MN - Chương 63
Dịch Thanh Nguy mấp máy môi: "Đừng nói với Tống Dã Chi..."
Rồi nói tiếp: "Đừng đến 301..."
"Có muốn nôn không?"
"Đầu có chóng mặt lắm không?"
"Thở có đau ngực không?"
Thẩm Lạc Giai lái xe, Dịch Thanh Nguy nằm vắt ngang ở ghế sau, nửa người trên tựa vào lòng Dịch Cẩn. Anh mắt anh mờ mịt, rất chóng mặt, kèm theo chút buồn ngủ, nói năng lộn xộn hai câu đó, rồi không còn phản ứng gì nữa.
"Dịch Thanh Nguy!" Thẩm Lạc Giai ngồi ở ghế lái luôn chú ý đến tình hình phía sau, gọi to tên anh.
Dịch Cẩn vén tay áo lau vết máu trên môi em trai, rồi vén tóc anh, tìm chỗ vừa bị va đập. Tay chị run lên, vết máu loang rộng hơn, cũng không tìm đúng chỗ.
Chị bỏ cuộc, chuyển sang ôm chặt Dịch Thanh Nguy.
"Không sao, không sao. Đến bệnh viện sẽ ổn thôi." Chị liên tục an ủi.
Bên kia, Dịch Diễm nhét chiếc khăn tay dính đầy máu vào túi. Hắn ngồi xổm xuống, tựa đầu vào đầu gối bố.
"Bố, bố đừng giận."
Thẩm Cẩm Vân cũng nói: "Cậu, lúc nãy chú Tống nói đúng. Những chuyện này... con cái có phúc của con cái."
"Phúc... có hay không, còn phải bàn. Cho dù có, phúc phần này, cũng là đắng cay." Dịch Vĩ Công buồn bã nói.
Dịch Vĩ Công nhìn chằm chằm vào tay áo mình, chiếc áo sơ mi kiểu cũ, thiếu một chiếc cúc. Chiếc áo này là do vợ ông may, năm ba mươi tuổi, chiếc áo đầu tiên, vá víu, ông đã mặc mấy chục năm.
Bây giờ, một đám trẻ vây quanh ông, chưa bao giờ ông khao khát vợ mình còn sống mãnh liệt như lúc này. Dịch Vĩ Công không biết mình nên làm gì, nên đi thuyết phục hay nên bị thuyết phục. Nếu Tiểu Uyển còn sống, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, bà nói gì, ông đều nghe theo, làm theo.
Phù Khác cúi người, tìm kiếm hồi lâu, rồi nhặt chiếc cúc áo bị bung ra lúc nãy. Lâm Hân nhanh nhẹn tìm hộp kim chỉ đưa tới.
Phù Khác cũng ngồi xổm xuống, bên cạnh Dịch Diễm.
Bà ấy đã có tuổi, mắt không còn tinh tường như thời trẻ, không thể xỏ kim được, loay hoay mãi mà không được.
Thẩm Cẩm Vân đứng bên cạnh, tiếp nhận: "Để anh, anh đang đeo kính đây."
Phù Khác mỉm cười: "Già rồi."
Bà ấy quay sang nói chuyện với hai người lớn tuổi: "Cậu, chú Tống, cháu chưa từng thấy chuyện con trai thích con trai. Nhưng cháu nghĩ, đã là tình yêu, thì chắc cũng giống như nam nữ..."
Thẩm Cẩm Vân đưa kim chỉ đã xỏ xong cho Phù Khác. Bà ấy nhận lấy, bảo Dịch Vĩ Công đưa tay áo cho mình.
"Trước khi mợ vào nhà họ Dịch, cháu vẫn gọi mợ là mợ Uyển. Lúc đó cháu còn nhỏ, tò mò, hỏi mợ Uyển, muốn tìm người như thế nào làm chồng. Mợ nói, mợ thích nhất người dũng cảm chính trực, sau đó, quả nhiên, nhiều người đến cầu hôn như vậy, mợ chỉ chọn cậu. Vừa rồi, nhìn Tiểu Nguy, cháu lại nhớ đến mợ Uyển. Mợ ấy chắc sẽ vui lắm, con trai của mợ, cũng rất dũng cảm."
Phù Khác bổ sung một câu: "Trùng hợp làm sao, người con trai mợ ấy thích, cũng rất dũng cảm."
Chỉ trong vài câu nói, chiếc cúc áo đã được đính chắc chắn.
Cắt chỉ thừa, Phù Khác thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Xong rồi, ngay ngắn chỉnh tề, lại có thể mặc thêm mấy chục năm nữa."
Dịch Diễm tiếp lời: "Bố, con và Tiểu Cẩn lúc nãy không ngăn bố lại, là muốn xem quyết tâm của Tiểu Nguy, cũng để bố thấy."
Thực ra cũng không cần xem, vừa nói ra, mọi thứ đều rõ ràng.
"Con cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, bố và chú Tống lo lắng điều gì, con hiểu. Sợ bọn nó bị người ta gièm pha, sợ con đường của bọn nó sẽ không bằng phẳng. Con cũng sợ. Nhưng con luôn hiểu rõ một điều, con, Tiểu Cẩn, anh Tống Tuấn, kể cả anh Thẩm và chị dâu, chúng con nỗ lực như vậy, chính là hy vọng người nhà của mình, có thể sống theo ý nguyện của bản thân."
"Khi Tiểu Nguy nói câu 'Con biết' thứ hai, con đã nghĩ, chỉ cần chúng nó có được hạnh phúc, có được niềm vui, chúng muốn làm gì thì cứ làm. Hơn nữa, Tiểu Nguy và Tiểu Dã đủ tốt, chúng có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Chúng ta... chúng ta hãy tin tưởng chúng, được không? Những chuyện khác, bố và chú Tống cứ yên tâm, nhà họ Dịch và nhà họ Tống, chưa đến mức phải sống nhờ vào miệng lưỡi thiên hạ."
"Thật đấy, chỉ cần chúng dám tiến về phía trước, chúng ta đều có thể làm hậu thuẫn cho chúng."
Thẩm Cẩm Vân, Phù Khác, Lâm Hân và những người khác đều gật đầu lia lịa. Trong đám người, Cam Đình Nghệ là người trẻ tuổi nhất, nghe những lời này, mắt đỏ hoe, ôm Phù Khác khóc nức nở.
Trần nhà phòng bệnh thấp, như sắp sập xuống, đè nặng sống lưng người ta. May mà bên cạnh có cái giá treo chai truyền dịch chống đỡ, làm vật tham chiếu, đo đạc chiều cao.
"Dịch Thanh Nguy?"
Anh đảo mắt, nhìn Dịch Cẩn đang ngồi bên giường, vẻ mặt nghiêm nghị. Ý thức dần trở lại, dần dần tỉnh táo.
"Chị."
"Cảm thấy thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?"
Không.
Trong người như có hai đội thi công đang sửa chữa, một đội ở đầu, một đội ở ngực bụng. Lúc thì kéo cưa, lúc thì đập búa, đau nhức ồn ào.
"Cũng được."
Khóe miệng Dịch Cẩn trĩu xuống, vừa tỉnh dậy đã tra hỏi: "Trừ năm ngoái, từ bao giờ mày lại giấu chị chuyện bị xuất huyết dạ dày hả?"
À, vào bệnh viện, vừa kiểm tra, bệnh cũ bệnh mới đều lộ ra hết.
"Đều khỏi rồi." Anh nói.
"Lần trước bị rồi chị có cấm mày không?"
"Không... là trước đó, đã từng bị một lần rồi..."
Dịch Cẩn không nói nên lời, tức giận một lúc lâu.
"Mày quá hấp tấp." Chị nói.
"Sớm muộn gì cũng phải nói."
"Có thể tìm cách nhẹ nhàng hơn mà."
"Chị, em không muốn chờ đợi nữa."
"Ít nhất cũng không cần phải nằm viện thế này."
"Đây là kết quả tốt nhất em dự tính."
Dịch Cẩn quay mặt đi, không muốn nói chuyện với anh nữa.
"Như vậy, có lẽ con đường của chị và chị Nãi Vực cũng sẽ dễ dàng hơn."
"Vớ vẩn, mày giành nói trước, chị mà làm lại một lần nữa, người nằm đây chắc chắn là bố."
Dịch Thanh Nguy cười: "Vậy thì xin lỗi chị nhé." Anh ngẩng đầu nhìn chai truyền, rồi lại cúi xuống nhìn kim tiêm trên mu bàn tay. "Mấy chai này, phải truyền hết à?"
"Cả chuyện này mày cũng không đợi được hay gì?"
Dịch Cẩn chỉ chế giễu, nhưng lại nói trúng tim đen của Dịch Thanh Nguy, anh ngoan ngoãn im miệng.
Dịch Cẩn: "Nhập viện, ít nhất một tuần."
Không thể nào.
Anh không nhịn được: "Em thấy..."
Thẩm Lạc Giai xách hộp cơm, đẩy cửa bước vào.
Dịch Thanh Nguy cảnh giác: "Mấy giờ rồi?"
"Cậu nằm cả ngày rồi."
Ánh mắt Dịch Cẩn ngăn lại bàn tay định vén chăn của anh, Dịch Thanh Nguy liếc nhìn Thẩm Lạc Giai. Thẩm Lạc Giai lắc đầu, tỏ vẻ bất lực, tự mình mở túi lấy cơm.
"Bố thế nào rồi?" Anh hỏi.
"Ở nhà."
"Bố có nói gì không..."
"Không."
"Không nói gì cả." Dịch Thanh Nguy suy nghĩ, "Vậy cũng là chuyện tốt."
"Truyền xong chai nước này, em về xem bố nhé."
"Về lại bị đánh thêm một trận nữa à?" Dịch Cẩn nói, "Mày yên phận một chút coi."
"Phải về."
"Chị sợ lần này không kịp đưa mày đến bệnh viện mất."
"Thực ra, sau cái tát của bố, em đã biết cũng không quá tệ... Nếu bố thực sự không nghĩ thông, có lẽ đã đuổi em ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ rồi."
"Mày cũng hiểu chuyện đấy. Nhưng không cần vội vàng trong lúc này, một tuần này mày đừng hòng ra khỏi cửa bệnh viện."
"Chị..."
"Vô ích."
"Trước khi em đi, em đã bảo Tống Dã Chi đợi em, lần này, em không thể đến muộn nữa." Anh nói.
---
Dịch Vĩ Công ở nhà một mình, ông bê laptop ra, đặt lên bàn trà ở phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, đeo kính lão, cúi người gõ từng chữ trên bàn phím. Nghe thấy tiếng mở cửa, ông cũng không quay đầu lại: "Tiểu Lý, lại đây giúp tôi xem, trang web này sao lại không mở được nữa rồi?"
Dịch Thanh Nguy không thay giày, bước đến, cúi xuống xem máy tính giúp ông, khiến Dịch Vĩ Công giật mình.
"Sao con lại ở đây?"
"Bác sĩ nói không sao, nên con ra ngoài."
Dịch Thanh Nguy nhấp chuột, vòng tròn nhỏ trên màn hình xoay một lúc, trang web hiện ra. Anh nhìn thấy dòng chữ "Đồng tính luyến ái nam" trong ô tìm kiếm, cố gắng kiểm soát nét mặt, khẽ ho một tiếng: "Xong rồi."
Dịch Vĩ Công giả vờ bình tĩnh gập laptop lại.
Hai bố con ngồi cạnh nhau, im lặng hồi lâu.
"Thực sự là không sao hay là vội vàng ra ngoài làm gì đó?"
"Đến gặp bố." Dịch Thanh Nguy thành thật nói, "Rồi đi tìm Tống Dã Chi."
Dịch Vĩ Công liếc nhìn anh: "Bây giờ còn đau không?"
Dịch Thanh Nguy xoa xoa bụng, cười: "Không đau."
"Mẹ con mà biết, chắc chắn sẽ trách bố. Nhưng bố phải cho chú Tống của con một lời giải thích, con trai mình, không thể chờ người khác đến dạy dỗ."
Dịch Thanh Nguy lắc đầu: "Không đau đâu, con đáng bị như vậy."
"Trước đây con nói..."
"Vâng." Dịch Thanh Nguy ngồi ngay ngắn, chờ đợi lời nói tiếp theo của bố.
"Con nói tình yêu đối với con không cần thiết."
"Đúng vậy."
Anh vẫn luôn nghĩ như vậy.
"Vậy lần này là gì?" Dịch Vĩ Công hỏi.
Dịch Thanh Nguy khựng lại, anh vẫn luôn tách biệt tình yêu và Tống Dã Chi. Tình yêu là trần tục, Tống Dã Chi là của anh.
Anh chưa từng nói chuyện yêu đương trước mặt Dịch Vĩ Công, bỗng cảm thấy có chút e thẹn như trẻ con.
"Tống Dã Chi khác." Anh nói, "Bố, em ấy đối với con, không chỉ là tình yêu, mà còn nhiều hơn, rộng lớn hơn."
Nói cũng lạ, Dịch Thanh Nguy mới biết, thất tình lục dục có thể hòa làm một, trói lại, ném ra ngoài, đều đặt hết lên một người.
"Tiểu Dã ra nước ngoài, là vì chú Tống của con phát hiện ra nó thích con à?"
"Vâng."
"Vậy con thích người ta từ khi nào?"
"Trước... trước khi em ấy đi."
Dịch Vĩ Công không giấu nổi sự ngạc nhiên: "Con chịu à?"
Dịch Thanh Nguy cười khổ: "Vâng."
Dịch Vĩ Công không nói gì, suy nghĩ, tình yêu khiến con người ta thay đổi.
Ông nhìn đôi giày chưa thay của Dịch Thanh Nguy, biết anh đang nóng lòng. Ông chậm rãi đứng dậy, phẩy tay đuổi anh đi: "Đã chọn người ta rồi, thì không được đổi ý. Sau này mà đổi, bố không nhận đâu."
Nắm đấm siết chặt của Dịch Thanh Nguy lặng lẽ thả lỏng, không khỏi mỉm cười: "Đơn giản vậy sao?"
"Đơn giản?"
"Không... cũng không..."
"Đi đi."
Dịch Thanh Nguy lập tức đứng dậy đi về phía phòng để lấy giấy tờ.
Dịch Vĩ Công chợt nhớ ra điều gì đó, quát: "Trên mạng toàn là thứ linh tinh! Con đừng xem, cũng đừng để Tiểu Dã thấy."
Dịch Thanh Nguy bước lên cầu thang, giọng nói nhẹ nhàng hơn cả bước chân, nói: "Ai rảnh quan tâm đến bọn họ chứ."
"Con, đừng vội, chú ý an toàn."
"Dạ."
Dịch Vĩ Công tuy đã đứng dậy, nhưng lại cảm thấy không biết đi đâu. Ông lại ngồi xuống, nhìn Dịch Thanh Nguy xuống lầu chào tạm biệt ông, vẫn còn dè dặt, nhưng không giấu nổi niềm vui.
Dịch Thanh Nguy nói là ra ngoài, bước vào thế giới rộng lớn, Dịch Vĩ Công nhìn theo, lại giống như con trai đã tìm được nơi chốn bình yên, chạy về phía định mệnh.
Làm bố mẹ, không ai muốn đối đầu với con cái, tranh đấu qua lại, phần lớn là thỏa hiệp. Dịch Vĩ Công ngồi một mình, nhìn lại cuộc đời, cuối cùng mọi thứ đều viên mãn, không còn gì hối tiếc.
Nhận xét