TNS - Chương 3
Hoang đảo lạnh lẽo.
Nhìn quanh chỉ thấy vách núi lởm chởm và cỏ khô héo úa, không một bóng người. Hai người đi vào trong một lúc, Dung Khi đã bắt đầu thấy mệt.
"Cả dấu vết của thú hoang cũng không có." Y liếm môi khô nứt, cổ họng như có lửa đốt. "Nếu cứ thế này, e là chúng ta sống không được bao lâu."
Cố Vân Hành nói: "Tìm nước trước đã."
Dung Khi cười lạnh: "Ngươi nghĩ ta chưa tìm sao? Nhưng ngươi xem, nơi này căn bản chẳng có gì cả!"
Cố Vân Hành đáp: "Cỏ cây mọc được thì ắt có nước." Hắn đưa mắt nhìn ra xa, thấy phía trước có một khu rừng. "Đi tiếp về phía trước xem thế nào."
Dung Khi không nói gì, nửa dìu nửa cõng Cố Vân Hành tiếp tục bước đi khó nhọc.
Vừa vào rừng, nhiệt độ xung quanh lại giảm thêm vài phần, quần áo nửa khô nửa ướt khoác trên người, thấm vào từng cơn lạnh. Y rùng mình, ngẩng đầu nhìn sắc trời. Bầu trời xám xịt, không rõ giờ giấc, nhưng với nhiệt độ này, ban đêm chắc chắn sẽ khó khăn.
"Nhìn kìa."
Giọng nói của Cố Vân Hành vang lên bên tai, Dung Khi hoàn hồn, nhìn về phía trước, thấy có bóng đen lướt qua trong bụi cây.
Dung Khi: "Cái gì vậy?"
Cố Vân Hành nói: "Hình như là gà rừng."
Dung Khi nghi hoặc: "Hình như?"
Cố Vân Hành: "Kích thước lớn hơn, màu sắc sẫm hơn một chút."
Đã có chim thú trong rừng, vậy có lẽ họ sẽ không chết đói.
Đi thêm vài bước, Dung Khi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Qua khỏi bóng râm của rừng cây là một dòng suối nhỏ. Y liền ném Cố Vân Hành sang một bên, ngồi xổm xuống, dùng một tay múc nước suối, cúi đầu nếm thử.
"Là nước ngọt!"
Nói xong, Dung Khi không để ý đến Cố Vân Hành nữa, uống liên tục một hồi lâu, cho đến khi hết khát mới thở phào nhẹ nhõm —— có nước có lương thực, là có thể sống sót.
"Dung hữu sứ uống xong chưa?" Giọng Cố Vân Hành vang lên. Dung Khi quay đầu lại, thấy hắn đang dựa vào một tảng đá lớn, nhìn y với vẻ mặt nửa cười nửa không. "Nếu đã uống đủ rồi, phiền ngươi cho Cố mỗ xin một ngụm."
Dung Khi không để ý tới hắn, lại cúi xuống rửa mặt, sau đó dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải, xem ra là định tự nắn xương.
Cố Vân Hành bất lực, đành phải tự mình lo liệu với cánh tay bị thương.
Uống nước xong, hai người ngồi bên bờ suối, nhìn màn đêm buông xuống, không ai nói gì.
Tiếng gió bên tai ngày càng lớn.
Lúc đầu, Dung Khi chỉ nghĩ là gió biển mạnh, nhưng sau đó, y mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Gió thổi qua, đất trời như trở nên tiêu điều. Quần áo trên người đã khô trong gió, nhưng cái lạnh lại dần thấm vào tận xương tủy theo thời gian.
Dung Khi một tay kéo chặt vạt áo —— vừa rồi y đã thử rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nắn được xương, nên tay phải vẫn bị thương.
Mặt Cố Vân Hành tái nhợt, nhưng đôi mắt lại sáng lạ thường: "Trời nổi gió rồi."
Dung Khi nhíu mày: "Vừa rồi ta đã xem qua, cái nơi quỷ quái này chẳng có lấy một cái hang nào để tránh gió."
Điều này có nghĩa là đêm nay họ rất có thể phải chịu đựng trong gió rét.
May mắn là họ đều là người luyện võ, vận nội công sẽ không bị chết rét, nhưng chịu đựng cả đêm như vậy cũng không dễ chịu gì.
Cố Vân Hành nói: "Trong rừng nhiệt độ thấp hơn, lại còn có thể có dã thú, nếu nghỉ qua đêm, ở ngoài rừng sẽ an toàn hơn."
Dung Khi nói: "Ở đây ít ra còn có cây cối che chắn." Tuy nhiên, y nhìn những cành cây trơ trụi, lại cảm thấy lời này không có sức thuyết phục —— chỉ vài cành lá khô héo như vậy, chắc cũng chẳng che giấu được gì.
"Nếu thật sự có dã thú tới thì tốt rồi." Dung Khi cảm thấy bụng đói cồn cào, có chút lo lắng. Y lênh đênh trên biển không biết bao lâu, lên bờ lại cõng Cố Vân Hành đi nửa ngày, giờ đã rất đói. Nếu có dã thú tự dâng tận cửa, y rất sẵn lòng tiếp nhận.
Cố Vân Hành nói: "Nếu ta đoán không nhầm, trên thuyền của Dung hữu sứ có không ít lương khô và quần áo, chỉ là không biết có bao nhiêu trôi dạt được vào đảo cùng chúng ta?"
Dung Khi hiểu ý hắn: "Vùng biển rộng lớn, bão lại to, đồ đạc chắc đã trôi tứ tán hết rồi."
Tuy nói vậy, y vẫn đứng dậy, định quay lại bờ biển xem sao.
Lời của Cố Vân Hành đã nhắc nhở y. Biết đâu còn có người khác cũng trôi dạt đến đây, nếu may mắn tìm được một hai tên thuộc hạ... Dung Khi cụp mắt, che giấu sự tính toán trong đáy mắt.
Vừa rồi y đã quan sát hoàn cảnh hoang đảo, cây cỏ úa tàn, chim muông khan hiếm, khí hậu lạnh lẽo, nhìn thế nào cũng không phải là nơi thích hợp để sinh sống. Nếu trên đảo này thật sự chỉ còn lại y và Cố Vân Hành, vậy y đành phải liên minh với hắn, cùng nhau tìm cách rời khỏi đây.
Nhưng nếu có lựa chọn khác...
Dù là Minh chủ võ lâm Phương Liễm, cũng khiến Dung Khi yên tâm hơn Cố Vân Hành.
Dung Khi nhìn Cố Vân Hành, ánh mắt có chút lạnh lẽo —— nếu tìm thấy người sống sót thứ ba, y phải nghĩ cách loại bỏ mối nguy hiểm này trước.
"Dung hữu sứ cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao?"
Cố Vân Hành nửa người dựa vào vai Dung Khi, giọng nói hơi thở dốc. Lúc nãy uống nước, hắn đã buông lỏng sự khống chế với Dung Khi, nhưng cuối cùng đối phương không ra tay, ngược lại còn chủ động đỡ hắn, hẳn là đã có nhận thức mới về tình cảnh của cả hai.
Dung Khi không thèm nhìn hắn, chỉ lạnh lùng tiếp tục đi.
Cố Vân Hành nói: "Chậm thôi."
Dung Khi nhíu mày: "Ngươi đừng có mà được voi đòi tiên."
Cố Vân Hành đáp: "Chân bị thương khó đi, Cố mỗ cũng bất lực mà."
Dung Khi liếc nhìn chân hắn.
Cố Vân Hành bị thương ở chân phải, nhưng vì máu thấm xuống, cả hai ống quần đều bị nhuộm đỏ, trông rất đáng sợ. Nhưng đối với người của Ma Cung đã không còn chút lòng trắc ẩn nào, vết thương trên người người khác thì chẳng liên quan gì đến mình.
Vì vậy, Dung Khi không có ý định chậm lại.
"Trời sắp tối rồi, có tìm thấy gì ở bờ biển hay không cũng khó nói. Lát nữa còn phải tìm chỗ tránh gió, nào có thời gian mà dây dưa?" Dung Khi đột nhiên lại nghĩ đến điều khác, sắc mặt khó coi. "Tuy ta không đánh lại ngươi, nhưng cũng sẽ không để ngươi sai khiến, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
Trong đầu Cố Vân Hành bất giác hiện lên phản ứng của Dung Khi khi cận kề cái chết hai lần trước. Dù là lúc rơi xuống biển, hay lúc quyết đấu trên bờ, tên ma đầu này e là còn muốn sống hơn ai hết.
Nhưng hắn không vạch trần, mà chỉ điều chỉnh tư thế, dồn toàn bộ trọng lượng lên người đối phương.
Dung Khi: "Ngươi!"
Cố Vân Hành: "Làm phiền hữu sứ đại nhân rồi."
Dung Khi nghiến răng, vẻ mặt có chút phẫn uất, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đường bờ biển uốn lượn, Dung Khi định đi dọc theo bờ. Nhưng người treo trên người dù sao cũng là một gánh nặng, Cố Vân Hành còn cao hơn y một chút, đi lại rất bất tiện.
"Hay là ngươi cứ ở đây chờ, ta đi xem phía trước thế nào." Dung Khi không che giấu vẻ chán ghét, đi đường một mạch đến giờ đã khiến y mất hết kiên nhẫn.
Cố Vân Hành mặt mày tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nghe vậy nói: "Tuy Cố mỗ là gánh nặng, nhưng cũng không đến mức khiến hữu sứ đại nhân của Ma Cung đi không nổi."
Đây là không đồng ý với đề nghị của y.
Ánh mắt Dung Khi như có độc, nhìn Cố Vân Hành với vẻ lạnh lẽo. Y không nói thêm gì nữa, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.
Trời hoàn toàn tối đen, tiếng bước chân của hai người bị tiếng gió biển gào thét át đi, thỉnh thoảng gió ngừng lại một chút, cũng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của nhau.
"Không đi nữa!" Dung Khi kiệt sức, đứng lại một lúc lâu mới thở đều được. "Ở đây chẳng có gì cả, ngay cả một tảng đá để dựa lưng cũng không có!"
Y nhún vai, muốn hất cái gánh nặng trên vai xuống.
Cố Vân Hành tuy bị thương nặng, nhưng vẫn tỉnh táo, nói: "Nhìn phía trước kìa."
Dung Khi nhìn theo, dưới ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy một vùng đen kịt.
Y nheo mắt hỏi: "Cái gì vậy?"
Cố Vân Hành có chút ngạc nhiên nhìn y, nói: "Là một phần thân thuyền."
Mắt Dung Khi sáng lên: "Thuyền? Có thuyền chẳng phải là có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi sao?"
Cố Vân Hành lại không lạc quan như vậy, bởi vì —— nếu hắn không nhìn nhầm, đó chỉ là một phần của con thuyền bị vỡ.
Nhưng phát hiện của hắn khiến Dung Khi lại có động lực để đi tiếp, Cố Vân Hành cảm thấy rõ ràng tốc độ bước chân của Dung Khi nhanh hơn hẳn.
Đến khi hai người vất vả lắm mới đến được chỗ con thuyền, cảnh tượng trước mắt lại khiến người ta hoàn toàn thất vọng.
Đúng là thuyền của Dung Khi, nhưng không còn mũi và đuôi thuyền, chỉ còn lại một nửa khoang, mà khoang thuyền cũng không nguyên vẹn, ván gỗ vỡ nát, đầy những lỗ thủng lớn nhỏ, căn bản không thể ra khơi được nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét