[NVCCMYĐ] - chương 52
Trong điện rất yên tĩnh, một chút tiếng động nhỏ cũng như bị phóng đại lên, tay Ôn Dĩ Cẩn cử động, chạm vào chén trà bên cạnh, phát ra tiếng leng keng thanh thúy.
Ân Huyền Dạ hoàn hồn.
"Bệ hạ." Ôn Dĩ Cẩn quay đầu lại.
Ân Huyền Dạ che giấu bằng cách khẽ ho một tiếng: "Làm sao vậy?"
"Bệ hạ đã phân tâm."
Ôn Dĩ Cẩn quay đầu lại, nhìn thẳng y, không nói gì, Ân Huyền Dạ vì chột dạ mà giải thích, "Trẫm mệt rồi, vừa nghỉ ngơi một chút."
"Vi thần ở đây, nếu Bệ hạ không thể tập trung, vi thần xin phép lui xuống trước." Ôn Dĩ Cẩn nói.
Ân Huyền Dạ biết tính tình của hắn trong một số việc chính sự sẽ không hề nương tay, liền nói: "Trẫm không có phân tâm."
"Vậy sao?"
"Ừ."
Ôn Dĩ Cẩn liền không nói thêm gì nữa, sau đó, Ân Huyền Dạ cũng không dừng tay, làm việc với một cỗ nhiệt huyết quên ăn quên ngủ.
Đến giờ cơm, Lộc Hỉ nhẹ nhàng bước vào, nói đã đến giờ dùng bữa, Ân Huyền Dạ phất tay, bảo hắn ta lui xuống trước, sau đó lại nhớ đến Ôn Dĩ Cẩn đang ở bên cạnh, bèn gọi Lộc Hỉ lại, đặt bút xuống, bảo hắn ta dọn bữa.
Rất nhanh, hạ nhân trong cung lần lượt bưng thức ăn lên bàn, tay nghề của ngự trù trong cung rất tốt, dù là món ăn thanh đạm, cũng rất tinh tế.
Ôn Dĩ Cẩn và Ân Huyền Dạ ngồi vào bàn, Ân Huyền Dạ không để hạ nhân hầu hạ, gắp thức ăn vào bát của Ôn Dĩ Cẩn, bưng bát cầm đũa đưa đến bên miệng Ôn Dĩ Cẩn.
Mấy ngày nay Ôn Dĩ Cẩn cũng đã quen, khẽ mở miệng ăn thức ăn, trên mặt Ân Huyền Dạ nở nụ cười hài lòng.
Lộc Hỉ đứng bên cạnh nhìn mà tim đập chân run, vội vàng cúi đầu xuống, mỗi khi đến lúc như thế này, hắn ta lại cảm thấy Bệ hạ có chút điên cuồng, Nhiếp Chính Vương lại không hề nhận ra, cái gì cũng để mặc Bệ hạ làm.
...
Chuyện ám sát, không lâu sau đã có kết quả.
Để tỏ lòng thành, Ngũ vương tử đích thân áp giải kẻ bị tra tấn đến mức thoi thóp đến trước mặt Ân Huyền Dạ để nhận tội, chuyện này liên quan đến cuộc tranh giành ngôi vị bên trong hoàng thất Tây Vực, người này là người của phe phái khác.
Trong đó có rất nhiều uẩn khúc, nói tóm lại, Ôn Dĩ Cẩn chính là bị tai bay vạ gió, nhưng tai vạ này không thể chịu oan uổng, Ngũ vương tử cũng hiểu đạo lý này, hắn ta hứa sẽ dâng lên bảo vật thượng đẳng để tạ lỗi.
Ngoài ra, hắn ta lại lấy ra một lọ thuốc từ trong ngực áo, nói đây là giải độc đan quý hiếm, uống vài ngày, mắt Ôn Dĩ Cẩn sẽ có thể nhìn thấy lại.
Ân Huyền Dạ không vội vàng đưa cho Ôn Dĩ Cẩn, sau khi Ngũ vương tử rời đi, y đưa lọ thuốc cho Lộc Hỉ, bảo hắn ta mang đến Thái Y Viện kiểm tra trước, xem có vấn đề gì không.
Ngay trong ngày hôm đó đã có kết quả, ban đêm, Lộc Hỉ đưa thuốc cho Ân Huyền Dạ, nói thuốc không có vấn đề, bên trong có rất nhiều vị thuốc quý hiếm.
"Trẫm biết rồi, lui xuống đi." Ân Huyền Dạ nói.
Lộc Hỉ lui ra, Ân Huyền Dạ cầm lọ thuốc, nhìn hồi lâu, phía sau có tiếng động, y theo bản năng giấu lọ thuốc ra sau lưng, quay đầu nhìn Ôn Dĩ Cẩn.
Ôn Dĩ Cẩn mò mẫm từ bên trong đi ra, "Đang nói chuyện với ai vậy?"
"Lộc Hỉ." Ân Huyền Dạ siết chặt lọ thuốc trong tay.
Ôn Dĩ Cẩn vừa nghe là Lộc Hỉ, liền không hỏi thêm nữa, nói: "Sao còn chưa ngủ?"
"Trẫm không buồn ngủ." Y nói.
Ôn Dĩ Cẩn cười: "Hay là vi thần cùng Bệ hạ đánh một ván cờ đi."
"Cũng được." Ân Huyền Dạ không từ chối.
Trong phòng đốt nến, trên trường kỷ đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt bàn cờ, hai người ngồi đối diện nhau, Ôn Dĩ Cẩn không nhìn thấy, khi đánh cờ, đều là hắn nói vị trí, Ân Huyền Dạ giúp hắn đặt quân cờ, mà Ân Huyền Dạ đặt quân cờ tiếp theo, cũng sẽ nói cho hắn biết.
Ân Huyền Dạ lúc đầu chỉ muốn giết thời gian, sau đó lại phát hiện trí nhớ của Ôn Dĩ Cẩn tốt đến bất ngờ, như thể trong đầu hắn có một bàn cờ, dù không nhìn thấy, cũng có thể nhớ được từng nước cờ họ đã đánh, mà không hề sai sót.
"Bệ hạ có tâm sự sao?" Ôn Dĩ Cẩn hỏi.
"Hửm?" Ân Huyền Dạ đang cầm một quân cờ đen trên tay ngẩng đầu lên, nhận ra hắn vừa nói gì, liền đáp, "Không có."
"Bệ hạ đã phân tâm." Ôn Dĩ Cẩn nói.
Ân Huyền Dạ: "Sao ngươi biết?"
"Vi thần chính là biết."
"Trẫm không có."
"Bệ hạ lại nhân lúc vi thần không nhìn thấy mà nói dối lừa gạt vi thần."
Ân Huyền Dạ: "..."
"Trường Trạch, trẫm quen biết ngươi từ nhỏ." Ân Huyền Dạ nói, "Trước đây trẫm không thích ngươi."
Ôn Dĩ Cẩn: "Ừ, vi thần biết."
Lúc hắn mới đến, tên nhóc này suốt ngày nghĩ cách bày trò để hành hạ hắn, biết rõ hắn thân thể yếu ớt, nhận ra sự nuông chiều của hắn, liền bắt đầu thử thách giới hạn của hắn.
Lúc đó y còn nhỏ, ít nhiều cũng sẽ lộ ra sơ hở, Ôn Dĩ Cẩn cũng có thể đoán được tâm tư của y, đoán được, nhưng lại giả vờ như không biết.
"Nhưng bây giờ trẫm... bây giờ khá..." Hai chữ đó đến bên môi, lại không nói ra được.
Cứ cảm thấy khó mở lời.
"Không ghét ngươi." Cuối cùng y nói.
Ôn Dĩ Cẩn: "Ừ."
Ân Huyền Dạ hỏi hắn: "Ngươi mong trẫm làm gì? Ngươi có tâm nguyện gì? Lại muốn cái gì?"
Ôn Dĩ Cẩn suy nghĩ một chút, chắc là do mấy ngày nay hắn bị thương ở mắt, khiến Ân Huyền Dạ chú ý đến việc hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đổ bệnh, nên mới khác thường như vậy.
Hắn nói: "Vi thần chỉ mong Bệ hạ thân thể an khang, làm một minh quân đời đời."
Im lặng một lát, Ân Huyền Dạ hỏi hắn: "Đây là tâm nguyện của ngươi sao?"
"Phải." Ôn Dĩ Cẩn nói, "Bệ hạ nên được vạn người kính ngưỡng."
"Còn ngươi thì sao?"
"Hửm?"
"Đến lúc đó, còn ngươi, ngươi ở đâu?"
"Vi thần..." Ôn Dĩ Cẩn ngừng lại.
Ban đầu hắn định sau khi cáo lão hồi hương, muốn làm gì thì làm, có lẽ sẽ đi thuyền đến nơi khác xem thử, sống một cuộc sống tự do tự tại, nhưng bây giờ không biết tại sao, lại có chút do dự.
"Ngươi có phải..." Ân Huyền Dạ mím môi, "Chưa từng nghĩ đến bản thân mình?"
"Vi thần đã nghĩ rồi." Ôn Dĩ Cẩn mỉm cười, nói, "Vi thần không cao thượng như Bệ hạ nghĩ đâu, đến lúc đó, Bệ hạ không cần vi thần nữa, vi thần sẽ sống một cuộc sống tự do tự tại."
Hắn ngừng lại, rồi nói tiếp: "Bệ hạ, người phải luôn tiến về phía trước."
"Trẫm sẽ không không cần ngươi." Ân Huyền Dạ siết chặt lọ sứ trong tay.
"Bệ hạ cần vi thần, vi thần sẽ xuất hiện." Ôn Dĩ Cẩn nói, "Chỉ là con đường này, Bệ hạ phải tự mình bước tiếp."
Khóe môi Ân Huyền Dạ nở một nụ cười gượng gạo, "Ừ."
Nói cho cùng, chẳng qua là trong kế hoạch tương lai của hắn, không có y.
Hai người cứ như một người đang thử thách giới hạn của đối phương, người kia lại không có giới hạn mà bao dung, nếu như một ngày nào đó thu hồi sự bao dung này, với tính cách cố chấp của người kia, sẽ bị bức điên mất.
Có vài việc, đã bước ra bước đầu tiên, thì không thể rút chân lại được nữa.
Ví dụ như Ôn Dĩ Cẩn đã nói trước đó, tiến thêm một bước với người mình thích, Ân Huyền Dạ nghe vào tai, liền không thể giả vờ như không nghe thấy, đè nén suy nghĩ này xuống.
Ban đầu chỉ cảm thấy, hắn khỏe mạnh là được rồi, nhưng nếu hắn khỏe mạnh rồi, lại cưới người khác -- Ân Huyền Dạ nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra, đáy mắt u tối sâu thẳm, nhìn Ôn Dĩ Cẩn với ánh mắt phức tạp hơn.
"Đã muộn rồi." Ôn Dĩ Cẩn nói, "Lên giường nghỉ ngơi thôi."
"Ừ."
Hai người lên giường, vẫn là Ôn Dĩ Cẩn nằm bên trong, Ôn Dĩ Cẩn hỏi y, "Khoảng thời gian này, Bệ hạ còn gặp ác mộng nữa không?"
Ngọn nến bên giường bị thổi tắt, trong điện chìm vào một vùng tối tăm, sự tối tăm này trong mắt Ôn Dĩ Cẩn cũng chẳng khác gì khi có nến.
Ân Huyền Dạ một lúc sau mới nói: "Mấy đêm nay, trẫm thường mơ thấy có người gọi tên trẫm trong mơ, cả người không thể cử động được."
"Bệ hạ bị bóng đè rồi." Ôn Dĩ Cẩn nói, "Hay là ngày mai gọi ngự y đến xem sao."
"Khi ngươi ôm trẫm, trẫm sẽ không mơ thấy những thứ đó." Ân Huyền Dạ lại nói.
Ôn Dĩ Cẩn cảm thấy người bên cạnh cử động, hơi thở ấm áp phả vào tai hắn, mắt không nhìn thấy, các giác quan trên cơ thể liền trở nên nhạy bén hơn, tim hắn đập loạn nhịp, có chút không quen với khoảng cách gần gũi này.
Còn chưa kịp lên tiếng, eo hắn đã bị một cánh tay ôm lấy, "Ngươi nói xem, trẫm có phải thật sự bị bệnh gì rồi không?"
"Chỗ nào không thoải mái?"
Ân Huyền Dạ nắm tay hắn, đặt lên ngực mình.
"Chỗ này."
Ôn Dĩ Cẩn ban đầu không hiểu, mãi đến khi cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay, cùng với nhịp tim đập thình thịch, rung động nhẹ nhàng như tiếng trống, xuyên qua lớp áo mỏng, truyền đến lòng bàn tay hắn.
Hắn cảm thấy bàn tay Ân Huyền Dạ đang nắm cổ tay mình siết chặt hơn.
"Gọi ngự y đến xem đi." Ôn Dĩ Cẩn vừa định ngồi dậy, đã bị Ân Huyền Dạ kéo lại.
"Trẫm đã xem rồi, ngự y nói trẫm không có vấn đề gì." Ân Huyền Dạ nói.
Ngón tay Ôn Dĩ Cẩn co rút lại, hơi thở Ân Huyền Dạ đột nhiên thay đổi nhịp điệu, thở hổn hển, Ôn Dĩ Cẩn trong nháy mắt không còn cử động nữa.
Trong ánh sáng mờ ảo, hắn mở mắt, lờ mờ nhìn thấy hình dáng của Ân Huyền Dạ, nhưng rất mơ hồ, mơ hồ đến mức chỉ nhìn thấy một vùng đen không rõ ràng, âm thanh bên tai như được phóng đại.
Hắn đột nhiên cảm thấy môi và cổ họng khô khốc.
"Bệ hạ, vi thần đi uống nước." Ôn Dĩ Cẩn nói.
Ân Huyền Dạ nắm chặt cổ tay hắn một lúc mới buông ra, "Ngươi cứ nằm đó đi, trẫm lấy cho ngươi."
Giọng y vẫn còn hơi khàn.
Y vén chăn ngồi dậy, khóe môi Ôn Dĩ Cẩn khẽ động, tay trái nắm lấy cổ tay phải, nhiệt độ trong lòng bàn tay vẫn còn, xúc cảm cũng rõ ràng như vậy.
Nhịp tim hắn, dường như cũng đi theo nhịp đập của Ân Huyền Dạ.
Ân Huyền Dạ rót một cốc nước, đặt vào tay hắn, hắn cầm lấy, đưa lên môi, ngửa đầu uống cạn, yết hầu chuyển động, hắn đưa cốc ra, Ân Huyền Dạ khi nhận lấy, đã nắm lấy tay hắn.
Ôn Dĩ Cẩn lần đầu tiên phát hiện, không nhìn thấy gì sẽ khiến người ta hoang mang như vậy.
Hắn không nhìn thấy biểu cảm của Ân Huyền Dạ, Ân Huyền Dạ không nói gì, hắn liền không biết lúc này y đang như thế nào, còn Ân Huyền Dạ trong mắt y -- lại là như thế nào.
Ôn Dĩ Cẩn chỉ cảm thấy có chút luống cuống.
Như lạc vào trong màn sương mù, không tìm thấy phương hướng.
Vì rót nước, trong phòng đã được thắp một ngọn nến, Ân Huyền Dạ đứng bên giường, cúi đầu nhìn Ôn Dĩ Cẩn đang ngồi trên giường, mái tóc đen xõa trên vai, đôi mắt ôn nhuận khép hờ, ánh mắt không có tiêu điểm, cũng không hề phòng bị.
Y kìm nén cảm xúc trong mắt, đặt cốc nước sang một bên.
"Trường Trạch." Ân Huyền Dạ ngồi xuống bên giường, ánh mắt lướt trên lông mày và đôi mắt hắn, "Ở lại bên cạnh trẫm đi."
Y đưa tay nắm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn.
"Vi thần vẫn luôn ở đây." Ôn Dĩ Cẩn nói.
Ân Huyền Dạ nhào vào lòng hắn, cúi đầu nói: "Mấy hôm trước, trẫm mơ thấy không tìm thấy ngươi."
Ôn Dĩ Cẩn ngẩn người, cảm thấy y đang làm nũng, không khỏi khẽ nhếch môi, đưa tay vuốt ve mái tóc sau gáy y, "Chỉ là giấc mơ thôi mà, Bệ hạ sao vẫn dính người như trước kia vậy."
Nhưng như vậy mới là, chỉ vài câu nói, đã xoa dịu khúc nhạc dạo vừa rồi.
Ân Huyền Dạ cúi đầu không nói gì.
Trên tường in bóng hai người, như chú chó săn cuộn tròn trong lòng chủ nhân.
Ngày hôm sau trời đẹp, nắng lên rực rỡ, gió mang theo hơi ấm của mùa xuân, sắp đến mùa hè rồi, thêm một thời gian nữa, việc Bệ hạ đến hành cung tránh nóng cũng nên bắt đầu chuẩn bị trước.
Ôn Dĩ Cẩn tính toán thời gian, mấy ngày nay Khương cô nương không đến nữa, người bắt mạch cho hắn đổi thành Lý ngự y trước kia, Ôn Dĩ Cẩn có hỏi Ân Huyền Dạ vài câu, Ân Huyền Dạ nói Khương cô nương bị bệnh, sợ lây bệnh cho hắn, nên không đến.
Hai ngày sau, tin tức đoàn sứ giả Tây Vực khởi hành về nước truyền đến tai Ôn Dĩ Cẩn, hắn ngồi trên ghế đá trong sân, phơi nắng, nghe tiểu thái giám báo tin, lúc sứ giả rời đi, Ngũ vương tử có hỏi đến hắn, sắc mặt Bệ hạ không được tốt lắm.
Tiểu thái giám đứng xa, không nghe rõ bọn họ nói gì.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiểu thái giám im lặng, Ôn Dĩ Cẩn liền biết là ai đến, hắn nghiêng đầu sang, tiểu thái giám hành lễ, nói: "Nô tài xin cáo lui."
"Bệ hạ."
Ân Huyền Dạ vừa tan triều trở về, thay quần áo xong liền đến đây, y ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Dĩ Cẩn, sờ tay hắn, ấm áp, "Hôm nay trời đẹp."
"Ừ, Bệ hạ hôm nay tan triều sớm vậy?"
"Triều đình không có việc gì." Ân Huyền Dạ nói, "Trẫm dẫn ngươi đi dạo nhé."
"Cũng được." Ôn Dĩ Cẩn đứng dậy.
Ân Huyền Dạ nắm tay hắn như lúc còn nhỏ, nhưng hành động này đổi sang tuổi này, ý nghĩa lại có chút khác biệt, Ôn Dĩ Cẩn mấy ngày nay đã quen bị y nắm tay, cũng không để tâm.
"Nghe Lộc Hỉ nói, ngươi hôm nay ăn sáng không được bao nhiêu." Ân Huyền Dạ nói.
"Không có khẩu vị."
"Tại sao? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không có chỗ nào không thoải mái, chỉ là không có Bệ hạ bên cạnh, ăn cơm cũng không ngon."
Ân Huyền Dạ siết chặt tay, "Lần sau trẫm cùng ngươi ăn là được rồi."
Ôn Dĩ Cẩn ngẩn người, bật cười: "Bệ hạ sao lại coi là thật, vi thần chỉ là mấy ngày nay uống thuốc nhiều quá nên không có khẩu vị."
Ân Huyền Dạ không nói gì.
Hai người đi đến ngự hoa viên, trên con đường đá cuội, thái giám phía sau cách một khoảng khá xa, hai người đi phía trước.
"Bệ hạ đã đến Thái Y Viện?" Ôn Dĩ Cẩn hỏi.
Ân Huyền Dạ: "Sao ngươi biết?"
Ôn Dĩ Cẩn nghiêng đầu lại gần y, tóc mai bị gió thổi bay lướt qua cổ Ân Huyền Dạ, từng cơn ngứa ngáy như lan đến tận tim, y dừng bước, yết hầu chuyển động.
"Trên người Bệ hạ, có mùi thuốc."
Ân Huyền Dạ liếc mắt thấy người đến từ phía đối diện, đột nhiên kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Hơi thở bên mũi đột ngột biến mất, Ôn Dĩ Cẩn ngẩn người, trong lòng có chút hụt hẫng, ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân dừng lại phía trước.
"Lão nô bái kiến Bệ hạ."
Ôn Dĩ Cẩn nghe ra đây là giọng của ma ma bên cạnh Thái hậu.
"Mẫu hậu ở đây sao?" Tiếp đó là giọng nói của Ân Huyền Dạ.
"Thái hậu nương nương mời Bệ hạ qua ngồi một lát." Ma ma nói.
Ân Huyền Dạ nhìn về phía tiểu đình trong ngự hoa viên, tấm sa mỏng của tiểu đình được buông xuống, mơ hồ nhìn thấy bóng người bên trong, y nắm tay Ôn Dĩ Cẩn định đi qua, ma ma liền ngăn lại, nói: "Bệ hạ, nương nương nói chỉ gặp mình người, có việc quan trọng muốn bàn bạc."
Ân Huyền Dạ khựng lại, nghiêng đầu nhìn Ôn Dĩ Cẩn.
"Việc quan trọng gì?"
"Chuyện này..." Ma ma lộ vẻ do dự.
Ôn Dĩ Cẩn buông tay y ra, "Bệ hạ cứ đi đi."
Ân Huyền Dạ suy nghĩ một chút, "Ngươi ở đây chờ trẫm."
Ôn Dĩ Cẩn gật đầu.
Hoa trong ngự hoa viên nở rất nhiều, tuy không nhìn thấy cảnh vật, nhưng hắn cũng có thể ngửi thấy mùi hương của hoa.
Ân Huyền Dạ đi chưa được bao lâu, liền có thái giám đến, nói đưa hắn hồi cung trước.
...
Trong đình, Ân Huyền Dạ đứng sau lớp sa mỏng, nhìn Ôn Dĩ Cẩn đi xa.
"Mẫu hậu muốn nói gì thì cứ nói đi."
Thái hậu ngồi trên ghế đá, đôi tay được bảo dưỡng cẩn thận cầm chén trà, dùng nắp chén khuấy nhẹ những lá trà nổi trên mặt nước, "Bệ hạ đối với Nhiếp Chính Vương rất khác thường."
Ân Huyền Dạ đột nhiên quay đầu lại.
Thái hậu thổi nhẹ chén trà nóng, nhấp một ngụm dọc theo mép chén, "Căng thẳng như vậy làm gì?"
Bà lộ ra vẻ hoài niệm, "Trước đây khi con còn nhỏ, ngày nào cũng đến tẩm cung của ta..."
Bà khẽ thở dài, "Là ta có lỗi với con."
"Chuyện quá khứ đã qua rồi." Ân Huyền Dạ nói.
Hai người thăm dò nhau vài câu, Thái hậu liếc nhìn ma ma bên cạnh, ma ma nhận được ánh mắt, cầm lấy bình rượu bên cạnh, đặt lên bàn.
"Bình rượu này có thể khơi gợi dục vọng của con người, tuy không chính thống, nhưng nếu con muốn, cũng có thể dụ Nhiếp Chính Vương uống, đến lúc đó hắn sẽ như thế nào, chẳng phải đều nằm trong tay con sao." Bà nói, "Con là con của ta, sao ta lại không hiểu con, muốn, thì cứ đi tranh giành, không đi tranh giành, thì sẽ chẳng có gì cả."
Lời này đầy sự dụ dỗ, Ân Huyền Dạ nhìn bình rượu trên bàn, rồi lại nhìn Thái hậu.
"Sợ rồi sao?" Bà hỏi, "Không cần nữa thì -- Ma ma, cất đi."
Ân Huyền Dạ: "Chậm đã."
Trên mặt Thái hậu lộ ra một nụ cười.
Một lúc lâu sau, tấm sa bên cạnh đình bay phất phới, Ân Huyền Dạ cùng bình rượu trên bàn đều biến mất không thấy tăm hơi.
"Vì sao nương nương lại lừa Bệ hạ?" Ma ma hỏi.
Rượu đó rõ ràng là rượu bình thường.
"Sao có thể nói là lừa được." Thái hậu chậm rãi nói, "Ta chỉ trêu chọc nó một chút thôi."
Mấy ngày sau đó, Ôn Dĩ Cẩn ở cùng Ân Huyền Dạ, thường xuyên cảm nhận được ánh mắt y nhìn mình, có lúc chỉ là nhìn chăm chú, có lúc lại mang theo hàm ý sâu xa.
Ôn Dĩ Cẩn không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được y đang nhìn mình, nhưng không hiểu ý nghĩa trong đó.
Cách hắn phán đoán biểu cảm của Ân Huyền Dạ, chỉ có đưa tay ra sờ mặt y, Ân Huyền Dạ từ lúc đầu phản ứng rất dữ dội, đến sau này mặc kệ hắn sờ.
Hắn thường xuyên cảm nhận được làn da dưới lòng bàn tay dần dần nóng lên, mà nhiệt độ nóng bỏng này dường như có thể lây lan, từ đầu ngón tay truyền đến, thấm vào da hắn, lúc đó, hắn sẽ cảm thấy ánh mắt Ân Huyền Dạ càng thêm mãnh liệt rơi trên mặt mình.
Hắn không biết phải hình dung tâm trạng này như thế nào, chỉ cảm thấy, không chán ghét.
Nhưng đôi khi, cũng có chút lúng túng.
Đêm xuống.
Trong tẩm cung ánh nến màu cam đỏ rọi sáng, Ân Huyền Dạ ngồi bên bàn, trên bàn đặt một bình rượu, điều này khiến y lại nhớ đến những lời mẫu hậu nói với y chiều hôm đó.
--"Bình rượu này có thể khơi gợi dục vọng của con người, tuy không chính thống, nhưng nếu con muốn, cũng có thể dụ Nhiếp Chính Vương uống, đến lúc đó hắn sẽ như thế nào, chẳng phải đều nằm trong tay con sao."
Không đi tranh giành, thì sẽ chẳng có gì cả.
Đàn ông luôn trung thành với dục vọng bản năng của cơ thể, Ân Huyền Dạ biết rõ điều này có sức hấp dẫn lớn như thế nào đối với y.
Y đứng dậy đi đi lại lại trong phòng vài vòng, ôm bình rượu đi đến phòng tắm, Ôn Dĩ Cẩn vừa tắm xong, đang mặc quần áo sau bình phong, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn gọi "Bệ hạ".
Gió thổi vào có chút lạnh, hắn khẽ ho hai tiếng.
Ân Huyền Dạ đóng cửa lại, nhìn Ôn Dĩ Cẩn mò mẫm từ sau bình phong đi ra, vạt áo lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh, y bước tới, Ôn Dĩ Cẩn nghe thấy tiếng y đến gần, liền dừng bước.
Ân Huyền Dạ đặt bình rượu sang một bên, đưa tay lên, cài chặt áo cho hắn, "Ban đêm trời lạnh, đừng để trúng gió."
"Bệ hạ còn lải nhải hơn cả quản gia nhà vi thần nữa."
Ân Huyền Dạ: "Cái miệng của Nhiếp Chính Vương này, càng ngày càng không làm người ta vui."
Ôn Dĩ Cẩn đưa tay lên, sờ sờ mặt y, "Bệ hạ vừa cười vừa nói câu này, khiến vi thần không hiểu nổi."
Hắn véo véo má Ân Huyền Dạ, "Hai ngày nay mập lên rồi."
"Là bị ngươi véo sưng lên đấy." Ân Huyền Dạ khẽ hừ nói.
"Vậy là lỗi của vi thần rồi." Ôn Dĩ Cẩn nói.
Ân Huyền Dạ kéo tay hắn xuống, đưa Ôn Dĩ Cẩn trở về tẩm cung, kéo hắn lên giường, trà đã được rót sẵn đặt trên bàn cạnh giường, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, mới ra ngoài đi đến Ngự Thang để tắm rửa.
Trong ao tắm vẫn còn bốc hơi nóng, nước trong veo gợn sóng, Ân Huyền Dạ xuống nước, nhìn chằm chằm bình rượu y mang đến, ánh mắt khó hiểu.
Một lát sau, y đưa tay lên, rót một chén rượu, ngửa đầu uống cạn, yết hầu chuyển động.
Rượu mạnh vào cổ họng, tứ chi như nóng bừng lên.
Từ đầu, y đã không định cho Ôn Dĩ Cẩn uống bình rượu này, Ôn Dĩ Cẩn sức khỏe không tốt, nếu uống rượu mạnh này, e là sẽ bị bệnh nặng.
Đó không phải là mục đích ban đầu của y.
Y liên tục uống hết nửa bình rượu, rượu này rất hiệu quả, cơ thể y càng ngày càng nóng, ngâm trong bồn tắm sắp không chịu nổi, da Ân Huyền Dạ ửng đỏ, từ trong bồn tắm đi ra, khoác áo lên người, bước chân loạng choạng đi về phía tẩm cung.
Gió mát bên ngoài thổi vào mặt y, y chỉ cảm thấy nóng ran.
"Bệ hạ?" Lộc Hỉ thấy y, liền tiến lên đón.
Ân Huyền Dạ xua tay, không để hắn ta đỡ.
"Nhiếp Chính Vương đâu?"
"Ở tẩm cung, chưa ra ngoài." Lộc Hỉ nói.
Rượu khiến người ta can đảm, Ân Huyền Dạ đẩy cửa bước vào, xoay người đóng cửa lại, Lộc Hỉ suýt chút nữa bị đụng trúng, "Ái" một tiếng.
Bệ hạ làm sao vậy?
Ôn Dĩ Cẩn nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn mở mắt nhìn sang, mấy ngày nay mắt đã hồi phục đôi chút, dưới ánh nến, hắn nhìn thấy mơ hồ một bóng người màu vàng đi tới.
Như buổi sớm có một tầng sương trắng, nhìn không được rõ lắm.
Nhưng hắn nghe thấy tiếng thở trầm và hỗn loạn của Ân Huyền Dạ.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.
Ngay sau đó, một bóng người nhào lên người hắn, hắn đỡ lấy y, quần áo xộc xệch.
"Trẫm khó chịu." Ân Huyền Dạ bám vào vai Ôn Dĩ Cẩn nói.
Ôn Dĩ Cẩn chống người dậy, Ân Huyền Dạ nửa nằm nửa tựa trên người hắn, hắn sờ sờ gáy y, "Vi thần bảo Lộc Hỉ gọi ngự y đến."
"Ngự y đến cũng vô dụng." Giọng điệu Ân Huyền Dạ quá chắc chắn, khiến Ôn Dĩ Cẩn khựng lại.
"Vì sao?"
"Trẫm bị, bị hạ dược!" Ân Huyền Dạ lắp bắp nói, vùi đầu vào vai Ôn Dĩ Cẩn, mái tóc đen xõa xuống.
Ôn Dĩ Cẩn: "..."
Cái gì?
Hạ dược gì?
"Ai dám hạ dược Bệ hạ?" Ôn Dĩ Cẩn trầm giọng hỏi.
Ân Huyền Dạ: "Đừng hỏi nhiều nữa, trẫm khó chịu."
"Khó chịu ở đâu?"
"Ở đây."
Ân Huyền Dạ giống như lần trước nắm lấy cổ tay hắn, nói cho hắn biết chỗ nào khó chịu.
Ôn Dĩ Cẩn: "..."
Hắn ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người y, hỏi: "Bệ hạ uống rượu sao?"
"Uống một chút."
"Bệ hạ có phải uống say rồi không?"
"Ngươi đang nghi ngờ trẫm?"
"Vi thần không dám."
Chỉ là chuyện này quá hoang đường.
Trong giọng nói Ân Huyền Dạ có chút kích động không kìm nén được: "Trẫm nóng quá, Trường Trạch, ngươi giúp trẫm."
"Chuyện này..."
"Trường Trạch, Trường Trạch, ngươi giúp trẫm đi, được không? Trẫm sẽ không bạc đãi ngươi, trẫm hứa với ngươi."
Ôn Dĩ Cẩn nghe giọng điệu nói chuyện của y có chút mơ hồ, không phải say rượu, thì là thật sự bị hạ dược, nhưng nghe nói say rượu, sẽ không thể như vậy, cho nên --
Ôn Dĩ Cẩn chỉ suy nghĩ một chút, Ân Huyền Dạ đã bắt đầu động tay động chân.
"Bệ hạ, chờ đã."
"Trẫm chờ không được nữa." Ân Huyền Dạ thở ra hơi thở nóng bỏng, trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi dính vài sợi tóc.
"Trường Trạch, chiều theo trẫm đi, được không? Trẫm sẽ đối xử tốt với ngươi." Y có chút nôn nóng nói.
"Bệ hạ hồ đồ rồi." Ôn Dĩ Cẩn giữ chặt gáy y, ôm y vào lòng, để y không thể cử động, Ân Huyền Dạ giãy giụa vài cái, liền thở hổn hển không còn sức giãy giụa nữa.
"Ngươi đây là mưu hại quân vương." Ân Huyền Dạ nói bằng giọng nghẹn ngào.
"Bệ hạ đừng nóng vội." Ôn Dĩ Cẩn nói, "Vi thần cho người tìm --"
Lời còn chưa nói xong đã dừng lại.
Hắn mím môi, "Thôi, vi thần giúp người vậy, Bệ hạ đừng cử động."
Ân Huyền Dạ lập tức đổi giọng, "Trẫm biết ngươi là tốt nhất, Trường Trạch, Trường Trạch --"
Y gọi bên tai hắn, tiếng gọi mỗi lúc một dịu dàng, như muốn gọi thẳng vào lòng người, Ôn Dĩ Cẩn an ủi vuốt ve gáy y, nghiêng đầu, môi vô tình lướt qua vành tai y.
Hắn lại mím môi.
Nhận xét