MN - Chương 86
Mấy thùng trái cây và dầu gạo được chất đầy trong cốp xe, Tống Dã Chi chỉ còn cách lái xe vào con hẻm dài ngoằn ngoèo. Vừa đi được vài bước, một con mèo đen nhảy xuống bức tường vây, chẳng thèm để ý đến con quái vật máy móc khổng lồ, chậm rãi bước qua giữa đường, nhảy lên một mái ngói khác. Tống Dã Chi đạp phanh, nhẹ nhàng gõ lên vô lăng kiên nhẫn chờ đợi nó.
Dường như số lượng mèo hoang đã tăng lên.
Đào Huân bị gãy chân trái khi chơi bóng rổ vào kỳ nghỉ đông, ở lại Bắc Kinh thêm một thời gian, đến giờ vẫn chưa đến trường. Hôm đó, nhóc hẹn Dịch Ân Ngũ cùng nhau đến sân bóng ngoài trời chơi bóng - Dịch Ân Ngũ còn may mắn hơn nhóc, chỉ bị gãy ngón tay út.
Tống Dã Chi vô cùng nghi ngờ bọn họ đã đánh bóng thành đánh nhau. Nhưng đám con trai tuổi dậy thì tính tình cứng đầu, có chết cũng không chịu khai thật.
Đào Huân đã quá quen với tiếng động cơ xe hơi của Tống Dã Chi, đột ngột bật dậy khỏi ghế nằm. Cái nạng chỉ được xem như vật trang trí đặt dưới nách, nhóc hoàn toàn dựa vào một chân nhảy, hai ba bước đã nhảy đến cửa.
"Hả? Chú Tiểu Dã, sao lại mang nhiều đồ đến thế?"
"Lại? Nhiều? Thằng nhóc không biết lo toan thì làm sao biết củi gạo... tốn kém."
Đào Huân dù chân tập tễnh vẫn muốn giúp đỡ, bị Tống Dã Chi gạt ra.
"Chú Đào đâu?"
"Ngủ trưa như thường lệ ạ."
"Trời lạnh thế này, sao cháu lại ra ngoài sân nằm hả?"
"Cháu đang đánh bóng bàn trong nhà, ông nội chê cháu làm ồn, đuổi cháu ra ngoài luôn."
Đang nín thở khiêng gạo khiêng dầu, nghe vậy Tống Dã Chi cười đến xìu cả người, eo mềm nhũn suýt chút nữa làm rơi túi xuống đất. Có chút hả hê, rồi lại đồng bệnh tương liên.
Ông nội cháu đúng là đã học được những điều hay ho từ ông nội chú rồi.
"Cháu tự đánh bóng bàn một mình làm gì?" Tống Dã Chi hỏi.
"Tay trái đánh với tay phải, 8:3." Đào Huân nói, "Chân không được nữa, nhưng sinh mệnh không ngừng, vận động bất tận."
Tống Dã Chi dò hỏi: "Ngũ nhi không đến giải sầu cho cháu à? Anh em hoạn nạn có nhau mà."
"Cuối tuần sẽ đến. Nhưng làm gì có chuyện giải sầu, cái bộ dạng bí xị của cậu ấy ấy hả, đến đây còn phải trông chờ cháu hầu cậu ấy vui vẻ đấy."
Tống Dã Chi khuân ra khuân vào ba bốn chuyến, Đào Huân nhảy đi rót nước cho cậu, bưng một tách trà ngồi ở bậc cửa chờ đợi.
Ánh mắt lướt qua chiếc nạng bên cạnh Đào Huân, rồi nhìn kỹ lại, Tống Dã Chi bật cười.
Cậu dùng ngón trỏ chỉ chỉ: "Chú Đào tìm cho cháu từ phòng chứa đồ ra đấy à?"
Đào Huân gật đầu: "Đúng ạ! Bụi bặm bám dày cả một lớp, làm cháu ngồi bệt dưới đất lau cả buổi chiều."
Cây nạng cũng đã già đi rồi.
Thời gian trôi qua trên nó, biến màu vàng nhạt ban đầu của gỗ mới thành màu nâu sẫm. Trôi qua, không giữ lại được người thiếu niên phóng khoáng từng tặng cây nạng này cho cậu như một món quà ngày Thanh Minh, tiện thể mang đi luôn cả cô bé ngang ngược từng xông pha qua mấy con hẻm đánh nhau giúp cậu.
Bọn họ đều không còn ở bên cạnh cậu nữa, trôi dạt về những con đường riêng của mình. Tống Dã Chi lập tức phủ nhận ý nghĩ của bản thân, có lẽ không phải là trôi dạt.
Khuân xong, đặt để xong, Tống Dã Chi vỗ tay phủi bụi, cùng Đào Huân ngồi xuống bậc cửa.
Cậu lấy điện thoại ra, thương lượng với Đào Huân: "Chúng ta gọi điện cho chị Hoan Dữ của cháu nhé."
"Dạo này chị ấy đi đâu vậy ạ?"
Tống Dã Chi vừa bấm số vừa nói: "Tháng trước chị ấy nói đang chuẩn bị đi Nam Cực, phải tìm thuyền, hỏi xem chị ấy tìm được chưa."
Hai người cùng nhìn chằm chằm vào động tĩnh của điện thoại.
"Sau này cháu cũng muốn giống như chị ấy, đi khắp nơi trên thế giới." Đào Huân bắt đầu lim dim mắt mơ màng.
"Cháu lo mà hiểu rõ hết nước mình đi đã là tốt rồi."
Đào Huân hứng thú: "Chú và chú Dịch đi Trùng Khánh vào kỳ nghỉ hè có vui không ạ?"
"Vui." Tống Dã Chi thành thật nói.
"Vậy đợi cháu lớn rồi cháu dẫn chú đi một lần nữa."
"Như thế nào thì cháu mới tính là lớn?" Tống Dã Chi hỏi cậu.
"Đợi cháu tốt nghiệp đại học..." Đào Huân sửa lại, "Không đúng, tốt nghiệp cấp ba là được rồi, cháu đi làm thêm kiếm tiền, mang mọi người đi cùng, thuê một căn biệt thự riêng, ở Trùng Khánh một tháng, mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, ăn no ngủ đủ rồi đánh thêm hai ván mạt chược."
Tống Dã Chi nghe xong, không khỏi tặc lưỡi: "Ghê vậy, nhờ phúc của cháu, chúng ta đã đến cái tuổi này rồi mà còn có thể sống được những ngày tốt đẹp như vậy."
Gió xuân se lạnh, dư vị buốt giá, quấn thành một đoàn, ào ạt ập đến, Đào Huân định há miệng nói, lãnh trọn một luồng, hít ngược một hơi, ho sặc sụa đến chết đi sống lại. Vừa sống lại được, phát hiện chiếc điện thoại "tút --" liên tục trong tay Tống Dã Chi đã tự động ngắt kết nối.
Nhóc ghé lại nhìn: "Không ai bắt máy ạ?"
Tống Dã Chi lắc đầu: "Không thể kết nối."
Đào Huân thấy chú Tiểu Dã vô cớ thất vọng, không giống như bình thường.
Nhóc vội vàng nghĩ: "Nam Cực có sóng không ạ?"
"Cũng đúng."
Điện thoại của Dịch Cẩn gọi đến khi Tống Dã Chi và Đào Huân đang cùng nhau duyệt trang web, thảo luận xem có nên triệt sản cho Nhị Hôi và Tam Hoàng không.
Dịch Cẩn đang ở nước ngoài, chị nhờ Tống Dã Chi giúp một việc, ngày mai cùng Lý Nãi Vực đưa Dịch Nhất đi tiêm phòng.
"Vậy hay là ngày mai chúng ta triệt sản cho bọn mèo luôn, cùng nhau." Đào Huân ở bên cạnh chen vào.
"Cái này được đấy." Tống Dã Chi gật đầu, cậu cũng thích dồn việc lại làm một lượt.
"Đến lúc đó gọi cả Dịch Ân Ngũ đi nhé?"
"Sao thế?"
"Cậu ấy phải để tâm đến em họ của mình chứ?" Đào Huân bấu ngón tay, "Tiện thể đến giúp cháu bắt mèo."
Đào Quốc Sinh nghe thấy tiếng động ngoài sân, khoác chiếc áo bông mỏng manh đi ra xem. Tống Dã Chi và Đào Huân ngồi cạnh nhau trên bậc cửa, hai người co hai chân dài, ôm đầu gối, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Ông giữ Tống Dã Chi ở lại ăn tối, còn bảo Tống Dã Chi gọi điện cho Dịch Thanh Nguy, gọi cả anh đến, thậm chí còn lập tức quay người đi vào bếp nhặt rau.
Tống Dã Chi vội vàng ngăn lại: "Chú Đào chú đừng bận, cháu chiều nay phải đến viện, có việc ạ. Chú nhỏ dạo này cũng bận, tối nay biết đâu lại phải đến tận rạng sáng. Cháu chỉ tranh thủ thời gian rảnh qua xem chú và Tiểu Huân thôi, uống xong cốc nước là đi ngay."
Cậu uống không quen trà, chát miệng. Đào Huân ân cần đổi cho Tống Dã Chi một cốc nước, nước đá, suýt chút nữa làm cậu tê buốt cả răng.
"Cháu đổ thành rượu à?" Đào Huân phân tích biểu cảm của Tống Dã Chi.
"Chú muốn uống một cốc nóng."
Đào Huân ngẩn người: "Chú Tiểu Dã, trước đây chú bị ép mới chịu uống."
Nước đá trôi qua cổ họng, vào lồng ngực, lại dẫn đến một trận rùng mình.
"Thay đổi rồi." Tống Dã Chi nghĩ nghĩ, nói, "Thay đổi từ lâu rồi."
Đào Huân cúi đầu, che đi khuôn mặt không có nụ cười, thầm nghĩ, chú Tiểu Dã bây giờ ngoan như vậy, chắc ông Tống phải vui lắm.
Vì Dịch Thanh Nguy tối không về nhà đúng giờ, trên bàn ăn chỉ có một mình Tống Dã Chi.
Bữa cơm trứng chiên hôm nay chẳng có vị gì, Tống Dã Chi chậm chạp, có lệ nhai nuốt, một lúc sau, trong đĩa vẫn còn lại hơn một nửa, đã hoàn toàn nguội lạnh.
Cậu vào bếp hâm nóng lại một lần, thêm rất nhiều ớt.
Ăn được hai ba miếng cơm, uống một hai lít nước. Nửa đĩa cơm trứng chiên lại nguội lạnh, Tống Dã Chi no đến không ăn nổi nữa. Cậu ngồi trên ghế tiêu cơm, cổ tựa vào ghế, mắt nhìn trần nhà, cảm thấy mình cũng sắp bị để nguội đến nơi rồi, mà Dịch Thanh Nguy vẫn chưa về.
Ngoài cửa vỡ một chậu hoa, ngay chính giữa, từ trên trời rơi xuống. Âm thanh tan vỡ quá mức thê lương, Tống Dã Chi giật mình đứng dậy. Cậu xoa xoa dạ dày, đi ra ngoài xem.
Kéo ghế, vịn tay, mở cửa, chạm vào đâu cũng bị tĩnh điện. Mùa xuân không được mặc áo len, trên đường đi lách tách, tia lửa điện đánh nhau vui vẻ. Cậu vừa đi vừa nhìn ngón tay, sắp biến thành Pikachu rồi phải không.
Vườn hoa trước khu nhà song lập, bị Tống Dã Chi chia làm hai nửa. Một bên trồng dâu tây, một bên trồng hoa - ban công phòng ngủ cũng trồng hoa, để những loại hoa mà Tống Dã Chi yêu thích nhất. Hoa, năm đó cùng Triệu Hoan Dữ mang từ đảo Tần Hoàng về, cũng là cùng Triệu Hoan Dữ từ sân trong hẻm dời đến nhà mới. Cô chia đi hai chậu, để lại cho cậu ba chậu.
Vỡ tan trước mặt cậu chính là ba chậu hoa này.
Tống Dã Chi đứng giữa một đống tàn hoa bùn đất, ngẩng đầu nhìn ban công tầng hai.
Đào Huân ban ngày từng nhắc đến việc hôm nay có cảnh báo gió lớn, là do cậu không để tâm.
Nhưng đàng hoàng tự dưng bị gió lớn cuốn xuống cũng thật là quá vô lý.
Tối nay cuối cùng cũng có việc để làm.
Tống Dã Chi tìm đến chậu hoa mới, quỳ trên mặt đất nâng niu bùn và hoa lên, không bỏ sót một chút nào: Hình như trên đời này mọi thứ đều mong manh, dễ hỏng. Còn mày, có thể cứu sống mày không.
Dịch Thanh Nguy rạng sáng mới về đến nhà, vặn khóa cửa, đèn bàn nhỏ bên cạnh sofa lờ mờ sáng. Anh mang theo một thân mùi thuốc khử trùng nồng nặc, là do tắm rửa quá sạch sẽ. Nhưng trong khoang mũi vẫn luôn nếm được mùi tanh nhạt, là vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Tống Dã Chi nằm nghiêng trên sofa, ngón tay co rút, đặt bên má. Anh biết cậu đắp cho mình một chiếc áo khoác, áo khoác là của Dịch Thanh Nguy. Người ngủ rất say, hô hấp đều đặn, Dịch Thanh Nguy quỳ trên thảm nhìn cậu hồi lâu, cằm tựa ngay bên tay cậu. Gần như vậy, có thể bắt đầu cảm nhận nhiệt độ, không ngừng truyền về phía anh.
Máu, trái tim, những nhân tố bồn chồn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Dịch Thanh Nguy giật cà vạt ra, cởi thắt lưng, lên lầu lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm xả nước thay đồ, xuống lầu bế Tống Dã Chi lên.
Vừa bế đã tỉnh.
"Tối nay chú không gọi điện thoại về." Tống Dã Chi mắt nhắm nghiền, giọng khàn đặc, rõ ràng chưa tỉnh hẳn, lời nói thốt ra, chắc là trước khi ngủ đã ngàn hồi trăm chuyển trong bụng.
Dịch Thanh Nguy không nói gì, cúi mắt nhìn cậu.
"Chú nhìn em đi mà." Cậu mở miệng.
Tống Dã Chi nghe lời mở mắt, giơ cánh tay lên, lòng bàn tay sờ lên má Dịch Thanh Nguy: "Nghe có vẻ chú còn ấm ức hơn em."
Dịch Thanh Nguy vẫn không nói gì, ánh mắt khóa chặt đôi mắt Tống Dã Chi. Nhìn cậu nói chuyện, ánh mắt lại dời đến môi cậu. Liếm liếm môi, ghé sát lại hôn cậu.
Đầu lưỡi ướt mềm, liếm đến eo Tống Dã Chi nóng lên, vặn vẹo thân thể muốn thở dốc. Dịch Thanh Nguy dùng một chút sức, cổ tay ghì chặt gáy cậu, cậu không động đậy được nữa, rên khẽ một tiếng. Bàn tay phải Dịch Thanh Nguy đi qua, ngón cái khẽ ấn yết hầu cậu. Tống Dã Chi nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động, dưới tay Dịch Thanh Nguy, giống như một sinh mệnh tươi sống khác.
"Có phải vẫn luôn chờ không?" Dịch Thanh Nguy áp mặt lên má cậu, hỏi.
Tống Dã Chi chớp chớp mắt, tay trái ôm lấy cổ anh, tay phải sờ lên lông mày anh, sống mũi anh, cuối cùng hai ngón tay véo lấy cằm anh.
"Chờ đến chờ đến rồi ngủ quên mất." Tống Dã Chi hỏi, "Hôm nay làm sao vậy, có phải rất mệt không?"
Sofa vốn dĩ đã không rộng đến đâu, Dịch Thanh Nguy nằm phía ngoài, sau lưng vẫn còn chừa ra một nửa khoảng trống, ngực dán chặt vào Tống Dã Chi, chen chúc đến trán cậu lấm tấm mồ hôi.
Dịch Thanh Nguy vươn ngón tay, giúp cậu lau sạch.
Khoảng cách này quá tuyệt vời, khiến người ta say mê, không một khe hở. Tống Dã Chi vừa nói chuyện, kéo theo lồng ngực của mình cũng theo đó rung lên, dính chặt làm một thể, khiến xương cốt cậu cũng không một khe hở.
"Hôm nay rất bận, rất mệt. Tống Dã Chi, chú hơi đau dạ dày."
Tống Dã Chi nhíu mày, vòng tay ra, hà mấy hơi nóng vào lòng bàn tay, nóng hổi ấp lên dạ dày của Dịch Thanh Nguy. Cái dạ dày này, Tống Dã Chi mỗi ngày tốn tâm tổn sức, dưỡng mấy năm trời, còn quý hơn bất cứ thứ gì.
"Bận đến mức cơm tối cũng không ăn?"
"Ra khỏi bệnh viện, đến trên đường mới ăn."
"Em đi rót nước nóng, chú uống thuốc, tiện thể dùng túi chườm nóng sưởi ấm một chút." Tống Dã Chi lặp đi lặp lại động tác, rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì, nói, "Em nên đi đưa cơm tối cho chú mới phải."
Dịch Thanh Nguy nắm chặt cậu không buông tay, ngược lại còn bật cười.
"Lại không đau nữa rồi."
Cuối cùng cũng ôm người lên lầu hai phòng ngủ đi ngủ.
Nửa đêm về sáng, Tống Dã Chi nằm mơ.
Mơ thấy mình lên máy bay, bầu trời bên ngoài khoang máy bay là màu xanh sẫm, trong khoang máy bay không có đèn. Sắp cất cánh, nỗi sợ hãi vô cớ dâng lên, tràn qua ngực bụng nhấn chìm cổ họng. Cậu vội vàng giãy giụa thoát khỏi dây an toàn thắt thành nút chết, yêu cầu xuống máy bay, tiếp viên hàng không không ngăn cản, tươi cười mở cửa cho cậu. Tống Dã Chi nhẹ cả người bước ra ngoài, ngoài cửa là trời cao, miệng bồn máu sâu vạn trượng.
Máy bay sớm đã bay rồi.
Cảm giác mất trọng lượng ép cậu tỉnh lại, thích ứng với bóng tối, phát hiện bên cạnh gối không có ai. Đưa tay thăm dò, một nửa giường trống không, tim cũng hẫng đi một nhịp.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, gió thổi lạnh bất thường.
Cửa ban công không khép chặt, chừa lại một khe hở, là do người đóng cửa sơ ý. Trong bóng tối có ánh lửa, tiếp đó gió đưa mùi thuốc lá vào. Dịch Thanh Nguy một mình đứng trên ban công, vứt que diêm đi, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, từ từ hít một hơi, khói thuốc nồng nặc hơn tràn vào phòng ngủ.
Không sặc người, có chút đắng.
Tống Dã Chi nằm bò ra mép giường, bám lấy chăn, lặng lẽ nhìn bóng lưng anh một lát.
Lần trước Tống Dã Chi bắt gặp Dịch Thanh Nguy nửa đêm thức dậy hút thuốc, đã là chuyện rất lâu về trước rồi. Tư thế hút thuốc của anh vẫn như vậy, không thay đổi, một tay đút túi quần, một tay kẹp thuốc. Đưa lên miệng hít một hơi thật sâu, khuỷu tay cố định, chỉ duy nhất gạt cổ tay ra, như một đóa hoa nặng trĩu treo trên cành, lười biếng, cách mắt rất xa.
Nuốt nhả chậm rãi, anh sẽ đuổi theo quỹ đạo của làn khói bay, kiên nhẫn nhìn khói tan hết. Hơi cúi đầu, hít thêm một hơi.
Anh sẽ không để thuốc cháy đến tận cùng, luôn luôn chừa lại hai ba hơi. Dập tắt đầu thuốc, động tác cũng không dứt khoát, chà chà bên trái, vặn vặn bên phải, lau sạch tro đen, lộ ra sợi thuốc lá màu vàng bên dưới thân thuốc, mới tiếp tục châm điếu thứ hai.
Nhưng Tống Dã Chi đã không để anh châm điếu thứ hai.
Tống Dã Chi nhìn đến nhìn đến, phát hiện bóng lưng anh còn đắng hơn cả mùi thuốc lá. Bên ngoài đêm quá lớn, anh một mình cô đơn lạnh lẽo.
Cậu muốn ôm lấy anh.
"Chú nhỏ, cgú đã nói rồi, hút thuốc nữa sẽ mang theo em." Tống Dã Chi ôm chăn trong lòng đứng sau lưng anh, giọng nói không trong trẻo.
Chăn quá dài, kéo lê trên mặt đất - tsk, Tống Dã Chi chân trần.
Dịch Thanh Nguy thu điếu thuốc trong tay, vo thành một cục nhét vào túi quần ngủ. Vươn một cánh tay ra, ôm ngang người Tống Dã Chi lên, để cậu đứng lên dép lê của mình.
"Không mang dép hử?"
Tống Dã Chi cúi đầu, ngón chân động đậy, nói: "Chú cũng có mang tất đâu."
Dịch Thanh Nguy nói: "Nửa đêm thức dậy lén lút hút thuốc, còn có thể nhớ mang tất chỉnh tề là người gì chứ? Chẳng phải là còn phải chải chải tóc rửa rửa mặt hay sao."
Tống Dã Chi im lặng vài giây, không ngẩng đầu lên, muốn đẩy anh ra.
Dịch Thanh Nguy không động đậy, cánh tay vẫn vững chắc giữ chặt người.
Tống Dã Chi cũng dùng cánh tay đối phó anh, cong cánh tay chống trước ngực anh, giữ khoảng cách, khuỷu tay dùng lực.
Dịch Thanh Nguy buông cậu ra.
Tống Dã Chi lúc này mới nhìn anh một cái.
Dịch Thanh Nguy ngay lập tức đi nắm tay cậu: "Chú không nên... Chú đi ngủ ngay đây."
Tống Dã Chi kéo chiếc chăn phồng xốp ngồi lên chiếc xích đu dài đan bằng mây trúc, Dịch Thanh Nguy từng bước theo sau. Cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt cậu, lòng bàn tay nâng niu bàn chân dưới chăn.
"Giận thì về phòng rồi hẵng trừng trị chú. Sắp cảm lạnh rồi đây nàyu."
Thật ra tay Dịch Thanh Nguy cũng không ấm đến đâu, Tống Dã Chi bị lạnh đến rùng mình, nhưng cậu không tránh. Dù lạnh đến đâu, hai người dính vào nhau là sẽ trở nên ấm áp.
"Em không giận. Chú nhỏ, chỉ là đừng có luôn một mình." Tống Dã Chi nói, "Phải bảo em mấy lần, chú mới chịu nhớ kỹ đây."
SARS kết thúc vào thời điểm giao mùa giữa mùa xuân và mùa hè. SARS kết thúc, cuộc sống của bác sĩ không kết thúc, thậm chí còn gian nan hơn.
Sau đó một năm, trạng thái của Dịch Thanh Nguy vô cùng tệ. Ban ngày như thường lệ làm việc sinh hoạt, đến buổi tối trở nên khó khăn. Nhắm mắt lại, tiến vào giấc ngủ nông, liền nhìn thấy xác chết thành đống, chỉnh tề xếp chồng lên nhau, như hàng hóa tùy ý bài trí trên kệ kho. Từng cái xác nhắm nghiền mắt, tỏa ra tử khí.
Điều khiến anh suy sụp hơn là, đây không phải là giấc mơ vớ vẩn, mà là hiện thực đích thân trải qua .
Có người giây trước còn ngoan ngoãn uống thuốc, cười nói cảm ơn bác sĩ, quay đầu lại liền phát bệnh, tử vong. Về sau không còn là người nữa, trở thành nguồn lây nhiễm đáng sợ, cần phải tiêu diệt.
Các bác sĩ từng tự phát tổ chức thành đoàn đến phòng tư vấn tâm lý, Dịch Thanh Nguy từng đi một lần. Nghe một lúc những lời nói chẳng ăn nhập gì, lại mang về một ít thuốc không muốn nuốt.
Dịch Thanh Nguy không thể xây dựng được mối quan hệ tin tưởng ỷ lại với bác sĩ tâm lý hoặc thuốc men, anh vô cùng mệt mỏi về chuyện này. Dường như chỉ có thể tự mình giày vò bản thân.
Cùng năm đó vào mùa đông, hai nhà Tống Dịch đến Hải Nam tránh rét, để hai người họ cùng nhau sinh sống trong hẻm Vân Thạch. Khoảng thời gian đó đã cứu anh. Tống Dã Chi nằm bên cạnh anh, anh yêu việc ngủ.
Một buổi sáng nào đó, Tống Dã Chi phát hiện đầu mẩu thuốc lá bẩn thỉu trong góc sân, không chỉ một cái. Cậu không nói gì, lặng lẽ nhặt dọn sạch sẽ. Chỉ là từ đó về sau giấc ngủ cố ý thả lỏng, thường xuyên chú ý đến tâm trạng của Dịch Thanh Nguy vào ban ngày và động tĩnh vào ban đêm.
Qua rất lâu, Dịch Thanh Nguy lần đầu tiên bị bắt tại trận.
"Chú nhỏ, có thể hút, nhưng đừng một mình. Nói chuyện với em."
Nói chuyện với em.
Khi đó Tống Dã Chi đã nói như vậy, giống như người bệnh là cậu, người cần Dịch Thanh Nguy đến làm cứu tinh cũng là cậu.
"Được, sau này mang theo em."
Khi đó Dịch Thanh Nguy đã hứa như vậy.
Về sau anh không còn chạm vào thuốc lá nữa.
Tống Dã Chi chia phần lớn chăn, trải ra chỗ trống bên cạnh, chỉ chờ Dịch Thanh Nguy ngồi xuống.
Dịch Thanh Nguy ngồi xổm xuống, không còn đặt chân Tống Dã Chi vào lòng bàn tay nữa, mà là ôm vào lòng, chui vào trong quần áo, dán sát vào da thịt vùng bụng.
Ấm áp nóng hổi.
Trên tay vịn xích đu đặt hộp thuốc và hộp diêm, Dịch Thanh Nguy rút mỗi thứ một cái, châm lửa, đưa đến bên miệng Tống Dã Chi.
"Biết không?"
Tống Dã Chi vươn cổ ra, ngậm vào môi, hít một hơi.
"Nuốt xuống, rồi thở ra." Dịch Thanh Nguy nói.
Vẫn còn nhớ lần thử đó, suýt chút nữa làm rách cả họng. Tống Dã Chi khựng lại, khô khốc hé môi nhả ra.
"Mang theo em là ý nói, em ở bên chú, không phải nói em cũng phải hút." Tống Dã Chi ngón tay lén lút gãi gãi bụng, nói.
Dịch Thanh Nguy cúi đầu, vòng tay ôm lấy chân cậu cười khẽ. Tống Dã Chi đá anh một cái, anh cười càng không kiêng nể.
Dịch Thanh Nguy ngồi lên xích đu, giống như trên ghế sofa, chen chúc Tống Dã Chi đến co rúm cả người.
"Buổi sáng khiêng đến sáu người bị thương, tai nạn xe. Vết thương quá nghiêm trọng, máu thấm ướt giường, nhỏ đầy hành lang." Dịch Thanh Nguy nói, "Xe tải lật nghiêng, đè lên xe con, trong xe con có một gia đình bốn người, chết hết cả. Tài xế xe tải bị thương nặng, muốn giữ mạng thì phải cắt cụt chi, mất hai chân. Sau khi xuống khỏi bàn mổ, người nhà của anh ta lại không chịu, làm ầm ĩ, bắt bác sĩ mổ chính trả chân lại."
"Bác sĩ mổ chính cho tài xế xe tải không phải là chú, trẻ hơn chú hai tuổi. Bị người nhà cầm dao chém, một nhát vào vai trái, một nhát vào cổ tay phải." Dịch Thanh Nguy nói, "Sau đó bác sĩ mổ chính của anh ta là chú."
"Hôm nay trên người chú dính rất nhiều máu, có một số là của bệnh nhân, phần lớn là của Tiểu Thành. Sau đó đến văn phòng bên dưới, rất nhiều bác sĩ y tá đều vây quanh lau nước mắt, chưa tan làm, đã nhận được hai lá đơn xin từ chức đã soạn thảo sẵn chờ chú ký."
"Tiểu Chi, em đoán chú ký hay không ký?" Dịch Thanh Nguy hỏi cậu.
Tống Dã Chi ôm anh, ôm rất chặt.
"Ký rồi." Cậu nói.
Dịch Thanh Nguy cười khẽ: "Chưa ký. Chú hơn mười hai giờ rời khỏi bệnh viện, đến bãi đỗ xe lấy xe, bị bọn họ chặn đường giữa chừng, hai người lại khóc khóc mếu mếu đòi lại đơn từ chức. Sau đó mời bọn họ ăn khuya, bọn họ nói ăn xong khuya là sẽ ổn thôi."
Tống Dã Chi ngửa mặt, đôi mắt chớp lia lịa như cánh bướm vỗ, gắng gượng ngăn dòng lệ chực trào.
Khói lam lững lờ bay thẳng lên vầng trăng bạc, hiên ngang và dũng cảm. Gió khẽ lay, tựa như đoàn nghĩa sĩ, một lòng một dạ, dứt khoát lên đường về phía cung trăng.
Tay Dịch Thanh Nguy nửa nắm thành quyền, dùng đốt ngón tay đón lấy nước mắt nơi khóe mắt Tống Dã Chi.
Tống Dã Chi ngại ngùng há miệng, giọng mũi nặng trĩu: "Ối."
"Hôm nay em cũng gặp phải chuyện không hay." Tống Dã Chi nói.
Đôi mắt cay xè, nhức buốt đến tận tâm can, một giọt lệ đơn độc phá vỡ đê phòng, kéo theo cả biển sầu tuôn trào. Từng chuỗi, từng chuỗi lệ lăn dài trên khóe mi, ánh trăng dát bạc, lấp lánh như những dòng sông nhỏ uốn mình trong đêm.
"Chiều nay em đến trường, thấy một phụ huynh quỳ trước cổng, tay cầm tấm bìa carton viết đơn kiện, vừa khóc lóc. Con trai chị ấy đã nhảy lầu tự tử ở trường, có giấy chẩn đoán trầm cảm, chị nói chính nhà trường đã gây ra căn bệnh này."
"Em tiến thêm một hai bước, nhìn thấy cái tên, thì ra là học sinh em từng dạy."
Cao Cảnh Thâm.
Em ấy là một cậu con trai rụt rè, và người em ấy thích cũng là con trai.
Em ấy từng chúc em hạnh phúc vào dịp Giáng Sinh, em còn đáp lại lời chúc.
Dịch Thanh Nguy không hề thấy phiền mà lau nước mắt cho cậu. Một giọt rơi xuống, anh lau sạch một giọt. Một chuỗi rơi xuống, anh lau sạch một chuỗi.
Trên tấm bìa carton đơn sơ của mẹ Cao Cảnh Thâm, dòng chữ tám chữ lớn được tô đi tô lại bằng màu nước sặc sỡ."
"Đồng tính vô tội, kỳ thị đại tội."
Mùa xuân sao mà hoang liêu đến thế. Cứ khiến người ta hết lớp này đến lớp khác, tiền phó hậu kế trở thành những kẻ tuẫn đạo.
Sau đó họ đều im lặng.
Dịch Thanh Nguy khẽ chạm chân xuống đất, nhẹ nhàng đu đưa chiếc xích đu. Vạn vật tĩnh lặng, anh cũng dịu dàng đến lạ thường.
Tống Dã Chi nói: "Cái xích đu này mua có tốt không?"
Dịch Thanh Nguy thừa nhận: "Tốt."
Tống Dã Chi giơ tay lên bắt lấy bông liễu trên không trung.
Bông liễu dưới màn đêm dường như không còn phiền toái như ban ngày.
Nhưng lại bắt được một nắm không khí, tay muốn thả xuống, bị Dịch Thanh Nguy nâng lấy.
Ngón tay Tống Dã Chi thon dài, có vẻ đẹp mảnh khảnh, cầm trong tay, xúc cảm tựa ngọc. Vết chai mỏng hơn so với mấy năm trước, cậu từ từ ít luyện vĩ violin.
Dịch Thanh Nguy mang theo tay cậu, giơ cao lên, che khuất mặt trăng.
"Giống như một chiếc nhẫn." Dịch Thanh Nguy nói.
Tống Dã Chi theo đó nghiêng đầu, cùng góc độ mà nhìn. Trung tâm của mặt trăng tròn bị một ngón tay che khuất, chỉ lộ ra đường viền, ánh trăng sáng ngời nhuộm màu, một vòng dính trên ngón áp út của Tống Dã Chi, chính là một chiếc nhẫn bạc lấp lánh.
"Ngày mai em phải cùng chị Nãi Vực đưa Dịch Nhất đi tiêm phòng, cơm trưa chú cố gắng ăn đúng giờ, em về rồi sẽ chuẩn bị cơm tối cho chú." Tống Dã Chi đột nhiên nói.
Dịch Thanh Nguy bỗng nhiên bật cười, cánh tay vô lực, cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau rồi từ trên không rơi xuống, rơi vào trong chiếc chăn bông mềm mại.
"Cười gì?" Tống Dã Chi nghiêng đầu nhìn anh.
Dịch Thanh Nguy lắc đầu, hỏi: "Tại sao lại sai em."
"Tại sao không sai em." Tống Dã Chi cũng hỏi.
"Em dễ sai khiến nhất."
"Người cậu út này thoải mái nhất."
Tống Dã Chi ngồi thẳng người, hỏi anh: "Chú nhỏ, chú có từng nghĩ đến việc, sau này chúng ta cùng với mấy cô dì, cũng đi nhận nuôi một đứa con không."
"Có phải thấy Dịch Nhất ngoan ngoãn đáng yêu quá không." Dịch Thanh Nguy nói, "Nhưng mà, nuôi con đâu có giống như nuôi mèo con chó con đâu nhé, em có đồng ý không?"
Tống Dã Chi nghĩ nghĩ: "Bây giờ chưa chuẩn bị tốt, em nói là sau này."
Dịch Thanh Nguy vuốt ve ngón áp út của cậu, không ngừng uớc lượng.
Anh khẽ nói: "Được, đợi thêm đã."
Bọn họ ngắm trăng rất lâu, thổi gió rất lâu, chân trời ẩn ánh xám, mới trở về phòng ngủ.
Tống Dã Chi khép mắt, mí mắt hơi sưng, xót xót, không buồn ngủ. Mỗi câu nói mỗi việc, đều ở trong lòng cậu xem lại một lượt. Thậm chí truy ngược dòng về chuyến du lịch Trùng Khánh đó, sự nhiệt tình và thiện lương trước đó của người đàn ông bên ngoài nhà ga, sự hốt hoảng và bước chân vội vã như tránh tà sau đó; sự đánh giá của chàng trai trong quán mì, vô vị, như có như không cười nhạo khẽ, và một túi táo trước khi rời đi.
Thế giới này tốt xấu lẫn lộn.
Nhưng những người yêu nhau ôm nhau ngủ, dự tính quên đi những điều xấu, vứt bỏ hết trong đêm xuân này.
Tống Dã Chi nhịn không được mở mắt, chỉ có thể nhìn thấy quần áo ngủ trước ngực Dịch Thanh Nguy. Nhìn đến hai con sắp dính vào nhau, cậu vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng lẩm bẩm.
Thật kỳ lạ, em đến cả nếp nhăn trên áo chú cũng yêu.
- Vì vậy, chính anh là người trao cho cậu khả năng, tha thứ cho tất cả, và nhiệt thành đến gần thế giới này.
Nhận xét