[NVCCMYD] - Chương 93
Thư tình à...
Sau khi nữ sinh rời đi, chỉ còn lại Lê Phong Nhiên ở góc cầu thang, đầu ngón tay cậu kẹp tờ giấy mỏng, trên đó còn thoang thoảng mùi nước hoa cam quýt, tươi mát, thanh nhã, có chút ngọt ngào.
Có nên đưa hay không.
Đây không phải là lần đầu tiên Lê Phong Nhiên thấy có cô gái muốn đưa thư tình cho Hạ Dụ, trước đây Hạ Dụ đã từng nói với cậu đừng yêu sớm, nên cậu đương nhiên cho rằng Hạ Dụ sẽ không yêu sớm.
Nhưng bây giờ... cậu không chắc nữa.
Hơn nữa, rất chướng mắt.
Họ có thể thoải mái bày tỏ với hắn cảm giác rung động của thiếu nữ, điều này khiến cậu chỉ muốn vò nát bức thư, xé nát, để nó biến mất không dấu vết, thậm chí như chưa từng xuất hiện.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không làm gì cả.
Lê Phong Nhiên nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của các bạn học trên cầu thang, cậu nhét thư tình vào túi, quay người trở về lớp học.
Ở hàng ghế sau dựa tường, Hạ Dụ đang cúi đầu làm bài tập về nhà, định dành thời gian buổi tự học tối để đọc cuốn truyện trinh thám mới mua.
Mùi hương quen thuộc phả đến bên cạnh, Hạ Dụ hơi nghiêng đầu, Lê Phong Nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay chống cằm nhìn hắn, chạm vào ánh mắt hắn, chớp chớp mắt, cong môi nở nụ cười vô hại.
"Làm gì đấy?" Hạ Dụ hỏi.
Lê Phong Nhiên: "Khi nào cậu làm xong?"
"Không làm xong." Hạ Dụ nói, "Có chuyện gì thì nói thẳng."
"Không có gì, tớ chỉ muốn nói chuyện phiếm với cậu thôi." Lê Phong Nhiên nói.
Hạ Dụ: "..."
Tâm trạng của con trai thay đổi nhanh vậy sao?
Rõ ràng vừa nãy trên đường về, nét mặt còn hơi khó chịu, đi vệ sinh về lại như không có chuyện gì xảy ra.
Điều này khiến Hạ Dụ nhớ đến một chuyện hồi cấp hai, lúc đó Lê Phong Nhiên đùa giỡn lấy thư tình người khác đưa cho hắn, hắn nói nặng lời một chút, Lê Phong Nhiên cũng có vẻ hơi khác thường, sau đó cũng như vậy, Hạ Dụ muốn nói chuyện với cậu, cậu lại làm như không có chuyện gì xảy ra, lấp liếm cho qua.
Cây bút xoay vài vòng giữa ngón trỏ và ngón giữa của Hạ Dụ, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, "Nói gì?"
"Cậu không tò mò sao?" Lê Phong Nhiên nói, "Thư tình tớ nhận được ấy."
"Tò mò cái gì?"
"Ai viết, viết gì, tớ nghĩ gì, những thứ đó." Lê Phong Nhiên thăm dò hỏi hắn, trên mặt vẫn tươi cười.
"Tớ thấy rồi." Hạ Dụ ám chỉ cảnh nữ sinh đưa thư tình cho cậu, "Hơn nữa cậu đã nói rồi, cậu từ chối."
Hắn im lặng hai giây, hỏi: "Vậy nên vừa nãy cậu không vui - là vì chuyện này sao?"
Nếu nói việc hắn "không tò mò" với Lê Phong Nhiên, có thể quy kết là không quan tâm đến cậu, Lê Phong Nhiên nhạy cảm nên không vui, cũng có thể hiểu được, hầu hết thời gian, Lê Phong Nhiên luôn thích và cần sự quan tâm của hắn.
Hạ Dụ tổng kết lại là do thiếu thốn tình cảm.
Lê Phong Nhiên từ nhỏ sống nương tựa vào mẹ, nhưng quan hệ mẹ con không phải kiểu gắn bó, tin tưởng lẫn nhau vô điều kiện, ngược lại có chút xa cách.
Mẹ Lê Phong Nhiên quan tâm đến cậu, điều này không cần phải bàn cãi, nhưng sự quan tâm này lại có chút méo mó, bà ngày thường không hỏi han Lê Phong Nhiên, nhưng cậu chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, thỉnh thoảng mới bộc lộ sự dịu dàng của một người "mẹ".
Còn Lê Phong Nhiên, là đứa con ngoan của mẹ cậu, thành tích xuất sắc, không bao giờ để bà phải lo lắng, nhưng đồng thời cũng không phụ thuộc vào bà, ngược lại càng phụ thuộc vào Hạ Dụ, trong rất nhiều chuyện, đều thích hỏi ý kiến của Hạ Dụ.
Cậu thích được Hạ Dụ quan tâm, Hạ Dụ có thể cảm nhận được, nhưng tạm thời chưa nhận ra, suy nghĩ "muốn được quan tâm" này đã dần dần trở nên bệnh hoạn.
Vì ở bên nhau quá lâu, quen thành tự nhiên, Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên luôn ở bên nhau như vậy. Hắn quen chăm sóc, bảo vệ cậu, chu toàn mọi mặt, tỉ mỉ đến mức giúp cậu ăn cả những món cậu không thích.
Lê Phong Nhiên muốn được hắn quan tâm, và hắn cũng đang đáp lại nhu cầu của cậu, dành cho cậu đủ sự quan tâm. Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, Hạ Dụ cảm thấy đây mới là cách ở bên nhau bình thường giữa hai người.
Lê Phong Nhiên không phủ nhận cũng không thừa nhận câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi hắn: "Còn cậu? Có ai viết thư tình cho cậu chưa?"
Hạ Dụ nhìn cậu.
Lê Phong Nhiên nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu, nửa khuôn mặt lộ ra rất đẹp, vài tia nắng ngoài cửa sổ chiếu lên gò má trắng nõn của cậu, khiến khuôn mặt cậu trông mềm mại, yếu ớt, ngay cả hàng mi cũng như phủ một lớp ánh sáng vàng lấp lánh.
"Tớ rất tò mò." Cậu nói.
Hạ Dụ: "Chưa từng nhận."
Vậy là có người đưa rồi.
Lê Phong Nhiên: "Tại sao?"
"Không thích, thì đừng cho người ta hy vọng." Hạ Dụ nói, đôi khi quá dịu dàng cũng là một loại tàn nhẫn.
"Cậu có muốn yêu đương không?" Lê Phong Nhiên hỏi.
Hạ Dụ từ chối rất nhanh: "Không muốn."
Lê Phong Nhiên nhận được câu trả lời chắc chắn, nheo mắt cười, như chú mèo con làm nũng, cậu lấy từ trong túi ra một bức thư đặt lên bàn, "Vừa nãy có người nhờ tớ đưa cho cậu."
Hạ Dụ nhíu mày: "Đừng làm chuyện này nữa."
Đầu ngón tay Lê Phong Nhiên khựng lại: "Chuyện gì?"
Hạ Dụ: "Thư, đừng nhận thay tớ."
Lê Phong Nhiên: "À... nhưng cô ấy đã cầu xin tớ, tớ cũng không biết làm sao."
"Cậu không biết từ chối sao?" Hạ Dụ cầm bức thư lên, không mở ra, đặt dưới quyển sách.
"Cho nên tớ mới cần cậu ở bên cạnh tớ." Lê Phong Nhiên nói như lẽ đương nhiên, sau đó lại như vô tình nói, "Đợi tan học, tớ giúp cậu trả lại thư nhé."
Hạ Dụ: "Ừ."
"Cậu không xem sao?" Lê Phong Nhiên hỏi.
Hạ Dụ: "Không cần thiết."
Lê Phong Nhiên cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt, tâm trạng u ám vừa nãy vì bức thư tình cũng dần tan biến, cậu gục đầu lên cánh tay, cong khóe môi, nói muốn ngủ một lát.
Cho dù người bên cạnh Hạ Dụ không phải là cậu, tạm thời cũng sẽ không là ai khác.
Mà hiện tại, cậu và Hạ Dụ vừa gần gũi nhất, lại cũng xa cách nhất.
Sự yêu thích của những chàng trai trẻ tuổi là chiếm hữu, cũng là niềm vui và nỗi buồn của một người.
Ở cái tuổi này, vẫn chưa hiểu được cách yêu một người, hoàn toàn là làm theo ý mình.
Lê Phong Nhiên muốn Hạ Dụ thích cậu, nhưng cũng không muốn hắn trở thành "kẻ biến thái" trong miệng người khác, vì vậy, vừa buông thả, vừa kiềm chế.
Hôm đó tan học, Hạ Dụ đứng từ xa nhìn Lê Phong Nhiên trả lại thư tình cho nữ sinh, Lê Phong Nhiên không cho hắn lại gần, nói thư của hắn, cậu trả là đủ rồi.
Mùa hè vừa qua, thời tiết mát mẻ, Hạ Dụ đứng dưới gốc cây, gió thổi, lá cây xào xạc rơi xuống, Lê Phong Nhiên chạy đến, một chiếc lá rơi xuống vai cậu.
"Đi thôi." Cậu nói.
Hạ Dụ đưa tay hái chiếc lá trên vai cậu, "Cậu nói gì với cô ấy vậy?"
Nữ sinh trông không có vẻ buồn, ngược lại còn khá vui vẻ, khi đi còn cười với Lê Phong Nhiên, là nụ cười chân thành.
"Cứ... nói như vậy thôi." Lê Phong Nhiên không nói gì nhiều, chỉ nói với nữ sinh đó rằng Hạ Dụ không muốn yêu đương, sau này có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm cậu, hôm nào cậu sẽ mời cô ấy uống trà sữa.
"Vậy sao, cậu cũng khéo dỗ dành con gái đấy." Hạ Dụ nói.
"Bọn mình ai cũng không được yêu sớm." Lê Phong Nhiên nói, "Đã hứa rồi."
Hạ Dụ: "... Tại sao?"
"Học sinh chẳng phải nên tập trung vào học tập sao?" Lê Phong Nhiên nói, "Cậu... nếu có người thích, không được giấu tớ."
"Sao vậy, cậu giúp tớ bày mưu tính kế à?" Hạ Dụ hỏi.
Lê Phong Nhiên mím môi cười nhạt, cúi đầu đá đá viên đá dưới đất, nhỏ giọng nói: "Mới không thèm, giúp người ta theo đuổi người khác phiền phức chết được."
Hạ Dụ đột nhiên nhớ ra Lê Phong Nhiên từng nói cậu đã có người thích rồi, nhưng chỉ nhắc đến một lần, sau đó không bao giờ nói đến nữa, "Người cậu thích..."
"Đói rồi, đi ăn thôi." Lê Phong Nhiên nói, "Tớ muốn ăn mì."
"... Ừ."
Hạ Dụ bị ngắt lời, cũng không hỏi thêm nữa.
Không ít nữ sinh thích Hạ Dụ, nhưng thực sự hành động thì lại rất ít, bây giờ có Lê Phong Nhiên ở bên, Hạ Dụ không biết rằng tần suất xuất hiện của các nữ sinh xung quanh hắn đã giảm đi rất nhiều.
Bản thân Hạ Dụ không nhận ra, hoặc có thể nói, hắn không quan tâm đến sự thay đổi này, nên cũng không để ý, nhưng hắn có thể cảm nhận được, Lê Phong Nhiên rất được lòng con gái.
Thường xuyên có người đưa thư tình cho cậu, chắc cũng có liên quan đến việc cậu "đến là không từ chối", ngay cả khi từ chối, cậu cũng rất dịu dàng.
Cứ như vậy, họ cùng nhau đến trường, tan học, về nhà làm bài tập, hai người ngày càng thân thiết, có lúc về nhà, mẹ Lê Phong Nhiên không về buổi tối, cậu hầu như đều ở lại nhà Hạ Dụ.
Tết năm ngoái, hai mẹ con đã cãi nhau một trận lớn. Sau đó làm lành thế nào, Hạ Dụ không rõ, nhưng hai mẹ con vẫn còn chút căng thẳng.
Nhưng có một điều không thay đổi, họ là người nhà.
Từ "người nhà" như một sợi dây liên kết họ lại với nhau.
Lê Phong Nhiên từng bước thăm dò mức độ chịu đựng của Hạ Dụ đối với cậu, từng chút một xóa mờ ranh giới giữa hai người.
Như một con mồi thông minh, xảo quyệt, nằm ngửa bụng mềm mại trước mặt thợ săn, tỏ vẻ vô hại, quyến rũ, cố gắng dụ dỗ thợ săn đưa cậu về nhà, chăm sóc cẩn thận, thậm chí - chiếm hữu sự đặc biệt này, lặng lẽ xua đuổi tất cả những kẻ đến sau.
Một người nuông chiều, một người được đằng chân lân đằng đầu, thử thách giới hạn.
Học kỳ 1 lớp 11, phân ban khoa học xã hội và khoa học tự nhiên, Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên vẫn học cùng lớp, Tưởng Phàm Lộ cũng vậy, mọi thứ đều diễn ra gần giống với cốt truyện gốc.
Thời tiết dần trở lạnh, tháng 12, sắp đến Tết dương lịch, trường tổ chức chương trình hợp xướng, lớp chọn bài hát, bắt đầu luyện tập mỗi ngày, trong giờ nhạc, tiếng hát vang dội vọng ra từ cửa sổ.
Tưởng Phàm Lộ là lớp phó âm nhạc, Hạ Dụ là lớp trưởng, vì việc thảo luận sắp xếp tổ chức hợp xướng lần này, hai người lại có nhiều giao tiếp hơn.
Giữa giờ nhạc, trời âm u ngoài cửa sổ bắt đầu mưa.
"Hạ Dụ." Lê Phong Nhiên hạ thấp giọng, "Lát nữa đi ăn không?"
"Không." Hạ Dụ cúi đầu nghịch điện thoại, "Lát nữa có việc, cậu đi ăn trước đi."
"Việc gì? Mấy hôm nay cậu đều không ăn cơm với tớ." Lê Phong Nhiên nói, giọng điệu nghe như bông hoa nhỏ đáng thương bị trai tồi bỏ rơi.
Hạ Dụ ngẩng đầu liếc cậu một cái, "Con nít mới cần người đi ăn cùng."
Lê Phong Nhiên mím môi, ghé sát vào xem màn hình điện thoại của Hạ Dụ, "Cậu đang nhắn tin với ai vậy?"
Sau đó cậu nhìn thấy giao diện trên màn hình.
Trên tài khoản QQ mà hai người dùng chung, gần đây có thêm một người liên lạc thường xuyên, ảnh đại diện là một hình hoạt hình, ghi chú là "Tưởng Phàm Lộ lớp 11A3".
Trước đây Hạ Dụ rất ít khi dùng điện thoại, càng không nói đến việc lén nhắn tin trong giờ học.
Tưởng Phàm Lộ hỏi Hạ Dụ về kiểu dáng đồng phục của đội hợp xướng, giáo viên chủ nhiệm bảo họ tự chọn, chọn xong rồi thống nhất ý kiến, nộp kiểu dáng lên, Tưởng Phàm Lộ không biết nên chọn kiểu nào, nên đến hỏi Hạ Dụ.
"Kiểu đầu tiên đi." Lê Phong Nhiên nói, "Áo sơ mi trắng đẹp."
Hạ Dụ: "Lạnh."
Lê Phong Nhiên: "Đẹp."
Lựa chọn của Lê Phong Nhiên lại trùng với thẩm mỹ của Tưởng Phàm Lộ.
"Cô ấy cũng nói vậy." Hạ Dụ nói.
Lê Phong Nhiên: "..."
Giáo viên đi từ phía sau đến, Hạ Dụ liếc mắt thấy, liền cất điện thoại vào túi, Lê Phong Nhiên cũng ăn ý nhận được thông tin mà Hạ Dụ truyền đạt, nắm lấy tay hắn, xòe lòng bàn tay hắn ra, nghịch ngón tay hắn, thao thao bất tuyệt nói về tướng tay của hắn.
Đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, mang đến cảm giác ngứa ngáy.
Sự tiếp xúc vô ý này luôn khiến người ta xao xuyến.
Hạ Dụ nhìn ngón trỏ của cậu, móng tay được cắt tỉa tròn trịa, móng tay có hình trăng khuyết, hắn nắm lấy ngón tay cậu.
Lê Phong Nhiên sững người.
"Làm gì đấy? Xem bói à." Giáo viên dừng lại bên cạnh bàn hai người, "Nào, xem cho tôi với."
Cả lớp cười ồ lên.
Lê Phong Nhiên cũng mím môi cười theo.
Hạ Dụ như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, buông ngón tay Lê Phong Nhiên ra, đút tay vào túi.
Gần đây, hơi dễ bị phân tâm.
Là do trời quá lạnh sao?
Cảm giác đầu ngón tay mát lạnh lưu lại trên lòng bàn tay vẫn còn, hắn khẽ siết chặt lòng bàn tay.
Khi Hạ Dụ không muốn để lộ cảm xúc, vẻ ngoài của hắn sẽ trở nên bình tĩnh, thờ ơ, trên mặt không có biểu cảm gì, trông cũng như thường lệ.
Tan học, mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, học sinh túm tụm ba người một nhóm đi ra khỏi lớp, Hạ Dụ không mang ô, hắn xếp sách vở gọn gàng trên bàn, đứng dậy chuẩn bị ra về.
Lê Phong Nhiên sờ vào chiếc ô trong ngăn bàn, định nói gì đó.
"Hạ Dụ." Tưởng Phàm Lộ quay đầu lại gọi.
Lê Phong Nhiên: "..."
Thật phiền phức.
"Hửm?" Hạ Dụ nghiêng đầu.
Tưởng Phàm Lộ được bạn thân cổ vũ, cầm ô đi về phía Hạ Dụ, "Đi chung nhé, tớ có mang ô, còn nữa... cảm ơn cậu vì lần trước đã giúp tớ..."
Nửa câu sau cô nói rất nhỏ, chỉ khi đến gần mới nghe thấy.
Về việc "lần trước" này, hai người hình như đã ngầm hiểu là không nhắc đến, nên Hạ Dụ tự động bỏ qua câu đó.
Mắt Lê Phong Nhiên hơi tối lại.
Lần trước? Khi cậu không biết, Hạ Dụ lại đi trêu chọc con gái nhà người ta nữa rồi?
Người này, luôn vô tình tạo cơ hội cho người khác tiếp cận, Lê Phong Nhiên cắn răng, hai má phồng lên, một lát sau, lại trở lại bình thường.
Hạ Dụ cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc ô có viền ren trên tay cô, "Lê Phong Nhiên chắc cũng không mang ô đâu."
Hắn nghiêng đầu, hất cằm nhìn ra phía sau.
Lê Phong Nhiên dùng sách đè lên chiếc ô trong ngăn bàn, cười nói: "Đúng vậy, tớ cũng không mang ô."
Nói dối.
Hạ Dụ: "Cậu đi cùng cô ấy đi."
"Cậu đi đâu?" Lê Phong Nhiên hỏi.
Hạ Dụ: "Văn phòng, mẹ tớ đến."
"Ồ, vậy tớ cũng không đi nữa, tớ đợi cậu." Lê Phong Nhiên lắc lư trên ghế, "Biết đâu dì mang theo đồ ăn ngon."
"Đừng lắc, ngã bây giờ." Hạ Dụ nói.
"Ồ."
Cậu ngoan ngoãn dừng lại, chống khuỷu tay lên bàn, hai tay chống cằm, nghiêng đầu nở nụ cười rạng rỡ, ngoan ngoãn, nụ cười như một chú chó Golden Retriever to lớn, phía sau như tỏa ra hào quang chói lọi.
Chú cún con thì có thể có ý đồ xấu gì chứ.
Tưởng Phàm Lộ bị cho ra rìa, ánh mắt hơi tối lại, liếc nhìn Lê Phong Nhiên bên cạnh, "Vậy à... vậy tớ đi trước nhé."
Luôn cảm thấy cậu có địch ý với cô.
Mặc dù cậu không hề biểu lộ ra ngoài, nhưng trực giác của phụ nữ thường rất chính xác.
Hạ Dụ nhìn Tưởng Phàm Lộ, ánh mắt cô nhìn Lê Phong Nhiên có chút thất vọng, thật ra nếu Tưởng Phàm Lộ muốn kết thân với Lê Phong Nhiên, thì không nên thông qua hắn.
Dù sao, hắn mới là người không muốn cô và cậu có quan hệ quá tốt.
...
Lớp học trống không, những hạt mưa rơi trên cửa sổ.
"Sườn xào chua ngọt, còn có bánh ngọt nữa, lại không chịu ăn cơm đúng không? Gầy hết cả rồi." Mẹ Hạ xách hộp cơm, nhìn khuôn mặt hắn.
"Không gầy, con cao lên đấy." Hạ Dụ thoát khỏi móng vuốt của mẹ Hạ, "Mẹ đến đây có việc gì à?"
"Không có việc gì thì không được đến thăm con sao?" Mẹ Hạ nói bọn họ học hành vất vả, phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, lại kéo Lê Phong Nhiên bên cạnh, bảo cậu nếm thử tài nấu nướng của bà.
Lê Phong Nhiên gắp một miếng sườn, đưa đến bên miệng Hạ Dụ, một tay vẫn đỡ bên dưới.
Hạ Dụ há miệng cắn miếng sườn, hai má phồng lên.
"Thế nào?" Mẹ Hạ hỏi.
Hạ Dụ: "Ừm, ngon."
Lê Phong Nhiên cũng ăn một miếng, cũng nói "Ngon".
Mẹ Hạ cười đợi bọn họ ăn xong, mới cầm đồ định rời đi, Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên tiễn bà, bên ngoài trời vẫn còn mưa, Lê Phong Nhiên có vẻ hơi do dự.
"Ô." Hạ Dụ quay đầu lại, "Đừng quên lấy."
Lê Phong Nhiên sững người, trong nháy mắt, hiểu ra tất cả.
Cậu lấy ô trong ngăn bàn, hai người cùng che một chiếc ô, tiễn mẹ Hạ đến cổng trường, trên đường về, không có người thứ ba, bầu không khí giữa hai người có phần im lặng đến kỳ lạ.
Hạ Dụ biết cậu mang theo ô, nhưng lại cố tình nói với Tưởng Phàm Lộ là cậu không mang, tại sao?
Là đã nhìn ra điều gì, hay là... hiểu lầm điều gì.
Lê Phong Nhiên rất nhạy cảm trong việc giao tiếp với mọi người, có lẽ là do hoàn cảnh gia đình từ nhỏ, rất biết nhìn sắc mặt người khác.
Cậu không giải thích gì cả.
Hiểu lầm... cũng được.
Hạ Dụ biết lý do Lê Phong Nhiên im lặng, hắn cũng không vạch trần, đợi cậu từ từ tiêu hóa, rồi lại trở lại bình thường, nói cười với hắn.
Gần đây Hạ Dụ nói chuyện với Tưởng Phàm Lộ nhiều hơn, còn một lý do nữa - cốt truyện bắt đầu phát triển.
Người theo đuổi Tưởng Phàm Lộ vẫn tiếp tục quấy rối cô, Hạ Dụ đã gặp một lần - chưa đầy một tuần sau chuyện đó.
Chiều hôm đó, trong khu rừng nhỏ âm u của trường học, cô gái bị mấy nam sinh vây quanh, khóc nức nở, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, ánh mắt cầu cứu, nhưng lại sợ liên lụy đến hắn, nên không dám gọi tên hắn.
Hôm đó Hạ Dụ vừa đánh bóng rổ xong, đi đường tắt cho tiện, vừa hay gặp cảnh tượng đó. Hắn không thích giọng điệu nói chuyện của mấy người kia, mà hắn cũng là kiểu người ăn nói khó nghe, nên đã ra tay.
Sau đó Lê Phong Nhiên còn hỏi vết thương trên tay hắn là do đâu mà có, Hạ Dụ nói lấp liếm "Va vào".
Tư duy của mỗi người khác nhau, có người khi bị người khác nhìn thấy lúc mình yếu đuối, dù đối phương có giúp đỡ, cũng chỉ muốn cả đời không gặp lại người đó nữa, còn một kiểu người khác, sẽ nảy sinh sự ỷ lại vào người đó, cảm thấy đối phương đáng tin cậy.
Tưởng Phàm Lộ thuộc kiểu người thứ hai.
Tuần này là một tuần mưa dầm.
Giờ nghỉ trưa thứ Sáu, vừa tan học, Hạ Dụ nhận được tin nhắn của Tưởng Phàm Lộ nói muốn "nói chuyện" với hắn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Tưởng Phàm Lộ ngồi ở hàng thứ ba, quay đầu lại chạm phải ánh mắt của hắn, rồi nhanh chóng quay đi.
"Nhà ăn tối nay có đậu đũa, tớ không muốn ăn, hay là mình ra ngoài ăn đi—"
"Lê Phong Nhiên." Hạ Dụ ngắt lời cậu.
Lê Phong Nhiên: "Hả."
"Cậu đi trước đi, tớ có chút việc." Hạ Dụ nói.
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói chuyện rõ ràng, hắn không muốn Tưởng Phàm Lộ coi hắn là "vị cứu tinh", Hạ Dụ cũng không có hứng thú làm anh hùng của ai cả.
"Lại có việc?" Lê Phong Nhiên hơi nhíu mày.
Hạ Dụ: "Ừ, nhanh thôi."
"Vậy tớ đợi cậu." Lê Phong Nhiên nói, "Cậu đi đâu?"
"Đừng đợi, tự đi ăn đi." Hạ Dụ xoa đầu Lê Phong Nhiên, bước đi.
Lê Phong Nhiên nắm lấy cổ tay hắn, Hạ Dụ quay đầu lại, Lê Phong Nhiên ngẩng cằm, "Không thể nói với tớ sao?"
"Bạn bè cũng có thể có bí mật chứ." Hạ Dụ cúi đầu, "Cậu chẳng phải cũng có chuyện giấu tớ sao?"
Những khoảnh khắc Lê Phong Nhiên thay đổi cảm xúc, cậu đang nghĩ gì? Lê Phong Nhiên chưa bao giờ nói, những gì Hạ Dụ nhìn thấy, cũng chỉ là những gì cậu muốn cho hắn thấy.
Đôi khi, hắn cũng cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất xa.
Hắn không thích điều đó.
Tim Lê Phong Nhiên đập mạnh, loạn nhịp, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn, "Tớ..."
Bí mật của cậu, là điều cậu không thể nói ra từ hồi cấp hai, chuyện không thể nói.
"Đi ăn cơm trước đi, đừng đợi tớ." Hạ Dụ thu lại vẻ sắc bén vừa lộ ra.
Lê Phong Nhiên: "..."
Cậu buông tay, nhìn Hạ Dụ rời đi.
Không lâu sau khi Hạ Dụ rời đi, Tưởng Phàm Lộ cũng một mình ra khỏi lớp.
Lê Phong Nhiên cúi đầu, tóc mái che khuất lông mày, tạo thành bóng râm, một lúc sau, cậu nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi của Hạ Dụ.
"Hạ Dụ..."
Sân thượng trường học vắng tanh.
Cánh cửa mở ra, Hạ Dụ bước ra từ phía sau cánh cửa, dựa vào lan can sân thượng đón gió, gió mang theo hơi lạnh, đôi mắt hẹp dài của hắn thờ ơ nhìn xuống dưới lầu.
Những lời hắn nói với cậu có phải hơi quá đáng không?
Trước đây hình như chưa từng nói với cậu những lời như vậy với giọng điệu đó.
Nhưng mỗi lần thấy cậu làm như không có chuyện gì mà che giấu cảm xúc của mình... hắn rất để tâm.
Cửa sân thượng lại bị đẩy ra, Tưởng Phàm Lộ bước ra.
"Hạ Dụ." Cô vén lại mái tóc bị gió thổi rối.
Hạ Dụ hoàn hồn, ánh mắt trở lại lạnh nhạt, quay đầu nhìn cô.
...
Mọi người đã đi hết.
Lê Phong Nhiên đứng dậy, lấy điện thoại ra từ trong túi.
Có nên xem không?
Nếu đăng nhập vào, cậu có thể xem được lịch sử tin nhắn.
Cậu do dự một chút, rồi lại cất điện thoại vào túi.
Hạ Dụ mà biết, sẽ không vui đâu.
Thôi vậy.
Cậu cất điện thoại vào túi, đi ra khỏi lớp học.
...
"Nếu cậu gọi tớ lên đây là để tớ giúp cậu, thì tớ không giúp được." Hạ Dụ nói, "Chuyện này cậu nên nói với thầy cô, nói với bố mẹ cậu, chứ không phải là với tớ."
Mặt Tưởng Phàm Lộ đỏ bừng, cúi đầu, "Tớ... không phải muốn cậu giúp tớ, không... không có gì, thật ra..."
Cô liếm môi, có chút căng thẳng, "Tớ chỉ muốn hỏi, cậu thấy tớ thế nào?"
"Cậu?" Hạ Dụ nhìn cô, "Tốt lắm."
"Chỉ... vậy thôi sao?"
"Còn cần gì nữa sao?"
Tưởng Phàm Lộ lại hỏi hắn tại sao lần trước lại giúp cô, Hạ Dụ đặt tay lên cổ, suy nghĩ một chút, "Bọn họ hơi ồn ào."
Tưởng Phàm Lộ: "..."
Lý do hoàn toàn không ngờ tới.
"Nếu không còn việc gì nữa, tớ đi trước nhé." Hạ Dụ bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Lê Phong Nhiên đã đến nhà ăn chưa nhỉ?
Lát nữa gọi điện cho cậu vậy.
"Có... có việc!" Tưởng Phàm Lộ gọi.
"Chuyện gì?" Hạ Dụ quay đầu lại.
Chạm phải ánh mắt của Hạ Dụ, dũng khí vừa mới dồn hết của Tưởng Phàm Lộ tiêu tan, tay chân bủn rủn.
Hạ Dụ nhìn thấy tình cảm thiếu nữ trong mắt cô, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu cậu muốn tớ giúp cậu chuyển lời tỏ tình với Lê Phong Nhiên, thì thôi đi."
"Hả... hả?" Tưởng Phàm Lộ hoang mang, tại sao cô phải tỏ tình với Lê Phong Nhiên?
...
Khi Hạ Dụ quay lại lớp học, Lê Phong Nhiên đang ở hành lang, dựa vào lan can nhìn xuống dưới, quay đầu lại thấy Hạ Dụ và Tưởng Phàm Lộ đi tới, một trước một sau.
Tưởng Phàm Lộ phía sau có vẻ mặt kỳ lạ, khá phức tạp, như đang bị lú.
Hạ Dụ phía trước thì không có gì bất thường.
Hạ Dụ: "Chưa đi ăn cơm à?"
"Đợi cậu mà." Lê Phong Nhiên nói.
"Tớ vào lấy thẻ ăn." Hạ Dụ nói.
Lê Phong Nhiên: "Ừ."
Hạ Dụ đi thẳng vào lớp học, khóe môi Lê Phong Nhiên nở nụ cười nhạt.
Tưởng Phàm Lộ cảm nhận được ánh mắt của Lê Phong Nhiên, ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt của cậu, Lê Phong Nhiên cười thân thiện: "Có thể hỏi cậu hẹn Hạ Dụ đi làm gì không?"
Việc Tưởng Phàm Lộ hẹn Hạ Dụ là do Lê Phong Nhiên suy đoán, mà Tưởng Phàm Lộ không phủ nhận, chứng thực suy đoán của cậu.
"Không có gì." Tưởng Phàm Lộ nói.
Đúng là không có gì.
"À... vậy à?" Lê Phong Nhiên nghiêng đầu cười vô hại.
Tưởng Phàm Lộ không thích cậu lắm, xoay người định vào lớp, Lê Phong Nhiên dựa vai vào tường, không còn khán giả, nụ cười cũng biến mất.
Thích Hạ Dụ sao?
"Không được..."
Hạ Dụ đối với cô, có chút đặc biệt.
"Tớ còn phải đợi bao lâu nữa..."
Cậu lẩm bẩm.
Còn phải đợi bao lâu nữa, mới có thể xác nhận được tâm ý của Hạ Dụ, Hạ Dụ không có hứng thú với nữ sinh, cũng không có sở thích đặc biệt nào với nam sinh.
Hạ Dụ càng tốt với cậu, càng đặc biệt, cậu càng lún sâu vào vũng bùn.
Dạo gần đây cậu có chút nóng vội!
.png)

Nhận xét