MN - Chương 70
Năm đó không có rượu tiễn đưa, hôm nay ít ra cũng phải làm tiệc tẩy trần.
Triệu Hoan Dữ gọi điện từ tận Quảng Châu, nói với Tống Dã Chi như vậy.
Ngày hôm sau, cô trở về, xuất hiện ở cổng khu nhà, dẫn theo một người đàn ông.
Người đàn ông đó cắt tóc húi cua, không cao, không trắng, mặc áo ba lỗ quần đùi, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nhưng những phần cơ thể không bị quần áo che khuất lại rất săn chắc. Cậu ấy trông cứng rắn ngay thẳng, mắt và mặt không chút cảm xúc, cánh tay phải bị Triệu Hoan Dữ khoác lấy, tay trái xách một chiếc vali đen cỡ lớn.
Toàn bộ tài sản của hai người chỉ có nhiêu đó.
Tống Dã Chi đón Dịch Thanh Nguy tan làm ở bệnh viện về, chứng kiến cảnh này ở cửa nhà, mới hiểu được, đây là ai tẩy trần cho ai.
Vương Hành Hách được mời đến sau đó, ngôi nhà vốn vắng vẻ mấy năm nay lần đầu tiên có đến năm người.
Anh ta xưa nay không phải người hay cúi đầu bắt tay nói lời chào mừng, đứng ở cửa, hất hàm về phía Hoắc Đạt đang ngồi chơi điện tử cùng Triệu Hoan Dữ trên ghế sofa, hỏi: "Thằng này là ai đấy?"
Tống Dã Chi và Dịch Thanh Nguy đang chuẩn bị nguyên liệu trong bếp. Đi siêu thị muộn, không mua được rau tươi ngon, chỉ đành chọn đại vài thứ còn đỡ héo mang về.
Tống Dã Chi vừa nhặt rau vừa để ý tình hình ở phòng khách, suýt chút nữa thì nhặt trơ lại mỗi cọng rau.
Dịch Thanh Nguy đứng bên cạnh thấy buồn cười, đóng cửa bếp lại, chắn tầm nhìn của cậu, nhưng lại nói: "Em ra ngoài chơi đi, bếp để chú lo."
Triệu Hoan Dữ nghe thấy giọng Vương Hành Hách, vui mừng quay đầu lại, nhảy khỏi ghế sofa, vung tay cầm gọi: "Nhị Đẩu! Đến rồi!"
Trong game, nhân vật của Triệu Hoan Dữ đã chết, Hoắc Đạt lặng lẽ điều khiển nhân vật của mình cùng chết với cô, rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn Nhị Đẩu khiến Triệu Hoan Dữ vui mừng khôn xiết.
Nụ cười của Vương Hành Hách rất nhạt, không hề kích động như Triệu Hoan Dữ. Chỉ nhướng mày, lại hỏi lần nữa không thành tiếng.
Triệu Hoan Dữ vỗ vai Hoắc Đạt: "Bạn trai em, Hoắc Đạt. Hoắc trong Hoắc Khứ Bệnh (*), Đạt trong rộng lượng."
(*) Tên riêng một vị tướng nổi tiếng thời Hán
Hoắc Đạt nói: "Vị hôn phu."
Triệu Hoan Dữ sững người một chút, rồi gật đầu lia lịa: "Cũng đúng, sắp cưới rồi." Cô lại giới thiệu, "Đây là anh trai em, Vương Hành Hách."
"Xin chào." Hoắc Đạt kiệm lời.
Vương Hành Hách cũng nói: "Xin chào." Anh ta nắm lấy tay Triệu Hoan Dữ đang lắc lư, cầm lấy tay cầm, liếc nhìn Hoắc Đạt, nói với cậu ấy, "Chơi thêm ván nữa."
"Tiểu Dã và chú nhỏ của em đâu rồi?"
"Ở trong bếp."
"Đôi vợ chồng son đó."
Triệu Hoan Dữ nói: "Chị Từ Tĩnh đâu? Không phải đã cho phép anh dẫn người nhà đến rồi sao?"
Họ thoát khỏi chế độ hợp tác vừa nãy, Vương Hành Hách chọn một trò chơi đối kháng khác. Anh ta nhanh tay nhanh mắt, dễ dàng thao túng khiến bên Hoắc Đạt mất nửa cây máu, lười biếng đáp: "Không còn là người nhà nữa, ly hôn năm ngoái rồi."
"Cái gì..." Triệu Hoan Dữ đang nhìn màn hình, quay sang Vương Hành Hách, "Sao em không biết gì hết vậy?"
"Cũng không phải chuyện gì to tát để phải thông báo khắp nơi, ngay cả chú của em cũng chưa nói mà."
Triệu Hoan Dữ nhớ lại, lần đầu tiên cô gặp Dương Từ Tĩnh là vào kỳ nghỉ hè năm đó, trong chuyến du lịch tự lái đến đảo Tần Hoàng.
"Lúc đó em còn nói chuyện rất vui vẻ với chị ấy, tính cách hai đứa em giống nhau, rất hợp." Cô hỏi, "Là chia tay trong êm đẹp chứ?"
Vương Hành Hách sờ tóc, tóc đen. Từ khi không còn biểu diễn, từ khi không còn cô gái nào đặc biệt đến xem anh ta biểu diễn, anh ta đã dần dần để tóc đen trở lại.
Vương Hành Hách nói: "Sau này anh mới biết, không phải."
Hoắc Đạt liếc nhìn anh ta.
Âm thanh K.O vang lên, trò chơi kết thúc. Nút bấm dừng lại ở lựa chọn "Chơi lại", Vương Hành Hách nhấn "Xác nhận", nói: "Đến lượt Tiểu Hoan Dữ."
Đông người, Tống Dã Chi quyết định ăn lẩu.
Dịch Thanh Nguy: "Thiếu gì nhỉ?"
Tống Dã Chi: "Nước lẩu, còn lại chú muốn ăn gì thì mua thêm."
Dịch Thanh Nguy: "Được, em ở nhà chơi với họ vài ván đi."
Tống Dã Chi hỏi: "Lần này là nói thật chứ?"
Thù nhỏ cũng nhớ, Dịch Thanh Nguy véo má cậu: "Thật."
Dịch Thanh Nguy đi đến phòng khách, thay giày, hai người đang hăng say chiến đấu tranh thủ hỏi anh ra ngoài làm gì.
"Mua đồ ăn về cho mấy người ăn."
"Vất vả rồi, vất vả rồi."
Dịch Thanh Nguy chưa ra khỏi cửa, Tống Dã Chi đã lau tay ướt sũng chạy từ trong bếp ra, đi ngang qua sofa thì gặp câu hỏi hờ hững y hệt.
"Quên dặn chú nhỏ mua nước tương." Cậu nói.
"Nhị Đẩu không được rồi, Tiểu Dã mau đến thay thế đê."
Tống Dã Chi chỉ nói ra cửa đưa lời nhắn, nhưng đã ra rồi, đương nhiên cũng không quay lại nữa.
Siêu thị thực phẩm cách con hẻm hai con phố, họ đi rất gần nhau.
Con đường dài trong ngõ hẻm đã được sửa chữa vào năm chuyển giao thế kỷ, lát đá xanh phẳng phiu. Trời mưa tuyết không lầy lội, trời nắng cũng không bụi bặm, quanh năm sạch sẽ.
"Đói không?" Dịch Thanh Nguy vừa nói vừa bóp ngón tay cậu.
Tống Dã Chi nhìn quán phở bò bên đường, đề nghị: "Hay là chúng ta ăn no rồi hãy lo cho họ nhỉ."
Dịch Thanh Nguy cười: "Học hư rồi đấy, thầy Tống."
Kỳ học mới tháng chín bắt đầu chưa lâu, công việc ở phòng thí nghiệm vừa mới bắt đầu, Tống Dã Chi đã được sắp xếp đi dạy sinh viên đại học, thay một giáo viên nữ nghỉ sinh.
Lớp học của cậu được sắp xếp vào tối thứ ba và thứ năm hàng tuần, mỗi lần Dịch Thanh Nguy đến đón cậu tan học, đi cùng cậu trên đường, luôn nghe thấy vài nhóm sinh viên chào hỏi Tống Dã Chi: Chào thầy Tống, thầy Tống tạm biệt.
Dịch Thanh Nguy học theo, khi về nhà thỉnh thoảng cũng gọi như vậy.
Lúc đầu, cậu sẽ đỏ mặt bịt miệng anh, sau đó dần dần cũng biết phản kháng: Bác sĩ Dịch, cần gì phải khách sáo như vậy.
Lúc này Tống Dã Chi khẽ cười, nụ cười mang theo vẻ lo lắng.
"Sao vậy thầy Tống?"
"Chú nhỏ, chú thấy Hoắc Đạt thế nào?"
Dịch Thanh Nguy xưa nay lười quản chuyện này, nhưng Tống Dã Chi lo lắng cho Triệu Hoan Dữ, anh đành phải xen vào: "Không được đâu."
"Hả?"
"Tống Dã Chi, em có biết Hoắc Đạt cứ nhìn em không?"
"Hửm?"
"Ánh mắt cứ liếc về phía em, nhưng không có ác ý, nên chú không nói rõ."
"Cậu ta có phải đang để ý đến quan hệ của chúng ta không?"
Đường hẹp, có xe máy liên tục bấm còi. Dịch Thanh Nguy nghiêng người, kéo Tống Dã Chi ra sau lưng mình, trêu chọc cậu: "Quan hệ gì của chúng ta?"
Tống Dã Chi lập tức nhận ra, nếu Hoắc Đạt là người như vậy, Triệu Hoan Dữ không thể nào qua lại với cậu ta.
Cậu cúi đầu, nắm chặt tay Dịch Thanh Nguy, đút vào túi áo khoác.
Thời niên thiếu, Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ là đồng đội trong cùng một chiến hào, chống lại thế giới, tranh giành tự do. Sau đó, cậu loạng choạng tìm được điều mình mong muốn, lại bỏ mặc Triệu Hoan Dữ trong vũng bùn. Tống Dã Chi muốn kéo cô lên cùng, tiếc là sợi dây đã bị Thẩm Lạc Giai chiếm giữ.
Sinh tử của cô do hắn quyết định.
Nhưng Thẩm Lạc Giai đã có Cam Đình Nghệ. Tính toán đủ đường, cuối cùng cũng không tìm được lối thoát.
"Tóm lại là không ổn, chú thấy người này cùng lắm chỉ là bạn bè của con bé ấy thôi. Không biết con bé này đang diễn trò gì, có thể là bị anh Thẩm của nó giục quá." Dịch Thanh Nguy nói.
Chưa kịp để Tống Dã Chi đáp lời, nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Ở đầu hẻm, Thẩm Lạc Giai mở cửa ghế phụ, bước xuống từ taxi.
Tống Dã Chi dừng bước, quay đầu hỏi: "Chú nhỏ, chú gọi à?"
"Đúng vậy, em gái về nhà, Thẩm Lạc Giai chắc chắn phải đến, đông người mới vui chứ."
Hỏng bét rồi.
"Hoắc Đạt, vị hôn phu của em."
Tối nay, Triệu Hoan Dữ giới thiệu đến ba lần, lần này rất chính xác.
Thẩm Lạc Giai vịn khung cửa, thậm chí không liếc nhìn người bên cạnh cô nửa con mắt, cười hỏi: "Vị hôn phu? Ai quyết định?"
Triệu Hoan Dữ cũng cười, rạng rỡ hơn hắn, nhìn Hoắc Đạt.
"Anh trai em, Thẩm Lạc Giai."
Nhận xét