[NVCCMYD] - chương 28

Tháng hai mùa khai giảng, kỳ nghỉ đông kết thúc, năm cuối cấp bước vào giai đoạn ôn tập nước rút cuối cùng, ngày đăng ký nhập học, Phó Dư Hạc đưa Thẩm Dịch và Phó Trừng đến trường, những ngày sau khi chính thức khai giảng thời gian rất eo hẹp.

Góc trên bên phải của bảng đen trong lớp ghi lại thời gian đếm ngược, bầu không khí học tập của lớp học còn căng thẳng hơn cả học kỳ trước, Thẩm Dịch vẫn giữ nhịp độ của riêng mình, cùng Phó Trừng đi học về.

Giờ ra chơi, tầng lớp 12 rất yên tĩnh, vài học sinh ra hành lang hóng gió, đến tháng ba, thời tiết bắt đầu ấm lên, ánh nắng chiếu vào hành lang, khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Chỗ ngồi của Thẩm Dịch được đổi sang cửa sổ cuối lớp gần hành lang, giờ ra chơi Phó Trừng đang làm bài tập của tiết trước, Thẩm Dịch đang nhìn cậu ta làm bài, cửa sổ "cốc cốc" bị gõ hai tiếng, cậu quay đầu lại, mở cửa sổ ra, bên ngoài là Thẩm Mi Nguyệt đã lâu không gặp trong kỳ nghỉ đông.

"Tìm Phó Trừng à?" Thẩm Dịch hỏi.

Phó Trừng nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên.

Thẩm Mi Nguyệt xua tay, "Không, tìm hai cậu."

"Sao vậy?" Phó Trừng hỏi.

Thẩm Mi Nguyệt nhìn trái nhìn phải, nửa người trên thò vào lớp học, lấy điện thoại đưa cho họ, "Đây là ảnh tôi chụp lúc tan học ra khỏi cổng trường hôm trước, cảm thấy vẫn không ổn, nên mang đến cho hai cậu xem."

Thẩm Dịch và Phó Trừng cùng nhau xem, trong ảnh là cổng trường, Thẩm Dịch và Phó Trừng đang đi ra ngoài giữa đám đông, bên kia con đường nhỏ vắng vẻ có một chiếc xe đang đỗ, cửa kính xe mở, một khuôn mặt nhìn chằm chằm về phía Thẩm Dịch và Phó Trừng.

"Không nhìn rõ trong ảnh." Cô ấy chỉ vào chiếc xe trong ảnh, nói, "Hôm đó tôi thấy anh ta nhìn hai cậu, ánh mắt khá đáng sợ."

Thẩm Dịch phóng to ảnh xem hai lần, Phó Trừng nói: "Trùng hợp thôi."

Ba người nói vài câu, Phó Trừng không để tâm lắm, lại tiếp tục làm bài tập, Thẩm Dịch trả điện thoại cho Thẩm Mi Nguyệt, bảo cô ấy gửi ảnh cho mình, sau đó cậu chuyển tiếp cho Phó Dư Hạc.

Chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa là đến điểm mấu chốt của cốt truyện, Thẩm Dịch vẫn chưa quên mục đích ban đầu của mình, vụ bắt cóc sẽ xảy ra với Phó Trừng sau khi tốt nghiệp cấp ba, không loại trừ khả năng đã có người theo dõi Phó Trừng.

Trong cốt truyện gốc chỉ đề cập đến việc Phó Trừng bị kẻ thù của Phó Dư Hạc bắt cóc, từ góc độ của Phó Dư Hạc, không miêu tả chi tiết quá trình Phó Trừng bị bắt cóc, chỉ có cuộc gọi điện thoại đe dọa, sau đó, Phó Trừng chết trong một vụ tai nạn xe hơi.

Nguyên nhân cái chết giống bố mẹ họ.

【Thẩm Dịch: Anh có biết chiếc xe này không?】

Nửa tiếng sau Phó Dư Hạc mới trả lời tin nhắn của cậu.

【Phó Dư Hạc: Tôi sẽ xử lý.】

Vậy là biết rồi, Thẩm Dịch cũng không quá lo lắng, mỗi ngày đều cùng Phó Trừng đi học về, khi ra khỏi cổng trường, cậu chú ý vài ngày, không thấy chiếc xe đó nữa.

Phó Dư Hạc đa phần đều về nhà đúng giờ, thi thoảng sẽ tăng ca ở công ty, Thẩm Dịch học hành bận rộn, thỉnh thoảng mới đến phòng anh, hai người hôn hít, nắm tay nhau rất vui vẻ.

Cuối tháng ba, tối thứ tư, Phó Dư Hạc nói với Thẩm Dịch, mấy hôm nữa anh phải đi công tác hai tuần để bàn về một dự án, bảo Thẩm Dịch tập trung vào việc học.

"Bài kiểm tra tuần trước, điểm của em không giảm." Thẩm Dịch đang ở thư phòng Phó Dư Hạc, ngồi xếp bằng đọc sách bên kia, "Anh yên tâm đi, em biết chừng mực."

"Hay là em chuyển đến đây ở đi?" Phó Dư Hạc đột nhiên hỏi.

"Hửm?" Thẩm Dịch rời mắt khỏi cuốn sách.

Phó Dư Hạc: "Để em khỏi phải chạy qua chạy lại mỗi ngày, phiền phức."

"Anh." Thẩm Dịch đặt sách xuống, giọng điệu chậm rãi và lười biếng hỏi, "Anh đang mời em sống chung sao?"

Chưa đợi Phó Dư Hạc trả lời, cậu lại nói: "Không ổn đâu, chúng ta mới yêu nhau được bao lâu, đã sống chung rồi, thật là dễ dãi, em không phải người như vậy."

Phó Dư Hạc: "...Trước đây sao em không thấy mình dễ dãi?"

Thẩm Dịch hỏi một cách vô tội: "Trước đây em làm sao?"

Phó Dư Hạc nhìn cậu, giọng nói trầm thấp, chậm rãi nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, đã không mặc quần áo quyến rũ tôi."

"Vậy anh..." Thẩm Dịch dừng lại một chút, nói, "Là thừa nhận lần đầu tiên gặp em, đã có ý đồ với em rồi sao?"

Phó Dư Hạc: "..."

Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Thẩm Dịch hỏi tiếp: "Anh có bị em quyến rũ không?"

Phó Dư Hạc: "...", phải nói thế nào nhỉ, từ câu hỏi trước, anh đã mất quyền chủ động.

"Em thì, không ngại anh nhìn." Thẩm Dịch cười nói.

Phó Dư Hạc nhếch môi: "Vậy em còn khá hào phóng."

Thẩm Dịch: "Đúng vậy."

Phó Dư Hạc: "Cởi trần với người mới gặp lần đầu."

Thẩm Dịch: "...", hình như có gì đó sai sai.

"Đúng là khá hào phóng." Phó Dư Hạc thản nhiên nói.

Thẩm Dịch khẽ ho một tiếng, không nói gì, ngồi lâu, chân hơi tê, cậu đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi lại trong phòng, cậu nhìn lướt qua những cuốn sách trên giá, thấy một cuốn album ảnh ở góc.

"Ảnh chụp chuyến du lịch lần trước, để trong album này sao?" Thẩm Dịch hỏi.

Phó Dư Hạc ngẩng đầu lên nhìn, "Không, cuốn album đó là của trước đây."

"Em có thể xem không?" Thẩm Dịch rất hứng thú với từ "trước đây" này.

"Tùy ý." Phó Dư Hạc nói, "Tôi không có bí mật gì không thể cho em xem."

Thẩm Dịch nghe câu nói đầy ẩn ý của anh, lẩm bẩm: "Em cũng không có."

Thư phòng yên tĩnh, Phó Dư Hạc nghe thấy, cười lạnh một tiếng.

Thẩm Dịch lấy album ảnh ra, mở trang đầu tiên, trên đó là ảnh chụp Phó Dư Hạc thời niên thiếu và Phó Trừng lúc nhỏ, Phó Dư Hạc trông chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, ngũ quan thanh tú, chưa trưởng thành như bây giờ, có chút non nớt, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có, vẻ mặt không vui.

Cậu lật tiếp, phía sau còn có ảnh chụp cả gia đình bốn người của họ, nhưng không nhiều, cậu còn nhìn thấy ảnh tốt nghiệp của Phó Dư Hạc, Thẩm Dịch say sưa tìm kiếm Phó Dư Hạc trong đó.

"Đây là ai?" Thẩm Dịch liên tiếp nhìn thấy ba bức ảnh chụp Phó Dư Hạc và một người đàn ông trẻ tuổi, đều là ảnh chụp chung của hai người.

Phó Dư Hạc và người đàn ông trong ảnh trông có vẻ bằng tuổi nhau, người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, mỉm cười có chút e thẹn, cậu giơ album ảnh về phía Phó Dư Hạc hỏi.

Phó Dư Hạc nhìn thoáng qua, hơi cau mày: "Sao những thứ này vẫn còn ở đây?"

Anh đưa tay định lấy ảnh, Thẩm Dịch né tránh, không để anh lấy được, "Anh, anh không thành thật, không phải nói không có gì không thể cho em xem sao?"

"Em xem đi." Phó Dư Hạc dựa lưng vào ghế, day ấn mi tâm.

Thẩm Dịch chú ý đến ánh mắt khó hiểu của anh khi nhìn người đàn ông trong ảnh, cậu hỏi: "Anh vẫn chưa nói cho em biết, chẳng lẽ là người yêu cũ của anh sao?"

Phó Dư Hạc nhìn cậu không nói gì.

Thẩm Dịch vốn chỉ đùa giỡn, thấy anh như vậy, khóe môi từ từ hạ xuống, "Thật sự là vậy sao?"

Phó Dư Hạc: "Em rất để tâm sao?"

Thẩm Dịch nói một cách đường hoàng: "Anh giữ ảnh người yêu cũ, đương nhiên em để tâm."

"...Người yêu cũ gì chứ." Phó Dư Hạc bất lực xoa trán, "Tôi và cậu ta chưa từng có quan hệ kiểu đó."

Vốn dĩ nhìn thấy ảnh còn thấy hơi khó chịu, nhưng lại bị lời nói của Thẩm Dịch làm cho biến mất, "Cậu ta là... bạn cùng phòng đại học của tôi."

Quá khứ bị lãng quên theo bức ảnh này được mở ra, lúc đó Phó Dư Hạc sống không tốt lắm, mỗi ngày đều phải tính toán, kiệt sức, anh và người bạn cùng phòng này có quan hệ khá tốt, khi định khởi nghiệp, hai người cũng từng hợp tác.

Đáng tiếc - Phó Dư Hạc lúc đó quá trẻ, có thủ đoạn, có năng lực, nhưng lại thất bại vì sự tin tưởng, khi anh nhận ra có gì đó không ổn, thì đã quá muộn, bị người ta lợi dụng hãm hại.

Người đó còn giả vờ xin lỗi anh, nói sau này nhất định sẽ bù đắp cho anh, nhưng Phó Dư Hạc không phải người thích bị động.

...

Nghe anh kể chuyện này, Thẩm Dịch hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, tôi tìm được bằng chứng cậu ta ăn cắp bí mật thương mại, kiện cậu ta..." Phó Dư Hạc kể về kết cục của người đó, người đó bị anh chỉnh thảm hại, "Bây giờ, cậu ta chắc không dám đến tìm tôi nữa."

Điều anh không nói là, lúc đó người kia cướp công sức của anh, liền tỏ tình với anh, nói nếu ở bên nhau, hai người có thể cùng nhau hưởng thụ thành quả, điều Phó Dư Hạc ghét nhất, chính là bị người khác uy hiếp, thà cá chết lưới rách.

Nghe anh kể chuyện này, Thẩm Dịch mới thấy được chút tàn nhẫn, kiên cường trên người anh, cậu lấy bức ảnh ra, kẹp giữa các ngón tay, "Vẫn nên vứt đi thôi."

"Tùy ý."

"Trông cũng ra dáng người." Thẩm Dịch lẩm bẩm một câu.

Phó Dư Hạc: "Trông rất đẹp trai?"

"Hửm?" Thẩm Dịch ngẩng đầu lên.

Phó Dư Hạc chỉ vào người trong ảnh, "Vậy nên, vừa rồi em cứ nhìn cậu ta?"

Thẩm Dịch: "..."

Phó Dư Hạc nheo mắt đầy nguy hiểm.

Thẩm Dịch đưa tay lên che mắt anh, cúi người xuống hôn lên môi anh, "Không có, em đang nhìn anh, anh, hồi trẻ anh đẹp trai thật đấy."

Phó Dư Hạc rất để ý: "Tôi mới hai mươi sáu."

Thẩm Dịch: "Bây giờ anh cũng rất trẻ."

"Sao tôi lại cảm thấy, em đang lừa tôi vậy?" Phó Dư Hạc nói.

Thẩm Dịch: "Đó là ảo giác của anh."

Phó Dư Hạc: "..."

---

Hai ngày sau, Phó Dư Hạc bay đến một thành phố khác.

Ngày tháng bình thường trôi qua từng ngày, tòa nhà dạy học cấp ba, theo số ngày đếm ngược trên bảng đen ngày càng giảm, sự căng thẳng và lo lắng giữa các học sinh dường như lây lan, ai nấy đều vùi đầu vào học tập.

Giai đoạn ôn tập, bài tập chất đống như núi đang chờ đợi họ, thời tiết lúc này lúc nóng lúc lạnh, trong lớp có vài người bị cảm.

Thẩm Dịch có thể trạng tốt, không bị ảnh hưởng.

Tối thứ bảy, màn đêm buông xuống, đèn đường lẻ loi sáng, dưới chung cư không có mấy người qua lại, thời gian không còn sớm, cửa hàng tiện lợi 24 giờ vẫn sáng đèn.

Thẩm Dịch xách đồ dùng hàng ngày vừa mua từ cửa hàng tiện lợi ra, điện thoại vang lên vài tiếng, là Phó Dư Hạc trả lời tin nhắn cho cậu, hai người cơ bản là nhắn tin qua loa, thấy thì trả lời.

Cậu trả lời tin nhắn rồi đi ra ngoài.

Bên cạnh vỉa hè là cây xanh, trồng từng hàng cây, ban đêm gió thổi, bóng cây lay động, có chút đáng sợ, đặc biệt là vào những đêm vắng người như thế này.

Thẩm Dịch gan dạ không cảm thấy gì, khóa áo khoác kéo đến ngực, cổ áo rộng thùng thình rũ xuống hai bên, như không biết lạnh, để lộ chiếc áo phông trắng bên trong.

Dần dần, cậu rời xa cửa hàng tiện lợi, cậu thở ra một hơi, bước chân bỗng khựng lại, cảm nhận được tiếng bước chân phía sau, Thẩm Dịch quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, đeo tai nghe bluetooth và đội mũ lưỡi trai, hai tay đút túi đi ngang qua cậu, mang theo một luồng gió lạnh.

Thẩm Dịch quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

...

Đèn trong phòng khách sạn sáng trưng, tivi trong phòng khách đang phát chương trình thời sự buổi tối, âm lượng được điều chỉnh rất nhỏ, Phó Dư Hạc ngồi trên ghế sô pha, trợ lý Vương bên cạnh đang gọi điện thoại, liếc nhìn anh vài lần, Phó Dư Hạc chống một tay lên đầu, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh.

Một lát sau, trợ lý Vương che điện thoại, cúi người nói nhỏ bên tai anh: "Sếp Phó, hôm nay sếp Từ đã gọi ba cuộc điện thoại rồi, nói là muốn nói chuyện với anh."

Phó Dư Hạc liếc nhìn anh ta, đưa tay ra, trợ lý Vương đặt điện thoại vào tay anh.

"Sếp Từ." Phó Dư Hạc nói, "Tôi nghĩ những gì cần nói chúng ta đã nói hết lần trước rồi."

"Sếp Phó à, cậu không giữ chữ tín, cậu đây là muốn ép chết nhà họ Từ tôi đấy." Người bên kia cười lạnh, "Tôi cũng không vòng vo với cậu nữa, nói thẳng luôn, chỉ một câu, cậu lùi một bước, tôi không truy cứu, nếu cậu cứ khăng khăng không buông tha tôi, thì tôi cũng có thể làm bất cứ chuyện gì - Tổng giám đốc Phó, cậu tha cho tôi đi, chuyện này đối với cậu cũng không có ảnh hưởng gì, hà tất phải kết thù chứ, nhiều chuyện không bằng ít chuyện, cậu nói có đúng không?"

Phó Dư Hạc đặt ngón tay lên ghế sô pha bọc da, kiên nhẫn nghe ông ta nói xong, nụ cười không chạm đến đáy mắt, nói: "Sếp Từ, tôi cũng không phải người sợ chuyện."

Giọng điệu của anh rất hòa nhã, nhưng dù hòa nhã đến đâu, đối phương cũng không dám xem thường, sếp Từ nghe anh nói vậy, liền hiểu rằng anh không có ý định nhượng bộ, ông ta nói vài câu đầy ẩn ý, rồi "bốp" một tiếng cúp điện thoại.

Trước đây Phó Dư Hạc không có mâu thuẫn gì với Từ thị, sau đó mâu thuẫn giữa Từ Phàm Siêu và Thẩm Dịch, cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, chỉ là cảnh cáo thôi, nhưng vị sếp Từ này quá tham lam, vươn tay quá dài, Phó Dư Hạc đương nhiên không phải người chịu ngồi yên.

Tổng giám đốc Từ thị này, thủ đoạn làm ăn không sạch sẽ, những năm qua không ít lần làm chuyện mờ ám, mấy năm gần đây mới bớt đi nhiều, nhưng chuyện của những năm trước, muốn điều tra, cũng không phải là không tra ra được.

Ban đầu Phó Dư Hạc chỉ muốn gây chút phiền phức cho ông ta, không ngờ lại có thu hoạch lớn.

Trong kinh doanh, anh luôn quyết đoán, hành động tàn nhẫn, đã cắn, thì phải cắn cho ra miếng thịt.

Anh đưa điện thoại cho trợ lý Vương, tâm trạng có vẻ không tệ, trợ lý Vương lúc nãy còn hơi không quen với vẻ hòa nhã của anh, sếp Phó trước đây, đều nói thẳng những lời cay nghiệt, sợ đối phương làm liều, kiểu khiêu khích bằng nụ cười này không giống anh - nhưng hình như lại càng khiến người ta tức giận hơn.

Khiến người ta cảm thấy như đánh vào bông.

"Hôm nay đến đây thôi." Phó Dư Hạc liếc nhìn đồng hồ, "Chuẩn bị tài liệu cho kỹ, đừng để xảy ra sai sót."

"Vâng, vậy tôi ra ngoài trước sếp Phó." Trợ lý Vương nói.

Phó Dư Hạc gật đầu, anh mở điện thoại ra xem tin nhắn hôm nay.

Không biết Thẩm Dịch đang làm gì, nghĩ đến cậu cả ngày tràn đầy năng lượng, Phó Dư Hạc liền liên tưởng đến hình ảnh chú chó cắn phá đồ đạc trong nhà.

...

Phó Dư Hạc dạo này rất bận, sau khi đi công tác về, anh cũng không có nhiều thời gian ở bên Thẩm Dịch, thời gian đến kỳ thi đại học cũng không còn bao lâu nữa, Phó Dư Hạc cũng tự kiềm chế bản thân, không chiếm quá nhiều thời gian học tập của Thẩm Dịch.

Yêu đương với một cậu học sinh cấp ba, Phó Dư Hạc còn quan tâm đến thành tích của cậu hơn cả bố cậu, đôi khi anh còn có cảm giác như mình đang nuôi hai đứa em trai.

Tháng tư bắt đầu ấm lên, tiết Thanh minh mưa liên miên mấy ngày liền, hôm đó Phó Dư Hạc một mình đi thăm mộ bố mẹ, khi ra khỏi nghĩa trang, anh nhận được một cuộc điện thoại, là từ đồn cảnh sát, đối phương nói Thẩm Dịch xảy ra chuyện.

Khi tai nạn bất ngờ ập đến, Phó Dư Hạc vẫn chưa hoàn hồn, đó là khoảnh khắc hiếm hoi anh mất bình tĩnh.

Anh cầm một chiếc ô đen, đứng ở lối ra nghĩa trang, những hạt mưa rơi lộp độp trên ô, nước mưa tụ thành giọt rồi rơi xuống, màn mưa che khuất tầm nhìn.

"Anh Phó, anh còn đó không? Cậu ấy nói anh là người giám hộ của cậu ấy, bên này có chút việc cần xử lý, cần anh đến đây một chuyến, anh xem bây giờ có tiện không?"

Phó Dư Hạc: "Bây giờ em ấy thế nào rồi?"

"Anh đừng quá lo lắng, chỉ bị thương nhẹ thôi." Đầu dây bên kia nói.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó trong vòng một tiếng." Phó Dư Hạc cúp điện thoại, sải bước đi ra ngoài.

Đầu dây bên kia nói, có người muốn bắt cóc Thẩm Dịch, cuối cùng Thẩm Dịch không sao, nhưng bị thương nhẹ.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Thẩm Dịch ngồi trên ghế dài, nhìn mưa rơi ngoài cửa, vết thương trên tay và eo cậu đã được băng bó, nhưng quần áo vẫn dính đầy máu.

Cậu nghĩ, Phó Dư Hạc đến đây, chắc sẽ rất lo lắng.

Nhưng không còn cách nào khác, bố mẹ cậu không đáng tin lắm, lúc này chỉ có Phó Dư Hạc mới có thể đến.

Hôm nay là thứ sáu, sau khi tan học cậu đến hiệu sách mua tài liệu, đi một mình, kết quả trên đường đã xảy ra tai nạn, mấy ngày nay cậu luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, tai nạn hôm nay đã chứng minh cảm giác của cậu là đúng.

Thẩm Dịch hỏi hệ thống, tình tiết này có phải là "tình tiết bị bắt cóc" liên quan đến Phó Trừng trong cốt truyện gốc không, hệ thống đã cho cậu câu trả lời khẳng định.

Cốt truyện đã diễn ra sớm hơn, hình như là do cậu, gián tiếp ảnh hưởng đến sự phát sinh của một số chuyện.

Một bóng đen xuất hiện trong tầm mắt, Thẩm Dịch đứng dậy: "Anh."

Chiếc ô trên tay Phó Dư Hạc vẫn đang nhỏ nước, anh đi vào nhìn Thẩm Dịch từ trên xuống dưới, Thẩm Dịch biết anh đang nhìn gì, nói: "Em không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi."

"Ừ." Phó Dư Hạc nhìn chằm chằm vào vết máu trên quần áo cậu, ánh mắt hơi tối lại, "Đợi tôi ở đây."

Thủ tục cần thiết cho Thẩm Dịch đã được hoàn tất gần như xong xuôi, phần còn lại chủ yếu là do Phó Dư Hạc thương lượng. Anh cũng đã gặp những kẻ dự định bắt cóc Thẩm Dịch, trong số đó có hai tên vừa mới ra tù, và sau vụ này, chúng lại phải vào tù thêm lần nữa.

Phó Dư Hạc đưa Thẩm Dịch rời khỏi đồn cảnh sát, không nói gì, lái xe đến cửa nhà họ Phó, đưa cậu vào phòng mình, bảo cậu thay quần áo.

Thẩm Dịch cảm thấy mình lăn lộn mấy vòng trên đất bùn, bẩn thỉu, khó chịu, muốn tắm rửa, nhưng tay thuận lại bị thương, không tiện lắm.

"Em về trước nhé." Cậu nói.

"Tắm." Phó Dư Hạc nói, "Tôi tắm cho em."

Thẩm Dịch: "..."

Cậu nhận ra Phó Dư Hạc im lặng suốt dọc đường, không phải là bình tĩnh, mà là đang kìm nén cảm xúc không tốt trong lòng, cậu nói "được", đi theo Phó Dư Hạc vào phòng tắm, rất phối hợp.

Vết thương trên người cậu đã được băng bó, không thể dính nước, Phó Dư Hạc cẩn thận tránh những chỗ đó, anh để tay Thẩm Dịch đặt lên vai mình, "Đỡ tôi, đứng vững, đừng ngã."

Thẩm Dịch dùng sức một chút, "Ồ."

Gội đầu trước, rồi mới tắm, Thẩm Dịch liên tục nói chuyện.

"Thực ra em đánh nhau cũng được lắm." Cậu nói với giọng điệu thoải mái, "Không có gì to tát, chỉ là chỗ đó hơi nhỏ, nếu không thì không bị thương..."

Phó Dư Hạc im lặng lắng nghe, lấy khăn lau người cho cậu, bảo cậu tối nay ở lại đây đừng về, ý là sợ cậu lại xảy ra chuyện gì, Thẩm Dịch cũng không phản đối.

Buổi tối, Phó Trừng thấy Thẩm Dịch bị thương, khá ngạc nhiên, hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra, Thẩm Dịch nói qua loa đại khái, tiện thể dặn cậu ta sau này cẩn thận, đừng đi một mình.

Thẩm Dịch ngủ trong phòng Phó Dư Hạc, đây đã thành thói quen của cậu khi ngủ lại đây, nửa đêm, Thẩm Dịch tỉnh dậy, đưa tay sờ sang bên cạnh trong chăn, trống không, chỉ còn lại hơi ấm.

Thẩm Dịch nhận ra, chuyện này khiến Phó Dư Hạc rất để tâm.

Cậu cũng không ngủ nữa, nhắm mắt nằm trên giường đợi nửa tiếng, đợi đến khi Phó Dư Hạc trở về, Phó Dư Hạc đứng bên giường một lúc, rồi mới leo lên giường nằm xuống, vừa vào trong chăn, Thẩm Dịch liền ôm lấy anh.

"Anh, trên người anh, mùi thuốc lá nồng quá." Giọng Thẩm Dịch khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ.

"Vậy sao?" Phó Dư Hạc nói, "Tôi để bay hết mùi rồi mới vào mà."

"Hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe." Thẩm Dịch nói.

Phó Dư Hạc không nói gì, khi Thẩm Dịch tưởng anh sắp ngủ thì anh đột nhiên nói: "Là lỗi của tôi."

Chuyện này anh đoán được là do ai làm, Thẩm Dịch bị liên lụy.

Nghe anh nói vậy, Thẩm Dịch bỗng nhiên như nhìn thấy kết cục của Phó Dư Hạc trong cốt truyện gốc, chìm đắm trong sự tự trách, trở thành nút thắt trong lòng không ai có thể gỡ bỏ.

"Em không trách anh." Thẩm Dịch nói, "Anh đừng tự ý quyết định thay em."

Phó Dư Hạc không nói gì, áp trán vào cậu, xoa đầu cậu, rồi vuốt xuống dái tai cậu, "Ngủ đi."

"Ai cũng nói eo đàn ông là quan trọng nhất." Trong bóng tối, Thẩm Dịch đột nhiên thở dài, "Eo em bị thương rồi, sau này phải làm sao đây."

Phó Dư Hạc: "..."

Nghe giọng điệu này của cậu, người không biết còn tưởng không chữa khỏi được nữa.

"Anh không quan tâm sao?" Thẩm Dịch đặt tay lên eo Phó Dư Hạc, "Chuyện này liên quan đến, chất lượng mát-xa sau này đấy."

"Ngủ đi." Lại nói hai chữ này, giọng Phó Dư Hạc không còn trầm thấp như vừa rồi nữa.

...

Thẩm Dịch không biết Phó Dư Hạc cuối cùng đã giải quyết chuyện này như thế nào, chỉ biết dạo này anh rất bận, nhưng vẫn kiên trì thay thuốc cho cậu mỗi ngày, vết thương của Thẩm Dịch ở tay thuận và eo, mấy ngày nay sinh hoạt bất tiện, nên tạm thời ở lại nhà Phó Dư Hạc.

Cậu thu dọn vài bộ quần áo mang đến, treo trong tủ quần áo của Phó Dư Hạc, quần áo của hai người để cạnh nhau, tương phản rõ rệt, nhưng lại có một sự ấm áp khác lạ.

Vết thương lành chậm, vết thương ở eo Thẩm Dịch là vết dao, phải khâu mấy mũi, mỗi lần Phó Dư Hạc thay thuốc cho cậu, đều có thể nhìn thấy vết thương dữ tợn đó, đến khi cắt chỉ, vết thương lành lại để lại một vết sẹo.

Phần thịt non màu hồng biến thành một vết sẹo, nằm nghiêng trên eo Thẩm Dịch kéo dài đến xương hông, trông rất nam tính và quyến rũ trên lớp cơ bắp mỏng manh.

Thẩm Dịch không mấy bận tâm đến việc trên người có sẹo hay không, chỉ cảm thấy sau khi vết thương lành lại, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.

Trên đường từ bệnh viện về nhà, Thẩm Dịch ngồi ở ghế sau, cúi đầu lướt điện thoại, thấy nhóm buôn chuyện trong trường hôm nay hoạt động sôi nổi khác thường.

Giao diện đều là trò chuyện ẩn danh, từng dòng tin nhắn cứ thế hiện lên.

【Mọi người thấy chuyện công ty nhà Từ Phàm Siêu chưa?】

【Không phải chứ, công ty thật sự phá sản rồi à?】

【Những thứ đó thật hay giả vậy, sao lại thấy bố cậu ta giống trùm xã hội đen thế.】

【Bố cậu ta nhìn trông dữ tợn ghê, trời ơi, đáng sợ quá, giao dịch không thành còn đe dọa người khác nữa chứ.】

【Khá lắm.】

【Hóng hóng.】


Thẩm Dịch nghiêng đầu nhìn Phó Dư Hạc bên cạnh, Phó Dư Hạc nhận thấy ánh mắt của cậu, nói: "Tôi đưa em về trước."

"Ồ." Thẩm Dịch quay đầu lại.

Phó Dư Hạc: "Vết thương cảm thấy thế nào rồi?"

Thẩm Dịch: "Đau."

"Đau chỗ nào?" Phó Dư Hạc khẽ nhíu mày.

Thẩm Dịch nhìn anh, không nói gì, Phó Dư Hạc lại hỏi thêm một lần nữa, vài giây sau, Thẩm Dịch cười rộ lên, ghé sát vào tai anh nói nhỏ: "Anh à, em đặc biệt thích anh - lúc anh lo lắng cho em."

Phó Dư Hạc: "..."

Thẩm Dịch dựa vào lưng ghế, yết hầu chuyển động, giọng nói trong trẻo phát ra tiếng cười khe khẽ vui vẻ. Cậu không để ý đến những tin nhắn trên điện thoại, đây chỉ là một biến cố nhỏ bé trong cuộc sống thường ngày của cậu.

Đến thứ Hai tuần sau khi đến trường, cậu đã không còn gặp lại Từ Phàm nữa.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tất cả lại trở về như cũ, nhưng Thẩm Dịch không quay về nhà họ Phó nữa, sau khi tan học vẫn trở về nơi đó, chỉ thỉnh thoảng quay lại căn hộ để dọn dẹp vài bộ quần áo, giống như kiến tha, từng chút một chuyển đồ đến chỗ Phó Dư Hạc, quần áo chiếm nửa tủ quần áo của anh.

Thứ Sáu, tại tòa nhà giảng dạy, lớp 12/1, học sinh trực nhật cầm giẻ lau bảng, lau đi dòng chữ "Đếm ngược 30 ngày đến kỳ thi đại học" ở góc trên bên phải, sửa thành "29", không khí trong lớp học rất yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách.

Bên ngoài nắng gắt, mặt trời chói chang.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, gõ cửa, bảo mọi người ngẩng đầu lên, tổ chức cho học sinh đi chụp ảnh tốt nghiệp, học sinh mặc đồng phục xếp hàng trên sân, nhiếp ảnh gia đứng ở phía trước, "Tách" một tiếng, khoảnh khắc này được lưu giữ lại.

Thời gian đếm ngược từ ba chữ số, thành hai chữ số, rồi từ hai chữ số, thành một chữ số...

Trước kỳ thi đại học, trường cho nghỉ ba ngày, Thẩm Dịch và Phó Trừng đều bình tĩnh, ở nhà nghỉ ngơi.

Tối hôm trước kỳ thi, Phó Dư Hạc nhìn hai người đã sắp xếp xong đồ đạc cần mang theo, nói: "Ngày mai anh đưa hai đứa đến địa điểm thi."

Tháng trước, Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc sống khá nhạt nhẽo, thời gian của hai người thường xuyên lệch nhau, dường như chỉ trong nháy mắt, thời gian đã trôi qua rất nhanh.

"Sau khi thi đại học xong, anh sẽ đưa hai đứa đi ăn ngon." Phó Dư Hạc nói.

Phó Trừng: "Dạ."

Thẩm Dịch: "Có quà tốt nghiệp không ạ?"

"Hai đứa muốn gì?" Anh hỏi.

Phó Trừng: "Đi du lịch!"

"Còn em muốn—" Thẩm Dịch trầm ngâm một lúc, "Đợi thi xong rồi nói sau."

"Được, tối nay ngủ sớm đi."

"Vâng ạ."

"Em biết rồi."

Kỳ thi đại học là một bước ngoặt trong đời người, không chỉ học sinh mà phụ huynh cũng căng thẳng không kém, ngày thi đại học, bên ngoài địa điểm thi đông nghịt người, không ít phụ huynh đứng đợi bên ngoài.

Phó Dư Hạc đưa hai người đến địa điểm thi, cũng không rời đi.

Kỳ thi đại học kéo dài hai ngày kết thúc, tiếng chuông cuối cùng vang lên, khép lại thời học sinh cấp ba, các thí sinh lần lượt bước ra khỏi địa điểm thi, xung quanh ồn ào náo nhiệt.

"Anh!"

Phó Dư Hạc vẫn nghe thấy giọng nói của Thẩm Dịch ngay lập tức, anh đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu lên, nhìn thấy chàng trai vẫy tay với mình dưới ánh mặt trời, nụ cười trên mặt trong sáng rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Anh cong môi cười.

Thẩm Dịch kéo Phó Trừng len qua đám đông, đi đến trước mặt Phó Dư Hạc, đưa tay ôm lấy anh, cả người dựa vào anh.

Cái ôm này ấm áp lại như đang làm nũng, mang theo cả sự mệt mỏi.

Phó Dư Hạc đưa tay xoa đầu cậu, hai người không ôm nhau quá lâu, sau khi tách ra, Phó Dư Hạc mới nhìn sang Phó Trừng bên cạnh, Phó Trừng đang nhìn anh với vẻ mặt mong đợi.

Anh đưa tay xoa đầu Phó Trừng, buông tay xuống, hỏi hai người: "Muốn ăn gì?"

Phó Trừng: "..."

Thật qua loa.

Nếu không có sự so sánh, Phó Trừng sẽ chỉ cảm thấy thái độ của Phó Dư Hạc là bình thường, nhưng một khi đã có sự so sánh, sự khác biệt liền hiện ra.

"Em muốn về nhà ngủ." Phó Trừng nói, sợi dây căng thẳng nhiều ngày đã được thả lỏng khi tiếng chuông địa điểm thi vang lên, theo sau đó là sự mệt mỏi đến muộn màng.

"Em cũng muốn về." Thẩm Dịch đồng tình.

"Được." Phó Dư Hạc không nói nhiều, "Về nhà trước, ngủ dậy rồi ăn."

Trên đường về có chút tắc đường, trên xe Phó Trừng đã ngủ gật, một mình ngồi ở ghế sau, ngẩng đầu, âm thanh bên tai mơ hồ, vừa về đến nhà liền chạy vào phòng nằm ngủ.

Phòng khách tầng một, Thẩm Dịch bưng đĩa hoa quả đã cắt sẵn, khi vào phòng Phó Trừng, Phó Trừng đã ngủ say như chết.

Cậu dùng nĩa xiên một miếng táo ăn, rồi quay sang phòng ngủ của Phó Dư Hạc.

Phó Dư Hạc đang thay quần áo trong phòng ngủ.

Rèm cửa sổ trong phòng đóng chặt, Phó Dư Hạc quay lưng về phía Thẩm Dịch, trên tay cầm chiếc áo sơ mi trắng vừa cởi ra, anh nghe thấy tiếng động, liếc mắt sang, không để ý lắm, đi đến mép giường lấy quần áo sạch.

"Anh, ăn hoa quả không?" Thẩm Dịch đi vào, đưa một quả dâu tây đến bên miệng Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc há miệng cắn một miếng.

"Không ngủ à?" Anh hỏi.

Thẩm Dịch: "Ngủ chứ."

"Ừm, lát nữa tôi lên thư phòng, em ngủ ở đây đi." Phó Dư Hạc nói.

Thẩm Dịch: "Anh cũng phải ở đây."

Phó Dư Hạc cười khẩy: "Sao, ngủ còn phải dỗ à?"

"Không phải." Thẩm Dịch nói, "Ý em là, anh không ở đây, em ngủ một mình sao được."

Phó Dư Hạc nhướn mày nhìn cậu.

Trong phòng có chút yên tĩnh, giọng nói của Thẩm Dịch không lớn, mang theo ngữ điệu lười biếng nghe có vẻ tùy ý lại quyến rũ lòng người, như giọng điệu nói chuyện với người yêu: "Dâu tây ngon không?"

Phó Dư Hạc nuốt nước miếng: "Cũng được."

Vừa dứt lời, người trước mặt đã áp sát hôn lên môi anh, nhẹ nhàng, rất mềm mại, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, mang theo chút ngứa ngáy, lại có chút tê dại, Phó Dư Hạc mím môi, trong nháy mắt nhớ lại sự cuồng nhiệt khi thân mật.

Giây tiếp theo, khi Thẩm Dịch lại áp sát, nụ hôn trở nên sâu hơn, trên người tỏa ra hơi thở xâm lược nồng nặc, quần áo trên tay Phó Dư Hạc rơi xuống, bị Thẩm Dịch đón lấy, ném lên giường.

"Quả thật rất ngon." Giữa nụ hôn, Thẩm Dịch nói không rõ ràng.

Phó Trừng ngủ là ngủ thật, còn Thẩm Dịch ngủ là ngủ với Phó Dư Hạc.

Phó Dư Hạc giữ chặt gáy cậu, đáp trả bằng nụ hôn nồng nhiệt hơn, anh là một người đàn ông trưởng thành, cuối cùng cũng được ăn mặn, vì Thẩm Dịch sắp thi đại học nên đã ăn chay một hai tháng, lúc này chuyện giường chiếu giống như nước lũ vỡ đê.

Nụ hôn cuồng nhiệt tạo ra tiếng động không nhỏ, hai người đều không mấy để ý, chỉ tập trung vào khoảnh khắc hiện tại.

Giường lõm xuống một mảng, hai người ôm hôn nhau, Thẩm Dịch quỳ trên giường, đưa tay sờ soạng bên gối.

Đầu Phó Dư Hạc đột nhiên căng cứng, lông mi khép lại run rẩy, anh mở mắt ra, đưa tay lên sờ, sờ thấy thứ gì đó mềm mại.

"Cái gì đây?" Anh thở hổn hển hỏi.

Thẩm Dịch nhìn đôi tai mèo màu trắng phấn trên đầu Phó Dư Hạc, kết hợp với khuôn mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng và sâu thẳm, sự tương phản nhưng lại hài hòa, cậu mỉm cười, nói: "Quà tốt nghiệp của em."

Cậu cúi xuống hôn lên khóe môi Phó Dư Hạc, ngón tay thon dài vòng lấy cổ tay Phó Dư Hạc, "Đừng gỡ ra."


Cuối cùng Phó Dư Hạc cũng biết thứ trên đầu mình là gì - nhìn từ trong gương, anh thậm chí còn không nhận ra Thẩm Dịch đã mang thứ này đến từ lúc nào, lại còn có dự mưu giấu sẵn dưới gối nữa chứ.

Sau đó, mỗi khi nhìn thấy thứ này, anh đều cảm thấy vô cùng khiêu gợi, rồi tai lại nóng ran.

Tuy nhiên, Thẩm Dịch lại cực kỳ thích thú với chiếc tai mèo này, mấy ngày sau đó vẫn tiếp tục chơi đùa với nó.

"Anh, anh thấy cái bờm tai mèo của em đâu không?"

Ngày thứ sáu sau khi thi đại học kết thúc, Thẩm Dịch đẩy cửa thư phòng của Phó Dư Hạc hỏi. Phó Dư Hạc ném đôi tai mèo trên tay vào ngăn kéo, thản nhiên nói: "Không thấy."

"Kỳ lạ." Thẩm Dịch nói, "Tối qua sau khi làm ở thư phòng, đáng lẽ phải ở đây chứ..."

Tim Phó Dư Hạc đập thình thịch, nhẹ nhàng nói: "Rơi rồi chắc."

"Ừm..." Thẩm Dịch nhìn quanh không thấy, "Thôi, mua cái khác vậy."

"Tôi sẽ không đeo đâu!" Phó Dư Hạc nghiến răng nói.

"Thật sao?" Thẩm Dịch nói, "Nhưng anh đeo trông rất đáng yêu mà."

"Đừng dùng từ ngữ kỳ lạ để miêu tả tôi."

Thẩm Dịch đi đến bàn làm việc, một tay chống bàn, người hơi cúi xuống, Phó Dư Hạc theo bản năng ngả người ra sau, tay kia của Thẩm Dịch vươn qua bàn chạm vào má anh.

"Tai anh đỏ rồi, anh ngại à?"

Phó Dư Hạc: "..."

"Mấy ngày nữa là sinh nhật em rồi." Thẩm Dịch hỏi, "Anh sẽ chuẩn bị bất ngờ cho em chứ?"

Phó Dư Hạc: "Muốn gì?"

Mắt Thẩm Dịch sáng lên: "Tai mèo màu đen."

Phó Dư Hạc: "..."

Trong đầu em, sao không thể có chút gì trong sáng hả!?

Sinh nhật Thẩm Dịch vào tháng bảy, đây là sinh nhật lần thứ mười chín của cậu.

Phó Trừng đã tặng quà cho cậu từ sáng sớm, là một quả bóng rổ mới, Phó Dư Hạc đến tối mới về, mang theo bánh kem, lúc đó Thẩm Dịch vừa chơi bóng rổ xong, mồ hôi nhễ nhại, cậu đi tắm rửa rồi xuống nhà, cùng hai anh em nhà họ Phó thổi nến cắt bánh kem.

Phó Trừng chơi mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi từ sớm, Phó Dư Hạc lấy quà của mình ra, Thẩm Dịch mở ra xem, là một đôi băng bảo vệ cổ tay màu xanh trắng.

"Cảm ơn anh." Thẩm Dịch đậy nắp hộp lại, tâm trạng rất tốt.

Phó Dư Hạc cúi đầu nhìn đồng hồ: "Muộn rồi, tôi lên lầu trước đây."

"Ừm—" Thẩm Dịch vừa ăn bánh kem vừa nói, "Anh không ăn chút nào sao?"

Phó Dư Hạc nói "Không ăn", rồi quay người lên lầu.

Bánh kem không ngấy, Thẩm Dịch ăn gần hết, ngồi ở phòng khách một lúc rồi mới lên lầu, cậu mở cửa phòng ngủ, bên trong không bật đèn, tối om, nhưng lại có tiếng động lách tách phát ra.

"Anh?" Thẩm Dịch bật đèn lên.

Căn phòng sáng trưng, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên ghế sofa, miệng ngậm thuốc lá, ánh mắt khinh thường nhìn sang, đầu thuốc lá đỏ rực chớp tắt.

Trên bàn bày la liệt đủ thứ đồ.

Ánh mắt Thẩm Dịch rơi vào... đôi tai mèo màu đen trên đầu anh, tim cậu đập thình thịch.

Phó Dư Hạc kéo kéo cà vạt đen, "Lại đây, mở quà."

Chiếc chuông trên tai mèo phát ra tiếng leng keng, như tín hiệu gọi bạn tình.


Kỳ nghỉ hè rất dài, thời tiết dần nóng lên.

Cuối tháng tám, sinh viên năm nhất nhập học, phân phòng ký túc xá và huấn luyện quân sự, thủ tục rườm rà, sau khi Thẩm Dịch bắt đầu học đại học, cậu và Phó Dư Hạc lại có một khoảng thời gian "yêu đương online", điện thoại video không hề gián đoạn.

Thẩm Dịch thích nghi tốt với cuộc sống đại học, lúc rảnh rỗi, cậu còn đến trường của Phó Trừng, ký túc xá của Phó Trừng có bốn người bạn cùng phòng, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, cậu cũng kết bạn được với những người bạn mới.

Sau khi Thẩm Dịch nhập học, Phó Dư Hạc thường xuyên đến Đại học H tìm cậu, anh cũng chưa bao giờ giấu giếm xu hướng tính dục của mình, dù có bị người khác bắt gặp, hay bị hỏi, anh đều thẳng thắn thừa nhận Phó Dư Hạc là bạn trai của mình, vì vậy những người bạn thân thiết xung quanh đều biết cậu đã có chủ.

Ở một mức độ nào đó, điều này đã giúp Thẩm Dịch tránh được không ít rắc rối từ những vệ tinh xung quanh.

Hệ thống im lặng trong một thời gian dài, đến năm thứ hai đại học của Thẩm Dịch, nó mới xuất hiện lại để thông báo về việc hoàn thành nhiệm vụ của cậu.

【Tiến trình cốt truyện đã kết thúc, đánh giá nhiệm vụ hoàn tất, đã kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của bạn, kết quả tốt.】 Hệ thống nói.

【Kết thúc rồi sao?】 Thẩm Dịch đang đi trên cầu thang ký túc xá của Đại học Z.

Hệ thống: 【Đúng vậy, mặc dù tôi không hiểu cảm xúc của bạn, nhưng chúc bạn sống vui vẻ.】

【Cậu cũng vậy, cảm ơn sự đồng hành của cậu.】 Thẩm Dịch lịch sự đáp lại.

Hệ thống: 【Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi.】

Hệ thống với tư cách là người giám sát có liên hệ với cậu, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống và Thẩm Dịch sẽ hoàn toàn mất liên lạc.

Đầu Thẩm Dịch đột nhiên đau nhói, khiến cậu phải vịn cầu thang dừng lại một lúc, âm thanh bên tai như thủy triều đột ngột rút đi, một lúc sau mới hồi phục lại.

"Bạn học, cậu không sao chứ?" Một nam sinh đang đi xuống cầu thang bên cạnh vỗ vai cậu.

"Không sao." Thẩm Dịch mỉm cười, bước tiếp lên lầu.

Cậu dừng lại trước cửa phòng 503, gõ cửa, rất nhanh, cửa mở ra, là một người đàn ông cao ráo mặc áo hoodie đen, khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt lạnh lùng, khi nhìn thấy cậu, trong mắt anh ta hiện lên chút kháng cự.

"Chào cậu, tôi tìm Phó Trừng." Thẩm Dịch nói.

Đây là bạn cùng phòng của Phó Trừng, họ Tiêu.

Người kia nghiêng người, gọi Phó Trừng một tiếng, rồi quay lại nói với cậu, "Phó Trừng đang tắm, đợi chút, vào đi."

"Tôi không vào đâu." Thẩm Dịch nói.

Vị bạn học Tiêu này, thái độ với cậu rất kỳ lạ.

Không lâu sau, Phó Trừng chạy ra từ bên trong, tay cầm điện thoại, "Vừa thấy tin nhắn, chạy một vòng ngoài sân vận động, giờ về tắm."

Thẩm Dịch khoác vai cậu ta, "Vừa hay dẫn cậu đi ăn ngon."

Cậu cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo, quay đầu nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của bạn học Tiêu, cậu mỉm cười.

"Anh Tiêu, em đi trước nhé, tối nay nếu em không kịp về thì—"

"Không được." Bạn học Tiêu ngắt lời cậu, "Tối nay tôi phải đi học bài, cậu tự mình về sớm đấy."

Phó Trừng: "... Vậy anh có muốn ăn gì không, tối em mua về cho anh."

Đối phương nghiêng mặt, ánh mắt dừng lại trên bàn tay Thẩm Dịch đang khoác vai Phó Trừng, khựng lại một chút, rồi gật đầu: "Cảm ơn, vậy tối nay tôi không tới nhà ăn nữa, cậu mua gì cũng được."

"Không sao, chuyện anh giúp em trước đây em vẫn chưa... ơ Thẩm Dịch Thẩm Dịch..." Phó Trừng bị Thẩm Dịch kéo ra khỏi ký túc xá.

"Nhanh lên nào, lát nữa anh cậu chờ sốt ruột rồi đấy." Thẩm Dịch kéo dài giọng nói.

Xe của Phó Dư Hạc đậu ở ngoài cổng trường, hôm nay ba người cùng nhau ăn tối, Phó Trừng theo Thẩm Dịch lên xe, vừa lên xe, cậu ta đã nhận ra bầu không khí trong xe không đúng, anh trai cậu ta ngồi phía sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khí thế quanh người kỳ lạ.

Cậu ta cũng không dám hỏi.

Ăn được nửa bữa, cậu ta liền chuồn mất, để lại Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc ăn được vài miếng liền đặt đũa xuống, nhìn Thẩm Dịch ăn.

Ăn xong bữa cơm này, Thẩm Dịch cũng không về trường, cùng Phó Dư Hạc đi khách sạn, vừa vào cửa, hai người liền quấn lấy nhau như lửa khô gặp củi.

Phó Dư Hạc và Thẩm Dịch đã hai tháng không gặp, Phó Dư Hạc đi xử lý một số việc, bị trì hoãn, lần này gặp lại có thể nói là vô cùng nồng nhiệt.

...

Ga trải giường nhàu nát, Thẩm Dịch tắm xong đi ra, Phó Dư Hạc ngồi trên ghế sô pha xem tivi, một lúc sau, hỏi cậu: "Học sinh trường em, đều nhiệt tình như vậy sao?"

"Hửm?" Thẩm Dịch không hiểu.

Phó Dư Hạc đưa điện thoại cho cậu, Thẩm Dịch nhận lấy xem, thấy một bức ảnh chụp màn hình, đó là lời tỏ tình của một nam sinh trên tường confession của trường, lời tỏ tình khá táo bạo, còn đặc biệt để lại số điện thoại.

Đại học không giống như cấp ba, nhiều người có cách thể hiện tự do hơn, nam sinh tỏ tình với Thẩm Dịch không ít, còn có cả sinh viên trường khác.

"Vậy ngày mai em... trùm bao bố lên đầu à?"

Khóe môi Phó Dư Hạc giật giật, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, ném cho Thẩm Dịch, không nhìn biểu cảm của cậu, nói: "Muốn đeo thì đeo, không muốn đeo thì cất đi."

Thẩm Dịch mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn, cậu nắm lấy tay Phó Dư Hạc, nhìn thấy chiếc nhẫn đôi trên ngón tay anh, lúc nãy trên giường, cậu hỏi Phó Dư Hạc sao lại đeo nhẫn, Phó Dư Hạc không nói, lúc này Thẩm Dịch đột nhiên hiểu ra.

"À..." Thẩm Dịch lấy chiếc nhẫn ra, đặt vào lòng bàn tay Phó Dư Hạc, khuỷu tay chống lên ghế sô pha, từ phía sau ôm lấy anh, đưa tay ra nói, "Anh đeo cho em thì em mới đeo."

Phó Dư Hạc không chút do dự đeo nhẫn vào ngón giữa của cậu. 

"Khẳng định chủ quyền à? Anh bá đạo quá đấy." Thẩm Dịch thở dài.

Phó Dư Hạc liếc cậu một cái, "Hối hận à?"

Hối hận cũng muộn rồi.

"Em thích lắm." Thẩm Dịch cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn bạc, xòe năm ngón tay ra, Phó Dư Hạc nắm lấy tay cậu, từng chút một luồn vào kẽ tay cậu. 

"Em là của tôi." Anh thì thầm khẳng định.

"Anh, anh có thích em không?" Thẩm Dịch hỏi.

Phó Dư Hạc giữ gáy cậu, nâng cằm lên hôn cậu.

Lâu sau, trong phòng vang lên tiếng thở dài khe khẽ: "Ừ, thích."

Thích từ rất lâu rồi.

"Em cũng thích anh."

"Em nói rồi."

"Em muốn nói."

"... Ừ, tôi nghe thấy rồi."

Về sau, còn rất lâu, rất lâu nữa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến