MN - Chương 35
Bầu trời đêm trong sáng và ẩm ướt, mây cũng ẩm ướt, như một mảnh khăn giấy đang bơi trong vùng biển xanh nhạt. Mảnh khăn giấy nhẹ nhàng trôi, từ từ trải ra, để lộ ra chiếc đĩa ngọc đang cùng nhau phiêu dạt trên biển.
Đã quá nửa đêm, Tống Dã Chi lặng lẽ lẻn ra sân, hai tay khoanh lại gối đầu nằm trên ghế tựa.
Đêm hôm đó, Dịch Thanh Nguy ôm cậu từng bước đi ra khỏi khu rừng tối đen như mực, vừa đặt chân lên con dốc cuối cùng, đã thấy ánh lửa bập bùng ở phía xa. Cậu được bảo vệ trong vòng tay ấm áp và vững chắc, ngẩng đầu lên nhìn, thấy cả bầu trời đầy sao, trăng tròn treo cao, hòa quyện với ánh đèn nhảy múa, trong phút chốc không phân biệt được cái nào sáng hơn.
Đêm hôm đó, cậu đã yêu ánh trăng.
Trăng lại một lần nữa bị mây che khuất, Tống Dã Chi cũng định đứng dậy đi ngủ. Cậu rón rén đi qua lồng chim, khẽ chào Thúy Phượng Hoàng: "Muộn thế này rồi mà mày vẫn chưa ngủ à?"
"Hả? Tao làm ồn đến mày à?"
Thúy Phượng Hoàng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu.
Tống Dã Chi đưa ngón trỏ vuốt ve lông trên đầu nó, rồi nói tiếp: "Vậy tao đi ngủ đây, mày cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Tống Dã Chi đã đến trước cửa phòng, đang cẩn thận mở cửa, thì bỗng nhiên điện thoại bàn ở phòng khách reo lên inh ỏi. Cậu rất sợ những thứ bất ngờ như vậy, toàn thân run lên, ôm ngực thầm kêu "Trời ơi".
Hai người già ngủ nông, nghe thấy tiếng động, đèn trong hai phòng đều bật sáng, Tống Dã Chi cũng vội vàng bật đèn phòng khách, gọi: "Hai người đừng dậy, cháu nghe máy đây."
Giữa đêm khuya còn có điện thoại, khiến Tống Dã Chi lo lắng, cậu bước tới nghe máy: "Alo?"
"Tiểu Dã?"
Là Thẩm Lạc Giai.
"Là em, anh Lạc Giai."
"Triệu Hoan Dữ hôm nay có đến tìm em không?"
"Hoan Dữ? Không có."
Giọng Thẩm Lạc Giai nghiêm khắc: "Nói thật đi."
"Thật sự không có!" Tống Dã Chi vội vàng hỏi, "Cậu ấy làm sao vậy?"
Thẩm Lạc Giai thở dài, đầy mệt mỏi: "Không có gì... xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của mọi người, đi ngủ đi."
Mặc dù đã có người nghe máy, nhưng Đào Quốc Sinh và Tống Anh Quân vẫn khoác áo ngoài đi ra từ phòng, dụi mắt hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tống Dã Chi gọi Thẩm Lạc Giai lại: "Anh Lạc Giai, như vậy thì sao ngủ được? Anh nói đi, Triệu Hoan Dữ làm sao vậy?"
"Em ấy... chiều nay cãi nhau với anh, bỏ đi, bây giờ vẫn chưa về."
Triệu Hoan Dữ có tính khí là tức giận liền bỏ đi, Thẩm Lạc Giai cũng không lạ gì. Hắn cũng đang giận cô, đứa trẻ tuổi dậy thì giống như quả pháo, chạm vào là nổ, lại không cho người ta biết điểm mấu chốt ở đâu, trong mắt hắn đương nhiên trở thành vô cớ gây rối.
Hắn nghĩ cô chắc là đến nhà Dịch Thanh Nguy hoặc Tống Dã Chi, đến tối chắc cũng lo lắng, hỏi nhà Dịch Thanh Nguy, nói là không thấy, định hỏi nhà Tống Dã Chi, thì Dịch Thanh Nguy nói vừa mới gọi điện cho Tiểu Dã, không nghe nói cô ấy ở nhà cậu.
Đi tìm một vòng, Thẩm Lạc Giai mới biết, lần này Triệu Hoan Dữ là nghiêm túc.
Bỏ nhà đi không phải chuyện nhỏ, Tống Anh Quân nghe máy, hỏi rõ tình hình, nói phải tìm, đêm hôm khuya khoắt, một cô gái ở bên ngoài rất nguy hiểm.
Đào Quốc Sinh và Tống Dã Chi đứng bên cạnh nghe, đều chạy vào phòng lấy quần áo để ra ngoài.
Tống Anh Quân: "Cháu báo cảnh sát trước đi, bọn ta cùng tìm."
Thẩm Lạc Giai: "Đừng làm phiền ông..."
Tống Anh Quân: "Phiền gì chứ! Trẻ con mất tích người lớn nào ngủ được. Già rồi, không giúp được gì nhiều, nhưng đi tìm cùng mọi người ít nhất cũng yên tâm hơn."
Ai ngờ đầu dây bên kia Dịch Thanh Nguy cũng ở đó, nói: "Chú Tống, vậy mọi người từ từ đi ra đầu ngõ, cháu lái xe đến đón."
Tống Anh Quân cúp máy, thấy Tống Dã Chi cuống cuồng xỏ giày định chạy ra ngoài, ông ngăn lại: "Chạy đi đâu, lát nữa lại mất tích thêm một đứa. Chú nhỏ cháu lái xe đến đón ngay bây giờ." Sờ sờ quần áo Tống Dã Chi, lại nói, "Đêm lạnh, đi thay bộ dày hơn đi."
Tống Dã Chi ngoan ngoãn đi thay, hai giây sau đã lấy từ trong tủ ra một chiếc áo hoodie dài tay mặc vào, rồi ra ngoài đứng đợi.
"Ông, chú Đào, hay là hai người ở nhà đợi đi, đêm hôm khuya khoắt thế này chịu sao nổi."
Đào Quốc Sinh và Tống Anh Quân đều đã mặc quần áo chỉnh tề, Tống Anh Quân hỏi: "Mi còn sắp xếp cho cả ta với chú mi đấy à?"
Họ khóa cửa đi ra ngoài, thấy Tống Dã Chi đứng thất thần, Tống Anh Quân xoa bóp gáy an ủi cháu trai: "Đừng hoảng, con bé lanh lợi lắm, không tìm thấy cũng là nó cố tình không cho người ta tìm thấy, không sao đâu."
Nhưng Tống Dã Chi không nghe lọt tai: "Vừa nãy ôngbcòn nói đêm hôm khuya khoắt con gái ở ngoài một mình nguy hiểm..."
"..." Tống Anh Quân nói, "Ý ông là bảo cháu đừng lo lắng quá."
Dịch Thanh Nguy đến rất nhanh, bật đèn xe dừng lại bên đường, ba người lên xe, Tống Dã Chi bị đẩy lên ghế trước.
Dịch Thanh Nguy liếc nhìn cậu, nhíu mày ủ rũ, trông còn đáng thương hơn cả lần bị ốm hôm trước. Dịch Thanh Nguy đang nói chuyện với chú Tống và chú Đào, không rảnh an ủi cậu, liền đưa tay véo nhẹ dái tai cậu.
Tống Dã Chi gọi "Chú nhỏ", Dịch Thanh Nguy lại liếc nhìn cậu, nhỏ giọng dịu dàng nói: "Không sao đâu."
Xe chạy một đoạn lại dừng, rồi mọi người xuống xe tìm kiếm khắp các con đường, ngõ hẻm.
Tống Dã Chi chuyên tìm những góc tối, vừa tìm vừa nghĩ:
Cậu ấy có thể đi đâu được chứ.
Mới hôm kia còn cười nói vui vẻ hẹn gặp lại, sao hôm nay lại bỏ đi không một lời từ biệt.
Cả mình cũng không liên lạc.
Đến nửa đêm, ba chiếc xe tập trung tại một điểm, ai nấy đều mệt mỏi, không có kết quả gì.
Sáu giờ sáng, trời đã sáng, Phù Khắc gọi mọi người đến quán cháo ăn chút gì lót dạ. Đợi mọi người ngồi xuống hết, Tống Dã Chi mới nghe được tình hình lúc Triệu Hoan Dữ bỏ đi.
Cô ấy không hề cãi vã với bất kỳ ai trong nhà, lúc đó Thẩm Lạc Giai có nhắc đến chuyện Vương Hành Hách sắp kết hôn với Thẩm Cẩm Vân và Phù Khắc, cô ấy còn hào hứng xen vào. Sau đó, câu chuyện chuyển sang việc Thẩm Lạc Giai lập gia đình, mọi người đang nói chuyện thì cô ấy bỗng nhiên im lặng, ngồi một lúc rồi lặng lẽ ra ngoài.
Thẩm Lạc Giai thấy vậy, hỏi: "Em đi đâu đấy?"
Triệu Hoan Dữ lạnh lùng, khó chịu nói: "Liên quan gì đến anh."
Rồi đóng cửa bỏ đi.
Tống Dã Chi nghe xong, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.
Tối hôm qua, cậu hỏi chú nhỏ khi nào kết hôn, nhận được câu trả lời thờ ơ là "Năm sau". Cậu biết đó chỉ là lời nói đùa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Biết tin Vương Hành Hách đính hôn, cậu mới nhận ra: À, Dịch Thanh Nguy sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn sinh con.
Triệu Hoan Dữ...
Cô ấy...
Tống Dã Chi sững người lại, chiếc thìa trên tay bất động giữa không trung. Dịch Thanh Nguy ngồi bên cạnh lập tức nhận ra cậu có gì đó không ổn, khẽ hỏi: "Sao vậy? Đau bụng à?"
Tống Dã Chi hoàn hồn, nhìn Dịch Thanh Nguy, lại nhìn Thẩm Lạc Giai, trong lòng như bị nghẹn lại, cậu lắc đầu, uể oải nói: "Không sao."
Cậu phát hiện ra bí mật của người khác, nhưng lại khiến bản thân đứng ngồi không yên. Tất cả những vui buồn giận hờn của Triệu Hoan Dữ trước mặt Thẩm Lạc Giai, từng khung hình hiện lên trong đầu cậu.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại, cô ấy nằm sấp trên ngực cậu khóc nức nở hỏi: "Chỉ là thích một người thôi, sao mà khó khăn vậy."
Triệu Hoan Dữ, những giọt nước mắt ở cổng bệnh viện hôm đó, có bao nhiêu giọt là vì chính cậu mà rơi.
Cháo lúc này nuốt xuống như cát đá, nghẹn lại trong cổ họng, khiến cậu muốn khóc.
Đã bốn ngày bốn đêm trôi qua, vẫn không có tin tức gì về Triệu Hoan Dữ. Nhà họ Thẩm gần như đã dán tờ rơi tìm người khắp thành phố, đài truyền hình địa phương cũng liên tục phát sóng thông tin tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả.
Lần bỏ trốn này của Triệu Hoan Dữ rất thành công, như đá chìm xuống biển, không một tiếng vọng lại.
Bắt đầu từ đêm thứ hai Triệu Hoan Dữ bỏ đi, nhà họ Thẩm đã nhờ người đến từng nhà nghỉ, khách sạn để kiểm tra. Ngay cả người dịu dàng như Thẩm Cẩm Vân cũng nổi giận: Tìm được rồi xem tôi xử lý con bé thế nào!
Hai giờ chiều, Tống Dã Chi tranh thủ ngủ trưa một lát sau bữa cơm, giấc mơ kỳ lạ, mãi không tỉnh lại được, cuối cùng bị tiếng chuông điện thoại kéo ra.
Cậu mơ màng nhìn điện thoại, giây tiếp theo suýt nữa thì nhảy ra khỏi giường. Tống Dã Chi cầm điện thoại chạy ra ngoài, Tống Anh Quân và Đào Quốc Sinh đang ngồi nghỉ ngơi trong sân, hỏi cậu làm sao vậy.
Cậu đột ngột dừng lại, xoa mặt, hoàn toàn tỉnh táo, rồi lại như người mất hồn đi vào phòng.
[Tiểu Dã, hôm nay tôi xem tin tức rồi. Tôi ổn, bảo họ đừng tìm nữa, khai giảng tôi sẽ về. ]
Tống Dã Chi đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không an toàn, liền chạy ra sân: "Ông ơi, con ra đầu ngõ mua que kem."
Người gửi tin nhắn là số lạ, Tống Dã Chi chạy đến cuối ngõ, dựa vào tường, gọi điện thoại.
"Alo?"
Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ trung niên.
Tống Dã Chi nói: "Chào cô, cháu muốn tìm cô gái vừa dùng điện thoại của cô gửi tin nhắn, cho cháu hỏi cô ấy còn ở đó không ạ?"
"Còn còn, cô đưa máy cho con bé ấy, cháu đợi chút nhé."
"Vâng, cảm ơn cô."
Tống Dã Chi đổi tay cầm điện thoại, lau hết mồ hôi trên tay vào áo.
Sau một hồi tiếng ồn ào, Triệu Hoan Dữ nghe máy.
"Alo."
"Alo, Hoan Dữ."
Cả hai đều im lặng, không nói gì.
Tống Dã Chi lên tiếng trước, giọng khàn đặc: "Cậu nhớ số của tôi à?"
"Số của mọi người tôi đều nhớ."
"Mấy hôm nay cậu... bây giờ cậu đang ở đâu? Lúc đi có mang đủ tiền không?"
Triệu Hoan Dữ tay trái cầm điện thoại, tay phải lau nước mắt, giọng nói không hề có gì khác lạ: "Tiểu Dã, mọi người đừng tìm tôi nữa, đến lúc tôi sẽ tự về."
"Tôi không nói với họ là cậu liên lạc với tôi." Tống Dã Chi bấu vào bức tường phía sau, "Đi lâu như vậy, cậu còn tiền không, có đủ dùng không?"
Triệu Hoan Dữ không quan tâm đến đôi mắt nữa, vội vàng che miệng lại, không dám nói gì, sợ rằng chỉ cần phát ra tiếng là sẽ không kìm nén được nữa.
Tống Dã Chi nói tiếp: "Cậu nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, tôi sẽ không nói với họ. Tôi đến tìm cậu, xem cậu thế nào."
Cúp máy, Tống Dã Chi vội vàng chạy đến cửa hàng nhỏ ở đầu ngõ mua kem, về đến nhà mồ hôi nhễ nhại, Đào Quốc Sinh thấy vậy liền bảo cậu nhanh chóng lau khô bằng khăn, còn hỏi: "Trời nóng đến vậy sao?"
Ăn vội vàng mấy miếng kem, Tống Dã Chi khóa cửa phòng ngủ, kéo chiếc hòm dưới gầm giường ra, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp sắt. Cậu trực tiếp lấy thẻ bỏ vào túi, nghĩ đến trường hợp ở đó không có ngân hàng, lại quay lại lấy thêm một xấp tiền mặt.
"Ông ơi, cháu đi tìm Triệu Hoan Dữ đây."
Tống Anh Quân nói: "Chú nhỏ cháu đã nhờ người tìm rồi, cháu đi làm gì, hơn nữa, trời nóng như vậy, chạy khắp nơi, bị say nắng thì sao?"
"Cháu không chịu nổi nữa." Tống Dã Chi liếc nhìn đồng hồ, "Cháu sẽ về lúc ăn tối." Chạy đến cửa lại nói thêm, "Mọi người ăn tối muộn nhé! Bảy tám giờ trời tối hẳn thì cũng được rồi!"
Tống Anh Quân không thèm để ý đến cậu nữa, ngay cả giờ ăn tối cũng bị sắp xếp.
Tống Dã Chi vội vàng ra bên đường bắt taxi: "Bác tài! huyện Mật Vân, cảm ơn bác."
Nhận xét
Đăng nhận xét