MN - Chương 75
Chu Dã Thiện vốn không muốn đến sớm như vậy.
Nói chính xác hơn, cậu vốn không muốn đến.
Nói là họp lớp cấp ba, kỳ thực là họp cán bộ lớp cấp ba, những người muốn đến chỉ có bấy nhiêu. Sau khi tốt nghiệp, mọi người mỗi người một ngả, phần lớn chỉ những người từng nắm giữ chức vụ gì đó trong lớp thời còn đi học mới lưu luyến việc họp mặt.
Thời đi học, họ là cầu nối giữa giáo viên và học sinh, giữa học sinh với học sinh, quan tâm đến việc lớp nhiều hơn, tự nhiên mối quan hệ với tập thể này càng khăng khít, tình cảm càng đặc biệt. Vì vậy, sau khi tốt nghiệp, họ lại trở thành chất keo kết dính giữa giáo viên và học sinh, giữa học sinh với học sinh, triệu tập những người ở khắp nơi trên thế giới trở về, tái hiện lại khung cảnh sáu bảy năm trước.
Khi lớp trưởng liên lạc với cậu, cậu không hề gật đầu đồng ý. Sau đó, Triệu Hoan Dữ gọi điện thoại cho cậu về việc này, Chu Dã Thiện hỏi thêm về tình hình gần đây của Tống Dã Chi, mới biết người này đã về nước.
Cuối cùng Triệu Hoan Dữ hỏi cậu có đi không, cậu nói, vậy thì đi thôi, vừa tốt có thể từ chối buổi xem mắt vào Giáng sinh.
Lớp trưởng là người đứng đầu, mọi việc đều do cậu ta sắp xếp, thuê một căn biệt thự nhỏ, tổ chức theo hình thức tiệc tại gia. Chu Dã Thiện dậy sớm, đứng ngồi không yên, đợi đến chiều, thấy kim đồng hồ đã điểm qua số "3", cậu mới lái xe đến.
Số người đến không nhiều, lớp trưởng vừa thấy cậu liền trêu chọc, người duy nhất không trả lời chắc chắn lại đến siêng năng thế?
Chu Dã Thiện đảo mắt nhìn quanh mọi người, mỉm cười nhạt.
"Không phải bảo các cậu dẫn người nhà đi cùng sao? Người của cậu đâu?"
Chu Dã Thiện nửa thật nửa giả nói: "Tôi dám dẫn, nhưng sợ các cậu không dám gặp."
"Có gì mà không dám, ba đầu sáu tay à?"
"Đùa thôi, còn chưa có bóng dáng ai đâu. Không phải sao, tối nay nhà tôi sắp xếp một bữa cơm xem mắt, bị các cậu phá hỏng rồi."
Lớp trưởng đấm cậu một cái: "Tôi còn không rõ đức hạnh của cậu à, còn không mau cảm ơn chúng tôi đã cứu cậu đê."
Ai có đôi có cặp đều dẫn theo, nên người không ít, trong nhà rất náo nhiệt. Phụ nữ một bàn mạt chược, đàn ông một bàn bài. Chu Dã Thiện tham gia ván bài poker, chơi vài ván mà không chút hứng thú.
Thỉnh thoảng lại giơ tay xem đồng hồ, cuối cùng cũng đợi đến khi trời tối, lớp trưởng nhận được điện thoại chỉ đường cho người ta.
"Lần này là ai thế?"
"Ủy viên văn nghệ và lớp phó học tập môn Hóa." Lớp trưởng nói, "Vẫn như trước, cả hai đều không có khiếu định hướng."
Ván này Chu Dã Thiện làm nhà cái, không hiểu sao cậu lại chia bài nhầm, không kịp nhặt ra, phải chia lại. Bên kia, trên bàn mạt chược có người ù, cũng đang chia lại.
Hai loại âm thanh lẫn lộn, ồn ào hỗn độn, vây quanh tứ phía, Chu Dã Thiện ngồi giữa, vẫn nghe thấy tiếng chuông cửa yếu ớt ở lối vào.
Có người đã đợi sẵn ở cửa, mở cửa, người bước vào.
Cậu ấy và anh ta đều mặc áo khoác dạ, một đen một xám, không cài khuy, kiểu dáng tương tự nhau, chất liệu giống nhau, vạt áo đều phủ xuống đến bắp chân. Trên cổ đều quàng khăn choàng len cashmere màu trơn, chỉ khác nhau ở giày, một đôi giày vải cao cổ, một đôi bốt da ngắn.
Đứng cùng nhau, rất xứng đôi, khiến người ta quên đi giới tính, quả nhiên là một đôi bích nhân đẹp mắt.
Hơn nữa, cậu ấy còn chủ động giới thiệu với mọi người: "Đây là nửa kia của mình, Dịch Thanh Nguy."
Chu Dã Thiện nhìn chằm chằm Tống Dã Chi, nghe thấy câu nói này, liền nhìn cậu từ đầu đến chân. Nếu trên đời thực sự tồn tại vị thần kiểm soát thời gian, chắc hẳn sẽ bị người trước mắt này làm cho tức chết.
Lâu như vậy rồi, Tống Dã Chi, lâu như vậy rồi, cậu chẳng thay đổi chút nào.
Dịch Thanh Nguy mỉm cười cúi người, bắt tay mọi người, những lời anh nói không nghe rõ, nhưng nhiều hành động của anh đều mang theo ba bốn phần thần thái của Tống Dã Chi, ngay cả độ cong khóe miệng cũng giống hệt nhau.
Chu Dã Thiện chỉ ngồi yên, nhìn họ qua khe hở của đám đông. Cậu ta nghĩ, hai người này, ai học ai?
Lời Tống Dã Chi vừa nói ra, những người đang chơi đều chấn động, bỏ bài mạt chược và poker, vây quanh đánh giá người. Rất hài lòng, bắt đầu nói những câu như "Thật hay giả vậy", "Ghê gớm thế", "Cúc Nhi và thầy Lý đến khi nào vậy?", "Cây giống tốt của thầy Lý bị ổng hái mất rồi" đại loại vậy.
Mọi người đều rất ồn ào, chỉ có Chu Dã Thiện không hùa theo.
Họ vậy mà đã thành đôi -- cậu ta ngồi một mình trên chiếc ghế sofa dài, trống trải, giữ một đống bài lộn xộn, lại nghĩ, ai dựa vào ai?
Mọi người dần đến đông đủ, món ăn trên bàn cũng đã đầy đủ.
Một bàn tròn, một bàn dài, năm người bọn họ xúm vào bàn dài ăn cá nướng, ngồi thành một hàng, chiếm một nửa chỗ ngồi ở cạnh dài.
"Sao cậu cũng đến đây?" Chu Dã Thiện ngồi cạnh Hoắc Đạt, nhân lúc mọi người còn đang bóc bát đũa, nhỏ giọng nói với cậu ấy, "Bạn đại học và bạn cấp ba cùng xuất hiện trong một buổi họp mặt, lúc nhìn thấy cậu, suýt chút nữa tôi không biết đây là buổi tiệc gì luôn."
Hoắc Đạt đưa tay ra, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út lấp lánh.
Chu Dã Thiện trợn tròn mắt, còn kinh ngạc hơn vừa nãy, dùng đũa chỉ vào bên cạnh Hoắc Đạt: "Cậu và cô ấy?"
Hoắc Đạt: "Ừ."
Chu Dã Thiện nhìn cậu ấy vài giây, cau mày suy nghĩ, có chút dở khóc dở cười: "Tôi còn tưởng cậu thích con trai cơ."
Hoắc Đạt im lặng một lát, mở miệng: "Hả?"
Chu Dã Thiện: "Thật đấy, radar của tôi chưa bao giờ sai -- À, hồi trẻ từng sai một lần, nhưng không quan trọng, nhưng sai ở chỗ cậu, tôi thực sự không ngờ tới."
Hoắc Đạt dường như không bận tâm đến lời cậu ta nói, làm như thản nhiên tiếp tục câu chuyện: "Tôi đã làm gì? Radar của cậu dựa vào cái gì để dò vậy?"
Chu Dã Thiện: "Chỉ là cảm giác. Chậc, có một khoảng thời gian ở đại học tôi thực sự nghĩ cậu thích tôi -- sau đó lại không giống nữa."
Triệu Hoan Dữ nghe một lúc, đến câu này, cô chen ngang Hoắc Đạt đánh cậu ta: "Mặt dày không biết xấu hổ hả Chu Dã Thiện!"
Tống Dã Chi và Dịch Thanh Nguy cùng quay đầu nhìn bọn họ, Chu Dã Thiện né tránh ánh mắt, thu liễm lại biểu cảm, nói: "Biết người ta không phải tôi mới nói ra chứ!" Cậu ta giơ ly rượu, "Chúc mừng tân hôn sớm sinh quý tử, được chứ?"
Dịch Thanh Nguy ngồi thẳng dậy, ánh mắt Tống Dã Chi vẫn dừng lại ở đó, sau đó miễn cưỡng thu hồi lại, vẫn thỉnh thoảng quay đầu nhìn sang bên đó, có chút lơ đãng.
Dịch Thanh Nguy đang gắp thức ăn cho cậu, thấy cậu như vậy, liền đổi chỗ rau cần tây và cá trên tay cậu, Tống Dã Chi không hề hay biết, quay đầu lại, ngẩng đầu đưa thức ăn vào miệng một cách ngây ngô.
Anh chặn đũa cậu lại, dùng thân mình che khuất tầm nhìn của Tống Dã Chi, nhướn mày: "Còn nhìn."
Tống Dã Chi lập tức ngồi ngay người, bưng bát xới cơm.
Ăn được vài miếng, Tống Dã Chi mới phản ứng lại, cúi đầu ghé sát vào, dựa vào cánh tay Dịch Thanh Nguy nói nhỏ: "Em không phải nhìn Chu Dã Thiện."
Dịch Thanh Nguy không để ý đến cậu, cúi đầu gỡ xương cá trong bát. Tống Dã Chi từ từ kéo bát anh về phía mình, định kéo sự chú ý của anh lại, Dịch Thanh Nguy không mắc mưu, đứng dậy đi gắp thêm đồ ăn.
Tống Dã Chi lại nhanh chóng đưa miếng cá đã gỡ xương đến trước mặt anh: "Nào, ăn cá."
Lúc này mới liếc xéo Tống Dã Chi một cái, hừ một tiếng, gắp miếng cá cậu đưa tới. Tống Dã Chi cười, không còn để ý đến động tĩnh bên kia nữa, nửa buổi sau chuyên tâm ăn uống, thỉnh thoảng chạm vào cánh tay, nhờ Dịch Thanh Nguy gắp thức ăn cho.
Tiệc chưa tàn, ở phòng bên cạnh, mạt chược, bài poker và trò chơi trên bàn đã được bày ra.
Dịch Thanh Nguy và Tống Dã Chi vừa buông đũa, liền bị lôi kéo vào chơi.
Người một nhà không thể ngồi cùng một bàn. Một người chơi bài, người kia chỉ có thể đứng sau chỉ huy, nên ở đây một vòng người xem đều là bạn đời của những người ngồi trên bàn.
Hiện tượng này, trong mắt Dịch Thanh Nguy, rất thú vị.
Tống Dã Chi không biết chơi mạt chược, Dịch Thanh Nguy liền thay cậu lên bàn. Lúc xếp bài, giữa tiếng cười nói ồn ào, trong tầm mắt anh có bóng dáng cậu, Dịch Thanh Nguy mơ hồ hiểu được ý nghĩa của từ "nửa kia" trong miệng Tống Dã Chi.
Tầng hai là phòng karaoke, những người không muốn chơi bài và trò chơi đều lên đó uống rượu hát hò.
Chu Dã Thiện không làm gì cả, chỉ dựa vào hành lang tầng hai, nhìn cảnh náo nhiệt ở tầng một.
Lớp trưởng sắp xếp ổn thỏa mọi việc, thấy cậu ta lẻ loi, bèn lên trò chuyện. Đến khi đứng sát cạnh nhau, hình ảnh Tống Dã Chi ngây ngô học bài bên cạnh Dịch Thanh Nguy lọt vào tầm mắt cậu ta.
Lớp trưởng liền mở lời, chỉ vào người, nói: "Bạn đời của lớp phó học tập, không chỉ là bạn trai, tôi nhớ hình như còn là trưởng bối của cậu ấy nữa."
Là lớp trưởng, cậu ta từng tiếp đón phụ huynh trong buổi họp phụ huynh, đã gặp Dịch Thanh Nguy, rất có ấn tượng.
Chu Dã Thiện không đáp lời.
"Cậu nói xem..."
Chu Dã Thiện cũng không nhìn Tống Dã Chi nữa, quay mặt lại, cau mày, khó chịu "hừ" một tiếng, chưa kịp nói gì, vai lớp trưởng bị ai đó vỗ một cái, Triệu Hoan Dữ chen vào giữa hai người.
Cô nói: "Lớp trưởng, lưỡi dài, là muốn mất tiền đấy."
Cậu ta mới nhớ ra mối quan hệ của ba người này rất thân thiết, chỉ trách hôm nay cả ba người họ đều không mấy thân thiết tụ tập với nhau, khiến người ta quên mất.
Lớp trưởng vội vàng nói: "Các cậu biết đấy, tôi không có ác ý..."
Triệu Hoan Dữ gật đầu: "Được rồi, biết rồi, đi chơi đi."
Chu Dã Thiện lại đứng về hướng cũ, nói: "Hoắc Đạt nhà bà đâu?"
"Ở trên sân thượng nghe điện thoại."
Họ mỉm cười, không nói gì nữa.
Ở tầng một, Dịch Thanh Nguy bị người khác ăn bài, ngón tay gãi gãi trán, nghiêng đầu nói gì đó với Tống Dã Chi, mọi người trên bàn dưới bàn đều la ó, mặt ai nấy đỏ bừng. Hai người họ cũng đang cười, nhìn thẳng vào đối phương. Tống Dã Chi có vẻ hơi ngại ngùng, dái tai cũng đỏ lên, cậu lấy trong túi áo khoác ra vài tờ tiền mặt, đưa vào lòng bàn tay Dịch Thanh Nguy.
Triệu Hoan Dữ nhìn Chu Dã Thiện: "Cam tâm không?"
Lắc đầu.
Là không có câu trả lời.
Thực sự có thể dùng một câu khẳng định hay phủ định để kết luận sao.
Vài ba câu nói, làm sao nói hết được.
Triệu Hoan Dữ hỏi: "Nếu lúc đó Tiểu Dã ở bên ông, hôm nay ông dám dẫn cậu ấy đến trước mặt mọi người không?"
Chu Dã Thiện nhìn cô, dây cung căng thẳng bấy lâu, rồi đột nhiên thả lỏng, chế nhạo: "Ý gì, Dịch Thanh Nguy anh ta nhất định dám sao?"
Triệu Hoan Dữ lắc đầu: "Dịch Thanh Nguy dám hay không không quan trọng, quan trọng là Tiểu Dã dám." Cô nói, "Hơn nữa -- Dịch Thanh Nguy thực sự dám. Ở nhà họ công khai rồi."
Một trận kinh hô, dưới lầu Dịch Thanh Nguy vận may tốt, ù bài, tự mo. Rất nhiều tiền từ bốn phương tám hướng đưa đến, anh lại đưa hết vào tay Tống Dã Chi.
"Cam tâm không?" Triệu Hoan Dữ lại hỏi.
Chu Dã Thiện không lắc đầu nữa.
Triệu Hoan Dữ cười, khoác vai cậu ta.
"Nếu là trước đây, đổi lại là tôi, tôi cũng không dám."
Lâu lắm rồi.
Trước 18 tuổi.
---
Cúc nhi là Hoàng Cúc, lão Lý là thầy dạy hóa học!
Nhận xét