MXD - Chương 1

Thanh Dặc là một tòa thành cổ, được những dòng nước tự nhiên dịu dàng chia cắt thành hai bờ Thanh Nam, Thanh Bắc, giàu bề dày văn hóa và lịch sử. Nhưng vì diện tích nhỏ hẹp, lại có dòng sông Ô Nam tựa dải lụa ngọc vắt ngang lòng thành phố, nên đặc trưng khí hậu gió mùa nơi đây vô cùng rõ rệt. Mùa hè đặc biệt ẩm ướt và oi nồng, những cơn mưa dầm dề kéo dài hàng mấy ngày không ngớt là chuyện thường tình.

Từng lớp mây mưa dày mỏng không đều trên nền trời cứ đến rồi lại đi, đi rồi lại sụt sùi níu kéo, lưu luyến chẳng nỡ rời. Vào mùa này, áo may ô hay quần lót đem phơi, lúc thu vào khó mà có được một chiếc khô cong và thơm mùi nắng; trên cây lau nhà mọc ra vài cây nấm mốc xám ngoét cũng là chuyện thường, nếu còn giật mình giật mẩy chụp ảnh đăng lên trang cá nhân thì thật là chưa trải sự đời.

Mảnh đất Thanh Dặc này, vừa lười biếng lại vừa dễ sống. Chuyện phát triển chậm chạp là thật, nhưng nổi tiếng nhàn tản yên bình cũng là thật, mang đậm hương vị của "ngày xưa xe ngựa rất chậm". Năm ngoái, nơi đây chẳng hiểu sao lại lọt vào danh sách những thành phố hạnh phúc nhất toàn quốc, xếp ở vị trí thứ chín, sau khi nổi đình nổi đám một thời gian ngắn thì lại chìm vào vô danh như cũ.

Lý Diên chống khuỷu tay lên cằm, vươn cánh tay ra, dùng ngón tay hứng những giọt mưa trong vắt đang tí tách rơi xuống từ mái hiên hành lang. Có lúc mưa dồn dập thành chuỗi, có lúc lại chỉ lác đác vài giọt. Trong làn mưa của Thanh Dặc, thường phảng phất vị tanh nồng, mằn mặn của rêu xanh.

Một tiếng đóng cửa sau lưng vang lên, kèm theo đó là một câu "Em chào thầy ạ" đầy kính cẩn và nhỏ nhẹ.

Lý Diên quay đầu, nghiêng người nhìn Bành Tiểu Mãn qua khe hở giữa khuỷu tay và nách; cái điệu bộ rình mò này mà làm không khéo thì trông sẽ rất biến thái, nhưng gạt đi tư thế vừa khó đỡ vừa kỳ quặc này, những gì Lý Diên thu vào tầm mắt lại vô cùng trọn vẹn, từ đầu đến chân Bành Tiểu Mãn.

Cậu trông khá sạch sẽ và gầy gò, bộ đồng phục mỏng mùa hè trông lúc nào cũng rộng thùng thình.

Đường may trên vai áo sơ mi tuột cả xuống bắp tay, khoảng trống giữa lớp vải và lồng ngực rộng thênh thang, đến nỗi khi cậu đi lại, chẳng thể nhìn rõ những đường nét và chuyển động của cơ thể; cạp quần cũng rộng, chiếc thắt lưng giả da lại quá dài, thế là một đoạn cứ thõng xuống trông như cái vòi voi con, lơ lửng chẳng biết về đâu bên hông cậu. 

Thế nên, cảnh tượng quen thuộc nhất trên hành lang chính là thầy chủ nhiệm với dáng vẻ y hệt Thác Tháp Thiên Vương, tay cầm cốc giữ nhiệt, vừa phủi bụi phấn trên vai áo, vừa chỉ cậu đi trước bê chồng vở bài tập, vừa cất giọng trêu chọc từ phía sau.

"Này, giẫm lên gấu quần ngã sấp mặt bây giờ!"

Thầy chủ nhiệm đúng là họ Ban thật, đã đến tuổi lục tuần, lúc nào cũng kè kè cặp kính lão, cứ khăng khăng nhận mình là hậu duệ của Ban Siêu, tổ tiên vinh hiển. Thầy là người bản địa Thanh Dặc chính gốc, nói chuyện lúc nào cũng pha chút giọng địa phương, đến chữ "đó" cũng được thầy phát âm tròn vành vạnh, tựa như trong má đang ngậm một viên ô mai chua, cằm lúc nào cũng phải chực chờ chìa ra phía trước một chút. May mà thầy chỉ dạy Toán, đám học trò nghe thầy giảng, dẫu có câu được câu chăng cũng tàm tạm hiểu được.

"Chân em ngắn nên em quên chưa xắn gấu quần lên ạ."

Bành Tiểu Mãn một mặt vững như bàn thạch bưng chồng vở bài tập cao như núi nhỏ, lớp cơ mỏng trên cánh tay bỗng nhiên gồng lên, căng thành một đường thẳng mượt mà, dẻo dai; một mặt lại quay đầu, đá chân về phía sau như lừa con bất kham, cố gắng hất tung gấu quần lên, một mặt lại chuyển từ bước lớn sang những bước nhỏ líu ríu như điệu múa hoa sen, "Ấy không sao không sao, em kéo lên một chút là được!"

Du Khải Phong từng lén lút bàn tán với Lý Diên vài câu, bảo cái tên Bành Tiểu Mãn này, biết hình dung thế nào nhỉ, nghe vừa nữ tính lại vừa có vẻ gì đó ngây ngô, sến súa. Mày thử nghĩ mà xem, tuổi xuân phơi phới, thanh xuân rực rỡ, gọi cái tên này nghe còn có vẻ đáng yêu, nhí nhảnh, chứ đợi đến bốn năm mươi, sáu mươi tuổi, tóc đã điểm sương, dắt cháu đi dạo gặp người trên đường vẫn bị gọi một tiếng - Này! Tiểu Mãn ơi!

Nghe không thấy sởn da gà à?

Du Khải Phong một không đọc sách, hai không xem báo, nhưng chuyện lo bò trắng răng thì lại siêng năng hơn bất cứ ai. Lý Diên bèn vặn lại cậu ta, nói mày có biết "Tiểu Mãn" nghĩa là gì không, mà cứ ở đây nói nhăng nói cuội thế? Cái gọi là tháng Tư, tiết Tiểu Mãn, là vạn vật đến lúc này bắt đầu đơm hoa kết trái, căng tràn sức sống. Vừa là một tiết khí, vừa là lời chúc cho người ta lòng dạ thảnh thơi, khoáng đạt, có ý nghĩa bao dung rộng lớn, là một lời chúc phúc tuyệt vời nhất. Hiểu chưa?

"Đi thôi."

Một tiếng sấm nhỏ vang lên, âm thanh ù ù phát ra từ trong những đám mây dày đặc. Bành Tiểu Mãn kéo quai ba lô, đưa tay ra ngoài lan can hứng một vốc mưa bụi, "Lại mưa to rồi, khốn thật - Xìì."

Bành Tiểu Mãn vừa há miệng, đã kéo căng khóe môi bị rách, một cơn đau nhói buốt ập đến, cậu vội vàng nhíu cả ngũ quan lại như một cục bột, rụt tay về day lên vết thương bầm dập.

"Ăn mì à?" Nghe tiếng cậu xuýt xoa như thể ê buốt cả răng, Lý Diên vừa trêu chọc nhíu mày hít một hơi khí lạnh theo, vừa cúi xuống sát lại, nâng cằm cậu lên, "Để tao xem nào."

Người gầy, chỉ cần nâng cằm là có thể cảm nhận được. Trong lòng bàn tay, tựa như đang cầm một khuôn đúc bằng thép, ngoài sự cứng cáp ra, chỉ có một lớp da mỏng xanh xao bao bọc bên ngoài, may mà da người ấm áp, mịn màng, chạm vào cũng có chút mềm mại. Một vệt bầm tím tụ lại nơi khóe môi cậu, tựa như một áng mây đen vô tình lướt qua, hài hòa với sắc trời u ám, mờ mịt.

"Rõ lắm đúng không, nhìn này?" Bành Tiểu Mãn ngẩng đầu hỏi hắn.

Con ngươi cậu màu nâu vàng, trên mí mắt có một nếp gấp mỏng hình trăng lưỡi liềm. Cả đôi mắt có hình tựa hạt hạnh nhân, ở giữa tròn đầy, hai đầu nhọn.

"Thừa lời." Lý Diên dùng đốt ngón tay chạm nhẹ một cái, "To hơn cả cái miệng của mày một vòng đấy." Hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào vết thương của cậu, tiếp tục cười lẩm bẩm, "Hai thằng kia ra tay cũng ác thật."

"Đen rõ ràng là do tao đen." Bành Tiểu Mãn nhướng mí mắt lên, nếp gấp mỏng manh kia tức thì biến mất, là một đôi mắt hai mí lót rất đặc trưng của người phương Đông. Mắt cậu cong lên, nói: "Nhân lúc bọn nó không để ý, một cước đá vào đâu thì trúng đấy luôn, cái thằng đầu vuốt keo dựng đứng kia, là cái thằng đi cà nhắc đó, thấy chưa? Là ông đây đạp đấy."

Một đoạn ngắn ngủn như cây sào, mở miệng ra là "ông đây".

Lý Diên một tay dùng ngón trỏ và ngón cái miết vào nhau, một tay đút túi quần, nghe xong thì bật cười, "Chỉ một chiêu hạ lưu đã đủ khiến mày ngầu lòi rồi, mí mắt cũng biến mất luôn."

"Chiêu nào không quan trọng, có tác dụng là được." Bành Tiểu Mãn vênh váo búng lưỡi, nhướng mày, vừa bị mắng cho một trận tơi bời mà chẳng có vẻ gì là buồn bã, vẫn nửa đùa nửa thật nói: "Lần sau gặp lại hai thằng đấy tao vẫn đạp! Dù sao cũng gây thù chuốc oán rồi, có giỏi thì một lần hạ gục tao luôn đi, không thì đạp chết hai thằng nó mới hả dạ."

Lý Diên thấy cậu mím chặt môi để che vết thương, nói chuyện có vẻ gượng gạo, hung hăng thì thừa mà khí thế lại thiếu, bất giác thấy buồn cười, cố nén không nhếch mép, giơ tay chỉ về phía cửa văn phòng, "Đừng có mà ra vẻ với tao, quay người lại, nghiêm, có giỏi thì đừng sót một chữ nào mà nói lại trước mặt thầy giám thị ấy."

"Thế thì không được." Bành Tiểu Mãn dùng tay đẩy chóp mũi, "Thầy giám thị giao việc cho tao, tao phải nể mặt thầy chứ."

Lý Diên không nỡ phá lên cười vào mặt cậu, bèn giơ tay khoác quai ba lô lên vai, "Không có việc gì thì về đi." Hắn đi trước, men theo hành lang dài và hẹp của dãy nhà học về phía cầu thang, đi được hai bước lại dừng lại, quay người nhìn đỉnh đầu của Bành Tiểu Mãn: "Không đi xe đạp à, phiền mày chở tao một đoạn đến phố Thủy Bá nhé."

Bành Tiểu Mãn và Lý Diên không thân.

Nói đúng ra thì Bành Tiểu Mãn chẳng thân với ai trong lớp 12-2 cả. Cậu là học sinh chuyển trường từ nơi khác đến trường Trung học Lộ Châu vào cuối kỳ nghỉ đông năm lớp 11, thời gian ở cùng mọi người cũng chỉ mới được hai, ba tháng. Ngay cả tên các bạn trong lớp cậu còn chưa nhớ hết. Nhưng một đám thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, gặp gỡ qua lại dễ dàng mở lòng với nhau, vốn dĩ chẳng cần phải đề phòng cảnh giác gì, nên việc nhanh chóng hòa thành một khối thực ra rất dễ dàng; huống hồ "phong cách" của lớp 12-2 trước nay luôn cởi mở, bản thân Bành Tiểu Mãn cũng đủ sáng sủa, hay cười, sảng khoái và thẳng thắn.

Nhưng ai cũng có thể cảm nhận được, trên người cậu nhóc này có che giấu một điều gì đó. Giống như cậu tự vạch ra cho mình một vòng tròn tránh ma, xây nên một bức tường kính trong suốt và sạch sẽ, mơ hồ khác biệt với mọi người. Không nhìn ra được, nhưng nếu tiến thêm một bước, chắc chắn sẽ cảm nhận được. Nếu cố tình hỏi cậu ấy có chuyện gì, cậu ấy sẽ cười tủm tỉm, đặt ngón tay thon như búp măng lên môi, làm dấu im lặng, nhún vai một cách tinh nghịch, buông một câu lấp lửng lảng tránh.

"Mày đoán xem."

Rảnh rỗi đến phát rồ mới đi lo chuyện bao đồng của người khác. Ai muốn đoán thì đoán, Lý Diên không đoán.

Bành Tiểu Mãn đi một chiếc xe đạp Giant màu đen, toàn thân sơn đen bóng, lúc nào cũng được lau chùi sáng đến mức có thể soi gương, không thấy một vết bùn đất nào. Nhưng cậu lại rất có tài khi lắp thêm cho xe một cái yên sau, phía trước gắn thêm một cái giỏ xe đan bằng tre, một chiếc xe vốn dĩ rất ngầu, lại bị biến tấu thành một phong cách "năm tháng tĩnh lặng", đặc biệt thích hợp để cắm một bó cúc họa mi đồng nội trong giỏ.

Lý Diên rất nể.

Bành Tiểu Mãn đá chân chống, kéo chiếc mũ áo mưa màu xanh đậm lên đầu, rút chặt sợi dây ni-lông luồn trong mũ, che kín cả khuôn mặt. Phía sau mũ áo mưa nhô ra một chóp nón nhỏ, nhìn thoáng qua, giống như công chúa Ida bé nhỏ trong game Monument Valley.

Cậu vén vạt áo mưa rộng thùng thình ra một khoảng trống, hướng về phía Lý Diên, "Chui vào đây ngồi đi, tao đi xe vững lắm, mày cứ yên tâm một trăm phần trăm."

Lý Diên ngẩn người - chui vào áo mưa á?

Thôi đi. Từ hồi tiểu học hắn đã không chui vào áo mưa của bố mẹ nữa rồi, huống chi là của một người không thân, thật là một tư thế xấu hổ.

Lý Diên sờ sờ sống mũi, cong môi vẫy tay, ra vẻ nghiêm túc từ chối: "Thôi thôi, không cần đâu, tao ngồi sau che ô là được."

"Thôi đi, mày ngồi sau che ô lực cản lớn như vậy, chẳng mấy chốc mà bị gió thổi bay như diều cho mà xem."

Lý Diên thu chiếc ô ba lớp lại, tiếp tục sờ mũi, vịn vào yên xe nhấc chân dài bước qua, "Vậy thôi tao không che nữa, mày cứ thế mà đi đi."

Bành Tiểu Mãn không cam lòng, chống mũi chân trái xuống vũng nước, thân hình mảnh khảnh chống đỡ trọng lượng của hai người mà không hề run rẩy. "Này, sao mày lại ghét bỏ tao thế?" Cậu nghiêng đầu cười, nhanh chóng gạt lọn tóc mái khá dài sang một bên, dừng lại một chút nghe thấy hai tiếng lách tách, bèn cúi xuống tay lái, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Mày có biết con chấy không?"

"Cái gì?" Lý Diên nhướng mày.

"Chính là loại côn trùng nhỏ nhỏ, đen đen ấy, người ta mà cứ dầm mưa là trên đầu sẽ có vi khuẩn và ẩm ướt, rồi nó sẽ mọc ra, ký sinh trên da đầu người, sống bằng cách hút máu trên da đầu, còn đẻ trứng trong tóc rồi sinh sôi nảy nở ngày càng nhiều, người bị chấy thì da đầu sẽ ngứa kinh khủng, mà càng ngứa càng gãi rồi lại càng gãi càng ngứa, nếu mà gãi rách da đầu thì chấy sẽ mang theo mầm bệnh, một khi mầm bệnh xâm nhập vào mạch máu thì sẽ..."

"Này, mày dừng lại!" Lý Diên vung tay, khóe miệng co giật, không thể nhịn được nữa mà lên tiếng ngắt lời bài phổ cập kiến thức, "Tao chui, tao chui, mày bớt nói lại đi, dừng lại được chưa?"

Đệch, thằng này bên trong toàn màu đen thì phải?

Mẹ nó chứ, nói đến mức bắp chân hắn cũng mềm nhũn ra rồi.

Lý Diên một tay vén mạnh áo mưa lên, một tay kẹp chiếc ô ba lớp đầy hạt mưa vào giữa đùi, không chút do dự chui người vào. Tấm vải mưa màu xanh đậm sột soạt trùm xuống đầu, trước mắt bỗng tối sầm lại. Lý Diên nắm lấy yên xe ngồi sát vào, không để ý mà dựa vào lưng đối phương. Quần áo của Bành Tiểu Mãn được giặt rất sạch sẽ, trên lưng có mấy nếp gấp thẳng tắp như những nhánh sông nhỏ, phảng phất hương xà phòng thanh mát. Trên áo có mấy vệt nước mưa loang ra thành những vệt hình tròn có viền mờ, trông như một chùm nho màu nhạt.

Không nhịn được mà bật cười chế nhạo. Bành Tiểu Mãn dùng lực ở bắp chân, vững vàng chống xe dậy, ưỡn lưng cong người, nhẹ nhàng đạp xuống bàn đạp theo quán tính, "Vịn chắc chưa? Đi nhá!"

Học sinh trường Trung học Lộ Châu đã về gần hết. Xe đạp ra khỏi cổng chính, cách vài bước lại lăn qua một hàng đá xanh dài vừa ướt vừa phẳng, dưới cầu là dòng sông Ô Nam hẹp và dài màu xanh mực, cuồn cuộn chảy về phía chân trời xa xăm.

Vào thời Nam Tống, Thanh Dặc vẫn còn được gọi là Thanh Châu.

Khi ấy, một vị tri châu họ Lâm của Thanh Châu đã dâng sớ lên triều đình, bắt tay vào việc xây dựng một học viện rộng rãi với lầu các san sát, tinh xảo tại mũi đất Lộ Châu giữa lòng sông Ô Nam. Trong viện có Thanh Phong Viện, Bạch Thuật Đường, Văn Tinh Đài và những công trình kiến trúc gỗ tinh xảo khác, dưới mưa phùn gió nhẹ, đứng từ bờ đối diện trông sang bên kia sông Ô Nam, cảnh đẹp không sao tả xiết.

Học viện Lộ Châu sau đó trải qua trăm năm ở Thanh Dặc, bị sét đánh, hỏa hoạn, mưa gió bào mòn; trong thời gian này, các tri châu Thanh Châu kế nhiệm đã nhiều lần chủ trì việc trùng tu, mở rộng nhà cửa, tu sửa không ngừng; sau này, nơi đây nổi danh với câu "Năm dặm ba trạng nguyên, chín con mười tri châu", đào tạo ra nhiều văn hào, mặc khách mà cả phụ nữ và trẻ em trong sử sách đều biết đến. Lịch sử lâu đời và phong phú của học viện được khắc lên một tấm bia đá, được cất giữ như báu vật trong Bạch Thuật Đường, di chỉ cũ vẫn còn lưu lại đến ngày nay, chính là trường Trung học Lộ Châu hiện tại ở phía Nam thành Thanh Dặc, một trong số ít những trường trọng điểm cấp tỉnh của thành phố Thanh Dặc, quanh năm cùng trường Trung học số 8 Thanh Dặc tranh đấu long hổ, giành giật vị trí nhất nhì.

Cũng vì có một quá khứ tao nhã và lộng lẫy như vậy, nên trong miệng người ngoài, trường Trung học Lộ Châu luôn mang một vẻ cổ kính, thâm trầm của chế độ cũ, lại vì tọa lạc giữa lòng sông, nên càng giống như một nơi ẩn dật sâu trong rừng, không tìm thấy dấu vết. Môi trường trong trường quả thực đẹp không phải là lời nói suông, bốn mùa luân chuyển, cây cối xanh vàng thay lá, mấy chú bảo vệ ở cổng ngày nào cũng phải chặn một đám người mang súng dài súng ngắn định lẻn vào chụp ảnh cưới.

Nhưng thực ra, học sinh trong trường lại hiểu rõ hơn ai hết, cái gọi là trường trọng điểm cấp tỉnh có bề dày lịch sử này, rốt cuộc là như thế nào - vẫn là sách giáo khoa do Bộ Giáo dục ban hành, vẫn là những con người nói năng thẳng tuột, vẫn là nỗi lo lắng đến sốt ruột, vò đầu bứt tai về tỉ lệ đỗ đại học năm nào cũng không được nhắc đến.

Chỉ là được hưởng chút ánh hào quang của giới văn nhân, nhưng vẫn là trọng tự nhiên, nhẹ xã hội.

Lý Diên sinh ra và lớn lên ở Thanh Dặc, thuận buồm xuôi gió lên cấp ba, vì đầu óc đặc biệt nhanh nhạy, nên giữa chừng đã nhảy cóc một lớp năm lớp 9, bỏ xa bạn bè cùng trang lứa một bước nhỏ. Nhưng dù cho một học sinh cấp ba mười bảy, mười tám tuổi có nhảy cao đến đâu, cũng vẫn ở trong vòng tròn, vẫn ở tại chỗ, bầu trời trong xanh của Thanh Dặc này, hắn tạm thời chưa thể nhảy ra được.

Lý Diên ở trong áo mưa sờ sờ mớ tóc mới cắt sau gáy, gai gai tay, hắn nhìn chằm chằm vào đôi chân dài đang co quắp không biết đặt đâu của mình ở yên sau, dịch chuyển thế nào cũng thấy không tự nhiên. Hạt mưa bắn tung tóe lên mặt giày, hắn đang định dứt khoát gác chân lên thì ông bạn Bành Tiểu Mãn tay trái vén cao áo mưa, tay phải cầm một chiếc tai nghe màu trắng mò mẫm, thần thần bí bí tìm đến trước ngực Lý Diên.

"Này, nghe không?"

Thân xe khẽ chao đảo sang trái phải, bánh xe lăn trên đường nhựa tạo thành một vệt nước hình chữ S.

Lý Diên vội đưa tay nắm lấy thanh sắt dưới yên xe để giữ thăng bằng, "Mày đang đi trên đường lớn đấy, đằng sau còn đang chở một người nữa kìa." Nói xong, hắn nhận lấy tai nghe, nhẹ nhàng kéo sợi dây mảnh về phía mình, nhét vào tai phải.

"Mày cứ tin tưởng vào kỹ thuật của tao đi, đỉnh của chóp luôn." Vừa nói, cậu vừa cố tình xòe hai tay ra cho hắn xem.

"Mày còn ra vẻ nữa hả." Giai điệu trong tai nghe du dương, âm lượng vừa phải. Lý Diên sờ sờ dái tai, không tin, "Cái thứ này của mày lại không cần thi bằng lái, cũng chẳng có bằng chứng nào."

"Cổng trường ấy, lần sau giờ đọc buổi sáng mày cứ ra hành lang đứng xem, xem có ngày nào tao không bấm chuông vào trường đúng giờ không, cái tốc độ sinh tử một trăm tám mươi cây số một giờ ấy, bánh xe tóe cả lửa, xem xong là mày tin ngay."

Lý Diên nghe xong, lòng bàn tay không nhịn được mà áp lên sống lưng gầy gò của cậu, trán tựa vào mu bàn tay, khẽ cười.

Bành Tiểu Mãn đi rất chậm, gần như tốc độ rùa bò. Cậu tiện tay bấm chuông xe lanh lảnh, rẽ vào một con hẻm nhỏ trên đường Minh Khê hai bên trồng đầy những cây long não cao lớn, tán cây giao nhau trên cao, tựa như một mái hiên xanh mướt quanh năm. Các cửa hàng mặt tiền dọc đường nhỏ và rải rác, hầu hết là những cửa hàng tư nhân vài mét vuông.

Những quán ăn vặt, vô tình lọt vào hai cửa hàng bán đồ người lớn cực kỳ kín đáo. Mùi thơm của miến nấu trong nồi đất quyện với nước dùng bò, vô tình lan tỏa khắp cả con phố, chui vào lỗ mũi của những người qua đường, khơi dậy con sâu tham ăn trong bụng.

"Thật đấy, mày đừng không tin."

Bành Tiểu Mãn không ngừng quay đầu lại nhìn, nhưng cũng chẳng nhìn thấy ai, người đang ở trong áo mưa mà.

Chiều nay, Bành Tiểu Mãn và hai học sinh lớp bên cạnh có mồm mép khó ưa đã xảy ra xung đột, cãi vã rồi đánh nhau một trận nhỏ, túm áo kéo nhau lên tận nhà vệ sinh nam tầng hai. Lý Diên tình cờ đi rửa tay ra, liếc mắt nhìn thấy, sau khi dừng lại quan sát một chút thì lập tức nhíu mày khó chịu - ôi đệt, hai đánh một bắt nạt người lớp mình, ra cái thể thống gì nữa?

Thấy chuyện bất bình, rống lên một tiếng. Tiện tay giúp cậu hạ gục một đứa, mỗi đứa một cú đấm, chuẩn không cần chỉnh thành mắt gấu trúc.

Chuyện ồn ào khá lớn, người xem vây kín cả hành lang, vỗ tay reo hò, huýt sáo như lưu manh, chỉ thiếu nước ném tiền lên, còn náo nhiệt hơn cả gánh xiếc rong ngoài đường. Kết quả đúng như dự đoán, chuyện bị báo cáo lên cấp trên, ồn ào không nhỏ, tan học tất cả đều bị mời lên văn phòng thầy giám thị nghe giáo huấn, còn mỹ miều gọi là tư vấn giáo dục.

Thầy giám thị, thầy chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp bên cạnh ngồi thành một hàng ngang, từng người một mặt mày cau có, vẻ mặt nghiêm nghị, phẫn nộ, ngón tay chỉ chỉ vào bàn làm việc, chỉ hận không thể chọc thủng một lỗ trên đó.

Không ra thể thống gì cả.

Tất cả đều là học sinh phải không?

Đến lúc nào rồi còn đánh nhau?! Đừng quên các em có người còn là lớp trọng điểm đấy!

Lớp 12 rồi, học kỳ hai rồi còn không lo học hành?

Tôi thi hộ cho các em chắc?

Em thi đại học hộ tôi à?!

Chuyện đánh nhau với chuyện học hành, chuyện lớp trọng điểm hay không có liên quan nửa xu. Chuyện tám sào không tới cũng có thể vòng vo lôi về kỳ thi đại học. Lý Diên tai trái vào tai phải ra, lơ đãng gãi gãi đầu, cúi thấp đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù có đưa ra lý do gì đi nữa, vào miệng học sinh cũng thành ngụy biện, vẫy tay không nghe, cứ phải đi theo quy trình: xin lỗi, bồi thường, cảnh cáo; bản kiểm điểm, ba nghìn chữ, sáng mai nộp, không được thiếu một chữ; các thầy chủ nhiệm tự lĩnh học sinh về quản thúc cho tốt, trong buổi sinh hoạt lớp phải kịp thời và nghiêm túc phê bình giáo dục.

Giết người phóng hỏa cũng chỉ có ba tội này thôi, không bị gọi phụ huynh đã là cho một con đường sống rồi.

Lý Diên không sợ đánh nhau cũng chẳng sợ viết bản kiểm điểm, nhưng nghĩ lại vừa oan ức, lại vừa thấy buồn cười. Cùng ngồi bàn trước bàn sau với cậu nhóc Bành Tiểu Mãn này gần ba tháng mà chưa nói được mấy câu như thế, không ngờ thằng nhóc trông như gà luộc này sức bộc phát cũng khá mạnh, khá lì, mà mẹ nó còn khá hài hước, khá giỏi đánh nhau.

Bành Tiểu Mãn đang nghe một bài hát tiếng Nhật, là bản hit kinh điển "my all" của nữ hoàng J-pop thời Heisei, Ayumi Hamasaki, tiết tấu khá mạnh, Lý Diên không nhịn được mà rung chân theo suốt cả quãng đường, đến nơi, gần như không kìm được mà ngân nga theo.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến