[NVCCMYD] - Chương 84

[TG6-Thanh mai trúc mã] 
Công lạnh lùng, bất cần x Thụ dịu dàng, mưu mô, bám người

【Hệ thống số 0181 đang tải thế giới... Tải xong, hạ cánh thành công。】

【Đang tải thông tin cơ bản về thân phận...】

【Tên: Hạ Dụ / Giới tính: Nam / Tuổi: 8 tuổi...】

Lớp vữa tường cũ kỹ của căn nhà thuê đã ngả vàng, căn phòng chật hẹp, trên chiếc giường gỗ nằm một thân hình nhỏ nhắn, đắp một chiếc chăn mỏng. Căn phòng tuy nhỏ nhưng rất ngăn nắp, sách trên bàn học được xếp chồng lên nhau gọn gàng, chiếc cặp sách treo trên lưng ghế có vài vết vá.

Nóng quá...

Hạ Dụ mơ màng mở mắt, toàn thân nóng ran, nằm trên giường trở mình, đưa bàn tay nhỏ lên dụi mắt, cố gắng ngồi dậy.

Hắn đang bị sốt.

Hạ Dụ há miệng, cổ họng không phát ra tiếng.

【Thuốc hạ sốt trong ngăn kéo bàn ở phòng khách.】 Hệ thống 067 chỉ đường cho hắn. 

Hạ Dụ vịn vào thành giường, tìm thấy một đôi dép lê màu vàng bên cạnh giường. Hắn cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ của mình, cử động rồi xỏ chân vào dép, đôi dép hơi rộng.

Như một đứa trẻ lén đi dép của người lớn, thân thể mệt mỏi, hắn loạng choạng mở cửa phòng.

Phòng khách cũng chật hẹp, Hạ Dụ tìm thấy cái bàn, mở ngăn kéo, lấy thuốc hạ sốt rồi đi rót một cốc nước uống.

Hắn đợi một, hai phút.

【Không có tác dụng.】 Hạ Dụ nói, hắn vẫn đang sốt.

Hệ thống nói: 【Thuốc hạ sốt cần thời gian để phát huy tác dụng, không phải là một nút bấm xóa bỏ ngay lập tức.】

Hạ Dụ cau mày: 【Làm người thật phiền phức.】

Sau khi hệ thống thức tỉnh ý thức tự chủ, cấp trên đã phát lệnh cho họ điền vào một bảng hỏi, hỏi xem họ có muốn trở thành người hay không. 0181 khi điền vào bảng hỏi đã không đọc kỹ, điền bừa, sau khi nộp lên, đơn đăng ký của hắn được thông qua, trở thành một trong những hệ thống đang xếp hàng chờ làm người, chương trình nhiệm vụ không thể thu hồi.

Trong số những hệ thống mà 067 từng quản lý, Hạ Dụ là người đầu tiên không muốn làm người.

【Sau khi nhiệm vụ kết thúc, cậu vẫn còn một cơ hội để quyết định ở lại hay rời đi.】 Hệ thống an ủi hắn, 【Cơ hội không đến hai lần, hiện tại cậu là một con người, hãy sống cho tốt.】

Sống cho tốt - ba chữ này, Hạ Dụ đã nghe hệ thống nói rất nhiều lần.

Thế giới này là một câu chuyện học đường.

Nhân vật chính Lê Phong Nhiên, vì gia đình đơn thân, cộng thêm sự phô trương của mẹ, từ nhỏ đã phải chịu đựng đủ loại tổn thương và những lời đồn thổi ác ý của người khác, trở nên khép kín và u ám, tuy nhiên lại sở hữu một ngoại hình ưa nhìn, môi hồng răng trắng. Trong thời niên thiếu, cũng từng có nữ sinh muốn tỏ tình với cậu, nhưng vì cậu quá lạnh lùng nên mọi người đều nản lòng.

Cho đến khi học cấp ba, cậu đã thích một cô gái.

Lê Phong Nhiên có thói quen viết nhật ký, nhật ký của cậu có khóa mật mã, bình thường sẽ không có ai động vào, vì vậy cậu đã viết về cô gái đó trong nhật ký. Cô gái cười rất đẹp, rất trong sáng, rất thuần khiết.

Tình cảm thời niên thiếu giống như một hạt giống chưa nảy mầm, tươi đẹp, thuần khiết, mơ hồ, có lẽ chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười là rung động đã nảy mầm.

Cậu và cô gái dần dần thân thiết hơn, trên đường về nhà có một đoạn đường trùng nhau, họ đều ngầm hiểu, cách nhau một khoảng cách nhỏ, đi trước đi sau về nhà.

Ngày nào cũng như vậy.

Rồi đột nhiên vào một ngày nọ, nhật ký của Lê Phong Nhiên bị người ta phát hiện, đó là một tên côn đồ ở trường thể thao bên cạnh, nói là nhặt được nhật ký của Lê Phong Nhiên trên đường tan học, hắn ta đọc to nhật ký của cậu trước mặt các bạn học, chế giễu và mỉa mai cậu.

Cậu và cô gái đều bị giáo viên gọi lên nói chuyện, và sau lần đó, cả hai không còn liên lạc với nhau nữa, thậm chí là vô tình chạm vào nhau, cô gái cũng sẽ cẩn thận tránh né cậu.

Mầm non chưa kịp lớn đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Bước ngoặt xảy ra vào một đêm mưa, hôm đó Lê Phong Nhiên đi mua đồ giúp mẹ, khi cậu xách đồ chuẩn bị về nhà thì nghe thấy tiếng kêu cứu trong một con hẻm nhỏ. Lê Phong Nhiên chạy đến, nhìn thấy cô gái bị mấy tên côn đồ kia quấy rối.

Cậu tiến lên muốn giúp đỡ, nhưng bọn chúng đông người, cậu bị ăn vài cú đấm, bị mỉa mai rằng với thân hình như vậy mà cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Cậu bảo cô gái chạy trước, cậu sẽ cản bọn chúng lại.

Cô gái chạy mất, đám côn đồ cũng bị cậu chọc giận, ra tay nặng hơn, Lê Phong Nhiên mơ hồ không biết mình đã cầm được thứ gì, trực tiếp ném qua.

Tiếng chai thủy tinh vỡ vang lên, nước tương đổ lên đầu một tên côn đồ, hắn ta loạng choạng vài bước, rồi lại đánh cậu mạnh hơn.

Lê Phong Nhiên ngã xuống vũng nước bẩn, suýt bị bọn chúng đánh chết, khi cậu lê lết về nhà với đầy thương tích thì thấy mẹ cậu đột ngột phát bệnh ngã xuống đất, được đưa đến bệnh viện, nhưng đã bỏ lỡ thời gian vàng để cấp cứu.

Mẹ cậu đã qua đời.

Đó là người mà cậu đã nương tựa từ nhỏ, cậu không có người thân, chỉ có mẹ, và người duy nhất thuộc về cậu, cũng đã mất đi.

Đối với cậu, cú sốc này quá lớn.

Mãi mấy ngày sau cậu mới đến trường, cũng biết được hôm đó cô gái đã không báo cảnh sát. Cô ấy xin lỗi cậu, nói rằng cô ấy sợ hãi, sợ người khác biết chuyện cô ấy suýt bị... cũng sợ người khác sau lưng chỉ trỏ, nói cô ấy không đoan chính.

Lê Phong Nhiên không nói gì, chỉ là sau chuyện đó đã thay đổi, đám côn đồ kia không buông tha cho cậu, từ một học sinh giỏi, cậu trở thành người giống như đám côn đồ đó, khắp nơi gây sự đánh nhau.

Cậu thường nghĩ, nếu hôm đó cậu về nhà sớm hơn... liệu có khác không.

Cậu đổ lỗi cái chết của mẹ lên bản thân, không còn tâm trí làm gì khác, nhìn những người bạn cùng trang lứa, lại luôn cảm thấy mình lạc lõng.

Cậu sống như một thứ rác rưởi, một thứ rác rưởi... không nơi nương tựa.

Trong thế giới của mình, cậu tự giam cầm bản thân, giao du với đám bạn bè rượu chè bê tha.

Trong một lần đi đánh nhau với người ta, có người đã đâm người khác, khi cậu tỉnh lại, trong tay cậu đang cầm con dao đó, không xa, nằm trong vũng máu, là tên côn đồ có xích mích với cậu.

Dao không phải của cậu, người cũng không phải do cậu đâm.

Cảnh sát điều tra sự việc, Lê Phong Nhiên ở trong đồn cảnh sát suốt hai tuần mới được thả ra, hung thủ thật sự đã bị bắt, nhưng cậu cũng không hoàn toàn trong sạch.

Chính chuyện này đã khiến Lê Phong Nhiên tỉnh ngộ, ba tháng qua như một giấc mộng dài, muốn thoát ra nhưng không thể, tính cách của Lê Phong Nhiên dần trở nên tàn nhẫn, sắc bén.

Thời đi học, thành tích của cậu rất tốt, cậu quyết tâm quay lại trường học, nhưng con đường gian nan hơn trước rất nhiều. Cậu đã trải qua đủ mọi cay đắng, vất vả, khi bước ra xã hội, tự gây dựng sự nghiệp cho mình, nhưng trong xương cốt lại là sự tàn nhẫn.

Cậu vẫn luôn sống trong bóng tối, nếu nói trong lòng từng có một mảnh đất tinh khiết, có lẽ chính là cô gái cậu từng thích. Sau đó, họ tình cờ gặp nhau tại một nhà hàng, đều đã đến tuổi lập gia đình, cô gái gửi cho cậu thiệp mời đám cưới. Câu chuyện kết thúc khi cậu nhận được thiệp mời, quay đầu cười nhạt rồi ném thiệp mời vào thùng rác, cũng như ném Lê Phong Nhiên của ngày xưa vào dòng thời gian đã qua.

Nhiệm vụ của Hạ Dụ là ngăn nam chính hắc hóa, sau khi hoàn thành, cậu muốn quay về làm hệ thống của mình, tự nhiên cũng không có vấn đề gì, chỉ là...

【Tại sao tôi mới tám tuổi?】 Hạ Dụ hỏi hệ thống, cốt truyện bắt đầu khi Lê Phong Nhiên mười sáu, mười bảy tuổi cơ mà.

Hệ thống: 【Dòng chảy thời gian không phải thứ chúng ta có thể kiểm soát, cậu đến khá đúng giờ, điều này không có hại gì cho cậu.】

Điểm này hệ thống rất hài lòng, không giống như một hệ thống đến muộn mà nó từng tiếp nhận, chẳng có chút quan niệm nào về thời gian.

“Cộp cộp cộp” -

Cửa phòng khách bị gõ đến rung cả lên, vì sốt cao nên má Hạ Dụ đỏ bừng, hắn uay đầu nhìn về phía cửa, giọng khàn đặc không phát ra tiếng, yếu ớt nói: "Ai đấy?"

Người bên ngoài đương nhiên không nghe thấy.

“Hạ Dụ, Hạ Dụ, cậu có nhà không!?” Một giọng trẻ thơ vang lên bên ngoài, ở độ tuổi này, không phân biệt được là nam hay nữ.

Hạ Dụ thở ra một hơi, nghĩ không lên tiếng, lát nữa chắc sẽ không gõ nữa.

Hệ thống nói cơ thể này của hắn bị sốt cao, đã chết.

Cha mẹ của "hắn" rất bận, mẹ kinh doanh một quán ăn nhỏ, bố thỉnh thoảng đến phụ giúp, quan hệ gia đình hòa thuận, chỉ là quá bận, không có thời gian quản con, khi quán vớt vả, mẹ của "hắn" mới đưa hắn đến quán.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

“Hạ Dụ, Hạ Dụ, cậu có ở đó không!” Người bên ngoài kiên trì gõ cửa, dường như không gõ cửa được thì không bỏ cuộc.

“Thằng nhóc con chết tiệt kia muốn chết hả!” Có người thấy ồn, quát về phía này.

Âm thanh bên ngoài im bặt.

Ngay khi Hạ Dụ nghĩ rằng người bên ngoài đã bỏ cuộc, tiếng gõ cửa lại nhỏ giọng vang lên, khe khẽ gọi "Hạ Dụ, Hạ Dụ".

Hạ Dụ vốn đã hơi đau đầu, bị ồn ào như vậy càng đau hơn, hắn đi tới mở cửa.

Một đứa trẻ trạc tuổi hắn mặc quần yếm, da ngăm đen, mắt hơi nhỏ, dáng người hơi mập, tóc chải sang hai bên, cậu bé càu nhàu: “Sao giờ cậu mới ra mở cửa, vừa nãy suýt nữa tớ bị mụ phù thủy kia đánh cho rồi.”

“Ngủ quên.” Hạ Dụ nói.

“Mặt cậu đỏ quá.” Cậu bé nói, “Thôi, không nói cái này nữa, cậu mau lên.”

“Làm gì?”

“Xem phim hoạt hình!” Đối phương không nói không rằng kéo hắn chạy ra ngoài.

Hạ Dụ bị sốt nên không có sức, cậu bé kia lại khỏe, Hạ Dụ bị kéo loạng choạng một cái, đành phải chạy theo cậu ta ra ngoài.

Hạ Dụ hỏi hệ thống: 【Cậu ta là ai?】

Hệ thống: 【Liêu Viên Viên, bạn thân nhất của cậu, rất thích nghe cậu khoác lác.】

Hạ Dụ nghĩ ngợi một chút, hình như có một người như vậy, hắn khớp người trước mắt với cái tên, đúng là rất tròn.

Buổi chiều mùa hè, khoảng một hai giờ, là thời điểm nóng nhất trong ngày. Mặt trời chói chang treo cao, trước cửa tiệm tạp hóa, chiếc khăn ướt phủ lên tủ lạnh, ông chủ nằm dài trên ghế tựa, chiếc TV nhỏ hình hộp vuông chiếu phim hoạt hình, bên cạnh mấy đứa trẻ ngồi trên ghế đẩu nhỏ xem TV.

Bên ngoài, một chiếc xe tải nhỏ chạy ngang qua, sự chú ý của lũ trẻ lập tức bị thu hút, từng đứa chạy ra xem cho vui, chỉ có một đứa không nhúc nhích, vẫn ngồi trên ghế đẩu nhỏ, ngẩng cằm xem TV.

Đứa trẻ đó chính là Hạ Dụ.

Hạ Dụ nhìn chú mèo đen trên TV, lim dim sắp ngủ.

Hắn sờ túi quần, sờ thấy một đồng xu, Hạ Dụ nhìn sang ông chủ bên cạnh, đứng dậy đi đến cửa tiệm tạp hóa, xòe lòng bàn tay, để lộ đồng xu: "Mua một que kem ạ."

"Tự chọn đi." Ông chủ nói, "Bên đó năm hào, bên này một tệ."

Dưới mái hiên che nắng trước cửa tiệm tạp hóa, trong tủ lạnh có đủ loại kem, Hạ Dụ mở ra, chọn một que kem đậu xanh, bên cạnh có một người lại gần, chính là Liêu Viên Viên.

"Lát nữa cho tớ ăn một miếng nhé? Mẹ tớ hôm nay không cho tớ tiền, mai tớ mời cậu ăn kem." Liêu Viên Viên nói.

Hạ Dụ liếc nhìn cậu ta, hỏi ông chủ que kem này bao nhiêu tiền, ông chủ nói năm hào, hắn liền lấy thêm một que, đưa cho Liêu Viên Viên, Liêu Viên Viên vỗ vai hắn, cười hề hề nói "Anh em tốt".

Hai đứa đứng dưới bóng râm của mái hiên, bên cạnh chiếc xe tải không xa, một người phụ nữ xinh đẹp sơn móng tay đỏ chót, mặc một chiếc váy xinh xắn hoàn toàn không phù hợp với khu nhà cũ kỹ này, đang nhờ người giúp đỡ chuyển đồ từ trên xe tải lên lầu.

Bên cạnh người phụ nữ, đứng một đứa trẻ trạc tuổi bọn họ.

Khuôn mặt đứa trẻ trắng trẻo, môi mím chặt, đôi mắt linh hoạt, vừa cảnh giác vừa rụt rè nhìn lũ trẻ đang hóng hớt bên này, giống như một con vật nhỏ đang cảnh giác, một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến cậu giật mình.

"Cậu ta là ai?" Hạ Dụ hỏi.

Đứa trẻ đó trông có vẻ xinh xắn và sạch sẽ hơn những đứa trẻ ở khu này, tai Hạ Dụ bị làm phiền cả buổi chiều, hiếm khi thấy một đứa trẻ nào trông vừa mắt.

"Mới chuyển đến," Liêu Viên Viên nói một cách nghiêm trọng, "Mẹ tớ nói người phụ nữ đó không phải người đàng hoàng, chưa có chồng mà đã sinh con, không đàng hoàng."

Hạ Dụ liếc nhìn cậu ta: "Cậu biết không đàng hoàng nghĩa là gì không?"

Liêu Viên Viên ngẩn người, gò má nói: "Không biết."

"Từ không biết thì đừng dùng bừa." Hạ Dụ nói.

Liêu Viên Viên bĩu môi: "Mẹ tớ nói vậy mà."

Hạ Dụ không nói gì nữa, nhìn người phụ nữ và đứa trẻ bên kia, càng nhìn càng thấy cảnh này quen thuộc.

Hắn áp que kem lên trán, làm mát một lúc, cảm thấy kem bắt đầu tan chảy, những giọt nước thấm ra từ túi nhựa màu xanh lá cây, làm ướt cả trán hắn.

Hắn bóc vỏ que kem, cắn một miếng, nhai nhỏ, hai má phồng lên, người phụ nữ và đứa trẻ bên cạnh xe tải đã lên lầu.

Đây là lần đầu tiên Hạ Dụ gặp họ.

Một đám trẻ xem TV xong, Hạ Dụ dò hỏi tin tức từ đám trẻ này, làm rõ mối quan hệ của cả khu này.

Chiều tối, từ những ô cửa sổ của khu nhà ống vọng ra mùi thơm của thức ăn, trên hành lang mỗi tầng, cứ một lúc lại có người thò đầu ra gọi con về ăn cơm.

Từng đứa trẻ trong nhóm lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Hạ Dụ không có ai gọi.

Cảnh này thật sự thê lương.

Đèn hành lang bị hỏng, vẫn chưa có ai sửa, đến giờ này, hành lang hơi tối, khi Hạ Dụ đi về phía cầu thang, hắn nghe thấy tiếng bước chân vội vã, hắn ngẩng đầu lên, một bóng người không kiểm soát được lao về phía hắn, như một quả đạn pháo bắn ra, đè hắn ngã xuống.

Hai người lăn lộn thành một khối, Hạ Dụ ngã đến choáng váng muốn nôn, hắn nằm trên nền xi măng, đứa trẻ trên người hắn cuống cuồng đứng dậy, sợ hãi nói nhỏ: "Xin... xin lỗi, tớ... tớ không... không cố ý."

Đứa trẻ chính là đứa trẻ mới đến chiều nay, sợ hãi đến mức giọng nói run lên.

Nói lắp?

Hạ Dụ đứng dậy, phủi bụi trên người: "Không sao."

Khuỷu tay hơi đau, Hạ Dụ nhìn xuống, bị trầy da, vết thương dính bụi bẩn, trông hơi khó coi.

"Tớ..." Đứa trẻ đối diện nắm chặt tiền trong tay, mím môi nhìn hắn.

Hạ Dụ buông tay xuống: "Muốn mua đồ à?"

Đứa trẻ gật đầu, cúi đầu nói nhỏ: "Mua... mua thuốc lá..."

"Bên kia." Hạ Dụ chỉ về phía tiệm tạp hóa.

Chỉ đường xong, Hạ Dụ đi ngang qua cậu, lên lầu.

Tiếng bước chân dần biến mất.

Lê Phong Nhiên đứng tại chỗ, sau khi căng thẳng thì đầu óc trống rỗng, có chút không dám tin - cứ... như vậy sao?

Cậu tưởng đối phương sẽ mắng cậu, cũng có thể sẽ đánh cậu một trận.

Không biết tại sao, cậu luôn vô tình gây ra rắc rối, trước đây thường xuyên bị những đứa trẻ khác bắt nạt, hôm nay vừa đến, lúc xuống cầu thang thì chân trái vấp chân phải, lăn xuống dưới, kết quả là lại đụng trúng người khác.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần bị gây sự, vậy mà đối phương lại bỏ qua cho cậu như vậy.

Hạ Dụ không có hứng thú gây sự với trẻ con, sau khi lên lầu, hắn rửa vết thương dưới vòi nước, xử lý qua loa, nửa tiếng sau, trong nhà có động tĩnh.

Tiếng mở khóa vang lên, cửa còn chưa mở, Hạ Dụ đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, xen lẫn tiếng cười, không khí rất tốt, cửa phòng mở ra, một người đàn ông có ngoại hình đoan chính và một người phụ nữ trông dịu dàng lần lượt bước vào.

Người phụ nữ nhìn thấy Hạ Dụ, lập tức phát hiện ra vết thương trên người hắn, vội vàng đặt đồ xuống, đi đến trước mặt Hạ Dụ ngồi xổm xuống, xem vết thương trên tay hắn.

"Sao thế này?"

Hạ Dụ nhất thời chưa quen, khựng lại một chút, muốn né tránh nhưng lại không né, nửa ngày mới thốt ra được một câu "Ngã ạ".

Hai người này chính là bố mẹ của hắn.

Người phụ nữ nói sao hắn lại bất cẩn như vậy.

"Ngã thì ngã thôi." Người đàn ông cúi xuống xoa đầu Hạ Dụ, cười nói, "Con trai mà."

Hạ Dụ: "..."

"Anh thật là không thương con chút nào." Người phụ nữ như trách móc đánh nhẹ người đàn ông một cái, quay đầu đi lấy cồn i-ốt bôi lên vết thương trên cánh tay cho hắn, khi tìm thuốc, người phụ nữ thấy thuốc hạ sốt đã được mở ra, quay lại nhìn sắc mặt Hạ Dụ có vẻ không đúng, sờ trán hắn, hoảng hốt.

"Sao lại sốt thế này? Khó chịu ở đâu?" Người phụ nữ quan tâm hỏi.

Đầu Hạ Dụ ong ong đau.

Ồn ào, nhưng hình như không phiền.

Chưa kịp ăn tối, mẹ hắn nói muốn đưa hắn đến phòng khám trong khu để kiểm tra, Hạ Dụ phản đối nhỏ một chút, nói rằng hắn đã uống thuốc rồi, nhưng mẹ hắn không để ý đến lời phản đối của hắn.

Hạ Dụ truyền nước ở phòng khám nhỏ, bố hắn mang cơm đến cho hai người, thời gian truyền nước rất chậm, Hạ Dụ ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi về đến nhà đã tám giờ tối.

Căn nhà này có hai phòng, một phòng ngủ chính, vợ chồng ngủ, còn lại là căn phòng nhỏ của Hạ Dụ, khi nhìn lại căn nhà này, dường như hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp trong từng chi tiết.

Nửa đêm, Hạ Dụ mơ màng nghe thấy tiếng động ầm ầm từ trên lầu, hắn nhìn lên trần nhà, kéo chăn trùm kín đầu.

Cơn sốt của Hạ Dụ đã giảm sau một đêm, cơ thể sau khi khỏi bệnh cảm thấy khỏe khoắn hơn rất nhiều.

Hiện đang là kỳ nghỉ hè, Hạ Dụ không phải đi học, nhưng cần phải làm bài tập hè, hắn nhớ đến điều này là do hôm nay Liêu Viên Viên mang bài tập đến, muốn chép bài tập hè của hắn, biết được hắn cũng chưa làm, cậu ta mặt mày ủ rũ định làm cùng hắn.

Hạ Dụ cầm bút viết xoẹt xoẹt, Liêu Viên Viên nghi ngờ hắn viết bừa, còn hỏi: "Nếu cô giáo phát hiện thì sao?"

"Sẽ không phát hiện." Hạ Dụ nói.

"Hôm nay cậu có vẻ không vui nhỉ?" Liêu Viên Viên hỏi.

Hạ Dụ: "Không có."

"Hôm nay cậu nói ít quá." Liêu Viên Viên nói.

Hạ Dụ: "Là cậu nói nhiều quá đấy."

Liêu Viên Viên nói là làm bài tập, bài tập mang đến cả buổi rồi mà cũng chưa động bút mấy, lúc thì chỗ này ngứa, lúc thì chỗ kia khó chịu, cậu ta lải nhải đủ thứ với Hạ Dụ, cảm thấy hôm nay Hạ Dụ nói chuyện đặc biệt ít, nói tới nói lui, cậu ta lại nói đến nhà mới chuyển đến.

Cậu ta nói đã nhìn thấy đứa trẻ đó, bị mẹ cậu ta ấn vào cửa sổ đánh, còn im lặng không nói gì.

"Hình như ở ngay trên lầu nhà cậu - thật tội nghiệp." Liêu Viên Viên nói, "Mẹ tớ chưa bao giờ đánh tớ như vậy."

Hạ Dụ: "..."

Tiếng động đêm qua dường như đã có lời giải thích, Hạ Dụ dừng bút, nhìn lên trần nhà.

Ấn tượng ban đầu, bạo hành gia đình và nói lắp.

Ngoại trừ tiếng động đêm qua, mấy ngày sau, Hạ Dụ không còn nghe thấy tiếng động lớn nào từ trên lầu nữa.

Cuộc sống của trẻ con rất đơn giản, ngoài học tập ra chính là chơi, không có quá nhiều áp lực phải gánh vác.

Hạ Dụ mỗi ngày làm bài tập, rồi lại đi chơi với Liêu Viên Viên, tối về thì ăn cơm ngủ, hắn không còn gặp lại người phụ nữ xinh đẹp và đứa trẻ trắng trẻo ở trên lầu nữa, cho đến bốn năm ngày sau.

Bảy tám giờ tối, bố mẹ hắn về nhà, người phụ nữ dịu dàng bận rộn trong bếp, mùi thức ăn thơm phức bay ra, tám rưỡi, hai bát thức ăn gia đình được bày lên bàn, một đĩa cải thảo, một đĩa đậu phụ có thêm chút thịt băm.

"Ăn cơm thôi." Người phụ nữ gọi.

Hạ Dụ đặt bút làm bài tập xuống, bố hắn tắt TV, ba người ngồi quanh chiếc bàn ăn nhỏ trong phòng khách, nhà hắn không có quy tắc im lặng khi ăn cơm, mẹ Hạ và bố Hạ trò chuyện về những việc vụn vặt trong ngày.

Vòi nước nhà bị hỏng, cứ nhỏ giọt mãi, mẹ Hạ bảo bố Hạ sửa, hai người nói chuyện một hồi, rồi nhắc đến những người hàng xóm mới chuyển đến trên lầu.

"Hôm nay may nhờ có cô ấy, nếu không ví tiền của em đã bị trộm mất rồi." Mẹ Hạ nói.

Bố Hạ: "Đúng là nên cảm ơn người ta cho đàng hoàng."

"Lát nữa em xuống lầu mua chút đồ ăn nhé." Mẹ Hạ nói, "Nhà cô ấy hình như còn có một đứa trẻ, trạc tuổi Tiểu Dụ nhà mình, một mình cô ấy nuôi con, cũng không dễ dàng gì."

Hạ Dụ nghe bố mẹ nói chuyện, đại khái hiểu được đầu đuôi câu chuyện, hôm nay mẹ hắn suýt bị kẻ gian móc túi, đúng lúc bị người phụ nữ ở trên lầu nhìn thấy, nên đã nhắc nhở.

Ăn cơm xong, Hạ Dụ về phòng, dọn dẹp sách vở trên bàn, tiện tay cầm một quyển truyện, đây là Liêu Viên Viên cho hắn mượn, hắn dùng để giết thời gian.

Đọc được một lúc, cửa phòng bị mẹ Hạ mở ra từ bên ngoài.

"Tiểu Dụ." Mẹ Hạ dịu dàng gọi.

Hạ Dụ đặt sách xuống, quay đầu lại, mẹ Hạ bước vào, "Đang đọc sách à."

Hạ Dụ: "Vâng."

Mấy hôm nay mẹ Hạ cảm thấy con trai có vẻ hơi im lặng, nhưng hỏi hắn có mâu thuẫn gì với bạn bè không, hắn cũng không chịu nói.

"Lát nữa lên lầu với mẹ một lát nhé?" Mẹ Hạ hỏi.

Hạ Dụ: "Lên làm gì ạ?"

"Mang chút đồ ăn lên cho nhà hàng xóm." Mẹ Hạ nói, "Nhà họ có một đứa trẻ trạc tuổi con, con đã gặp chưa?"

Hạ Dụ gật đầu.

"Lát nữa gặp cậu bé đó, chào hỏi cậu bé ấy nhé?" Mẹ Hạ nói, "Đưa đồ xong, mẹ dẫn con đi mua đồ ăn ngon."

Hạ Dụ ngập ngừng một chút, gật đầu: "Vâng."

Hành lang tối om, đèn cảm ứng không nhạy lắm, chớp nháy liên tục, tay vịn cầu thang hơi lung lay, trên tường còn lưu lại những nét vẽ nguệch ngoạc bằng bút sáp màu của đứa trẻ nhà nào đó, cứ như đang quay một bộ phim kinh dị cũ kỹ.

Tiếng bước chân một nặng một nhẹ đan xen, vang vọng trong hành lang yên tĩnh.

Hạ Dụ đi theo sau mẹ, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa ở tầng năm.

Mẹ Hạ giơ tay gõ cửa, một lúc sau, cửa hé mở một khe hở, ở cửa, một bóng dáng nhỏ nhắn thận trọng thò đầu ra, lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn bọn họ qua khe cửa.

"Xin chào." Mẹ Hạ vừa nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp, tinh xảo này liền cảm thấy yêu thích, ngồi xổm xuống cười nói với cậu, "Mẹ con có nhà không?"

Đứa trẻ sau cánh cửa nhìn mẹ Hạ, rồi lại nhìn Hạ Dụ bên cạnh, mẹ Hạ nhận thấy ánh mắt của cậu, kéo Hạ Dụ lại, một tay đặt lên vai Hạ Dụ vỗ nhẹ, "Chào hỏi bạn đi."

Hạ Dụ nhìn cậu: "Xin chào, tớ là Hạ Dụ, ở tầng dưới nhà cậu."

Lê Phong Nhiên rụt người về phía sau cánh cửa, một lúc sau mới lắp bắp nói "Xin chào".

Giao tiếp giữa trẻ con đôi khi dễ dàng hơn nhiều so với người lớn và trẻ con, Hạ Dụ được mẹ ra hiệu, hỏi cậu có ai khác ở nhà không, Lê Phong Nhiên gật đầu.

"Cần... cần đợi một chút." Cậu nói, "Mẹ đang nghe điện thoại."

"Đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ." Hạ Dụ nói.

Mẹ Hạ: "...?"

Bà tỏ vẻ khó hiểu, từ khi nào con trai bà lại có ý thức cảnh giác cao như vậy?

Lê Phong Nhiên nhỏ giọng "ừm" một tiếng, "Hai người đợi một chút..."

Cậu vừa nói vừa định đóng cửa, cánh cửa lại bị bàn tay nhỏ bé của Hạ Dụ chặn lại.

"Tớ là Hạ Dụ, cậu tên gì?" Hạ Dụ hỏi, ánh mắt có chút lạnh lùng, hung dữ, hơi đáng sợ.

Lê Phong Nhiên không dám không nói: "Lê... Lê Phong Nhiên..."

Lê Phong Nhiên.

Quả nhiên là cậu.

Một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ một mình nuôi con đến khu nhà ổ chuột cũ nát này, khó tránh khỏi bị dị nghị, giống với những gì nam chính trải qua trong cốt truyện, mấy ngày nay, Hạ Dụ đã nhận ra điều này, chỉ là muốn tự mình xác nhận lại.

"Tiểu Dụ." Mẹ Hạ tưởng Hạ Dụ đang bắt nạt người ta, kéo Hạ Dụ ra sau, "Đừng dọa người ta."

"Ồ." Hạ Dụ đáp, nhìn Lê Phong Nhiên, "Bây giờ chúng ta đã quen nhau rồi, không phải người lạ nữa, mở cửa đi."

Mẹ Hạ: "..."

Lê Phong Nhiên: "..."

Khi cậu còn đang do dự có nên mở cửa hay không, thì phía sau vang lên giọng mẹ cậu.

"Ai đấy?"

Cánh cửa mở toang.

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo trên gương mặt xinh đẹp, thường bị những người hay tụ tập buôn chuyện lúc xẩm tối ở đây gọi là "yêu tinh". Mái tóc đen dài buông xõa trên vai, tay kẹp một điếu thuốc, bà ta tựa người vào cạnh cửa, nhìn hai người một lớn một nhỏ bên ngoài.

Bà ta từ từ nhả khói, giọng điệu nhàn nhạt: "Có việc gì sao?"

Mẹ Hạ: "Chào chị, tôi sống ở tầng dưới nhà chị... À, không biết chị còn nhớ chuyện sáng nay không, thật sự cảm ơn chị rất nhiều..."

"Không cần khách sáo." Bà ta ngắt lời mẹ Hạ, "Còn việc gì nữa không?"

"À... ờ! Cái này, tôi có mua ít đồ ăn ở dưới lầu mang lên biếu chị, mong là không làm phiền..."

"Cảm ơn." Bà ta liếc nhìn thứ trên tay mẹ Hạ, "Không cần tặng quà đâu."

Khí chất của bà ta quá mạnh mẽ, mẹ Hạ không đỡ nổi, bà ta nói không cần, mẹ Hạ cũng không dám đưa nữa.

Hạ Dụ thấy mẹ mình lúng túng, ánh mắt hắn liếc xuống, kéo kéo túi đồ trên tay mẹ, mẹ Hạ cúi đầu nhìn con trai.

"Chị ơi, nhận lấy đi ạ." Hạ Dụ mặt không cảm xúc, đưa túi đồ trên tay mẹ về phía trước.

Người phụ nữ vẫn luôn lạnh lùng bỗng bật cười: "Chị?"

Hạ Dụ: "Mẹ cháu đặc biệt mua cho hai người, không ngọt không lấy tiền."

Trong túi là dưa hấu, còn có một ít trái cây nhỏ, Hạ Dụ trực tiếp bê nguyên câu quảng cáo của ông chủ cửa hàng hoa quả.

Bà ta nhận lấy quả dưa hấu trên tay mẹ Hạ, nói lời cảm ơn rồi mời họ vào nhà.

Bà ta đi vào bếp cắt dưa hấu.

Phòng khách được dọn dẹp rất gọn gàng, hầu như không có đồ linh tinh, sạch sẽ đến mức hơi quá, Hạ Dụ ngồi trên ghế bên cạnh bàn, Lê Phong Nhiên bên cạnh len lén nhìn hắn vài lần, khi hắn nhìn lại, Lê Phong Nhiên lại cụp mắt xuống, tránh né ánh nhìn của hắn.

Hạ Dụ suy nghĩ một chút, hỏi cậu: "Cậu học trường nào?"

Giọng điệu hỏi chuyện rất giang hồ, cứ như giây tiếp theo sẽ nói ra câu "Tan học đừng có chạy" đầy hung hãn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến