MN - Chương 37

Đêm hôm ấy, Tống Dã Chi vừa về đến nhà thì Triệu Hoan Dữ cũng theo sau trở về. Cô ở một mình trong khách sạn cứ thấy bồn chồn không yên, lại nghĩ đến Tiểu Dã trở về chắc chắn sẽ bị làm khó, nên vội vàng cũng rời đi.

Phù Khác đã ngủ, chỉ để đèn cho Thẩm Cẩm Vân và Thẩm Lạc Giai đang ở bên ngoài, không ngờ lại đợi được Triệu Hoan Dữ.

Phù Khác tính tình mạnh mẽ, làm việc dứt khoát, chỉ có Triệu Hoan Dữ, đứa con gái được bà ấy nuôi nấng từ nhỏ, mới có thể khơi gợi ra chút dịu dàng nơi bà.

Cửa chưa kịp đóng, Triệu Hoan Dữ đứng ở lối vào, rụt rè, nhưng đồng thời cũng mang theo chút ương bướng, gọi bà ấy: "Mợ ạ."

Nghe thấy tiếng gọi, Phù Khác vội vàng nhoài người ra khỏi ghế sofa nhìn, nhìn từ xa vài lần, rồi bước tới, chỉ trong chốc lát, nước mắt đã lưng tròng.

Bà ấy nói: "Giận ai thì đi tìm người đó mà tính sổ, kéo theo mợ khổ sở mấy ngày nay, đây là bản lĩnh gì chứ?"

Triệu Hoan Dữ mếu máo, vùi đầu vào lòng bà ấy: "Sau này sẽ không thế nữa mà."

"Cậu con còn báo chuyện này cho mẹ con rồi đấy."

"Mẹ con nói gì ạ?"

Cô ôm chặt mợ không buông, chắc hẳn Phù Khác vừa chăm sóc da mặt xong không lâu, Triệu Hoan Dữ ngửi thấy mùi nước lô hội tươi mát. Cô áp mặt vào má Phù Khác, hít hà mùi hương dễ chịu.

Phù Khác nói thẳng: "Chị ấy nói sao được? Nói con chắc chắn không sao, còn khen con cứng cáp rồi, nói gì mà bỏ nhà đi là con đường trưởng thành tất yếu của trẻ con. Nói thật, có lẽ trên đời này chỉ có mỗi Thẩm Cẩm Lý là người mẹ coi "cứng cáp" là lời khen." Phù Khác cúi đầu nhìn cô, "Giống hệt con, chẳng để người ta bớt lo."

Triệu Hoan Dữ le lưỡi, cười khúc khích.

Hơn mười một giờ đêm, Thẩm Lạc Giai mệt mỏi trở về nhà. Lối vào và phòng khách đều sáng đèn, hắn tưởng Phù Khác chưa ngủ, vừa thay giày vừa báo cáo tình hình: "Mẹ, con về rồi. Vẫn chưa có tin tức gì."

Chìa khóa rơi vào chiếc hộp màu hồng trên tủ gỗ, phát ra một loạt tiếng leng keng giòn tan.

Triệu Hoan Dữ có rất nhiều tật xấu, trong đó, tật đãng trí, hay đánh rơi đồ đạc là một trong những điều khiến người ta đau đầu nhất. Cô mua cho mình một chiếc hộp sắt đặt trên tủ ở lối vào, vừa về đến nhà là ném chìa khóa vào đó, còn kêu gọi cả nhà cùng cô rèn luyện thói quen này. Thẩm Cẩm Vân và Thẩm Lạc Giai đã một hai lần quên, bị cô kiểm tra phát hiện, có thể lải nhải bên tai hai ba ngày.

Thẩm Lạc Giai nghĩ vậy, liếc mắt nhìn thêm một cái, nào ngờ cái nhìn này suýt nữa khiến hắn vấp ngã - trong hộp yên lặng nằm một chùm chìa khóa có móc khóa hình Tôn Ngộ Không.

"Em ấy về rồi?" Thẩm Lạc Giai vừa gọi vừa đi vào phòng khách.

Phòng khách không có ai, hắn quay đầu lại, cửa phòng ngủ của Triệu Hoan Dữ đóng chặt, ánh sáng màu vàng hắt ra từ khe cửa.

"La hét cái gì?" Phù Khác mở cửa phòng ngủ, mặc đồ ngủ, "Về rồi, vừa vào phòng đấy. Bố con đâu?"

"Giữa đường bị đơn vị gọi đi rồi."

"Được rồi, con cũng mau đi tắm rửa ngủ đi, có chuyện gì mai nói."

"Vâng, mẹ ngủ ngon."

Thẩm Lạc Giai ngồi xuống ghế sofa, gọi điện cho Thẩm Cẩm Vân.

"Bố, Triệu Hoan Dữ về rồi."

"Về rồi? Khi nào? Vừa mới về? Tự nó về à?"

"Tự em ấy về, có bình an vô sự hay không thì con không biết, đang ở trong phòng, con vừa về, chưa gặp mặt."

Nghĩ thì không thấy lạ, nhưng nói ra mới thấy làm anh trai thật thiệt thòi.

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi." Thẩm Cẩm Vân nói, "Tối nay con đừng làm phiền nó, để nó nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện gì thì mai hỏi, biết chưa?"

Đúng là do mọi người chiều hư mà ra.

Thẩm Lạc Giai ậm ừ một tiếng rồi cúp máy.

Hắn đứng dậy, đi đến cửa phòng Triệu Hoan Dữ, nhìn cửa phòng ngủ của Phù Khác, nói nhỏ: "Triệu Hoan Dữ, mở cửa."

Triệu Hoan Dữ từ lúc hắn vào cửa đã áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh, lúc này lại lặng lẽ đi ra, cách một khoảng rồi mới hướng ra cửa nói: "Mợ đã bảo có gì mai nói rồi mà."

Thẩm Lạc Giai chưa đợi cô nói xong, đã vặn thử khóa cửa, không được, liền quay lại lối vào lấy chìa khóa.

Đến khi thật sự gặp mặt, Triệu Hoan Dữ không còn om sòm nữa, lòng Thẩm Lạc Giai cũng mềm nhũn đi phân nửa.

"Đi giày tử tế vào."

Thẩm Lạc Giai ngồi xuống ghế trước bàn học, Triệu Hoan Dữ theo bản năng chắp tay ra sau lưng đứng trước mặt hắn.

"Băng cá nhân trên tay là sao?"

"Bị mảnh sứ cứa vào tay."

Chữ "cứa" khiến Thẩm Lạc Giai giật mình thon thót.

Hắn cúi đầu tìm cồn i-ốt và bông ngoáy tai trong ngăn kéo, nói: "Lại đây."

Triệu Hoan Dữ không nhúc nhích.

"Lại đây. Đừng để anh nói lần thứ ba."

Triệu Hoan Dữ đi tới, đứng thẳng đơ như cây cột.

"Tay."

Hắn kéo một cái, cô nhích một cái.

Thẩm Lạc Giai bóp nhẹ xung quanh vết thương, cô nhịn không kêu đau, từ từ bóc băng cá nhân ra, hắn hỏi: "Không biết vết thương không được dính nước à?"

Không phải dính nước, mà là ngâm nước, còn ngâm nước rửa bát nữa chứ.

"Em làm vậy là vì cái gì? Ai chọc giận em mà không nói thẳng ra, phải chạy ra ngoài tự tìm khổ cho mình?"

Triệu Hoan Dữ không nghe ra quyết tâm muốn hỏi cho ra lẽ của hắn, cứ khăng khăng nói: "Không vì cái gì cả."

"Không vì cái gì cả." Hắn khó mà nổi giận được nữa, bình tĩnh đáp lại, "Coi anh là đồ ngốc, hay coi mình bị thần kinh?"

"Em bị thần kinh."

Cồn i-ốt nhỏ vào vết thương không thấy đau, chỉ thấy ngứa ran, Triệu Hoan Dữ rụt tay lại, Thẩm Lạc Giai tưởng cô đau, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nói: "Đừng động. Xong rồi, sắp xong rồi."

Cô quả nhiên không động đậy nữa.

Ngây ngốc nhìn nghiêng mặt Thẩm Lạc Giai, còn chăm chú hơn cả hắn.

Cô cam chịu nghĩ: Vậy thì thích anh thêm một năm nữa.

Rồi lại tự trách mình không có tiền đồ: Một năm sau em sẽ bay cao bay xa, bay vào thế giới phồn hoa, không tin là, thật sự không có thiên lý nào chỉ để em thích một mình anh.

---

Ở nhà ngoan ngoãn được một ngày, Triệu Hoan Dữ lại bắt đầu nhảy nhót, nói muốn đi đăng ký trại hè. Ai ngờ Tống Dã Chi nghe thấy cũng gật đầu, cậu cũng muốn đi.

Tóm lại là cả hai đều không muốn ở nhà đối mặt với hai người kia.

Hai đứa này, chuyện bỏ nhà đi và chuyện biết mà không báo cứ gác sang một bên không tính toán với chúng, yên ổn được một lúc lại bắt đầu làm loạn. Tống Anh Quân nói, trại hè thì không có, nhưng lại có thể đến Mật Vân lần nữa.

Nói xong liền bắt tay vào việc sắp xếp đưa chúng đi.

Thế là hai đứa mơ mơ màng màng lên xe, bắt đầu cuộc sống hè tự lực cánh sinh ở nông thôn.

Còn phải tranh thủ làm bài tập về nhà nữa.

Tống Anh Quân làm việc rất hiệu quả, đến khi Dịch Thanh Nguy bận rộn xong xuôi quay lại tìm người thì đã chẳng còn ai.

Đi một đôi lại đến một đôi, Dịch Thanh Nguy và Thẩm Lạc Giai thay phiên nhau oanh tạc, tai Tống Anh Quân nghe đến chai sạn.

Ông hỏi: "Có muốn chú cũng đưa hai đứa đi rèn luyện không?"

Dịch Thanh Nguy và Thẩm Lạc Giai đồng thời im lặng một lát, rồi nói: "Chú thật sự đưa bọn họ đi rồi à?"

Tống Anh Quân mở tờ báo ra, cũng không thèm ngẩng đầu lên, qua loa nói: "Đến giờ mà vẫn chưa tin à, tối qua đưa đi rồi."

"Chú... đưa họ đi đâu ạ?"

"Mấy chục năm trước vẫn còn là một ngôi làng nhỏ, bây giờ thì không biết nữa, có khi đã thành thị trấn rồi?"

"Chú... ngay cả chỗ đó như thế nào cũng không biết mà cứ thế đưa đi à?" Dịch Thanh Nguy nói, "Cháu gọi điện cho bọn họ mà không liên lạc được, chú cho cháu địa chỉ đi, cháu đến đó xem sao."

"Điện thoại bị chú tịch thu rồi." Kim giờ trên đồng hồ treo tường đã điểm chín giờ, kiên nhẫn của Tống Anh Quân cũng sắp cạn, "Hôm nay cháu không đi làm hử?"

"Dù sao... cũng đã muộn."

Tống Anh Quân liếc nhìn bọn họ: "Cần đi làm thì đi đi, chỗ chú sắp xếp và cả người ở đó đều rất đáng tin cậy. Đến gần khai giảng rồi sẽ cho hai đứa đến đón, được chứ?"

Dịch Thanh Nguy nhớ lại dáng vẻ thất thần của Tống Dã Chi ở góc tường tối hôm trước, đến lúc khai giảng, không biết còn tìm lại được hồn cậu không.

Anh không dám chắc.

Lần gặp lại Tống Dã Chi là nửa tháng sau đó.

Chiều tối, trời đã tối hẳn, có lẽ cậu nghe thấy tiếng xe chạy đến cửa, liền bật đèn, bước ra ngoài, ngược sáng, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy được đường nét gầy guộc. Thời tiết giữa hè oi bức, vậy mà cậu lại mặc áo dài quần dài rộng thùng thình, chân đi giày vải đen.

Khoảng sân nhỏ dưới gốc cây được bao quanh bởi hàng rào, Tống Dã Chi vịn vào thanh gỗ, nhận ra chiếc xe, hơi sững sờ, ngây ngốc nói với người ngồi trên ghế lái: "Em chuẩn bị đi ngủ rồi."

Mãi đến khi nhìn thấy cậu đến gần, Dịch Thanh Nguy mới tắt máy, rút chìa khóa, mở cửa xuống xe, nói: "Vậy à, vậy thì phải làm phiền mọi người một đêm rồi."

Ánh đèn vàng mờ ảo, mang theo nét dịu dàng mơ hồ.

Cách hàng rào, hai người đứng nhìn nhau.

Dịch Thanh Nguy hỏi: "Vẫn còn giận à, đến tận nơi rồi mà cũng không cho chú vào."

Tống Dã Chi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngồi xổm xuống mở chốt cửa gỗ. Vừa ngồi xổm xuống, liền không nhìn thấy gì nữa, cậu lóng ngóng mò mẫm, Dịch Thanh Nguy liền im lặng chờ cậu.

Tống Dã Chi lẩm bẩm: "Ông nội bảo mai mới đến đón chúng em mà."

"Chú Tống chiều nay mới cho chú địa chỉ, dặn dò ngày mai đến đúng giờ. Nhưng chú không đợi được." Anh nói, "Anh Lạc Giai của em không đến, là chú quên hẹn."

Những lời này trước đây Dịch Thanh Nguy sẽ không nói ra. Bây giờ lại thẳng thắn nói ra không chút ngại ngùng, là vì nghĩ, ít nhiều cũng có thể dỗ dành được cậu đôi chút.

Căn nhà nông thôn này rất cũ kỹ, chỉ có Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ ở, nhà mới của chủ nhà còn phải đi thêm một đoạn nữa. Mấy ngày nay tuy có chủ nhà và hàng xóm giúp đỡ, nhưng chủ yếu là tự lo liệu, trong giỏ tre bên cửa còn có những quả ớt xanh vừa hái chiều nay.

Triệu Hoan Dữ đã ngủ, chỉ còn đèn trong phòng Tống Dã Chi sáng. Đi nhẹ nhàng vào trong, nền xi măng trần trụi, tường xám xịt, khắp nơi dán mấy tấm poster ngôi sao sặc sỡ, lại gần sờ thử, lớp tường bên dưới đã bong tróc, lồi lõm không bằng phẳng.

Poster hoàn toàn là để che đi khuyết điểm, nhưng bản thân poster cũng không đẹp mắt, càng khiến người ta chú ý hơn.

Trong lúc Dịch Thanh Nguy quan sát căn nhà, Tống Dã Chi đã lấy nước, đang đun. Đun nước cũng không có ấm nước tử tế, phải dùng cái nồi hai quai rộng và nông.

Tống Dã Chi đứng bên bếp lò ở nhà chính, không bật đèn, mượn ánh sáng từ phòng mình. Ánh sáng hắt lên mặt nồi lay động vài cái, rồi bỗng chốc tối om, là Dịch Thanh Nguy đã đi tới.

"Đun nước làm gì? Chú ăn tối rồi mới đến." Dịch Thanh Nguy ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nói nhỏ.

Tống Dã Chi lắc đầu: "Chú không phải ngủ lại đây sao, đun nước cho chú rửa mặt đấy."

Dịch Thanh Nguy: "..."

Thời tiết nóng bức như vậy, còn đun nước nóng cho anh rửa mặt, là coi thường anh, hay là coi thường nhiệt độ. Anh đứng dậy, bê nồi xuống, phát hiện lửa trong bếp lò đã gần tàn.

Tống Dã Chi ngượng ngùng nói: "Nó cứ đến giờ này mỗi tối là tắt."

Dịch Thanh Nguy gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được cười, đành phải lấy tay che miệng giả vờ ho khan mấy tiếng, nói: "Không sao, dù sao mai cũng không dùng đến nó nữa."

Anh nhìn quanh bốn phía, rồi lại hỏi: "Có phòng trống không?"

Tống Dã Chi cũng nhìn theo anh một vòng.

"Có một phòng. Nhưng không có chăn, cũng chưa dọn dẹp."

Ánh mắt Dịch Thanh Nguy dừng lại ở phòng của Tống Dã Chi.

"Vừa rồi chú nhìn qua phòng em, giường cũng khá rộng." Dịch Thanh Nguy như nhớ ra điều gì, dừng lại, giả vờ khó xử nhíu mày, "Chỉ là không có điều hòa, sợ em thấy nóng."

Tống Dã Chi vội vàng nói: "Có... có quạt đấy."

"Ở đây có vui không?"

"Vui chứ." Tống Dã Chi tắt đèn, lên giường, nói, "Ngoài việc ăn uống hơi qua loa, vì chỉ có thể tự nấu nướng. Còn lại đều tốt, em và Hoan Dữ mỗi ngày đều dậy sớm xem mặt trời mọc, buổi tối lại leo lên mái nhà ngắm sao. Trời đất thật bao la, chúng em có thể chơi ở ngoài cả ngày, mệt thì đi xin cơm. Hơn nữa ở đây ngủ rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào, có thể ngủ một mạch đến sáng."

"Chơi bời ở ngoài cả ngày, thảo nào lại đen đi." Đêm khuya tĩnh lặng, Dịch Thanh Nguy cũng trở nên dịu dàng, "Còn muốn đến nữa không?"

"Muốn chứ."

"Vậy thì hè nào cũng đến." Sau khi đi làm sẽ không còn nghỉ hè nữa, ví dụ như chính anh, anh vội vàng sửa lại, "À, mùa hè nào cũng đến." Anh trêu chọc cậu, "Bảo chú Tống xây cho em ở đây một khu nghỉ dưỡng."

"Thế còn chú?"

Tống Dã Chi muốn hỏi, chú có đến cùng em không.

Dịch Thanh Nguy: "Xây, xây cho em một ga tàu ngay cửa khu nghỉ dưỡng."

"..."

Anh vô tình dẫn dắt, cuộc trò chuyện giữa hai người không thể tiếp tục.

Im lặng một lúc lâu, Dịch Thanh Nguy hỏi: "Mặt trời mọc ở đây có đẹp không?"

"Đẹp."

"So với lần chú đưa em đi xem thì sao."

"Lần xem cùng chú là đẹp nhất." Tống Dã Chi nghiêm túc nói.

"Mấy ngày nay, không lần nào sánh bằng sao?"

"Không sánh bằng."

Dịch Thanh Nguy biết Tống Dã Chi sẽ không giận đến mức không thèm để ý đến anh.

Tống Dã Chi có sự ỷ lại mơ hồ nhưng gắn bó với anh, Dịch Thanh Nguy có thể cảm nhận được. Anh thường dựa vào sự thiên vị này, tùy ý chung sống với Tống Dã Chi. Kể cả việc đêm nay không quản ngại đường sá xa xôi, vượt ngàn dặm đến đây, cũng là vì mơ hồ biết rõ, mình không thể bị phụ bạc.

Hai người nằm nghiêng đối mặt nhau, Dịch Thanh Nguy dùng chăn quấn Tống Dã Chi lại, kéo cậu đến gần mình.

"Trách chú mắng em, phải không." Anh nhỏ giọng hỏi, rồi nhỏ giọng nhận lỗi, "Xin lỗi, là chú sai rồi. Chú sẽ sửa, sau này sẽ không như vậy nữa, được không?"

Tống Dã Chi bị Dịch Thanh Nguy ôm vào lòng, nghe anh thì thầm bên tai.

Cơ thể không tự do, nhưng trái tim lại có nơi chốn.

"Không sao."

Tống Dã Chi không để tâm đến chuyện này, Dịch Thanh Nguy không biết, cũng không sao.

 Chương trước     |     Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến