[NVCCMYD] - chương 30

“Đói không?” Ninh Dực nhìn ra ngoài trời, có lẽ khoảng mười giờ sáng, hắn nhìn người đàn ông bị trói trên giường, “Muốn ăn chút gì không?”

Từ lúc hắn khống chế trói Du Phong Nguyệt đến giờ đã vài tiếng đồng hồ, sau khi quan sát tình hình bên ngoài từ cửa sổ, Ninh Dực vẫn luôn ở trong phòng ngủ này với Du Phong Nguyệt.

Du Phong Nguyệt từ lúc đầu nhe nanh múa vuốt gầm gừ đe dọa, đến bây giờ lại im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Ninh Dực.

Môi anh khô nứt, bụng phát ra tiếng “ọc ọc”.

Ninh Dực lấy ra một ổ bánh mì, mở ra, cuối cùng sự chú ý của Du Phong Nguyệt cũng bị chuyển hướng, nghe thấy tiếng túi ni lông, anh nhìn ổ bánh mì, không động đậy.

Ninh Dực nhếch môi, đưa bánh mì đến bên miệng anh, lúc Du Phong Nguyệt há miệng, lại lấy ra, hơi thở của Du Phong Nguyệt dồn dập hơn, nhìn hắn, hai má phồng lên, như đang nghiến răng nghiến lợi.

“Anh nghe hiểu lời tôi nói chứ nhỉ.” Ninh Dực nói.

Ánh mắt Du Phong Nguyệt không thay đổi, Ninh Dực cũng không mong đợi anh nói chuyện, trong cốt truyện, sau khi Du Phong Nguyệt mới bị nhiễm, anh sống mơ mơ màng màng dựa vào bản năng một thời gian, cho đến khi khôi phục trí nhớ, cốt truyện mới bắt đầu mô tả chi tiết quá trình anh đánh quái thăng cấp.

“Nếu muốn ăn thì không được cắn tôi nữa.” Ninh Dực nói, “Nghe thấy chưa?”

Hắn đưa bánh mì đến bên miệng Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt há miệng cắn lấy, như sợ Ninh Dực lại trêu đùa anh như vừa rồi, lấy bánh mì đi.

Từ chiều hôm qua đến giờ chưa ăn gì, lúc này anh rất đói, ăn bánh mì từng miếng lớn, đến miếng cuối cùng, suýt chút nữa cắn vào ngón tay Ninh Dực.

Ăn xong bánh mì, trên môi anh còn dính vụn bánh, anh thè lưỡi liếm môi, Ninh Dực đưa cốc nước còn chút nước ở trên bàn đến bên miệng anh, anh cũng há miệng uống cạn.

“Rất tốt.” Ninh Dực thử đưa tay lắc lư trước mặt anh, anh lại há miệng cắn, Ninh Dực xòe năm ngón tay ra ấn lên mặt anh.

Được rồi, không hiểu.

Hắn nghĩ một lát, lấy một gói bánh mì thịt xông khói từ trên bàn bên cạnh, đặt trước mặt Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì, vừa mới nếm thử mùi vị, cảm giác thèm ăn còn mãnh liệt hơn lúc nãy.

Ninh Dực mở bánh mì ra, lại cho anh nhìn, “Muốn ăn không?”

Hắn đưa tay đến bên miệng Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt há miệng cắn, Ninh Dực kiên nhẫn như một người thầy đang dạy dỗ đứa trẻ hư, còn Du Phong Nguyệt là một học sinh cá biệt, hắn nói với anh, nếu còn cắn nữa thì sẽ không cho ăn bánh mì.

Du Phong Nguyệt gầm gừ sốt ruột, nhưng vẫn đuổi theo tay Ninh Dực để cắn, môi anh nứt nẻ, rỉ máu, nhuộm lên môi một màu đỏ tươi, anh thở hổn hển, lúc Ninh Dực lại đưa tay tới, anh không lập tức đuổi theo cắn.

Ninh Dực xé một miếng bánh mì, đưa đến bên miệng anh, hành động này rất rõ ràng.

Vài lần sau đó, Du Phong Nguyệt không còn cố gắng cắn Ninh Dực nữa, mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn, miệng ăn bánh mì hắn đút, khuôn mặt vô cảm cũng không nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Hoặc có lẽ không nghĩ gì cả, chỉ dựa vào thù hận trong lòng, theo bản năng nhìn chằm chằm hắn.

Ăn hết một ổ bánh mì, Du Phong Nguyệt lại trở nên sốt ruột, vùng vẫy muốn chui ra khỏi chăn, Ninh Dực lại lấy đồ ăn ra, anh không nhìn, Ninh Dực đưa tay ra trước mặt anh, anh cũng không cắn.

Ninh Dực nghĩ một lúc, chợt hiểu ra.

Anh đã lâu không đi vệ sinh, tuy rằng thời gian dài như vậy không uống nhiều nước, nhưng cũng nên đi vệ sinh rồi.

Ninh Dực lật lớp chăn ngoài cùng ra, sau đó là ga trải giường, cuối cùng chỉ còn lại tấm khăn trải giường buộc phần thân trên của anh từ khuỷu tay trở lên, hắn nắm lấy đầu kia của khăn trải giường, dẫn anh đến nhà vệ sinh.

Hắn quan sát Du Phong Nguyệt, hành động của Du Phong Nguyệt không hề cứng nhắc, như một loại trí nhớ cơ bắp, kéo khóa quần xuống giải quyết nhu cầu sinh lý trong nhà vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, anh như cái xác không hồn đi đến bồn rửa mặt, vặn vòi nước, vòi nước một lúc lâu không có nước chảy ra, anh cúi xuống nhìn, Ninh Dực cảm nhận được sự nghi hoặc của anh, trong bản năng vẫn giữ lại thói quen của bản thân.

Hắn bước tới, đầu ngón tay lơ lửng trên lòng bàn tay anh, dòng nước trong vắt chảy xuống.

——Một con "zombie" thích sạch sẽ.

Du Phong Nguyệt rửa tay xong, tiếng nước vừa dừng, anh lại tấn công Ninh Dực, cắn vào cổ hắn, nơi yếu ớt nhất.

Khá nhanh trí, biết phải giải quyết vấn đề cấp bách trước.

Hành động này càng thể hiện rõ trí khôn và khả năng hành xử logic của anh vẫn còn.

Ninh Dực giật mạnh khăn trải giường, Du Phong Nguyệt loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất.

“Ngoan ngoãn đi, được không?” Ninh Dực vỗ vỗ mặt anh, rụt tay lại trước khi Du Phong Nguyệt quay lại cắn hắn.

Phản ứng rất nhanh nhạy.

Hắn trói Du Phong Nguyệt lại trên giường, đi loanh quanh trong nhà, quan sát địa hình bên ngoài và tình hình zombie dưới lầu từ cửa sổ các hướng khác nhau của căn phòng.

Đây là tầng bốn, ban công không lắp đặt khung bảo vệ, Ninh Dực đã quan sát dưới lầu, ban công ở đây đều là kiểu lộ thiên, nhảy từ ban công xuống từng tầng một, nếu may mắn không gặp zombie, có thể xuống lầu nhanh nhất, nếu không may gặp zombie, sẽ càng nguy hiểm hơn, không có đường thoát.

Thức ăn ở đây còn đủ dùng vài ngày, nhưng hắn phải chuẩn bị trước, phòng ngừa bất trắc.

Hắn bỏ tất cả thức ăn tìm được trong nhà vào một chiếc balo màu đen, bánh quy, sô cô la, khoai tây chiên… những loại đồ ăn vặt này không ít, hoa quả trong tủ lạnh đều đã hỏng, không ăn được, có thể mang theo đồ ăn nhanh…

Chuẩn bị sẵn sàng để có thể rời đi bất cứ lúc nào, Ninh Dực bắt đầu suy nghĩ về dị năng của mình, ngoài việc có thể tạo ra nước, tạm thời không có tác dụng nào khác.

Trong đầu zombie có một thứ gọi là tinh hạch, có thể bị người có dị năng hấp thụ năng lượng bên trong, tăng cường dị năng của bản thân.

Nhưng không phổ biến, mười con thì cơ bản chỉ có hai ba con có.

Trong tiểu thuyết, giai đoạn đầu Du Phong Nguyệt thăng cấp bằng cách tăng cường sức mạnh và sự nhanh nhẹn của bản thân, giai đoạn sau thăng cấp bằng cách hấp thụ tinh hạch.

Ninh Dực lại cầm dao làm bếp lên, thử xem sao?

Việc lấy tinh hạch từ đầu zombie cũng là một thử thách đối với tâm lý con người, nếu không có trái tim sắt đá, rất khó làm được việc này.

Ở dòng thời gian hiện tại, trong cốt truyện gốc, đã có một nhóm người nhỏ phát hiện ra tinh hạch và công dụng của nó, thảm họa lần này đối với loài người mà nói, là một lần xáo bài hoàn toàn, kẻ thích nghi thì sống, kẻ không thích nghi thì bị đào thải.

Rất tàn nhẫn.

Bầu trời vẫn xám xịt, Ninh Dực mở cửa phòng, lại chần chừ bước ra.

Cơ thể này của hắn không tệ, nhanh nhẹn linh hoạt, việc chạy nhanh hôm qua đã giúp hắn làm quen với khả năng kiểm soát cơ thể hơn rất nhiều.

Zombie ở hành lang tầng ba nhiều hơn tầng bốn, Ninh Dực quan sát một chút, gây ra động tĩnh, thu hút một con zombie ăn mặc rách rưới, đó là một con zombie bị cắn đến mức mặt mũi biến dạng, nhìn thấy hắn, nó dữ tợn lao tới.

Ninh Dực không đấu sức, đấu trí.

Việc thu hút zombie cần phải chú ý lực đạo, qua lại cần phải làm rất nhiều việc vô ích, hơn một tiếng sau, giữa cầu thang tầng ba và tầng bốn chất thành một đống xác chết.

Ninh Dực trở về từ bên ngoài, hai tay dính đầy máu, trong tay nắm một thứ trong suốt như pha lê màu xanh nước biển, chỉ nhỏ bằng móng tay út.

Hắn nắm nó trong lòng bàn tay, thử điều động cảm giác sức mạnh huyền bí trong cơ thể, tinh hạch trong lòng bàn tay hắn biến thành bột phấn.

Thử nghiệm lần đầu, rất thành công.

Ninh Dực dựa cửa ngồi xuống, cảm thấy không còn tệ như lúc mới đến, nhưng vẫn hơi khó chịu, 【Bạn ơi, cậu có đó không?】

Hệ thống: 【Có.】

Ninh Dực: 【Đánh bài không?】

Hệ thống: 【Tôi là hệ thống đứng đắn, không đánh bạc.】

【Chỉ chơi thôi mà.】 Hắn nói.

Hệ thống nghiêm túc nói: 【Đánh bài làm lỡ việc.】

Ninh Dực: “…”

Hắn nghi ngờ người bạn này đang ám chỉ hắn.

Ninh Dực ngồi một lúc liền đứng dậy, định đi xem người bạn kia.

Hắn đẩy cửa phòng ngủ, bước vào. Ngay sau đó, một bóng đen bất ngờ lao ra từ phía sau cánh cửa, đâm sầm vào hắn khiến hắn ngã nhào xuống đất. Con dao làm bếp trên tay Ninh Dực tuột khỏi tay, rơi xuống nền nhà vang lên một tiếng "leng keng" lanh lảnh.

Hắn dùng khuỷu tay chống cằm đối phương, buộc cái miệng đang há ra phải ngậm lại.

——Du Phong Nguyệt đã thoát khỏi lớp trói buộc được gia cố thêm vài lớp, chăn bị anh xé rách, vung vãi trên sàn nhà.

Lúc Ninh Dực không có ở đây, anh đã mai phục ở chỗ này, chờ đợi con mồi không hề phòng bị xuất hiện, chờ thời cơ, tung ra đòn chí mạng.

Sau khi vào phòng, Ninh Dực không hề lơi lỏng cảnh giác, nhưng hành vi mai phục của Du Phong Nguyệt lại một lần nữa phá vỡ nhận thức của hắn về trạng thái của anh.

Sức lực của Du Phong Nguyệt rất lớn, gân xanh trên cổ Ninh Dực nổi lên, lật người đè anh xuống dưới thân, giữ chặt hai tay anh, chân cũng quấn lấy anh, giằng co chưa được vài giây đã bị Du Phong Nguyệt vùng ra.

Ninh Dực thở hổn hển chửi thề một tiếng, nhìn cái miệng sắp cắn lên của anh, trong đầu đột nhiên lóe sáng, nghĩ ra điều gì đó.

Hắn tay chân phối hợp, dùng kỹ xảo đối phó với sức mạnh thô bạo của Du Phong Nguyệt, lăn ra xa hai mét, nhặt con dao làm bếp trên sàn lên rồi nhanh chóng lùi lại, chạy về phía phòng khách.

Nhận ra con mồi đã chạy, lúc đứng dậy Du Phong Nguyệt đụng phải giường, chậm lại một chút, khi đuổi ra ngoài, Ninh Dực đang ở chỗ thùng hàng trong phòng khách, quay lưng về phía anh, đây là cơ hội tuyệt vời, Du Phong Nguyệt lao tới.

Ngay khi anh lao tới, Ninh Dực đã đứng dậy, trong tay cầm thứ mình muốn, hắn giấu một tay ra sau lưng, tay kia dây dưa với Du Phong Nguyệt, lúc anh há miệng cắn tới, hắn lấy thứ trong tay ra, nhét vào miệng anh.

Ở giữa bịt miệng có một quả bóng, quả bóng theo cái miệng đang há ra của Du Phong Nguyệt lọt vào khe môi anh, Du Phong Nguyệt sững người, Ninh Dực liền nhân cơ hội trong hai giây này, nhanh chóng cài dây đen lại.

Quả bóng chèn chặt vào miệng Du Phong Nguyệt, khiến anh không thể ngậm miệng lại. Anh đưa tay lên mặt, cố gắng gỡ thứ đồ phiền phức ấy ra nhưng lại không biết phải làm thế nào.

“Cạch” —— Ninh Dực dùng còng tay bằng bạc còng tay anh lại.

Du Phong Nguyệt nhìn chằm chằm vào thứ trên tay với ánh mắt ngây dại, anh dùng sức giật hai bên cổ tay, còng tay đứt, nhưng cái vòng vẫn còn trên cổ tay anh, anh sốt ruột giật thứ đó.

Sự chú ý của anh bị phân tán, Ninh Dực nghiêng người lặng lẽ rời khỏi bên cạnh anh.

Quả nhiên vẫn nên đi tìm một bó dây thừng mới an toàn nhất.

Nguy hiểm tạm thời được giải trừ, Du Phong Nguyệt không còn miệng, sức sát thương giảm mạnh, hình như anh cũng không có ý định tấn công hắn bằng cách khác, Ninh Dực ở bên cạnh quan sát hành vi của anh.

Du Phong Nguyệt có vẻ rất để tâm đến chiếc vòng bạc trên tay, vài phút sau, phát hiện không thể tháo ra được, anh tự kỷ, gục đầu vào cửa, cúi đầu đứng im bất động, im lặng.

Ninh Dực xoa bóp cơ bắp đau nhức ở cánh tay, cảm thấy tính tấn công trên người Du Phong Nguyệt đã yếu đi, mới thử đến gần, hắn đá phải một quả bóng xích sắt đồ chơi trên mặt đất, âm thanh lanh lảnh.

Mặc dù vậy, Du Phong Nguyệt vẫn không quay đầu nhìn hắn lấy một cái.

Trạng thái này của anh kéo dài rất lâu.

Bầu trời bên ngoài dần tối, bận rộn cả ngày, Ninh Dực mở hộp lẩu tự sôi duy nhất, tiện thể mở thêm một gói mì tôm, bỏ thêm một miếng bánh mì vào, nước sôi ùng ục, bốc hơi nghi ngút từ lỗ thông hơi, lúc mở hộp ra, mùi thơm lan tỏa khắp phòng khách.

Du Phong Nguyệt có động tĩnh, nhìn về phía Ninh Dực.

Ninh Dực nhân lúc anh không động đậy, lại dùng đồ trói anh lại, Du Phong Nguyệt như học sinh bị phạt đứng, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Mùi hương kích thích vị giác lan tỏa trong phòng, Ninh Dực không vội ăn, đi đến trước mặt Du Phong Nguyệt.

“Muốn ăn không?” Hắn hỏi.

Ánh mắt Du Phong Nguyệt từ thức ăn chuyển sang người hắn, đôi mắt đen láy bình tĩnh không gợn sóng, dường như không hiểu ý hắn.

Môi anh bị bịt miệng chặn lại, dây đen từ bên má anh siết chặt, khiến phần thịt trên mặt anh bị ép ra, tạo cảm giác dễ vỡ, làn da trắng lạnh dễ khiến người ta nảy sinh ham muốn hủy diệt.

“Vậy thì, rút thăm đi.” Ninh Dực lấy từ trong túi ra năm mảnh giấy, trên đó có viết chữ, là các số từ một đến năm, hắn giơ những mảnh giấy trước mặt Du Phong Nguyệt, chỉ vào số một, nói, “Rút được cái này, tôi sẽ mở thứ trên miệng anh ra.”

Hắn dùng ngón trỏ chỉ vào bên má Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt nhìn chằm chằm vào mảnh giấy trên tay hắn với ánh mắt trầm tĩnh, không hề động đậy.

Ninh Dực thu tay lại, phần có chữ trên mảnh giấy đều được giấu trong lòng bàn tay hắn, chỉ lộ ra phần không có chữ, “Rút đi.”

Im lặng khoảng hai phút, Du Phong Nguyệt giơ ngón tay lên, Ninh Dực cũng giống như lúc dẫn anh đi vệ sinh, chỉ trói phần trên khuỷu tay của anh, bàn tay và cánh tay đều được tự do, Du Phong Nguyệt giơ tay lên, nắm lấy một mảnh giấy.

Mắt Ninh Dực hơi lóe lên.

Quả nhiên anh ấy nghe hiểu lời hắn, lúc trước không phải không hiểu, mà là không muốn nghe.

Nổi loạn.

Ninh Dực để anh rút mảnh giấy ra, hắn nhìn con số, là "1".

Du Phong Nguyệt nhìn chằm chằm Ninh Dực với đôi mắt đen láy.

“May mắn đấy.” Ninh Dực giữ lời hứa, đưa tay lên, vòng qua đầu anh, mở dây cài ra.

Quả bóng ở trong miệng anh quá lâu, lúc lấy ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, đôi môi đỏ mọng hé mở, màu sắc rực rỡ như cánh hoa hồng, ngẩng đầu lên, yết hầu khẽ chuyển động.

Ninh Dực đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, dùng đũa dùng một lần gắp một đũa mì, chia vào hộp mì bên cạnh, đi đến bên cạnh Du Phong Nguyệt, “Đói không?”

Hắn lấy mảnh giấy ra, “Rút đi.”

Xác suất một phần năm, lần này Du Phong Nguyệt không do dự quá lâu, mười giây sau, anh rút ra một mảnh giấy, vẫn là "1", chính xác đến mức khiến Ninh Dực hơi bất ngờ.

Ninh Dực không cởi trói cho anh, dùng đũa đút cho anh ăn vài miếng mì, đợi anh ăn xong mới ngồi xuống ghế sofa tự mình ăn cho no.

Bịt miệng được tháo ra đặt sang một bên, Ninh Dực ăn xong, nhìn thứ đó, nghĩ vẫn còn dùng được, rửa sạch sẽ rồi đến gần Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt vừa thấy hắn cầm thứ đó đến gần, liền cúi đầu, ngậm chặt miệng ngoan cố chống cự, Ninh Dực cũng không thể nhét vào được.

Hắn dỗ dành vài câu, thấy đối phương không có phản ứng, liền cất thứ đó vào túi áo hoodie rộng, để dành dùng khi cần thiết.

Đương nhiên hắn hy vọng sẽ không dùng đến, nhưng hắn không dám coi thường nhân vật chính đã bị nhiễm bệnh này nữa.

Buổi tối khi nghỉ ngơi, hắn trói Du Phong Nguyệt ở phòng khách, còn mình vào phòng ngủ, khóa trái cửa, với thái độ muốn trả thù của Du Phong Nguyệt hiện tại, trong thời gian ngắn sẽ không chạy trốn khỏi hắn, Ninh Dực cho rằng hắn càng nên lo lắng cho sự an toàn của mình.

Hắn cũng mang theo chiếc balo đựng thức ăn vào, đặt ở đầu giường.

Nhân lúc trời chưa tối hẳn, hắn mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc chăn bông trải lên giường, trong tủ quần áo treo đầy quần áo, chiếc áo hoodie trên người Ninh Dực là lấy từ trong này, bên trong còn có một số bộ quần áo kỳ lạ, chất đầy cả tủ, Ninh Dực không động đến.

Hắn dọn giường xong, trong đầu vẫn luôn cảnh giác với bên ngoài, nằm xuống liền ngủ.

Tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt, cộng thêm hôm nay cũng không được nghỉ ngơi, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nông.

Mặt trăng tròn đỏ máu mọc lên bên ngoài cửa sổ, như một con ngươi màu máu, nhìn chằm chằm vào thế gian từ bên ngoài cửa sổ, sự tĩnh lặng như chết đang lan tràn, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy.

Yên tĩnh——

“Cạch.”

Hơn hai giờ sáng, ổ khóa cửa phòng ngủ phát ra một tiếng động nhỏ, bên ngoài cửa, Du Phong Nguyệt nhìn sợi dây thép trên tay với đôi mắt đen láy, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cửa mở ra.

Hệ thống: 【Tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa!】

Người nằm trên giường thở đều đều, bóng đen phủ xuống người Ninh Dực, mí mắt Ninh Dực động đậy, đột ngột mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình, cơ thể đã lăn sang một bên.

Ngay sau khi hắn rời khỏi giường, một đôi tay ấn xuống vị trí hắn vừa nằm.

Người đàn ông đẹp trai tóc đen mắt đen ngẩng đầu lên, nghiêng đầu.

“Chết tiệt.” Ninh Dực chửi thầm một tiếng, khi ngủ không ngon giấc, tính khí của con người dễ trở nên cáu kỉnh.

Bị đánh lén hết lần này đến lần khác, Ninh Dực nổi giận, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ bất cần đời, “Vào phòng người khác khi họ đang ngủ là một hành động rất bất lịch sự, biết không?”

Du Phong Nguyệt không nghe, nhanh nhẹn như báo hoa mai, từ đầu giường này nhảy sang chỗ Ninh Dực, Ninh Dực cũng không trốn, hắn sờ túi áo, lùi lại một bước, nhờ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, hắn nhìn rõ hành động của Du Phong Nguyệt.

Động tác tấn công của Du Phong Nguyệt mạnh mẽ dứt khoát, Ninh Dực vừa né tránh, vừa di chuyển vị trí, thỉnh thoảng lại thuận tay cầm đồ vật bên cạnh ném về phía anh, tiếng ầm ĩ loảng xoảng vang lên không ngừng trong phòng.

Hai người cứ như mèo vờn chuột.

Du Phong Nguyệt bắt hụt vài lần, bắt đầu sốt ruột, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, Ninh Dực tìm được cơ hội, cúi người ôm lấy eo anh, xoay ra sau lưng anh, khóa cổ anh, buộc anh ngẩng đầu há miệng.

Du Phong Nguyệt nhận ra ý đồ của hắn, vùng vẫy dữ dội, sức anh rất lớn, Ninh Dực làm không được suôn sẻ, suýt nữa thì bị anh vùng ra vài lần.

Cuối cùng khi đeo được bịt miệng lên miệng anh, mồ hôi trên người hắn đã ướt đẫm, thở hổn hển.

“Ha.” Hắn vịn vào bàn cười một tiếng.

Khống chế được miệng anh, tương đương với việc khóa chặt sức chiến đấu của anh, điểm khác biệt này với người thường thật thú vị.

Sau khi thoát khỏi tình huống nguy hiểm nhất, hắn có một khoảnh khắc lơ là, chính trong khoảnh khắc này, hắn không né được Du Phong Nguyệt lao tới, Du Phong Nguyệt nắm chặt cổ tay hắn, đè lên người hắn.

Eo Ninh Dực va vào cạnh bàn, một trận đau âm ỉ, hắn nhíu mày, đẩy Du Phong Nguyệt ra, nhưng tay Du Phong Nguyệt siết chặt như kìm, không hề lỏng ra chút nào, đầu hắn đập vào đầu Du Phong Nguyệt đang áp sát, đau đến ong ong.

Còn đối phương như mất hết cảm giác đau, tiếp tục tiến tới không chút do dự, mục tiêu là cổ hắn.

Đây dường như là một loại bản năng sinh tồn, khi dã thú săn mồi, cắn đứt cổ con mồi, thường có thể khiến con mồi chết nhanh nhất, không còn đường chống cự.

Chỉ tiếc, miệng Du Phong Nguyệt bị chặn lại, không cắn được, nhiều nhất chỉ có thể cọ cọ.

Lúc đầu Ninh Dực còn vùng vẫy, sau khi phát hiện ra điểm này, hắn không nhịn được bật cười.

Bầu không khí căng thẳng nguy hiểm tan biến trong phút chốc.

Ninh Dực dựa eo vào bàn máy tính, mặc cho Du Phong Nguyệt nhìn thấy, chạm vào được nhưng không cắn được, cứ thế cọ qua cọ lại.

“Anh nói xem anh, tốt đẹp như vậy, học theo zombie làm gì.” Hắn lải nhải, “Chỉ biết dùng miệng, như vậy thì sao được —— Lần nào tôi đói mà không cho anh ăn cơm, anh còn nhớ mãi không quên tôi, thật là vô lương tâm, chúng ta cũng coi như là anh em cùng cảnh ngộ, anh đối xử tốt với tôi một chút, chúng ta cùng chung sống hòa bình, tôi có miếng thịt ăn thì anh cũng có miếng canh húp…”

Tóc mái lướt qua cằm hắn, mang theo một trận ngứa ngáy, Ninh Dực ngẩng đầu lên không hề để tâm, cảm nhận được môi anh lướt qua da mình, và thứ trên miệng anh, mang theo từng đợt lạnh lẽo.

Làn da trắng sứ như phát sáng dưới ánh trăng, Du Phong Nguyệt cọ xát vài cái, phát ra tiếng gầm gừ khó chịu, tay Ninh Dực vùng ra được, hắn giơ tay lên, ôm lấy đầu Du Phong Nguyệt, miệng nhẹ nhàng nói lời đe dọa, “Anh ngoan ngoãn một chút, nếu không ngày mai không có bữa sáng ăn đâu.”

Du Phong Nguyệt buông lỏng sức lực, giơ tay gào thứ trên mặt, gãi đến mức một mảng da trên mặt đỏ ửng, Ninh Dực buông anh ra, nhẹ nhàng đi kiểm tra cánh cửa, ổ khóa không bị phá hỏng, trên cửa rơi xuống một sợi dây thép.

Mặc dù khó tin, nhưng dường như vì hắn, Du Phong Nguyệt đã học được cách bẻ khóa —— kỹ năng này không biết là có từ trước, hay là mới học được, Ninh Dực nghiêng về giả thuyết thứ nhất.

Việc anh có thể thoát khỏi dây trói không khiến Ninh Dực quá ngạc nhiên, chuyện này đã xảy ra một lần rồi, ở đây lại không có dây thừng nào có thể trói chặt anh được.

Ninh Dực ngồi xổm ở cửa, trên tay cầm sợi dây thép, sờ cằm, nghĩ đến sự thay đổi của Du Phong Nguyệt sau khi bị nhiễm bệnh, từ việc tấn công một cách vô thức lúc ban đầu, đến sáng hôm sau, cắn ngón tay hắn năm lần thì biết không nên mắc câu nữa, thể hiện một sự thay đổi theo cấp bậc.

Tối hôm qua anh đã biết mở cửa, nhưng chỉ là mở cửa đơn giản, sau khi đánh lén bị khống chế sẽ không ngừng vùng vẫy, Ninh Dực không ngủ nửa đêm về sáng, có thể nghe thấy tiếng động trong phòng kéo dài một lúc lâu mới yên tĩnh, còn tối nay Du Phong Nguyệt lại đánh lén, biết bẻ khóa, và sau khi phát hiện hành động của mình không còn ý nghĩa, liền không tiếp tục làm những việc vô ích nữa.

Anh sẽ rút kinh nghiệm từ những lần thất bại, tư duy không hề đơn giản, còn biết thay đổi chiến thuật, mai phục, rất thông minh.

Nhưng bịt miệng, loại dây cài khóa ở phía sau đầu, nơi anh không nhìn thấy được, anh không thể tháo ra.

Trời quá tối, Ninh Dực không chú ý đến, chiếc vòng bạc trên tay Du Phong Nguyệt lúc chiều vẫn còn, bây giờ đã biến mất.

Sáng hôm sau, Ninh Dực tỉnh dậy, vừa ra khỏi phòng đã thấy Du Phong Nguyệt đang ngồi xổm ở góc phòng khách, đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào hắn ngay khi hắn bước ra.

Ninh Dực đã quen với ánh mắt của anh, lúc ăn sáng mới tháo bịt miệng cho anh, trói tay anh lại, để anh rửa mặt qua loa, sau đó tự mình ngồi đối diện anh —— ăn sáng.

Trong tay hắn cầm một hộp bánh xốp, không có ý định chia sẻ, Du Phong Nguyệt nghiêng người về phía trước, Ninh Dực lùi lại hai bước, tiếp tục ăn, ăn gần hết, hắn cất phần còn lại đi.

Giọng điệu nhẹ nhàng nói với Du Phong Nguyệt một cách tàn nhẫn: “Anh không có phần.”

Du Phong Nguyệt gầm gừ trong cổ họng.

Ninh Dực: “Tôi đã nói rồi, không được cắn tôi, hôm qua anh phạm luật, cho nên, không có phần.”

Hắn dọn dẹp đồ đạc gọn gàng, rời khỏi Du Phong Nguyệt.

Du Phong Nguyệt gầm gừ vài tiếng, thấy hắn không có phản ứng, giọng khàn khàn biến tiếng gầm gừ thành những từ khác: “Đói… đói…”

Trước khi ăn, Ninh Dực đều hỏi anh có đói không, anh đã nhớ kỹ.

Ninh Dực dừng bước, quay lại đi đến trước mặt anh, nghe anh nói rõ ràng từng chữ một, “Đói.”

Ninh Dực đi vòng quanh anh: “Đã biết nói rồi à.”

Du Phong Nguyệt: “Đói.”

Ninh Dực lắc lắc gói bánh quy trước mặt anh: “Muốn ăn không?”

“Đói.”

Ninh Dực: “Nào, nói theo tôi, 'Tôi sai rồi'.”

“Đói.”

“Đói cũng vô dụng, anh phải nhận lỗi trước đã.” Ninh Dực nói, “Nói, 'Tôi sai rồi'.”

Du Phong Nguyệt nhìn hắn với đôi mắt đen láy, mím chặt môi không nói, đáy mắt tĩnh lặng, cũng không biết có nghe hiểu hay không.

“Thôi được, anh cứ ở đây đi.” Ninh Dực cũng không ép buộc, dứt khoát cầm đồ đi.

Khi hắn đi được năm mét, phía sau truyền đến giọng nói của Du Phong Nguyệt.

“Lừa… đảo…” Du Phong Nguyệt nói rất cứng nhắc, tốc độ cũng rất chậm, như đang đọc lời thoại với tốc độ 0.5x, giọng điệu đều đều, không chút cảm xúc.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến