[NVCCMYD] - chương 12

Sau một thoáng im lặng—

Thẩm Dịch nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, giọng điệu nghi ngờ: “Không phải chứ anh, anh định không nhận à?”

Phó Dư Hạc nhìn cậu một cái, rồi quay mặt đi, thản nhiên nói: “Cậu có điều kiện gì? Nói đi.”

“Em vẫn chưa nghĩ ra anh ạ.” Thẩm Dịch tiến lên một bước, lại gần Phó Dư Hạc hơn. Phó Dư Hạc theo bản năng cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần không phải là chuyện tốt, anh lùi lại một bước, đến khi lưng chạm vào tường.

Thẩm Dịch vẫn tiếp tục tiến tới, Phó Dư Hạc hạ giọng, đưa tay ra chắn giữa hai người, “Nói chuyện cho đàng hoàng.”

Thẩm Dịch nắm lấy tay anh, những ngón tay cậu luồn vào kẽ tay anh, siết chặt, nói: “Em đang nói chuyện rất đàng hoàng mà.”

Tay còn lại của cậu chống lên tường, ngay cạnh mặt Phó Dư Hạc. Ngay cả biểu cảm cũng tùy tiện, khinh khỉnh hệt như hành động của cậu, hoàn toàn không giống đang “nói chuyện đàng hoàng”.

Bóng dáng Thẩm Dịch bao phủ lấy Phó Dư Hạc, tay cậu đang nắm tay anh nghịch ngợm những ngón tay của anh, đầy ẩn ý, nhẹ nhàng kẹp vào gốc ngón tay anh, đầu ngón tay cậu lướt nhẹ trên mu bàn tay anh, giống như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi thú vị.

Thời tiết đầu đông bắt đầu se lạnh, ngón tay cậu cũng hơi lạnh, cảm giác từ những ngón tay của Thẩm Dịch truyền đến ngực Phó Dư Hạc, khiến trái tim anh rung động vì sự trêu chọc mờ ám này.

Hành động này của Thẩm Dịch giống như một tín hiệu, phá vỡ lớp vỏ bọc bình tĩnh, kéo bọn họ trở về đêm hôm đó, nói với Phó Dư Hạc rằng, mọi thứ không thể nào trở lại như trước nữa - tuy rằng trước đây cũng chẳng tốt đẹp gì.

“Tôi không rảnh chơi trò chơi với cậu.” Phó Dư Hạc cụp mắt xuống, giọng điệu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, “Nếu cậu chưa nghĩ ra, vậy thì thôi.”

“Thôi?” Thẩm Dịch hỏi lại, “Thôi là sao? Là anh không định thực hiện lời hứa, hay là đợi em nghĩ xong rồi nói tiếp?”

Phó Dư Hạc: “…”

Bất ngờ là cậu lại nắm được trọng điểm.

“Đợi cậu nghĩ xong rồi hãy nói.” Phó Dư Hạc đưa tay đang khoác áo khoác đồng phục lên đẩy cậu, nhưng không đẩy ra được, anh ngẩng đầu lên, Thẩm Dịch vẫn nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc.

“Nếu sau này anh nuốt lời thì sao?” Thẩm Dịch nói.

Phó Dư Hạc: “Sẽ không.”

Thẩm Dịch: “Có phải anh đang đợi em quên chuyện này không?”

Phó Dư Hạc: “…”

Cậu còn rất giỏi nhìn thấu lòng người.

“Em sẽ không quên đâu.” Thẩm Dịch nói.

Phó Dư Hạc chợt khựng lại: “Đó là… lần đầu của cậu?”

Anh vốn định nói “nụ hôn đầu”, nhưng lại cảm thấy ba chữ này có chút khó nói ra trong tình huống này, vì vậy anh đã đổi cách diễn đạt khác, nhưng sau khi nói ra lại cảm thấy càng kì lạ hơn.

“Lần đầu tiên” luôn khó quên và đặc biệt, ba chữ này chứa đựng quá nhiều ý nghĩa.

Thẩm Dịch mười tám tuổi, chưa từng yêu đương, chưa từng hôn ai, nằm trong phạm vi bình thường nhưng cũng có chút bất ngờ.

Bầu không khí mờ ám, lãng mạn như biến thành những sợi tơ mỏng manh, quấn quanh hai người, chằng chịt, khó gỡ, mơ hồ nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, nhưng lại truyền tải rõ ràng cảm giác chỉ có thể cảm nhận mà không thể diễn tả thành lời đến trái tim của họ.

“Phải.” Thẩm Dịch không hề do dự, thẳng thắn thừa nhận, “Anh cũng vậy đúng không?”

Phó Dư Hạc theo phản xạ lập tức phản bác: “Tôi không phải.”

Câu trả lời của Thẩm Dịch khiến anh có một cảm giác thỏa mãn kì lạ, nhưng anh không muốn để Thẩm Dịch biết hai người đều giống nhau, ít nhất, anh phải chiếm thế thượng phong trong chuyện này.

Thẩm Dịch khẽ thở dài: “À…”

Sau đó, cậu đưa lưỡi ra, liếm đôi môi đỏ mọng, để lại một lớp nước bóng, nói: “Hôm đó nhìn anh, em còn tưởng anh cũng…”

“Kỹ năng hôn của anh không tốt lắm.” Cậu nhận xét, “Không bằng em.”

Đêm đó, khi môi hai người vừa chạm vào nhau, cả hai đều không có động tĩnh gì, Phó Dư Hạc trông có vẻ ngây người, như thể bị sốc bởi cảm giác môi chạm môi, không có động tác tiếp theo, cho đến khi Thẩm Dịch chủ động, rồi mới dẫn đến những chuyện sau đó.

Nếu đêm đó Thẩm Dịch không đáp lại nụ hôn của anh, khiến anh bị mê hoặc, có lẽ sau đó sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đôi môi ướt át của Thẩm Dịch, nụ cười dịu dàng trên môi, trong mắt Phó Dư Hạc đều là sự quyến rũ, thủ đoạn tuy vụng về, hèn hạ… nhưng lại hiệu quả.

“Đêm đó là tôi say rượu.” Phó Dư Hạc lại nhấn mạnh một lần nữa.

Thẩm Dịch ngẩng đầu lên: “Vậy bây giờ anh tỉnh táo rồi.”

Phó Dư Hạc: “Vậy thì sao?”

“Vậy thì…” Thẩm Dịch đột nhiên tiến sát lại, rút ngắn khoảng cách vốn đã không còn bao nhiêu giữa hai người, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt nhau.

Nhịp tim Phó Dư Hạc loạn nhịp, anh cụp mắt xuống, rồi lại ngẩng lên, hàng mi run rẩy, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Em muốn anh tỉnh táo mà nhớ kỹ cảm giác em mang lại cho anh.” Thẩm Dịch nói.

“Không cần.” Phó Dư Hạc nói.

Thẩm Dịch hạ giọng, hơi thở phả vào tai anh, rất thân mật, cậu hỏi: “Vậy thì cái gì mới là cần?”

“Câu hỏi của cậu thật vô nghĩa—” Phó Dư Hạc cảnh cáo, “Đừng có lại gần nữa.”

Thẩm Dịch: “Tại sao? Anh sợ rồi à?”

Phó Dư Hạc nhắc nhở cậu: “Tôi không phải là đối tượng mà cậu có thể tùy tiện đùa giỡn.”

“Nếu đây là đùa giỡn…” Thẩm Dịch dừng lại một chút, “Không phải là anh bắt đầu trước sao?”

Phó Dư Hạc: “…”

Ánh mắt của Thẩm Dịch từ đầu đến cuối đều dán chặt vào đôi môi mỏng của Phó Dư Hạc, cảm giác đêm đó quá tuyệt vời, tuyệt vời đến mức có những lúc cậu vẫn còn hoài niệm, muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa…

“Anh hôn em một cái, em hôn lại, rất công bằng.” Thẩm Dịch nhẹ giọng nói.

Hơi thở của hai người gần trong gang tấc, như thể đang rất thân mật, nhưng lại cách nhau một khoảng cách, lúc gần lúc xa, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, nhưng lại không thể chạm vào, đây là một thử thách lòng kiên định của con người.

Phó Dư Hạc: “Chuyện này không có công bằng hay không công bằng.”

Khoảng cách giữa môi Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc chỉ còn hai ngón tay, chỉ cần một trong hai người hơi nhướn cằm lên là có thể chạm vào nhau, nhưng Thẩm Dịch lại đột nhiên dừng lại.

Gần gũi rồi lại xa cách, càng khiến người ta bồi hồi, Phó Dư Hạc mím môi, “Cậu…”

Nụ hôn cậu mong đợi đã không đến.

Thẩm Dịch đột nhiên cúi đầu xuống, một tay cậu giữ cằm Phó Dư Hạc, anh ngẩng đầu lên, gáy dựa vào tường, cổ lộ ra ngoài.

Cúc áo trên cùng của anh chưa cài, yết hầu nhô lên trông vừa quyến rũ vừa cấm dục, vì hành động bất ngờ của Thẩm Dịch, yết hầu anh chuyển động, anh tưởng cậu lại cố tình trêu chọc anh.

