MN - Chương 61
Jim bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc. Anh ta cuộn tròn trong chăn, vươn một tay vén rèm nhìn ra ngoài. Màn đêm đen kịt. Nhìn đồng hồ - ba giờ sáng. Jim nhắm mắt lại, ngáp dài rồi lê bước xuống giường mở cửa.
Tống Dã Chi đứng ở cửa, mặc đồ ngủ, tinh thần phấn chấn, ôm một hộp sô cô la, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, giờ này... giờ này đã đánh thức cậu."
"Không sao." Jim dụi mắt. "Đây không phải là món quà Dịch tặng cậu sao?" Anh ta ngáp liên tục. "Nếu định đưa cho tôi xử lý, không cần gấp gáp thế đâu."
Tống Dã Chi lắc đầu, ôm chặt hộp quà hơn.
Jim nói: "Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng cần tôi đấy."
Tống Dã Chi hỏi: "Cậu biết cách cứu sống hoa hồng không?" Cậu nói tiếp, "Tôi định lên mạng tìm hiểu, nhưng chúng ta đã cả tháng chưa đóng tiền mạng rồi."
"Ừm..." Jim chống tay lên khung cửa, nhìn cậu với vẻ mặt khó tin. "Cậu... Tống, bây giờ là ba giờ sáng, chín giờ chúng ta còn phải đến phòng thí nghiệm, cậu gọi tôi dậy chỉ để hỏi chuyện này thôi hả?"
Cảm thấy có điều bất thường, Jim bước ra khỏi phòng, đi loanh quanh trong nhà rồi hỏi: "Dịch đâu?"
"Đi rồi."
"..."
Jim càng thêm khó hiểu: "Anh ta, nửa đêm, gọi cậu dậy, chỉ để tặng cái này?"
Tống Dã Chi đặt hộp quà lên bàn, lấy bông hồng ra, nói: "Cậu nói nhanh lên, tôi cảm thấy nó không trụ được nữa rồi."
"Nó rồi cũng sẽ héo thôi."
"Sống thêm được một phút cũng tốt mà. Cậu biết không? Cậu có bạn nào trồng hoa không?"
"Bạn của tôi chẳng phải cũng giống bạn của cậu sao."
"Ồ." Tống Dã Chi có chút thất vọng, nhìn chằm chằm bông hồng nằm trên bàn, ủ rũ nói, "Cho vào ngăn đá tủ lạnh có tốt hơn không nhỉ?"
Jim bắt đầu suy nghĩ: "Một bông hồng, quan trọng đến vậy à?"
"Rất quan trọng, đây là bông hồng đầu tiên trong đời tôi đấy."
Jim gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.
"Nhưng ngày cậu tốt nghiệp, thùng rác trước cửa nhà chúng ta toàn là hoa người khác tặng cậu, không ít hoa hồng đâu." Jim nói.
Tống Dã Chi vội vàng ngăn lại: "Nó thực sự hoàn hảo, cậu lại đây xem, từng cánh hoa một, không tì vết."
Cậu ngồi xuống, nhưng Jim không mắc mưu. Bộ não của Jim chỉ bị Tống Dã Chi lôi kéo khi đối diện với lẩu mà thôi.
"Dịch Thanh Nguy là ai vậy?"
Tống Dã Chi giật mình: "Cậu biết tên chú ấy?"
Jim chắc chắn có điều bất thường: "Anh ta nói cho tôi biết. Anh ta đánh thức cậu, cậu không những không giận mà còn nấu mì cho anh ta."
Tống Dã Chi nói: "Chú ấy là chú nhỏ của tôi."
Jim có chút hoang mang.
"Chú nhỏ tặng cậu hoa hồng à?"
Câu hỏi này làm Tống Dã Chi nghẹn lời, vì chính cậu cũng đang choáng váng, như trúng số độc đắc mà không dám nhận.
"Hình như là thích tôi."
"..."
Jim thành thật nói ra cảm nhận của mình: "Cậu cũng có vẻ như không ghét anh ta."
"Tôi thích chú ấy mà." Tống Dã Chi rất thẳng thắn. "Thích chú ấy từ năm 16 tuổi lận." Cậu chống cằm tay trái, tay phải bẻ ngón tay đếm, nhìn bông hoa, lẩm bẩm, "Tám năm rồi. Lúc đó chú ấy không hề hé lộ một lời, nhưng tối nay có vẻ như... cũng giống tôi, thích muốn chết."
Đầu óc Tống Dã Chi bỗng trở nên tĩnh lặng, chú nhỏ - đúng vậy, thật sự từ đầu đến cuối chưa từng nghe anh nói "không thích".
Hỏng rồi, cậu càng rối hơn.
Chuyện đàn ông thích đàn ông, Jim thấy nhiều rồi. Chuyện tình nhân bên nhau dài lâu, Jim cũng thấy nhiều rồi. Nhưng thích nhau mà vẫn lằng nhằng nước đôi nhiều năm, nhiều năm rồi mà vẫn thích, Jim chưa từng thấy.
Anh ta ôm đầu bứt tóc, cảm giác da gà nổi khắp thân.
"Vậy việc anh ta đi là sao?"
Càng hỏi, càng thêm mờ mịt.
"Giữa tôi và chú ấy, chẳng có hy vọng gì đâu."
Nhưng anh đã hôn cậu.
Nhưng nụ hôn trao rồi cũng chẳng thể định đoạt điều gì.
Vành tai Tống Dã Chi lại nóng bừng lên: "Cậu đừng hỏi tôi, tôi cũng chẳng hay biết."
"Tôi có cách." Jim ôm đầu, vừa ngưỡng mộ vừa tự thương, bày mưu tính kế.
"Gì cơ!"
"Làm thành tiêu bản."
Tống Dã Chi đẩy bàn chạy về phía kho chứa đồ, Jim xỏ dép lê lạch bạch chạy theo, hai người hợp sức khiêng hết hóa chất, dụng cụ, vật liệu cần thiết ra.
Quây quần quanh một bông hồng đang hấp hối, loay hoay đến tận sáng.
---
Dịch Cẩn năm nay bốn mươi tuổi, từ sau khi qua tuổi ba mươi lăm, chị ít khi về nhà ở. Lý Nãi Vực mua một căn hộ nhỏ gần công ty, phần lớn thời gian họ đều ở đó.
Nhưng mấy hôm nay Dịch Cẩn không đến công ty, cũng không về căn hộ, cứ ở lì trong nhà. Ngày Dịch Thanh Nguy từ núi Tiểu Thang trở về, sửa soạn một hồi rồi ra ngoài, nói là đi làm việc, kết quả gần đến giờ cơm tối lại vội vàng về nhà một chuyến, bỏ lại một câu "Hôm nay em không về" rồi biến mất tăm.
Hơn bốn mươi tiếng đồng hồ, bặt vô âm tín.
Chị quyết tâm chờ đến khi Dịch Thanh Nguy xuất hiện.
Buổi sáng, Dịch Cẩn chưa kịp rửa mặt, đang ngồi trên ghế sofa uống nước cho tỉnh ngủ thì nghe thấy tiếng ai đó dùng chìa khóa mở cửa. Chị vội vàng lật người quỳ dậy nhìn. Dịch Thanh Nguy bước vào, bộ vest nhăn nhúm, quầng thâm mắt đen sì, cằm lún phún râu, dáng vẻ mệt mỏi vô cùng.
Dịch Cẩn liếc nhìn tầng trên, đi chân trần ra ngoài, đẩy Dịch Thanh Nguy ra, đóng cửa lại.
Dịch Thanh Nguy loạng choạng suýt ngã, vịn vào cột nhà, giọng nói yếu ớt: "Chị, chị làm gì vậy?"
Dịch Cẩn sợ đánh thức Dịch Vĩ Công, cố tình ra ngoài nói chuyện, lớn tiếng hỏi: "Dịch Thanh Nguy, chị mới là người phải hỏi mày làm gì đấy."
Anh gần ba ngày chưa được ngủ một giấc ngon lành, chỉ riêng thời gian ngồi trên máy bay cũng đã hơn 24 tiếng, lệch múi giờ nghiêm trọng. Nhưng lúc này nghe Dịch Cẩn tức giận như vậy, anh cố gắng gượng dậy, dường như cũng không còn vấn đề gì lớn.
"Em làm sao?"
Anh chỉ dùng chiêu này trước mặt chị gái, cười hề hề, giả ngu giả ngơ.
"Mày đi đâu? Gọi điện thoại không được, người cũng không tìm thấy." Dịch Cẩn sờ túi áo, lục soát người anh. "Chị thấy cái điện thoại này cũng chẳng còn tác dụng gì, đập bỏ đi được rồi."
Dịch Thanh Nguy cười cười, dứt khoát ôm chầm lấy Dịch Cẩn. Anh biết chị lo lắng muốn chết, anh xin lỗi: "Điện thoại hết pin, cũng không tìm thấy đồ sạc. Chị, em đến Anh rồi."
Dịch Cẩn không đi giày, chưa chạm tới vai Dịch Thanh Nguy. Nhưng anh cứ úp mặt vào vai chị, nói bằng giọng rầu rĩ.
"Mày điên rồi."
"Em điên rồi." Dịch Thanh Nguy cũng nói.
"Đến Anh làm gì?"
"Đến Anh, còn có thể làm gì nữa."
Dịch Cẩn đấm mạnh vào lưng anh một cái: "Chị biết mày đi làm gì, chị đang hỏi mày tại sao lại đi!"
Dịch Thanh Nguy giả vờ ho một tràng dài: "Chị hỏi không rõ ràng, không thể trách em."
"Tiểu Dã về rồi à?"
"Ừ, em đến ngõ tìm em ấy, em ấy đã về Anh từ lâu rồi."
"Không đúng lắm."
"Đúng mà. Trước đó, em còn đang mắc kẹt ở núi Tiểu Thang, em đã bảo em ấy đừng chờ em nữa."
"Mày đáng đời." Dịch Cẩn xoa chỗ vừa đấm. "Mày đi tìm nhóc ấy, nhóc ấy nói gì?"
"Em ấy nói em ấy không thích em nữa."
Dịch Cẩn khựng lại, suy nghĩ kỹ: "Vậy tại sao lại bất chấp tất cả chạy về đây vì mày."
"Trẻ con nói gì thì nghe nấy thôi, ngoài chiều theo ra còn biết làm sao được." Dịch Thanh Nguy không muốn chia sẻ thêm về chuyện tình cảm của mình với chị gái, liền hỏi, "Khi nào em được vào ngủ? Chuyến bay về không mua được vé thẳng, phải quá cảnh ở Nga, hành hạ em muốn chết."
Dịch Cẩn lùi lại một bước, trừng mắt nhìn anh: "Còn ngủ, lát nữa bố dậy, lại mắng mày một trận nữa đấy."
Dịch Thanh Nguy biết rõ: "Anh cả về, còn có trận thứ ba. Vậy nên cho em chợp mắt một chút, tranh thủ được mấy phút hay mấy phút."
Dịch Cẩn vẫn còn hậm hực: "Ba chị em ngồi chờ mày cả đêm, cái đồ vô lương tâm."
Dịch Thanh Nguy uất ức: "Em đã nói là không về mà."
Dịch Cẩn liếc anh một cái, định cho anh vào thì lại bị anh giữ lại.
"Sao nữa?"
"Chờ em ngủ một giấc, tối nay bù bữa tiệc mừng công."
"Được."
"Gọi cả chú Tống, chú Đào, anh cả chị dâu cả nhà, cả nhà anh họ chị họ nữa."
Dịch Cẩn nhăn mặt: "Lớn chuyện vậy?"
Dịch Thanh Nguy cười: "Chuyến này, coi như mọi người đều thoát chết."
"Được, lát nữa chị đi tìm chỗ, xem ăn ở đâu."
"Ở nhà mình."
"Dì Lý chưa về."
"Em nấu."
"Mày ăn thì được, nấu nướng cái gì."
Dịch Thanh Nguy chợt nhớ đến Tống Dã Chi nói mình giỏi nấu ăn. Anh mỉm cười dịu dàng: "Vậy chị giúp em."
"Chị không giúp được."
Dịch Thanh Nguy nài nỉ: "Dù sao cũng phải ăn ở nhà."
"Được rồi, được rồi." Dịch Cẩn chợt nhớ ra điều gì đó. "Tiểu Hoan Dữ không đến được, vừa hết dịch SARS là về Quảng Châu ngay rồi."
"Nhanh vậy?"
"Ừ, như thể có gì đó níu kéo nó ở bên đó. Những người khác đều đến đủ."
Dịch Thanh Nguy gật đầu: "Tốt."
Vừa dìu Dịch Cẩn vào nhà, Dịch Thanh Nguy giả vờ như vô tình hỏi: "Mấy hôm em ở bệnh viện, bố sức khỏe thế nào?"
"Chỉ bị sốt cao một lần, những lúc khác đều khỏe mạnh."
Xong rồi, anh lại nghĩ đến Tống Dã Chi. Lần này Dịch Thanh Nguy không xua đuổi nữa, cứ để cậu an vị trong tâm trí mình.
"Mấy bữa em không để ý, bố có uống thuốc đều không?"
Dịch Cẩn cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn anh, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường: "Vẫn uống đều mà, theo đúng lời dặn của mày."
"Ừ."
Đến phòng, Dịch Thanh Nguy buông chị ra, vẫy tay nói: "Em đi ngủ trước đây, giúp em nói đỡ với bố nhé."
Dịch Cẩn định đi thì bị Dịch Thanh Nguy kéo áo.
"Chậc, còn gì nữa?"
"Chị, gọi cả chị Nãi Vực nữa nhé."
Dịch Cẩn vừa nhíu mày lại liền cứng đờ, không giãn ra được: "Mày vậy mà nhớ tên em ấy."
"Hôm đám cưới Vương Hành Hách đã viết rồi, nên nhớ."
"Gọi em ấy làm gì." Dịch Cẩn nhìn thẳng vào anh hỏi.
"Chị ấy hình như chưa đến nhà mình ăn cơm bao giờ." Anh bỗng nhận ra điều gì đó, liền lắc đầu, bổ sung, "Thôi, lần này không thích hợp, lần sau, bữa tiệc gia đình lần sau chúng ta nhất định phải gọi chị ấy."
Dịch Cẩn im lặng.
Dịch Thanh Nguy nhìn ánh mắt đó, có chút xót xa cho chị gái, mỉm cười kéo gần lại một chút, nhẹ giọng nói: "Hung dữ như vậy làm gì, không sao đâu."
Dịch Cẩn đảo mắt, không hiểu sao nước mắt lại lưng tròng. Chuyện này, chị chưa từng hy vọng có thể tìm kiếm sức mạnh từ gia đình.
Nhưng chị đã có được.
Chị cúi đầu, che giấu giọt nước mắt: "Chuyến này của mày, Tiểu Dã còn nói với mày không ít chuyện."
"..."
Dịch Thanh Nguy kinh ngạc, hỏi: "Tống Dã Chi, đồ ngốc đó cũng biết ư? Em ấy cả ngày ngơ ngác - vậy mà em ấy cũng biết?"
Dịch Cẩn: "..."
Không biết ai ngốc.
Chị mới là người ngốc nhất.
Nhận xét