MN - Chương 32
Mây đen vần vũ, sấm rền vang, cơn mưa đầu tiên của mùa hè này sắp đến. Tống Dã Chi nhìn ra ngoài cửa sổ qua tấm bảng vẽ, tay cầm bút vẽ nhưng tâm trí lại không tập trung.
Không biết hôm nay có còn kịp đưa cơm trưa không.
Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cậu buông bút bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Người bên cạnh chào cậu: "Tống Dã Chi, hôm nay về sớm vậy? Ngoài trời sắp mưa rồi đấy."
Tống Dã Chi mỉm cười: "Có việc phải về nhà, bắt taxi chắc còn kịp."
Vừa ra khỏi tòa nhà của lớp học vẽ, cậu lập tức bị bao trùm bởi làn sóng nhiệt ẩm ướt. Tống Dã Chi nhíu mày, chạy nhanh ra bên đường bắt taxi.
Đào Quốc Sinh thấy cậu về, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay sao về sớm thế?"
"Tranh thủ chưa mưa thì về trước, kẻo bị mưa làm chậm trễ ạ." Tống Dã Chi vừa đi từ đầu ngõ vào đến cửa nhà chỉ vài phút mà đã đổ mồ hôi, "Sắp mưa rồi mà vẫn nóng thế này."
Tống Anh Quân nghe thấy tiếng cậu ở phòng khách, cũng đi ra hỏi: "Trông như sắp mưa to rồi, trời thế này còn đưa cơm cho Tiểu Nguy nữa không?"
"Vẫn đưa chứ ạ." Chỉ ở nhà ăn cơm một lát, Tống Dã Chi cũng thay áo ba lỗ và quần đùi, chống nạnh đứng cùng Tống Anh Quân ở cửa nhìn trời, "Mưa xuống có thể mát mẻ được vài ngày không nhỉ?"
Đào Quốc Sinh ở trong bếp nói vọng ra: "Sẽ còn nóng hơn đấy."
Tống Anh Quân nói: "Ăn cơm xong xem tình hình mưa thế nào, nếu mưa to thì đừng đi nữa, để nó ăn tạm ở căng tin bệnh viện thôi."
Tống Dã Chi đuổi theo sau ông hỏi: "Trời nóng quá chú nhỏ không cho đưa, mưa to ông cũng không cho đưa, cháu muốn cống hiến cho nhân dân sao mà khó thế?"
Sau bữa cơm, mây đen vẫn đang tụ tập, gió dần mạnh lên, nhưng vẫn chưa thấy mưa rơi, Tống Dã Chi vội vàng sắp xếp hộp cơm, thay quần áo rồi ra khỏi cửa: "Cháu đi đây."
Tống Anh Quân dặn cậu chạy chậm thôi: "Chú ý an toàn, bảo bác tài xế lái xe chậm thôi."
"Cháu biết rồi." Tống Dã Chi vẫy vẫy chiếc ô trên tay, chạy biến mất.
Đến bệnh viện, trời càng tối hơn, mưa vẫn chưa rơi. Tống Dã Chi vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn trời: Nín lâu như thế này mưa xuống chắc to lắm.
Tống Dã Chi đến văn phòng, quả nhiên không có ai ở đó. Cậu đặt hộp cơm xuống, ngồi vào ghế xoay, đợi khoảng mười phút. Cậu đứng dậy đi ra cửa sổ, nghĩ bụng, hay là đợi mưa xuống, mưa tạnh rồi hãy về.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận ồn ào, Tống Dã Chi tưởng là có bệnh nhân được đưa đến trong tình trạng nguy kịch. Vì hay đi đưa cơm nên cậu đã chứng kiến vài cuộc cấp cứu lớn, tranh giành sự sống từng giây từng phút, giành giật mạng người từ tay thần chết.
Đi ra cửa nhìn, không thấy bệnh nhân, mà là một đám bác sĩ mặc áo blouse trắng đang tụ tập lại với nhau. Một bác sĩ lớn tuổi nghiêm nghị hùng hổ đi lên lầu, khí thế bừng bừng, vài y tá và bác sĩ trẻ khác hoảng hốt đi theo sau, thậm chí còn có người lau nước mắt.
Cậu tinh mắt, nhìn thấy Đoàn Thành cùng văn phòng với Dịch Thanh Nguy. Đoàn Thành cũng nhìn thấy cậu đang đứng ở cửa, không nói gì, thậm chí cũng không thay đổi cảm xúc, vội vàng đi theo đoàn người mặc áo blouse trắng lên lầu.
Chính ánh mắt này khiến Tống Dã Chi bỗng nhiên thấy lo lắng. Quay đầu nhìn chỗ ngồi trống không của Dịch Thanh Nguy, cậu cắn răng, đi theo lên lầu.
Hóa ra họ đang đi đến phòng mổ.
Tầng phòng mổ càng hỗn loạn hơn, một người đàn ông mặc quần áo công trường, đội mũ bảo hộ, người đầy bùn đất, quỳ trên sàn nhà liên tục nói xin lỗi. Không ai đứng trước mặt anh ta, đều lạnh lùng đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Không biết anh ta đang nói xin lỗi với ai.
Tống Dã Chi nhìn quanh, không thấy Dịch Thanh Nguy ở đây.
Vị bác sĩ tóc bạc trắng trông càng nghiêm nghị hơn, giọng nói trầm và vang: "Tránh ra!"
Ông chỉ vào ba người, nhanh chóng nói: "Mấy người vào thay người, những người khác làm gì thì làm đi, đừng đứng đây chắn đường mất thời gian!"
Một bác sĩ nam đeo kính đứng ra, vội vàng tiến lên: "Giám đốc! Tôi cũng muốn vào!"
Vị bác sĩ được gọi là giám đốc không dừng bước, phẩy tay bảo anh ta tránh ra, quát: "Vào làm gì! Còn non lắm, tránh ra!"
Cửa phòng mổ mở ra rồi đóng lại, không khí lập tức trở nên yên ắng, chỉ còn người đàn ông quỳ trên sàn nhà, giọng yếu ớt, vẫn lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
Đoàn Thành không nhịn được, lạnh lùng nói: "Người anh nên xin lỗi không phải là chúng tôi đang đứng ở đây."
Tống Dã Chi đứng ở cầu thang, lòng thấp thỏm không yên. Cậu chậm rãi bước tới, cẩn thận hỏi Đoàn Thành: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Cô y tá trẻ vừa nãy lau nước mắt, mắt đỏ hoe nói: "Lúc nãy có một bệnh nhân bị gãy xương được đưa đến, chỉ là một ca mổ nhỏ, bác sĩ Lương dẫn theo vài thực tập sinh vào trong, nhưng mà... nhưng mà vừa rồi người kia mới nói thật, bệnh nhân bị AIDS, giám đốc lập tức dẫn người vào thay người."
Tống Dã Chi nghẹn họng, quay đầu nhìn Đoàn Thành.
Đoàn Thành nhỏ giọng nói: "Chú nhỏ của cậu... cũng ở trong đó."
Vừa dứt lời, cửa phòng mổ lại mở ra, vài thực tập sinh đi ra, Tống Dã Chi hoảng hốt nhìn qua - không thấy Dịch Thanh Nguy.
Cậu lao tới, nhìn kỹ, tay của những người đó vẫn còn run.
"Dịch Thanh Nguy đâu ạ?" Cậu hỏi.
Đoàn Thành cũng đứng bên cạnh cậu, hỏi: "Tiểu Dịch đâu?"
Một trong số họ trấn tĩnh lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng kiểm soát cơn run, nhưng vô ích, mở miệng, giọng nói cũng run run: "Tiểu Dịch... găng tay của Tiểu Dịch mới đeo được một lúc đã bị mảnh xương cứa rách, cậu ấy nói... bây giờ ra ngoài... ra ngoài cũng vô ích, cậu ấy nói phải hoàn thành ca mổ này, giám đốc... giám đốc cũng không lay chuyển được cậu ấy..."
Nếu thật sự có vấn đề, đây sẽ là ca mổ cuối cùng mà anh có thể làm, sự nghiệp còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Có lẽ, không chỉ là sự nghiệp.
"Ầm" một tiếng, sấm sét xé toát bầu trời, cửa sổ của cả tầng lầu rung lên bần bật. Cơn gió mạnh cuốn theo những hạt mưa to như hạt đậu trút xuống, dữ dội, không chút lưu tình, khiến đất trời như muốn sụp đổ.
Tống Dã Chi hồn xiêu phách lạc, nhìn quanh hoang mang.
Không khí im lặng đến đáng sợ, trong khoảnh khắc đó, không ai nói thêm lời nào.
Đèn mổ màu đỏ chói mắt vẫn sáng đều, cửa sổ kính rung lắc dữ dội, Tống Dã Chi cúi đầu, không phát ra tiếng động nào. Mọi người đứng không sát nhau, qua khe hở, người đàn ông quỳ trên sàn nhà chạm mắt với ánh mắt thất thần của cậu.
Người đàn ông đó mặt mày đau khổ, hai chân run rẩy quay người lại, đối diện với Tống Dã Chi, nằm sấp trên sàn nhà khóc lóc: "Xin lỗi, xin lỗi, không phải lỗi của cậu ấy, sau khi cậu ấy nhiễm bệnh, dù là... dù là đi khám ở trạm xá trong làng hay ở thị trấn, không ai chịu nhận khám cả, không một ai. Hôm nay ngã từ trên giàn giáo cao như vậy xuống, mọi người đều thấy cậu ấy chảy máu mà không ai chịu giúp, tôi không còn cách nào khác, tôi sợ... tôi không dám nói... xin lỗi, không phải lỗi của cậu ấy..."
Cô y tá bên cạnh nghẹn ngào hỏi: "Chúng tôi đã nhấn mạnh không được giấu bệnh sử, đã hỏi anh không dưới ba lần!"
Mắc bệnh, không phải lỗi của anh ta.
Bác sĩ không chịu nhận khám, không phải lỗi của bác sĩ.
Anh quỳ ở đây khóc lóc thảm thiết, không phải lỗi của anh.
Tống Dã Chi từng bước tiến lại gần anh ta, ngồi xổm xuống, hai tay túm lấy cổ áo, lôi người mềm nhũn như bùn đất đó lên, ấn vào tường.
"Vậy là lỗi của ai?" Mấy chữ như bị xé ra từ cổ họng, cậu nhẹ nhàng hỏi.
Nắm đấm tiến thêm một chút, ấn chặt vào cổ họng của người đàn ông trước mặt, Tống Dã Chi bị cảm giác bất lực bao trùm, không thể cử động, nhưng lực trên tay lại càng mạnh hơn, móng tay ngắn ngủn, cùn mằn đâm vào da thịt, những giọt máu thi nhau trào ra.
Ánh mắt cậu chưa bao giờ hung dữ như vậy, lại yếu ớt, tái nhợt lặp lại: "Vậy là lỗi của ai?"
---
"Tống Dã Chi."
Có người gọi cậu.
Tống Dã Chi đang nhìn chằm chằm xuống đất, nhãn cầu chuyển động, sau khi lấy lại tiêu cự liền ngẩng đầu lên, khẩu trang của Dịch Thanh Nguy vẫn còn đeo lệch sang một bên má, cúi đầu nhìn cậu. Tống Dã Chi ngây người, ánh mắt chuyển sang tay Dịch Thanh Nguy, các ngón tay của anh như bị ánh mắt cậu làm bỏng, vô thức co lại.
Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Tống Dã Chi, bất đắc dĩ nói: "Lại hay ngẩn người nữa rồi."
"Ca mổ của chú xong rồi hay sao?"
"Xong rồi."
Vừa ra ngoài đã thấy em như cún con, cuộn tròn trong góc đợi chú.
Mắt đỏ hoe, lại giống thỏ con.
Tống Dã Chi đột nhiên lao vào anh, ôm chặt lấy anh. Dịch Thanh Nguy bật cười, hai tay ôm lại cậu, để cậu áp sát vào lòng mình, miệng lại nói: "Vừa mổ xong, rất bẩn."
Tống Dã Chi chỉ ôm anh, không nói gì.
Mọi người bên ngoài phòng mổ đã đi hết. Người đàn ông lúc nãy thấy bác sĩ đi ra, run rẩy đứng dậy khỏi ghế, định quỳ xuống, bị Đoàn Thành giữ chặt tay, dìu đi.
"Ngủ rồi à?" Dịch Thanh Nguy hơi lắc người, muốn tách ra để nhìn mặt cậu.
Bị Tống Dã Chi vội vàng giữ chặt, nói: "Không bẩn, dù có bẩn em cũng ôm."
"Không chê à?"
"Không chê, chú thế nào em cũng không chê." Dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Ôm xong em còn phải thổi vết thương trên tay cho chú nữa, có đau không?"
"Ừm..." Dịch Thanh Nguy nói, "Ôm thêm một lúc nữa cũng được, nhưng trên tay chú không có vết thương nào để em thổi cả."
Tống Dã Chi suýt nữa thì hét lên, vội vàng buông Dịch Thanh Nguy ra, lập tức nắm lấy tay anh.
Tay trái, tay phải, đều nâng niu trong lòng bàn tay, sờ nắn từng đường vân.
Tống Dã Chi ngẩng đầu, mắt ngân ngấn nước: "Thật sự không có sao."
Dịch Thanh Nguy nuốt nước bọt: "Không lừa em."
Nước mắt lưng tròng, cũng là vì anh mà rơi.
Dịch Thanh Nguy cười lắc đầu: "Ngược lại là em..." Anh nâng ngón trỏ của Tống Dã Chi lên, trên đó có vết máu khô, "Đây là thế nào?"
Hú hồn hú vía, chuyển từ buồn sang vui, Tống Dã Chi còn giống như được tái sinh hơn cả Dịch Thanh Nguy.
"Suýt nữa thì đánh người ta rồi." Cậu lắc lắc tay, không mấy quan tâm.
"Giỏi thật đấy, em đánh chính mình thì có. Chú thấy người ta không sao cả, em thì lại bị thương tích đầy mình."
Tống Dã Chi xòe tay ra: "Không có đầy mình đâu, chỉ hai vết thôi."
Mỗi tay một vết, phân chia đều.
"Cũng không giỏi đâu." Tống Dã Chi cúi đầu nói, "Em nguyện ý đánh nhau vì chú."
Đâu chỉ là đánh nhau vì chú.
Dịch Thanh Nguy dắt cậu đi rửa vết thương, nghe thấy câu này, quay đầu nhìn cậu, sau đó cố ý làm ra vẻ mặt cười như không cười: "Ôi trời, chú cảm động quá đi."
Tống Dã Chi thì đi theo sau anh cầu cứu: "Hình như... vừa rồi em đã cầu xin khắp các vị thần tiên, bây giờ em phải đi đâu để trả lễ đây?"
Dịch Thanh Nguy đột nhiên dừng lại.
Anh quay người lại, cúi người ôm Tống Dã Chi, ôm chặt lấy cậu. Cái ôm này, giống như một sự phó thác. Mệt mỏi rã rời, anh ngã vào vòng tay non nớt của Tống Dã Chi, tìm kiếm sự an ủi.
"Tống Dã Chi, sao em lại đáng yêu thế này."
Đầu anh áp sát vào hõm cổ Tống Dã Chi, là tiếng thở dài, cũng là câu hỏi.
---
Sau đó, Dịch Thanh Nguy ngồi ngay ngắn trong văn phòng ăn cơm, bắp chân của Tống Dã Chi vẫn còn mềm nhũn, thỉnh thoảng lại hơi bị chuột rút.
Cậu lo lắng hỏi: "Nếu, trong lúc mổ găng tay bị rách, da thịt cũng bị rách, thì phải làm sao? Có cách nào không?"
Không có cách nào.
Dịch Thanh Nguy gắp một miếng thịt gà khen ngon, nói: "Đừng nghĩ linh tinh nữa, đã có lần này rồi, sẽ không có lần sau nữa đâu."
Tống Dã Chi không tin lời anh, hỏi đến cùng: "Vậy rốt cuộc phải làm sao?"
Dịch Thanh Nguy ghé sát lại nói: "Chuyện hôm nay, về nhà không được nói với ai cả, chỉ em biết thôi. Không được nói với ông, không được nói với chú Đào, không được nói với Triệu Hoan Dữ, cũng không được nói với cô Dịch Cẩn và ông Dịch, hiểu chưa?"
"Em biết rồi."
"Em hứa đi."
"Em hứa."
Dịch Thanh Nguy gật đầu: "Chú tin em."
Tống Dã Chi: "Chú vẫn chưa nói, phải làm sao?"
Dịch Thanh Nguy: "..."
Trên đường về nhà, Tống Dã Chi đi ngang qua một dãy phòng bệnh, vô tình liếc mắt nhìn thấy trong một căn phòng, người đàn ông lúc nãy quỳ suốt ca mổ ở bên ngoài phòng mổ đang cúi người chỉnh gối cho người nằm trên giường bệnh.
Cậu dừng bước, cúi đầu nhìn miếng băng cá nhân trên ngón trỏ.
Dịch Thanh Nguy nói không đúng, người đàn ông đó không phải là không có chuyện gì. Sau khi Đoàn Thành và các bác sĩ khác kéo Tống Dã Chi ra, người đàn ông đó ngã quỵ xuống đất, ho sặc sụa, khi đứng dậy, cả vùng cổ đỏ ửng đáng sợ.
Tống Dã Chi chớp mắt mấy cái, nắm chặt tay, hạ quyết tâm. Khi cậu ngẩng đầu lên, định đẩy cửa bước vào thì sững người lại.
Người trên giường bệnh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu cũng băng bó, mặt mũi bầm dập. Nhưng người đàn ông đang chăm sóc anh ta không hề để tâm, ngồi bên giường cởi mũ bảo hộ lau mồ hôi, nhìn người trên giường bệnh không chớp mắt, hôn lên mu bàn tay đang truyền dịch của anh ta, rồi lại đứng dậy hôn lên trán anh ta qua lớp băng gạc.
Miệng lẩm bẩm gì đó, Tống Dã Chi không nghe rõ.
Lại một tiếng sấm vang lên, nổ tung trong đầu Tống Dã Chi, về đến nhà, nằm trên giường, vẫn còn ù tai.
Nhận xét
Đăng nhận xét