MN - Chương 68
Giờ Bắc Kinh, ngày 3 tháng 8 năm 2003, 13:23.
Một buổi chiều bình thường đến không thể bình thường hơn.
Trong phòng ngủ, quần áo trên giường vứt lung tung, túi ni lông dưới đất bị gió thổi sột soạt. Dịch Thanh Nguy hai tay chống nạnh, đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào tủ quần áo trống trơn hơn nửa.
Ngày 4 là lễ Thất Tịch, cũng là sinh nhật của Tống Dã Chi. Dịch Thanh Nguy đã bí mật đặt vé máy bay, chỉ vài tiếng nữa là khởi hành. Anh muốn ăn mặc đẹp một chút để tạo bất ngờ. Không muốn quá long trọng, nhưng phải đủ tinh tế, khiến anh nhăn nhó mãi không quyết định được.
Anh nghĩ một lúc, có nên gọi điện cho Tống Dã Chi, hỏi xem ngày mai cậu định mặc gì, anh sẽ phối đồ theo cậu.
Dịch Thanh Nguy lập tức quay người tìm điện thoại, cầm trên tay, mới nhớ ra London bây giờ là rạng sáng.
Ném điện thoại lên gối, đi loanh quanh trong phòng, anh cuộn túi ni lông vào thùng rác, giữa chừng chú ý đến con gấu bông màu tím đang ngẩn ngơ trên bậu cửa sổ, liền mang nó ra ban công, để nó tắm nắng.
Điện thoại rung lên, có người gọi đến.
Dịch Thanh Nguy hơi ngại nhìn, anh đã đổi ca trực với đồng nghiệp ở bệnh viện, luôn sợ lúc này sẽ xảy ra sai sót hoặc sự cố. Anh quỳ gối trên giường liếc nhìn màn hình, là số lạ, anh thở phào nhẹ nhõm.
"Xin chào, cho hỏi đây có phải ngài Dịch không ạ?"
"Vâng, xin hỏi ai vậy."
"Đàn piano của ngài chúng tôi đã giao đến cửa rồi, gõ cửa không thấy ai trả lời, ngài có ở nhà không ạ?"
"Đàn piano. Tôi không mua đàn piano." Dịch Thanh Nguy nói.
"Là một ngài Dịch khác mua, ngài ấy đã đặt hàng, nói địa chỉ, bảo chúng tôi nhất định phải giao đến tận nhà."
Một ngài Dịch khác? Dịch Diễm?
Dịch Thanh Nguy đã có một cây đàn piano đặt ở phòng khách nhỏ dưới lầu rồi, một năm cũng hiếm khi chạm vào một lần, anh không biết anh trai mình mua thêm một cây nữa làm gì.
"Vâng, phiền anh đợi một chút, tôi xuống mở cửa cho anh."
Bên ngoài cửa đậu một chiếc xe tải nhỏ, mấy người mặc đồng phục màu xanh đang bê đàn piano từ thùng xe xuống. Cây đàn cũng không thấy hình dáng thật, được bọc kín bằng vải bông.
"Ngài xem, đặt ở đâu thì thuận tiện ạ?"
Dịch Thanh Nguy nghiêng người nhường đường cho họ vào nhà, anh suy nghĩ một chút: "Phòng khách?"
Người đàn ông dẫn đầu nói: "Ngài Dịch dặn, bảo chúng tôi hỏi ngài xem, có thể đặt trong phòng ngủ không."
"Phòng ngủ? Phòng ngủ của tôi ư?"
"Cây đàn này là ngài chơi sao?"
"Hình như vậy..."
"Vậy thì là phòng ngủ của ngài, ngài ấy tặng cho ngài."
"Được, bê lên trước đi."
Vải bông và lớp phủ đàn được gỡ từng lớp một, Dịch Thanh Nguy mới nhận ra, một cây đàn Steinway.
--- Anh trai anh ra tay cũng thật hào phóng.
"Ngài kiểm tra xem, nếu không có vấn đề gì, chúng tôi xin phép về trước."
"Được, không sao, cảm ơn, đã làm phiền mọi người rồi."
Sau khi mọi người đi hết, Dịch Thanh Nguy dọn dẹp sạch sẽ những mảnh vụn còn sót lại, rửa tay sạch sẽ, rồi mới vào phòng. Kéo ghế ra, đứng trước cây đàn piano. Vân gỗ rất hiếm thấy, độc đáo và đẹp mắt, gỗ màu nâu, không hề tối tăm, chỉ cần dính một chút ánh sáng, liền lấp lánh. Từng góc cạnh, đều toát lên vẻ đẹp sang trọng, quý phái.
Đặt ngón tay lên, cảm giác như ngọc bích thượng hạng.
Dịch Thanh Nguy đã từng thấy không ít đồ tốt, lúc này cũng bị kích thích đến ngứa ngáy tay chân. Ngồi xuống thử âm thanh, ngón tay đặt xuống, âm thanh đầu tiên, tiếng ngân vang trầm trọng, vừa trong trẻo, vừa thuần khiết, như bị hắt thẳng một gáo nước trong vắt vào mặt, khiến da đầu anh tê dại.
Âm thanh còn đẹp hơn cả hình dáng.
Dịch Thanh Nguy nhảy lên giường, gọi điện cho Dịch Diễm.
"Anh, đàn piano đã đến rồi, em vừa mới thử một chút, mọi thứ đều quá hoàn hảo."
Dịch Diễm đang vùi đầu trong đống tài liệu, mơ màng: "Đàn gì cơ?"
Dịch Thanh Nguy im lặng vài giây: "Không lẽ là bố mua? Bố và chú Tống đi du lịch mà vẫn còn nhớ đến em sao?"
Dịch Diễm nói: "Em hỏi bố xem sao, giấc mơ muốn con trai trở thành nghệ sĩ piano của bố hình như vẫn chưa tan vỡ đâu."
Dưới lầu có tiếng động nhỏ, Dịch Thanh Nguy chậm rãi bò dậy khỏi giường đi ra ngoài, điện thoại vẫn áp vào tai nói: "Vâng, nhưng không giống phong cách của bố lắm, cây đàn này quá..."
Anh ra khỏi phòng, đứng ở hành lang, nhìn thẳng xuống cửa chính dưới lầu.
Dịch Diễm vẫn đang đợi Dịch Thanh Nguy nói tiếp, nhưng đột nhiên bị cúp máy, trong điện thoại vang lên tiếng tút tút.
Bên này, Dịch Thanh Nguy nhìn thấy Tống Dã Chi đứng dưới lầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hai tay chắp sau lưng, cả người gọn gàng sạch sẽ, ngẩng khuôn mặt sạch sẽ lên mỉm cười với anh.
Lần trước, cách đây rất lâu, anh cũng đứng ở vị trí này, chứng kiến cậu rời đi. Bây giờ, lại bất ngờ đón cậu trở về.
Dịch Thanh Nguy lập tức đứng sững tại chỗ, tay cầm điện thoại, tay chân không biết đặt vào đâu, trong lồng ngực dâng lên cảm xúc tràn trề, cũng không biết nên giải tỏa như thế nào.
Khuỷu tay đặt lên tay vịn lan can, cẳng tay buông thõng bên ngoài. Anh định mở miệng, lại phát hiện không biết nói gì, vô thức cười, cúi mặt xuống, tay đặt nhẹ lên trán, giấu trong khuỷu tay.
Cúi gập người, vai run lên, liên tục lắc đầu, tiếng cười sảng khoái.
Tống Dã Chi, đúng là một ngài Dịch.
Tống Dã Chi vẫn luôn nhìn anh, cũng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, cười không ngừng.
Dịch Thanh Nguy không đứng dậy, vẫn giữ tư thế nửa nằm sấp trên lan can ngẩng đầu nhìn cậu, rồi lại mím môi cười quay mặt đi. Sờ cằm, che mặt, gãi đầu, rồi mới đưa tay ra, hỏi cậu.
"Trong tay cầm gì vậy?"
Tống Dã Chi lắc lắc túi, giơ lên cho anh xem: "Vịt quay, đi ngang qua thấy thơm quá nên mua. Cgú ăn trưa chưa?"
"Chưa ăn. Em lên trước đi."
"Còn vịt quay thì sao?"
"Để đó. Em lên trước đi."
"Dép lê của em còn không?"
Không có lần thứ ba.
Dịch Thanh Nguy liếm môi, bước xuống lầu.
Đến gần, chưa đợi Tống Dã Chi nói gì, Dịch Thanh Nguy đã bế cậu lên. Chiếc giày đang cởi dở rơi xuống đất, Dịch Thanh Nguy cúi xuống nhặt lên, một tay ôm người, một tay cầm giày, từng bước leo lên lầu.
Tống Dã Chi nắm lấy eo anh: "Chú nhỏ... cứng quá, em khó chịu."
Vào nhà, khóa trái cửa. Hai chiếc giày bị ném vào góc tường, Tống Dã Chi bị ném lên giường, lò xo đẩy cậu lên, rồi lại bị Dịch Thanh Nguy đè xuống.
Tống Dã Chi không chống cự, không giãy giụa, ngoan ngoãn ôm lại anh, hỏi: "Chú nhỏ, quần áo trên giường chú là gì vậy, đi diễn thời trang sao?"
"Có mệt không?"
Tống Dã Chi lắc đầu: "Không mệt, trên máy bay em ngủ ngon lắm."
"Bé ngoan, lấy chìa khóa ở đâu ra vậy?"
"Kỳ nghỉ đông năm đó, em chưa trả." Tống Dã Chi nói, "May mà khóa nhà chú chưa đổi."
"Nếu không thì sao?"
Tống Dã Chi cười đến mức không thấy mắt đâu: "Nếu không thì phải phiền chú xuống mở cửa cho em rồi."
Dịch Thanh Nguy véo má cậu, nói: "Vào rồi cũng đứng mãi ở đó, chờ chú bế lên thôi, đúng không?"
"Không phải..."
Dịch Thanh Nguy bắt đầu trả lời câu hỏi của cậu: "Chú đã đặt vé máy bay, bay đến London, chiều nay đi, đến lúc đó em ở lại đây một mình nhé."
Tay chân Tống Dã Chi đều quấn chặt lấy anh: "Em đến trước chú, em thắng rồi."
"Đàn piano là sao?"
"Quà gặp mặt."
"Ngài Dịch?" Anh nghiêng đầu, ngửi cổ Tống Dã Chi, hỏi bâng quơ.
"Đẹp không?" Tống Dã Chi hỏi về cây đàn piano.
"Đẹp." Dịch Thanh Nguy nói về ngài Dịch.
"Cho em xem."
"Còn nhất quyết phải đặt trong phòng ngủ chú."
"Hợp mà."
"Tống Dã Chi, vội vàng muốn mang họ chú vậy sao."
"Em không ngốc, nói ngài Tống chắc chắn sẽ bị lộ."
Ngứa quá, Tống Dã Chi không cho anh hôn chỗ đó nữa.
"Em không ngốc. Không ai ngốc hơn em." Dịch Thanh Nguy nói, "Về làm gì?"
"Triệu Hoan Dữ nói, mấy hôm nữa họp lớp, mọi người đều phải đi."
"Cấp ba?"
Tống Dã Chi kéo cổ áo anh: "Tiểu học, cấp hai, đại học... em cũng đâu có học ở đây."
"Mấy hôm?"
"Không rõ."
"Không mang hành lý à?"
Tống Dã Chi vừa mới từ con hẻm nhỏ quay lại đây.
Cậu vẫn đang lừa anh: "Không mang."
"Nghỉ phép dễ xin vậy sao?"
Hơi ghen tị.
--- Dịch Thanh Nguy đến London mấy lần, cũng chưa được Tống Dã Chi xin nghỉ phép để đi cùng. Tống Dã Chi nhận ra, khẽ cười, khiến lồng ngực hai người dính chặt vào nhau.
Cậu nâng mặt Dịch Thanh Nguy lên, tìm kiếm môi anh: "Ghen rồi."
"Cưng à, em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?" Dịch Thanh Nguy nhẹ nhàng cọ xát vào môi cậu.
Tống Dã Chi nói: "Em không tiêu gì nhiều, tiền lương và tiền thưởng mấy năm nay tiết kiệm được, em cũng có nhiều tiền lắm."
"Bây giờ thì sao? Còn đủ ăn không?"
"Không phải vừa mới mua vịt quay sao?"
"Em cũng học đàn piano rồi." Tống Dã Chi đột nhiên nói, chủ đề chuyển đổi rất nhanh.
Dịch Thanh Nguy quả nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn cậu: "Khi nào vậy?"
"Cũng là mấy năm nay." Tống Dã Chi nói, "Năm nhất đại học ngày nào cũng đi nghe giảng lý thuyết, sau học kỳ hai, bắt đầu luyện tập nghiêm túc, mỗi tuần đều đến cửa hàng nhạc cụ, đến bây giờ học phí ở chỗ thầy vẫn chưa trả hết."
"Chú nhỏ, chú còn nhớ câu nói, muốn một cây đàn Steinway, đổi lấy một bản nhạc song tấu với chú không?" Tống Dã Chi hơi lo lắng, sợ anh quên mất.
"Nhớ." Dịch Thanh Nguy nói.
"Song tấu, em có thể đứng bên cạnh chú kéo đàn, cũng có thể ngồi cạnh chú bấm phím đàn rồi."
Ánh mắt Tống Dã Chi luôn nhìn anh, vô cùng chân thành.
Dịch Thanh Nguy nhớ lại, Thẩm Lạc Giai đã từng hỏi anh, khi yêu nhau trông như thế nào.
Anh không biết.
Thẩm Lạc Giai lại hỏi anh, khi Tống Dã Chi yêu anh trông như thế nào.
Như thế nào nhỉ.
Bản chất con người rất rộng lớn, khó mà nắm bắt. Người thiện lương đa phần pha chút xấu xa, kẻ gian ác đôi khi cũng làm việc thiện, người ngưỡng mộ có ghen ghét, người ghét bỏ có thương hại, không thể kể hết.
Chỉ có Tống Dã Chi, tình yêu của Tống Dã Chi, thuần khiết, dạt dào, nồng nhiệt, kiên định, không hề che giấu.
Khi cậu yêu anh, rất tốt, tốt đến mức Dịch Thanh Nguy thỉnh thoảng lại nghĩ, mình có phúc phần gì.
Một tay ôm mông, một tay ôm eo, Dịch Thanh Nguy đột ngột bế cậu lên, đợi Tống Dã Chi bám chắc, anh mới chuyển tay ra sau gáy cậu, ép cậu hôn mình.
Anh đi lại trong phòng, ôm món quà của cậu, đi về phía món quà của mình. Cuối cùng, Dịch Thanh Nguy đặt Tống Dã Chi lên cây đàn piano chưa được đậy nắp.
Cây đàn mới tinh, phím đàn trắng đen sáng bóng, vài dây đàn ngắn và mảnh ở khu vực âm cao đồng thời bị gõ mạnh. Giống như một tiếng sấm giữa trời quang, giống như tiếng hét chói tai, giống như tiếng cười khan.
Tình cảm khó nói thành lời của họ, cây đàn piano đã thay họ hét lên.
Hùng vĩ, khí thế ngút trời, nuốt chửng núi sông.
Vẫn còn âm vang, vẫn còn ngân nga, trái tim hai người cũng không ngừng run rẩy.
"Tống Dã Chi, muốn song tấu bản nào?"
Eo Dịch Thanh Nguy bị siết chặt hơn.
Cơ thể có thể trở thành phương tiện truyền tải cảm xúc. Nếu hai người yêu nhau.
Họ ở gần nhau như vậy, mạnh mẽ như vậy, tâm ý tương thông, chia sẻ buồn vui. Họ cùng nhau giữ gìn một ngọn lửa, ngọn lửa cuối cùng trên thế giới này.
Anh bỗng cảm thấy mình như một ngọn cỏ bám rễ dưới sông, được người chết đuối tìm thấy. Anh mừng vì mình đủ vững vàng, anh có thể cứu mạng cậu, anh được cần đến, anh cảm thấy mãn nguyện.
"Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài." Tống Dã Chi nói.
Dịch Thanh Nguy mỉm cười.
Bản nhạc năm đó, chỉ vài phút ngắn ngủi, vậy mà khiến người ta nhớ mãi đến tận hôm nay.
Anh hỏi bên tai cậu: "Tống Dã Chi, lần này, em đến để xin chú điều gì?"
Tống Dã Chi không nói gì.
Họ ôm nhau, hôn nhau trong phòng, như hai con thiên nga quấn quýt.
Nhận xét