[NVCCMYD] - Chương 77

Yêu thú có thời kỳ động dục, nếu không được giải tỏa trong thời kỳ động dục, chúng sẽ trở nên cáu kỉnh. Sách vở ghi chép về rồng rất ít, Tạ Tụng Chu trước kia đọc vô số sách, đi khắp nơi tìm kiếm dấu vết của rồng, cũng chỉ biết được một phần tin tức về loài này.

Rồng, đứng đầu loài có vảy, vừa có thể bay lên chín tầng trời, cũng có thể xuống vực sâu, sừng hươu thân rắn, vảy như cá, móng vuốt như chim ưng. Trong loài rồng, lại phân ra chân long và giao long.

Trong vô số sách vở mà Tạ Tụng Chu đọc qua, ghi chép chủ yếu là về giao long. Chân long như Lan Huyền, trên đời này rất khó tìm thấy, vật hiếm thì quý, truyền thuyết về chân long rất nhiều, không biết thật giả thế nào.

Người ta nói khi trưởng thành, chúng sẽ trải qua kỳ động dục đầu tiên. Dựa theo lời của ba con chim kia, Tạ Tụng Chu biết được Lan Huyền là một chân long vừa trưởng thành.

Trong cốt truyện, thời điểm rồng ác gây sóng gió là sau khi nó trưởng thành.

Nhưng dù nhìn thế nào, Lan Huyền cũng vô hại hơn nhiều người, điều duy nhất khiến người ta sợ hãi chính là sức mạnh to lớn của y.

Nếu y hướng thiện, sức mạnh này sẽ không có gì đáng ngại, nếu y hướng ác, trong nháy mắt có thể hủy diệt cả một vùng trời đất.

Những kẻ có lòng dạ xấu xa, lại càng có thể lợi dụng sức mạnh của y. Tạ Tụng Chu không có dã tâm này, hắn chỉ muốn thoát khỏi hệ thống kỳ quái ràng buộc với mình.

Việc hắn biết khúc Thanh Tâm hoàn toàn là tình cờ, chỉ là vì nhu cầu bán nghệ, không ngờ lại có ích trong trường hợp này. Mấy ngày nay hắn thường xuyên vận chuyển linh lực thổi khúc nhạc này, mơ hồ có cảm giác giác ngộ.

Lan Huyền gối đầu lên đùi hắn, tóc đen xõa xuống. Khi Tạ Tụng Chu muốn đứng dậy, hắn phát hiện tay áo mình bị y nắm chặt trong tay, kéo mãi không ra. Khi định dùng kiếm cắt mảnh vải đó, hắn nhìn thấy gương mặt yên bình của Lan Huyền đang ngủ say.

...Thôi vậy, hắn chỉ có mỗi bộ quần áo tốt này, làm hỏng thì không có đồ để mặc.

Lan Huyền tỉnh lại vào lúc chạng vạng tối. Y mở mắt ra, liền thấy tên phàm nhân mà y gặp trong mơ đêm qua, chậm rãi chớp mắt.

Y chỉ nhớ, trong mơ tên phàm nhân kia đã sờ sừng rồng của y, cầu hoan với y, sau đó... sau đó y nghe thấy tiếng sáo, liền ngủ thiếp đi.

"Sao ngươi lại ở đây?" Lan Huyền ngồi dậy.

Tạ Tụng Chu mở mắt ra khỏi trạng thái thiền định. "Hay là ngươi thử nhớ lại xem?"

Lan Huyền cố gắng nhớ lại, cảm thấy đó có lẽ không phải là mơ.

Y lén liếc Tạ Tụng Chu một cái, sờ sờ trán, sừng rồng được thu lại rất gọn gàng, đầu là đầu, tay là tay.

Y biết phàm nhân sợ rồng, ban đầu y chỉ muốn bắt tên phàm nhân này về nuôi, nhưng bây giờ y không muốn Tạ Tụng Chu sợ mình.

Hắn sẽ làm đồ ăn ngon, sẽ dùng kiếm đưa y bay, còn biết rất nhiều thứ kỳ lạ thú vị.

Hắn rất thú vị.

Tạ Tụng Chu: "Kỳ lạ thật, đêm qua ta thấy một con rồng vàng trong hồ, còn chưa kịp nhìn rõ—"

"Ngươi đang nằm mơ." Lan Huyền nói.

Tạ Tụng Chu: "Giấc mơ đó thật sự rất chân thật."

Lan Huyền: "..."

Tạ Tụng Chu: "Trong mơ ngươi còn cầu ta song tu với ngươi."

"Nói bậy." Lan Huyền nói. "Rõ ràng là ngươi cầu hoan với ta."

Tạ Tụng Chu: "..."

"Cầu hoan không thể dùng bừa bãi." Tạ Tụng Chu nói.

Lan Huyền: "Rõ ràng là ngươi muốn song tu với ta."

Tạ Tụng Chu đưa tay lên day trán, hình như cũng không khác nhau lắm.

"Ta làm sao..." Tạ Tụng Chu suýt bị y lái sang hướng khác, nhướng mày. "Nói như vậy, đó không phải là mơ?"

Lan Huyền: "..."

Một lúc sau, Lan Huyền lảng tránh: "Ta đói rồi."

Tạ Tụng Chu: "..."

Khi hai người xuống núi, Tạ Tụng Chu thấy con chim trắng lớn hôm qua đưa hắn đến vẫn chưa đi, đang dáo dác như muốn xem trò vui.

Tạ Tụng Chu nhìn con chim trắng lớn, khóe môi nhếch lên.

Vậy là, cả hai lại có tọa kỵ.

Chim trắng lớn mắng chửi om sòm, gặp phải tên phàm nhân thối tha này, đúng là xui xẻo tám đời.

Trên lưng còn có một vị chủ nhân ngang ngược, chim trắng lớn vỗ cánh bay mà run rẩy, dám giận nhưng không dám nói.

Lan Huyền rất buồn ngủ, y ngồi bên cạnh Tạ Tụng Chu, rất tự nhiên dựa vào vai hắn nhắm mắt lại.

"Xuống từ đây đi." Tạ Tụng Chu ngồi trên lưng chim nói.

"Bản đại gia là thứ ngươi có thể ra lệnh sao!" Con chim nói với vẻ bất phục, rồi bay xuống từ trên không.

Nó chỉ là thức thời, chứ tuyệt đối không phải khuất phục tên phàm nhân này!

Nó muốn xem tên phàm nhân này muốn làm gì.

Nó đang rỉa lông cánh, nhìn thấy Tạ Tụng Chu giết một con lợn rừng, mang đến bờ sông, nhóm lửa nướng thịt, liền không nhịn được tiến lại gần.

"Muốn ăn không?" Tạ Tụng Chu cười dịu dàng, chia cho nó một miếng thịt, rất biết cách mềm nắn rắn buông.

Con chim không hiểu được sự nham hiểm trong lòng con người, bỗng cảm thấy hắn cũng, cũng không tệ lắm.

Lan Huyền liếc Tạ Tụng Chu một cái, rất bất mãn vì hắn chia thịt của mình cho con chim bốc mùi kia. Tạ Tụng Chu nhận ra ánh mắt của y, nói: "Đợi lát nữa sẽ cho ngươi nhiều hơn."

Nghe vậy, Lan Huyền ngẩng cằm, liếc nhìn con chim bên cạnh.

Nhiều, hơn.

Con chim lớn bị y nhìn chằm chằm đến run rẩy.

Sau ngày hôm đó, Lan Huyền thỉnh thoảng lại yêu cầu Tạ Tụng Chu thổi sáo cho y nghe, một lần thổi là rất lâu. Lan Huyền cũng rất dễ buồn ngủ, nhưng sự bồn chồn khó chịu trước đó đã giảm đi nhiều, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng, mỗi lần ăn đều ăn rất nhiều, nhưng bụng lại không thấy phình lên.

Lợn rừng trong khu rừng giờ nhìn thấy hai người bọn họ là bỏ chạy.

Tạ Tụng Chu không chỉ nướng thịt lợn, còn nướng nấm, nướng cá, nhưng đúng như lời Lan Huyền nói, hắn không thể ra khỏi đây. Tuy nhiên, hắn thường dùng lời nói dụ dỗ Lan Huyền ra ngoài.

"Trước đây ngươi ra ngoài bằng cách nào?" Tạ Tụng Chu ngồi bên đống lửa, đưa cá nướng cho Lan Huyền.

Lan Huyền đáp: "Đến lúc thì có thể ra ngoài."

"Khi nào?"

Lan Huyền nhíu mày suy nghĩ. "Đến lúc thì sẽ biết, sẽ có người gọi ta."

"Ai gọi ngươi?"

"Ngươi hỏi nhiều quá."

"Vậy ngươi đã gặp những người cùng vào đây với ta chưa?" Tạ Tụng Chu đổi chủ đề.

Lan Huyền liếc hắn một cái, ánh mắt lảng tránh. "Không."

"Không?"

"Ừ, không."

Phía tây đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, như vật nặng rơi xuống đất, chim chóc trong rừng bay tán loạn. Tạ Tụng Chu đặt cá nướng xuống, đây là lần đầu tiên có động tĩnh lớn như vậy kể từ khi hắn đến đây.

Tạ Tụng Chu ngự kiếm định đi xem sao, phía sau bỗng nặng trĩu, Lan Huyền cầm hai con cá nướng, đứng sau lưng hắn, kéo tay áo hắn.

"Ra rồi, thật sự ra rồi!"

"Thật tốt quá... Suỵt, nhỏ tiếng thôi."

"Trình đạo trưởng? Trình đạo trưởng đâu?"

"Ở đây ở đây..."

Mười mấy người nằm bò bên mép cửa hang, ai nấy đều tiều tụy, bị nhốt trong môi trường tối tăm nửa tháng, mấy ngày sau lại không có ai đưa đồ ăn, làm sao mà có tinh thần cho được.

Chỉ có Trình Triệt Viễn và hai ba đệ tử trong môn phái của hắn ta là còn đỡ hơn một chút. Họ là tu sĩ, thân thể cường tráng hơn những người khác, lại mang theo Tích Cốc Đan, ngồi thiền đối với họ là chuyện thường, nên không quá khó khăn.

Chưa kịp vui mừng bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng xào xạc từ bụi cỏ bên cạnh, bóng cây lay động, hai bóng người dần dần tiến lại gần. Mọi người cảnh giác, hai bóng người chậm rãi bước vào tầm mắt của họ.

"Tạ... huynh?" Trình Triệt Viễn không chắc chắn hỏi.

"Trình công tử." Tạ Tụng Chu thu hồi thanh kiếm đang cắt cỏ dại. "Sao ngươi lại ở đây?"

Trình Triệt Viễn cười khổ một tiếng. "Chúng ta vừa tỉnh dậy, đã ở trong hang động đó, bên ngoài có kết giới, tốn không ít công sức mới ra được. Còn ngươi?"

Ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Lan Huyền phía sau Tạ Tụng Chu vài giây. Khi nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của y, hắn ta không khỏi ngẩn người, sau đó mới hoàn hồn. Người này dung mạo xuất chúng, tay cầm hai con cá nướng, trong tình cảnh này, trông vẫn khá ung dung, không giống người tầm thường.

"Vị này là...?"

Tạ Tụng Chu che khuất thân hình Lan Huyền, chỉ để lộ nửa bên mặt y, nói: "Hôm đó gió lớn, ta được vị tiểu huynh đệ này cứu, đây là ân nhân của ta, Lan Huyền. Mấy ngày nay ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của các ngươi, các ngươi không sao, thật là tốt quá."

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười vui mừng.

Tiểu Ân nhân... Lan Huyền nghe vậy, liếc nhìn bóng lưng Tạ Tụng Chu.

Hai bên trao đổi thông tin với nhau, Tạ Tụng Chu nghe Trình Triệt Viễn nói, đã từng thấy một bóng người đến đây, đưa đồ ăn cho họ, không biết đối phương là người tốt hay kẻ xấu, chỉ là mấy ngày sau không thấy xuất hiện nữa.

"Như vậy..." Tạ Tụng Chu trầm ngâm một lúc, lặng lẽ che chắn cho Lan Huyền. "Nơi này hẳn là an toàn hơn những nơi khác, theo ta thấy, không bằng cứ nghỉ ngơi ở đây trước đã."

Tạ Tụng Chu cảm thấy, gần như có thể xác định Lan Huyền là kẻ tình nghi.

"Căn cứ vào đâu mà tin ngươi?" Có người nghi ngờ hắn.

Bọn họ đều bị mắc kẹt ở đây, chỉ có một mình Tạ Tụng Chu được cứu, ít nhiều cũng có người không phục.

"Đúng vậy, căn cứ vào đâu mà bắt chúng ta tin ngươi?"

Biết đâu hắn cấu kết với kẻ khác giam cầm chúng ta ở đây, nhằm độc chiếm ngôi vị số một!

"Các ngươi muốn nghĩ như vậy, tại hạ cũng không còn cách nào khác." Tạ Tụng Chu cười bất đắc dĩ, hắn nhìn về phía Trình Triệt Viễn. "Trình công tử, ngươi nghĩ sao?"

Mấy ngày nay, những người này đã tự phát tín nhiệm Trình Triệt Viễn. Trình Triệt Viễn nói: "Mọi người, bây giờ không phải lúc so đo phần thưởng, ai cũng muốn ra ngoài, mong mọi người bình tĩnh lại, bàn bạc kỹ càng, đồng tâm hiệp lực thoát khỏi hiểm cảnh mới là quan trọng."

Được Trình Triệt Viễn an ủi, những người đó mới bình tĩnh lại một chút, tiếng bụng sôi ùng ục liên tiếp vang lên. Tạ Tụng Chu chủ động nói: "Bên kia có một con sông, có thể bắt cá ăn - nếu tin tưởng, thì đi theo ta."

Tạ Tụng Chu xoay người đi về phía bên kia, Trình Triệt Viễn do dự một chút, rồi đi theo, các đệ tử đồng môn của hắn ta cũng đi theo, những người khác cũng lần lượt đi theo.

Lan Huyền đi phía sau Tạ Tụng Chu, vừa ăn cá nướng, vừa kéo tay áo hắn.

Mọi người đến bờ sông, Trình Triệt Viễn dò xét thấy không có vấn đề gì, liền xuống nước bắt cá, những người khác cũng bắt chước. Tạ Tụng Chu và Lan Huyền ngồi bên cạnh.

Lan Huyền cảm thấy Tạ Tụng Chu cứ nhìn mình, y chột dạ đến mức không dám quay đầu lại - mặc dù không biết tại sao lại chột dạ.

Mọi người bắt được cá, nhóm lửa nướng cá, Lan Huyền cầm cành cây chọc chọc xuống đất, có người đi tới.

Trình Triệt Viễn mặc áo bào tím vẫn còn khá chỉnh tề, nhưng trên mặt lộ vẻ mệt mỏi. Hắn ta đứng trước mặt Tạ Tụng Chu. "Tạ huynh."

Tạ Tụng Chu luôn giữ nụ cười nhẹ trên môi: "Trình công tử có gì cứ nói thẳng."

Trình Triệt Viễn vừa định mở miệng, liền cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng lướt qua người mình. Hắn ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lan Huyền đang cúi đầu dùng cành cây chọc đất, hắn ta nhíu mày.

"Có thể mượn bước nói chuyện không?" Trình Triệt Viễn hỏi.

"Không thể." Lan Huyền trả lời thay Tạ Tụng Chu.

Trình Triệt Viễn: "Vị... tiểu huynh đệ này, trước đây ta đã từng gặp ngươi sao?"

"Chưa từng."

"Hình như ngươi rất ghét ta." Trình Triệt Viễn không hiểu.

Lan Huyền: "Xấu xí."

Trình Triệt Viễn: "..."

Hắn ta cũng có ngũ quan đoan chính, lần đầu tiên bị người ta nói xấu xí.

Tạ Tụng Chu cũng cảm nhận rõ ràng sự chán ghét của Lan Huyền đối với Trình Triệt Viễn, không biết từ đâu mà ra. Nụ cười trên môi hắn vẫn không tắt. "Vị tiểu ân nhân của ta tính tình hơi... đặc biệt, Trình công tử đừng để ý, có gì cứ nói thẳng, y không phải người xấu."

Trình Triệt Viễn cũng từ bỏ việc giao tiếp với Lan Huyền, trực tiếp hỏi Tạ Tụng Chu: "Ngươi thấy, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

"Hình như chúng ta đều bị mắc kẹt ở đây rồi." Tạ Tụng Chu nói. "Trình công tử, ta có chút tò mò, nghĩ kỹ lại thì, con đường này vẫn luôn là ngươi dẫn chúng ta đi vào, không biết có thể cho ta xem bản đồ được không?"

Trình Triệt Viễn khựng lại.

"Xem ra là không được rồi." Tạ Tụng Chu cười cười. "Thôi vậy."

Hai người đang nói chuyện, thì đột nhiên có biến động ở phía xa, mặt đất rung chuyển mơ hồ, như có thứ gì đó đang chạy tới đây thành đàn. Những người vừa mới thả lỏng được một chút lập tức cảnh giác.

"Lên cây!"

Tạ Tụng Chu nắm lấy cánh tay Lan Huyền, đưa y lên thân cây.

Hắn ngồi xổm xuống, vén tán lá, thấy một đàn dã thú hình dạng giống tê giác đang chạy tới từ xa. Trên đầu chúng có sừng dài, rất nhanh đã đến gần, những người bên dưới chưa kịp leo lên cây chạy tán loạn khắp nơi.

Trình Triệt Viễn nhảy xuống khỏi cây, đánh nhau với đàn tê giác, nhưng một người làm sao địch lại cả đàn, lại còn phải lo cho người khác, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong. Tạ Tụng Chu để lại cho Lan Huyền một câu "Ở đây đừng xuống", liền nhảy xuống khỏi cây.

Hắn lấy từ trong ngực đủ loại thuốc độc làm trong những ngày qua, không tiếc tay rải ra ngoài, không phân biệt địch ta, cả đàn tê giác lẫn những người chưa kịp leo lên cây đều trúng độc.

Đàn tê giác kêu lên một tiếng, không lâu sau, đồng loạt bỏ chạy.

Hiện trường một mảnh hỗn độn, cành cây khô héo rụng đầy đất. Đàn tê giác ở đây không phải loại tê giác bình thường bên ngoài, Trình Triệt Viễn suýt bị sừng tê giác húc trúng mấy lần, trên người bị thương nhẹ, lại còn trúng độc của Tạ Tụng Chu, nhất thời cảm thấy khó chịu không nói nên lời.

Dưới đất cũng có hai ba người lăn lộn kêu rên.

"Tạ huynh, vừa rồi huynh rắc cái gì vậy?"

"Hình như là tất cả..." Tạ Tụng Chu nhìn mấy cái lọ rỗng, ném cho hắn một lọ sứ. "Uống là được."

Trình Triệt Viễn nhìn thoáng qua. "Đây là cái gì?"

"Thuốc giải." Tạ Tụng Chu nói.

Thuốc giải... Trình Triệt Viễn lặng lẽ uống một viên, một lúc sau, cảm giác khó chịu trên người biến mất, hắn ta chia thuốc giải cho những người khác.

Tạ Tụng Chu nhặt một miếng lệnh bài dưới đất, là của Trình Triệt Viễn đánh rơi vừa nãy. Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, Trình Triệt Viễn đã thấy thứ trong tay hắn.

"Tạ huynh—" Hắn ta bước nhanh tới.

"Của ngươi đấy." Tạ Tụng Chu đưa đồ cho hắn ta.

Trình Triệt Viễn: "Đa tạ."

Trời đã tối.

Mọi người trở về hang động lúc trước, chia thành hai nhóm, Tạ Tụng Chu và Lan Huyền ngồi một bên, mười mấy người kia ngồi một bên. Sau khi biết rõ Tạ Tụng Chu luôn mang theo thuốc độc bên người, những người đó không dám nói gì hắn nữa, sợ lỡ miệng một cái, người ta lại rắc thuốc độc vào mặt.

Tạ Tụng Chu đi đâu, Lan Huyền liền đi theo đó, nhưng lúc đêm khuya, Tạ Tụng Chu chỉ quay người một cái, Lan Huyền đã biến mất.

...

Đêm khuya thanh vắng, nguy hiểm rình rập trong rừng, Trình Triệt Viễn ra ngoài tuần tra, bố trí kết giới. Khi quay về, hắn ta luôn cảm thấy có người đi theo phía sau, quay đầu lại, liền thấy một bóng người.

"Lan công tử?"

Không xa, Lan Huyền đứng dưới gốc cây, không nói một lời. Ngoại trừ mái tóc dài được búi cao, bóng dáng dần dần trùng khớp với bóng người đến đưa thức ăn cho bọn họ trước đó. Ánh trăng mờ ảo bao phủ gương mặt y, Trình Triệt Viễn hơi nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác, nắm chặt Đồ Long Đao trong tay.

Hai người giằng co, không ai phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

Một tiếng bước chân khác vang lên, Lan Huyền nghiêng đầu.

"Trình công tử." Tạ Tụng Chu hỏi. "Ngươi có thấy tiểu ân nhân của ta không?"

Trình Triệt Viễn nghiêng người, nhìn thấy Tạ Tụng Chu, khi hắn ta quay đầu lại, dưới gốc cây đã không còn ai.

"Trình công tử? Trình công tử?" Tạ Tụng Chu gọi hắn ta mấy tiếng, hắn ta mới hoàn hồn.

"Tạ huynh."

"Sắc mặt ngươi trông khó coi quá, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ta... không sao." Trình Triệt Viễn nói. "Huynh đang tìm người sao?"

Tạ Tụng Chu nói Lan Huyền biến mất, hỏi hắn ta có thấy y không.

Trình Triệt Viễn nói không thấy, do dự một chút, hỏi: "Tạ huynh, huynh có hiểu rõ vị Lan công tử kia không?"

"Sao đột nhiên lại hỏi vậy?" Tạ Tụng Chu nói. "Ngươi vẫn không tin tưởng y? Dù y là ai, ta cam đoan với ngươi, y sẽ không làm hại các ngươi, y... rất đơn thuần."

Trình Triệt Viễn có chút hảo cảm và tin tưởng hắn, nhưng lại nghi ngờ lời này của hắn, hay nói cách khác, không tin tưởng Lan Huyền.

Hắn ta không phản bác Tạ Tụng Chu, nói: "Ban ngày huynh hỏi ta về bản đồ lộ trình - ta có chuyện muốn nói với huynh, lúc trước là ta không đủ thành thật, mong Tạ huynh đừng trách. Nhưng nơi này thật sự rất kỳ lạ, không phải chúng ta có thể đối phó được, ta nghĩ, vẫn nên rời khỏi đây trước thì hơn."

Ít nhất nơi này không phải là nơi người thường nên đến.

"Ta có thể vào đây là nhờ một vật gia tộc đưa cho." Trình Triệt Viễn lấy từ trong ngực một vật, chính là lệnh bài Tạ Tụng Chu nhặt được lúc trước, phù văn trên đó rất phức tạp. "Đây là 'chìa khóa'."

...

Tạ Tụng Chu và Trình Triệt Viễn cùng nhau trở về hang động. Tạ Tụng Chu vốn tưởng Lan Huyền đã quay về ổ vàng của y, không ngờ khi quay lại, liền thấy Lan Huyền đang ngồi một bên, tay cầm cành cây vẽ lung tung trên mặt đất, bên cạnh đặt bọc hành lý.

Tạ Tụng Chu đi tới, thấy trên mặt đất viết xiêu vẹo vài chữ rời rạc, hắn nhìn một lúc mới nhận ra - Tạ Tụng Chu.

Là tên của hắn.

Ba chữ này nói là viết, chi bằng nói là vẽ.

"Ngươi đi đâu vậy?" Tạ Tụng Chu hỏi.

"Lấy đồ." Lan Huyền chỉ vào bọc hành lý, hỏi ngược lại hắn. "Ngươi đi đâu vậy?"

Tạ Tụng Chu: "Ta không đi đâu cả."

Lan Huyền dùng cành cây chỉ vào Trình Triệt Viễn đối diện. "Ngươi cùng hắn ta trở về."

"Ngươi chất vấn ta như vậy... khiến ta phải hiểu lầm rồi." Giọng nói của Tạ Tụng Chu mang theo ý cười, mơ hồ như đang tán tỉnh.

Lan Huyền: "Hiểu lầm cái gì?"

Tạ Tụng Chu: "Hiểu lầm ngươi có ý với ta."

Lan Huyền tự động chuyển đổi ý nghĩa trong lời hắn, gật đầu nói: "Ta muốn song tu với ngươi."

Tạ Tụng Chu: "..."

"Tại sao?" Đây là lần đầu tiên hắn nghe người khác nói thẳng với hắn câu này, ngay cả giữa các tu sĩ, khi bày tỏ ý muốn song tu, cũng rất kín đáo.

Câu nói này giống như một lời trêu chọc mạo phạm, nhưng từ miệng Lan Huyền nói ra, lại mang theo sự chân thành.

Lan Huyền nói: "Ngươi nướng đồ ăn rất ngon."

Tạ Tụng Chu: "..."

Lan Huyền thấy hắn không nói gì, tưởng hắn chưa hài lòng, bẻ ngón tay đếm. "Còn thổi sáo cho ta, còn tặng ta đồ..."

"Ngươi thích ta sao?" Tạ Tụng Chu hỏi.

Lan Huyền gật đầu.

"Thích cũng có nhiều loại khác nhau, không nhất thiết phải song tu." Tạ Tụng Chu nói. "Chúng ta có thể làm bạn, dù là bạn bè, ta vẫn sẽ thổi sáo, nấu ăn cho ngươi."

Lan Huyền suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng mà...

"Ngươi và tên xấu xí kia cũng là bạn."

Tạ Tụng Chu ngẩn người ra một lúc mới hiểu y nói tên xấu xí là ai, hắn nhìn về phía Trình Triệt Viễn đối diện. Ngũ giác của tu sĩ rất nhạy bén, bọn họ nói chuyện không hề cố ý hạ thấp giọng, nếu Trình Triệt Viễn muốn nghe, đều có thể nghe thấy.

Trình Triệt Viễn nhìn sang với ánh mắt phức tạp, Tạ Tụng Chu mỉm cười đáp lại, nói với Lan Huyền: "Vậy chúng ta làm tri kỷ, được không?"

"Tri kỷ là gì?"

"Tri kỷ là người bạn thân thiết hơn, có những lời không cần nói cũng hiểu, ngươi hiểu ta, ta cũng hiểu ngươi." Tạ Tụng Chu nói.

"Ngươi có nhiều tri kỷ không?"

"Tri kỷ nào phải dễ dàng gặp được."

"Ta muốn làm ân nhân của ngươi." Lan Huyền nói, y nghe yêu quái khác nói, đối với ân nhân, phải lấy thân báo đáp.

Tạ Tụng Chu: "Ngươi đã là rồi."

Trình Triệt Viễn nói, dự định ngày mai sẽ khởi hành rời khỏi đây, Tạ Tụng Chu đồng ý, vì vậy, hắn lại hỏi Lan Huyền có muốn đi cùng hắn ra ngoài không.

"Sau khi ra ngoài, chúng ta có thể làm rất nhiều việc." Tạ Tụng Chu nói.

Lan Huyền không nói gì, liếc nhìn Trình Triệt Viễn.

"Tại sao lại ghét hắn ta?" Tạ Tụng Chu nói. "Hắn ta cũng không đến nỗi xấu xí."

Câu hỏi này không có lời đáp, Tạ Tụng Chu nói: "Ngươi không có tâm nguyện gì sao?"

"Ta muốn ra ngoài." Lan Huyền suy nghĩ một chút, nói. "Giết một người."

Khi y nói câu này, giọng điệu vẫn như thường, trong trẻo không hề xen lẫn chút thù hận, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Trên gương mặt xinh đẹp kia, cũng không có nhiều biểu cảm.

Một lúc sau, Tạ Tụng Chu hỏi: "Ai?"

"Ta quên rồi." Lan Huyền nói. "Nhưng khi nhìn thấy hắn ta, ta sẽ nhớ ra."

Ngày hôm sau, vừa hửng sáng, mọi người liền bắt đầu lên đường.

Lan Huyền đi theo sau Tạ Tụng Chu, đi được nửa ngày, cảm thấy mệt, liền kéo Tạ Tụng Chu. "Ngồi chim nhỏ."

"Hửm?"

"Ngồi chim nhỏ." Lan Huyền nói.

"Bây giờ không có chim." Tạ Tụng Chu nói. "Cố gắng thêm chút nữa, được không?"

"Ta mệt rồi." Lan Huyền nói.

"Lan công tử mệt rồi sao?" Trình Triệt Viễn nhìn sắc trời, nói. "Hay là nghỉ ngơi một chút đi."

"Làm gì mà yếu ớt vậy, mới đi có mấy bước đã mệt." Có người lẩm bẩm.

"Trình đạo trưởng, tranh thủ thời gian ra ngoài đi, ta không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một khắc nào nữa!"

"Bọn họ muốn ở lại thì cứ ở lại."

Tinh thần và thể xác của mọi người đều vô cùng mệt mỏi, cũng rất sợ hãi nơi này.

Trình Triệt Viễn định nói gì đó: "Mọi người..."

Đám đông nhất thời hơi mất kiểm soát.

Lan Huyền đưa tay lên che miệng, huýt sáo một tiếng.

Một cơn gió nổi lên, sắc mặt mọi người khác nhau, đa phần là kinh hãi, sợ chuyện hôm qua lại xảy ra. Trong nhóm người bọn họ, người thường đa phần là thị vệ trong cung, được lệnh đến đây, chỉ là muốn nhận thưởng, không ngờ lại gặp chuyện.

Có người núp sau lưng Trình Triệt Viễn, Trình Triệt Viễn giơ kiếm lên trước ngực.

Một lát sau, một con chim trắng khổng lồ lượn vòng trên đầu bọn họ, lao xuống, đè bẹp không ít bụi cây.

Lan Huyền nghiêng đầu nhìn Tạ Tụng Chu, chỉ tay. "Có chim rồi."

Tạ Tụng Chu: "..."

"Á... á!!"

Có người ngã xuống đất.

"Quái vật, quái vật!"

Con chim lớn liếc mắt xanh nhìn sang.

Hừ, lũ phàm nhân ngu ngốc, làm ầm ĩ.

Bên kia hoảng loạn, còn Lan Huyền không thèm nhìn bên đó lấy một cái, kéo tay áo Tạ Tụng Chu. "Lên đi."

Tạ Tụng Chu: "Trình công tử, đi bộ như vậy quá chậm, ta đưa mọi người một đoạn nhé?"

Trình Triệt Viễn vẫn còn đang ngơ ngác, hắn ta ngẩng đầu, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy yêu quái như vậy - hơn nữa dường như còn có linh trí.

Tạ Tụng Chu mang vẻ ngoài hiền lành, cười một cách thân thiện. "Nhưng mà phải làm khó mọi người một chút rồi."

Yêu quái càng cao cấp, càng không dễ dàng phục tùng con người. Chim lớn chịu làm tọa kỵ cho Tạ Tụng Chu và Lan Huyền, sẽ không tha thứ cho người khác.

Chim lớn dang rộng đôi cánh bay lên cao, bên dưới treo hai chiếc lưới làm bằng dây leo xanh, mỗi lưới chở vài người, chia làm hai nhóm, buộc vào mắt cá chân chim lớn. Trình Triệt Viễn ngự kiếm dẫn đường phía trước, những người trong lưới dây leo không dám hó hé một tiếng.

Sợ bị bỏ lại, cũng sợ rơi xuống từ trên cao.

Lan Huyền nói một tiếng "Buồn ngủ", rồi dựa vào vai Tạ Tụng Chu.

Có chim lớn hỗ trợ, quãng đường vốn mất mấy ngày, chỉ nửa ngày đã đến nơi.

Đến ranh giới, chim lớn thả bọn họ xuống, cúi đầu nhìn Lan Huyền, không phát ra tiếng động, nhưng lại như đang giao tiếp. Lan Huyền sờ đầu nó, nó liền bay đi.

Tạ Tụng Chu sợ lạc mất y, nắm lấy tay Lan Huyền. "Đi theo ta."

Lan Huyền cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người trong giây lát. "Ừ."

Giống như lúc đến, lúc rời đi bọn họ cũng rất thuận lợi. Nơi kết nối bên ngoài là một khu rừng âm u, bên trong vẫn là ban ngày, khi bọn họ đi ra ngoài, trong nháy mắt trời đã tối đen, nhìn lại sẽ thấy con đường phía sau hoàn toàn khác với lúc trước.

Chợ ban ngày tấp nập người qua lại, đêm xuống lại vắng tanh. Chủ quán trọ đang gảy bàn tính tính sổ, bỗng nhiên có một nhóm khách đến, đúng là buôn may bán đắt.

"Chủ quán." Trình Triệt Viễn ném một túi bạc lên bàn. "Thuê phòng."

"Vâng! Được rồi, khách quan muốn mấy phòng ạ?" Chủ quán nhìn vào nhóm khách, trong đó có hai người đặc biệt nổi bật.

Một người ăn mặc rách rưới, trường bào rách vài chỗ, nhưng không hề trông luộm thuộm, gương mặt tuấn tú, trên mặt luôn nở nụ cười, trông rất dễ gần. Người còn lại ăn mặc sang trọng, gương mặt cũng rất đẹp.

Chủ quán gặp qua biết bao nhiêu người, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nam tử đẹp như vậy, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ quý phái, làn da trắng nõn, màu môi đỏ mọng như thoa son, đôi mắt đen nhìn quanh, tựa như tiên nhân giáng trần.

Trình Triệt Viễn liếc nhìn phía sau, vì gặp chuyện lạ, những người đó đều muốn ở chung phòng với hắn ta.

"Ta và y ở chung một phòng." Tạ Tụng Chu nói. "Làm phiền rồi, Trình công tử."

Trình Triệt Viễn nhìn Lan Huyền một cái, định nói gì đó, nhưng lại cảm thấy đó không phải chuyện hắn ta có thể quản, chỉ đáp một tiếng "Được".

Cuối cùng, bọn họ thuê ba phòng.

Chủ quán thấy bọn họ nhiều người như vậy mà chỉ thuê ba phòng, nụ cười liền nhạt đi một chút.

"Mang chút đồ ăn lên đi." Tạ Tụng Chu nói. "Mọi người chắc đều đói rồi."

Trình Triệt Viễn: "Cũng được."

Chủ quán gọi tiểu nhị, bảo tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu. Phòng của Tạ Tụng Chu và Trình Triệt Viễn ở cạnh nhau. Tiểu nhị dẫn bọn họ đến nơi, chuẩn bị xuống lầu, Tạ Tụng Chu đẩy cửa phòng ra.

"Rượu." Lan Huyền kéo tay áo Tạ Tụng Chu.

Tạ Tụng Chu gọi tiểu nhị lại. "Ở đây có rượu hoa đào không?"

"Có, có!"

"Cho hai bình, mang lên phòng."

"Vâng, được rồi ạ."

Hai người vào phòng, đóng cửa lại. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Tạ Tụng Chu ngồi bên bàn, rót một chén trà, đẩy đến trước mặt Lan Huyền, rồi lại rót cho mình một chén.

Không lâu sau, tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên.

Tạ Tụng Chu rót cho y một chén rượu, đẩy đến trước mặt y. "Rượu này khác với rượu ta uống trước đây, không biết ngươi có thích không, thử xem."

Trước đó hắn đã nói với Lan Huyền, ra ngoài rồi, đi đâu cũng có thể uống rượu, Lan Huyền nhớ mãi đến giờ, y bưng chén rượu lên, uống liền hai ba chén.

Ban đầu Tạ Tụng Chu không để ý, sau đó mới phát hiện, hình như y say rồi.

Biểu hiện cụ thể là, Lan Huyền cứ nhìn chằm chằm hắn.

Hai bình rượu trên bàn đã cạn.

Tạ Tụng Chu: "Trên mặt ta có gì sao?"

"Có." Lan Huyền nghiêm túc gật đầu, tiến sát lại gần hắn. "Mắt."

"Mắt thì sao?"

"Đẹp." Lan Huyền chọc chọc vào mặt hắn, nói. "Có thể cho ta không?"

Tạ Tụng Chu khựng lại, vô cớ nhớ đến một đứa trẻ từng gặp trước đây, cũng hỏi hắn câu tương tự.

"Cái này thì không được." Tạ Tụng Chu gạt tay y ra. "Cho ngươi nhìn thì được."

Lan Huyền liền chăm chú nhìn.

Tạ Tụng Chu: "Ngày mai đưa ngươi đi chơi."

"Được."

"Ngươi trả tiền nhé?"

"Được."

"Ngươi có tiền sao?"

"Được."

Tạ Tụng Chu: "..."

"Ngươi thật sự say rồi, hay là giả vờ say?" Tiểu ngốc long hẳn là không biết giả vờ say, ngay cả giả vờ cũng không biết.

"Thôi, ngươi lên giường ngủ trước đi." Tạ Tụng Chu nói.

Lan Huyền kéo tay áo hắn, Tạ Tụng Chu không phòng bị, lùi về sau một bước, vô tình đụng trúng Lan Huyền, đưa tay kéo Lan Huyền đang sắp ngã vào lòng mình, môi lướt qua chóp mũi y, hắn ngửa đầu ra sau, nhịp tim loạn nhịp.

Hai má Lan Huyền ửng đỏ: "Tạ Tụng Chu."

Tạ Tụng Chu: "Hửm?"

"Tạ Tụng Chu."

"Sao vậy?"

"Ta sắp đẻ trứng rồi." Lan Huyền ôm bụng nói.

Tạ Tụng Chu: "...???"

"Sao ngươi lại đẻ?" Tạ Tụng Chu hỏi.

Lan Huyền: "Bụng ta căng quá."

Tạ Tụng Chu: "Ngươi say rồi."

Hắn đỡ Lan Huyền lên giường, Lan Huyền khăng khăng nói y sắp đẻ trứng rồi, Tạ Tụng Chu nói: "Được, chúng ta lên giường đẻ..."

Lan Huyền nằm trên giường, Tạ Tụng Chu xõa tóc cho y, mỹ nhân tóc đen xõa tung nằm trên giường, mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, đặc biệt khơi gợi dục vọng hủy diệt trong lòng người khác, muốn chà đạp một phen.

Tạ Tụng Chu ngồi bên giường, lấy khăn lau chân cho y, nghĩ đến việc ngày mai sẽ mua giày cho y, hắn vén chăn lên, đắp cho Lan Huyền.

Lan Huyền: "Trứng ra chưa?"

Khóe miệng Tạ Tụng Chu giật giật: "...Hay là, ngươi cố gắng thêm chút nữa?"

Hắn cố nhịn cười, dáng vẻ này của Lan Huyền thật sự quá thú vị, khiến người ta muốn trêu chọc y.

Mà Lan Huyền sau khi nghe hắn nói xong, còn gật đầu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến