MN - Chương 7

Xoẹt——

Người giúp việc theo lệ thường, xé một tờ lịch vào mỗi buổi sáng. Xấp lịch treo bên cửa, thay cũ đổi mới.

Sắp đến năm mới, năm 1996 thực sự, sắp đến rồi.

Trong bếp đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, Triệu Hoan Dữ vẫn còn tự nhốt mình trong phòng, cả buổi sáng không bước ra khỏi cửa nửa bước.

Thẩm Lạc Giai gấp sách lại, đi ra khỏi phòng sách, đi loanh quanh trong bếp một vòng.

"Dì ơi, trưa nay ăn gì vậy?"

Dầu trong chảo đang nóng, dì cho gừng tỏi vào, đảo hai cái rồi lau tay, tiếp đó cầm dao thái nguyên liệu. Đang bận, không có thời gian quay đầu lại, miệng đáp: "Hấp một con cá, rồi xào thêm hai món nữa."

"Thêm món thịt kho tàu nữa nhé?" Thẩm Lạc Giai nói.

"Biết rồi, dì đã chuẩn bị rồi. Dì thấy Hoan Dữ mấy hôm nay không chịu ăn cơm tử tế, hôm nay làm món con bé thích ăn."

"Vâng." Thẩm Lạc Giai liếc nhìn phòng ngủ, rồi bước tới, "Dì cứ bận việc đi ạ."

Triệu Hoan Dữ đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng mình, liền im bặt, mặc kệ Chu Dã Thiện ở đầu dây bên kia "alô alô" mãi.

Thẩm Lạc Giai gõ cửa, nói: "Ra ăn cơm, bữa sáng cũng không ăn, em bị sao vậy?"

"Em ăn rồi." Triệu Hoan Dữ nằm sấp trên giường, mặt hướng về phía cửa hét lên.

"Ăn gì?"

"Bánh quy và sữa."

"Em ru rú trong phòng ngủ cả buổi sáng làm gì vậy?"

"Học bài." Triệu Hoan Dữ ngồi dậy, giọng nói mạnh mẽ hơn, "Anh có thể đừng làm phiền em không, cơm chín rồi thì gọi em."

Cúi đầu xuống, tấm áp phích trên cửa bị cong một góc, Thẩm Lạc Giai ấn mạnh vào, nói: "Triệu Hoan Dữ, em giỏi rồi đấy."

Chưa đến mức đó đâu, chỉ mới nửa vời thôi.

Triệu Hoan nghĩ vậy, không nói gì.

Tập trung lắng nghe tiếng Thẩm Lạc Giai quay về phòng sách, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không che ống nghe nữa.

"Đừng alô nữa, ông đang hát đấy à?"

"Người nhờ giúp là bà, người không nói gì cũng là bà, bà bị làm sao vậy?"

Triệu Hoan Dữ tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Được rồi được rồi, tôi sai rồi, đại ca xin lỗi. Vậy bình thường ông mua quần áo ở đâu thế?"

"Bà hỏi làm gì? Muốn tặng tôi quần áo à? Tôi đã nói chỉ cần đảm bảo môn Toán của tôi đạt điểm trung bình là được rồi, không cần nhiều thù lao như vậy đâu."

Triệu Hoan Dữ cười khẩy: "Còn nhiều ý tưởng ghê ha."

"Quần áo của tôi đều là mẹ tôi mua cho, để tôi hỏi mẹ tôi giúp bà nhó."

"Thôi, không làm phiền ông nữa, tôi tự chọn cái nào tôi thấy vừa mắt vậy."

Chu Dã Thiện vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Chỉ trong một kỳ nghỉ đông mà có thể giúp tôi vào top 20, có lừa tôi không đấy? Nếu không vào được thì sao?"

"Chu Dã Thiện." Triệu Hoan Dữ nghiêm túc gọi tên cậu ta, "Ông có biết tại sao tôi lại chọn ông để nhờ giúp đỡ không?"

"Tôi đẹp trai."

"..." Vẻ nghiêm túc lập tức sụp đổ, Triệu Hoan Dữ lại nằm sấp xuống giường, "Nếu không vào được top 20, tôi sẽ vặt đầu mình xuống cho ông đá bóng."

Chu Dã Thiện kêu lên một tiếng kỳ quái, nói: "Bạn gái thật máu me bạo lực, kích thích thật đấy."

Nói đến chuyện này, Triệu Hoan Dữ khó hiểu: "Sao ông còn tặng kèm thêm dịch vụ gia tăng, 'dù có đánh chết cũng không chia tay', anh trai tôi và chú tôi đều khen ông tình sâu nghĩa nặng đấy."

"Được khen quá lời rồi, lần đầu tiên giả làm bạn trai của người ta, chưa kiểm soát được lực đạo, lần sau sẽ thành thạo hơn. Nhưng mà, chúng ta có tính là thành công không? Anh trai bà có tức chết không?"

Triệu Hoan Dữ im bặt.

Tính là gì? Buổi họp phụ huynh kết thúc, trên đường về nhà hôm đó Thẩm Lạc Giai lạnh mặt suốt dọc đường, không nói một lời. Về đến nhà, hắn chỉ nói về đạo lý tôn sư trọng đạo, chưa kịp để hắn nhắc đến chuyện yêu sớm, Triệu Hoan Dữ đã nổi đóa bỏ đi. Sau đó, cô lại bị hắn bỏ ở nhà chú nhỏ mấy ngày, vất vả lắm mới gặp được người, vậy mà chuyện này lại dễ dàng bị lật sang trang khác.

Là tức giận lắm sao?

Triệu Hoan Dữ cũng không hiểu rõ, đáp: "Không biết, chết thì chưa chết, chắc là điên rồi?"

Chu Dã Thiện gật đầu, khen cô: "Nhưng mục đích đã đạt được, so với chuyện yêu sớm, chuyện đứng thứ hai từ dưới lên đã không còn đáng nhắc tới nữa. Bà cũng thật tàn nhẫn với chính mình."

"Tuổi trẻ ai mà chẳng yêu đương? Nhưng đứng bét bảng thì tôi không thể chịu đựng được. Thà chết chứ không chịu nhục."

Chu Dã Thiện gật đầu đồng tình.

Triệu Hoan Dữ: "Thôi, hôm nay đến đây thôi, tôi đi ăn cơm đây, thứ Sáu gặp."

Bên ngoài cửa, dì giúp việc bắt đầu dọn bát đũa, Thẩm Lạc Giai phụ giúp lấy cơm, liền gọi: "Triệu Hoan Dữ."

Cửa mở, người xuất hiện, nhưng thấy cô đã buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc chỉnh tề, trên vai còn đeo một chiếc túi màu trắng.

"Mọi người cứ ăn đi, em đến nhà chú nhỏ chơi với chú ấy." Triệu Hoan Dữ vừa đi vừa nói, cũng không nhìn ai, đi thẳng đến cửa bắt đầu đi giày mặc áo khoác.

"Hoan Dữ, ăn cơm rồi hãy đi, có món thịt kho tàu mà cháu thích đấy." Dì giúp việc khuyên.

"Chờ đã." Thẩm Lạc Giai gọi giật lại, "Để anh gọi điện thoại cho cậu ấy trước."

Triệu Hoan Dữ dừng lại, hai tay đút túi, đứng im.

Thẩm Lạc Giai cũng không nhúc nhích.

"Anh gọi đi chứ."

"Vào phòng anh lấy điện thoại cho anh."

"Thật là bó tay." Triệu Hoan Dữ lẩm bẩm, cúi xuống cởi đôi giày vừa đi, xỏ dép lê vào, chân bước lộp cộp vào phòng ngủ của Thẩm Lạc Giai lấy điện thoại.

Thẩm Lạc Giai nhận lấy điện thoại, đang bấm sáng màn hình để gọi thì nhíu mày. Triệu Hoan Dữ đứng trước mặt hắn, thấy hắn bấm cả buổi mà không thấy kết nối cuộc gọi, liền nhón chân lại gần xem, thấy giao diện soạn tin nhắn.

Anh trai cô trước giờ chưa từng nhắn tin, hắn thấy tốn thời gian.

"Anh có gọi không đấy?"

"Nhắn tin trước đã."

"Tin nhắn cho ai?"

"Em không quen đâu."

Triệu Hoan Dữ đợi hai giây, lấy điện thoại của mình ra, bấm số, bật loa ngoài.

Thẩm Lạc Giai vẫn đang bấm bàn phím, giọng nói của Dịch Thanh Nguy đã vang lên từ loa điện thoại bên cạnh.

"A lô."

"Chú nhỏ, anh trai cháu có chuyện muốn nói với chú."

Triệu Hoan Dữ nhét điện thoại của mình vào tay Thẩm Lạc Giai, quay người bỏ đi.

Lần này Triệu Hoan Dữ không đóng sầm cửa, thậm chí còn không đóng, mặc kệ gió thổi cửa kêu cọt kẹt, để lại một bóng lưng tiêu sái cho hai người trong nhà nhìn.

"A lô? Nói đê."

Hai anh em này lại giở trò gì nữa đây.

Thẩm Lạc Giai hỏi: "Cậu bảo Triệu Hoan Dữ đến tìm cậu chơi à?"

"Tôi không bảo nó hôm nay đến."

"Dịch Thanh Nguy."

"Ừ?"

"Triệu Hoan Dữ, hình như đến tuổi nổi loạn rồi."

"..."

Dịch Thanh Nguy ở nhà mình đợi một tiếng đồng hồ mà không thấy bóng dáng ai, bèn gọi điện thoại cho Triệu Hoan Dữ, ai ngờ người nghe máy lại là Thẩm Lạc Giai, giọng nói trầm thấp, tâm trạng không cao.

"Triệu Hoan Dữ còn chưa ra khỏi nhà hả?"

Thẩm Lạc Giai "cạch" một tiếng đóng sách lại, hỏi: "Nó không đến chỗ cậu à?"

"..."

Đến lúc này, Dịch Thanh Nguy mới ý thức được câu nói trước đó của Thẩm Lạc Giai không phải là không có căn cứ.

"Le siècle de la folie, inhumaine, la corruption. Vous avez été sobre, doux, impeccable."

Tống Dã Chi dời tầm mắt sang bên phải, nhìn bản dịch.

"Thế kỷ này điên cuồng, vô nhân tính, hủ bại. Ngài lại luôn thanh tỉnh, dịu dàng, không nhiễm một hạt bụi."

Vừa động đậy, góc chăn bên cạnh cánh tay bị hở ra một chút, hơi lạnh thừa cơ chui vào. Tống Dã Chi trở mình, biến thành nằm ngửa, hai cánh tay đưa ra, giơ cao cuốn sách, cậu chậm rãi đọc lại câu nói này một lần nữa.

Ngoài cửa có người gõ cửa, rất chậm rãi vang lên hai tiếng, Tống Dã Chi sợ mình nghe nhầm, ngồi dậy, nghiêng tai lắng nghe, đợi đến tiếng thứ ba yếu ớt. Dì giúp việc chỉ đến nhà vào giờ cơm, ông nội ăn trưa xong thì xách lồng chim đi tản bộ rồi.

Cậu lật người xuống giường, mở sách ra, úp ngược lại trên bàn.

"Xin hỏi ai vậy?"

"Tôi..." Người bên ngoài cửa buột miệng thốt ra, nói một câu vô nghĩa, lại thêm tên, "Triệu..."

Triệu Hoan Dữ.

Tống Dã Chi nhận ra giọng nói, "xoạch" một tiếng mở cửa ra.

Triệu Hoan Dữ đứng thấp hơn cậu mấy bậc thang, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cậu, kéo khóe miệng, nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi..."

Cô thường xuyên cười, cho dù không cười, cảm xúc trên mặt cũng rất linh động, trong ngũ quan, đôi mắt và miệng đặc biệt hoạt bát. Không giống như lúc này, đến cả sợi tóc cũng ỉu xìu. Nhìn như vậy, đôi mắt của Triệu Hoan Dữ thật ra không lớn, lông mày thẳng tắp, thiếu đi vẻ tinh nghịch.

"Vào nhà trước đi." Tống Dã Chi nghiêng người để cô vào nhà, "Bên ngoài lạnh lắm."

Đi qua sân nhỏ, đứng vào trong nhà, Triệu Hoan Dữ vẫn chưa hoàn hồn. Không muốn đến nhà chú nhỏ là thật, nhưng sao lại đi đến đây rồi.

Tống Dã Chi lấy một đôi dép lê đặt dưới chân cô, nói: "Dép mới đấy." Lại chỉ vào cái giá bên cạnh, "Cởi áo khoác ra đi, treo ở đó."

Triệu Hoan Dữ: "Tôi..."

Tống Dã Chi vừa khoác một chiếc áo lông vũ ra mở cửa, lúc này đang cởi, thấy Triệu Hoan Dữ nói chuyện, liền dừng động tác lại, nhìn cô. Cô dường như mắc chứng mất ngôn ngữ, chỉ biết nói chữ "Tôi".

Tống Dã Chi tự giác giải vây: "Cậu..."

Triệu Hoan Dữ: "Ừm?"

"...Cậu ăn cơm trưa chưa?"

Triệu Hoan Dữ lắc đầu, bữa sáng cũng chưa ăn.

Tống Dã Chi chọn một chiếc cốc gỗ, rót đầy nước nóng, đưa cho cô nâng trong tay.

"Dì giúp việc không có ở đây, nhưng mà tôi và ông nội buổi trưa còn thừa một ít thức ăn, tôi có thể xào cho cậu một món nữa, cậu muốn ăn gì?"

Không ngờ cậu còn biết nấu cơm, tùy ý cô chọn món, xem ra còn nấu không tệ nữa.

Triệu Hoan Dữ nuốt nước miếng: "Thịt kho tàu."

Tống Dã Chi đã bắt đầu đeo tạp dề, nghe vậy, nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm túc đề nghị: "Trứng gà sốt cà chua đi."

"..."

Triệu Hoan Dữ có chút muốn bật cười, cô gật đầu nói: "Cảm ơn cậu."

Triệu Hoan Dữ ngồi xuống trước bàn ăn, cầm đũa. Tống Dã Chi bên cạnh cô cũng kéo một chiếc ghế ngồi xuống, đọc sách. Bàn vuông không lớn không nhỏ, ba món một canh bày lên đã chiếm một nửa không gian.

Triệu Hoan Dữ: "Tôi không khách sáo đâu nhé."

Tống Dã Chi ngẩng đầu từ trong sách lên: "Ăn ngon miệng."

Thói quen ăn cơm của Triệu Hoan Dữ rất tốt, không phát ra tiếng nhai, rất ít nói chuyện, hai lần trước ăn cơm cùng bàn Tống Dã Chi đã phát hiện ra, chỉ là hôm nay động tác của cô càng chậm rãi hơn. Mấy phút đầu, Tống Dã Chi thỉnh thoảng chú ý đến động tĩnh của cô, thấy người tuy ăn chậm nhưng cũng ăn nhiều, cậu mới chuyên tâm đọc sách.

Tống Dã Chi đọc sách lần đầu tiên không kỹ lắm, lật qua loa mấy chục trang, mới đợi được người bên cạnh đặt đũa xuống. Vừa ngẩng mắt lên, đĩa thức ăn đã trống trơn, canh thì không động đến mấy.

"Ăn ngon không?"

"Ngon." Triệu Hoan Dữ gật đầu với bàn ăn, lại gật đầu với Tống Dã Chi, "Rất ngon, cảm ơn cậu."

"Không có gì." Cậu khép sách lại, định đứng dậy.

Triệu Hoan Dữ: "Đừng động."

Tống Dã Chi: "..."

Triệu Hoan Dữ: "Để tôi dọn dẹp, cậu ra kia đọc tiếp đi."

Triệu Hoan Dữ đã chồng đĩa không bát rỗng lên nhau, một lần dọn hết đồ trên bàn.

Tống Dã Chi: "Làm phiền cậu rồi."

Triệu Hoan Dữ: "Không sao cả."

Tống Dã Chi chỉnh lại hai chiếc ghế cho ngay ngắn, trong bếp truyền ra tiếng nước, cậu nói: "Bát có thể để đó, dì giúp việc đến sẽ rửa."

Triệu Hoan Dữ: "Không sao mà..."

Trong lúc Tống Dã Chi nói chuyện thì đã lấy khăn khô, đi đến gần, đắp lên bàn tay ướt sũng của cô, giúp cô tháo tạp dề ra, hỏi: "Muốn ra ngoài chơi không?"

Triệu Hoan Dữ cúi đầu nhìn chiếc khăn mặt kia, màu đen tuyền, chất liệu cotton tinh khiết.

Cô lắc đầu.

"Vậy chúng ta cùng nhau đọc sách, cậu ra thư phòng chọn một cuốn đi."

Cô lần đầu tiên nhìn thấy khăn mặt màu đen tuyền, cũng lần đầu tiên nhìn thấy dùng sách để chiêu đãi khách, lần đầu tiên bật cười khi đang giận Thẩm Lạc Giai.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến