MN - Chương 4

Điện thoại dưới gối đột nhiên rung lên, rồi reo, Tống Dã Chi giật mình tỉnh giấc. Cậu cau mày trở người, vùi đầu vào trong chăn, đợi đầu óc tỉnh táo lại.

Khi điện thoại bắt đầu vòng gọi thứ hai, Tống Dã Chi bật dậy, vén một góc rèm cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên, một màu trắng xóa. Không để ý đến điện thoại, cậu tự xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Nghiêng đầu trước gương, phát hiện có một lọn tóc dựng đứng, Tống Dã Chi mở vòi nước, lấy tay thấm nước vuốt xuống. Nhưng chất tóc cứng, vuốt mấy lần, nó vẫn cứ dựng lên nửa vời.

Càng ngốc nghếch hơn.

Tống Dã Chi vươn tay, cởi áo, quyết định tắm luôn.

Nhắm mắt xoa dầu gội, Tống Dã Chi bỗng nhớ lại giấc mơ đêm qua, hình ảnh trong đầu hiện lên, là những ngón tay thon dài của Dịch Thanh Nguy đang gõ nhẹ trên vô lăng.

Đó là động tác nhỏ của anh khi chờ đèn đỏ.

Ngửa đầu quá lâu không cử động, nước vô tình chảy vào khoang mũi. Tống Dã Chi đưa hai tay lau mặt, nhanh chóng xoay người tắt vòi nước. Kéo một chiếc khăn khô, lau qua loa tóc, rồi lau những giọt nước trên người, động tác dần chậm lại, cho đến khi dừng hẳn.

Thật kỳ lạ.

Cũng thật đáng sợ.

Nếu không, thì chỉ vài câu nói không dịu dàng cũng chẳng nồng nàn, thậm chí còn lãnh đạm và tùy ý trên xe tối qua, sao lại có thể mê hoặc Tống Dã Chi, khiến cậu tưởng tượng, mong đợi, hình dung ra cảnh tượng mười mấy năm hư ảo khác của mình.

Tống Dã Chi ngẩng đầu, trong gương, từng sợi tóc đã ngoan ngoãn nằm xuống, cậu hít sâu một hơi, rồi thở ra, bước ra khỏi phòng tắm.

Hơi nước trên gương ngưng tụ lại, ẩn giấu vài đường vân nhỏ, giống như quỹ tích đã định sẵn, chờ đợi nhiều năm, cuối cùng cũng có người thở ra vào lúc này, khiến nó hiện lên với hình dạng như vậy, không lệch không xiên, in trên gương.

Tống Anh Quân đang ngồi đọc báo bên bàn ăn, Tống Dã Chi kéo ghế ngồi xuống cạnh ông, cầm một cái bánh bao từ trong đĩa, đưa điện thoại trên tay phải cho ông, nói: "Ông ơi, con trai ông vừa gọi hai cuộc."

Tống Anh Quân giũ tờ báo, lật sang trang khác, nói: "Lau khô tóc đi, trời lạnh thế này." Rồi mới quay lại chuyện chính, "Bố cháu gọi nói gì thế?"

"Cháu không nghe." Tống Dã Chi lấy lại điện thoại, cất vào túi, hỏi, "Dậy sớm thế này không đau đầu à? Hôm qua uống nhiều vậy mà."

"Ngủ đến choáng váng nên mới dậy sớm." Ông Tống tặc lưỡi, "Nhanh ăn xong rồi tự đi chơi đi, vừa ngủ dậy đã ồn ào."

"Cháu lạ nước lạ cái." Tống Dã Chi gãi cằm, "Ở nhà đọc sách vậy."

Tống Dã Chi ngồi vào bàn học, lấy sách toán ra, mở ra, chuẩn bị hai cây bút, một đỏ một đen. Lật chương đầu tiên, là hàm số, cậu không hiểu, lật tiếp về sau, phát hiện cả cuốn sách này đều nói về hàm số.

...

Đột nhiên cảm thấy tương lai mờ mịt, hết hy vọng với lớp 11.

Tống Dã Chi thất thểu đứng dậy, đi ra khỏi phòng học, hỏi: "Toán học đã bỏ rơi cháu, còn gì cần cháu nữa không?"

Tống Anh Quân lười biếng ngẩng lên nhìn cậu, dặn dò: "Đi ra ngoài kia, mấy tờ quảng cáo dán linh tinh trên tường cần cháu đấy."

"Ồ."

"Quàng khăn vào." Thấy Tống Dã Chi đi ra ngoài với cái cổ trần trụi, ông Tống bổ sung thêm một câu.

"Tách."

Con hẻm yên tĩnh, tiếng động nhỏ và giòn tan bên chân. Tống Dã Chi nghĩ là gió thổi cát, không để ý, ai ngờ lại hai tiếng "tách tách" nữa, những viên sỏi nhỏ nện vào chiếc áo phao dày cộm của cậu, rồi bật ra.

Như có linh cảm, cậu quay đầu lại, thấy cô gái hôm qua gặp đang mỉm cười đứng ở đằng xa, vẫy tay với cậu.

"Triệu Hoan Dữ, sao cậu lại đến đây?"

Triệu Hoan Dữ và Tống Dã Chi mặc áo phao dày cộm giống nhau, trước ngực đeo một chiếc máy ảnh, cô đội mũ rộng vành, khiến khuôn mặt trông nhỏ nhắn. Cô đi đến gần, nói: "Tống Dã Chi, cậu vẫn nhớ tên tôi à!"

Tống Dã Chi: "Cậu cũng nhớ tên tôi mà."

Triệu Hoan Dữ cười, rồi hỏi: "Trời lạnh thế này, làm gì vậy?"

Câu này nghe cũng quen tai.

Có phải tất cả những người bạn lớn lên cùng nhau đều có thể nói cùng một câu với cùng một đối tượng vào những thời điểm và địa điểm khác nhau không?

Tống Dã Chi rất tò mò.

"Xé quảng cáo." Vừa nói, cậu vừa quay người tiếp tục công việc đang làm dở, "Cậu vào nhà trước đi, chỉ còn một chút nữa thôi, tôi làm xong ngay."

"Tôi làm cùng cậu nha, tôi ở với ông Tống cũng không biết nói chuyện gì." Triệu Hoan Dữ tiến lại gần, đứng cạnh Tống Dã Chi.

"Phải xé từ từ thôi."

"Cũng không thể quá chậm."

"Phải dùng lực đều."

"Đến cuối cùng, giật mạnh một cái, dứt khoát một chút, là có thể xé xong một tờ quảng cáo."

"Cảm ơn." Tống Dã Chi chân thành nói.

"Không cần khách sáo."

Nhìn Tống Dã Chi xé xong góc cuối cùng, Triệu Hoan Dữ nói: "Hay là tôi dẫn cậu đi chơi nhé."

"... Hả?"

"Chú nhỏ trước khi ra ngoài đã bảo tôi đến dẫn cậu đi chơi, chú ấy mời." Chưa bắt đầu mà Triệu Hoan Dữ đã có chút phấn khích, "Đi, điểm đến đầu tiên hôm nay, đưa cậu đến chinh phục hồ nước phương Bắc!"

Mười giờ sáng, thời gian hơi khó xử, rất ít người qua lại trên đường. Họ băng qua vài con đường, đi thẳng về phía trước, ra khỏi con phố chật hẹp, đập vào mắt là một hồ nước, đóng băng, trắng xóa, những đám cỏ ven bờ như những vị khách lạc lối, trông rất lạc lõng.

Sân băng tự nhiên, là một thế giới rộng lớn và thoáng đãng.

Có vài đứa trẻ đang chơi trên mặt băng. Vài tấm ván gỗ ghép thành xe đẩy, buộc dây thừng, cậu bé đi giày trượt băng nắm chặt dây thừng kéo phía trước, những đứa trẻ nhỏ hơn tranh nhau ngồi lên xe.

"Cậu có biết trượt băng không? Bên kia có chỗ cho thuê giày trượt băng đấy."

Tống Dã Chi từng đi giày patin trên mặt đường bê tông, nhưng giày trượt băng, đừng nói là thử, ngay cả xem tận mắt cũng là lần đầu tiên.

Cậu do dự: "Chắc là được."

Tống Dã Chi ngồi trên bậc thang, cởi giày ống ngắn ra thay giày trượt băng, run rẩy đứng dậy, loạng choạng bước hai bước, thích nghi rồi, cứng nhắc trượt đi.

Triệu Hoan Dữ nín cười đi theo sát phía sau, đề phòng cậu ngã để đỡ.

Tống Dã Chi hơi gượng gạo, một là mặc quá dày nên không thoải mái, hai là sợ va vào mấy đứa trẻ. Triệu Hoan Dữ tăng tốc, khi vượt qua Tống Dã Chi, tiện tay kéo mũ áo phao của cậu lên, đội cho cậu. Cô trượt lùi, mặt đối mặt với Tống Dã Chi, cười nói: "Tập trung trượt đi, mình ở bên cạnh cậu, sẽ không để cậu ngã đâu."

Tống Dã Chi gồng mình giữ thăng bằng, tranh thủ ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy mắt cô cong thành hình trăng khuyết. Cậu không nhịn được, cũng mím môi cười.

"Được."

Cuộc gọi thứ ba của Tống Tuấn gọi đến khi giày trượt băng của Tống Dã Chi đã từ chế độ giật cục chuyển sang chế độ mượt mà. Cậu cầm điện thoại, khẽ nhíu mày, vẫy tay với Triệu Hoan Dữ đang ngồi xổm ở đằng xa chụp bầu trời, trượt đến một góc để nghe máy.

"Alo?"

"Alo, Tiểu Dã à, ăn cơm chưa con?"

"Rồi ạ."

"Gọi cho con mấy cuộc mà không nghe máy."

"Có chuyện gì ạ?"

"Con định khi nào về? Bố đặt vé máy bay cho con."

Gió thổi mạnh hơn, mặt hồ trống trải, không thể tránh né, Tống Dã Chi ngồi xổm xuống, cuộn tròn người lại.

"Con không định về."

Tống Tuấn tức giận: "Không định về nữa? Con bao nhiêu tuổi rồi? Sao cứ thích làm theo ý mình thế?"

"Trước khi đi con đã nói với bố rồi."

"Lúc đó là bố không lay chuyển được con, để ông đưa con đến đó chơi vài ngày, giờ lại không về nữa? Con tự quyết định được à?"

Im lặng.

Im lặng chống cự, tiêu cực nhưng kiên quyết, là vũ khí yếu ớt của cậu.

"Bố mua vé máy bay ngày 20 cho con, ở thêm với ông hai ngày, rồi thu dọn đồ đạc về nhà cho bố."

"Không."

"Bố nói thẳng, con không thể ở lại đó được, con bây giờ, rời khỏi bố con, con cái gì cũng làm không nên hồn."

Tống Dã Chi thấy cũng có lý, gật đầu, nói: "Vâng, vậy thì làm không nên hồn thôi."

"Tống Dã Chi, con bị làm sao thế? Bố..."

"Cô ta chưa nói với bố à?" Tống Dã Chi không muốn dây dưa vô nghĩa với y nữa, ngắt lời, "Gần cuối kỳ, Tôn Tú đã đến trường tìm con." Cậu dừng lại vài giây, cười lạnh, "Tôn Tú, biết không? Một người phụ nữ bụng mang dạ chửa đến gặp con, nói là tò mò muốn xem con trai của Tống Tuấn trông như thế nào, cuối cùng, còn bảo con đoán xem trong bụng cô ta là trai hay gái, sau này sẽ giống con được mấy phần."

Im lặng.

Tống Dã Chi kìm nén cơn giận, bọc kín mình, không để lộ ra chút nào, nhẹ giọng hỏi: "Bố thấy sao? Là con trai hay con gái? Bố?"

"Tiểu Dã, chuyện này bố có thể giải thích. Nhưng bây giờ, chúng ta đang nói là, con không thể không về, con có biết mình đang làm gì không? Đang tùy tiện quyết định quỹ đạo cuộc đời mình! Con mới học lớp 11, thời điểm này, chỉ cần lệch một chút, là đang đùa giỡn với cả nửa đời sau của con. Thành rồng lên trời, thành rắn bò trên cỏ, đều chỉ trong một ý niệm. Nghe lời bố, về đi con, đi theo con đường bố đã vạch sẵn cho con, sẽ không hại con đâu!"

"Vậy à." Giọng điệu của Tống Dã Chi đã không còn nghe ra lạnh nhạt hay nồng nhiệt, "Bố, đường của con, cứ để con tự đi, đi thành đường lớn, đi thành cầu độc mộc, cuối cùng cũng sẽ đi hết. Cũng đỡ phải không biết đường, nửa đường lạc lối. Chuyện đó, bố cũng đừng giải thích với con, hôm nay con bất đắc dĩ mới phải nhắc đến."

"Còn nữa, ông đã lớn tuổi rồi, bố không có thời gian ở bên ông, con có, con sẽ ở bên ông. Bố đừng..." Giọng cậu nghẹn lại một giây, "Đừng nói nữa, bộ dạng bất hiếu như vậy không đẹp đâu."

Nói xong, Tống Dã Chi lập tức cúp máy.

Cậu rất ít khi bày tỏ suy nghĩ của mình, đặc biệt là trước mặt bố mẹ. Vừa rồi, cậu đã lôi những thứ dơ bẩn của thế giới người lớn từ nơi tối tăm ra phơi bày, Tống Tuấn có xấu hổ hay không cậu không biết, nhưng bản thân cậu, lại như trải qua một trận tra tấn lột da rút xương, đau đớn, cũng trống rỗng.

Hơi buồn nôn, muốn ói.

Ngồi xổm tại chỗ một lúc, đang định chống gối đứng dậy thì Tống Dã Chi phát hiện Triệu Hoan Dữ đang lặng lẽ đứng sau lưng cậu, không biết đã bao lâu.

Cô ấy nghe thấy rồi sao? Hoặc có thể là không.

Tống Dã Chi không quan tâm.

Cậu không dừng lại, đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn Triệu Hoan Dữ.

Chỉ thấy Triệu Hoan Dữ giơ máy ảnh lên, hơi cúi người, nhìn người trong ống kính, mỉm cười: "Xinh hơn hoa, trắng hơn tuyết."

Cảm giác bức bối trong cổ họng tan đi đôi chút, Tống Dã Chi thẳng vai, chưa kịp điều chỉnh cảm xúc.

"Tách" một tiếng, thiếu niên trẻ tuổi được lưu giữ giữa trời đất băng tuyết.

Triệu Hoan Dữ cúi đầu ngắm bức ảnh, "chậc" một tiếng, ngẩng đầu nói với cậu: "Vào ống kính của tôi rồi chính là vào mắt của tôi, sau này nếu cậu thật sự ở lại đây không đi nữa, bọn tôi sẽ bảo vệ cậu!"

Mũ và khăn quàng cổ của Triệu Hoan Dữ quấn rất kín, không nhìn thấy cảm xúc, nhưng giọng nói lại tràn đầy nhiệt huyết. Phía sau cô có một cây hoa mai, cành cây không chịu nổi sức nặng, tuyết rơi xuống, cành cây rung rinh, hoa mai đỏ thắm đung đưa.

Không hiểu sao, Tống Dã Chi lại nhìn thấy một góc của sự thật từ trong ảo mộng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến