MN - Chương 58

Cùng một buổi sáng sớm.

"Bệnh nhân giường 38 của cậu thế nào rồi?"

"Cũng may là không làm ầm ĩ nữa."

"Đã 50ml rồi mà còn làm ầm ĩ? Coi như là tình trạng tốt rồi."

Bệnh nhân SARS bị cách ly, giống như bị giam cầm, sống chết khó liệu, tách biệt với xã hội. Vừa cần chữa bệnh thân thể, lại vừa cần chữa bệnh tâm lý. Bệnh nhân dựa vào bác sĩ để giải tỏa, nhưng bác sĩ lại không có nơi nào để giải tỏa.

Dịch Thanh Nguy không muốn tiếp tục trả lời, chỉ hỏi: "Có thuốc lá không?"

"Không có."

Lương Siêu Vũ cúi xuống, vặn vòi nước, vốc nước lên mặt, tỉnh táo lại. Dịch Thanh Nguy đang tháo khẩu trang, soi gương chỉnh lại tóc. Nhà vệ sinh nam vắng tanh, tiếng nói vang vọng.

"Cậu gửi cái gì vậy?"

Dịch Thanh Nguy không còn tâm trí để nói chuyện, chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ bù, anh lười biếng nói: "Vài chữ thôi."

"Gửi cho ai?"

Dịch Thanh Nguy liếc hắn, hỏi: "Hỏi kỹ thế làm gì?"

Nhân viên y tế ở bệnh viện núi Tiểu Thang hiện tại đều được tuyển chọn từ các bệnh viện quân đội trên cả nước, Dịch Thanh Nguy thuộc nhóm trẻ tuổi, Lương Siêu Vũ coi anh như em trai trong nhà. Mọi người trước đây chưa từng quen biết, bỗng chốc trở thành đồng đội kề vai sát cánh bên lằn ranh sinh tử, rất dễ thân thiết với nhau.

Lương Siêu Vũ vừa nghe, đã biết là chuyện gì, trêu chọc: "Lãng mạn thật đấy."

Dịch Thanh Nguy dựa vào tường, phì cười, chẳng ra dáng vẻ gì.

Nhắc đến cậu, Dịch Thanh Nguy luôn cảm thấy vui vẻ, một dòng nước mát hiếm hoi giữa hồ nước tĩnh lặng.

"Lãng mạn sao? Tôi bảo cậu ấy đừng đợi tôi nữa."

Lương Siêu Vũ chầm chậm rửa tay, nghẹn lời.

Làm bác sĩ mấy chục năm, lúc còn trẻ được những người có kinh nghiệm che chở, đến khi lên chức chủ nhiệm, cũng vậy, tuyến đầu cứu hộ cứu nạn chưa bao giờ giao cho những người trẻ tuổi chưa lập gia đình, chưa yêu đương. Lương Siêu Vũ thật lòng ngưỡng mộ Dịch Thanh Nguy, vì nghe nói anh là người tự nguyện đăng ký đến đây.

"Bây giờ tỷ lệ chữa khỏi ngày càng cao, tình hình ngày càng tốt, chúng ta sẽ không chết đâu."

Dịch Thanh Nguy cúi đầu, dùng gót giày cọ vết nước trên nền gạch: "Thời gian trước, Lão Hướng còn cùng chúng ta đặt ống thở cho bệnh nhân, mấy ngày sau, đến lượt anh ấy nằm trên giường bệnh chờ tôi đặt ống thở cho. Tôi không dám chắc, nhỡ đâu ngày nào đó tôi thật sự không qua khỏi - dù sao cũng phải nói trước với em ấy một câu, nếu không, làm lỡ dở em ấy dù chỉ một chút, tôi cũng thấy có lỗi."

"Ra ngoài rồi người ta chạy mất thì sao?" Lương Siêu Vũ hỏi.

"Tôi có thể ra ngoài, em ấy sẽ không chạy mất." Dịch Thanh Nguy đáp.

"Nhưng biết đâu được, cô gái làm nghề gì?"

Nụ cười vừa rồi chưa tan hết, giờ càng đậm hơn.

"Người ta là con trai."

Người đàn ông trung niên bốn mươi năm mươi tuổi bị sốc, há hốc mồm: "Trời." Hắn nhớ ra điều gì đó, kích động hỏi, "Chính là người hôm trước đến tìm cậu ấy hả!"

Dịch Thanh Nguy nhìn ra ngoài cửa: "Anh nhỏ giọng chút."

"Tôi đã thấy là lạ rồi mà, tôi đã nói, tình anh em sao trông giống tình cảm vợ chồng tôi thế."

Dịch Thanh Nguy chuyển chủ đề: "Vậy anh gửi gì cho chị dâu?"

"Tôi có mang theo cái gì đâu mà gửi. Tôi nhờ người ta, nếu có đi ngang qua Quảng Châu, thì mua một bó hồng gửi về nhà."

Lương Siêu Vũ lúc này cười tươi như hoa.

Dịch Thanh Nguy cũng thốt lên: "Trời."

Anh xua tay, không đợi Lương Siêu Vũ đã bước đi trước, nhưng đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu, có chút cưng chiều, có chút khoe khoang, nói: "Em ấy cũng lớn lên ở Quảng Đông đấy."

Lương Siêu Vũ không cần suy nghĩ, đáp: "Trai Quảng Đông bọn này tốt lắm đấy, ai cũng đẹp trai, cao ráo cả."

Những ngày sau đó, tình hình quả thật đã khá hơn. Có sự can thiệp mạnh mẽ, đài tin tức mỗi ngày đều đưa tin chi tiết về dịch bệnh, tin tốt từ núi Tiểu Thang ngày càng nhiều, những người bình phục trở về cũng ngày càng đông. Đám mây đen bao phủ trên bầu trời Bắc Kinh dần tan biến, lòng người dần được an ủi.

Hoa tươi rói, còn đọng sương, ôm trong tay hương thơm ngào ngạt. Băng rôn mới tinh, viền vàng lấp lánh, treo đầy hàng rào sắt, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cạnh giấy gói nhựa sắc nhọn cứa vào cằm, Dịch Thanh Nguy vừa bắt tay cúi chào mọi người, vừa trượt chúng xuống trước bụng.

Nhìn thấy đám đông ồn ào náo nhiệt, cười nói vui vẻ, như được tái sinh, trở về cõi trần, hương vị cuộc sống nồng nàn.

Dịch Diễm và Dịch Cẩn đứng bên ngoài, từ xa, tựa vào cửa xe, mỉm cười chờ anh.

Buổi lễ vinh danh các anh hùng kết thúc, mọi người gần như đã giải tán, Dịch Thanh Nguy bước đến.

Anh thấy Dịch Diễm và Dịch Cẩn mỗi người cầm một bó hoa, càng thêm đau đầu, vội vàng nhét cả đống hoa trên tay mình sang, nói: "Vất vả rồi, vất vả rồi." Rồi hai tay trống trơn chui vào ghế sau.

Dịch Cẩn ngồi ghế phụ, thắt dây an toàn, quay lại nhìn, Dịch Thanh Nguy chiếm trọn ghế sau, nằm dài ra.

"Mệt không?"

"Cũng tạm."

"Lại đây."

Dịch Thanh Nguy nhìn lòng bàn tay đang mở ra của Dịch Cẩn, nói: "Chị, em sắp ba mươi rồi."

Dịch Cẩn mất kiên nhẫn: "Nhanh lên."

Dịch Thanh Nguy chống người dậy, áp trán vào tay chị, Dịch Cẩn xoa đầu anh, nhân lúc anh lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy mày cứ ngẩn ngơ, ngẩng đầu tìm ai thế?"

Dịch Diễm đặt hoa vào cốp xe, lên xe, cầm vô lăng hỏi: "Muốn đi đâu ăn mừng?"

Dịch Thanh Nguy rụt người về ghế, nói: "Về nhà."

"Dì Lý không có nhà, quyết định nhanh lên. Chị dâu đi đón Tiểu Ngũ tan học rồi, chúng ta về nhà đón bố đi cùng." Dịch Diễm nói.

Dịch Thanh Nguy quay đầu: "Mới mấy giờ chứ. Mọi người quyết định đi, em muốn về nhà tắm rửa trước, còn có việc phải làm."

"Việc gì?"

"Việc lớn."

Tâm trạng Dịch Thanh Nguy không tốt, hỏi thêm vài câu nữa anh liền nhắm mắt giả vờ yếu ớt, Dịch Diễm không biết làm thế nào với anh.

Dịch Cẩn thấy anh như vậy, khẽ nhếch mép, nói chuyện với Dịch Diễm: "Lần này bố ốm, may mà có Tiểu Dã và Hoan Dữ."

Ghế sau "bịch" một tiếng, là đầu của ai đó vô tình đập vào cửa kính xe.

"Bố bị sao vậy?" Dịch Diễm hỏi.

"Cách đây hai tuần bố bị sốt, lúc đó chị đang ở Mỹ. May mắn là gặp Tiểu Dã và Hoan Dữ đến nhà, hai đứa túc trực bên giường bố cả đêm. Nghe bố nói, đến khi trời sáng mới đi. Ôi trời ạ, sau khi chị về nhà, bố cứ nắm tay chị khen hai đứa suốt cả buổi chiều. Nhất là Tiểu Dã, bận rộn cả đêm không chợp mắt."

"Tiểu Dã về rồi sao?" Dịch Diễm mừng rỡ hỏi, "Về khi nào vậy?"

Dịch Cẩn liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: "Nghe nói có dịch SARS nên đặc biệt quay về."

Dịch Diễm thở dài, chú Tống chắc chắn mừng lắm, một đứa trẻ tốt, có tấm lòng như vậy, tìm đâu ra được mấy người.

Hắn nói: "Đúng rồi, cũng không biết sau này định phát triển ở đâu, hôm nào rảnh rỗi mời cả hai đến nhà ăn cơm."

Dịch Cẩn chưa kịp nói gì, Dịch Thanh Nguy lên tiếng, giọng khàn khàn: "Anh, anh có thể tập trung lái xe không, đạp ga mạnh 
lên, lái nhanh chút được không."

---

Trên đường, Dịch Thanh Nguy từ nhà ra ngoài, ăn mặc chỉnh tề, tay xách một hộp Ferrero Rocher. Anh đứng lưỡng lự ở đầu phố một lúc, rồi bước vào một cửa hàng hoa.

"Xin chào, anh có đặt trước không ạ?"

"Không có."

"Vâng, vậy anh muốn mua loại hoa nào ạ?"

Dịch Thanh Nguy nhìn lướt qua những bông hoa đầy kệ, không suy nghĩ lâu, anh nói: "Hoa hồng."

Nhân viên đưa cho anh cuốn sổ để chọn kiểu gói, Dịch Thanh Nguy lắc đầu: "Cảm ơn, không cần gói."

"Vâng, vậy anh muốn mua bao nhiêu bông ạ?"

"Một bông."

"Một bông ạ?" Nhân viên xác nhận lại.

"Ừm, một bông." Dịch Thanh Nguy đang vội, đã cúi xuống tự chọn, cành dài nhất, cánh hoa rực rỡ nhất, anh hài lòng rút ra, "Bông này đi, cảm ơn."

Sau khi thanh toán, Dịch Thanh Nguy mượn quầy của cửa hàng, tự tay tỉa gai, cắt cành cho hoa hồng, tháo ruy băng của hộp Ferrero Rocher, rồi khéo léo buộc hoa hồng vào.

Nhân viên là một cô gái trẻ, chứng kiến toàn bộ quá trình, nhìn Dịch Thanh Nguy chăm chú, tỉ mỉ chuẩn bị quà cho người yêu, tao nhã và quý phái. Bong bóng màu hồng của trái tim thiếu nữ cứ thế bay ra, cô hỏi: "Anh đi hẹn hò sao?"

Bước cuối cùng, Dịch Thanh Nguy chỉnh lại nút thắt.

Anh cười: "Đi xin lỗi."

Cô nhân viên không nhịn được, rất nhiệt tình: "Chúc anh thành công!"

Dịch Thanh Nguy cầm chiếc hộp xinh xắn, lộng lẫy, mỉm cười, lịch sự gật đầu: "Cảm ơn."

Đến hẻm Vân Thạch thì trời đã sập tối.

Dịch Thanh Nguy nhìn cánh cổng, nhìn ngôi nhà, nhìn những hàng cây lớn ở đằng xa, bỗng cảm thấy hồi hộp. Anh dừng lại ở đầu hẻm, hít sâu một hơi.

Một chú mèo vàng nhảy từ trên tường xuống, đi đến bên chân Dịch Thanh Nguy, đuôi dựng đứng, quấn lấy chân anh, kêu "meo-"

"Tam Hoàng, hôm nay tao không mang theo đồ ăn cho mèo đâu." Dịch Thanh Nguy cúi đầu nói.

"Meo-"

"Mày có nhìn thấy cậu bé đó không?" Dịch Thanh Nguy nghĩ một lúc, nói, "Chắc chắn là đã gặp rồi, căn nhà nhỏ mà mẹ mày từng ngủ vẫn là tao và em ấy cùng làm, có nói lời cảm ơn chưa?"

"Meo-"

"Được rồi, tao vào đây."

Cổng sân vẫn như mọi khi, chỉ khép hờ, Dịch Thanh Nguy đẩy cửa bước vào. Trong sân không có ai, đèn phòng khách sáng trưng, Thúy Phượng Hoàng cũng được chuyển vào nhà, anh bước đến, gõ cửa.

Đào Quốc Sinh mở cửa, thấy anh, ngạc nhiên: "Tiểu Nguy?"

Tống Anh Quân nghe thấy tiếng động, cũng ra xem.

"Chú Đào, chú Tống." Dịch Thanh Nguy không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, "Cháu tìm Tống Dã Chi."

Tống Anh Quân nhìn Đào Quốc Sinh, Đào Quốc Sinh nhìn Tống Anh Quân, cả hai đều lộ vẻ mặt khó xử.

Tống Anh Quân hắng giọng, hỏi: "Cháu không biết à? Tiểu Dã về Anh từ lâu rồi."

"Về rồi sao?"

Đào Quốc Sinh nói: "Phải, về lâu rồi."

Gió thổi từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy anh. Dịch Thanh Nguy bỗng thấy khó chịu, vì Tống Dã Chi chắc chắn là đã đau khổ rời đi. Anh bắt đầu nghĩ, mình đã làm sai rồi.

Không chỉ một sai lầm.

Không biết từ lúc nào, Tam Hoàng đã lặng lẽ đi theo, xoay quanh chân Dịch Thanh Nguy vài vòng, rồi ngồi xuống. Dịch Thanh Nguy cúi đầu, ngồi xổm xuống, chiếc hộp trên tay không có chỗ để, anh ôm vào lòng.

"Chú Tống, để cháu cho nó ăn xong rồi cháu đi được không?" Anh ngẩng đầu hỏi.

Tống Anh Quân thở dài, Đào Quốc Sinh đi lấy thức ăn cho mèo.

Một túi đầy, mới mở ra không lâu.

"Tống Dã Chi có cho nó ăn chưa?"

Năm đó, Đại Hoàng sinh được năm đứa con, nếu Tống Dã Chi nhìn thấy chúng, chắc chắn cũng sẽ thích Tam Hoàng nhất.

Nhút nhát, ít kêu, hay quấn người.

Tống Anh Quân chỉ vào thứ trên tay anh: "Đây là do nó mua đấy."

Dịch Thanh Nguy nhìn dòng chữ nghệ thuật tiếng Anh khoa trương trên bao bì.

Lũ mèo hoang đầu tiên không quen ăn thức ăn cho mèo, người ăn gì chúng ăn nấy. Mấy đứa nhỏ sau này được nuông chiều, chỉ chịu ăn thức ăn cho mèo. Dịch Thanh Nguy đoán, lúc đó Tống Dã Chi chắc chắn đã đứng trước kệ hàng siêu thị, rối bời, cậu không rành về thức ăn cho mèo, lại luôn sợ phải lựa chọn, nên chỉ biết lấy loại đắt nhất.

Tam Hoàng rõ ràng là không đói, nể mặt ăn vài miếng, rồi không chịu ăn nữa.

Dịch Thanh Nguy vuốt dọc sống lưng chú mèo, bộ lông mềm mượt, anh nghĩ, Tống Dã Chi sẽ không còn tắm từng con một nữa chứ? Có lẽ vừa tắm, vừa trò chuyện với chúng, tắm xong, dỗ chúng lên kệ gỗ ngồi thành hàng, cùng chúng phơi nắng, hong khô.

Anh thường tưởng tượng về cậu như vậy, làm việc như thế nào, nói chuyện ra sao, sống cuộc sống như thế nào. Đã rất thành thạo rồi. Từ một kỹ năng xa lạ, trở thành bản năng, chỉ cần chút thời gian, chút thời gian hoang vắng, tẻ nhạt, không có Tống Dã Chi bên cạnh.

Dịch Cẩn, Triệu Hoan Dữ, Tống Anh Quân... mọi người đều liên lạc với Tống Dã Chi, mọi người đều có tin tức của Tống Dã Chi. Chỉ riêng Dịch Thanh Nguy, anh không chủ động hỏi, cũng không ai chủ động nói cho anh biết.

Tống Dã Chi biến mất khỏi thế giới của anh suốt sáu năm.

Anh cứ thế chịu đựng.

"Chú Tống, cho cháu xin địa chỉ của em ấy được không?"

Anh đã nói ra.

Như người đi trên sa mạc hàng nghìn dặm, cầu xin một ngụm nước.

 Chương trước     |     Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến