[NVCCMYĐ] - chương 59

[TG4-Hiện đại] 
Công lười nhác, ù lì x Thụ u ám, bi kịch

Tháng chín, mùa tựu trường. Thời tiết cuối hè oi bức và ngột ngạt. Ánh nắng mặt trời giữa trưa chói chang, thiêu đốt mặt đường nhựa nóng rẫy. Những chiếc xe chạy qua trên đường phản chiếu ánh sáng, lao vun vút, mang theo một làn hơi nóng.

Từ một cửa hàng tiện lợi ở ngã tư, một người đàn ông mặc áo bóng rổ xanh trắng đẩy cửa bước ra. Tứ chi thon dài, dưới làn da mỏng là một lớp cơ bắp, mồ hôi chảy ròng ròng, làm ướt cả cổ áo, toát lên vẻ trẻ trung đầy sức sống.

Hắn đeo tai nghe bluetooth bên tai phải, ngửa đầu nốc một ngụm Coca Cola vừa lấy ra từ tủ lạnh, tay trái xách một túi đồ uống, bước những bước chân lười biếng xuống bậc thang trước cửa tiệm, từ bóng râm của mái hiên bước vào ánh nắng.

Trước đèn giao thông ở ngã tư, vài người đang chờ đèn xanh. Hai cô gái cùng che chung một chiếc ô, tay kéo vali, tay kia lấy khăn giấy lau mồ hôi.

“Ư… Nóng quá.”

“Trang điểm của mình có bị lem không?”

“Không sao đâu, yên tâm đi – Ối trời ơi.”

“Sao thế?”

Một cô gái bỗng nhiên nói nhỏ hơn, từng chữ đều nhẹ nhàng, "Nhìn ra sau kìa, nhìn ra sau kìa."

Cô gái kia quay đầu lại nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt của thanh niên phía sau.

Ánh mắt giao nhau, Giản Tuy mím môi cười, nụ cười có chút tinh nghịch. Cô gái vừa xấu hổ vừa có chút rung động, vội quay đầu lại, nói nhỏ với cô bạn đi cùng.

“Xấu hổ chết mất.”

“Đẹp trai không?”

“Mỹ nam kiểu thể thao, tuyệt vời thật.”


Giản Tuy uống hết lon Coca trong tay, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh. Hắn liếc nhìn những người ở ngã tư, hai cô gái đang che ô, một người đàn ông mặc vest đang gọi điện thoại, trông giống như nhân viên bán hàng, và một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác bóng chày màu trắng đang cúi đầu lướt điện thoại.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người đàn ông đó hai giây.

【Là cậu ta sao?】 Giản Tuy không nói ra thành lời.

Trong đầu vang lên một giọng nói khác, 【Không phải.】

Giản Tuy “chậc” một tiếng, cúi đầu đá đá viên sỏi dưới chân, thầm nghĩ: 【Hay là cậu xem kỹ lại đi?】

Hệ thống nói: 【Tôi không thể phán đoán sai được – Ngày mà nhân vật chính gặp thanh niên đó, cậu ta mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu đen bình thường.】

【Biết đâu hôm nay cậu ta đổi ý, muốn mặc đồ trắng thì sao?】 Giản Tuy nói, 【Cậu xem, trời nóng thế này, mặc đồ tối màu nóng lắm.】

Hệ thống: 【…】

Người này thật cố chấp.

Hệ thống không lên tiếng phản bác Giản Tuy. Giản Tuy tự thuyết phục mình, bước đến bên cạnh người đàn ông kia. Người đàn ông vẫn cúi đầu, không hề ngẩng lên.

Giản Tuy: 【Tôi nghi ngờ rằng ngay cả khi đèn xanh bật lên, người ta cũng không biết.】

Hệ thống: 【Điểm này tôi đồng ý với cậu.】

Họ nói đùa vài câu, đèn đỏ ở phía đối diện chuyển sang đèn xanh.

Hai cô gái chờ đèn đỏ cùng che ô đi tới, chào Giản Tuy một tiếng. Khi họ nói chuyện, do Giản Tuy cao nên hắn theo phản xạ hơi cúi người xuống để nghe họ nói.

“Cậu cũng học ở đại học H sao?” Một cô gái hỏi, tay che điện thoại dưới cằm.

Giản Tuy gật đầu, họ lại nói: “Bọn mình cũng vậy, năm hai rồi, có muốn kết bạn zalo với nhau không?”

Giản Tuy cười nói: “Xin lỗi hai chị, em không mang điện thoại.”

Đối với người khác, đây là một lời từ chối khéo léo. Hai cô gái nhìn tai nghe bluetooth của hắn, nói "Không sao", rồi tay trong tay nhanh chóng băng qua đường.

Giản Tuy quay đầu lại, phát hiện người đàn ông mặc áo khoác bóng chày màu trắng lúc nãy đứng bên cạnh hắn đã biến mất. Hắn nhìn quanh, thấy bóng dáng nghi là người đàn ông đó trong khách sạn ở phía đối diện đường.

“…Thật sự không phải cậu ta.” Hắn lẩm bẩm.

Hắn đã chờ đợi một người ở ngã tư này nhiều ngày rồi, hai ngày nay là thời gian nhập học của Đại học H, người hắn đợi cũng là sinh viên của trường H. Mục đích ư… dĩ nhiên là làm việc tốt rồi.

Hắn thở dài một hơi, đang định quay người rời đi thì một bóng đen lảo đảo lướt qua vai hắn.

Đèn xanh ở phía đối diện nhấp nháy vài cái rồi chuyển sang đèn đỏ. Xe cộ trên làn đường bên trái đạp ga, hướng về phía đèn giao thông.

Cậu thanh niên mặc áo phông ngắn tay màu đen loạng choạng bước đi, dáng vẻ lảo đảo, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhắm hờ. Ngay khi cậu sắp đặt chân lên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, cổ áo cậu đột nhiên bị kéo lại.

Hơi thở trong cổ họng bị chặn lại, cậu lùi lại hai bước, ngã vào một lồng ngực nóng bỏng. Cậu ngửi thấy mùi nước giặt thoang thoảng. Cổ áo được thả ra, cậu đột nhiên cúi xuống ho sặc sụa.

Đúng lúc cậu lùi lại, một chiếc Cayenne đen giảm tốc độ chạy qua.

Trong xe, tài xế ngồi phía trước, người ngồi sau lười biếng dựa vào ghế, cầm máy tính bảng chơi game.

Tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, lẩm bẩm: "Kiểu này là ăn vạ à? Con người bây giờ đúng là không cần mạng mà.."

Người ngồi sau vẫn không ngẩng đầu lên, cau có, ngón tay ấn mạnh xuống màn hình máy tính bảng như muốn đâm thủng nó.

Bên đường, Giản Tuy buông tay đang giữ cổ áo sau của Lộ Văn Phi, nhìn cậu cúi xuống ho đến đỏ bừng mặt.

"Này, cậu không sao chứ?" hắn hỏi.

"Không... khụ khụ... không sao..." Cậu vô thức túm lấy cổ áo hắn, dường như coi hắn là điểm tựa để giữ thăng bằng.

Cậu ho một lúc lâu, một chai nước được đưa đến trước mặt. Cậu lắc đầu, nói "Không cần", rồi môi tái nhợt ngồi xổm xuống, tay buông lỏng khỏi cổ áo Giản Tuy.

"Anh bạn, cậu ổn chứ?" Giản Tuy ngồi xổm xuống trước mặt cậu, hỏi, "Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không?"

Cậu thanh niên có ngũ quan thanh tú, lạnh lùng, ánh mắt nhạt nhòa, đồng tử không có tiêu cự. Cậu lắc lư, mí mắt rũ xuống, ngã về phía trước, gục vào lòng Giản Tuy. Giản Tuy đỡ lấy cậu, không hề hoảng hốt.

Nắng ở đây quá gắt, người đi đường không nhiều. Hắn đỡ lấy cánh tay cậu, đi về phía cửa hàng tiện lợi, ngồi xuống chiếc ghế dài ở cửa ra vào. Sau đó vào trong tiệm, mượn điện thoại của chủ tiệm gọi cấp cứu.

Điện thoại của hắn thật sự không mang theo, nửa tiếng trước đã để quên ở sân bóng, lúc đi quên không lấy.

Hắn đã liên tục đến ngã tư này vào khoảng mười hai giờ trưa suốt nửa tháng nay rồi.

Lộ Văn Phi, nam chính trong cuốn tiểu thuyết "Người tình thay thế trong bộ đồng phục". Cốt truyện bắt đầu khi cậu mười chín tuổi, năm nhất đại học. Trên đường đi làm việc bán thời gian, vì hạ đường huyết và làm việc quá sức, cậu vô tình vượt đèn đỏ, bị một chiếc xe đâm phải, lại bị cho là ăn vạ.

Và người trong xe chính là điểm ngoặt khiến cuộc đời bi thảm của cậu càng thêm bi kịch.

Tiêu Trình Ngọc, công tử nhà bất động sản, có mối tình đầu, vì đôi mắt của Lộ Văn Phi giống hệt người ấy nên đã thu hút sự chú ý của hắn ta.

Hắn ta điều tra biết Lộ Văn Phi đang đi làm thêm để trả nợ, liền nảy sinh ý đồ. Sau khi vào đại học, phát hiện hai người lại ở cùng ký túc xá, sự trùng hợp này càng thúc đẩy những toan tính trong lòng hắn ta.

Ban đầu hắn ta dùng trăm phương nghìn kế để theo đuổi, Lộ Văn Phi thờ ơ không đếm xỉa. Sau đó hắn ta lại dùng vụ cậu "ăn vạ" để uy hiếp, muốn quan hệ bất chính với cậu. Lộ Văn Phi tính tình cứng rắn, người khác càng ép, cậu càng chống cự quyết liệt.

Tiêu Trình Ngọc nói xe của hắn ta bị cậu làm hỏng, yêu cầu bồi thường, nhưng nếu cậu đồng ý qua lại với hắn ta thì không cần bồi thường. Lộ Văn Phi chọn cách bồi thường.

Vốn đã gánh nợ nần chồng chất, giờ lại thêm một khoản nợ mới. Nhưng Tiêu Trình Ngọc lấy cớ trả nợ để quấy rối cậu liên tục, chặn đường trong nhà vệ sinh động chạm sàm sỡ không thành công còn bị đánh cho một trận. Tiêu Trình Ngọc vừa tức giận vừa cười lạnh, cảm thấy cậu đã thu hút được sự chú ý của hắn ta.

Dùng mềm không xong thì dùng cứng, khi biết Lộ Văn Phi còn một đứa em trai gửi ở nhà cậu, Tiêu Trình Ngọc liền muốn lợi dụng chuyện này để uy hiếp cậu, gây khó dễ cho cậu, khiến cuộc sống vốn đã khó khăn càng thêm điêu đứng.

Trong quá trình đó, cậu ấm họ Tiêu đã thực sự động lòng, dần không còn coi cậu là thế thân, vừa ép buộc vừa theo đuổi như chó liếm. Khi Lộ Văn Phi cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý thử yêu hắn ta, thì mối tình đầu của Tiêu Trình Ngọc quay về.

Tiêu Trình Ngọc không nhận ra chân tình, vì mối tình đầu mà chà đạp phẩm giá của cậu không thương tiếc. Lộ Văn Phi lại rời bỏ hắn ta, hắn ta lại chợt tỉnh ngộ, nhận ra người mình yêu vẫn là cậu, bèn trăm phương nghìn kế theo đuổi.

Trong mắt người ngoài, đây chỉ là màn kịch rich kid theo đuổi nam thần lạnh lùng, nhưng đối với Lộ Văn Phi, Tiêu Trình Ngọc tùy ý ra vào cuộc đời cậu, quấy rối khiến cuộc sống và công việc làm thêm của cậu rối tung, còn tự cho là chung tình, như miếng kẹo cao su đã nhai, dính vào tóc ghê tởm, gỡ mãi không sạch.

Bị quấy rối đến không còn cách nào, cậu đành tạm thời đồng ý với Tiêu Trình Ngọc, lại ở bên hắn ta, chỉ mong hắn ta yên phận một chút. Kết quả lần này, Tiêu Trình Ngọc kiểm soát cậu từng li từng tí, thậm chí muốn nắm quyền chi phối cuộc sống của cậu.

Sự bùng nổ của Lộ Văn Phi là khi Tiêu Trình Ngọc vì một chủ tiệm đã từng giúp đỡ đưa cậu về nhà, mắng cậu là đồ tiện, nói cậu giả vờ thanh cao trước mặt hắn ta, không cho chạm vào nhưng lại tốt với người khác.

Lời lẽ của hắn ta quá sỉ nhục, Lộ Văn Phi đánh nhau với hắn ta một trận, bị Tiêu Trình Ngọc vô ý đẩy ngã xuống cầu thang, gãy một chân.

Sau đó Tiêu Trình Ngọc quỳ bên giường bệnh, nói sẽ bù đắp cho cậu, sẽ chăm sóc cậu cả đời, cậu rũ mắt cười u ám đồng ý, từ đó học cách giả vờ đối phó với hắn ta.

Từ lúc này cậu bắt đầu vươn lên làm sự nghiệp, mở ra con đường biến chất báo thù, cuối cùng khiến Tiêu Trình Ngọc phá sản.

Do nửa đầu là tình yêu ngược tâm sâu sắc, nửa sau là đường lối sự nghiệp và báo thù, tiểu thuyết này nhận được nhiều bình luận trái chiều, người khen gọi đây là kiệt tác, người chê mắng đây là rác rưởi, lừa dối cảm xúc độc giả.

Và bây giờ, cuốn tiểu thuyết này đã trở thành một thế giới thực sự tồn tại.

Giản Tuy nguyên là một hệ thống có ý thức tự giác, có khả năng tư duy độc lập, hẵn vào thế giới này trở thành "Giản Tuy", với nhiệm vụ duy nhất là ngăn cản kết cục biến chất đạo đức của nam chính.

Bệnh viện.

"Hơi say nắng, không nghiêm trọng, chắc lát nữa sẽ tỉnh, truyền xong chai nước này là có thể về. Em là gì của bệnh nhân?" Y tá vừa tiêm vừa hỏi.

Giản Tuy nói: "Gặp trên đường, lát nữa em còn việc, tiền đã đóng rồi, em đi trước được chứ?"

"Đi luôn vậy à?" Y tá tiêm xong, đứng thẳng người nói, "Để lại số điện thoại đi, để khi bệnh nhân tỉnh có thể liên lạc với em."

"Ừm... cũng được." Giản Tuy để lại số điện thoại và tên.

Hắn chưa ăn trưa, quán cơm gà om đất gần trường rất ngon, hắn hơi đói rồi.

Giản Tuy xách túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi, lúc đứng dậy khựng lại một chút, sau đó lấy ra một thanh sô cô la từ trong túi, đặt lên gối đầu giường.

Ăn cơm gà om đất xong, hắn trở về trường. Vừa vào ký túc xá, hắn thấy hai người đang chồng lên nhau trên một chiếc giường.

"Cậu bị bệnh à?"

"Không thể nào, chắc chắn cậu ngửi nhầm rồi!"

"Cút đi."

"Cậu ngửi lại xem."

Hắn dừng động tác đẩy cửa, hai người trên giường im bặt, quay đầu lại.

"Xin lỗi đã làm phiền." Hắn lùi lại một bước, định đóng cửa.

"Ê!" Một người trên giường bật dậy, "Làm gì thế anh bạn, khách sáo quá đấy."

Hai người này là bạn cùng phòng của hắn, một người tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản tên Trương Hướng Hiểu, người kia trông giống như mọt sách suốt ngày vùi đầu trong thư viện, Lưu Dạng Nhiên.

Mấy ngày chung sống, ba người thường xuyên cùng nhau đi ăn, chơi bóng rổ, quan hệ rất hòa hợp.

Cảnh tượng vừa rồi, thật sự giống một số hoạt động khó nói nên lời trong ký túc xá nam. Trương Hướng Hiểu cởi trần, níu cửa: "Giản Tuy, cậu đến vừa lúc, cậu ngửi xem, Dạng Nhiên nói tôi có mùi, đậu má, nói bậy bạ, tôi vừa tắm xong! Tôi sạch sẽ thế này sao có thể có mùi!"

Giản Tuy: "...Tôi có thể từ chối không?"

Trương Hướng Hiểu trừng mắt nhìn hắn: "Tại sao?"

Lưu Dạng Nhiên từ phía sau lướt qua: "Thật sự rất bất nhã."

Giản Tuy giơ tay: "Đồng ý."

Trương Hướng Hiểu: "..."

Giản Tuy kéo cổ áo, quạt quạt, vừa leo cầu thang lên mặt đỏ bừng: "Nóng chết mất, cho tôi vào."

"Điện thoại của cậu tôi để trên bàn rồi." Trương Hướng Hiểu tránh đường.

"Cảm ơn."

"Không có gì." Trương Hướng Hiểu lại hỏi, "Cậu mỗi ngày mười hai giờ đi đâu đấy? Đi đưa cơm trưa cho bạn gái à?"

"Không, không có bạn gái." Giản Tuy đặt túi đồ lên bàn, bật điện thoại, máy hết pin đã tắt nguồn. Hắn tìm sạc trên bàn.

Vừa cắm sạc, trong đầu vang lên giọng nói của hệ thống 067.

【Mức độ biến chất của nhân vật chính, chín mươi lăm phần trăm.】

Giản Tuy: "..."

Tình cảm là đang sạc cho cậu đấy à?

Hắn đặt điện thoại xuống, hơi thở có chút khó khăn.

【Cậu có vấn đề gì không vậy?】 Hắn hỏi.

Hệ thống: 【Không có vấn đề.】

Tuy nhiên, đây đúng là nhân vật chính có chỉ số biến chất đạo đức ban đầu cao nhất mà nó từng thấy.

Giản Tuy trầm ngâm một lúc.

Nhân vật chính ban đầu có mức độ biến chất cao như vậy cũng không phải là không có khả năng. Trước khi gặp Tiêu Trình Ngọc, cậu đã sống rất khó khăn, nếm trải đủ loại đắng cay ngọt bùi của cuộc đời. Tiêu Trình Ngọc có thể nói là nhân vật quan trọng kích hoạt điểm biến chất của cậu.

Điều này khác với dự tính của Giản Tuy, hắn hơi đau đầu.

Bên kia, ở bệnh viện, Lộ Văn Phi đang ngồi trên giường bệnh, y tá rút kim tiêm cho cậu. Cậu nhìn thanh sô cô la trên tay.

"Người đưa em đến đây để lại, một chàng trai khá đẹp trai." Y tá nói.

Lông mi Lộ Văn Phi khẽ run, ánh mắt lóe lên: "Có số điện thoại của cậu ta không?"

"Có, để lại cho em rồi." Y tá chỉ vào mảnh giấy dưới hóa đơn thanh toán, "Ấn bông vào."

"Cảm ơn ạ." Lộ Văn Phi bỏ thanh sô cô la vào túi, ấn bông gòn lên mu bàn tay.

Sau khi làm thủ tục nhập học, cậu không tham gia huấn luyện quân sự mấy, nộp đơn xin nghỉ ốm. Hai ngày nay đều không đến trường, không ngờ lại tự đưa mình vào bệnh viện.

Cậu lấy điện thoại, gọi vào số đó, kiên nhẫn chờ đợi vài giây, đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ: "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, vui lòng gọi lại sau..."

Tắt máy rồi.

Cậu cầm mảnh giấy ghi số điện thoại, gấp lại vài lần rồi nhét vào túi.

Chiều nay không phải huấn luyện quân sự, Giản Tuy tắm rửa xong liền lên giường nằm ườn ra như cái bánh tráng. Hắn là kiểu người khi cần vận động thì vận động, lúc nghỉ ngơi cũng không lãng phí thời gian nghỉ ngơi chút nào - nằm ì ra bất động.

"Chơi bóng rổ không?" Trương Hướng Hiểu hỏi bên giường hắn.

"Không đi." Giọng Giản Tuy kéo dài ra, mang theo vẻ mệt mỏi.

"Dạng Nhiên—" Trương Hướng Hiểu quay đầu.

Lưu Dạng Nhiên: "Tôi đi thư viện một lát."

Trương Hướng Hiểu: "..."

Ký túc xá chỉ còn lại một mình Giản Tuy, thánh địa ngủ nghỉ.

Hai tiếng sau, Giản Tuy tỉnh dậy, điện thoại cũng đã sạc đầy. Hắn mở máy, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ số lạ, suy nghĩ một chút liền đoán ra là ai gọi đến, nhưng không biết đầu dây bên kia là điện thoại của cậu hay mượn của người khác.

Hắn gọi lại.

"A lô." Giọng nam trong trẻo truyền đến, nghe có vẻ hơi thở gấp, "Xin lỗi, lát nữa gọi lại cho cậu."

Điện thoại cúp máy.

Gần mười phút sau, bên kia mới gọi lại, Giản Tuy nghe máy.

"Xin chào, hôm nay là cậu đưa tôi đến bệnh viện phải không?" Đầu dây bên kia hỏi.

Giản Tuy: "Là tôi, cậu không sao là tốt rồi."

Hơi thở của Lộ Văn Phi vẫn chưa đều, hình như đang đi bộ, cậu nói: "Cảm ơn, nghe y tá nói cậu đã trả tiền viện phí cho tôi, tôi chuyển khoản lại cho cậu nhé."

"Được." Giản Tuy không từ chối, số tiền đó đối với hắn không đáng là bao, nhưng Lộ Văn Phi chắc chắn sẽ không dễ dàng nhận tiền của một người lạ, chỉ thêm gánh nặng cho cậu mà thôi.

Hắn cho Lộ Văn Phi WeChat của mình, cùng số điện thoại.

Cuộc gọi kết thúc, điện thoại Giản Tuy rung lên, một lời mời kết bạn WeChat được gửi đến, ảnh đại diện là một bức ảnh trống, tên là một dấu chấm đen, dấu chấm trong tiếng Anh.

Hắn chấp nhận lời mời kết bạn, bên kia gửi một khoản chuyển tiền kèm theo một câu 【Cảm ơn sô cô la của cậu】.

Giản Tuy nhận tiền, trả lời "Không có gì".

Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc tại đây. Giản Tuy mở vòng bạn bè của Lộ Văn Phi, vòng bạn bè của cậu cơ bản toàn là quảng cáo.

Hắn click vào, đó là một chương trình khuyến mãi của quán bar.

Quán bar nằm trên một con phố không xa trường đại học.

Giản Tuy gõ nhẹ ngón trỏ lên màn hình hai lần, quán bar này xuất hiện khá thường xuyên trong cốt truyện. Hắn thoát khỏi WeChat, tìm kiếm trên bản đồ, trong đầu đã có một hình dung sơ bộ.

Kế hoạch của hắn rất đơn giản, đó là khiến Tiêu Trình Ngọc tránh xa Lộ Văn Phi, cho dù hắn ta muốn tiếp cận cũng phải khiến hắn ta không thể tùy tiện làm vậy.

Nếu có thể trực tiếp giải quyết Tiêu Trình Ngọc thì tốt rồi...

【Xã hội pháp quyền, tuân thủ pháp luật là trách nhiệm của mỗi người.】 Hệ thống nhắc nhở.

Giản Tuy: 【Tôi biết, ý tôi là giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn này, chứ không phải tính mạng của hắn.】

Một lúc sau, hắn như chợt nghĩ ra điều gì: 【Hình như ý nghĩa cũng gần giống nhau nhò.】

Hệ thống: 【...】.

Giữa thời tiết oi ả của đợt huấn luyện quân sự năm nhất, bóng cây đổ nghiêng trên mặt đất. Hàng lớp sinh viên mặc quân phục, nam nữ xếp hàng theo chiều cao, nhìn thoáng qua khó phân biệt từng người, nhưng có thể nhận ra người nổi bật nhất trong đám đông.

Buổi sáng trôi qua với các bài tập đứng nghiêm, đi đều, chạy bước nhỏ. Các lớp khác đã giải tán, vài người đi loanh quanh đến khu vực khoa Khoa học Máy tính, có một nữ sinh nhìn đến ngẩn người, đâm sầm vào cây, khiến mọi người cười ồ lên.

"Vui lắm à?" Huấn luyện viên quát lớn.

Tiếng cười im bặt. Huấn luyện viên đi một vòng quanh hàng, vài phút sau mới nói "Giải tán".

Giản Tuy bước đến một bên, cầm chai nước khoáng của mình, vặn nắp tu một hơi lớn rồi ngồi xuống bậc thang. Trương Hướng Hiểu cùng chuyên ngành, cùng lớp với hắn, lúc này ngồi bên cạnh, uống nước ừng ực như trâu uống nước.

"Đệt, nóng chết mất." Trương Hướng Hiểu than thở. "Này, tôi nói cho cậu biết, lớp bên cạnh có một nữ sinh tóc dài, cấp độ nữ thần, cực kỳ xinh đẹp, mắt to miệng nhỏ..."

Có người vừa nhập học đã nắm rõ địa hình trường trên dưới, còn có người thì đặc biệt chú ý đến những nữ sinh xinh đẹp trong trường, rõ như lòng bàn tay những chuyện bát quái về các nhân vật nổi tiếng.

Giản Tuy cầm chai nước, nhìn về phía lớp học khác vẫn chưa giải tán, bên trong có một người bị huấn luyện viên gọi ra đứng phạt riêng.

"Cậu quen à?" Trương Hướng Hiểu hỏi.

"Không quen, chỉ nghe nói qua." Giản Tuy nói. "Tiêu Trình Ngọc khoa Tài chính, nhà rất giàu, thường xuyên đãi khách, được nhiều con gái thích."

"Cậu còn quan tâm mấy chuyện này nữa á?"

"Diễn đàn và nhóm chat hai ngày nay khá sôi nổi." Giản Tuy nói. "Tôi xem qua thôi."

Trương Hướng Hiểu cười vỗ vai hắn: "Thôi, đi ăn nào."

Giản Tuy đứng dậy, khi đi ngang qua hàng quân đó, hắn nghe thấy một tiếng "Huấn luyện viên" lạnh lùng phía sau. Hắn dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cậu thanh niên mặc quân phục trông lạnh lùng, dưới cái nắng chói chang vẫn giữ được vẻ ngoài khô ráo. Eo thon gọn được thắt chặt bởi dây lưng, bộ quân phục bình thường mặc trên người cậu lại đặc biệt đẹp, toát lên vẻ hoang dã kín đáo. Nhìn như không có góc cạnh, nhưng thực chất toàn thân đều là gai nhọn.

Rất cuốn hút.

Như nhận thấy ánh mắt của hắn, cậu nhìn lại, ánh mắt dừng trên người hắn hai giây rồi thu về.

"Nhìn gì thế?" Trương Hướng Hiểu hỏi.

"Không có gì." Giản Tuy cũng thu hồi ánh mắt.

Giản Tuy có thể ngăn cản cậu bị tai nạn xe, nhưng không thể ngăn cản cậu gặp Tiêu Trình Ngọc. Hai người gặp nhau, không biết bên phía Tiêu Trình Ngọc sẽ có động tĩnh gì.

Trong những ngày huấn luyện quân sự, điều mong mỏi nhất là trời mưa, nhưng thời tiết oi bức không có dấu hiệu sẽ mưa. Mỗi khi nghỉ giải lao, Giản Tuy thường nhìn về phía Lộ Văn Phi, hắn không biết rằng, có vài nữ sinh trong lớp của Lộ Văn Phi đã phát hiện ra điều này.

Giữa giờ nghỉ, Lộ Văn Phi cầm chai nước ngửa đầu uống, mồ hôi chảy dọc theo cổ, màu sắc ở cổ áo đậm hơn những chỗ khác. Cậu nghe thấy những lời nói của mấy nữ sinh ngồi trong bóng râm bên cạnh.

"A... lại nhìn sang nữa rồi, rốt cuộc cậu ấy đang nhìn ai vậy?"

"Không biết nữa, hôm trước có người trong lớp mình đến xin số điện thoại của cậu ấy, cậu ấy không cho, có phải đã có bạn gái rồi không?"

"Mình thật sự rất thích ngoại hình của cậu ấy! A phải làm sao, rung động quá đi!"

"Rung động không bằng hành động, tiến lên nào."

"Thôi vẫn là bỏ đi..."

Lộ Văn Phi liếc mắt nhìn qua, quả nhiên chạm phải ánh mắt của Giản Tuy đang nhìn về phía này. Đang nhìn ai? Cậu sao? Lần đầu tiên gặp cậu, ánh mắt của hắn đã có chút kỳ lạ.

Nhưng ánh mắt đó không khiến cậu cảm thấy khó chịu hay ghê tởm, trái lại, một người khác trong lớp khiến cậu cảm thấy phản cảm hơn.

"Lộ Văn Phi."

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Lộ Văn Phi khẽ run lông mi, nghiêng đầu sang một bên.

Cậu thanh niên với ngũ quan anh tuấn bước về phía này, trên tay cầm một chai nước, giọng trầm thấp mang theo ý cười: "Cho cậu, vừa lấy từ tủ lạnh ra."

"Không cần đâu." Lộ Văn Phi siết chặt chai nước khoáng trong tay, "Không khát nữa."

Vừa thấy Tiêu Trình Ngọc đến gần Lộ Văn Phi, ánh mắt Giản Tuy liền nhìn thẳng về phía đó, sự hiện diện của hắn mạnh mẽ hơn lúc trước. Hắn thấy Tiêu Trình Ngọc định đặt tay lên vai Lộ Văn Phi, nhưng bị cậu né tránh. Hai người nói gì đó với nhau rồi Lộ Văn Phi rời đi, trước khi đi còn liếc nhìn về phía hắn.

"Tập hợp!" Huấn luyện viên thổi còi.

Giản Tuy phủi bụi trên người, đứng dậy.

Đi đều, đứng nghiêm hết lần này đến lần khác đòi hỏi sự kiên trì, trong lớp có một hai người thể lực không tốt, bị say nắng phải đưa đến phòng y tế.

Màn đêm buông xuống mới có chút thời gian nghỉ ngơi.

Mọi người trong ký túc xá lần lượt đi tắm. Giản Tuy tắm sớm, nằm trên giường lướt điện thoại, chợt thấy một ảnh đại diện trống trong vòng bạn bè, ảnh đại diện đặc biệt này khiến hắn nhận ra ngay.

Hắn bấm vào, dòng trạng thái đầu tiên là của Lộ Văn Phi, vừa đăng ba phút trước.

【.: Nhận đơn, cày thuê/luyện cùng/chơi cùng, chi tiết xem hình】

Kèm theo vài bức ảnh chụp bảng giá và cấp độ của các tài khoản game. Giản Tuy ngồi khoanh chân trên giường, trầm ngâm một lúc, rồi vào cửa hàng ứng dụng tìm kiếm trò chơi, bấm tải xuống.

Chờ đợi một lúc lâu, game tải xuống và cài đặt xong.

Đây là một trò chơi đẩy trụ năm người, dễ chơi dễ làm quen. Giản Tuy hào hứng mở game, âm thanh vang lên, cập nhật gói dữ liệu lại mất một khoảng thời gian. Khi vào được game thì Trương Hướng Hiểu cũng đã tắm xong quay lại.

Nghe thấy âm thanh game, cậu ta liền thò đầu lại gần: "Chơi game à?"

"Ừ, vừa tải xuống." Giản Tuy nói.

Trương Hướng Hiểu xoa tay: "Chơi cùng đi."

Lúc này, Trương Hướng Hiểu vẫn chưa biết câu nói này có ý nghĩa gì.

Giản Tuy liếc nhìn cậu ta: "Được."

"Cậu rank gì?" Trương Hướng Hiểu hỏi.

Giản Tuy: "Hướng dẫn tân thủ."

Trương Hướng Hiểu: "...?"

Giản Tuy cứ chăm chú click chuột trên màn hình, cũng không nhìn kỹ. Sau khi qua hướng dẫn tân thủ một cách qua loa, Trương Hướng Hiểu mời hắn, nhìn thấy rank Đồng của hắn liền im lặng.

"Chơi không?" Giản Tuy hỏi với phong thái của một cao thủ.

Trương Hướng Hiểu cảm thấy Giản Tuy là kiểu người ẩn giấu thực lực, cậu ta nghiến răng: "Chơi."

Sau đó chơi ba trận, bị đồng đội chửi bới ba trận. Đồng đội chửi Giản Tuy gà, feed, trẻ trâu. Dù Trương Hướng Hiểu cũng bị thao tác của Giản Tuy làm cho lạnh sống lưng, nhưng vẫn không thể nhìn hắn bị người khác mắng, liền cãi nhau tay đôi với đối phương.

【Chưa thấy ai gà như này, bỏ game đi thằng rác rưởi.】

Trong thời gian chờ hồi sinh, Giản Tuy thản nhiên gõ chữ trả lời.

【Vậy à? Giờ thì mày thấy rồi đấy thây.】

Thế là đối phương càng mắng dữ dội hơn.

Ba trận sau, Trương Hướng Hiểu không chịu nổi nữa.

"Cậu chơi đi Giản." Trương Hướng Hiểu nói với giọng đầy tình cảm, "Tôi muốn ngủ rồi."

Giản Tuy nhận quà trong game, nói: "Bình thường giờ này cậu chưa ngủ mà."

Lưu Dạng Nhiên đang xem tin bát quái bên cạnh không nhịn được chen vào một câu: "Cậu ta chê cậu gà."

Giản Tuy nhìn Trương Hướng Hiểu: "Thật vậy á?"

Trương Hướng Hiểu không nói gì, Giản Tuy mím môi: "Tôi tự chơi một lát."

Trương Hướng Hiểu chỉ cảm thấy có người đang dùng dao đâm vào lương tâm cậu ta.

Giản Tuy thoát khỏi game, mở khung chat với Lộ Văn Phi.

【Hạnh phúc mỗi ngày: Có đó không?】

【.: Ừ】

【Hạnh phúc mỗi ngày: Bây giờ có nhận đơn không?】

【.: Có】

【Hạnh phúc mỗi ngày: Bạn tôi chê tôi gà không chịu chơi với tôi nữa】

Hắn gửi ảnh lịch sử trận đấu qua.

【Hạnh phúc mỗi ngày: Tôi còn cứu được không?】

Đầu dây bên kia, Lộ Văn Phi tắm xong ngồi trên giường, nhìn thấy tin nhắn này, không hiểu sao lại cảm thấy có chút uất ức trong những câu chữ đó. Cậu gõ nhẹ ngón tay lên màn hình.

【.: Được】

【.: Còn cứu được】

Nhận xét

Bài đăng phổ biến