TNS - Chương 10

Cơn bệnh này kéo dài suốt ba ngày.

Dung Khi lúc thì đỡ hơn, lúc thì mê man, nặng nhất là lúc y nói mê sảng. Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba ngày, bệnh tình cuối cùng cũng ổn định. Về sau, ngay cả Cố Vân Hành khi nói chuyện cũng có chút nghẹt mũi, may mà không nghiêm trọng.

Dung Khi gầy đi rất nhiều. Vốn dĩ y đã gầy, giờ lại sút thêm một lớp thịt, thần sắc luôn uể oải, không còn khí thế hung hăng như ngày đầu tiên nữa. Thỉnh thoảng gặp chuyện không vừa ý, y cũng chỉ có thể buông vài câu châm chọc, nhưng những lời này đối với Cố Vân Hành hoàn toàn không hề hấn gì.

"Ta không có khẩu vị." Người bệnh thường chán ăn, nhất là khi thức ăn gần như không thay đổi. Vì vậy, vào ngày thứ tư dưỡng bệnh, Dung hữu sứ lại một lần nữa từ chối con thỏ nướng được đưa tới, uể oải nói: "Ngươi chỉ biết bắt thỏ thôi sao?" Mấy bữa nay toàn ăn thịt thỏ, y thật sự nghi ngờ Cố Vân Hành đã lục sạch mọi hang thỏ trên đảo rồi.

Cố Vân Hành thở dài, lấy từ trong tay áo ra vài quả khô quắt, đưa cho y: "Thử cái này xem?"

Dung Khi liếc mắt nhìn, rồi quay đầu đi thất vọng.

—— Loại quả này cũng đã ăn vài lần rồi, chua chát, khô cứng, nhìn càng thêm chán ăn.

Thấy vậy, Cố Vân Hành lại xé một cái đùi thỏ đưa đến trước mặt y, nói: "Ta đã thêm muối, chắc là vị sẽ khác trước."

Dung Khi nhướng mắt, không hỏi muối từ đâu ra. Ba ngày nay, y đã nhận thức đầy đủ sự đáng sợ của Cố Vân Hành, người này dường như cứ cách một khoảng thời gian lại có thể tạo ra thứ gì đó. Hỏi nhiều cũng chỉ khiến bản thân càng thêm vô dụng.

Tuy nhiên, y vẫn còn một thắc mắc: "Cố Vân Hành, ngươi luôn tốt tính như vậy sao?" Bản thân y đã kén chọn như vậy, hắn thế mà cũng không nổi giận?

Cố Vân Hành mỉm cười: "Cố mỗ không tính là tốt tính, chỉ là đối với người bệnh, vẫn có thể kiên nhẫn hơn một chút."

Dung Khi nhìn hắn —— đúng vậy, mấy ngày ăn không ngồi rồi, được Cố Vân Hành chăm sóc lâu ngày, y suýt quên mất người trước mắt là kẻ không nói hai lời liền bẻ gãy cổ tay người khác. Tuy không biết Cố Vân Hành bị cái gì mà lại đổi sang dùng thủ đoạn mềm mỏng với y, nhưng khó đảm bảo sau này hắn sẽ không trở mặt... Tốt nhất y vẫn nên cẩn thận một chút.

Cố Vân Hành: "Thôi vậy, nếu hữu sứ không có khẩu vị, thì..."

"Chờ đã!" Dung Khi ngắt lời: "Ta đột nhiên thấy hơi đói."

Cố Vân Hành nhìn y một cái, ân cần đưa đùi thỏ đến gần.

Dung Khi chống người dậy, nhận lấy thịt thỏ, miễn cưỡng cắn một miếng.

Thịt thỏ vừa vào miệng, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa trên đầu lưỡi, hương thơm của thịt thỏ hòa quyện với vị mặn mà, lại trở thành món ngon hiếm có trên hoang đảo này.

Mắt Dung Khi sáng lên, nhìn Cố Vân Hành với vẻ khó tin.

Cố Vân Hành mỉm cười hỏi: "Có vừa miệng không?"

Dung Khi hiếm khi không cãi lại: "Không tệ."

"Đúng rồi, còn một việc." Cố Vân Hành đợi y ăn xong, đột nhiên mỉm cười với y.

Mí mắt Dung Khi giật giật, cảnh giác: "Làm gì?"

Cố Vân Hành lấy ra một thứ.

Dung Khi nhìn kỹ, lập tức nhận ra đó là gì —— chính là túi vải y giấu ám khí.

!!!

Sao lại ở trong tay Cố Vân Hành?

Y nhanh chóng nhớ lại, bỗng giật mình nhận ra đêm mưa bão đó y đã bị Cố Vân Hành lột sạch, sáng hôm sau tỉnh dậy, y phục trên người vẫn là do Cố Vân Hành mặc vào cho... Chắc chắn là lúc đó! Y đúng là bệnh đến hồ đồ rồi, suýt chút nữa quên mất thứ quan trọng như vậy!

Cố Vân Hành: "Mấy thứ đồ chơi nhỏ này khá hữu dụng. Ta lấy một cây kim châm, Dung hữu sứ không phiền chứ?"

Dung Khi nhìn chằm chằm nụ cười của hắn hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không hỏi mà lấy, là, đồ, ăn, cắp."

Cố Vân Hành liền ân cần trả lại túi ám khí cho y, nói: "Vậy thì trả lại cho chủ nhân."

​Dung Khí nắm chặt túi ám khí vừa tìm lại được, sắc mặt vô cùng khó coi. Chẳng mấy chốc, y kiểm tra túi ám khí trước mặt Cố Vân Hành. Trong túi đựng vài món ám khí y thường dùng, như phi tiêu tẩm độc, ống tên nhỏ giấu trong tay áo, còn có cả chiếc nhẫn thép, tất cả đều nằm đúng vị trí; trong lớp vải lót bên trong túi, hai lọ thuốc giải cũng vẫn còn.

Đúng như Cố Vân Hành nói, chỉ thiếu đúng một cây kim châm đã bị tẩy độc.

——Nhưng dấu vết bị lục soát rất rõ ràng.

​Dung Khi lại cẩn thận kiểm tra lần nữa, ám khí không thiếu một thứ. Vậy thì... Y vội vàng mở lọ thuốc, đếm thử, sắc mặt lập tức tối sầm: Tên đạo đức giả kia lại dám giấu đi hai viên thuốc giải!

"Ăn thêm chút nữa?" Cố Vân Hành không hề có vẻ lúng túng khi bị bại lộ, đưa nốt xiên thịt thỏ còn lại đến trước mặt y.

Dung Khi mặt không cảm xúc cất túi ám khí đi, thầm nghĩ: Đây là muốn cướp trắng trợn mà.

——Lúc này mà lên tiếng chất vấn, chẳng phải tự chuốc nhục vào thân sao!

Ma Cung hữu sứ giật lấy xiên thịt thỏ, tức giận nhai ngấu nghiến, nghĩ đến việc xiên thịt thỏ nướng muối này lại được đổi bằng hai viên thuốc giải quý giá của y, y liền đau lòng khôn xiết: Giá như y có thể đánh bại Cố Vân Hành thì tốt biết mấy!

Cố Vân Hành thản nhiên lấy cây kim châm không độc từ tay áo bên kia của mình ra.

Dung Khi u ám nói: "Đây là Âm Hoàn Thứ Cốt Châm, kết hợp với nội lực, có thể xuyên thủng xương người."

Cố Vân Hành gật đầu: "Trước khi ra khơi, Cố mỗ đã đặc biệt tìm hiểu, ám khí của Dung hữu sứ xuất thần nhập hóa, đáng tiếc là ít khi sử dụng."

Dung Khi liếc hắn một cái: "Mấy tên vô dụng đó, chỉ cần một thanh trường kiếm là có thể đối phó rồi." Ý là, chỉ khi gặp phải đối thủ mạnh, y mới dùng ám khí đánh lén. 

Cố Vân Hành: "Như vậy xem ra, Cố mỗ được may mắn lĩnh giáo ám khí của hữu sứ, có phải nghĩa là trong lòng Dung hữu sứ, Cố mỗ còn được coi là khá lắm không?"

Dung Khi nhếch mép, liếc thấy động tác của Cố Vân Hành, kỳ quái hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Cố Vân Hành đang xoay xoay cây kim châm. Hắn dùng một tay kẹp đầu nhọn của kim châm, tay kia kẹp phần đuôi rồi dùng lực bẻ cong vào trong, xem ra... hình như là đang bẻ gãy?

Dung Khi ánh mắt phức tạp, nhất thời không đoán ra hắn định làm gì.

Cố Vân Hành không trả lời, hắn vẫn tiếp tục động tác trên tay, vẻ mặt vô cùng tập trung, theo thời gian trôi qua, đuôi kim châm bị hắn bẻ cong thành một vòng tròn nhỏ. Sau đó, lại thấy vị Cố đại môn chủ của Thiên Cực Môn vén áo ngoài lên, tìm một chỗ rách trên lớp áo trong, rút ra một sợi chỉ dài... bắt đầu xỏ kim?

Dung Khi mặt mày như gặp ma, một lúc lâu sau mới thốt lên: "Ngươi dùng kim của bổn tọa... làm gì?"

Cố Vân Hành ước lượng độ dài sợi chỉ, thấy đủ dùng, liền dùng lực giật đứt khỏi áo. Rồi nói: "Ta đã xử lý da lông thỏ rồi, ghép lại có lẽ được một tấm chăn."

Dung Khi: "..."

Cố Vân Hành cắm kim chỉ vào cát, nghiêm túc nói: "Sau này còn phải phiền hữu sứ khi dưỡng bệnh trên giường, bỏ chút công sức khâu lại." Nói xong, hắn đứng dậy, tập tễnh bê tới sáu miếng da thỏ lớn nhỏ, cùng với kim chỉ, đặt ở nơi Dung Khi với tới được —— dụng ý hiểm ác, quá rõ ràng.

Dung Khi tức giận nói: "Bổn tọa không biết làm mấy việc này!" Tên Cố Vân Hành này, dựa vào cái gì mà giao nhiệm vụ cho y? Hơn nữa, Âm Hoàn Thứ Cốt Châm của y không phải kim thêu!

Cố Vân Hành nhìn y chằm chằm một lúc, lấy ra hai miếng da thỏ, so sánh, cầm kim chỉ đâm loạn xạ vài cái, miễn cưỡng bắt đầu, do dự nói: "Đại khái là như vậy này."

Dung Khi: "..."

Dung Khi im lặng.

Cố Vân Hành cũng im lặng.

Hai người cúi đầu nhìn những đường chỉ lộn xộn, rồi lại đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn nhau, đều thấy được vẻ hoang mang và bất lực trong mắt đối phương.

——Cả hai đều không biết may vá.

Nhưng sức hấp dẫn của tấm chăn da thỏ thật sự quá lớn.

Dung Khi bất đắc dĩ phải nghiêm túc xem xét mũi khâu của Cố Vân Hành, một lúc sau, ra vẻ am hiểu nói: "Không tệ, Cố môn chủ rất có thiên phú."

Cố Vân Hành ho khan: "Xấu hổ, Cố mỗ không giỏi dùng kim. Nếu nói về châm pháp, ai trên giang hồ mà không biết uy danh của châm pháp Thấu Xương của hữu sứ đại nhân."

Dung Khi nhếch mép: "Vạn sự khởi đầu nan, Thiên Cực Môn thông hiểu vạn vật, chút việc nữ công này chẳng đáng là gì."

Cố Vân Hành thành khẩn nói: "Dung hữu sứ thông minh tuyệt đỉnh, thủ pháp tinh diệu, giao việc này cho hữu sứ, Cố mỗ hoàn toàn yên tâm."

Hai người lại nhìn nhau hồi lâu.

Dung Khi nghiến răng: "...Đừng nhìn ta, bổn tọa không biết làm!"

Ngày hôm sau, Dung Khi tóc tai rối bời, ngồi xếp bằng bên một tảng đá ven biển, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung. Giữa các ngón tay y kẹp cây Âm Hoàn Thứ Cốt Châm khiến người trong giang hồ nghe tên đã khiếp sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai miếng da thỏ thô ráp. Đột nhiên, một tia sáng lạnh lóe lên, cây kim châm liền đâm mạnh vào da thỏ!

Đối với việc khâu vá chăn da thỏ, Dung Khi cực kỳ miễn cưỡng.

Nhưng cơ thể đang bệnh rất yếu ớt, đi vài bước đã thở hổn hển, nên mấy ngày nay y chỉ có thể dựa vào kẻ què như Cố Vân Hành, để đi kiếm ăn. Tuy rằng tên đó chân cẳng bất tiện, nhưng đối phó với vài con thỏ rừng thì không thành vấn đề.

Vì vậy, việc phiền phức này liền rơi vào đầu y.

Theo lời Cố Vân Hành, y chỉ cần động tay, thử ghép hai miếng da thỏ lại với nhau là được, mệt thì có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.

Dung Khi khịt mũi coi thường, nhưng hiện tại đang cần nhờ vả người ta, y đành cố gắng nhịn.

Chỉ là——

Cây kim châm vốn dĩ y điều khiển dễ như trở bàn tay, giờ lại như bị gỉ sét, không nghe lời.

Da lông thỏ đã được Cố Vân Hành xử lý kỳ thực không mềm mại trơn tru cho lắm, ngược lại cứng và thô ráp, còn cây kim châm thấu xương của y lại rất nhỏ, đâm vào khá tốn sức.

Đây vốn là hung khí giết người. Âm Hoàn Thứ Cốt Châm đâm vào cơ thể, vừa có thể xuyên qua xương thịt, vừa có thể ghim lại trong da thịt, khiến người ta đau đớn ngày đêm, ăn ngủ không yên. Cách thứ hai thường được y dùng để trừng phạt kẻ phản bội, vì thủ đoạn tàn độc, khiến người ta nghe tên đã biến sắc.

Giờ đây, nó lại có thêm một công dụng mới.

Sau khi Dung hữu sứ tự châm cho mình vài cái lỗ nhỏ trên ngón cái và ngón trỏ, sáu miếng da thỏ cuối cùng cũng được hợp nhất thành một tấm. Tuy chỗ nối có ba bốn cái lỗ nhỏ... nhưng Dung Khi thề, nếu nghe thấy nửa lời chế nhạo từ miệng Cố Vân Hành, y nhất định sẽ xé nát thứ đồ quỷ quái này trước mặt hắn!

Cố Vân Hành trở về, không những không chế nhạo, mà còn hết sức chân thành khen ngợi một phen.

Dung Khi càng nghe càng thấy sai sai, nói: "Cho dù ngươi có khen nó nở hoa, cũng đừng mong sẽ có lần sau."

Cố Vân Hành: "..."

Dung Khi xoa xoa những vết kim châm trên hai ngón tay, càng cảm thấy lần này mình bị bệnh thật là thiệt thòi.​

Nhận xét

Bài đăng phổ biến