Mong hữu sứ thành toàn."
Dung Khi nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi rõ ràng biết rõ Thứ Cốt Châm của bổn tọa! "
Cố Vân Hành: "Đúng vậy, nên càng không muốn bằng hữu chịu khổ." Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Cũng không muốn làm khó hữu sứ."
Dung Khi mặt mày âm trầm, nhìn chằm chằm vào Cố Vân Hành như thể có thù sâu oán nặng với hắn.
Phương Liễm mở miệng nói: "Du Chi, không cần như vậy, ta..."
Dung Khi: "Ngươi câm miệng!"
Y hất cây kim châm trên tay Cố Vân Hành xuống đất, hùng hổ bước tới chỗ Phương Liễm, sắc mặt lạnh như băng.
"Không phải muốn lấy châm sao? Còn chờ gì nữa."
Trong hang động, ánh lửa bập bùng, bóng người phản chiếu trên vách đá bị kéo dài biến dạng. Dung Khi ngồi khoanh chân trước Phương Liễm, vận nội công điểm vào huyệt đạo, từ từ di chuyển, dẫn dắt Thứ Cốt Châm trong cơ thể Phương Liễm dịch chuyển vị trí.
Lấy Thứ Cốt Châm không phải chuyện dễ dàng.
Dung Khi đã dùng kim châm vô số lần, nhưng số lần lấy châm lại đếm trên đầu ngón tay. Đến khi y lấy ra thành công, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Y ném cây kim xuống đất: "Bây giờ, hài lòng chưa?"
Phương Liễm nói: "Đa tạ hữu sứ."
Dung Khi cười lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.
Rõ ràng là y đâm châm vào, lại còn hành hạ người ta lâu như vậy. Vậy mà tên chính phái danh môn này còn cảm ơn y? Phải nói hắn đúng là bạn thân của Cố Vân Hành sao?
Trên hoang đảo này, e rằng chỉ có mình y là kẻ xấu, những người còn lại đều là thánh nhân.
Nghĩ vậy, y trực tiếp bỏ qua Phương Liễm đang suy yếu và Phương Nhược Dao đang lo lắng, cũng không nhìn sắc mặt Cố Vân Hành, tự mình tìm một góc gần đống lửa ngồi xuống.
Trong hang động, chỉ còn lại tiếng Phương Nhược Dao ân cần hỏi han, Phương Liễm thỉnh thoảng an ủi nàng ta vài câu, những lúc khác chỉ còn lại sự im lặng đến chết chóc.
Không biết qua bao lâu, từ lối đi truyền đến tiếng bước chân.
Dung Khi giật mình, cảnh giác nhìn sang.
Chẳng mấy chốc, hai người đàn ông lần lượt bước vào. Vừa nhìn lên, bọn họ đã phát hiện trong hang có thêm Dung Khi và Cố Vân Hành, đều sững người tại chỗ.
Sau đó, một người trong số họ kích động chạy tới, quỳ xuống hành lễ: "Hữu sứ! Quả nhiên là ngài!"
Người kia cũng vội vàng tiến lên: "Dung... Dung hữu sứ."
Dung Khi nheo mắt, nhìn lướt qua hai người, gọi tên bọn họ: "Nghiêm Phàm."
Nghiêm Phàm cúi thấp người: "Thuộc hạ có mặt!"
Dung Khi lại gọi: "Thuyền trưởng."
Chu Viễn run rẩy, lắp bắp đáp lại.
—— Không ngờ, lại còn có người quen.
Sau khi trò chuyện một hồi, Dung Khi mới biết, những người còn sống sót trên thuyền hôm đó đều đang ở trong hang động này.
Nhận xét
Đăng nhận xét