[NVCCMYD] - chương 8

Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi ném lại một câu “Chờ đấy” rồi cúp máy.

Thẩm Dịch nhìn màn hình điện thoại tối đen, đường nét cằm thon gọn của cậu phản chiếu trên màn hình, cậu lẩm bẩm: “Thật sự đến à…”

Tài xế của Phó Dư Hạc đã đưa Thẩm Dịch về nhà vài lần, tốc độ rất nhanh, hơn hai mươi phút sau, Thẩm Dịch lại nhận được điện thoại của anh.

“Bãi đậu xe khu A dưới lầu.” Phó Dư Hạc đọc một dãy số biển số xe.

Thẩm Dịch nhìn bóng lưng Phó Trừng đang ngồi học bài ở bàn, cúp điện thoại, rồi đi đến nói với Phó Trừng là cậu xuống lầu mua chút đồ.

Phó Trừng “ồ” một tiếng, không hề nghi ngờ.

Thẩm Dịch thay giày ra ngoài, cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra, bên trong không có ai, cậu bước vào, bấm số tầng. Nhìn thang máy đang đi xuống, cậu bỗng có cảm giác kì lạ như đang lén vợ ra ngoài hẹn hò với người tình.

Đèn trong bãi đậu xe dưới tầng hầm sáng trưng, cậu đến bãi đậu xe, đang tìm xe của Phó Dư Hạc thì nhận được điện thoại của anh, anh đã nhìn thấy cậu, bảo cậu đi theo hướng anh chỉ, Thẩm Dịch nhanh chóng tìm thấy xe của Phó Dư Hạc.

Cửa kính xe phía sau hạ xuống, Phó Dư Hạc hất cằm, ra hiệu cho cậu lên xe, Thẩm Dịch mở cửa sau ngồi vào, trên xe không có tài xế.

“Anh Phó, không lên ngồi à?” Thẩm Dịch lịch sự hỏi.

Phó Dư Hạc biết rõ cậu đang có ý đồ xấu.

“Phó Trừng đang ở nhà cậu.” Anh không vòng vo.

“Ồ…” Thẩm Dịch nói, “Anh Phó cứ lén Phó Trừng đến tìm em như vậy, em rất khó xử đấy.”

Câu này từ miệng cậu nói ra, nghe thế nào cũng thấy có gì đó không đúng, mờ ám, không chỉ là mờ ám, mà còn có sự trêu chọc không đứng đắn.

Phó Dư Hạc đánh giá cậu từ trên xuống dưới, hôm nay chàng trai mặc một chiếc áo hoodie dài tay rộng thùng thình màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc, vừa vặn nằm trên xương quai xanh, mặt dây chuyền không phải là đồ trang trí, mà là một chiếc chìa khóa, cậu mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, nhìn bề ngoài, toàn thân toát lên vẻ trẻ trung, năng động.

Sợi dây chuyền bạc lấp lánh trên làn da trắng nõn, lại toát lên vẻ quyến rũ non nớt, khiến người ta muốn cắn một cái, để lại dấu vết.

Phó Dư Hạc nghiêng người về phía Thẩm Dịch, Thẩm Dịch theo bản năng lùi về sau, lưng dựa vào cửa xe đã đóng, hơi ấm phả vào mặt, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá lẫn với mùi nước hoa quen thuộc.

Cậu ngước mắt lên, nhìn thấy yết hầu của người đàn ông, đường cong hơi nhô lên, chuyển động lên xuống. Thẩm Dịch còn chưa kịp lên tiếng, Phó Dư Hạc đã lùi lại.

Trên tay anh có thêm một túi giấy.

Logo trên túi là của một tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng, giá cả ở tiệm đó khá đắt, mỗi ngày đều có số lượng bánh giới hạn, rất khó mua.

Anh đặt túi giấy vào giữa hai người ở ghế sau.

“Nghe nói cậu thích ăn đồ của tiệm này.” Anh thản nhiên nói.

Thẩm Dịch ngạc nhiên nhìn anh, “Nghe ai nói vậy? Phó Trừng à?”

“Ừ.” Phó Dư Hạc không để lộ cảm xúc.

Thẩm Dịch mở túi ra xem, “Anh Phó, anh hiểu lầm rồi, đây không phải là đồ em thích ăn, mà là Phó Trừng thích ăn.”

Phó Dư Hạc đột nhiên chơi trò tâm lý chiến với cậu, Thẩm Dịch nhất thời có chút không thích ứng, giống như kiểu mèo khóc chuột vậy.

Phó Dư Hạc khựng lại, “Thật sao? Cậu hiểu Phó Trừng lắm nhỉ?”

Thẩm Dịch nói: “Nếu anh đang nói về sở thích của Phó Trừng, thì em rất hiểu cậu ấy.”

Phó Dư Hạc hứng thú nói: “Ồ? Nói xem.”

Thẩm Dịch kể ra một vài món ăn và thói quen nhỏ mà Phó Trừng thích, thật ra Phó Trừng là người rất dễ hiểu, chỉ cần tiếp xúc lâu, để ý một chút là có thể nắm rõ những điều này.

Sau khi Thẩm Dịch nói xong, Phó Dư Hạc dùng ngón tay cái bên trái xoa xoa chiếc đồng hồ trên tay phải, một lúc lâu không nói gì. Thành thật mà nói, những chi tiết mà Thẩm Dịch chú ý đến, ngay cả anh cũng có chút kinh ngạc.

“Thật ra sở thích của anh, em cũng biết.” Thẩm Dịch đột nhiên nói.

Lần này Phó Dư Hạc có chút hứng thú, nhìn cậu.

“Anh không thích ăn ngọt, thích ăn cay, em nói đúng không?” Thẩm Dịch hỏi.

Phó Dư Hạc khẽ cười, đại khái có thể đoán được cậu đã để ý từ bữa ăn lần trước của bọn họ.

Thẩm Dịch nói tiếp: “Và—nếu một việc nào đó đi chệch khỏi dự tính của anh, anh sẽ rất để tâm, ví dụ như, trong cuộc sống của Phó Trừng xuất hiện một em ngoài dự kiến, mà em, là một biến số mà anh không thể kiểm soát.”

“Còn nhìn ra được gì nữa?” Phó Dư Hạc chống khuỷu tay lên cửa sổ, tay chống trán, liếc nhìn Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch: “Nhìn ra được anh và Phó Trừng đã cãi nhau vì em.”

Nụ cười trên môi Phó Dư Hạc tắt ngấm.

“Đây chắc là một trong số ít lần Phó Trừng phản kháng anh.” Thẩm Dịch nói, “Vì vậy nên anh mới vội vàng đến tìm em.”

Phó Dư Hạc khẽ cười một tiếng, không phủ nhận, “Cậu rất thông minh, vậy đoán xem, hôm nay tôi đến tìm cậu vì lý do gì?”

“Em đoán không ra.” Thẩm Dịch lười biếng dựa lưng vào ghế, “Anh cứ nói thẳng đi.”

“Tôi vẫn luôn rất tò mò.” Phó Dư Hạc chậm rãi nói, vẻ lạnh lùng hôm nay của anh đã được kìm nén rất tốt, nhìn bề ngoài thì xa cách nhưng vẫn lịch sự, giọng anh trầm ổn, “Tại sao cậu lại được Phó Trừng chấp nhận, tại sao Phó Trừng lại quan tâm đến cậu như vậy.”

“Vì em đối xử chân thành với cậu ấy.” Thẩm Dịch nói xong, gật đầu tán thành với chính mình.

Phó Dư Hạc cảm thấy không chỉ như vậy.

Phải nói là bây giờ anh rất tò mò về Thẩm Dịch, Phó Trừng nói anh có thành kiến với Thẩm Dịch, nhưng cho đến hiện tại, những gì anh biết đều là do Thẩm Dịch thể hiện ra trước mặt anh, vậy con người thật sự của cậu là như thế nào?

Ngoài sự tò mò, Phó Dư Hạc cũng có chút hứng thú với Thẩm Dịch, nếu nói Phó Trừng giống như một chú cừu non trong bầy sói, thì Thẩm Dịch chính là sói đội lốt cừu.

“Cái miệng của cậu đúng là rất ngọt.” Phó Dư Hạc nói.

Nghĩ theo một hướng khác, nếu Thẩm Dịch thật lòng coi em trai ngốc nghếch của anh là bạn, cũng là một chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là Thẩm Dịch phải thật lòng.

“Anh hiểu lầm em rồi.” Thẩm Dịch lặp lại câu nói này một lần nữa.

“Thời gian còn dài, tôi sẽ tìm hiểu cậu thật kỹ.”

Phó Dư Hạc nói nửa câu sau đầy ẩn ý, tạm thời anh từ bỏ ý định làm “mẹ chồng ác độc” chia rẽ bọn họ.

Cuộc nói chuyện lần này Phó Dư Hạc không nói gì nhiều, chỉ bảo Thẩm Dịch đưa điện thoại cho anh, Thẩm Dịch đưa, Phó Dư Hạc nhập một dãy số vào điện thoại rồi đưa lại cho cậu.

“Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, nếu Phó Trừng có chuyện gì, cậu có thể liên lạc với tôi.” Anh nói.

“Được thôi.” Khi Thẩm Dịch nhận điện thoại, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, không biết có phải ảo giác của Phó Dư Hạc hay không, mà Thẩm Dịch cố ý dừng lại ba giây trên đầu ngón tay anh, rồi mới cầm điện thoại về.

Sau khi hai người chia tay, Thẩm Dịch lên lầu.

“Cái gì đây?” Phó Trừng nhìn túi giấy trên tay cậu.

Thẩm Dịch: “Đồ ăn mang về.”

Phó Trừng lẩm bẩm: “Tiệm này có dịch vụ giao hàng tận nơi rồi à? Tôi nhớ là không có mà…”

---

Chủ nhật, sinh nhật Phó Dư Hạc, lịch trình hôm nay của anh không nhiều, buổi tối có một bữa tiệc, một số người bạn trong bữa tiệc là đối tác làm ăn của anh.

Muốn làm ăn thuận lợi trên thương trường, thì không thể tránh khỏi việc giao tiếp, bình thường đám công tử bột này rất giỏi ăn chơi, sau khi uống rượu trên bàn tiệc, bọn họ lại chuyển sang một quán bar, bao trọn cả quán.

Phó Dư Hạc uống vài ly, không ở lại lâu, bất chấp sự níu kéo của bọn họ, anh đứng dậy rời đi.

Khi tài xế đưa anh về đến nhà, cơn say mới bắt đầu ập đến. Anh xuống xe, bước vào biệt thự, khi đẩy cửa ra, hai tiếng “bùm” vang lên, pháo giấy rơi xuống như mưa.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, rạng rỡ của Phó Trừng.

“Chúc mừng sinh nhật anh!”

Phó Dư Hạc phủi những mảnh giấy bóng lấp lánh trên tóc.

Ý tưởng này chắc chắn không phải do Phó Trừng nghĩ ra, Phó Dư Hạc quay đầu lại, Thẩm Dịch đứng bên phải cửa, cùng với Phó Trừng, hai người đứng hai bên như hai vị thần giữ cửa.

Chàng trai dáng người thẳng tắp, tay cầm cây vĩ cầm, hơi nghiêng đầu, cằm đặt trên cây đàn, cụp mắt xuống, trông thật đẹp và tĩnh lặng. Sau đó, đèn trong biệt thự tắt ngấm.

Cùng với tiếng đàn vĩ cầm du dương bên tai, Phó Trừng bưng bánh kem, thắp nến, đi về phía anh.

Một bản “Chúc mừng sinh nhật” kết thúc, Phó Dư Hạc nghe thấy giọng nói của Thẩm Dịch bên tai, “Chúc mừng sinh nhật anh Phó.”

“Ý tưởng của cậu?” Giọng Phó Dư Hạc hơi khàn, anh xoa xoa thái dương đang đau nhức.

“Ừm hửm.” Giọng nói thiếu niên mang theo chút lười biếng.

Phó Dư Hạc nhận xét: “Không tệ lắm.”

Thẩm Dịch: “Chỉ cần không khí đủ là được rồi, quá khoa trương anh cũng không thích mà.”

Giọng điệu chắc chắn của cậu khi nói những lời này, như thể rất hiểu Phó Dư Hạc, khiến anh ngứa răng.

Anh nheo mắt lại, đầu lưỡi tì vào má, quay đầu sang, nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Dịch trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm của cậu, nhưng anh cảm thấy cậu chắc chắn đang cười.

Ban đầu Thẩm Dịch định làm “náo nhiệt và khoa trương” hơn một chút, phá vỡ vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Phó Dư Hạc, nhưng hôm qua anh đã phát ra tín hiệu hòa giải với cậu, Thẩm Dịch suy nghĩ một chút, cảm thấy mình cũng nên phối hợp với anh một chút.

Dù sao cũng là sinh nhật, hơn nữa Phó Trừng lại tin tưởng cậu như vậy, sao cậu có thể làm cậu ta thất vọng được, không khí sinh nhật chỉ cần vừa đủ là được rồi, nếu làm quá sẽ không còn là bất ngờ mà là kinh hãi.

“Anh, anh, ước và thổi nến đi.” Phó Trừng ở bên cạnh làm theo trình tự, giống như một người dẫn chương trình chuyên nghiệp.

Phó Trừng có một sự thống nhất kì lạ với việc tổ chức sinh nhật cho anh trai mình, vì vậy mỗi năm vào sinh nhật Phó Dư Hạc, cậu ta đều cố gắng sắp xếp thời gian, nhưng mỗi năm đều tổ chức rất đơn giản. Anh không thích ăn đồ ngọt, nên thường không mua bánh kem, chỉ có Phó Trừng nấu một bát mì trường thọ đơn giản.

Ánh nến trên bánh kem chiếu sáng khuôn mặt Phó Dư Hạc, một bên là ánh sáng, một bên là bóng tối.

“Đặt lên bàn đi, lát nữa trời tối, coi chừng làm rơi.” Thẩm Dịch nói.

“Ừ nhỉ.” Phó Trừng xoay người đi về phía bàn.

Ánh sáng dần rời xa anh, Phó Dư Hạc khẽ co tay lại, ngay sau đó, một bàn tay nắm lấy cổ tay anh, kéo anh ra khỏi chỗ đứng như trời trồng.

“Đi thôi anh Phó, Phó Trừng đang rất mong chờ được ăn bánh kem đấy.” Thẩm Dịch nói.

Phó Dư Hạc không thích ăn đồ ngọt, nhưng Phó Trừng thì thích.

Có lẽ là do hơi men, Phó Dư Hạc không để ý đến hành động Thẩm Dịch tự tiện nắm tay anh, cứ để cậu kéo mình từng bước đi về phía ánh nến.

Anh vừa từ bên ngoài trở về, mang theo hơi lạnh, nhưng cổ tay anh lại dần ấm lên bởi lòng bàn tay đang nắm lấy tay anh. Đến khi đi tới bàn, Thẩm Dịch buông tay ra, nhưng cảm giác ấm áp vẫn còn vương vấn trên cổ tay Phó Dư Hạc.

Anh khẽ cong ngón tay.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến