TNS - Chương 14

"Cố mỗ đi lại bất tiện, để hữu sứ đợi lâu rồi." Cố Vân Hành cúi người bước vào khoang thuyền, thấy không còn "ghế" nào, liền ngồi xuống đất.

Dung Khi cười lạnh: "Ta không đợi ngươi, chỉ là nếu ngươi không quay về, gà sẽ cháy khét mất." Nói rồi, y chỉ vào một vật đen thui bên cạnh, nói: "Để dành cho ngươi nửa con, không cần cảm ơn ta."

Cố Vân Hành cẩn thận quan sát, lại kết hợp với lời nói của y, trong mắt hiện lên vẻ khó tin: "Đây là... gà nướng?"

Dung Khi lảng tránh ánh mắt, không nhìn vật đen thui kia: "Đương nhiên!"

Cố Vân Hành: "..."

Thấy hắn mãi không động đậy, Dung Khi cười khẩy: "Ta chỉ vô tình nướng hơi lâu thôi." Nghĩ một chút, lại bổ sung, "Bên trong vẫn ăn được."

Cố Vân Hành cầm vật đen thui đó lên, dùng tay gạt vài cái, lập tức rơi ra nhiều mảnh vụn đen kỳ lạ.

Cố Vân Hành: "..."

Dung Khi bỗng nhiên khó chịu: "Cố Vân Hành, ngươi làm vẻ mặt gì vậy hả? Không ăn thì nhịn đói đi!"

Cố Vân Hành không muốn phụ lòng tốt hiếm có của tên ma đầu này, bèn bóc lớp "than đen" bên ngoài.

—— Bên trong lớp than đen vẫn cháy đen thui.

Dung Khi không chịu nổi dáng vẻ lề mề của hắn, giật lấy con gà nướng, nhanh chóng bóc ra một miếng thịt nhỏ bên trong còn chưa cháy đen hoàn toàn, đưa cho hắn: "Ăn đi."

Cố Vân Hành nói: "... Đa tạ."

Miếng thịt nướng kỳ lạ đó cuối cùng "vô tình" bị Cố Vân Hành làm rơi xuống đất, vẻ mặt hắn có chút áy náy, nói rằng ngày mai nhất định sẽ bù đắp gấp đôi cho Dung hữu sứ.

Dung Khi chỉ cười lạnh, cũng không nổi giận —— dù sao bản thân y cũng đã lén làm điều tương tự.

Y quyết định bỏ qua chuyện "gà nướng", liền hỏi: "Cố Vân Hành, ngươi làm môn chủ Thiên Cực Môn thế nào? Có được lòng người không?"

Cố Vân Hành: "Cũng tạm."

Dung Khi: ""Cũng tạm" của ngươi có thể đổi được bao nhiêu viện binh?"

Cố Vân Hành: "Đệ tử Ly Hỏa Cung đông đảo, ở ven biển còn có ba cứ điểm lớn nhỏ, chắc chắn bọn họ sẽ đến nhanh hơn đám thuộc hạ gà mờ trên cạn của ta."

Dung Khi liếc hắn một cái, không đáp. Y biết rõ hơn ai hết, ba cứ điểm ven biển, không có chỗ nào là của y. Ngay cả con thuyền y dùng để ra khơi cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có được.

Cố Vân Hành hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Dung Khi nhìn biển cả mênh mông qua lỗ hổng trên vách khoang thuyền, nói: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ, chúng ta sẽ không chết già ở cái nơi quỷ quái này chứ?"

Cố Vân Hành mỉm cười: "Giang hồ tranh đấu không ngừng, tìm được một nơi yên tĩnh để an hưởng tuổi già, cũng coi như là một kết thúc tốt đẹp."

Dung Khi chế nhạo: "Ngươi đúng là biết an ủi người khác."

Cố Vân Hành: "Nói ra thì, Cố mỗ cũng hơi nhớ nhà."

Dung Khi: "Cũng? Ta không có thứ đó."

Cố Vân Hành: "Hữu sứ từ nhỏ được Trâu cung chủ nuôi dưỡng, Cố mỗ cứ tưởng Ly Hỏa Cung sẽ là nơi hữu sứ lưu luyến."

Dung Khi nhìn hắn: "Muốn thăm dò ta ư?"

Cố Vân Hành hơi ngạc nhiên: "Sao lại nói vậy?"

Dung Khi đương nhiên không tin lời hắn nói, y ngồi một mình cảm thấy hơi xúc động, buột miệng hỏi cũng là vô thức hy vọng có cơ hội rời khỏi cái đảo chết tiệt này. Kết quả Cố Vân Hành lại thăm dò chuyện cứ điểm, lại dò hỏi nguồn gốc của y với Ly Hỏa Cung. Bị vạch trần còn giả vờ ngạc nhiên, lừa ai chứ?

"Cũng phải, Cố môn chủ là con trai duy nhất của vị môn chủ tiền nhiệm, tuổi còn trẻ đã kế vị chức môn chủ của mẫu thân, Thiên Cực Môn chẳng phải là nhà của ngươi sao?"

Cố Vân Hành bất lực lắc đầu: "Vậy Dung hữu sứ nói xem, Cố mỗ thăm dò ngươi để làm gì, bây giờ Cố mỗ có thể làm gì?"

Dung Khi cứng họng.

Cố Vân Hành: "Chúng ta cùng bị mắc kẹt ở đây, không thể suốt ngày chỉ nói chuyện gà rừng thỏ hoang được chứ?"

Dung Khi: "... Sẽ có một ngày chúng ta rời khỏi đây, đến lúc đó gặp nhau trên giang hồ chính là kẻ thù."

Lời nói của Dung Khi khiến cả hai đều im lặng. Tiếng sóng biển vỗ bờ vang lên, càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong khoang thuyền.

Cố Vân Hành đột nhiên nói: "Có gió rồi."

Dung Khi nói: "Ngày nào mà chẳng có gió, chưa từng thấy ngừng."

Hai người lại im lặng, cùng nhau nghe tiếng gió một lúc.

Không biết qua bao lâu, người trước mặt đột nhiên đứng dậy.

Dung Khi ngẩng đầu, cảnh giác hỏi: "Sao vậy?"

"Không phải tiếng gió ——" Giọng Cố Vân Hành nghiêm túc chưa từng thấy, "Nhanh xuống thuyền!"

Dung Khi còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã theo Cố Vân Hành đi ra ngoài. Lúc này, sau một tiếng động lớn, khoang thuyền bỗng nhiên rung lắc dữ dội, Dung Khi không kịp đề phòng, ngã về phía Cố Vân Hành, vội vàng đứng vững lại.

Cố Vân Hành đỡ y: "Thủy triều dâng rồi, nước tràn vào rồi."

"Không phải nói ngày mai mới dâng đến đây sao?" Dung Khi lảo đảo đứng vững, vừa chửi vừa nói: "Sao lại đúng lúc này chứ?" Trời sắp tối rồi!

Hai người chạy ra khỏi khoang thuyền, một chân bước vào nước.

Nhanh vậy sao?

Đồng tử Dung Khi co rút lại, không biết từ lúc nào, nước biển đã dâng lên đến mức ngập đến mu bàn chân. Nhìn ra biển, chỉ thấy từng lớp sóng cuồn cuộn ập tới, dưới sức mạnh của nước, con thuyền gỗ rung lắc dữ dội. Những cái giá gỗ bên cạnh khoang thuyền đã bị cuốn trôi ra biển, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nếu thủy triều tiếp tục dâng cao, vậy con thuyền của họ——

Hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Dung Khi không biết bơi, rất sợ nước: "Vậy, phải làm sao đây?"

Cố Vân Hành: "Ngươi nhanh chân, mang những thứ hữu ích trong khoang thuyền ra ngoài."

Vừa dứt lời, lại một đợt sóng ập tới, nước dâng lên đến tận eo.

Dung Khi: "Đều là đồ bỏ đi, mang cái gì? Bổn tọa không đi, ngươi—— ngươi mau quay lại!"

Nhưng Cố Vân Hành đã quay vào trong khoang thuyền, hắn nhanh chóng tháo tấm bạt xuống, ôm một đống đồ đi ra.

Chỉ trong chốc lát, nước đã ngập đến đầu gối.

Khi nhìn rõ thứ Cố Vân Hành đang cầm trên tay, Dung Khi nhất thời cạn lời: "Cố Vân Hành, ngươi bị bệnh à? Lấy ván gỗ làm gì!"

Cố Vân Hành thở dài: "Ngươi biết làm mái nhà không?"

Dung Khi ngẩn ra, mái nhà gì?

Cố Vân Hành nhìn hiểu vẻ mặt của y, nói thẳng: "Ta cũng không biết."

Dung Khi: "..."

Cố Vân Hành: "Vì vậy ta đã tháo ra vài tấm ván còn nguyên vẹn, lát nữa mang qua đó luôn."

Dung Khi nhất thời không biết nói gì.

Cả hai đều im lặng. Trước đây trên giang hồ cũng được coi là những người uyên bác, vậy mà có ngày lại rơi vào tình cảnh nhìn nhau chẳng biết nói gì.

Lại một đợt sóng ập đến.

Cố Vân Hành: "Nhanh mang đồ qua đó đi, đừng để nước cuốn trôi."

Dung Khi đành phải giúp hắn bê đồ, vừa định đi thì đột nhiên dừng lại.

Cố Vân Hành: "Sao vậy?"

Dung Khi trợn to mắt: "Dao găm của ta vẫn còn trong đó." Để cắt con gà nướng chết tiệt kia, y đã lấy Thứ Lân ra dùng.

Cố Vân Hành: "Để ở đâu?"

Dung Khi nói: "Đống đá." Vừa dứt lời, y đột nhiên nhận ra ý đồ của người bên cạnh, vội vàng đưa tay kéo hắn lại.

"Ngươi làm gì vậy? Thuyền sắp nổi rồi! Chỉ là một con dao găm thôi, mất thì mất!"

"Còn kịp, ta đi lấy." Thái độ của Cố Vân Hành rất kiên quyết, hắn vịn vào vách thuyền, quay trở lại.

"Cố Vân Hành!"

Dung Khi thầm nghĩ tên què này sao lúc nguy cấp lại coi trọng vật ngoài thân như vậy? Đúng là không cần mạng nữa mà!

Bây giờ trời sắp tối, chỉ còn lại một chút ánh sáng le lói trên đường chân trời. Dung Khi cảm thấy mắt đã hơi mờ, hơn nữa lại không biết bơi, y chắc chắn không thể ngốc nghếch đứng yên tại chỗ.

"Cố Vân Hành, thuyền nổi rồi, ngươi mau ra đây!"

"Ào—"

Trong nháy mắt, sóng biển dâng cao dữ dội, Dung Khi chỉ cảm thấy quần áo bị ướt sũng, thậm chí còn nếm được vị mặn của nước biển trong miệng.

Y nghiến răng, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn —— Cố Vân Hành, lần này là ngươi tự tìm đường chết!

Y lập tức quay người, ôm đống đồ Cố Vân Hành đưa cho chạy về phía bờ.

Chạy được một đoạn, Dung Khi quay đầu lại nhìn.

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống biển, chỉ còn lại một vệt sáng mờ nhạt. Y nheo mắt, chỉ thấy một bóng đen đang chao đảo giữa những con sóng cuồn cuộn.

Thủy triều dâng càng lúc càng cao, nước nâng con thuyền lên, một con sóng quay lại, cuốn nơi trú ẩn trước đây của hai người ra biển. Bóng đen đó lắc lư theo sóng, nhanh chóng trôi xa dần, về phía biển sâu, biến mất khỏi tầm mắt Dung Khi.

Khoang thuyền... không còn nữa.

—— Vậy Cố Vân Hành thì sao?

Y cố gắng tìm kiếm bóng dáng Cố Vân Hành trong màn đêm mờ mịt, nhưng thị lực kém không đủ để y nhìn rõ tình hình ở xa.

Dung Khi bước về phía trước một bước, rồi dừng lại, thu chân về.

Y nên nghĩ cách vượt qua đêm nay, chứ không phải lo lắng sống chết của người khác. Đặc biệt là "người khác" này bơi rất giỏi, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không đến lượt kẻ không biết bơi như y đi cứu...

"Ta cứ tưởng ngươi là người thông minh, hóa ra lại là đồ ngốc!"

"Đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc!"

Chỉ là một con dao găm hỏng, sao lại đáng phải liều mạng như vậy chứ? Ngay cả y, chủ nhân thực sự của nó cũng không tiếc, Cố Vân Hành cứ phải xen vào việc của người khác!

Y chửi về phía biển một tiếng, như vẫn chưa hả giận, lại đá mạnh xuống mặt nước, làm nước bắn tung tóe.​

Nhận xét

Bài đăng phổ biến