[NVCCMYĐ] - chương 54
Một lúc lâu sau, Ôn Dĩ Cẩn mới rời khỏi môi y.
“Vi thần cũng là nam nhân.” Giọng hắn khàn khàn, “Bệ hạ, đừng trêu đùa vi thần nữa.”
Ân Huyền Dạ nắm chặt chăn dưới thân, “Lúc nào cũng là ngươi trêu đùa trẫm, khi nào trẫm mới có thể trêu đùa ngươi.”
Giọng y vẫn còn run rẩy.
Sợ sao?
Nhưng lại không giống như sợ hãi, cảm xúc này, giống như sau khi lên đỉnh… hưng phấn.
Một khi nam nhân động tình, rất dễ không kiềm chế được bản thân, Ôn Dĩ Cẩn không biết y là do rượu hay là bản thân y không bài xích việc thân mật với nam nhân—nam nhân bình thường hẳn là phải bài xích mới đúng.
Phần lớn những thứ của Ân Huyền Dạ đều do hắn dạy, bây giờ, ngay cả chuyện này, cũng là hắn giúp y.
Giới hạn giữa hai người, từ lần thỏa hiệp trước của Ôn Dĩ Cẩn, đã trở nên không rõ ràng.
Ôn Dĩ Cẩn chống khuỷu tay lên giường, lơ lửng phía trên Ân Huyền Dạ, bóng hắn bao trùm lấy y, mắt hắn khép hờ, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng, hơi thở nóng bỏng phả ra, ngay cả cơ thể quanh năm bệnh tật ốm yếu cũng nóng lên.
Ân Huyền Dạ vẫn nắm chặt vạt áo hắn, dùng lực đạo mà hắn có thể cảm nhận được sự quyến rũ.
“Bệ hạ.” Ôn Dĩ Cẩn khẽ gọi.
Tim Ân Huyền Dạ đập nhanh hơn, bàn tay nắm vạt áo hắn càng thêm siết chặt.
“Vi thần, vượt quá giới hạn rồi.” Ôn Dĩ Cẩn dịu dàng nói, giọng khàn khàn.
Tiếp đó, hắn cúi người xuống, mũi cọ vào mũi y, cảm nhận được nhịp thở của y, hắn áp sát vào chóp mũi y, thử thăm dò hôn lên, bắt lấy môi y.
Ân Huyền Dạ không né tránh, thậm chí còn hơi ngẩng cằm lên.
Sau đó thì không thể kiểm soát được nữa.
Ánh nến trong phòng sáng suốt đêm.
Người hầu trực đêm bên ngoài bưng nước nóng vào, run lẩy bẩy. Trễ thế này rồi, Bệ hạ và Nhiếp chính vương không ngủ cũng không nói làm gì, lại còn sai người bưng nước rửa mặt vào, nếu nói không có gì, thì ai mà tin.
Người hầu ra vào đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lặng lẽ đi vào, lại lặng lẽ đi ra.
Rèm giường trong phòng được buông xuống, sau khi người hầu đều lui ra ngoài, một bàn tay từ bên trong vươn ra, vén rèm lên. Trên giường một mảnh hỗn độn, Ân Huyền Dạ áo trong xộc xệch khoác trên người, xuống giường, một trận ê ẩm suýt chút nữa khiến y ngã nhào xuống đất.
Mặt y vẫn còn đỏ ửng, trước tiên đi rửa tay, rồi lại quay về, vén rèm giường lên. Ôn Dĩ Cẩn cúi đầu chỉnh lại áo trong, khi Ân Huyền Dạ đưa tay ra, hắn nắm lấy cổ tay y, được y đỡ xuống giường.
Hai người không ai lên tiếng, cứ như sau khi hoan ái xong, chỉ còn lại sự ngại ngùng.
Ân Huyền Dạ vẫn còn đang hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, chỉ cần nghĩ đến, toàn thân liền nóng bừng. Y rửa tay cho Ôn Dĩ Cẩn, lấy khăn lau khô nước trên tay hắn, còn Ôn Dĩ Cẩn thì đang suy nghĩ xem làm thế nào để phá vỡ sự im lặng này.
Một lát sau, hắn mở miệng: “Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn nói với người.”
“Ngươi nói đi.” Giọng Ân Huyền Dạ vẫn còn hơi khàn.
Ôn Dĩ Cẩn nói: “Nghe nói trước đó Thái hậu có tặng Bệ hạ một bình rượu.”
Ân Huyền Dạ nghe vậy, lập tức hoàn hồn.
“Nghe ai nói?” Y hỏi.
“Thái hậu.” Ôn Dĩ Cẩn nói, “Xem ra đúng là có chuyện này, hôm nay Bệ hạ có phải đã uống rượu Thái hậu tặng không?”
Ân Huyền Dạ: “…”
Y không biết Ôn Dĩ Cẩn đã biết bao nhiêu, ánh mắt lấp lánh, không vội vàng thừa nhận.
Ôn Dĩ Cẩn lại nói: “Thái hậu bảo vi thần chuyển lời cho Bệ hạ một câu.”
Hắn dừng lại một chút, nói: “Thái hậu nói, bình rượu đó, bà ấy lấy nhầm—Đây là ý gì?”
Ân Huyền Dạ ngẩn người: “Ngươi nói…”
Lời y đột nhiên dừng lại.
Lấy nhầm rượu—Ôn Dĩ Cẩn không hiểu câu này có nghĩa là gì, sao y lại không hiểu, trong nháy mắt, đầu óc y trở nên hỗn loạn.
Mẫu hậu cố ý bảo Ôn Dĩ Cẩn chuyển lời này, làm sao Ân Huyền Dạ lại không hiểu ý nghĩa trong đó.
Lấy nhầm rượu, có nghĩa là, rượu đó không có tác dụng đó?
Mà hai lần này, căn bản là y mượn rượu, mượn cớ trúng thuốc, làm chuyện đó với Ôn Dĩ Cẩn—hơi thở y đột nhiên nặng nề hơn, mặt càng thêm nóng bừng, nóng rát, xấu hổ và khó xử cùng lúc dâng lên trong lòng, khiến y nhất thời không dám nhìn thẳng vào mặt Ôn Dĩ Cẩn.
Nếu Ôn Dĩ Cẩn biết chuyện… sẽ nhìn y thế nào?
“Rượu đó Bệ hạ đừng uống nữa.” Giọng Ôn Dĩ Cẩn trầm thấp, còn có chút khàn đặc sau hoan ái, sắc mặt không có gì khác thường, “Uống nhiều hại thân, ngày mai khi Lý ngự y đến, bảo ông ấy bắt mạch xem cho Bệ hạ nhé.”
“Trẫm, trẫm biết rồi.” Ân Huyền Dạ nói.
Sau khi rửa mặt xong, hai người lên giường, Ôn Dĩ Cẩn nằm bên trong, hắn có chút không tập trung, nằm ở đây, lại nhớ đến những nụ hôn lúc nãy, đến bây giờ môi vẫn còn tê dại.
Hắn dùng đầu lưỡi chạm vào khóe môi, nếm thấy mùi máu tanh, lúc nãy hôn nhau, bị Ân Huyền Dạ cắn, điều này cũng luôn nhắc nhở hắn, hắn và Ân Huyền Dạ, đã vượt qua giới hạn quân thần, huynh đệ, nào có quân thần nào, nào có huynh đệ nào, lại hỗ trợ lẫn nhau đến mức này.
Nến được thổi tắt, hai người nằm trên giường, không còn ôm nhau như trước nữa, giữa hai bờ vai cách nhau hai nắm tay.
Sáng sớm hôm sau, Ân Huyền Dạ liền đi lâm triều, y dậy rất nhẹ nhàng, Ôn Dĩ Cẩn vẫn tỉnh, nhưng hắn không lên tiếng, nghe tiếng Ân Huyền Dạ thay quần áo, nghe y nhỏ giọng dặn dò Lộc Hỉ chuẩn bị bữa sáng sau khi hắn tỉnh dậy.
Tiếng động bên ngoài ngừng lại, Ôn Dĩ Cẩn ngủ thêm một lúc rồi mới dậy.
Bữa sáng có chút cháo, Ôn Dĩ Cẩn cầm thìa, ăn vài miếng cháo, lại cầm đũa gắp thức ăn, mấy ngày nay đã quen với việc không nhìn thấy gì mà vẫn ăn được, chỉ là chậm hơn bình thường một chút.
Sau khi ăn sáng xong, hắn cho Lộc Hỉ lui ra, mò mẫm dưới gầm giường, lần trước hắn sờ thấy thứ gì đó ở đây, thì Ân Huyền Dạ đi vào, hắn còn chưa kịp xem.
Mò mẫm hồi lâu, hắn tìm thấy một ngăn bí mật.
Hắn nhắm mắt sờ hình dạng ngăn bí mật, loay hoay một hồi, mở ngăn bí mật ra, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, hắn mất không ít sức lực mới mở được khóa.
Hắn tháo khăn bịt mắt ra, ánh sáng khiến mắt hắn đau nhói, trước mắt rất mờ, hắn chỉ thấy bên trong đựng vài thứ linh tinh, không nhìn rõ, nhưng đại khái sờ được.
Có đồ chơi gỗ, diều, còi… vài món đồ nhỏ mà hắn tặng Ân Huyền Dạ hồi y còn nhỏ, còn có vài bức thư, hắn cầm quyển sách trên cùng lên.
Rất cũ rồi, hình như đã được lật xem không ít lần.
【Đây là gì?】 Hắn hỏi hệ thống.
Hệ thống đáp: 【Truyện người lớn.】
Ôn Dĩ Cẩn: 【… Cái gì?】
Hệ thống lại lặp lại một lần nữa, khi Ôn Dĩ Cẩn định đặt sách lại chỗ cũ, hệ thống bổ sung một câu, 【của nam với nam.】
Ôn Dĩ Cẩn: “…”
Hắn đặt quyển sách sang một bên, tìm kiếm một hồi, phát hiện bên trong chỉ là vài món đồ cũ, khi hắn định dọn dẹp thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
“Nhiếp chính vương.” Lộc Hỉ đẩy cửa bước vào, thấy Ôn Dĩ Cẩn ngồi bên bàn, khăn bịt mắt trước mặt hắn bị lệch.
“Chuyện gì?” Ôn Dĩ Cẩn hỏi.
Lộc Hỉ nói: “Quản gia phủ Vương gia đến, nói là có chuyện muốn bẩm báo, đang đợi ở bên ngoài.”
Lộc Hỉ đỡ y ra ngoài, quản gia Vương phủ đang đi tới đi lui, thấy Ôn Dĩ Cẩn mới tiến lên. Ôn Dĩ Cẩn hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì, quản gia nói, mấy hôm trước có người phát hiện thư từ qua lại giữa hắn và sứ thần Tây Vực trong phủ, vu khống hắn cấu kết với địch.
Muốn gán tội cho ai, chẳng lẽ lại thiếu lý do.
Ôn Dĩ Cẩn sắc mặt sa sầm, quản gia lại nói, chuyện này đã điều tra rõ ràng, là do người hầu trong phủ gây ra, Bệ hạ cũng đã điều tra rõ.
“Vương gia ở trong cung, không nghe nói gì sao?” Quản gia nhỏ giọng hỏi, “Mấy hôm trước nô tài đã muốn cầu kiến, nhưng cứ bị chặn ở ngoài cung…”
Ôn Dĩ Cẩn suy nghĩ một chút liền hiểu ra, hắn không biết những tin tức này, e là do Ân Huyền Dạ không muốn hắn biết. Người của hắn trong cung, Ân Huyền Dạ cũng rõ ràng, muốn giấu hắn, cũng là chuyện rất đơn giản.
Trong hoàng cung, nhất cử nhất động của hắn, đều dưới mí mắt Ân Huyền Dạ.
Trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn vậy mà không hề hay biết.
Hắn suy nghĩ một lúc, lập tức chuẩn bị xuất cung.
Ôn Dĩ Cẩn ra vào cung từ trước đến nay đều tự do, chỉ bảo Lộc Hỉ chuyển lời cho Ân Huyền Dạ một tiếng. Lộc Hỉ muốn nói lại thôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xuất cung.
Ôn Dĩ Cẩn xuất cung, không chỉ vì chuyện trong phủ - mà còn vì chuyện xảy ra đêm qua, hai người gần gũi quá lâu, cứ tiếp tục như vậy, quan hệ của hắn và Ân Huyền Dạ sẽ trở nên mập mờ.
Sau khi tan triều, Ân Huyền Dạ mới biết tin hắn đã rời đi, y nghĩ, có phải y quá gấp gáp, nên Ôn Dĩ Cẩn mới vội vàng bỏ chạy như vậy.
Y không lập tức đi tìm hắn, cho đến tối hôm đó, khi y lên giường ngủ, phát hiện một cuốn tranh xuân cung mà y đã cất giấu cẩn thận dưới gối, tim y như ngừng đập một nhịp.
Y mở ngăn kéo bí mật dưới gầm giường ra, lấy chiếc hộp gỗ y cất đồ ra, bên trong có dấu vết bị lục soát rõ ràng.
Y gọi thái giám vào, hỏi hôm nay ngoài Ôn Dĩ Cẩn ra, còn có ai vào đây, sau khi điều tra từng người một, y mới xác định, đây là do Ôn Dĩ Cẩn tìm ra.
Mắt hắn rõ ràng không nhìn thấy, sao có thể, sao có thể…
Ân Huyền Dạ đi tới đi lui trong phòng.
Đêm đầu tiên xa cách, không chỉ Ân Huyền Dạ không ngủ được.
Sau khi Ôn Dĩ Cẩn về phủ, chỉnh đốn lại mọi việc, bận rộn đến tận nửa đêm, đêm khuya thanh vắng, những suy nghĩ bị đè nén ban ngày mới trỗi dậy.
Ân Huyền Dạ cất những thứ đó trong hộp, là lúc nào? Hắn nghĩ kỹ lại, hẳn là sau khi y chinh chiến trở về.
Vậy nên tối hôm trước, không phản kháng nụ hôn của y, cũng là vì nguyên nhân này sao?
Ân Huyền Dạ thích nam nhân?
Vốn dĩ đã như vậy, hay là ở quân doanh, bị ai đó ảnh hưởng? Trong quân doanh toàn là nam nhân, xảy ra chuyện này, hình như cũng không phải là không thể.
Càng nghĩ, lòng Ôn Dĩ Cẩn càng nặng trĩu.
Trước đó Ân Huyền Dạ nói không thích Khương cô nương, hắn cứ tưởng y không có người trong lòng, nếu có, lại là nam nhân không thể nói ra miệng, nghĩ như vậy, việc y trước đó không muốn nói, cũng có thể tìm ra manh mối.
Cốt truyện đã bắt đầu lệch hướng, không thể dựa vào nữa rồi, y thích nam nhân cũng không phải là không thể.
Chưa đợi Ôn Dĩ Cẩn nghĩ ra kết quả, cửa phòng đã bị gõ.
“Vương gia, Vương gia.” Gã sai vặt bên ngoài gọi.
Ôn Dĩ Cẩn xoay người ngồi dậy trên giường, “Vào đi.”
Gã sai vặt đi vào thắp nến, trong phòng sáng lên, “Vương gia, không hay rồi, Bệ hạ đến rồi.”
Ôn Dĩ Cẩn: “…”
Hắn bình tĩnh lại: “Ngươi nói, ai đến?”
“Bệ hạ.” Gã sai vặt hạ giọng.
Theo quy củ trong cung, giờ này, cửa cung đã đóng từ lâu, Ân Huyền Dạ cố ý xuất cung, hiển nhiên không đơn giản.
“Lấy y phục đến đây.” Hắn vén chăn xuống.
Gã sai vặt vội vàng đi lấy áo khoác ngoài trên giá, đỡ Ôn Dĩ Cẩn xuống giường, Ôn Dĩ Cẩn vừa xỏ giày vào, còn chưa đứng vững, đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, và tiếng ồn ào.
“Bệ hạ, Bệ hạ…”
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, hai tiếng “cốc cốc” vang lên.
“Nhiếp chính vương.” Người bên ngoài gọi một tiếng.
“Vương gia…” Gã sai vặt cầm y phục, luống cuống đứng bên cạnh.
“Đi mở cửa đi.” Ôn Dĩ Cẩn nói.
Gã sai vặt lúc này mới như ăn được viên thuốc an thần, đi mở cửa. Chuyện xảy ra trong phủ mấy hôm trước, trên dưới phủ đều biết, lúc đó Ôn Dĩ Cẩn không có mặt, không ít người hầu đều có cảm giác như sắp tận thế, bây giờ hắn đã trở về, có chủ, người hầu cũng không còn hoảng loạn nữa.
Cửa phòng mở ra, tên thái giám bên cạnh Ân Huyền Dạ đứng ngoài cửa, tay cầm đèn lồng chiếu sáng, khuôn mặt Ân Huyền Dạ ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm, tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
Phía sau y có vài người hầu trong phủ đi theo, lúc này, mọi người đều im lặng, từ trong phòng truyền ra giọng nói của Ôn Dĩ Cẩn.
“Các ngươi lui xuống hết đi.”
Đám người hầu nhìn nhau, rồi lui xuống.
Ân Huyền Dạ để thái giám y mang theo đợi ở ngoài cửa, bước vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.
Ôn Dĩ Cẩn bị lạnh một lúc, cổ họng ngứa ngáy ho khan vài tiếng, “Trễ thế này rồi, sao Bệ hạ lại đến đây?”
Ân Huyền Dạ thấy hắn chỉ mặc áo trong đứng bên giường, liền cầm áo khoác ngoài bên cạnh khoác lên vai hắn, “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Y không muốn kéo dài chuyện này quá lâu, tính cách Ôn Dĩ Cẩn, ngoại trừ công việc, rất nhiều lúc đều tự mình suy nghĩ trong lòng. Ân Huyền Dạ vốn định để hắn suy nghĩ thêm một hai ngày, nhưng thấy đồ y giấu đã bị hắn phát hiện, lại cảm thấy không thể để hắn suy nghĩ quá lâu.
Y luôn không đoán được suy nghĩ của Ôn Dĩ Cẩn, nhưng Ôn Dĩ Cẩn lại có thể đoán được suy nghĩ của y.
“Bệ hạ cứ nói.”
“Hôm nay ngươi lục đồ của ta?”
Ôn Dĩ Cẩn: “Vi thần—”
“Không cần xưng thần nữa.” Ân Huyền Dạ tiến lên một bước, đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào hắn, “Tại sao ta đến đây, ngươi đoán không ra sao?”
Ôn Dĩ Cẩn: “…”
Nói không đoán ra, cũng có thể đoán ra một chút, nhưng không đoán được hết, Ân Huyền Dạ đã không còn là thiếu niên mà hắn có thể nhìn thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa rồi.
Đêm khuya thanh vắng, ánh nến lặng lẽ cháy sáng, hắt ánh sáng lên khuôn mặt hai người.
Một lúc lâu sau.
Ôn Dĩ Cẩn khẽ thở dài, đưa tay day day mi tâm, “Bệ hạ muốn vi thần nói gì đây?”
“Tại sao không chào ta một tiếng rồi mới đi?”
Ôn Dĩ Cẩn: “…”
“Ngươi sợ.” Y nói, “Ngươi sợ gặp ta.”
Y khẽ cười một tiếng, “Trước kia không biết, thì ra Nhiếp chính vương cũng là kẻ nhát gan.”
Ôn Dĩ Cẩn: “Tại sao Bệ hạ lại giấu vi thần chuyện trong phủ?”
“Chỉ là chút chuyện vụn vặt, cần gì phải làm phiền đến ngươi.” Đây là lý do bề ngoài, lý do thực sự là y cho rằng những chuyện này, không cần Ôn Dĩ Cẩn phải lo lắng, càng không muốn hắn vì chuyện này mà rời khỏi hoàng cung.
“Mấy ngày nay ngươi lục tung mọi thứ lên, rốt cuộc là đang tìm gì?” Y hỏi.
Ôn Dĩ Cẩn: “…”
Im lặng một lúc.
“Bệ hạ.” Ôn Dĩ Cẩn nhẹ giọng nói, “Vi thần muốn hỏi người một câu.”
Ân Huyền Dạ: “Cứ hỏi.”
Đêm nay y đến đây, chính là đã chuẩn bị sẵn sàng xé bỏ lớp màn che đậy giữa hai người.
“Bệ hạ không muốn tuyển tú, là vì trong lòng đã có người sao?” Ôn Dĩ Cẩn hỏi.
“Phải.”
“Người Bệ hạ thích…” Ôn Dĩ Cẩn dừng lại một chút, hít sâu một hơi, “Là nam nhân sao?”
Bàn tay Ân Huyền Dạ buông thõng bên cạnh người đột nhiên nắm chặt thành quyền, y nhắm mắt lại, nói chắc nịch: “Đúng thì sao.”
Ôn Dĩ Cẩn: “Là ai?”
“Quan trọng sao?”
“Quan trọng.”
“Người trẫm thích là ai quan trọng, hay trẫm thích nam nhân quan trọng?”
“Đều quan trọng.”
Lần này đến lượt Ân Huyền Dạ im lặng, một lúc lâu sau, y hạ giọng hỏi: “Tại sao lại quan trọng? Vì trẫm là bậc quân vương, nên không thể thích nam nhân, nên đối với ngươi mà nói, rất quan trọng?”
Ôn Dĩ Cẩn nhận ra sự mất bình tĩnh trong giọng điệu của y khi nói câu này, hắn đưa tay ra, chạm vào vạt áo Ân Huyền Dạ, nắm lấy cổ tay y. Ân Huyền Dạ hơi thở không ổn định, ngực phập phồng, thở dốc, còn hơi run rẩy.
Trước kia Ôn Dĩ Cẩn có thể đường hoàng cho rằng, hắn cảm thấy người Ân Huyền Dạ thích là ai rất quan trọng, là vì những lý do vớ vẩn kia, nhưng bây giờ thì không phải nữa, hắn có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được lòng mình.
“Bệ hạ…”
“Nhiếp chính vương.” Ân Huyền Dạ tiến thêm một bước về phía hắn, khoảng cách giữa hai người gần hơn lúc nãy, gần đến mức Ân Huyền Dạ có thể nhìn rõ bóng của hàng mi trên sống mũi hắn, “Ngươi còn muốn trẫm nói rõ ràng đến mức nào nữa?”
Phải nói rõ ràng đến mức nào, hắn mới nhận ra.
“Tối qua hôn trẫm, hôm nay biết trẫm thích nam nhân, liền vội vàng rời đi, sao vậy? Bây giờ thấy trẫm kinh tởm rồi sao?” Càng kích động, càng không thể nói rõ ràng những lời trong lòng, tâm trạng bị đè nén quá lâu, dường như đã tìm được lối thoát.
Những lời không thể nói ra với người khác, lúc này đều có thể nói ra một cách tùy ý.
Nói cho hắn nghe.
“Vi thần chỉ muốn biết, là ai.” Ôn Dĩ Cẩn cố gắng trấn an tâm trạng y, “Không phải vì người là Bệ hạ, mà chỉ vì là người, tối hôm qua…”
Cũng không thấy kinh tởm.
“Ngươi chưa từng nghĩ đến—” Ân Huyền Dạ căn bản không chú ý nghe hắn nói gì, cắt ngang lời hắn, trên mặt nở nụ cười méo mó, đáy mắt u ám, y nói từng chữ một, “Người trẫm thích, là ngươi thì sao?”
Ôn Dĩ Cẩn sững sờ, vẻ mặt trống rỗng trong giây lát.
Ân Huyền Dạ khẽ cười vài tiếng, tim đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, y ghé sát vào tai Ôn Dĩ Cẩn, “Ta thích ngươi, khả năng này ngươi chưa từng nghĩ đến sao?”
Y thì thầm bên tai hắn một cách thân mật: “Câu trả lời này ngươi có thích không? Nhiếp chính vương.”
Ôn Dĩ Cẩn cổ họng khô khốc, trước đó hắn đã quá tập trung vào việc y thích hắn sẽ mang đến bao nhiêu rắc rối, mà quên mất suy nghĩ của Ân Huyền Dạ.
Sự tấn công của y quá mãnh liệt, Ôn Dĩ Cẩn từ khi nhận ra tình cảm của mình, kìm nén đến bây giờ, còn chưa kịp tìm hiểu tâm ý của Ân Huyền Dạ, y đã nói thẳng ra.
“Tại sao… lại là ta?”
“Tại sao lại là ngươi? Tại sao lại là ngươi?” Ân Huyền Dạ lặp đi lặp lại vài lần, “Trẫm cũng muốn biết.”
“Thích” dường như đã lặng lẽ gieo một hạt giống trong lòng y, đợi đến khi y nhận ra, hạt giống đó đã phát triển thành cây đại thụ.
Một giọt nước ấm áp rơi xuống mu bàn tay Ôn Dĩ Cẩn, đầu ngón tay hắn run lên, hắn đưa tay lên, chạm vào mặt Ân Huyền Dạ, sờ thấy nước mắt trên mặt y.
“Bệ hạ, sao lại khóc?”
“Khóc?” Ân Huyền Dạ kéo khóe miệng, “Rõ ràng trẫm đang cười, sao lại khóc?”
Ánh nến chiếu rõ đôi mắt ướt át của y, trong con ngươi là bóng hình của Ôn Dĩ Cẩn.
Hàng mi Ôn Dĩ Cẩn khẽ run, sờ thấy nước mắt ở khóe mắt y, “Bệ hạ có biết, con đường người chọn, là con đường như thế nào không? Sau này người đời nhắc đến người, có lẽ điều đầu tiên họ nghĩ đến, chính là chuyện đoạn tụ của Lương vương, những công lao to lớn người gây dựng, đều xếp sau…”
“Vậy thì sao?” Ân Huyền Dạ nói, “Trẫm chỉ muốn đi con đường của mình, trẫm thích ai, liên quan gì đến người khác?”
“Đây là việc bất chấp luân thường đạo lý.”
“Con đường chông gai, đó cũng là con đường của trẫm, trẫm cam tâm tình nguyện, vui vẻ với nó.”
Ôn Dĩ Cẩn: “…”
Chỉ vài câu nói, y đã phá vỡ những lo lắng trong lòng Ôn Dĩ Cẩn, cũng nghiền nát kế hoạch ban đầu của hắn, khiến hắn biết, ngay từ đầu, Ân Huyền Dạ đã dùng tâm thế như thế nào để đối mặt với tình cảm này.
“Bệ hạ đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Nếu đây là quyết tâm của y, vậy hắn còn gì phải lo lắng nữa - vốn dĩ hắn không quan tâm đến những điều đó, nếu phải gánh vác, thì cùng nhau gánh vác là được.
Người hắn quan tâm, từ trước đến nay chỉ có Ân Huyền Dạ.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Là hắn tự cho mình là đúng, suy nghĩ thay y rất nhiều chuyện, tự cho là chu toàn, lại chưa từng hỏi ý kiến y.
Cũng là hắn, phát hiện ra quá muộn.
Ân Huyền Dạ khẽ mở môi, còn chưa kịp nói gì, Ôn Dĩ Cẩn trong mắt y đã phóng to, y chậm chạp cảm nhận được cảm giác mềm mại trên môi, không khỏi nín thở.
Nụ hôn này của Ôn Dĩ Cẩn không mang theo dục vọng, giống như đang an ủi y hơn, như một cơn gió nhẹ nhàng, khẽ chạm vào nơi mãnh liệt nhất của y, hắn áp môi lên môi Ân Huyền Dạ, hôn rất dịu dàng.
Ân Huyền Dạ như con ếch bị luộc trong nước ấm, cảm xúc mãnh liệt bùng nổ, trong nụ hôn như ao nước ấm này, dần dần chìm đắm, tan biến, trở lại bình tĩnh, tay nắm chặt vạt áo hắn, chuyển sang ôm lấy cổ hắn.
Y nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn còn chút ướt át.
Đây là ý gì?
Y không khỏi nghĩ, Ôn Dĩ Cẩn hôn y, hôn y vào lúc này, là có ý gì?
Có phải như y nghĩ không?
Vừa nghĩ đến khả năng đó, lại cảm thấy không thể nào.
Một lát sau, môi hai người tách ra, Ân Huyền Dạ mở mắt.
“Vậy… ngươi có từng nghĩ đến việc, ta thích ngươi—khả năng này không?” Ôn Dĩ Cẩn khàn giọng hỏi y.
“Ngươi lừa ta…”
Ôn Dĩ Cẩn nắm tay y, đặt lên ngực mình, “Trước kia ngươi hỏi ta, khi ở gần người mình thích, tim đập liên hồi, có phải bị bệnh tim không—vậy Bệ hạ, người cảm thấy, vi thần có phải bị bệnh tim không?”
Ân Huyền Dạ: “…”
Y ngẩn người hồi lâu, cúi đầu nhìn bàn tay đang bị hắn giữ chặt.
Một tiếng thở dài vang lên trên đỉnh đầu y, “Bệ hạ, vi thần đại khái cũng giống như người, cũng mắc bệnh tim, tâm bệnh thì phải dùng tâm dược trị, xin Bệ hạ hãy thương xót.”
Ân Huyền Dạ ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì, tay kia của Ôn Dĩ Cẩn đã nâng mặt y lên, sờ soạng trên mặt y, Ân Huyền Dạ kéo tay hắn xuống, ôm cổ hắn, tiến lên hôn.
Cằm y nhếch lên, lộ ra chiếc cổ thon dài, yết hầu chuyển động, y vô thức liếm môi, lướt qua khe môi Ôn Dĩ Cẩn, Ôn Dĩ Cẩn khựng lại, sau đó ôm gáy y, hôn xuống với nhiệt độ nóng bỏng, yết hầu y vô thức phát ra tiếng rên rỉ.
Ân Huyền Dạ treo trên người hắn, Ôn Dĩ Cẩn lùi lại một bước, đá vào cạnh giường, ngã ngồi xuống giường, môi hai người va vào nhau, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ đan xen.
Hôn đến lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, Ân Huyền Dạ vùi mặt vào vai Ôn Dĩ Cẩn thở dốc.
Ôn Dĩ Cẩn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài xõa xuống của y, một lát sau, hắn nghiêng đầu hỏi: “Bệ hạ có thuốc mỡ không?”
“Cái, cái gì?” Ân Huyền Dạ giọng nghèn nghẹt hỏi.
“Dùng chút thuốc mỡ, sẽ không bị thương.” Ôn Dĩ Cẩn nói, hắn liếm môi, khẽ nói bên tai y, “Nếu không có thuốc mỡ, vi thần cũng có vài thứ khác, tùy Bệ hạ thích, chỉ là e là không dễ dùng như thuốc mỡ.”
Trong hai lựa chọn được đưa ra, không có con đường nào để rút lui.
Im lặng một lúc.
Ôn Dĩ Cẩn không có động tác thừa, chờ câu trả lời của y.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng thở càng thêm rõ ràng.
“Tùy ngươi.” Ân Huyền Dạ nói mấy chữ này rất nhanh, nói xong vành tai càng nóng hơn, y áp sát vào mặt Ôn Dĩ Cẩn để hạ nhiệt, hơi thở phả vào cằm hắn từng chút một.
Ôn Dĩ Cẩn vuốt ve mái tóc đen của y khựng lại, bật cười, “Vậy vi thần không khách sáo nữa.”
Hắn luồn năm ngón tay vào tóc y, ép y ngẩng đầu lên, hắn cúi đầu hôn y, lớp vỏ bọc ôn hòa biến mất, lộ ra một mặt mà Ân Huyền Dạ chưa từng thấy.
Vừa kiềm chế lại vừa đầy xâm lược, tràn đầy vẻ hoang dã, nhưng không hề thô lỗ, nhất cử nhất động, đều mang theo vẻ phong lưu nho nhã, tao nhã đến cực điểm.
…
...
Rạng đông dần ló rạng từ phía chân trời, đường chân trời ánh lên màu trắng bạc của bụng cá, thái giám trực đêm ở cửa ngồi dựa vào cửa, canh giữ suốt đêm, cằm lúc lắc gật gà gật gù.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân, thái giám cố gắng mở mắt, nhìn thấy nha hoàn của vương phủ.
Nha hoàn khẽ gọi ông ta dậy.
"Vương gia và Bệ hạ đâu?" Nàng hỏi.
"Bệ hạ? Bệ hạ ở bên trong." Thái giám dụi mắt, "Vương gia cũng ở bên trong."
"Vẫn còn ở bên trong..." Nha hoàn lẩm bẩm, "Cả đêm rồi."
Chuyện gì mà quan trọng vậy chứ.
Ân Huyền Dạ đến giữa đêm, hạ nhân trong phủ đều không ngủ ngon giấc, nhưng bản thân y lại ngủ rất ngon.
Ôn Dĩ Cẩn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khẽ nhíu mày, mở mắt tỉnh dậy, sau đó cảm nhận được trong lòng mình đang ôm một chiếc lò sưởi nhỏ ấm áp, hắn cúi đầu nhìn xuống, trong màn sương mờ ảo nhìn thấy đường nét của Ân Huyền Dạ.
Vẫn là... không nhìn rõ.
Hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng vén chăn lên, đứng dậy, mò mẫm khoác áo ngoài, đi mở cửa phòng, tiếng động bên ngoài im bặt.
Nha hoàn và thái giám đều nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Dĩ Cẩn -- khoác áo ngoài màu trắng bạc, bàn tay đặt trên áo, trên cổ tay mơ hồ có thể thấy một dấu răng, trên người mang theo hơi thở lười biếng và thỏa mãn, khuôn mặt tuấn tú, sâu thẳm càng thêm phần mờ ám, đa tình mà dịu dàng, chỉ cần liếc mắt nhìn qua, cũng đủ khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Nhận xét