Phó Dư Hạc nghiến răng, giọng điệu có chút bực bội: “Thẩm Dịch, cậu…”

Giây tiếp theo, tiếng anh bị thay thế bằng một tiếng rên rỉ, cơn đau nhói từ cổ truyền đến, như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, tê dại, đồng tử anh co rút lại.

Thẩm Dịch buông anh ra, lùi lại vài bước, trên người toát ra vẻ xâm lược, “Anh nói đúng, chuyện này không có cái gọi là công bằng.”

Cậu liếm môi, “Vậy em có thể không cần tuân theo quy tắc công bằng đúng không?”

Phó Dư Hạc ôm cổ, không biết là do tức giận hay xấu hổ mà mặt đỏ bừng, có lẽ là cả hai, anh không muốn thảo luận về chủ đề “công bằng” với cậu nữa, thấp giọng mắng: “Cậu là chó à!”

Đã lâu rồi anh không bị ai chọc tức đến mức này, lúc nãy khi môi hai người rời nhau, anh còn cảm thấy hơi tiếc nuối.

“Anh muốn nghĩ vậy cũng được.” Thẩm Dịch bình tĩnh nói.

Kiểu công kích bằng lời nói này không có tác dụng gì với Thẩm Dịch.

Phó Dư Hạc ném áo khoác đồng phục lên người Thẩm Dịch, sải bước bỏ đi, bóng lưng anh trông có vẻ hơi luống cuống.

Thẩm Dịch bắt lấy áo khoác, gọi với theo bóng lưng anh: “Anh, đừng quên lời hứa đấy!”

Phó Dư Hạc không dừng lại, cũng không trả lời.

Thẩm Dịch liếm chiếc răng nanh bên trái, tâm trạng vui vẻ, cười toe toét.

Cậu đẩy cửa bước vào phòng, Phó Trừng vẫn đang cặm cụi học bài, hoàn toàn đắm chìm trong học tập, không hề để ý đến âm thanh bên ngoài. Thẩm Dịch treo áo khoác của cậu ta lên giá, rồi ngồi xuống chỗ cũ.

Phó Dư Hạc không đến thư phòng, mà đi đến phòng thay đồ, anh ngẩng đầu nhìn mình trong gương, trên cổ, gần xương quai xanh có một dấu răng màu hồng nhạt, một vết răng sâu hơn những vết khác. Anh mím môi, vẻ mặt u ám, đưa tay cài cúc áo đến tận cổ, che đi dấu răng.

…Tên nhóc chó chết tiệt.

---

Tối Chủ nhật, Thẩm Dịch vừa từ nhà Phó Trừng trở về, lúc cậu rời đi thì Phó Dư Hạc vẫn chưa về nhà. Hai ngày nay anh đều về khá muộn, trong mắt Phó Trừng, việc anh trai về muộn là chuyện bình thường, nên cậu ta không nhận ra điều gì bất thường.

“Cạch”—

Đèn phòng khách bật sáng, Thẩm Dịch ném balo lên ghế sofa, chiếc balo đựng đầy sách phát ra một tiếng động nặng nề, cậu thay dép lê rồi đi vào phòng tắm.

Căn phòng này là do “cậu” thuê, giá thuê cũng không rẻ, trong mắt cậu, căn phòng này không đáng giá như vậy, chắc là bị “chặt chém” rồi.

Nhưng bù lại môi trường sống cũng không tệ.

Thẩm Dịch vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, cậu vốc nước rửa mặt, điện thoại đặt trong tủ cạnh gương ở bồn rửa mặt vang lên, cậu lau khô tay, cầm lấy điện thoại, là một cuộc gọi từ số lạ.

“Alo.” Giọng Thẩm Dịch trong trẻo, mang theo chút lười biếng.

“Xin hỏi có phải anh Thẩm không?” Một giọng nam trẻ trung hỏi.

Thẩm Dịch: “Phải.”

“Chuyện là thế này, mấy hôm trước anh có nhờ tôi tìm nhà giúp anh, anh còn nhớ không? Bên tôi vừa có một căn hộ phù hợp với yêu cầu của anh, anh xem khi nào rảnh thì đến xem…”

Thẩm Dịch nghe anh ta nói xong, đầu óc bắt đầu trống rỗng..

Chiếc bánh ngọt nhỏ ở nhà Phó Trừng hôm nay rất ngon, nghe nói là do đầu bếp riêng của nhà cậu ta làm, đồ ngọt quả thật có thể khiến tâm trạng tốt hơn, điều này đúng là không sai.

Mấy ngày gần đây cậu thường xuyên đến nhà Phó Trừng, nhưng tần suất gặp Phó Dư Hạc lại ít đi rất nhiều…

“Anh Thẩm, anh Thẩm? Anh còn đó không?” Giọng nam đều đều như ru ngủ vang lên to hơn.

Thẩm Dịch hoàn hồn, hẹn người trong điện thoại thứ Sáu tuần sau sẽ liên lạc, sau khi cúp máy, cậu ngáp một cái rồi gửi tin nhắn cho Phó Dư Hạc. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, thấy anh vẫn chưa trả lời tin nhắn, cậu liền lên giường đi ngủ.

Chiếc giường trong phòng ngủ rộng 1m8, đủ để Thẩm Dịch lăn lộn thoải mái, chiếc điện thoại bị chủ nhân bỏ quên trên chăn, sau vài lần trở mình của cậu, đã bị vùi lấp trong chăn.

Nửa tiếng sau, điện thoại rung lên, màn hình sáng lên.


Phó Dư Hạc đã nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Dịch ngay khi cậu gửi đến.

Thật ra mấy ngày nay công ty không có việc gì quá quan trọng.

Đèn trong văn phòng cao ốc vẫn sáng, Phó Dư Hạc nhìn chằm chằm bốn chữ “Về nhà sớm đi” trên màn hình điện thoại một lúc, màn hình tắt, anh lại bật lên, cứ như vậy lặp đi lặp lại bốn lần, anh vẫn không trả lời tin nhắn.

Tiếng gõ cửa vang lên, Phó Dư Hạc “cạch” một tiếng úp điện thoại xuống bàn, như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nhận ra mình đang làm gì, anh xoa trán.

“Vào đi.”

Trợ lý đẩy cửa bước vào, nói đã muộn rồi, hỏi anh khi nào tan làm.

Trợ lý mỉm cười, không biết hai ngày nay sếp bị làm sao nữa, lại bắt đầu chế độ làm việc điên cuồng.

Anh không tan làm, thì bọn họ cũng phải tăng ca theo.

Phó Dư Hạc nhìn đồng hồ, mới nhận ra đã muộn, anh cầm điện thoại lên, đứng dậy, “Đi thôi.”

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm.

Tài xế đưa Phó Dư Hạc về nhà, anh ngồi vào trong xe, mở điện thoại ra ở ghế sau, trả lời tin nhắn của Thẩm Dịch, chỉ vỏn vẹn ba chữ lạnh lùng.

【Tôi bận việc.】

Anh chống khuỷu tay lên cửa sổ, tay che cổ, đầu ngón tay khẽ xoa.

Vài phút sau, anh bật sáng màn hình điện thoại.

Không có tin nhắn.

Lại vài phút sau, anh xem điện thoại, vẫn không có tin nhắn.

…Ngủ rồi sao?

Anh ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại.

Anh biết Thẩm Dịch đang có ý đồ gì với mình, trước đây là anh hiểu lầm cậu, loại người như Thẩm Dịch, nếu thật sự có ý đồ gì với ai đó, thì sẽ không thèm che giấu, cậu đối với Phó Trừng đúng là chỉ có tình bạn đơn thuần.

Phó Dư Hạc gạt bỏ thành kiến, mới nhìn nhận rõ ràng hơn.

Đối tượng mà Thẩm Dịch thật sự quan tâm, là anh.

Nhưng cậu ta là bạn của Phó Trừng, lại còn nhỏ tuổi, anh không thể nào chấp nhận cậu chỉ vì Thẩm Dịch có ý với mình. Có lẽ ngay từ đầu anh đã cho Thẩm Dịch một ấn tượng không tốt, khiến cậu nảy sinh tâm lý phản nghịch.

Anh không cho rằng đây là trả thù, nếu là trả thù anh, Thẩm Dịch không cần phải tự chuốc lấy phiền phức, tiền mất tật mang, cậu cũng không phải là người rảnh rỗi đến mức đó.

Thẩm Dịch có hứng thú với anh.

Anh đã đồng ý với Thẩm Dịch một điều kiện, nhưng nếu điều kiện của Thẩm Dịch là muốn anh hẹn hò với cậu…

Một tia sáng lóe lên trong mắt Phó Dư Hạc.

Điều này tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Anh vô thức miết ngón tay trên môi dưới.

Nhưng nếu từ chối, liệu có ảnh hưởng gián tiếp đến Phó Trừng hay không… Phó Dư Hạc vừa rảnh rỗi là đầu óc lại rối bời, anh nhíu mày bực bội, cả người toát ra vẻ u ám, người tài xế ngồi phía trước không dám thở mạnh, len lén nhìn anh qua kính chiếu hậu.

Hình như tâm trạng sếp không tốt lắm.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến