[NVCCMYD] - chương 22

Có muốn làm chút chuyện... thú vị không?

Đây mới là lời ám chỉ rõ ràng và mờ ám thực sự.

Chuyện thú vị, chuyện gì? Phó Dư Hạc không khó để tưởng tượng, từ lúc Thẩm Dịch đột nhiên tiến tới hôn anh, nhịp điệu của anh đã bị Thẩm Dịch dẫn dắt, lúc này nhịp tim trong lồng ngực cũng loạn nhịp.

Để che giấu sự rung động của mình, anh nhếch môi, hỏi ngược lại Thẩm Dịch: "Chuyện thú vị? Để cậu ngủ với tôi sao?"

Những lời thẳng thắn thường dễ khiến thiếu niên tuổi Thẩm Dịch ngại ngùng, nhưng Thẩm Dịch lại không hề ngượng.

"Chúng ta chẳng phải đã ngủ với nhau nhiều lần rồi sao?" Thẩm Dịch nói, "Từ tháng trước... Ưm..."

Miệng cậu bị bàn tay Phó Dư Hạc che lại.

Phó Dư Hạc nghiến răng, nhìn đôi mắt duy nhất lộ ra của Thẩm Dịch, trong sáng, linh động, lại có chút ranh mãnh, giấu giếm tâm tư xấu xa, giống như một chú cáo nhỏ lanh lợi, rất biết cách lừa người.

Khuôn mặt Thẩm Dịch rất nhỏ, đây là kết luận Phó Dư Hạc rút ra khi bàn tay anh che khuất nửa dưới khuôn mặt cậu.

Đôi môi ấm áp dưới lòng bàn tay rất mềm mại, hơi thở nóng bỏng, dưới sự bao phủ kín mít của bàn tay anh, dường như nhiệt độ đang từ từ tăng lên, làn da trên khuôn mặt trơn nhẵn của cậu rất mịn màng, khi đến gần, còn có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ nhỏ xíu trên mặt cậu.

Cậu không hề động đậy, cứ để mặc Phó Dư Hạc che miệng mình, ánh mắt nhìn chằm chằm, trong đôi đồng tử đen láy có hình ảnh phản chiếu của Phó Dư Hạc.

Hoàn hồn, Phó Dư Hạc vội vàng rụt tay lại, vì muốn ngăn Thẩm Dịch nói ra những lời không nên nói, anh đã dùng sức hơi mạnh, trên mặt Thẩm Dịch lưu lại vài dấu tay, như đang lặng lẽ tố cáo hành vi bạo lực của Phó Dư Hạc, nhưng lại vô cớ thêm vài phần gợi tình, khiến người ta muốn lưu lại nhiều dấu vết hơn.

Thẩm Dịch: "Anh, anh chột dạ cái gì?"

Đúng là họ đã ngủ với nhau, không phải kiểu ngủ trong sáng, nhưng cũng chưa đến bước cuối cùng.

Phó Dư Hạc không nhìn thẳng vào cậu, chỉ liếc nhìn cậu, nói: "Cậu không biết xấu hổ sao?"

"Tại sao phải xấu hổ?" Thẩm Dịch nói, "Đối mặt với ham muốn của mình là đáng xấu hổ sao? Anh - chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến sao?"

Dù Phó Dư Hạc không muốn thừa nhận, nhưng đúng là anh đã từng nghĩ đến, hơn nữa còn là từ rất sớm, lúc đó chỉ là suy nghĩ mơ hồ, không cụ thể.

Đối mặt với ham muốn không phải là đáng xấu hổ, nhưng Phó Dư Hạc không muốn thảo luận chủ đề riêng tư này với Thẩm Dịch ở đây.

"Cậu có giác ngộ này, khiến tôi hơi ngạc nhiên." Phó Dư Hạc lảng tránh câu hỏi phía sau của cậu.

Ở tuổi của Thẩm Dịch, đối với chuyện tình dục, chắc là đã hiểu, cũng có sự tò mò và bị cám dỗ, nhưng đồng thời cũng xấu hổ không dám nói ra.

Ví dụ như phản ứng của Phó Trừng.

Lần trước chỉ là một bức thư tình bị anh phát hiện, Phó Trừng cũng đã đỏ mặt.

Vậy mà Thẩm Dịch lại như thể trời sinh không biết hai chữ "xấu hổ", đối mặt với những chuyện thường ngày thì chín chắn, từng trải, mặt khác lại rất ngây thơ.

"Giác ngộ sao... lúc anh hôn em, em đã có rồi." Thẩm Dịch nói, "Tuy lúc đó không nghĩ sẽ làm với anh, nhưng dù sao có vài chuyện, vốn dĩ không thể kiểm soát được, giống như lần trước anh lừa em về nhà, bảo em giúp anh đánh tay ưm—"

Miệng Thẩm Dịch lại bị bịt kín.

Cậu chớp mắt.

Câu "lừa cậu về nhà" khiến Phó Dư Hạc vừa muốn cười vừa thấy đau đầu, chỉ cần sơ sẩy một chút, Thẩm Dịch sẽ lôi chuyện cũ ra nói lung tung, anh cảm thấy nói chuyện ở đây vẫn quá nguy hiểm, chủ đề trò chuyện của hai người luôn không được trong sáng cho lắm.

Nhưng nhắc đến chuyện này, Phó Dư Hạc vẫn thấy hơi ngứa răng, "Cậu không thấy sướng sao?"

Thẩm Dịch: "Ưm ưm ưm."

Sướng.

"Anh! Thẩm Dịch! Sao hai người còn chưa vào?" Phó Trừng ở phòng khách hét lên.

"Tới ngay đây." Phó Dư Hạc buông Thẩm Dịch ra, "Đừng nói nhảm trước mặt Phó Trừng."

"Ừ." Thẩm Dịch ngoan ngoãn gật đầu như một chú chó ngao Tây Tạng đã được thuần hóa, "Yên tâm đi, em biết phải làm sao."

Tốt lắm, Phó Dư Hạc bắt đầu thấy bất an.

"Sao giờ mới vào?" Phó Trừng hỏi Thẩm Dịch.

Vết đỏ trên mặt Thẩm Dịch vẫn chưa tan hết, rất mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ là dấu vết gì, cậu thản nhiên bịa chuyện: "Khóa ba lô của tôi bị mắc vào áo, anh cậu giúp tôi gỡ ra."

"Ồ." Phó Trừng không nghi ngờ, "Ba lô cậu đựng nhiều táo quá, còn có mấy cái hộp nhỏ nữa, lát nữa cậu có mang hết về không?"

Ba người đi trên cầu thang, Phó Dư Hạc đi cuối cùng, anh nghe hai người nói chuyện, liền nhìn chiếc ba lô căng phồng của Thẩm Dịch, trước đó anh đã thấy chiếc ba lô này có vẻ đầy đặn bất thường, nhưng không nghĩ nhiều.

Thẩm Dịch và Phó Trừng vừa nói chuyện vừa đi vào phòng Phó Trừng, Phó Dư Hạc đi đến thư phòng.

"Ơ, hôm nay anh tôi lại mua đồ ngọt về." Phó Trừng vừa vào cửa đã nhìn thấy chiếc túi quen thuộc trên bàn, "Anh tôi dạo này bị làm sao vậy..."

"Không tốt sao?" Thẩm Dịch thành thạo ngồi xuống ghế sofa.

"Cũng không phải." Phó Trừng cười cười, nói, "Chỉ là... cảm thấy lâu rồi không được như vậy, hồi nhỏ tôi mới được đối xử như thế..."

Phó Trừng cảm thấy gần đây anh trai mình đã dịu dàng hơn rất nhiều, thường xuyên mua đồ ăn ngon cho cậu ta, điều này khiến cậu ta có cảm giác như trở về hồi còn nhỏ, trước khi bố mẹ mất, mặc dù anh trai cậu ta ít thể hiện cảm xúc, nhưng không khó hiểu như bây giờ, anh ấy cũng sẽ dẫn cậu ta đi chơi, mua đồ ăn ngon cho cậu ta như những người anh trai bình thường khác.

Cậu ta cảm thán vài câu, Thẩm Dịch ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe cậu ta nói xong, hai tay đặt trên bàn học, cằm chống lên mu bàn tay, "Vậy sao? Nhưng anh trai cậu trông cũng giống người sẽ làm những chuyện này mà."

Phó Trừng có chút ngạc nhiên, "Anh ấy giống sao? Tôi cứ tưởng cậu sẽ thấy anh ấy rất..."

Cậu ta nhất thời không nghĩ ra từ nào để hình dung, "Khó gần, dù sao cũng không giống người sẽ làm những chuyện này."

Chỉ nhìn vẻ ngoài và khí chất, anh trai cậu ta rất dễ khiến người khác sợ hãi, không dám nhìn thẳng, ngay cả Phó Trừng khi đối mặt với anh ấy cũng sẽ vô thức căng thẳng.

"Anh trai cậu..." Thẩm Dịch dừng lại một chút, khuôn mặt Phó Dư Hạc hiện lên trong đầu cậu, suy nghĩ một lúc, "Dù sao cũng rất tốt với cậu."

Rất đáng yêu, lúc giận dữ trông giống như một chú mèo xù lông, muốn xoa đầu, nhưng Phó Dư Hạc chắc chắn sẽ không để cậu xoa đâu, anh ấy hơi keo kiệt.

Thẩm Dịch hoàn toàn không biết suy nghĩ vuốt râu hùm trong đầu mình nguy hiểm đến mức nào.

Phó Trừng gật đầu đồng tình với lời nói của Thẩm Dịch, cậu ta lấy bánh ngọt ra khỏi túi, "Cậu muốn ăn cái nào?"

Thẩm Dịch chỉ vào: "Bánh crepe xoài."

Phó Trừng đặt bánh crepe xoài trước mặt cậu.

"Anh trai cậu trước đây có đánh nhau không?" Thẩm Dịch vừa mở hộp bánh vừa hỏi, Phó Dư Hạc được miêu tả từ miệng Phó Trừng, mang lại một cảm giác khác lạ.

"Có." Phó Trừng nói, "Tôi chỉ thấy anh tôi đánh nhau một lần..."

Đánh rất mạnh nữa.

Lần đó suýt chút nữa khiến cậu ta bị ám ảnh tâm lý với anh trai mình, sau đó anh trai cậu ta để dỗ dành cậu ta, một tay xách cặp sách, một tay dắt cậu ta đi mua bánh ngọt để trấn an, lúc đó Phó Trừng mới tám tuổi, anh trai cậu ta mười lăm tuổi, gia đình vẫn còn trọn vẹn.

"Anh tôi trước đây tính tình không tốt lắm." Phó Trừng nói.

Thẩm Dịch: "Bây giờ cũng không tốt lắm."

Phó Trừng: "Cậu không sợ anh tôi nghe thấy sao?"

"Cách âm nhà cậu tốt lắm mà." Thẩm Dịch nói như đang khen ngợi.

Phó Trừng: "Sao cậu biết?"

Thẩm Dịch khựng lại, "Chuyện này, nhìn là biết mà."

Phó Trừng: "...Cũng đúng."

Nhưng vẫn thấy kỳ lạ.

Một tiếng sau, Phó Trừng hoàn toàn đắm chìm vào việc học bên bàn học, điện thoại Thẩm Dịch hết pin, muốn mượn sạc dự phòng của cậu ta, thấy cậu ta đang tập trung như vậy, cậu không lên tiếng, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Cậu dựa vào tường ngoài cửa, nhắn tin.

【Thẩm Dịch: Anh, anh đang ở đâu?】

【Phó Dư Hạc: Phòng ngủ.】

Chưa đầy một phút, Thẩm Dịch đã đến trước cửa phòng ngủ của Phó Dư Hạc, cậu vừa giơ tay gõ cửa một cái, thì cánh cửa phòng ngủ không khóa đã hé mở một khe hở, cậu đẩy cửa bước vào.

Phó Dư Hạc đang ngồi trên ghế sô pha, hai chân dang ra, người hơi cúi về phía trước, trên bàn trà đặt laptop, anh đang gọi video trao đổi chi tiết công việc với người khác, Thẩm Dịch vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói báo cáo công việc của người đầu dây bên kia.

Nghe thấy tiếng động cậu bước vào, Phó Dư Hạc tranh thủ liếc nhìn cậu một cái, Thẩm Dịch đi vòng qua camera của laptop, đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện, lấy một chiếc đệm ngồi xuống, hai tay nâng mặt, khóe môi cong lên nhìn Phó Dư Hạc.

Phó Dư Hạc: "..."

Anh tập trung nhìn vào màn hình laptop, nhưng sự chú ý lại bị người đang nhìn chằm chằm anh phân tán.

Anh vừa làm việc vừa để ý đến Thẩm Dịch, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, mười mấy phút sau mới kết thúc cuộc gọi video này.

"Chuyện gì?" Anh hỏi.

Thẩm Dịch giơ điện thoại trên tay lên lắc lắc, "Anh, có sạc pin không? Điện thoại em hết pin rồi."

"Trong ngăn kéo, tự lấy đi." Phó Dư Hạc hất hàm về phía bàn.

Thẩm Dịch tìm thấy sạc pin, cắm điện thoại vào sạc, quay lại hỏi Phó Dư Hạc: "Cho em mượn máy tính được không?"

"Làm gì?" Phó Dư Hạc hỏi.

Thẩm Dịch: "Học bài."

Phó Dư Hạc cố tình nói: "Mật khẩu là sinh nhật tôi."

"Ồ." Thẩm Dịch không hỏi sinh nhật anh là ngày nào, chuyện này, cậu nhớ rất rõ.

Điều này khiến Phó Dư Hạc thoải mái hơn rất nhiều.

Khi Thẩm Dịch đi đến bên cạnh Phó Dư Hạc, cậu bỗng nhiên cúi người xuống, ghé sát vào môi anh ngửi ngửi, "Anh, anh lại hút thuốc rồi."

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt Phó Dư Hạc, anh không né tránh, khẽ cười nói: "Mũi chó."

Trong phòng không có mùi thuốc lá, Phó Dư Hạc hút thuốc ở ban công.

Ngay sau đó, đôi môi gần trong gang tấc của Thẩm Dịch đã áp sát lại, giữa môi lưỡi có vị ngọt ngào, cậu tách hàm răng Phó Dư Hạc ra, trêu chọc đầu lưỡi ướt át của anh.

Nụ hôn này khác với nụ hôn chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước ở cửa ra vào lúc trước, mà là một nụ hôn ướt át và sâu lắng, Phó Dư Hạc vui vẻ đón nhận nụ hôn này, và càng lúc càng mãnh liệt, khi Thẩm Dịch lùi lại, Phó Dư Hạc giữ chặt gáy cậu, kéo dài nụ hôn.

Thẩm Dịch đã không còn sự vụng về, non nớt như lần đầu tiên hôn, chỉ biết làm theo bản năng, bây giờ cậu đã biết cách làm thế nào để cả hai đều cảm thấy thoải mái, đây là kinh nghiệm rút ra từ nhiều lần thử nghiệm, mà người thầy đã cho cậu kinh nghiệm, là người đã từng nói kỹ thuật hôn của cậu rất tệ.

Hơi thở nóng bỏng, nhịp tim mất cân bằng, không khí như bị rút dần đi, Phó Dư Hạc hơi cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, cảm giác mất kiểm soát đang lan rộng, anh mặc cho mình bị cảm giác mất kiểm soát này xâm chiếm, không ngăn cản.

Tiếng thở dốc khe khẽ vang vọng trong phòng, hồi lâu mới yên tĩnh trở lại.

...

Phó Dư Hạc nằm trên ghế sô pha, đưa tay che mắt, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, trên mặt và vành tai đều hơi ửng đỏ, như bị bắt nạt quá mức, có chút chật vật.

Thẩm Dịch ngồi bên ghế sô pha vo tròn tờ khăn giấy rồi ném vào thùng rác, hoàn hảo trúng đích.

Phó Dư Hạc hơi dịch tay ra, giọng nói có chút lười biếng: "Mấy hôm nữa tô phải đi công tác."

"Đi bao lâu?" Thẩm Dịch nghiêng đầu.

Phó Dư Hạc: "Khoảng nửa tháng."

Thẩm Dịch: "Ồ, em biết rồi."

Phó Dư Hạc vẫn chưa quên sự thay đổi trước sau của Thẩm Dịch sau chuyến công tác lần trước, khi anh nhắc đến chuyện này, Thẩm Dịch suy nghĩ một lúc, rồi cười nói: "Vì anh quá thờ ơ với em, đi mà không nói với em một lời nào, em rất thất vọng."

Tâm trạng của thiếu niên dường như đến nhanh mà đi cũng nhanh, khi nhắc lại chuyện này, trên mặt không hề có chút oán giận nào, cũng không nhìn ra là thất vọng hay tức giận.

Vì thất vọng, nên từ bỏ theo đuổi anh rồi sao? Thật thiếu kiên nhẫn.

Thẩm Dịch thiếu kiên nhẫn đi vào nhà vệ sinh rửa tay, quay lại ngồi xuống ghế sô pha, mở máy tính, Phó Dư Hạc ngồi một lúc, cũng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Khi anh đi ra, anh nghe thấy một số âm thanh không bình thường, tiếng thở dốc ái muội xen lẫn tiếng rên rỉ, anh dừng lại ở cửa một chút, suýt nữa thì tưởng Thẩm Dịch vừa ghi âm, anh đi đến phía sau Thẩm Dịch, nhìn thấy hình ảnh trên máy tính, sắc mặt anh thay đổi vài lần.

"Cậu mượn máy tính của tôi, chỉ để xem thứ này?" Anh hỏi với giọng điệu kỳ lạ.

Thẩm Dịch nghiêng đầu, giải thích: "Điện thoại em hết pin rồi."

Trọng tâm của Phó Dư Hạc là ở thứ cậu đang xem, còn trọng tâm của Thẩm Dịch là xem bằng cái gì, hai người hoàn toàn không nói cùng một chuyện.

"Xem cùng không?" Thẩm Dịch mời.

Một tiếng "tách" nhỏ, âm thanh trong phòng biến mất, Phó Dư Hạc đã tắt máy tính trước mặt Thẩm Dịch, cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Phó Dư Hạc.

"Cố ý à?"

Thẩm Dịch: "Cố ý cái gì?"

Phó Dư Hạc: "Còn giả vờ."

Từ lúc bước vào cửa đã liên tục ám chỉ anh.

Thẩm Dịch nhìn trong veo: "Giả vờ cái gì?"

"Cậu nói xem?"

"Anh, đừng đánh đố em, em không hiểu."

"Hừ."

"Anh—"

Phó Dư Hạc chậm rãi ngồi xuống, "Không giả vờ thì nói đi, xem mấy thứ này làm gì?"

"Học bài chứ sao." Thẩm Dịch nói như lẽ đương nhiên.

Phó Dư Hạc chợt nhớ đến câu "học bài" mà Thẩm Dịch nói khi mượn máy tính của anh, anh khựng lại, cười khẩy một tiếng, quả nhiên là học bài.

"Ham học thế sao?" Anh nói, "Vậy thì học cho tốt, học xong nói cho tôi biết, đã học được gì."

Thẩm Dịch đang học lớp 12, bài vở nhiều, Phó Dư Hạc nhiều lúc sẽ không chủ động làm phiền cậu, chỉ chờ cậu đến tìm mình, họ sẽ hôn nhau say đắm trong thư phòng, phòng ngủ hoặc nhà vệ sinh, nhưng vẫn chưa vượt qua ranh giới cuối cùng.

"Em biết rồi, thầy Phó." Thẩm Dịch lại mở máy tính, cũng không quan tâm Phó Dư Hạc đang ngồi bên cạnh, công khai xem phim người lớn.

Thẩm Dịch sờ túi quần, bên trong còn lại cây kẹo mút cuối cùng, vị dâu.

Phó Dư Hạc vốn định làm khó cậu, kết quả thấy cậu rất thoải mái, còn ăn kẹo mút, hương thơm ngọt ngào thoang thoảng quanh chóp mũi anh, anh phát hiện người bị làm khó không phải Thẩm Dịch, mà là chính mình.

"Đang nghĩ gì vậy?" Anh thuận miệng hỏi.

Thẩm Dịch: "Chân anh đẹp hơn chân cậu ta."

Phó Dư Hạc: "..."

Thẩm Dịch: "Eo cũng nhỏ hơn cậu ta, còn có cơ bắp—"

"Đủ rồi." Phó Dư Hạc nuốt nước bọt, bị mấy câu nói của cậu làm đến mức không chịu nổi, dùng giọng điệu ngây thơ nói ra những lời khiêu gợi như vậy, kích thích rất lớn. Anh vội vàng đứng dậy, "Tôi có chút việc phải xử lý ở thư phòng, cậu tự chơi đi."

Thẩm Dịch vẻ mặt hào hứng: "Không kiểm tra em nữa sao?"

Phó Dư Hạc cười lạnh một tiếng, cảm thấy Thẩm Dịch cố tình, anh quay lưng lại với cậu, không trả lời câu hỏi của cậu.

Thẩm Dịch khó hiểu, nghe thấy tiếng đóng cửa "rầm" một cái, lẩm bẩm: "Sau này kiểm tra cũng được."

-

Đêm Giáng sinh hôm đó, khi Thẩm Dịch về nhà, trên tay cậu có thêm một túi táo - Phó Dư Hạc đưa cho, bảo cậu bổ sung thêm vitamin.

Phó Dư Hạc đi công tác hơn nửa tháng, không kịp về đón Tết Dương lịch, tối hôm trước Tết Dương lịch, anh gọi điện cho Phó Trừng, nói chuyện chưa được hai câu đã cúp máy, rồi gọi cho tên nhóc vô lương tâm kia.

"Anh!" Thẩm Dịch vô lương tâm vui vẻ chào hỏi, "Chào buổi tối."

Căn hộ cao tầng ở khu cao cấp, Thẩm Dịch dựa vào ban công, chóp mũi hơi đỏ lên vì gió lạnh, cũng không vào trong phòng, ánh đèn phòng khách hắt ra, chiếu sáng một nửa người cậu.

Cậu nhìn tuyết rơi trên bầu trời đêm, khóe môi khẽ cong lên.

Bầu trời đen kịt như tấm màn, đèn đường bên dưới lẻ loi, những bông tuyết bay lả tả rơi xuống đất, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, mấy hôm trước đã bắt đầu có tuyết rơi lác đác, chỉ là không nhiều.

"Ở ngoài à?" Giọng Phó Dư Hạc truyền đến từ đầu dây bên kia, giọng điệu tùy ý có phần dịu dàng, như mang theo chút hơi ấm.

Thẩm Dịch: "Bên này có tuyết rơi rồi, anh, bên đó anh có tuyết rơi không?"

Phó Dư Hạc kéo rèm cửa khách sạn ra, không biết từ lúc nào bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi, "Ừ, có tuyết rơi."

Điều này khiến Phó Dư Hạc nảy sinh một tâm lý kỳ lạ, như thể đang ở những nơi khác nhau, ngắm cùng một trận tuyết, thêm phần lãng mạn, trái tim anh rung động một chút, rất muốn ôm người ở đầu dây bên kia - chỉ là một cái ôm đơn giản.

"Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?" Thẩm Dịch hỏi.

Phó Dư Hạc: "Ừ."

Thẩm Dịch: "Anh, về sớm đi, lâu không gặp anh, em nhớ anh."

Phó Dư Hạc hít sâu một hơi rồi thở ra, anh lấy một điếu thuốc ngậm trên miệng, "Nhớ tôi?"

Anh lại cười khẩy một tiếng: "Nhớ tôi hay là muốn làm gì đó với tôi?"

"Cái nào cũng được." Thẩm Dịch nói, cậu nghe thấy tiếng bật lửa nhỏ xíu từ đầu dây bên kia, đoán Phó Dư Hạc lại hút thuốc rồi.

"Có chuyện gì phiền lòng sao?" Cậu hỏi.

Phó Dư Hạc không nói gì, im lặng một lúc.

Cũng không hẳn là chuyện phiền lòng, chỉ là một chuyện luôn canh cánh trong lòng anh thôi.

Chiều nay—

Phó Dư Hạc dẫn trợ lý Vương đi gặp đối tác, hai bên bàn bạc xong xuôi, ai về nhà nấy, trên đường về khách sạn, Phó Dư Hạc ghé qua cửa hàng chuyên bán loại đồng hồ anh thường đeo.

Ánh đèn vàng ấm áp sáng trưng trong cửa hàng, trợ lý Vương hỏi anh có muốn mua đồng hồ về cho Phó Trừng không, về phương diện này, trợ lý Vương có kinh nghiệm hơn, trước đây Phó Dư Hạc đi công tác ở đâu, thỉnh thoảng cũng mua quà về cho Phó Trừng, nhưng rất ít khi đích thân đi chọn đồ.

Trợ lý Vương giới thiệu một mẫu đồng hồ mới, nói: "Mẫu này khá phù hợp với nam sinh tuổi bọn họ."

Phó Dư Hạc mua, nhưng không đi ngay, đồng hồ của anh cũng gần đến lúc phải thay rồi, nhân viên cửa hàng giới thiệu cho anh vài mẫu, Phó Dư Hạc ưng ý một chiếc đồng hồ kiểu dáng đơn giản nhưng chi tiết tinh xảo, anh lấy hai chiếc.

Lúc đó trợ lý Vương hơi thắc mắc: "Hai chiếc? Sếp Phó còn mua cho ai nữa sao?"

Phó Dư Hạc "ừ" một tiếng.

Trợ lý Vương có bạn gái, nên nhanh chóng đoán ra việc mua đồng hồ đôi là để tặng người yêu, anh ta nói với Phó Dư Hạc, nếu là mua cho bạn gái, thì chiếc đồng hồ đó không phù hợp lắm với nữ giới, đa số cổ tay phụ nữ nhỏ nhắn, đeo dây nhỏ hơn sẽ đẹp hơn.

Phó Dư Hạc liếc nhìn anh ta: "Tôi trông giống người có bạn gái sao?"

Trợ lý Vương: "..."

Anh ta lập tức im lặng.

Nói cũng phải, mặc dù anh ta chưa từng thấy Phó Dư Hạc để ý đến cô gái nào, nhưng trạng thái gần đây của anh, thật sự có chút giống, ngày nào cũng tươi cười, trông như gặp chuyện vui, còn thường xuyên bảo anh ta mua bánh ngọt mang về nhà.

Trợ lý Vương từng đoán Phó Dư Hạc đang "giấu mỹ nhân".

Khác với suy nghĩ quanh co của trợ lý Vương, sau khi nhận được đồng hồ, Phó Dư Hạc chỉ nghĩ, rốt cuộc khi nào Thẩm Dịch mới tỏ tình với anh, nói thích anh, hay là... Thẩm Dịch chỉ đơn thuần thích kiểu quan hệ thể xác này?

Sau khi giai đoạn đầu nóng vội qua đi, Phó Dư Hạc dần dần cũng nhận ra có gì đó không ổn - mặc dù ban đầu anh cũng vui vẻ duy trì kiểu quan hệ này, nhưng bây giờ anh không muốn tiếp tục như vậy nữa.

Trong phòng khách sạn, hai chiếc hộp được mở ra trên bàn trà, bên trong là hai chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo, Phó Dư Hạc ngồi trên ghế sô pha, phì phèo thuốc lá.

"Cậu thích tuyết không?" Anh hỏi Thẩm Dịch ở đầu dây bên kia.

Thẩm Dịch cũng không quá để ý đến việc anh chuyển chủ đề, cậu đáp: "Cũng được."

Cậu đưa tay ra ngoài, bông tuyết rơi trên đầu ngón tay liền tan ra, cậu nghĩ, hình như rất nhiều thứ đẹp đẽ đều rất ngắn ngủi.

"Tuyết tan lạnh quá." Thẩm Dịch nói.

Phó Dư Hạc: "Mặc thêm áo vào."

Thẩm Dịch đợi một chút, như đang oán trách tủi thân: "Hết rồi sao? Anh, anh keo kiệt quá, quan tâm em nhiều hơn đi."

Phó Dư Hạc: "..."

Anh vừa nghe đã biết chứng "làm nũng" gián tiếp của Thẩm Dịch lại tái phát, luôn dùng giọng điệu và thái độ như vậy để cố tình trêu chọc anh, lúc đầu Phó Dư Hạc còn mắc bẫy, bây giờ thì không... nhưng vẫn không khỏi xao xuyến, cứ như thể, họ là một cặp tình nhân đang yêu đương nồng nhiệt.

Trong kế hoạch cuộc đời của Phó Dư Hạc chưa từng tính đến chuyện yêu đương, nhưng bây giờ cũng có thể có.

Không nhận được hồi âm, Thẩm Dịch cũng không buồn bã: "Đừng để bị lạnh anh nhé, mấy hôm nữa về em sẽ ủ ấm giường cho anh."

Phó Dư Hạc: "..."

Anh dựa vào ghế sô pha, vành tai hơi nóng lên, khẽ cười một tiếng, giọng điệu không khác gì thường ngày: "Nhớ kỹ lời cậu nói đấy."

Không lâu sau, Thẩm Dịch cúp điện thoại, đầu ngón tay lạnh buốt, cậu nhìn màn hình điện thoại đã tắt một lúc, bông tuyết từ bên ngoài rơi xuống màn hình điện thoại, hóa thành nước.

Trong lòng trống rỗng, hình như có chút cô đơn.

Thẩm Dịch cảm thấy mình thật sự có chút nhớ Phó Dư Hạc, lần trước Phó Dư Hạc đi công tác, cậu chưa có cảm giác này.

Cậu nhét điện thoại vào túi, duỗi người, bước những bước lười biếng từ ban công về phòng, không ngủ được, vậy thì làm việc khác vậy.

Đèn phòng tắm sáng lên, tiếng nước chảy rào rạt, nước ấm bắn lên gạch men, bốc hơi nước trắng xóa, mái tóc đen của Thẩm Dịch ướt sũng, được vuốt ra sau đầu, cậu ngẩng đầu lên, dòng nước chảy từ đường viền hàm dưới xuống, theo những đường nét cơ bắp săn chắc chảy xuống sàn nhà.

Một lúc lâu sau, cậu cúi đầu thở hổn hển, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt bình thản nhìn những đầu ngón tay ửng đỏ vì nước ấm.

Hình như không được, cảm giác không giống như với Phó Dư Hạc, sau đó chỉ còn lại sự trống rỗng vô tận, không thỏa mãn.

... Muốn được ôm quá.

Vài phút sau, cậu khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm: "Nhớ anh quá, anh ơi."

...

Thứ tư.

Ngày đầu tiên của kỳ thi cuối kỳ lớp 12, trời càng ngày càng lạnh, gió lạnh buốt giá ngoài trời, tiếng chuông kết thúc bài thi cuối cùng vang lên, không lâu sau, học sinh lần lượt đi ra khỏi trường.

"Cậu có cảm thấy... bọn họ đang theo dõi chúng ta không?" Phó Trừng kéo vạt áo Thẩm Dịch, nhỏ giọng hỏi.

Đa số lá trên hai hàng cây ngô đồng trước cổng trường đã rụng hết, cành cây đung đưa trong gió lạnh, giờ tan học, cổng trường toàn là học sinh, những học sinh đi xe đạp lướt qua bên cạnh họ, mang theo từng cơn gió lạnh.

Thẩm Dịch nghiêng đầu liếc mắt nhìn phía sau, mấy tên thanh niên nhuộm tóc đang giữ khoảng cách không xa không gần đi theo họ, vừa đi vừa hút thuốc.

"Hơi quen mắt." Thẩm Dịch nói.

Phó Trừng: "Tháng trước ở quán net, chính là mấy tên đó, cậu quên rồi sao?"

Thẩm Dịch chợt hiểu ra, "À..."

Phó Trừng: "Bọn họ theo dõi chúng ta làm gì?"

Cậu ta không nghĩ ra mình và Thẩm Dịch có thù oán gì với bọn họ, những người này họ cũng không tiếp xúc.

"Đi dạo một vòng đi." Thẩm Dịch nói.

Phó Trừng: "..."

Thẩm Dịch mỉm cười: "Đi thôi, đến trạm xe buýt."

Bên đó đông người.

Thẩm Dịch đã từng bị theo dõi, trước khi cậu chuyển nhà, nhưng những người đó kỹ thuật theo dõi không tốt lắm, cứ nhìn trộm cậu, lại còn bám rất sát, rất nhanh đã bị Thẩm Dịch phát hiện và cắt đuôi.

Lần này... Thẩm Dịch liếc nhìn Phó Trừng, Phó Trừng thể lực không tốt, không chạy được.

Phó Trừng bám sát Thẩm Dịch, rõ ràng là rất căng thẳng.

Xe buýt đến, họ lên xe, mấy người đó cũng lên theo, trên xe không còn chỗ ngồi, Thẩm Dịch đứng gần cửa xuống xe.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ lùi dần, xe báo đến trạm đã được vài trạm, cuối cùng đến gần khu nhà Thẩm Dịch ở, hai người xuống xe, vừa xuống xe, Thẩm Dịch liền bước nhanh hơn.

Khi bốn tên côn đồ đầu nhuộm chen chúc xuống xe buýt, đã không thấy bóng dáng họ đâu nữa, lúc đó Thẩm Dịch và Phó Trừng đang trốn ở một bên, nhìn bọn họ rời đi.

Phó Trừng tính tình hiền lành, không gây chuyện, Thẩm Dịch nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, suy nghĩ, sau khi loại trừ vài suy đoán trong đầu, đại khái đã có hướng.

Ngày hôm sau thi xong, Thẩm Dịch lại thấy bốn người đó, đối phương nhìn chằm chằm vào cậu không chút che giấu, Thẩm Dịch biết mình đã đoán đúng, mấy người này đến vì cậu. Hôm nay tan học cậu tìm cớ đuổi Phó Trừng đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Phó Trừng phải mất mười phút nữa mới ra.

Thẩm Dịch lên xe buýt trước, bốn người đó đi theo cậu.

Gần khu nhà Thẩm Dịch ở có một sân bóng rổ bỏ hoang, khi cậu mới chuyển đến đã nắm rõ địa hình xung quanh, bình thường có người thích đến đó chơi bóng rổ, cầu lông, trời lạnh thì ít người đến.

Hôm nay bốn người đó đi theo cậu đến đó, liền thấy Thẩm Dịch, người đã trốn tránh họ hôm qua quay người lại, đặt ba lô sang một bên, kéo khóa áo khoác ra, cười rạng rỡ với bọn họ.

"Bọn mày theo dõi tao có chuyện gì sao?"

"Chậc, bị phát hiện rồi à." Tên đầu vàng cầm đầu lên tiếng.

Thẩm Dịch: "Rõ ràng như vậy, giả vờ không phát hiện ra khó lắm."

Câu nói này lộ rõ sự khinh thường đối với bọn họ, tên đầu vàng khó chịu nhìn cậu: "Nhóc con, nói chuyện nghe muốn ăn đòn đấy."

"Vậy sao?" Thẩm Dịch liếc nhìn bọn họ, "Hình như tao không quen bọn mày."

"Thẩm Dịch phải không, có người thuê bọn tao đến gây chút phiền phức cho mày, mày ngoan ngoãn để anh em đánh một trận, bọn tao cũng dễ bề báo cáo."

"À... vậy đến đây đi." Thẩm Dịch nói một cách sảng khoái.

Bốn người nhìn nhau, không biết cậu đang giở trò gì, một lúc sau, tên đầu vàng vỗ vào đầu người bên cạnh, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, lên đi."

...

Bốn tên thanh niên cao gầy bị đánh gục xuống đất, trơ mắt nhìn chàng trai trông vô hại, nhàn nhã lấy ra một cuộn dây thừng từ trong ba lô——

Chết tiệt, một học sinh không mang sách vở trong cặp mà lại mang dây thừng, bị bệnh à.

"Đeo nặng thật đấy." Thẩm Dịch nói, "Cứ tưởng không dùng đến, may mà..."

Không hiểu sao, bọn họ nghe ra được hàm ý trong câu nói này - may mà bọn họ đến, không làm cậu thất vọng.

"Thấy bọn mày tự tin như vậy, tao còn tưởng mấy người bọn màt giỏi đánh nhau lắm chứ." Thẩm Dịch trói bọn họ lại thành một cục, "Bọn mày có quen Từ Phàm Siêu không?"

Tên đầu vàng nghe nửa câu trước, chửi thầm một câu, nghe đến nửa câu sau, hơi thở khựng lại, nói: "Không quen."

Thẩm Dịch gật đầu, ra vẻ đã hiểu, cậu cầm điện thoại đi sang một bên, gọi cho Từ Phàm Siêu, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, nói "alo" với giọng điệu rất khó chịu.

"Người mày tìm đang ở trong tay tao." Thẩm Dịch ngồi dưới rổ bóng rổ.

Từ Phàm Siêu: "Người nào? Mày đang làm cái trò gì vậy?"

Thẩm Dịch đi tới đá tên đầu vàng một cái, "Mày tên gì?"

Tên đầu vàng chửi rủa, Từ Phàm Siêu đầu dây bên kia rõ ràng là nghe thấy tiếng động, im lặng một cách kỳ lạ vài giây.

"Tao không quen ai hết, đừng có đổ oan cho tao, ai biết mày đắc tội với ai!"

Từ Phàm Siêu nói xong liền "bốp" một tiếng cúp máy.

Thẩm Dịch đeo ba lô đứng dậy, nhìn bốn người bị trói lại thành một cục, "Chủ của bọn mày không định quản bọn mày nữa rồi."

Cậu nhét điện thoại vào túi, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang bên phải, dưới gốc cây ngoài sân bóng rổ, có một người đang đứng, trên tay cầm ba lô, đang ngẩn người nhìn Thẩm Dịch, bị Thẩm Dịch bắt gặp.

Thẩm Dịch ngạc nhiên một chút: "Phó Trừng?"

Phó Trừng đứng vài phút, rồi bước tới.

Thẩm Dịch: "Sao cậu lại ở đây?"

Phó Trừng: "Đi theo, tôi thấy cậu ra khỏi cổng trường, bọn họ đi theo cậu, tôi liền... bắt taxi."

Sau đó, cậu ta nhìn thấy một Thẩm Dịch khác, so với người bạn tốt hiền lành, năng động, dường như không có khuyết điểm thường ngày, Phó Trừng cảm thấy vừa rồi mình đã nhìn thấy một Thẩm Dịch cấp độ đầu gấu.

Thẩm Dịch: "..."

Cậu nhất thời không nghĩ ra được lý do nào, tên nhóc ngây thơ thật sự nghiêm túc thì không dễ lừa.

Bốn mắt nhìn nhau không nói gì.

"Về nhà thôi." Thẩm Dịch nói.

Phó Trừng: "...Ồ."

"Này! Thằng nhóc kia, cởi trói cho bọn tao! Đệt, mày..."

Những tiếng chửi rủa đều bị bọn họ bỏ lại phía sau, không ai để ý, Phó Trừng hoàn toàn đang ngẩn người, còn Thẩm Dịch thì đang nghĩ xem mình có làm gì quá đáng không, khiến Phó Trừng bị sốc.

Đến cổng nhà họ Phó, Thẩm Dịch theo thói quen đi theo Phó Trừng vào nhà, đi đến cửa, Phó Trừng đột nhiên lên tiếng: "Thẩm Dịch."

"Hửm?" Thẩm Dịch hoàn hồn.

Phó Trừng: "Cậu..."

Thẩm Dịch: "Dọa cậu sợ rồi à?"

Phó Trừng: "Cậu có học võ à, cái đó, quật qua vai, đỉnh quá!"

Thẩm Dịch ngẩn người: "Cậu vừa rồi cứ nghĩ đến chuyện này thôi sao?"

Phó Trừng gãi đầu, cười cười: "Cũng hơi ngạc nhiên."

Trước đây Phó Trừng cũng từng đánh nhau với Thẩm Dịch một lần, nhưng lần đó Phó Trừng hoàn toàn chìm đắm trong việc tự mình ra tay, không quá chú ý đến trạng thái của Thẩm Dịch khi đánh nhau, lần này với tư cách là người xem, cậu ta thấy rất rõ ràng, khí chất đó hoàn toàn không liên quan gì đến dịu dàng.

"Cậu muốn học, tôi có thể dạy cậu." Thẩm Dịch nói.

Phó Trừng ôm cậu một cái, xua tan khoảng cách vừa rồi, "Chúng ta là anh em tốt mà."

Thẩm Dịch hơi cúi người, nháy mắt: "Ừ."

"Lần sau đừng đuổi tôi đi nữa." Phó Trừng buông cậu ra, không hiểu sao, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

Một bóng người đang đứng trên ban công tầng hai, nhấp một ngụm cà phê.

Hai người dưới lầu vừa vào cửa, đã thấy trên giá giày thiếu một đôi dép, thêm một đôi giày da, không lâu sau, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Phó Dư Hạc xuất hiện ở đầu cầu thang.

Anh mặc áo phông rộng màu sẫm, quần dài màu đen, ăn mặc rất tùy ý, trông vừa sang trọng vừa lười biếng như một chú mèo quý tộc, chậm rãi bước xuống cầu thang bằng đôi dép lê màu xám.

Phó Trừng: "Anh, anh về rồi."

Phó Dư Hạc: "Ừ."

Thẩm Dịch vẫn cười tươi như thường chào hỏi: "Anh, chào buổi chiều."

Cậu đứng sau lưng Phó Trừng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phó Dư Hạc không chút kiêng dè, trang phục ở nhà khiến anh thêm phần dịu dàng.

Hai người lần lượt bước vào cửa, Phó Dư Hạc lấy ra một chiếc túi đưa cho Phó Trừng, nói là quà anh mua cho, Phó Trừng mở ra thấy là đồng hồ, rất thích.

"Đánh nhau à?" Câu này của Phó Dư Hạc rõ ràng là hỏi Thẩm Dịch.

"Anh, chuyện này không liên quan đến Thẩm Dịch." Phó Trừng vẫn còn nhớ lần trước cậu ta đưa Thẩm Dịch về nhà, cũng là lần Thẩm Dịch đánh nhau, cậu ta cho rằng chính vì lần gặp mặt đầu tiên đó, đã khiến anh trai cậu ta có ấn tượng không tốt với Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch cúi đầu nhìn bản thân: "Nhìn ra từ đâu vậy?"

"Quần áo bẩn rồi." Phó Dư Hạc chỉ vào bên hông cậu.

Thẩm Dịch: "Mắt tinh thật đấy."

Phó Dư Hạc hỏi bọn họ chuyện gì đã xảy ra, Phó Trừng nói mấy hôm nay có mấy người theo dõi họ, để tránh anh trai mình lại hiểu lầm Thẩm Dịch, Phó Trừng đã tự học được cách nói dối không chớp mắt, thêm mắm thêm muối nói rằng Thẩm Dịch vì cậu ta, đã một mình đánh nhau với bọn họ.

Phó Dư Hạc thản nhiên, ánh mắt hơi tối lại, "Vậy sao?"

Phó Trừng gật đầu.

Phó Dư Hạc không nói gì nữa, "Hôm nay thi thế nào?"

Phó Trừng: "Chắc là cũng được."

Thẩm Dịch: "Cũng như mọi khi thôi."

Phó Dư Hạc: "Thi tốt sẽ dẫn hai đứa đi chơi."

"Ba chúng ta sao?" Mắt Phó Trừng sáng lên.

Phó Dư Hạc: "Ừ."

Thẩm Dịch hỏi: "Vậy nếu thi không tốt thì sao?"

Phó Dư Hạc dạo này bận rộn, đã cho trợ lý nghỉ phép mấy ngày, anh nói: "Thi tốt dẫn hai đứa đi chơi là phần thưởng, thi không tốt, cùng nhau đi chơi coi như là an ủi."

Thẩm Dịch: "Được thôi, cảm ơn anh."

Phó Trừng học theo: "Cảm ơn anh."

Ngày mai không phải đến trường, không cần dậy sớm, tối hôm đó Thẩm Dịch ở trong phòng Phó Trừng đến chín giờ, bên ngoài bắt đầu mưa phùn, cửa sổ phủ một lớp sương mù.

Thẩm Dịch ra khỏi phòng Phó Trừng, không về phòng mình, mà lập tức đi đến phòng Phó Dư Hạc.

Phó Dư Hạc đã đợi từ lâu, ngồi trên ghế sô pha với tư thế bá đạo, "Cởi áo ra."

Thẩm Dịch đang cúi xuống để ba lô bỗng khựng lại, "Như vậy không ổn lắm đâu anh."

"Cứ thế này mà làm luôn sao?" Cậu cụp mắt xuống, ra vẻ e thẹn.

Phó Dư Hạc nói với giọng khó chịu: "Trong đầu toàn nghĩ gì vậy, coi chỗ tôi là chỗ bán dâm à? Cho tôi xem vết thương trên người cậu."

Thẩm Dịch không còn vẻ e thẹn nữa, thở dài tiếc nuối.

Phó Dư Hạc nghe thấy: "..."

Hình như anh đã dẫn Thẩm Dịch đi lạc đường rồi.

Thẩm Dịch cởi từng món đồ ra, bên hông cậu có một vết bầm tím, là do va vào khung bóng rổ khi đánh nhau, Thẩm Dịch nhìn bề ngoài là một chàng trai năng động, tràn đầy sức sống, và thực tế cũng đúng là như vậy.

Cơ thể cậu không hề gầy yếu, cơ bắp săn chắc, cũng rất đẹp, đường nét rõ ràng, mượt mà, đường nhân ngư kéo dài đến mép quần, quyến rũ người ta nhìn xuống phía dưới.

"Anh." Thẩm Dịch nghiêng người, nhưng không thể tránh khỏi ánh mắt của Phó Dư Hạc, "Đừng nhìn em như vậy, em sẽ ngại lắm."

Phó Dư Hạc im lặng, anh nghi ngờ Thẩm Dịch không biết ngại là gì, "Đi tắm đi, tôi bôi thuốc cho cậu."

"Ồ." Thẩm Dịch nhặt quần áo lên.

Phó Dư Hạc đứng dậy tìm một bộ quần áo sạch sẽ ném cho Thẩm Dịch: "Ném quần áo vào sọt đồ bẩn, mặc bộ này đi."

Khi Thẩm Dịch tắm xong đi ra, Phó Dư Hạc đã đặt thuốc lên bàn trà, Thẩm Dịch tự giác đi tới ngồi xuống, Phó Dư Hạc bôi thuốc và xoa bóp cho cậu.

Lòng bàn tay anh ấm áp, lực đạo vừa phải, vết bầm tím trên eo Thẩm Dịch lúc đầu xoa còn hơi đau, sau đó thì thoải mái đến mức rên rỉ.

Phó Dư Hạc xoa chậm lại, "Đừng phát ra âm thanh kỳ lạ."

Thẩm Dịch: "Ồ."

Rồi lại tiếp tục rên rỉ.

Phó Dư Hạc dừng tay.

"Anh?" Thẩm Dịch nghiêng đầu.

Phó Dư Hạc: "Được rồi, tôi đi rửa tay."

Anh đứng dậy dọn dẹp thuốc men, đi vào phòng vệ sinh khoảng mười phút mới ra, Thẩm Dịch nằm trên ghế sô pha chơi mini game trên điện thoại, hiệu ứng âm thanh của trò chơi vang vọng trong phòng.

Phó Dư Hạc đứng bên cạnh cậu, dùng khăn giấy lau khô tay.

"Cho cậu."

Một chiếc hộp nhỏ được đưa đến trước mặt Thẩm Dịch, Thẩm Dịch bỏ điện thoại xuống, ngồi dậy nhận lấy, mở ra xem thì thấy một chiếc đồng hồ đeo tay, cậu lấy ra đeo thử lên cổ tay, "Rất vừa vặn, cảm ơn anh."

Đương nhiên là vừa vặn, cổ tay Thẩm Dịch to bao nhiêu, Phó Dư Hạc gần như đã đo hết rồi, "Thích không?"

"Thích chứ, em cũng chuẩn bị quà cho anh." Thẩm Dịch đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Phó Dư Hạc nhìn cậu cầm ba lô lên, lục lọi một hồi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, đặt lên bàn, bao bì trông giống như kẹo cao su, nhìn kỹ một chút, trên đó viết [0.01/siêu mỏng/trải nghiệm cực đỉnh...].

Phó Dư Hạc: "..."

Sau đó, một thứ khác được lấy ra từ ba lô của Thẩm Dịch, trên đó là hộp đóng gói toàn tiếng Anh, Phó Dư Hạc nhận ra từ khóa - chất bôi trơn.

Phó Dư Hạc: "..."

Tại sao trong ba lô lại có những thứ này?

Cậu còn bao nhiêu bất ngờ mà tôi chưa biết nữa đây?

Thật là... một món quà bất ngờ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến